CHƯƠNG 307: CHỈ LÀ TAI NẠN
Nếu như có thể, Cố Cơ Uyển cũng không muốn để Giang Nam biết cô điều tra chuyện của bà cụ.
Nhưng bây giờ Đàm Kiệt có lẽ đang gặp phải nguy hiểm.
Cô cắn môi đang định nói chuyện thì bỗng nhiên chuông điện thoại di động lại vang lên.
Cố Cơ Uyển rất căng thẳng, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra.
Đàm Kiệt gọi đến! Cô cuống quít bắt máy: “Đàm Kiệt, cậu đang ở đâu? Sao rồi? Cậu có an toàn không? Có sao không?”
“Không sao không sao, tớ gặp được Hạo Phong nên đã lập tức ngồi xe của anh ta trở về, đừng lo lắng.”
Giọng nói của Đàm Kiệt cũng không có gì khác lạ, Cố Cơ Uyển hoàn toàn thở phào một hơi.
“Không sao thì tốt rồi, có phải cậu đang ở cùng với Hạo Phong hay không, mau mau trở về đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cơ Uyển quay đầu lại, có vài đôi mắt đang nhìn cô.
Cô thở ra một hơi, nói: “Không sao rồi, cậu ấy đang ở cùng với Hạo Phong.”
Cả đám bạn cũng yên tâm hẳn, Hạ Lăng Chi nói: “Vậy chúng ta về văn phòng đi, vừa làm việc vừa chờ bọn họ?”
“Được, đi về trước đi.”
Sau khi mọi người chào hỏi Giang Nam xong liền quay người đi vào đại sảnh.
Cố Cơ Uyển đang định quay người đi nhưng lại bị Giang Nam giữ chặt cổ tay lại: “Tới đây, uống với tôi ly cà phê.”
“Tôi… Cô Cơ Uyển hơi yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt uống cà phê vào sẽ không ngủ được…”
“Vậy thì cùng tôi uống chén trà.”
“Uống trà cũng giống như vậy.”
“Uống nước sôi để nguội!”
Cố Cơ Uyển bị Giang Nam kéo vào trong phòng nghỉ, quả nhiên trước mặt cô đã đặt sẵn một ly nước ấm.
“Sao vậy? Vẫn không định nói cho tôi biết sự thật hay sao? Mấy ngày này cô thường xuyên đi cùng với Đàm Kiệt, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Mặc dù ánh mắt của Giang Nam vẫn rất dịu dàng như trước nhưng ít nhiều cũng vẫn mang theo sự lạnh lùng.
Chỉ có điều lúc anh ta trở nên lạnh lùng thì hơi lạnh tỏa ra từ người anh ta cũng không hề ít hơn so với cậu cả Mộ.
Nhất là bình thường hình tượng của anh luôn là nho nhã ôn nhuận, một khi trở nên lạnh lùng sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác cứng ngắc khó mà thích ứng được.
“Tôi… Hơi khát.” Hai tay Cố Cơ Uyển cầm ly nước lên, uống hai ngụm.
Lúc để ly nước xuống, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt không có nhiệt độ của Giang Nam vẫn đang nheo lại khóa chặt ở trên mặt của cô.
Đây là không hỏi ra được đáp án thì sẽ không bỏ qua đúng không?
“Còn định giấu diếm tới khi nào nữa? Tôi muốn tra ra cô cảm thấy cần bao nhiêu thời gian?”
“Tôi… Nghi ngờ cái chết của bà cụ Mộ…”
“Không phải Mộ Tu Kiệt đã nói là không cho phép cô điều tra chuyện này rồi ư? Rốt cuộc là cô định làm cái gì?”
“Nhưng tôi đã biết rõ cái chết của bà cụ kỳ quặc rồi nên tôi không thể nào cứ từ bỏ như vậy được, để bà ấy chết một cách không rõ ràng!”
“Vậy thì cô nói cho tôi biết, cô đang nghi ngờ ai? Tại sao lại nghi ngờ người đó?”
Giang Nam nhìn chằm chăm cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Lúc đó ngoại trừ cô ra thì cũng không còn ai ở bên cạnh bà cụ nữa? Cô cảm thấy còn có thể nghi ngờ ai?”
Cố Cơ Uyển không có cách nào trả lời vấn đề này được vì chính cô cũng không biết.
“Như vậy ngay cả mục tiêu cô cũng không có thì cô có thể làm được cái gì? Hay là cô vẫn còn có chuyện khác giấu diếm tôi?”
“Tôi… Cố Cơ Uyển chỉ chần chờ một lát, lúc ngẩng đầu lên phát hiện Giang Nam đã đi tới trước mặt mình.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cô, tư thế này của hai người khiến cô đột nhiên có một loại áp lực ép cho không thở nổi.
“Giang Nam…”
“Vì sao lại không nói cho tôi biết? Hay là cô không tin tôi?”
Cô nhìn thấy một sự thất vọng ở trong mắt của anh ta, không hiểu sao trong lòng cũng lướt qua một tia bất an.
Nhưng chuyện cô là cháu ngoại của bà cụ, cô có thể nói cho anh ta biết ư?
Không phải cô không tin anh ta mà là chuyện thật sự quá phức tạp, quá kỳ quặc, nếu như cô không phải người trong cuộc thì có lẽ ngay cả chính cô cũng sẽ không tin tưởng.
Dẫu sao thông tin của bà cụ lưu trữ ở bệnh viện đều đã bị thay đổi hết, là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Chuyện này ngay cả Mộ Tu Kiệt cũng không tin cô vậy Giang Nam sẽ tin tưởng cô sao?
“Tôi…
Cuối cùng, cô cũng chỉ đành cụp mắt xuống.
“Nếu cô không muốn nói thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô.” Giang Nam quay người, đi ra khỏi phòng nghỉ.
Khoảnh khắc anh ta quay người đi, rõ ràng Cố Cơ Uyển cảm nhận được một sự lo lắng.
Cô không muốn lừa dối anh ta! Một chút cũng không muốn!
Cô không muốn anh ta thất vọng về mình, cô… Sẽ khó chịu.
“Giang… Qe!” Bỗng nhiên dạ dày lại cảm thấy khó chịu, cô vừa há mồm suýt chút nữa đã nôn ra.
Cô muốn gọi Giang Nam lại nhưng anh ta đã đi ra khỏi phòng nghỉ rồi, thậm chí ngay cả há mồm nói chuyện cô cũng không thể.
Rất buồn nôn…
Cố Cơ Uyển đứng lên, không kịp đuổi theo anh ta nữa, cô quay người liền đi vào toilet.
Thật ra Giang Nam đi rất chậm, anh ta cho rằng ít nhất cô nhóc kia cũng sẽ đuổi theo anh ta sau đó sẽ giải thích với anh ta.
Thật ra giận cô cũng không có ý nghĩa gì, nếu như cô nguyện ý giải thích vậy thì anh quyết định sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng cô lại không hề đuổi theo anh ta, anh ta đi ra đến tận cửa đại sảnh rồi mà cô vẫn không hề đuổi theo.
Cứ phải lạnh lùng và xa lánh đối với anh ta như vậy sao?
Giang Nam không biết mình thất vọng chuyện gì, nhưng tóm lại anh thật sự rất thất vọng.
Có một cảm giác lạc lõng đến mức ngay cả vị giác cũng biến mất…
Vừa đi ra cửa, ngước mắt lên liền nhìn thấy mấy người đang bước xuống từ một chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời.
Mộ Hạo Phong và Lưu Thượng, đi ở giữa hai người là Đàm Kiệt.
Vốn anh ta cũng không muốn để ý tới những lúc ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua lại thấy một vệt màu đỏ ở bên mặt của Đàm Kiệt, kia là… Vết máu?
Giang Nam nhíu mày lại, đi về phía bọn họ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đàm Kiệt hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu.”
Lưu Thượng vội nói: “Vừa rồi lúc đi trên đường không cẩn thận đâm phải một chiếc xe gắn máy…”
“Đàm Kiệt!” Cố Cơ Uyển nện bước nhanh chóng chạy ra cửa đại sảnh.
Vừa rồi cô ở trong toilet nôn khan một hồi, vốn định đuổi theo xem còn có cơ hội giải thích với Giang Nam một chút hay không.
Thật không ngờ vừa ra tới đây lại nhìn thấy Đàm Kiệt bị thương trở về.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cậu nói không bị gì hay sao? Sao lại bị thương? Vết thương có nặng hay không? Có bị thương ở chỗ nào khác nữa không?”
“Không sao đâu, chỉ có vết thương trên mặt thôi nhưng cũng không có gì đáng ngại, một vết thương nhỏ, chảy chút máu mà thôi.”
Đàm Kiệt thấy sắc mặt cô tái nhợt thì cuống quít giải thích: “Chỉ là không cần thận va phải một chiếc xe máy, đều tại tớ đi đường không chú ý, không liên quan tới người khác, tai nạn, tai nạn mà thôi.”
Nhưng lúc này, câu “tai nạn” của Đàm Kiệt lại khiến cho sắc mặt Cố Cơ Uyển càng ngày càng tái nhợt.
Có lẽ Đàm Kiệt cũng nghĩ tới cái gì, lập tức liền giải thích nói: “Thật sự là lỗi của tớ, người ta đang đi rất bình thường, là tớ nhìn thấy Hạo Phong nên vội vàng đi qua mà không để ý đường cẩn thận.”
Cố Cơ Uyển không biết có nên tin không, cô không rõ có phải Đàm Kiệt đang an ủi mình hay không.
Ánh mắt cô rơi vào trên người Hạo Phong, giọng nói còn mang theo sự run rẩy: “Có thật là như vậy không?”
Bọn họ có chắc người đi xe máy kia không cố tình đâm vào Đàm Kiệt chứ?
Tại sao mọi thứ vẫn ổn nhưng chỉ sau một thời gian ngắn kể từ khi cô nhận được tin, Đàm Kiệt liền xảy ra chuyện?
Vì sao lại trùng hợp đến mức khiến cho người ta cảm thấy bất an như vậy?
Mặc dù Hạo Phong không biết cô đang lo lắng cái gì nhưng ý tứ của Đàm Kiệt, anh ta đại khái cũng rõ ràng.
Không thể để cho cô bất an thêm nữa.
Anh ta gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy không lừa cô đâu, chỉ là tai nạn mà thôi.”
——————–