CHƯƠNG 330: LÀ ÂM MƯU HAY LÀ SỰ TRÙNG HỢP?
Cảm thấy bầu không khí xung quanh không ổn, Cố Cơ Uyển đã cực lực trốn sang một bên.
Nhưng, người kia vẫn không cẩn thận va vào cánh tay cô.
Một cơn đau nhói truyền đến, Cố Cơ Uyển cau mày, sau đó lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào người kia.
“Xin, xin lỗi…. Cô gái kia nhìn Cố Cơ Uyển, khuôn mặt tràn đầy sự hối lỗi.
“Xin lỗi, tôi bị muộn rồi, xin lỗi.”
Cô ta quay người muốn rời đi, Cô Cơ Uyển lại vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay cô ta: “Đứng lại cho tôi!”
Trên cánh tay truyền đến sự đau rát, hóa ra là bị đâm!
Nhưng vết thương không lớn, không giống như cố ý làm cô bị thương.
Trong tay cô gái này rốt cuộc có cái gì?
“Cô….cô muốn làm gì?” Cô gái bị cô nắm chặt, đau đớn đến mức cau mày.
Lực của Cố Cơ Uyển có chút lớn, cúi đầu nhìn tay của cô gái.
Trên tay cô ta không có bất kỳ thứ sắc bén nào, lúc nãy thứ đâm vào cô có lẽ chính là chiếc nhẫn trên ngón tay của cô ta.
Nhãn….có hình gì ở bên trong, nhanh chóng hiện lên trong đầu cô.
Nhẫn, cố ý va vào người cô, máu…
“Cô…”
“Cố Cơ Uyển, cô lại bắt nạt người khác!” Cách đó không xa, mấy bạn học nữ đang đi về phía cô.
Cô Cơ Uyển sững sờ, cô gái kia hất tay của cô ra.
Sau khi được giải phóng, không vội vã chạy đến phòng học, mà nhanh chóng chạy về phía cổng sau của trường!
Lúc này còn nói đi muộn, bộ dạng vội vàng muốn lên lớp, bây giờ lại muốn rời khỏi trường học?
Không đúng!
Cố Cơ Uyển vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị mấy cô gái vừa đi đến chặn đường.
Bạn học chuyên ngành bên cạnh, bình thường không qua lại, chặn cô làm gì?
“Tránh ra!”
“Tại sao phải làm theo lời cậu, con đường này là cậu làm sao?” Mấy cô gái chặn trước mặt cô, không cho cô đi!
“Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?” Cố Cơ Uyển vẫn muốn đuổi theo.
Nhưng lúc nhìn lên, cô gái vừa va vào cô, thậm chí còn đâm cô bị thương đã lên một chiếc xe ở bên ngoài, rời đi.
Không đuổi kịp!
Nhưng những người này rõ ràng đã có âm mưu từ trước.
“Ai muốn làm gì với cô? Đã vào tiết rồi còn lề mề ở đây làm gì? Đi thôi.”
Sau khi nhìn thấy cô gái kia lên xe rời đi, mấy cô gái này cũng lập tức tản ra.
Cố Cơ Uyển nhanh chóng chạy đến cổng trường, trên con đường bên ngoài, đã không nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe kia.
Ngay cả biển số xe cũng không nhìn rõ, đuổi theo kiểu gì?
Tại sao phải cố ý làm cô bị thương?
Nhẫn, bổ nhào qua…
Đột nhiên, lòng bàn tay của Cố Cơ Uyển nắm chặt lại!
Cố Vị Y! Cuối cùng cô cũng nhớ ra, tại sao cảm thấy chiếc nhẫn kia rất quen thuộc.
Một lần, trong quán cafe bên ngoài trường học, không hiểu sau Cố Vị Y lại hẹn cô ra, còn nói những lời vô cùng khó hiểu.
Lúc đó cô ta cố gắng đến gần cô mấy lần, nhưng lần nào cô cũng trốn được.
Lúc đó, trên tay cô ta cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự.
Chuyện này là từ khi nào?
Ở phía xa, tiếng chuông vào học trong tòa nhà dạy học vang lên, Cố Cơ Uyển không có cách nào, chỉ có thể chạy về phía tòa nhà dạy học.
Cuối cùng, khi gần đi đến tòa nhà dạy học, các sự kiện được cô xâu chuỗi lại với nhau.
Cố Vị Y đến tìm cô, đeo chiếc nhẫn này, nhưng cô ta không có cơ hội chạm vào cô.
Không lâu sau, lại xảy ra chuyện Cố Vị Y trang điểm thành Tang Thanh lúc còn trẻ, lừa bà cụ nhà họ Mộ.
Đó cũng là chuyện An Hân nói trước khi chết, Cố Vị Y mua chuộc cô ta, lúc trước đấy bà cụ đến vườn hoa phía sau, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của Dương Hiểu Nha với một người nào đó….
Ban đầu chắc chắn Cố Vị Y không biết mối quan hệ giữa cô và bà cụ, nhưng sau một loạt sự việc kia, rất rõ ràng có thể xác định được cô chính là cháu ngoại của bà cụ.
Nhưng cô ta không hề lấy máu của cô, sao cô ta biết được?
Cố Cơ Uyển càng nghĩ càng cảm thấy bất an, đứng trước tòa nhà dạy học trống không, gió lạnh không ngừng thổi từ phía sau.
Cố Cơ Uyển không lấy được máu của cô, nhưng ngày hôm đó…cô còn chạm phải một người…
Đột nhiên cả người giống như bị hút hết sức lực.
Trái tim của cô thắt lại, co giật, đau đớn.
Cô dùng lực đè vào vị trí trái tim của mình, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, không có một chút sức lực nào.
Khó khăn lắm mới đi vào được, nhưng vẫn phải vịn vào tường mới không bị ngã xuống đất.
Ngày hôm đó, Cô Vị Y không thành công, nhưng sau khi cô rời khỏi quán cafe không lâu lại va phải một người khác.
Cô không chỉ va phải anh ta, còn bị cúc áo của anh ta làm bị thương, máu còn sót lại trên cúc áo của anh ta… Giang Nam.
Tại sao lại là anh ta?
Không thể nào, đây chắc chắn chỉ là một sự trùng hợp, không thể là anh ta!
Cô có thể nghi ngờ bất cứ người nào, nhưng sao có thể nghi ngờ Giang Nam chứ?
Cô không thể cũng không nên nghi ngờ anh!
Trong những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời cô, anh ta chính là người luôn bảo vệ cô, chưa từng rời đi.
Anh ta cũng chính là người đã cho cô sức mạnh để cô dựa vào trong lúc cô tuyệt vọng đến mức không thể sống nổi.
Tất cả mọi người đều có thể phản bội và bỏ rơi cô, nhưng anh ta không thể.
Anh ta là Giang Nam! Là người bạn mà cô tin tưởng nhất! Là người đáng tin nhất!
Lúc nãy, lúc bọn họ vội vàng quay lại trường học, có phải là anh đã nhận một cuộc điện thoại?
Lúc đó không để ý nhưng bây giờ dường như có thể nhớ lại một chút nội dung cuộc nói chuyện.
“…Được, tôi sẽ đến ngay, làm theo kế hoạch….”
Bây giờ nghĩ lại, mỗi chữ đều khiến người khác kinh hồn bạt vía, mỗi chữ đều khiến cô vô cùng tuyệt vọng!
Không thể nào, tuyệt đối không thể là Giang Nam!
Nhưng, ngày hôm đó ngoại trừ Giang Nam, không có bất kỳ ai tiếp xúc cơ thể với cô.
Cũng không có ai có cơ hội lấy máu của cô.
“Tại sao lại là anh ta….sao cô có thể tin điều này?
“Bạn à, cậu không sao chứ?” Không biết sinh viên năm mấy đi qua hỏi.
Cố Cơ Uyển mới phát hiện ra, hóa ra bản thân đang co ro trong góc tòa nhà dạy học, không biết đã ngồi bao lâu.
Cô lắc đầu, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Không sao.”
“Thất tình sao?” Bởi vì cô cứ ôm lấy hai chân của mình, vùi mặt vào giữa hai chân, nên đàn anh cũng không nhìn rõ là ai.
Anh ta cười nói: “Thất tình thôi mà, thực ra chẳng có gì to tát cả, ngẩng đầu lên, lại là một ngày mới.”
Thất tình sao? Hóa ra bây giờ trông cô giống như một người thất tình bị bỏ rơi.
Hóa ra, cô thật sự khó chịu như vậy.
Đàn anh tỏ ra khá kiên nhẫn, khuyên bảo cô: “Các cô các cậu, động tý là cãi nhau, mối nhân duyên đang tốt đẹp, đôi khi cũng chỉ vì hiểu nhầm mà chia tay.”
“Có người từng nói, lúc tức giận, khó chịu, nhất định đừng ra quyết định, ít nhất, đợi đến khi bình tĩnh lại, suy nghĩ lại, nếu không có thể em sẽ hối hận cả đời.”
Sau đó đàn anh kia nói cái gì cô đều không nhớ.
Chỉ nhớ một câu của anh ta đã nói: Lúc tức giận, buồn phiền nhất định không được đưa ra quyết định.
Bây giờ cô đang rất khó chịu, những phán đoán lúc này của cô rất có thể là sai lầm.
Có lẽ thật sự chỉ là một hiểu nhầm.
Không biết qua bao lâu, vị đàn anh kia thấy bản thân mình cũng không có cách nào khuyên bảo cô, chỉ có thể thở dài, rời đi.
Cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng ngẩng đầu lên, lấy điện thoại ra, ấn số của Giang Nam.
“Sao vậy? Lúc này không phải đang ở trong lớp sao?” Đầu bên kia điện thoại, Giang Nam cau mày, biết rõ thời gian lên lớp của cô.
Cố Cơ Uyển nắm chặt điện thoại, một lúc sau mới đè thấp giọng nói: “Em hơi khó chịu, em….muốn gặp anh.”
——————–