Không khí có cảm giác đè nén khó tả.
Nhưng mà rất nhanh đã bị phá vỡ bởi một giọng nói nũng nịu mâm mại.
“Ba ba ba ba!” Điềm Điềm mở rộng hai tay, cười đến mi mắt cong cong, nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Mộ Tu Kiệt.
Tốc độ quá nhanh, Mộ Thiên Hiếu vẫn chưa phản ứng kịp.
Chờ đến khi phản ứng lại định kéo cô bé về thì cô bé đã chui vào trong lòng của Mộ Tu Kiệt, bị người đàn ông mà Mộ Thiên Hiếu không hề quen biết bế bổng lên.
“Ba ơi ba ơi!” Điềm Điềm thật sự rất nhớ người ba này, sau khi được anh bế lên, bé thơm khắp mặt anh.
Tim Mộ Tu Kiệt lập tức như chảy mềm ra, trước mặt Điềm Điềm, anh hoàn toàn trở thành một người ba cưng chiều con gái hết mực.
Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Mộ Tu Kiệt nhìn cô, Mộ Thiên Hiếu cũng nhìn chằm chằm cô: “Mamii, chú này là ai vậy?”
“Một người... không liên quan...”
“Mẹ con là vợ của chú.” Mộ Tu Kiệt vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tuy rằng đều là con của Cố Cơ Uyển, nhưng mà sự xuất hiện của đứa bé này làm cho anh
cực kỳ ngạc nhiên.
Mộ Thiên Hiếu trầm mặt xuống, tức giận: “Chú không được nói hươu nói vượn.”
“Nói hươu nói vượn?” Mộ Tu Kiệt hơi nhíu mày lại, đứa bé này chắc lớn cỡ Điềm Điềm nhỉ? Còn biết dùng cả thành ngữ à?
“Con biết nhiều thật đó.” Anh hừ lạnh.
Mộ Hạo Phong dạy con như vậy sao? Dạy con lạnh lùng như băng, mặt không cảm xúc, nhìn thế nào cũng thấy... rất thuận mắt là thế nào nhỉ?
Mộ Tu Kiệt tâm trạng rất phức tạp.
Một đứa nhóc tính tình ương bướng thế này, anh phải cảm thấy ghét mới đúng, đặc biệt là đây còn là con của Mộ Hạo Phong nữa.
Nhưng mà con trai của Mộ Hạo Phong này, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng không thấy giống Mộ Hạo Phong, ngược lại...
Đột nhiên tim anh khẽ thắt lại, anh túm chặt lấy tay Cố Cơ Uyển hỏi: “Thằng bé... thằng bé là.. ”
“Nó là con trai của tôi và Hạo Phong!” Cố Cơ Uyển sợ đến mức mặt khẽ biến sắc, nhịp thở cũng rối loạn.
Mộ Tu Kiệt nheo mắt lại, có một vài chuyện dần trở nên sáng tỏ trong lòng anh.
“Cô gái, có ai từng nói với em rằng em không thích hợp với việc nói dối chưa?”
“Anh nói bậy gì đó? Tôi không có nói dối, thằng bé... thằng bé giống Điềm Điềm, đều là con của tôi và Hạo Phong...”
“Anh sẽ xét nghiệm ADN cho hai đứa, chuyện này không cần em nói.”
Cái gì mà con của Mộ Hạo Phong chứ? Rõ ràng là cực kỳ giống anh! Ngay cả khí thế cũng giống y như đúc!
Một đứa bé mới hơn một tuổi đã biết được không ít thứ, cái này không giống anh khi còn nhỏ thì còn có thể giống ai chứ?
“Em lại dám để con của anh gọi tên đàn ông khác là ba sao?”
Anh thật sự... thật sự rất tức giận!
“Buông mami cháu ra!” Mộ Thiên Hiếu nhanh chóng chạy sang, nhưng cậu bé cũng không có đánh đấm gì, bởi vì cậu biết bản thân không đánh lại người đàn ông đứng trước mặt này.
Vì thế, cậu bé mềm giọng nói: “Chú buông mami ra, nếu không Điềm Điềm sẽ không vui."
Mộ Tu Kiệt lập tức buông lỏng tay đang nắm chặt cổ tay Cố Cơ Uyển ra, nhưng mà anh vẫn còn rất tức giận.
Nhưng đi kèm với cơn tức giận đó, thật ra lại càng kích động hơn.
Anh không chỉ có con gái, còn có cả con trai nữa.
“Nhóc quỷ, muốn ta buông mẹ con ra cũng được thôi, con gọi ta một tiếng ba đi.” Anh cúi đầu nhìn cậu nhóc lạnh lùng trước mặt.
Mộ Thiên Hiếu sao chịu để người khác uy hiếp chứ? Gương mặt nhỏ nhắn sa sầm, không có chút biểu cảm nào, cậu nói: “Muốn cháu gọi ba cũng được thôi, chỉ cần mami của cháu đồng ý.”
A, đứa con trai này được dạy dỗ không tệ!
Mộ Tu Kiệt lại dời mắt lên trên mặt Cố Cơ Uyển lần nữa: “Em để con của tôi gọi Mộ Hạo Phong là ba?”
“Hai đứa không phải con của anh...”
“Có cần đến bệnh viện làm xét nghiệm ngay bây giờ không?” Chỉ cần có tiền, đi lúc nào cũng được cả.
Chuyện này Cố Cơ Uyển không phải không biết.
Đêm hôm khuya khoắt, sao có thể bắt bọn nhỏ chạy tới chạy lui được chứ?
Cô tức đến muốn giậm chân, nhưng bây giờ hoàn toàn không có cách nào hết!
“Mộ Tu Kiệt, buông tôi ra!”
Mộ Tu Kiệt cuối cùng cũng thả tay cô ra, bởi vì anh đã nhìn thấy được câu trả lời trong mắt cô rồi.
Điềm Điềm đúng thật là con gái của anh!
Cảm giác cảm động này làm trong lòng anh vô cùng chua xót, chua xót đến mức thiếu chút nữa đã rớt nước mắt rồi.
Điềm Điềm thật sự là con gái của anh, anh thật sự có con gái!
Còn có thằng nhóc quỷ này nữa, tuy rằng thái độ thật sự rất tệ, cũng không thèm coi người ba như anh ra gì.
Nhưng mà rõ ràng lại cực kỳ giống anh!
Anh có con gái, còn có con trai.
Cuộc đời lập tức từ địa ngục nhảy thẳng lên thiên đường.
Tâm trạng của Cố Cơ Uyển lại cực kỳ không tốt, chuyện cô lo lắng nhất không ngờ lại vẫn đã xảy ra.
Hạo Phong vừa mới đi, tên đáng ghét này đã xông vào làm rối loạn cuộc sống của cô.
“Ba ơi ba ơi.” Điềm Điềm lại cực kỳ thích người ba này, vẫn ôm cổ anh mãi, nói kiểu gì cũng không chịu buông ra.
Điềm Điềm còn chưa hiểu chuyện, nhưng Thiên Hiếu đã hiểu chuyện rồi thì biết giải thích thế nào đây?
Cố Cơ Uyển cúi đầu nhìn con trai đang đứng trước mặt, cực kỳ khó xử.
Mộ Tu Kiệt lại chủ động giải thích cho cậu bé: “Lúc trước mẹ của con đã đính hôn với ba, còn mang thai con của ba, chỉ là lúc đó có chút hiểu lầm, cãi nhau.”
“Không ngờ rằng Mộ Hạo Phong lại thừa dịp mẹ con giận ba mà lén ôm mẹ con chạy đi mất, sau đó mẹ con ở chỗ này sinh hai đứa ra, Mộ Hạo Phong thừa dịp mà chen chân vào, còn lừa hai đứa nói chính anh ta mới là ba của hai đứa.
“Anh đừng có nói xấu Hạo Phong với chúng, anh ấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chúng tôi cả!” Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn anh.
“Anh có nói xấu hay không, nhóc con này cũng tự biết phân biệt.”
Mộ Tu Kiệt liếc mắt nhìn Mộ Thiên Hiếu rồi ôm Điềm Điềm ngồi xuống ghế sofa.
“Điềm Điềm tên là gì thế?” Anh hỏi, khác hẳn với khi đối mặt với Mộ Thiên Hiếu.
Khi ở trước mặt Điềm Điềm, anh luôn luôn là một người ba dịu dàng.
Điềm Điềm chớp mắt nhìn anh, câu hỏi của anh bé không thể trả lời được.
Cũng đúng thôi, mới chỉ hơn một tuổi, chuyện gì cũng không hiểu, làm sao giống thằng nhóc quỷ này, chuyện gì cũng biết hết chứ?
“Con thì sao? Con tên là gì?” Khi đối mặt với Thiên Hiếu, anh lại trở thành một ông bố nghiêm khắc.
“Mộ Thiên Hiếu.” Chuyện kỳ lạ là, tuy thái độ của Thiên Hiếu đối với anh cũng không tốt đẹp gì nhưng mà cũng không có cảm giác thù địch.
Mộ Thiên Hiếu... Lúc đầu Mộ Tu Kiệt vẫn còn rất vui vẻ, nhưng mà nhớ đến cái tên khốn kiếp Mộ Hạo Phong cũng họ Mộ thì lập tức không còn vui vẻ nữa.
Anh quyết định tạm thời gác vấn đề này sang một bên.
Anh nhìn Cố Cơ Uyển lạnh nhạt hỏi: “Bây giờ em có còn muốn nói gì nữa không?”
Mang thai con của anh, bỏ đi cùng với một người đàn ông khác, sau khi sinh con ra rồi, còn bảo hai đứa nhỏ gọi người đàn ông khác là ba.
Nếu không phải là cô, đổi thành người phụ nữ khác, e là bây giờ anh đã xử lý người phụ nữ đó từ lâu rồi!
Đương nhiên, người phụ nữ khác làm sao có cơ hội mang thai con của anh.
Xem cô có công lớn sinh cho anh một đôi trai gái như thế này, chuyện này anh sẽ không so đo nữa.
“Ngày mai về Bắc Lăng cùng tôi, tôi muốn để con của tôi nhận tổ tiên dòng họ!”
Đương nhiên chuyện càng quan trọng hơn là bổ sung một buổi lễ cưới long trọng cho cô.
“Không!” Cố Cơ Uyển lập tức lắc đầu, nói kiểu gì cũng không đồng ý: “Tôi không về Bắc Lăng, tôi sẽ không sống cùng anh! Tôi không đi đâu hết!”
/473
|