Sau một câu “Tôi mệt rồi, Mộ Tu Kiệt dựa vào sofa, lại nhắm hai mắt.
Trong lòng Cố Cơ Uyển lại cứ run lên.
Đã rất rất lâu, rất rất lâu, cô chưa nhìn thấy Mộ Tu Kiệt để lộ vẻ kiệt sức như vậy trước mặt cô.
Anh như một vị thân, nhất là hơn hai tháng này, trên chiến trường anh hoàn toàn là một vị thân cao không chạm tới.
Không ai có thể tiếp cận anh, anh cũng không cho phép bất kỳ ai tiếp cận mình.
Lạnh lùng, kiêu ngạo, xa cách, không thể với tới.
Nhưng hiện tại, anh nói với cô, anh mệt rồi.
Sau khi anh giở mọi thủ đoạn, bắt cô về bên cạnh, dày vò đủ kiểu.
Một câu “Tôi mệt rồi."Vậy mà lại khiến lòng cô chua xót đến mức này!
Tay đặt trên cửa phòng, không biết từ khi nào đã thu về.
Nhưng chỉ sau một khắc trì hoãn, cô lại mở cửa phòng đi mất.
Lúc cửa phòng đóng lại, Mộ Tu Kiệt từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đen nhuốm bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu cô đơn.
Tim của cô, từ đầu tới cuối đều hướng về Giang Nam.
Anh ngoại trừ dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất, lạnh lùng nhất thì không có biện pháp nào khác để có thể nhốt cô bên người.
Nếu cho cô tự do, cô sẽ làm gì?
Cô, sẽ lập tức về bên Giang Nam, như tối nay, không chút do dự.
“Ha!” Anh khẽ cười, không biết đã ngồi trên sofa bao lâu, cuối cùng, cầm lên ly rượu mà lúc nãy Cố Cơ Uyển đã để trên bàn.
Trong bụng vẫn còn đầy vị cồn, tối nay, thực ra anh đã uống khá nhiều.
Nhưng, hiện tại, với anh mà nói, trừ rượu ra, bên cạnh chẳng có ai bầu bạn.
Ngay lúc Mộ Tu Kiệt định uống hết rượu trong ly, ngoài cửa, đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ.
Cửa mở ra, bóng dáng mảnh khảnh đi vào.
Cô cầm trên tay tách trà nóng đang bốc hơi, lặng lẽ đến trước mặt Mộ Tu Kiệt.
Nhìn tách trà trong tay cô, ngón tay cầm ly rượu của Mộ Tu Kiệt khẽ cuộn chặt.
Vừa nãy, không lẽ không phải cô bỏ rơi anh, quay về phòng mình ư?
“Tối nay không phải đã uống rất nhiều rồi sao?”
Cố Cơ Uyển cướp ly rượu trong tay anh, đặt qua một bên, mới đưa tách trà đến trước mặt anh.
“Uống chút trà đi, làm ấm bụng, sẽ không còn khó chịu như thế nữa.”
Anh không biết đã bao lâu rồi không được người khác quan tâm như vậy.
Nhìn tách trà vẫn còn bốc hơi nóng trước mắt, anh không lập tức nhận lấy.
Chỉ là yên lặng nhìn, trong lòng hơi chua xót.
Có lẽ, Cố Cơ Uyển có thể hiểu anh đang nghĩ gì.
Vừa nãy trước khi cô rời đi, câu nói của anh đã khiến cô chua xót không nói nên lời.
Có phải anh cho rằng, tất cả những người tiếp cận anh, chẳng qua đều là vì lấy lòng quyền lực sau lưng anh?
Ngay cả người nhà, tất cả người thân, bạn bè của anh?
Mà những người kia, ở sau lưng anh, đều đang tính kế làm sao đối phó anh?
Hơn hai tháng tiếp nhận gia tộc họ Mộ này, nhất định anh đã chịu quá nhiều áp lực, đối mặt với quá nhiều âm mưu quỷ kế.
“Tôi không phải cố ý lấy lòng anh.”
Cố Cơ Uyển kéo tay anh, đặt tách trà vào.
Nhưng anh không chịu uống, lúc anh sắp rút tay lại, khẽ nắm lấy cô: “Đút cho tôi.”
Cố Cơ Uyển khẽ hít vào.
Cô lãy lại tách trà, ghé vào bên miệng anh, đút anh từng ngụm từng ngụm.
Nước trà rất nóng, trong đăng có chút ngọt, hương vị nồng nàn.
Mộ Tu Kiệt thậm chí khép hờ hai mắt, xem ra, rất tận hưởng cảm giác trong bụng được làm ấm lên.
Người đàn ông này, lạnh lùng quá lâu rồi.
Không những lạnh lùng với người khác mà còn lạnh lùng với bản thân.
Một tách trà uống vào bụng, đột nhiên anh đứng dậy, đi đến chiếc giường lớn trong phòng.
Thoáng chốc, Cố Cơ Uyển không biết làm sao.
Anh đã nói tối nay không muốn cô.
“Xem ra, hơn một tháng này, ấn tượng tôi lưu lại cho cô chẳng ra sao.”
Mộ Tu Kiệt đứng bên giường, ngã xuống, đột nhiên lật người qua, nằm sấp trên giường.
“Qua đây, ngủ với tôi.”
Cố Cơ Uyển như cũ không biết anh định làm gì, phòng bị vẫn hơn.
Cô đến bên giường ngồi xuống, nhìn anh.
Mộ Tu Kiệt không quay mặt qua, chỉ nằm sấp trên giường không nhìn cô.
Người ta nói, người đàn ông thích nằm sấp là người có tỉnh cảnh giác rất cao.
Nhưng cô cảm thấy lúc này, người đàn ông này không hê đề phòng cô.
Bỗng nhiên cô hiểu rõ, câu “Ngủ với tôi” kia của Mộ Tu Kiệt nghĩa là gì.
Thật sự, chỉ là ngủ với anh mà thôi.
Nhưng cô không ngủ mà ngồi cạnh anh.
Bỗng nhiên Mộ Tu Kiệt xoay người, lần này, anh nâng đầu lên, rôi gối lên chân cô.
Khoảnh khắc anh gối đầu lên đôi chân mềm mại kia, không chỉ Mộ Tu Kiệt, mà ngay cả Cố Cơ Uyển, trong lòng cũng bỗng chốc rung động.
Có cảm giác như vê đến nhà, sau đó lười biếng ngủ trên đùi vợ.
Thả lỏng, yên tâm, nằm với tư thế thoải mái nhất.
“Anh phải để tôi ngồi ở đầu giường đã, không có điểm tựa, tôi sẽ khó chịu.”
Cố Cơ Uyển nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, khẽ nói.
Nhưng anh chẳng hề phản ứng.
Người đàn ông này, hễ giở thói tùy hứng thì sẽ mặc kệ bạn.
Bởi vì anh biết rằng tự cô sẽ có cách giải quyết.
Cô thở dài, sau đó ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng di chuyển thân thể.
Cuối cùng cô cũng đã nhích tới, dựa vào đầu giường, rồi gối đầu anh lên đùi mình.
Chiếc giường ba mét, cậu cả Mộ nằm ngang mà ngủ nhưng kích thước vẫn đủ.
Lúc di chuyển người đàn ông này không rên một tiếng, cũng không có mảy may phản ứng nào, bộ dạng tựa như rất ngoan ngoãn, hiền lành.
Ngoan, từ này, đã rất lâu rồi không cảm nhận được từ con người anh.
Trong lòng Cố Cơ Uyển hơi nóng, cũng hơi chua xót.
Ngón tay thon dài đặt lên thái dương của anh, xoa nhẹ.
Có một số lời cô không nên nói, cũng không biết vì sao, như trước kia không nhịn được mà nói ra.
“Thực ra, trên đời này, còn có rất nhiều người quan tâm anh, chỉ là anh đứng cao quá, bọn họ không chạm tới được.”
Không phải chỗ cao không chạm tới, chỉ là chỗ cao thì kén người.
Nếu anh có thể hạ thấp dáng vẻ của bản thân, ngoái đầu nhìn lại, có lẽ sẽ có thể thấy được quang cảnh khác.
Mộ Tu Kiệt không nói chuyện, hô hấp vốn ổn định lại hơi hỗn loạn.
Nhưng chẳng qua chỉ là hỗn loạn nhất thời, thoáng chốc đã khôi phục ổn định.
Người đàn ông này, vĩnh viễn chôn giấu tấm lòng của bản thân, để cả đời người khác tìm không được, cũng nhìn không thấy.
Có lẽ cô đã từng có cơ hội, có thể mở cửa trái tim anh.
Nhưng tất cả chỉ là đã từng.
Cánh cửa trái tim của cậu cả Mộ vẫn luôn đóng kín, muốn mở ra lần nữa là việc khó như lên trời.
Huống hô, trong tay cô đã không còn chìa khóa.
Dù là sau này, trái tim anh có thể mở cửa, người câm chìa khóa để mở kia cũng không phải là cô.
Cố Cơ Uyển giấu kín tâm sự, ngón tay vẫn đặt trên thái dương của anh như cũ, nhẹ nhàng xoa, nhẹ nhàng xoa.
Hô hấp của anh bắt đầu ổn định lại.
Lúc anh nhắm mắt, hàng mi vừa dài vừa rậm rủ xuống, tạo thành hình cánh quạt, thật sự rất đẹp, rất động lòng người.
Ngay cả con gái cũng ghen ty với hàng mi của anh.
Cô khó khăn lắm mới dời ánh mắt đi.
Ngay lúc đắp chăn cho anh, bỗng dưng cô nghe thấy giọng nói trầm thấp, chậm rãi cất lên: “Còn hơn một tháng nữa.”
Hơn một tháng?
Nhất thời cô hơi phản ứng không kịp.
Mộ Tu Kiệt nhẹ nhàng nói: “Sau khi kết thúc, cô... muốn về bên cậu ta sao?”
/473
|