“Cô là cô chủ của nhà họ Cố, thân phận tôn quý, đệ nhất thiên kim Lăng Châu, tôi có thể có chỉ thị gì chứ?”
Lời Mộ Bách Lạc mặc dù nói như vậy, nhưng thái độ với cô ta, vẫn giống như trước đây.
Coi thường, khinh rẻ, không tồn tại bất kỳ sự tôn trọng nào.
Cố Vị Y thật sự hận không thể xé nát nụ cười trên khóe miệng anh ta ra.
Như cô ta bây giờ, vẫn không thể đắc tội với anh ta.
Cô ta thở một hơi, thấp giọng cười nói: “Cậu chủ, không có anh, đâu có tôi của ngày hôm nay, anh muốn tôi làm gì, tôi đương nhiên đều sẽ nghe.”
Cô ta đi tới, cung cung kính kính: “Cậu chủ, con người tôi ngốc, tiếp theo không biết nên làm thế nào, vẫn mong anh chỉ điểm một chút.”
Mộ Bách Lạc kẹp điếu thuốc ở ngón tay, ánh mắt dần dần tối lại.
“Cô chắc chắn bên phía nhà họ Cố, sẽ không để lộ chuyện của cô ra ngoài không?”
Trên thực tế, đối với Mộ Bách Lạc mà nói, anh ta một chút cũng không tin người của nhà họ Cố sẽ trọng tình nghĩa như vậy.
Vì bảo vệ Cố Cơ Uyển, thà để Cố Thị chịu tổn thất?
Khoảng thời gian này, anh ta bắt đầu cho người từng chút từng chút chuyển đổi cổ phần trong tay Cố Vị Y, nhưng chuyện này không thể làm quá lộ liễu.
Cũng tức là, cần phải có thời gian.
Cố Vị Y bây giờ, trong tay chỉ còn dư lại 25%, có 5% đã có 'khách lẻ' mua, có chuyển đổi nữa thì đều rơi vào trong tay anh ta.
25% còn lại, vẫn đang từ từ hoạt động.
Động tác quá nhanh, đến lúc đó Cố Vị Y bị kết tội lừa đảo, anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
Anh ta bắt buộc phải tìm cách, để thị trường cho rằng, người mua cổ phần của Cố Vị Y đều là khách lẻ trên toàn thế giới.
Cố Vị Y bị vạch trần, không nằm trong dự tính của anh ta.
Trực tiếp nói cho Cố Tĩnh Viễn cô ta không phải cháu nội của nhà họ Cố, cũng là quyết định lâm thời của chính Cố Vị Y.
Và, lừa ông cụ ra biển, vê cơ bản đều là chủ ý của chính Cố Vị Y, lần này, người chủ trương, quả thực là Cố Vị Y.
Người phụ nữ này, bình thường nhìn trông giống như một bình hoa di động, không ngờ, vậy mà có nhiều cách nghĩ của mình như vậy.
“Cậu năm, anh yên tâm, bọn họ tạm thời vẫn không dám làm loạn.”
Cố Vị Y cũng ở nhà họ Cố một khoảng thời gian, đối với phong cách làm việc của ông cụ và Cố Tĩnh Viễn, hiểu cũng không ít.
Bọn họ có lẽ là người thành công trên thương trường, nhưng, bọn họ có một nhược điểm vô cùng lớn, chính là trọng tình nghĩa.
Mà cô ta bây giờ, đang cầm đúng điểm này.
“Đặc biệt tình hình hiện nay của ông cụ nguy cấp như vậy, nếu như lộ ra những chuyện gì tổn hại đến Cố Cơ Uyển, Cố Tĩnh Viễn không sợ ông cụ nhất thời kích động, trực tiếp chết sao?”
Mộ Bách Lạc đối với điều này không có phát biểu ý kiến.
Cố Vị Y cười nói: “Tóm lại, cậu năm không cân lo lắng, chuyện này, anh dựa theo bước chân của tôi mà làm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Được, tôi tin cô một lần, sau khi xong việc, tôi sẽ không quên công lao của cô.”
Mộ Bách Lạc khoát tay, Cố Vị Y biết, anh ta đang hạ lệnh đuổi khách.
Đối với cô ta, cuối cùng cũng muốn đối đãi như kẻ dưới, căn bản sẽ không cho cô ta nửa điểm mặt mũi.
Khoảnh khắc Cố Vị Y từ trong phòng của anh ta đi ra, nụ cười ngọt ngào trên môi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Tên Mộ Bách Lạc đáng chết này, đối với cô ta thật sự không có một chút tôn trọng nào.
Nhiều cổ phần như vậy bán cho anh ta, 5% của Cố Thị, cho cô ta bao nhiêu tiên?
30 tỷ!
Anh ta sao không đi cướp di?
Nếu không phải biết rõ số cổ phần này dùng cách không chính đáng lấy được, cô ta cũng sợ tương lai sẽ có hậu quả gì đó, cô ta sẽ không nguyện ý bán cho anh ta.
Nhưng, Cố Vị Y càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm!
Cô ra rõ ràng có thể làm cô gái giàu nhất Lăng Châu, tại sao phải phụ thuộc vào anh ta?
30 tỷ bán 5% cổ phần của cô ta ở Cố Thị!
Vừa nghĩ đến điều này, trái tim của Cố Vị Y đang nhỏ máu.
Nhưng, trong tay của Mộ Bách Lạc có quá nhiều chứng cứ phạm tội của cô ta, phải làm sao đây?
Cố Vị Y rời khỏi khách sạn, lái xe đến một quảng trường gần đó rồi dừng lại.
Cô ta nhìn điện thoại của mình, trong tay có ngàn vạn cảm xúc đang dao động.
Cô ta không cam tâm, cô ta chính là không cam tâm!
Cho dù phải làm kẻ dưới, người đó, cũng không nên là Mộ Bách Lạc!
Không biết trôi qua bao lâu, ánh mắt của cô ta đột nhiên tối lại, giống như hạ quyết tâm, ấn gọi một số nào đó: “Tu Kiệt...”
Cố Cơ Uyển hai ngày nay đều rất yên tĩnh.
Hai ngày, cô đều ở trong bệnh viện, ban ngày ở cùng với ông nội, buổi tối, làm chuyện của mình.
Tinh thần của ông nội tốt hơn một chút, nhưng, ý thức vẫn mơ mơ hồ hồ, không thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bác sĩ nói, hậu di chứng này, về sau vẫn phải từ từ điều dưỡng.
Tuổi tác của ông cụ cũng không nhỏ, hai lần trúng gió, nếu không phải bởi vì bình thường tố chất thân thể cũng coi như tạm được, có lẽ đã không xong rồi.
May mắn là, ông cụ vẫn có thể thỉnh thoảng đi lại, chỉ là, dường như có chút tinh thần hỗn loạn, không biết bản thân đang làm gì.
Ngày thứ 3, Bắc Lăng truyên đến một tin tức tốt, ý thức của Tô Tử Lạp hoàn toàn khôi phục rồi.
Bác sĩ cho phép cô ấy chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chuyện đầu tiên khi chuyển ra, Tô Tử Lạp chính là muốn gọi điện thoại cho Cố Cơ Uyển.
“Quả nhiên là Dương Hiểu Nha!”
Năm ngón tay cầm điện thoại của Cố Cơ Uyển, lập tức siết chặt lại.
Vậy mà thật sự là Dương Hiểu Nha! Người phụ nữ xấu xa đó, ngay cả chuyện giết người cũng dám làm, ai cho bà ta lá gan này?
“Uyển Uyển, tớ nghe được một bí mật lớn.”
Tô Tử Lạp vừa tỉnh lại, bây giờ, cơ thể còn rất suy nhược.
Cho dù cách điện thoại, Cố Cơ Uyển cũng có thể cảm nhận được sự nôn nóng của Tô Tử Lạp.
Cô mỉm cười.
Cuộc đời có thể có được bạn tốt như thế, thật ấm áp.
“Cậu có phải muốn nói, là vì cậu không cẩn thận nghe được thân thế của tớ, cho nên, Dương Hiểu Nha mới muốn giết cậu diệt khẩu không?”
“Uyển Uyển..." Tô Tử Lạp bỗng sững người.
Đây là tình huống gì vậy? Tại sao Cố Cơ Uyển lại biết?
“Tử Lạp, cậu đã hôn mê quá lâu, rất nhiều chuyện, tớ đã biết rồi.”
“Tớ bây giờ ở nhà họ Cố, tớ và ông nội, cùng người nhà của tớ đều biết nhau rồi, bọn họ đều đối xử với tớ rất tốt, cũng đều biết rõ bộ mặt thật của Cố Vị Y”
Còn chuyện khác, Cố Cơ Uyển không định nói quá nhiều với Tô Tử Lạp vừa mới khôi phục.
Trong lòng cô có rất nhiều cảm khái, nhưng, không thể nói.
“Tử Lạp, cố gắng dưỡng thương, anh Tĩnh Viễn sẽ liên lạc với cậu, đến lúc đó, hai người cùng nhau đi kiện Dương Hiểu Nha.”
“Bà ta gây ra tội, tuyệt đối không thể để bà †a tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.”
Tô Tử Lạp tóm lại cảm thấy, lời này của Cố Cơ Uyển có hơi lạ lạ, tại sao để anh Tĩnh Viễn gì đó liên lạc với cô ấy chứ?
Vậy cô thì sao? Bản thân cô mặc kệ chuyện này sao?
Tô Tử Lạp túm túm tóc, không biết có phải vì ý thức của mình còn chút chưa tỉnh táo lắm, rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ, suy nghĩ không liên mạch?
“Uyển Uyển...”
“Cậu bây giờ vẫn chưa có khôi phục hoàn toàn, cái gì cũng đừng nghĩ, trước tiên nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể của mình.”
Giọng nói của Cố Cơ Uyển, có một loại ma lực khiến người ta an lòng: “Tất cả mọi chuyện, rất nhanh sẽ kết thúc, tất cả, đều sẽ có kết quả.”
Tô Tử Lạp vẫn có hơi không hiểu ý của Cố Cơ Uyển, nhưng Cố Cơ Uyển hình như không muốn nói nhiều với cô ấy.
Tìm một cái cớ, sau khi nói bên này rất bận, Cố Cơ Uyển đã cúp máy.
Sau đó, cô ấn một số điện thoại khác: “Hạo Phong, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc, có lẽ... sẽ rất khó xử.”
/473
|