CHƯƠNG 274: ANH PHẢI KHỐNG CHẾ CHÍNH MÌNH
Tay Cố Cơ Uyển vô thức đặt lên lưng anh.
Ban đầu cô định đẩy anh ra, nhưng không ngờ động tác này trông giống như cô đang dụ dỗ anh hãy tiếp xúc thân mật với cơ thể mình.
Cô có cảm giác như vừa ăn phải hoàng liên, đắng vô cùng nhưng không biết kêu cùng ai, ngay lúc này cũng không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Người ta đã nói không có quan hệ gì với cô, giờ anh chỉ đang đòi nợ thôi.
Cô còn có thể nói gì được?
Mộ Tu Kiệt cụp mắt nhìn tư thế của hai người, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng cẩn thận không để cô nhìn ra.
Hình như mấy người trên bãi biển ngoài kia đang đi tìm về phía này.
Cố Cơ Uyển hơi căng thẳng, nếu để người khác nhìn thấy tư thế lúc này của hai người, cô sẽ thật sự bị bại lộ.
Mộ Tu Kiệt lại sáp tới, ôm chặt cô.
Anh ôm chặt đến mức tay cô không thể cử động được.
Anh vô thức siết chặt tay, còn Cố Cơ Uyển thì nhất thời mặt đỏ tim đập, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Cô giơ tay trái lên theo bản năng, nhưng bị anh nắm lấy đè xuống bên người.
“Suyt!” Đôi môi mỏng của Mộ Tu Kiệt sáp lại gần tai cô, rồi nói nhỏ: “Chúng ta sẽ bị bại lộ đó.”
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn cơ thể mình, cô hoàn toàn không nhìn thấy rõ tình huống bên trên..
Nhưng cô không cần nhìn cũng biết tình huống hiện tại của mình thế nào.
Mấy người đó vẫn đi về phía này, cả người cô kéo căng đến mức cứng đờ, cô thật sự sợ hãi.
Giờ cô và cậu cả Mộ đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Một nam một nữ ở trong một nơi thế này, hơn nữa quần áo lại xốc xếch… Vừa nhìn đã biết đang làm chuyện xấu gì rồi.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này cô còn làm người được ư?
Cho dù cô không để ý đến ánh mắt của người khác đi chăng nữa, thì cô cũng cần mặt mũi.
Mà quan trọng nhất là, cô không muốn dính dáng gì đến cậu cả Mộ nữa.
“Tim em đập rất nhanh.” Giọng nói người đàn ông lại vang lên bên tai, còn mang theo ý tứ cười trên nỗi đau người khác.
“Em nhìn xem, tay tôi có thể dễ dàng cảm nhận được, em đang sợ à?”
Anh không nói thì thôi, vừa nói ra càng làm Cố Cơ Uyển cảm nhận rõ sự tồn tại của tay anh hơn.
Cảm giác bị anh khống chế làm cả người cô khó chịu, chân mềm nhũn đến mức suýt ngã xuống.
Mộ Tu Kiệt khẽ nhấc chân lên, rồi bước tới, khóe miệng còn mang theo ý cười trầm thấp.
“Nếu m mệt thì có thể ngồi lên chân tôi, nhưng đừng phát ra tiếng đó.”
Tay anh bỗng bóp chặt, Cố Cơ Uyển trợn tròn mắt, cuối cùng cũng biết hàm ý đừng phát ra tiếng của anh là gì.
Cô ra sức cắn chặt môi, đã cố gắng kiềm chế rồi, nhưng vẫn không nhịn được, khẽ hô lên: “Anh… anh đừng làm vậy.”
“Tôi chỉ không muốn mình bị người khác nhìn thấy, rồi hiểu lầm giữa hai chúng ta vẫn còn quan hệ với nhau thôi, em đang nghĩ gì thế?”
Nếu không phải ý cười trong đáy mắt anh sâu như vậy, chắc chắn câu nói này sẽ rất thuyết phục.
Nhưng Cố Cơ Uyển hoàn toàn không nhìn thấy.
Vì anh quá cao, mà cô chỉ có thể đứng tới *** anh.
Hai người lại áp sát nhau, nên cô không thể nào ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh được.
Nhiệt độ trên người Mộ Tu Kiệt tăng cao, đây, đây là dấu hiệu anh đang bị… Kích thích.
“Cậu cả Mộ, anh phải khống chế chính mình!” Cố Cơ Uyển gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Cô không dám mắng anh, với tính khí của người đàn ông này, bạn càng ngỗ nghịch thì anh ấy càng trừng trị tàn nhẫn.
Anh chỉ thích lạt mềm buộc chặt.
Quả thật Mộ Tu Kiệt hơi mất khống chế, nhưng anh đã cố gắng khống chế hết mức rồi.
Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua nơi này.
Anh có thể không để tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng nếu cô nhóc này bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ cô sẽ khóc mất.
Thật ra, anh không hề muốn nhìn thấy cô khóc.
“Em đừng nhúc nhích.” Anh cúi đầu, môi lướt qua trán cô, hơi thở hơi hỗn loạn.
Lúc môi anh lướt qua trán cô, Cố Cơ Uyển cảm thấy trán mình như bị điện giật.
Chấn động đến mức làm cả người cô run lên.
“Là… là anh đừng nhúc nhích mới đúng.” Mặc dù nói thế, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng im.
“Thế à?” Giọng nói Mộ Tu Kiệt rất khàn, thậm chí cô còn có thể nghe thấy anh đang thở dốc.
Giờ ai đang nhúc nhích cũng không còn quan trọng nữa.
Mà chuyện quan trọng là, anh không nhịn được…
“Cậu cả Mộ, anh, anh phải kiềm chế…” Cố Cơ Uyển quay mặt đi, nụ hôn của anh rơi xuống gò má cô.
Kiềm chế ư? Anh không hề muốn kiềm chế một chút nào!
Nhưng anh vẫn còn chút lí trí, quả thật đây không phải là nơi tốt để “ôn chuyện”.
“Tại em tới gần tôi trước đó.” Cơ thể anh ngày càng nóng bỏng, như đang phát sốt.
“Tôi không có.” Cô nói rất khẽ, mấy người đàn ông kia thật sự tới đây rồi.
Trái tim bé nhỏ dưới tay anh đang đập điên cuồng, hai tay cô khẽ run rẩy nắm lấy vạt áo anh, vẻ mặt khẩn cầu.
Mộ Tu Kiệt hơi đau lòng, cô nhóc này thật sự sợ hãi.
Trên thực tế, sao mấy người kia có thể có cơ hội tới gần nơi này của anh chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô, giống như một con mồi con vô cùng đáng thương vậy.
Lúc này, anh lại không muốn nói cho cô biết, thật ra nơi này rất an toàn.
Dáng vẻ đáng thương này của cô đã làm anh mất đà kiểm soát rồi.
“Em đã ở bên Mộ Khải Trạch rồi à?” Vì muốn lấy lại ý thức của mình, anh đành kiếm một chủ đề.
Nếu tay anh không làm loạn, giọng nói của Cố Cơ Uyển sẽ không run rẩy nhiêu như vậy.
“Không… Phải, chúng tôi… Chỉ là bạn bè bình thường.”
“Chẳng phải trước đây hai người là kẻ thù với nhau à?” Tất nhiên anh biết cậu ta muốn gì.
Thằng nhóc đó luôn tìm kiếm cô, nhưng lại không biết cô chính là cô gái đó.
Giờ biết rôi, còn không hì hục sáp tới à?
Anh vừa nhìn đã biết cậu ta không có ý tốt gì, cô có thể yên tâm ra ngoài cùng cậu ta như thế à? Không sợ tự đưa mình vào miệng cọp ư?
“Trước đây là do mọi người còn trẻ không hiểu chuyện.” Anh có thể buông cô ra trước rồi hằng nói không?
Trò chuyện dưới tình huống này có hơi vượt mức, đâu còn năng lực nào để suy nghĩ nữa chứ?
“Em trưởng thành nhanh thật đấy!” Chẳng phải chuyện mới xảy ra chưa tới một tháng à?
Nhưng gần đây quả thật cô đã trưởng thành rồi…
“Khốn khiếp, anh nhìn đi đâu thế?” Cố Cơ Uyển đỏ mặt, suýt chút nữa đã tát vào mặt anh.
“Tôi không được nhìn à?” Trên người cô có còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy chứ? Cần gì phải xấu hổ như thế?
Cố Cơ Uyển ra sức đẩy anh ra, đang định giãy giụa thì mấy người bên ngoài lại quay lại đây.
“Hình như tôi nghe thấy tiếng người phụ nữ đó.”
“Cô ta không ở cạnh cậu hai Mộ, chắc chắn đang lén lút với tên khốn kiếp đánh lén lúc nãy, tôi phải nói chuyện này cho cậu hai Mộ biết.”
“Đúng đó! Chẳng phải chỉ là một ả gái điếm à? Thế mà dám giả vờ giả vịt trước mặt ông đây.”
Cả người Mộ Tu Kiệt toát ra sự lạnh lẽo, Cố Cơ Uyển hơi hoang mang, không biết người này định làm gì.
Nhưng chuyện cô càng sợ hơn là, mấy tên kia thật sự đi về phía này và nhìn thấy hết mọi động tĩnh ở bên này của họ.
Giờ phải tính sao đây? Dù gì hành động của hai người cũng rất khó coi.
Thậm chí cô còn không dám nhúc nhích, chỉ cân cô hơi động đậy thì tay người đàn ông này càng làm càn hơn.
Cô kinh hồn bạt vía, không dám thở mạnh.
Bọn họ thật sự tới gần rồi! Có phải lúc nãy bọn họ đã nghe thấy giọng nói của cô không?
Cố Cơ Uyển sợ tới mức dựa vào lòng Mộ Tu Kiệt theo bản năng.
Mộ Tu Kiệt vốn định sai người đuổi mấy người này đi, nhưng biểu hiện của Cố Cơ Uyển đã làm anh tạm thời thay đổi ý định.
Anh khẽ ho một tiếng, vệ sĩ ẩn nấp trong bóng tối lập tức rút lui.
Cuối cùng mấy người này cũng tìm thấy rồi.
Cố Cơ Uyển sợ tới mức cả người run rẩy, đang định ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tu Kiệt, thì thấy anh bỗng cúi đầu, khóa chặt môi cô…
——————–