Hàn Thủy Thạch nhận thấy mỗi tâm ma sau khi tróc đều mang theo ký ức cùng một phần tu vi của bản thể. Sau khi hấp thu ma khí, phần tu vi này, Vấn Thủy hoàn toàn có thể sử dụng được.
Gần đây Vấn Thủy phát hiện gần như tối nào Hàn Thủy Thạch cũng ra ngoài. Phần lớn thời gian bọn họ ở trong căn nhà nấm nhỏ trên đỉnh Thánh Nguyệt, sau khi nàng ngủ, Hàn Thủy Thạch sẽ rời đi. Thời gian có ngắn có dài, nhưng hắn luôn luôn quay lại trước khi mà nàng tỉnh giấc.
Nếu không phải là Vấn Thủy đã thành kiếm tu, cảm giác nhanh nhạy hơn nhiều, chỉ sợ cũng không thể nào phát giác.
Đêm nay, lúc Vấn Thủy mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nàng đã cảm thấy Hàn Thủy Thạch lại rời giường, rời khỏi ngôi nhà nhỏ đó. Nàng nhất thời ham chơi, cũng lặng lẽ đi theo hắn. Chỉ thấy Hàn Thủy Thạch đi vào Kẽ Nứt Yêu Ma, quanh người là ma khí đang kích động. Kẽ Nứt Yêu Ma lúc này chưa mở, không có ma quỷ tràn ra, đương nhiên cũng không có một bóng người nào cả.
Hàn Thủy Thạch đứng ở bên ngoài nhìn một hồi, đột nhiên tay phải vung lên, lòng bàn tay úp xuống mặt đất. Kẽ Nứt Yêu Ma nhè nhẹ rung lên, một khe hở nhỏ chầm chậm rách ra, tựa như là miệng vết thương đang bị người ta xé mở.
Chẳng mấy chốc sau, đã có một luồng sáng màu đỏ máu mờ mờ hắt lên, đúng là dấu hiệu của nguồn ma khí tràn trề phía dưới.
Vấn Thủy nhìn một lát, chỉ thấy rất mau đã có yêu ma thoát ra từ kẽ nứt kia, chỉ có điều là tu vi của chúng yếu ớt hơn nhiều những loại ma quỷ ngày thường tự động trào tới. Vấn Thủy nghiêng đầu – giờ đã không còn cần linh sa nữa, chàng đến đây làm gì nhỉ?
Đúng lúc này, nàng thấy lớp ma khí xung quanh Hàn Thủy Thạch dần dần dày lên, bao bọc những con ma yếu ớt kia. Sau đó, yêu ma dần dần tan trong ma khí. Đúng vậy, “tan”.
Hàn Thủy Thạch hấp thụ những yêu ma kia vào trong cơ thể của mình, ma khí quy về nguyên thần. Bởi vì không phải kẽ nứt tự động mở ra, linh lực của đám yêu ma này vô cùng mỏng mảnh, sẽ không kích thích Thiên Ấn, lại rất có lợi cho việc gia tăng tu vi của hắn.
Hắn hấp thu xong, cũng dần phát hiện mỗi con yêu ma đều mang theo chút ký ức linh tinh vụn vặt! Hơn nữa, trong số đó có rất nhiều ký ức thuộc về những bậc tiền bối của hắn trước khi mà họ chuẩn bị thăng tiên. Thế này là sao đây? Kẽ Nứt Yêu Ma này còn xuất hiện sớm hơn lúc Văn Đàn phi thăng đến rất nhiều!
Mà phần ký ức những tâm ma kia mang theo, cũng phần lớn là chấp niệm của bản thân họ. Có nông có sâu, có tình có hận.
Hàn Thủy Thạch đứng đó đến hơn nửa đêm. Những yêu ma kia sau khi tan vào ma khí của hắn, bị hắn hấp thụ thì cũng đã như tử vong hoàn toàn. Dần dần, từ kẽ nứt ấy không còn thấy bóng dáng ma quỷ nữa. Hàn Thủy Thạch xoay người định đi, liền thấy Vấn Thủy đang buồn chán ngồi chơi chơi một mình ngay đó.
Hắn hơi giật mình, hỏi: “Sao nàng lại ở đây?” Hắn vừa nói vừa bế Vấn Thủy lên: “Là ta đánh thức nàng à?”
Vấn Thủy lắc đầu, lại hỏi lại hắn: “Hàn Thủy Thạch, chàng đến đây làm gì thế?”
Hàn Thủy Thạch ôm nàng về hướng nhà nấm nhỏ, vừa đi vừa nói: “Chỗ ma khí đó hữu dụng với ta. Hơn nữa tâm ma có thể tiêu diệt những yêu ma khác, khiến cho chúng không tái sinh được nữa.”
Vấn Thủy nghe hắn nói, chỗ hiểu chỗ không: “Thế là về sau những đêm trăng máu không cần tới đây giết yêu trừ ma nữa sao?”
“Đúng rồi.” Hàn Thủy Thạch đáp.
Vấn Thủy vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá. Nhưng mà Hàn Thủy Thạch, chàng hấp thu nhiều ma khí như vậy, liệu có xấu xa đi không?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta cần phải càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Vấn Thủy, đến lúc các tu sĩ khác phát hiện ra ta là ma, bọn chúng nhất định sẽ không dung ta. Nếu ta đối đầu với chúng thì nàng sẽ làm thế nào?”
Vấn Thủy lập tức nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là giúp chàng rồi!”
Hàn Thủy Thạch rất vừa lòng với đáp án này. Hai người trở về nhà nấm, lại hoàn toàn không để ý gần kẽ nứt kia vẫn còn bóng người. Kẽ Nứt Yêu Ma có thể sinh ra một chút linh khí, bởi vậy trước kia khi linh khí cực thiếu thốn, cả Thượng Dương Tông lẫn Cửu Thượng Cung đều đã an bài tai mắt tại nơi này, vừa để giám sát thời gian mặt đất nứt ra, vừa để phòng ngừa có kẻ ác ý tới đây gây loạn.
Sau đó giữa trời và đất đã có một chút linh khí mỏng manh, linh khí từ kẽ nứt này tức thì trở nên vô cùng ít ỏi không đáng nhắc tới, vậy nên dần dần những tai mắt kia cũng gần như bị bỏ quên. Thế nhưng lãng quên, không có nghĩa là không tồn tại.
Cửu Thượng Cung vẫn còn chưa rút hết tai mắt ở chỗ này. Trước đó có hai tu sĩ ở đây đã nghe thấy tiếng người tới, vừa lờ mờ thấy bóng dáng của Hàn Thủy Thạch dưới ánh trăng sáng thì liền ghé vào lưng núi, sợ hãi tới mức không dám phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Lúc này họ đã đi xa, hai kẻ kia mới cuống cuồng hốt hoảng chạy về báo cáo Nguyệt Cừ. Nguyệt Cừ nghe thấy tin này thì cũng lập tức kinh hãi – đại đệ tử của Thiên Sương, Hàn Thủy Thạch đến Kẽ Nứt Yêu Ma, hấp thu yêu ma nơi đó!
Lão cáo già này kinh nghiệm phong phú, đương nhiên có thể tức khắc hiểu được chuyện gì xảy ra – Hàn Thủy Thạch nhập ma rồi? Hắn gọi hai tai mắt kia đến trước mặt mình, cẩn thận dò hỏi chuyện mới phát sinh, càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng.
***
Ngày hôm sau, Nguyệt Cừ không tự ra mặt, nhưng lại đem tin tức này tiết lộ cho mấy tiền bối của giới tu tiên. Mấy người này bối phận cũng tương đương với Thiên Sương, đều là những kẻ đức cao vọng trọng. Chỉ là, cũng giống như Tiểu Yêu Phong, bởi vì môn đồ thưa thớt nên không tự lập tông môn của mình.
Ngay giữa buổi trưa hôm ấy, khi Thiên Sương đang luyện khí, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Thiên Sương ra ngoài nghênh đón, thấy là ba người Trích Tinh, Túy Nha, Lục Thải, nét mặt tức thì đông cứng tại chỗ: “Ba vị đạo hữu đến đây, phải chăng là có gì chuyện quan trọng?”
Ba người cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Thiên Sương, nghe nói đại đệ tử của ngài Thiên Ấn đã hóa ma rồi, việc này có thật hay chăng?”
Thiên Sương ngẩn ra, trong lòng liền hiểu – quả nhiên là họ vì thế mà đến. Chỉ có điều ma khí trên người Hàn Thủy Thạch quá nặng, chỉ sợ muốn giấu cũng không giấu được. Nhưng nếu thông báo với cả mọi người thân phận tâm ma của hắn, lại nên nói thế nào mới phải đây?
Thấy hắn lưỡng lự, Lục Thải liền mở miệng: “Thiên Sương đạo hữu, ngài cũng là người đứng đầu một phái, hẳn là biết yêu ma đáng sợ nhường nào. Chỉ cần một chút sơ suất, e là hậu họa vô cùng. Hiện giờ ngài cứ do dự như vậy, phải chăng là đang gặp vấn đề gì nan giải sao?”
Trích Tinh thì thẳng thắn hơn: “Thiên Sương hiền đệ. Nếu chúng ta đều đã tới, chi bằng đệ cứ mời lệnh cao túc ra đây, chúng ta xin đợi ngoài này. Vẫn nên xóa bỏ nghi ngờ thì hơn.”
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Thiên Sương cũng không kịp nghĩ ra đối sách nào hay ho, đành phải tìm cách thoái thác: “Hôm nay nó không ở đây. Ngày mai nó về, ba vị nhất định sẽ gặp.”
Hắn đã nói thế, ba người Trích Tinh cũng không dây dưa gì nữa, cứ vậy rời khỏi động phủ của hội Thiên Sương. Đang định trở về, đột nhiên lại có đệ tử của Cửu Thượng Cung xuất hiện đưa tin – Nguyệt Cừ báo chuyện Hàn Thủy Thạch đưa Vấn Thủy đến ở tại đỉnh Thánh Nguyệt lại cho ba người bọn họ.
Ba người Trích Tinh cùng nhau thương lượng. Thiên Sương biết chỗ ở của chúng nhưng lại không hề hé răng, rõ ràng là đang có điều giấu giếm, chi bằng trước mắt cứ trực tiếp đến đỉnh Thánh Nguyệt xem xét một phen. Thế là bọn họ lập tức đi vòng, chuyển hướng tới đỉnh Thánh Nguyệt.
Cửu Thượng Cung môn nhân đệ tử đông đảo, huống chi Hàn Thủy Thạch lại không hề cố ý che giấu hành tung, vậy nên ngôi nhà nấm nhỏ của hắn và Vấn Thủy cũng không phải không ai biết. Chẳng bao lâu sau, lần theo chỉ dẫn của Cửu Thượng Cung, ba người Trích Tinh đã đến bên sườn của đỉnh Thánh Nguyệt, ngay trước căn nhà nấm ấy.
“Hàn Thủy Thạch!” Trích Tinh sử dụng pháp chú dẫn âm, thanh âm vang vọng tới cả nửa đỉnh Thánh Nguyệt. “Trích Tinh, Lục Thải, Túy Nha đã tới. Mời ra gặp mặt.” Ba người bọn họ đứng ngang hàng với Thiên Sương, nếu thật sự luận sâu hơn thì cũng xem như sư thúc của Hàn Thủy Thạch, vậy nên đều không khách khí chút nào.
Hơn nữa, trước kia người mà bọn họ thường xuyên qua lại vẫn là Thiên Ấn. Thiên Ấn tính tình ôn hòa, khoan dung độ lượng, đối với trưởng bối thì càng lễ nghĩa chu toàn. Sau khi phi thăng tới đây, tuy họ đã nghe Thiên Ấn tính tình đại biến, nhưng cả ba người ai nấy đều có hai ba đệ tử hầu hạ, không cần tự mình thiêu sa, đương nhiên cũng chưa từng đối mặt trực tiếp với hắn bao giờ.
Trong nhà nấm, không ai đáp lời. Bên trên chiếc võng treo cây là hai con chó một đen một trắng đang nằm uể oải. Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi to, đưa mắt dòm từ trên cao xuống, thấy là ba tu sĩ lạ hoắc tới thì liền không thèm để ý. Hàn Thủy Thạch cũng chẳng bận tâm – chiếc võng này có hơi nhỏ, nếu cả hắn và Vấn Thủy đều hóa thành hình người hết thì không đủ chỗ để nằm.
Vấn Thủy nhõng nhẽo đòi hắn phải lên ngủ trưa cùng mình. Hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành hóa thành thân chó mà ôm lấy nàng, cổ kề cổ chân kề chân. Hai người bọn họ vốn là đang ngủ ngon lành, lúc này mộng đẹp lại tự dưng bị quấy nhiễu, Hàn Thủy Thạch đã không vui rồi. Hơn nữa Vấn Thủy ở đây, nơi đây liền được tính là sào huyệt của hắn. Sào huyệt đột nhiên có kẻ tìm tới, có thể nói là phạm vào đại kỵ của ma.
Ý thức về lãnh địa của ma cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn thiết lập cấm chế nơi này, thực ra chính là để cảnh cáo những tu sĩ khác không được tự tiện quấy quả. Nhưng ba người kia tới tìm một tên vãn bối, làm gì có chuyện để mấy thứ đó vào mắt? Thấy Hàn Thủy Thạch không ra nghênh đón, mà cấm chế kia lại không quá mức nghiêm mật, ba người lập tức động thủ phá tan kết giới thứ nhất.
Cái kết giới thứ nhất này, mục đích chính yếu không phải là để phòng thủ mà là nhắc nhở chủ nhân động phủ có người tự ý xông vào. Hàn Thủy Thạch nhíu mày. Hành vi tự tiện khai mở cấm chế của động phủ nhà người khác như vậy, hiển nhiên đã khiến hắn hơi tức giận.
Nhưng mà ba kẻ bên ngoài cũng không bởi thế mà chịu dừng tay. Họ ỷ vào tu vi cao thâm, lại tiếp tục giải trừ cấm chế thứ hai. Hàn Thủy Thạch chuẩn bị đứng dậy, Vấn Thủy đột nhiên lại ôm lấy hắn: “Chàng đừng động đậy, ta còn đang muốn ngủ mà!”
Hàn Thủy Thạch vỗ vỗ nàng bằng chân trước, sau đó lại nằm xuống võng, cũng không nói gì. Ba kẻ bên ngoài phá tới tầng cấm chế thứ tư thì rốt cuộc cũng gặp trở ngại. Nhưng mà đồng thời, một luồng hơi thở yêu ma cũng tràn tới nơi họ đứng.
Ba người tức thì biến sắc. Trích Tinh nhận xét: “Ma khí mạnh thật. Xem ra lời Cửu Thượng Cung không phải là giả, Thiên Ấn thật sự đã nhập ma rồi!”
Lục Thải cũng gật đầu, nói: “Ma khí mạnh thế, Thiên Sương không thể không phát hiện ra. Chẳng nhẽ hắn còn muốn tiếp tục bao che cho một con ma như vậy?”
Hàn Thủy Thạch thò đầu xuống võng. Một con chó đen hung mãnh, hai mắt đỏ rực màu máu. Ba người phía dưới lại hồn nhiên không biết gì, vẫn cứ tiếp tục nghị luận: “Thiên Ấn thành ma, vậy mà bọn họ lại không hề thương tổn gì. Rất có khả năng chính là Thiên Sương nuôi ma để dùng! Nếu không hai người cho rằng đã nhiều năm qua như vậy, tu vi của hắn biến mất hoàn toàn, làm sao vẫn còn sống sót được tới tận ngày hôm nay?”
Lời này vừa mới nói ra, hai người kia liền lập tức gật đầu tỏ ý tán đồng. Nếu chuyện Thiên Ấn hóa ma là do Thiên Sương ép buộc, như vậy kẻ được lợi nhất chỉ có Thiên Sương mà thôi!
Bên này vừa nói dứt lời, từ trong kết giới đã có một thứ gì đó giơ vuốt vọt ra. Một trảo xẹt tới, Trích Tinh tức khắc cảm thấy da đầu tê rần! Ba người sắc mặt đại biến, vừa quay ra liền thấy một cái chân đen giương vuốt sượt qua đầu của Trích Tinh! Ngọc quan vấn tóc của hắn lập tức lăn lông lốc trên mặt đất. Mái tóc dài xõa xượi rối tung, trông chật vật vô cùng!
“Đó là… thứ gì vậy?” Trong khi ba người chưa hết chấn động, cái chân đen kia đã lùi vào trong kết giới. Trích Tinh vẫn đang hồn siêu phách lạc: “Nhất định là Thiên Ấn còn tụ tập thêm những yêu ma khác!” Nói xong, lập tức ngàn dặm truyền âm, lệnh cho chính đại đệ tử của mình mang binh khí cùng pháp chú đến, quyết tâm diệt trừ yêu ma!
Hai người Túy Nha, Lục Thải nghe xong cũng không chịu tụt lại phía sau, đồng thời phân phó môn nhân đệ tử tiến đến. Bọn họ cũng biết qua về thực lực của Thiên Ấn, hiểu rõ đạo tu nhập ma nhất định là sẽ cực khó giải quyết, vậy nên còn mau chóng thông báo cho cả Cửu Thượng Cung.
Nguyệt Cừ nhận được tin tức, đương nhiên cũng đồng ý ngay tắp lự: “Ba vị xin hãy chú ý an toàn, trước mắt đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nguyệt mỗ lập tức dẫn người tới đây.”
Nghe được hồi âm của hắn, ba người đều đã yên tâm hơn hẳn. Cửu Thượng Cung thực lực xuất chúng, hơn nữa lại có kiếm tu Nguyệt Trì. Có một đồng minh như vậy tương trợ, cho dù Thiên Ấn lợi hại tới đâu thì cũng chẳng đáng sợ nữa.
Những tu sĩ tập hợp tại cái sào huyệt trống không nọ càng lúc càng đông. Nhóm người Lục Thải tổng cộng có bảy đệ tử, Túy Nha ba người, còn hai người kia mỗi người có hai đệ tử. Đã cùng thế hệ với cả Thiên Sương, đương nhiên đều không tầm thường.
Hàn Thủy Thạch hóa về hình người. Mấy kẻ bên ngoài đợi lâu mà chưa thấy người của Nguyệt Cừ bên Cửu Thượng Cung đến, lúc này cũng đã có chút sốt ruột. Lục Thải nói: “Nguyệt Cung chủ chưa tới, hay là chúng ta cứ ra tay động thủ trước, phá vỡ cấm chế rồi chờ đợi tiếp?”
Hai người kia cũng không hề băn khoăn gì cả. Dù sao môn nhân đệ tử cũng đều đã đến cả rồi, đối phó với một Thiên Ấn, chắc sẽ không vấn đề gì. Thế là tất cả đều sôi nổi đồng ý, bắt đầu liên thủ loại bỏ kết giới.
Kết giới chỗ này Hàn Thủy Thạch bố trí vô cùng nghiêm mật. Bởi vì thường ngày hắn vẫn ra ngoài, nơi này có thể chỉ có mỗi mình Vấn Thủy ở đây, vậy nên hắn đã lập một kết giới chín lớp.
Nhưng mà phía dưới có cả chục người, có thể xem như là đang tiến hành một cuộc vây đánh. Kết giới chín lớp đối với bọn họ cũng không hẳn là quá khó giải quyết. Sau nửa canh giờ, họ đã tiến đến được lớp kết giới cuối cùng.
Hàn Thủy Thạch nhảy từ võng xuống, trước khi đi còn dặn dò Vấn Thủy: “Nàng đừng động đậy gì cả, lát nữa ta lại về ngủ cùng nàng.”
Vấn Thủy cũng rất tức giận. Ý thức về lãnh địa của chó tuy không mãnh liệt bằng ma, nhưng giấc ngủ ngon bị người phá đám thì cũng khó chịu vô cùng! Còn nữa, nghe xem cái đám dưới kia đang nói gì này! Không những nói Hàn Thủy Thạch là yêu ma, còn bảo Thiên Sương chân nhân nuôi ma làm loạn! Nàng liền nhận xét: “Mấy cái người này đáng ghét quá đi!”
“Ừ.” Hàn Thủy Thạch đáp, giữa nét mặt hắn đã ẩn ẩn chút sát ý.
Vấn Thủy nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Lớp kết giới thứ chín bị phá vỡ, Hàn Thủy Thạch cầm trong tay lưỡi đao cực âm, đứng ngay trước mặt đám người Lục Thải. Chướng khí tan đi, Lục Thải cũng mới phát hiện có kẻ đứng trước mũi mình, tức khắc ngẩn ra một lúc, sau đó mới kịp hoàn hồn: “Thiên Ấn!”
Sắc mặt Hàn Thủy Thạch không tốt, ba kẻ kia càng không vui. Lục Thải trầm giọng hỏi: “Đây chính là cách mà sư phụ ngươi Thiên Sương dạy ngươi đón tiếp trưởng bối đó sao?”
Hàn Thủy Thạch căn bản không thèm để ý tới hắn ta, nhưng cũng chưa bắt đầu động thủ. Ba người đối diện lúc này đã phát hiện ra ma khí kích động ở quanh người hắn. Trích Tinh nói: “Kẻ này quả đã nhập ma! Mọi người không cần khách khí, lên!”
Túy Nha vẫn cẩn thận hơn một chút: “Có nên chờ một lát không? Nguyệt Cung chủ của Cửu Thượng Cung vẫn chưa thấy đến…”
Lục Thải nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, cho dù không đánh được hắn thì chẳng nhẽ lại không đủ sức kéo dài thời gian cho tới khi Cửu Thượng Cung đến đây hay sao?”
Túy Nha ngẫm nghĩ, thấy cũng phải, thế là lập tức vung tay lệnh cho thủ hạ môn đồ tản ra, vây chặt lấy Hàn Thủy Thạch.
Hàn Thủy Thạch vốn là thấy mấy kẻ từng quen biết, chỉ định nói chuyện cho qua mà thôi. Nhưng lúc này thấy trận thức kia, cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp lia đao. Lúc hắn còn chưa ra tay, mọi người chỉ thấy ma khí trên người hắn khá nặng nề. Nhưng mà hắn vừa ra tay, lập tức uy phong đến mức che trời lấp đất!
Đại đệ tử của Túy Nha kêu thảm một tiếng. Lưỡi đao cực âm của Hàn Thủy Thạch không trực tiếp bổ vào hắn, chỉ chém qua ngực hắn, nhưng mà đao phong cũng đã rạch nát lồng ngực đối phương!
Mắt thấy ái đồ máu phun như suối, Túy Nha gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào về phía trước, vừa lúc đón đầu lưỡi đao của hắn. Hàn Thủy Thạch lúc này há lại thủ hạ lưu tình, lưỡi đao cực âm nhanh như chớp vần quanh Túy Nha!
Túy Nha hét dài một tiếng, cả người như bị ngâm trong dầu sôi, máu thịt lẫn lộn chỉ trong nháy mắt!
Đám người Lục Thải phía sau thấy thế thì lập tức tiến lên vây đánh. Hàn Thủy Thạch đứng giữa nhóm người, vì nể giao tình nên vẫn chưa hạ sát thủ. Nhưng đúng vào lúc đó, đại đệ tử của Lục Thải đột nhiên phát hiện bên trên nhà nấm mắc một chiếc võng. Trên võng, một con chó trắng vừa duỗi đầu xem, vừa đang nghịch truy thanh cốt!
Vấn Thủy đương nhiên đang trò chuyện cùng Dã Lửng, hôm nay nó không đến Vạn Thú Cốc, vẫn còn ở trong động phủ: “Dã Lửng, ngươi bảo Thiên Sương chân nhân lập tức tới đây một chuyến, nơi này có mấy cái kẻ không biết tại sao lại đến đánh Hàn Thủy Thạch! Bảo ngài ấy tới nhanh đi, tới chậm bọn họ không chống đỡ được nữa đâu!”
Nàng đang nói chuyện, đột nhiên thấy một tu sĩ nhảy lên trên nóc nhà nấm, trực tiếp phóng pháp khí đến chỗ nàng. Nàng còn chưa kịp dùng Đạp Nguyệt Hành thì đã có một lưỡi đao bừng bừng ánh lửa tím đỏ phi từ dưới đất lên trên.
Đại đệ tử của Lục Thải một chữ cũng không kịp nói, chớp mắt đã rơi xuống khỏi nhà nấm, đầu thân đứt thành hai nửa!
“Lục Kính!” Lục Thải tê tâm liệt phế hét lớn một tiếng, trở kiếm hướng về phía Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch vừa xoay đao, pháp khí của Lục Kính tự nhiên đột ngột chuyển hướng, vừa lúc đánh lên thân kiếm Lục Thải.
Ma khí mạnh mẽ kích động không ngừng xung quanh. Trích Tinh cảm thấy hãi hùng khiếp vía – đây không phải là nhập ma, mà hắn vốn dĩ đã chính là ma! Một tu sĩ nhập ma không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn mà cường đại tới mức này!
Hắn kéo Lục Thải đã bị ngọn lửa cực âm thiêu đến biến dạng nhưng vẫn đỏ mắt giao chiến cùng Hàn Thủy Thạch, lớn tiếng kêu: “Lục huynh, đừng đánh nữa, đi mau!”
Lục Thải khăng khăng nói: “Ta phải báo thù cho Kính Nhi!” Lời còn chưa dứt, một cánh tay đã bay mất!
Trích Tinh theo bản năng bắt lấy cánh tay kia, tức khắc hét thảm một tiếng. Tu tiên nhiều năm như vậy, những trường hợp thảm hại vật vã cũng không phải chưa từng trải qua, nhưng tất cả đều thua xa lần này. Loại sức mạnh kia, khiến con người ta tuyệt vọng.
Hắn đột nhiên hét lớn: “Dừng tay! Đều dừng tay hết lại!”
Các đệ tử xung quanh tức thì ngừng bước. Nhưng ma khí quanh Hàn Thủy Thạch thật sự quá mức mãnh liệt, không ít kẻ đã bị ma khí cảm nhiễm, hai mắt đỏ bừng. Trích Tinh nói: “Thiên Ấn! Thế chất(1), con còn nhận ra ta không? Ta là Trích Tinh sư thúc của con đây!”
Thực ra gọi là sư thúc chẳng qua chỉ là vin vào giao tình, Tiểu Yêu Phong trước kia cũng không thân cận với họ đến thế. Nhưng lúc này thì hắn cũng chỉ đành phải vậy: “Thiên Ấn thế chất, chúng ta lần này đến đây mục đích ban đầu cũng chỉ là muốn quan tâm con, không hề có ác ý gì! Mọi người đều là người quen biết cũ, hà tất phải hạ sát chiêu!”
Hàn Thủy Thạch ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vấn Thủy nằm trên võng. Bọn họ lúc này mới chú ý tới ở trên đầu mình còn một con chó màu trắng đang nằm. Vấn Thủy cất giọng: “Không đánh cũng được, nhưng các người không ai được đi hết!” Vài người sắc mặt khẽ biến, Vấn Thủy lại nói: “Chờ Thiên Sương chân nhân tới mới được đi!”
Trích Tinh tròn mắt. Thì ra Thiên Ấn quả nhiên đã bị người ta khống chế? Nhưng mà tại sao chỉ có con chó trắng này mới có thể chỉ huy được hắn?
“Được rồi, ngươi cứ bảo hắn dừng tay trước đã!” Hắn đáp.
Vấn Thủy nói: “Hàn Thủy Thạch, chàng đừng để ý tới bọn họ nhé? Lên đây, lên đây đi, Thiên Sương chân nhân sắp tới nơi rồi.” Lúc trước nàng không hề can ngăn Hàn Thủy Thạch, bởi vì mấy người kia vừa tới đã làm ra vẻ trừ ma vệ đạo. Dù cho nàng biết Hàn Thủy Thạch rất lợi hại, nàng vẫn lo lắng bọn họ sẽ thương tổn hắn.
Loài chó vốn rất bênh vực người mình. Nàng không xuống đó giúp hắn đánh nhau đã tốt lắm rồi, dựa vào cái gì mà còn muốn Hàn Thủy Thạch ngừng tay, đứng yên đó cho bọn họ cùng nhau tẩn chắc?
Hàn Thủy Thạch ngẩn ra, nhưng cũng không do dự, lập tức phi thân nhảy lên trên võng. Vấn Thủy tựa vào người hắn, chụp một pháp chú cầm máu hệ mộc lên trên cánh tay bị cụt của Lục Thải. Trích Tinh chấn động, sau đó lại thấy nàng dùng thêm vài pháp chú, mấy tu sĩ bị thương tạm thời đều ngừng chảy máu. Chỉ có đại đệ tử Lục Kính của Lục Thải là không thể cứu được nữa.
Trích Tinh đỡ Lục Thải bên mình. Túy Nha đã đau đến không chịu nổi, mặt mũi nhăn nhó hết lại. Trích Tinh nhỏ giọng nói: “Lục huynh, huynh còn có thể kết Thoát Xác Ấn được không?”
Lục Thải thở hổn hển hỏi: “Làm gì?”
Trích Tinh dùng thuật truyền âm bí mật nói nhỏ: “Thiên Ấn biến thành như vậy, Thiên Sương không thể hoàn toàn không hay biết gì. Sau khi hắn tới nơi này rất có thể sẽ giết người diệt khẩu. Chỉ mình Thiên Ấn chúng ta đã đánh không lại, tuyệt đối không thể chờ hắn đến đây, khoanh tay chịu chết!”
Lục Thải suy nghĩ, lập tức cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý: “Ý của đệ là?”
Trích Tinh lặng lẽ nói: “Kết ấn đào tẩu! Cửu Thượng Cung lúc này vẫn còn chưa tới, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, chỉ sợ không thể đến kịp để mà cứu viện chúng ta.”
Lục Thải nhìn thoáng qua một người một chó đang nằm trên võng, gật đầu. Hai người liên thủ với những môn nhân đệ tử vẫn còn đang động đậy được, đồng thời kết một cái ấn. Hàn Thủy Thạch bật dậy, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã kim thiền thoát xác, lợi dụng pháp thuật ngũ hành mà bỏ chạy mất dạng rồi.
Vấn Thủy thấy hắn có vẻ giận dữ, cũng không để cho hắn đuổi theo, chỉ nói: “Thôi bỏ đi, chàng đừng để ý đến họ. Đợi Thiên Sương chân nhân đến thì lại nói tiếp sau nhé.”
Hàn Thủy Thạch gật đầu, hai người tiếp tục ngủ trưa.
***
Đám người Lục Thải điên cuồng chạy trốn khỏi đỉnh Thánh Nguyệt. Họ sợ gặp phải Thiên Sương đang đi trên đường nên đã chọn vòng đường vòng, chạy tới Cửu Thượng Cung xin giúp đỡ. Mà vừa xuống đến chân đỉnh Thánh Nguyệt, họ liền bắt gặp Nguyệt Cừ dẫn người tiến đến.
Lục Thải vội tới đón đầu: “Nguyệt Cung chủ! Thiên Ấn kia quả nhiên đã thành ma rồi! Hiện giờ công lực của hắn gia tăng tột bậc, chúng ta chỉ vừa đối mặt mà đã thương vong nghiêm trọng!”
Nguyệt Cừ dẫn theo Nguyệt Trì chậm rãi tiến lên, thở dài một tiếng: “Ta biết.”
Lục Thải lại nói: “Nguyệt Cung chủ, con ma này đã trở nên cực kỳ cường đại, lại còn cấu kết với cả Thiên Sương. Hiện tại ngài đã có đối sách gì hay chưa?”
Hắn vừa mới đi tới gần, Nguyệt Cừ đã đột ngột xuất kiếm. Lục Thải chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, vừa mới cúi đầu đã thấy phần thân từ ngực trở lên đột nhiên tách ra, nháy mắt lăn trên mặt đất. Trích Tinh đang đỡ Túy Nha phía sau chấn động, sau đó cuồng nộ: “Nguyệt Cừ! Ngươi làm gì vậy?!”
Nguyệt Cừ thong thả nói: “Nếu Hàn Thủy Thạch đã hóa ma giết chết ba vị đạo huynh, tại hạ đương nhiên sẽ thay các huynh báo thù!”
Trích Tinh đột nhiên hiểu ra mọi sự: “Nguyệt Cừ! Ngươi cố ý đến trễ, là muốn chúng ta bỏ mạng trong tay Thiên Ấn!”
Nguyệt Cừ mỉm cười, nói: “Trong ba vị, vẫn là Trích Tinh hiền huynh thông minh nhất.”
Trích Tinh liên tục lùi về đằng sau, nhưng lại bắt gặp Nguyệt Trì đã đứng sẵn sau lưng họ. Một hồi giết chóc xảy đến nhanh như chảo chớp. Môn nhân đệ tử của họ tuy cùng thế hệ với Thiên Ấn, nhưng mà luận về thực lực thì chẳng bằng được một góc Nguyệt Trì. Chẳng mấy chốc sau, đã có một đống thi thể đổ rạp khắp nơi!
Nguyệt Cừ chầm chậm áp sát Trích Tinh: “Hiền huynh đi thong thả nhé.” Dứt lời, hắn liền vung kiếm, đang định xuống tay thì Túy Nha bên cạnh đó bỗng nhiên nhảy về phía trước. Nguyệt Cừ ngẩn ra. Túy Nha đột nhiên hóa thân thành một bức tượng bằng vàng, hét lớn: “Trích Tinh huynh đi mau!”
Đây đúng là tuyệt học Tích Hủy Tiêu Kim của kim tu, tuy rằng nhất thời có thể vô địch, nhưng lại là pháp chú đồng quy vu tận(2). Khóe mắt Trích Tinh như sắp nứt ra: “Túy Nha!” Túy Nha hóa thân thành vàng, một chưởng đánh thẳng vào người Nguyệt Cừ. Bản thân hắn biết Nguyệt Cừ tu vi hơn người, cho dù lần này vứt bỏ sinh mệnh mà tung một chiêu cuối cùng thì cũng sẽ chẳng trụ được bao lâu, chỉ hét: “Đi mau!”
Trích Tinh không do dự nữa, lập tức xoay người bỏ chạy. Nguyệt Cừ gầm lên: “Không được để cho Trích Tinh chạy thoát!”
Nguyệt Trì vung kiếm. Một kiếm chém xuống, “ầm” một tiếng, đất rung núi chuyển. Túy Nha thân vàng đã bị chém thành hai nửa, lảo đảo vài bước, sau đó ngã gục xuống đất. Trích Tinh đang nhân cơ hội độn thổ bỏ trốn cũng phải kêu lên một tiếng, phụt ra một ngụm máu tươi. Nhưng mà trong nháy mắt đó, hắn đã độn thổ thành công, thân ảnh biến mất khỏi đỉnh Thánh Nguyệt.
Nguyệt Cừ gầm lên một tiếng: “Đồ vô dụng!” Nhưng mà hắn cũng không dám dây dưa, chỉ đành vội vã chỉ huy đệ tử: “Mau đốt hết đống xác này thành Linh Sa, sau đó tức tốc rời đi nhanh lên.”
***
Thiên Sương cũng đến rất nhanh. Khi Dã Lửng chở hắn một đường đuổi tới đỉnh Thánh Nguyệt, bên cạnh nhà nấm chỉ còn lại thi thể của Lục Kính, đại đệ tử của Lục Thải. Nét mặt Thiên Sương cứng lại: “Sao lại thế này?”
Vấn Thủy lập tức nhảy xuống cáo trạng, kể lại vụ đám người Lục Thải đến kiếm chuyện, lại còn không quên thêm mắm dặm muối. Thiên Sương nhíu mày: “Ba cái người này, sao lại lỗ mãng như vậy!” Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thi thể Lục Kính: “Vấn Thủy, cảm xúc của Hàn Thủy Thạch không được ổn định, ngươi nhớ khuyên nó nhiều hơn một chút. Không thể tái tạo sát nghiệt.”
Vấn Thủy lập tức nói: “Người xấu thì vẫn nên đánh!”
Thiên Sương sờ sờ đầu nàng, ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy chưa yên tâm: “Để ta đi xem bọn họ thế nào, việc này vẫn cần phải giải thích thêm mới được. Ngươi ở bên Hàn Thủy Thạch, nhớ đừng có làm loạn nhé.”
Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, lúc này đám người Ôn Đồ cũng đã đuổi kịp tới nơi. Thiên Sương lệnh cho bọn họ đi tìm mấy người Lục Thải, có thể đưa được người về động phủ để chữa thương là tốt nhất.
(1) Thế chất: Từ chỉ con, cháu của bạn bè thân quen, hoặc là từ gọi thân mật những người ở thế hệ sau.
(2) Đồng quy vu tận: Cả hai cùng chết.
Gần đây Vấn Thủy phát hiện gần như tối nào Hàn Thủy Thạch cũng ra ngoài. Phần lớn thời gian bọn họ ở trong căn nhà nấm nhỏ trên đỉnh Thánh Nguyệt, sau khi nàng ngủ, Hàn Thủy Thạch sẽ rời đi. Thời gian có ngắn có dài, nhưng hắn luôn luôn quay lại trước khi mà nàng tỉnh giấc.
Nếu không phải là Vấn Thủy đã thành kiếm tu, cảm giác nhanh nhạy hơn nhiều, chỉ sợ cũng không thể nào phát giác.
Đêm nay, lúc Vấn Thủy mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nàng đã cảm thấy Hàn Thủy Thạch lại rời giường, rời khỏi ngôi nhà nhỏ đó. Nàng nhất thời ham chơi, cũng lặng lẽ đi theo hắn. Chỉ thấy Hàn Thủy Thạch đi vào Kẽ Nứt Yêu Ma, quanh người là ma khí đang kích động. Kẽ Nứt Yêu Ma lúc này chưa mở, không có ma quỷ tràn ra, đương nhiên cũng không có một bóng người nào cả.
Hàn Thủy Thạch đứng ở bên ngoài nhìn một hồi, đột nhiên tay phải vung lên, lòng bàn tay úp xuống mặt đất. Kẽ Nứt Yêu Ma nhè nhẹ rung lên, một khe hở nhỏ chầm chậm rách ra, tựa như là miệng vết thương đang bị người ta xé mở.
Chẳng mấy chốc sau, đã có một luồng sáng màu đỏ máu mờ mờ hắt lên, đúng là dấu hiệu của nguồn ma khí tràn trề phía dưới.
Vấn Thủy nhìn một lát, chỉ thấy rất mau đã có yêu ma thoát ra từ kẽ nứt kia, chỉ có điều là tu vi của chúng yếu ớt hơn nhiều những loại ma quỷ ngày thường tự động trào tới. Vấn Thủy nghiêng đầu – giờ đã không còn cần linh sa nữa, chàng đến đây làm gì nhỉ?
Đúng lúc này, nàng thấy lớp ma khí xung quanh Hàn Thủy Thạch dần dần dày lên, bao bọc những con ma yếu ớt kia. Sau đó, yêu ma dần dần tan trong ma khí. Đúng vậy, “tan”.
Hàn Thủy Thạch hấp thụ những yêu ma kia vào trong cơ thể của mình, ma khí quy về nguyên thần. Bởi vì không phải kẽ nứt tự động mở ra, linh lực của đám yêu ma này vô cùng mỏng mảnh, sẽ không kích thích Thiên Ấn, lại rất có lợi cho việc gia tăng tu vi của hắn.
Hắn hấp thu xong, cũng dần phát hiện mỗi con yêu ma đều mang theo chút ký ức linh tinh vụn vặt! Hơn nữa, trong số đó có rất nhiều ký ức thuộc về những bậc tiền bối của hắn trước khi mà họ chuẩn bị thăng tiên. Thế này là sao đây? Kẽ Nứt Yêu Ma này còn xuất hiện sớm hơn lúc Văn Đàn phi thăng đến rất nhiều!
Mà phần ký ức những tâm ma kia mang theo, cũng phần lớn là chấp niệm của bản thân họ. Có nông có sâu, có tình có hận.
Hàn Thủy Thạch đứng đó đến hơn nửa đêm. Những yêu ma kia sau khi tan vào ma khí của hắn, bị hắn hấp thụ thì cũng đã như tử vong hoàn toàn. Dần dần, từ kẽ nứt ấy không còn thấy bóng dáng ma quỷ nữa. Hàn Thủy Thạch xoay người định đi, liền thấy Vấn Thủy đang buồn chán ngồi chơi chơi một mình ngay đó.
Hắn hơi giật mình, hỏi: “Sao nàng lại ở đây?” Hắn vừa nói vừa bế Vấn Thủy lên: “Là ta đánh thức nàng à?”
Vấn Thủy lắc đầu, lại hỏi lại hắn: “Hàn Thủy Thạch, chàng đến đây làm gì thế?”
Hàn Thủy Thạch ôm nàng về hướng nhà nấm nhỏ, vừa đi vừa nói: “Chỗ ma khí đó hữu dụng với ta. Hơn nữa tâm ma có thể tiêu diệt những yêu ma khác, khiến cho chúng không tái sinh được nữa.”
Vấn Thủy nghe hắn nói, chỗ hiểu chỗ không: “Thế là về sau những đêm trăng máu không cần tới đây giết yêu trừ ma nữa sao?”
“Đúng rồi.” Hàn Thủy Thạch đáp.
Vấn Thủy vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá. Nhưng mà Hàn Thủy Thạch, chàng hấp thu nhiều ma khí như vậy, liệu có xấu xa đi không?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Ta cần phải càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Vấn Thủy, đến lúc các tu sĩ khác phát hiện ra ta là ma, bọn chúng nhất định sẽ không dung ta. Nếu ta đối đầu với chúng thì nàng sẽ làm thế nào?”
Vấn Thủy lập tức nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là giúp chàng rồi!”
Hàn Thủy Thạch rất vừa lòng với đáp án này. Hai người trở về nhà nấm, lại hoàn toàn không để ý gần kẽ nứt kia vẫn còn bóng người. Kẽ Nứt Yêu Ma có thể sinh ra một chút linh khí, bởi vậy trước kia khi linh khí cực thiếu thốn, cả Thượng Dương Tông lẫn Cửu Thượng Cung đều đã an bài tai mắt tại nơi này, vừa để giám sát thời gian mặt đất nứt ra, vừa để phòng ngừa có kẻ ác ý tới đây gây loạn.
Sau đó giữa trời và đất đã có một chút linh khí mỏng manh, linh khí từ kẽ nứt này tức thì trở nên vô cùng ít ỏi không đáng nhắc tới, vậy nên dần dần những tai mắt kia cũng gần như bị bỏ quên. Thế nhưng lãng quên, không có nghĩa là không tồn tại.
Cửu Thượng Cung vẫn còn chưa rút hết tai mắt ở chỗ này. Trước đó có hai tu sĩ ở đây đã nghe thấy tiếng người tới, vừa lờ mờ thấy bóng dáng của Hàn Thủy Thạch dưới ánh trăng sáng thì liền ghé vào lưng núi, sợ hãi tới mức không dám phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Lúc này họ đã đi xa, hai kẻ kia mới cuống cuồng hốt hoảng chạy về báo cáo Nguyệt Cừ. Nguyệt Cừ nghe thấy tin này thì cũng lập tức kinh hãi – đại đệ tử của Thiên Sương, Hàn Thủy Thạch đến Kẽ Nứt Yêu Ma, hấp thu yêu ma nơi đó!
Lão cáo già này kinh nghiệm phong phú, đương nhiên có thể tức khắc hiểu được chuyện gì xảy ra – Hàn Thủy Thạch nhập ma rồi? Hắn gọi hai tai mắt kia đến trước mặt mình, cẩn thận dò hỏi chuyện mới phát sinh, càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng.
***
Ngày hôm sau, Nguyệt Cừ không tự ra mặt, nhưng lại đem tin tức này tiết lộ cho mấy tiền bối của giới tu tiên. Mấy người này bối phận cũng tương đương với Thiên Sương, đều là những kẻ đức cao vọng trọng. Chỉ là, cũng giống như Tiểu Yêu Phong, bởi vì môn đồ thưa thớt nên không tự lập tông môn của mình.
Ngay giữa buổi trưa hôm ấy, khi Thiên Sương đang luyện khí, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Thiên Sương ra ngoài nghênh đón, thấy là ba người Trích Tinh, Túy Nha, Lục Thải, nét mặt tức thì đông cứng tại chỗ: “Ba vị đạo hữu đến đây, phải chăng là có gì chuyện quan trọng?”
Ba người cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Thiên Sương, nghe nói đại đệ tử của ngài Thiên Ấn đã hóa ma rồi, việc này có thật hay chăng?”
Thiên Sương ngẩn ra, trong lòng liền hiểu – quả nhiên là họ vì thế mà đến. Chỉ có điều ma khí trên người Hàn Thủy Thạch quá nặng, chỉ sợ muốn giấu cũng không giấu được. Nhưng nếu thông báo với cả mọi người thân phận tâm ma của hắn, lại nên nói thế nào mới phải đây?
Thấy hắn lưỡng lự, Lục Thải liền mở miệng: “Thiên Sương đạo hữu, ngài cũng là người đứng đầu một phái, hẳn là biết yêu ma đáng sợ nhường nào. Chỉ cần một chút sơ suất, e là hậu họa vô cùng. Hiện giờ ngài cứ do dự như vậy, phải chăng là đang gặp vấn đề gì nan giải sao?”
Trích Tinh thì thẳng thắn hơn: “Thiên Sương hiền đệ. Nếu chúng ta đều đã tới, chi bằng đệ cứ mời lệnh cao túc ra đây, chúng ta xin đợi ngoài này. Vẫn nên xóa bỏ nghi ngờ thì hơn.”
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Thiên Sương cũng không kịp nghĩ ra đối sách nào hay ho, đành phải tìm cách thoái thác: “Hôm nay nó không ở đây. Ngày mai nó về, ba vị nhất định sẽ gặp.”
Hắn đã nói thế, ba người Trích Tinh cũng không dây dưa gì nữa, cứ vậy rời khỏi động phủ của hội Thiên Sương. Đang định trở về, đột nhiên lại có đệ tử của Cửu Thượng Cung xuất hiện đưa tin – Nguyệt Cừ báo chuyện Hàn Thủy Thạch đưa Vấn Thủy đến ở tại đỉnh Thánh Nguyệt lại cho ba người bọn họ.
Ba người Trích Tinh cùng nhau thương lượng. Thiên Sương biết chỗ ở của chúng nhưng lại không hề hé răng, rõ ràng là đang có điều giấu giếm, chi bằng trước mắt cứ trực tiếp đến đỉnh Thánh Nguyệt xem xét một phen. Thế là bọn họ lập tức đi vòng, chuyển hướng tới đỉnh Thánh Nguyệt.
Cửu Thượng Cung môn nhân đệ tử đông đảo, huống chi Hàn Thủy Thạch lại không hề cố ý che giấu hành tung, vậy nên ngôi nhà nấm nhỏ của hắn và Vấn Thủy cũng không phải không ai biết. Chẳng bao lâu sau, lần theo chỉ dẫn của Cửu Thượng Cung, ba người Trích Tinh đã đến bên sườn của đỉnh Thánh Nguyệt, ngay trước căn nhà nấm ấy.
“Hàn Thủy Thạch!” Trích Tinh sử dụng pháp chú dẫn âm, thanh âm vang vọng tới cả nửa đỉnh Thánh Nguyệt. “Trích Tinh, Lục Thải, Túy Nha đã tới. Mời ra gặp mặt.” Ba người bọn họ đứng ngang hàng với Thiên Sương, nếu thật sự luận sâu hơn thì cũng xem như sư thúc của Hàn Thủy Thạch, vậy nên đều không khách khí chút nào.
Hơn nữa, trước kia người mà bọn họ thường xuyên qua lại vẫn là Thiên Ấn. Thiên Ấn tính tình ôn hòa, khoan dung độ lượng, đối với trưởng bối thì càng lễ nghĩa chu toàn. Sau khi phi thăng tới đây, tuy họ đã nghe Thiên Ấn tính tình đại biến, nhưng cả ba người ai nấy đều có hai ba đệ tử hầu hạ, không cần tự mình thiêu sa, đương nhiên cũng chưa từng đối mặt trực tiếp với hắn bao giờ.
Trong nhà nấm, không ai đáp lời. Bên trên chiếc võng treo cây là hai con chó một đen một trắng đang nằm uể oải. Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi to, đưa mắt dòm từ trên cao xuống, thấy là ba tu sĩ lạ hoắc tới thì liền không thèm để ý. Hàn Thủy Thạch cũng chẳng bận tâm – chiếc võng này có hơi nhỏ, nếu cả hắn và Vấn Thủy đều hóa thành hình người hết thì không đủ chỗ để nằm.
Vấn Thủy nhõng nhẽo đòi hắn phải lên ngủ trưa cùng mình. Hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành hóa thành thân chó mà ôm lấy nàng, cổ kề cổ chân kề chân. Hai người bọn họ vốn là đang ngủ ngon lành, lúc này mộng đẹp lại tự dưng bị quấy nhiễu, Hàn Thủy Thạch đã không vui rồi. Hơn nữa Vấn Thủy ở đây, nơi đây liền được tính là sào huyệt của hắn. Sào huyệt đột nhiên có kẻ tìm tới, có thể nói là phạm vào đại kỵ của ma.
Ý thức về lãnh địa của ma cực kỳ mạnh mẽ.
Hắn thiết lập cấm chế nơi này, thực ra chính là để cảnh cáo những tu sĩ khác không được tự tiện quấy quả. Nhưng ba người kia tới tìm một tên vãn bối, làm gì có chuyện để mấy thứ đó vào mắt? Thấy Hàn Thủy Thạch không ra nghênh đón, mà cấm chế kia lại không quá mức nghiêm mật, ba người lập tức động thủ phá tan kết giới thứ nhất.
Cái kết giới thứ nhất này, mục đích chính yếu không phải là để phòng thủ mà là nhắc nhở chủ nhân động phủ có người tự ý xông vào. Hàn Thủy Thạch nhíu mày. Hành vi tự tiện khai mở cấm chế của động phủ nhà người khác như vậy, hiển nhiên đã khiến hắn hơi tức giận.
Nhưng mà ba kẻ bên ngoài cũng không bởi thế mà chịu dừng tay. Họ ỷ vào tu vi cao thâm, lại tiếp tục giải trừ cấm chế thứ hai. Hàn Thủy Thạch chuẩn bị đứng dậy, Vấn Thủy đột nhiên lại ôm lấy hắn: “Chàng đừng động đậy, ta còn đang muốn ngủ mà!”
Hàn Thủy Thạch vỗ vỗ nàng bằng chân trước, sau đó lại nằm xuống võng, cũng không nói gì. Ba kẻ bên ngoài phá tới tầng cấm chế thứ tư thì rốt cuộc cũng gặp trở ngại. Nhưng mà đồng thời, một luồng hơi thở yêu ma cũng tràn tới nơi họ đứng.
Ba người tức thì biến sắc. Trích Tinh nhận xét: “Ma khí mạnh thật. Xem ra lời Cửu Thượng Cung không phải là giả, Thiên Ấn thật sự đã nhập ma rồi!”
Lục Thải cũng gật đầu, nói: “Ma khí mạnh thế, Thiên Sương không thể không phát hiện ra. Chẳng nhẽ hắn còn muốn tiếp tục bao che cho một con ma như vậy?”
Hàn Thủy Thạch thò đầu xuống võng. Một con chó đen hung mãnh, hai mắt đỏ rực màu máu. Ba người phía dưới lại hồn nhiên không biết gì, vẫn cứ tiếp tục nghị luận: “Thiên Ấn thành ma, vậy mà bọn họ lại không hề thương tổn gì. Rất có khả năng chính là Thiên Sương nuôi ma để dùng! Nếu không hai người cho rằng đã nhiều năm qua như vậy, tu vi của hắn biến mất hoàn toàn, làm sao vẫn còn sống sót được tới tận ngày hôm nay?”
Lời này vừa mới nói ra, hai người kia liền lập tức gật đầu tỏ ý tán đồng. Nếu chuyện Thiên Ấn hóa ma là do Thiên Sương ép buộc, như vậy kẻ được lợi nhất chỉ có Thiên Sương mà thôi!
Bên này vừa nói dứt lời, từ trong kết giới đã có một thứ gì đó giơ vuốt vọt ra. Một trảo xẹt tới, Trích Tinh tức khắc cảm thấy da đầu tê rần! Ba người sắc mặt đại biến, vừa quay ra liền thấy một cái chân đen giương vuốt sượt qua đầu của Trích Tinh! Ngọc quan vấn tóc của hắn lập tức lăn lông lốc trên mặt đất. Mái tóc dài xõa xượi rối tung, trông chật vật vô cùng!
“Đó là… thứ gì vậy?” Trong khi ba người chưa hết chấn động, cái chân đen kia đã lùi vào trong kết giới. Trích Tinh vẫn đang hồn siêu phách lạc: “Nhất định là Thiên Ấn còn tụ tập thêm những yêu ma khác!” Nói xong, lập tức ngàn dặm truyền âm, lệnh cho chính đại đệ tử của mình mang binh khí cùng pháp chú đến, quyết tâm diệt trừ yêu ma!
Hai người Túy Nha, Lục Thải nghe xong cũng không chịu tụt lại phía sau, đồng thời phân phó môn nhân đệ tử tiến đến. Bọn họ cũng biết qua về thực lực của Thiên Ấn, hiểu rõ đạo tu nhập ma nhất định là sẽ cực khó giải quyết, vậy nên còn mau chóng thông báo cho cả Cửu Thượng Cung.
Nguyệt Cừ nhận được tin tức, đương nhiên cũng đồng ý ngay tắp lự: “Ba vị xin hãy chú ý an toàn, trước mắt đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nguyệt mỗ lập tức dẫn người tới đây.”
Nghe được hồi âm của hắn, ba người đều đã yên tâm hơn hẳn. Cửu Thượng Cung thực lực xuất chúng, hơn nữa lại có kiếm tu Nguyệt Trì. Có một đồng minh như vậy tương trợ, cho dù Thiên Ấn lợi hại tới đâu thì cũng chẳng đáng sợ nữa.
Những tu sĩ tập hợp tại cái sào huyệt trống không nọ càng lúc càng đông. Nhóm người Lục Thải tổng cộng có bảy đệ tử, Túy Nha ba người, còn hai người kia mỗi người có hai đệ tử. Đã cùng thế hệ với cả Thiên Sương, đương nhiên đều không tầm thường.
Hàn Thủy Thạch hóa về hình người. Mấy kẻ bên ngoài đợi lâu mà chưa thấy người của Nguyệt Cừ bên Cửu Thượng Cung đến, lúc này cũng đã có chút sốt ruột. Lục Thải nói: “Nguyệt Cung chủ chưa tới, hay là chúng ta cứ ra tay động thủ trước, phá vỡ cấm chế rồi chờ đợi tiếp?”
Hai người kia cũng không hề băn khoăn gì cả. Dù sao môn nhân đệ tử cũng đều đã đến cả rồi, đối phó với một Thiên Ấn, chắc sẽ không vấn đề gì. Thế là tất cả đều sôi nổi đồng ý, bắt đầu liên thủ loại bỏ kết giới.
Kết giới chỗ này Hàn Thủy Thạch bố trí vô cùng nghiêm mật. Bởi vì thường ngày hắn vẫn ra ngoài, nơi này có thể chỉ có mỗi mình Vấn Thủy ở đây, vậy nên hắn đã lập một kết giới chín lớp.
Nhưng mà phía dưới có cả chục người, có thể xem như là đang tiến hành một cuộc vây đánh. Kết giới chín lớp đối với bọn họ cũng không hẳn là quá khó giải quyết. Sau nửa canh giờ, họ đã tiến đến được lớp kết giới cuối cùng.
Hàn Thủy Thạch nhảy từ võng xuống, trước khi đi còn dặn dò Vấn Thủy: “Nàng đừng động đậy gì cả, lát nữa ta lại về ngủ cùng nàng.”
Vấn Thủy cũng rất tức giận. Ý thức về lãnh địa của chó tuy không mãnh liệt bằng ma, nhưng giấc ngủ ngon bị người phá đám thì cũng khó chịu vô cùng! Còn nữa, nghe xem cái đám dưới kia đang nói gì này! Không những nói Hàn Thủy Thạch là yêu ma, còn bảo Thiên Sương chân nhân nuôi ma làm loạn! Nàng liền nhận xét: “Mấy cái người này đáng ghét quá đi!”
“Ừ.” Hàn Thủy Thạch đáp, giữa nét mặt hắn đã ẩn ẩn chút sát ý.
Vấn Thủy nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Lớp kết giới thứ chín bị phá vỡ, Hàn Thủy Thạch cầm trong tay lưỡi đao cực âm, đứng ngay trước mặt đám người Lục Thải. Chướng khí tan đi, Lục Thải cũng mới phát hiện có kẻ đứng trước mũi mình, tức khắc ngẩn ra một lúc, sau đó mới kịp hoàn hồn: “Thiên Ấn!”
Sắc mặt Hàn Thủy Thạch không tốt, ba kẻ kia càng không vui. Lục Thải trầm giọng hỏi: “Đây chính là cách mà sư phụ ngươi Thiên Sương dạy ngươi đón tiếp trưởng bối đó sao?”
Hàn Thủy Thạch căn bản không thèm để ý tới hắn ta, nhưng cũng chưa bắt đầu động thủ. Ba người đối diện lúc này đã phát hiện ra ma khí kích động ở quanh người hắn. Trích Tinh nói: “Kẻ này quả đã nhập ma! Mọi người không cần khách khí, lên!”
Túy Nha vẫn cẩn thận hơn một chút: “Có nên chờ một lát không? Nguyệt Cung chủ của Cửu Thượng Cung vẫn chưa thấy đến…”
Lục Thải nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, cho dù không đánh được hắn thì chẳng nhẽ lại không đủ sức kéo dài thời gian cho tới khi Cửu Thượng Cung đến đây hay sao?”
Túy Nha ngẫm nghĩ, thấy cũng phải, thế là lập tức vung tay lệnh cho thủ hạ môn đồ tản ra, vây chặt lấy Hàn Thủy Thạch.
Hàn Thủy Thạch vốn là thấy mấy kẻ từng quen biết, chỉ định nói chuyện cho qua mà thôi. Nhưng lúc này thấy trận thức kia, cũng không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp lia đao. Lúc hắn còn chưa ra tay, mọi người chỉ thấy ma khí trên người hắn khá nặng nề. Nhưng mà hắn vừa ra tay, lập tức uy phong đến mức che trời lấp đất!
Đại đệ tử của Túy Nha kêu thảm một tiếng. Lưỡi đao cực âm của Hàn Thủy Thạch không trực tiếp bổ vào hắn, chỉ chém qua ngực hắn, nhưng mà đao phong cũng đã rạch nát lồng ngực đối phương!
Mắt thấy ái đồ máu phun như suối, Túy Nha gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào về phía trước, vừa lúc đón đầu lưỡi đao của hắn. Hàn Thủy Thạch lúc này há lại thủ hạ lưu tình, lưỡi đao cực âm nhanh như chớp vần quanh Túy Nha!
Túy Nha hét dài một tiếng, cả người như bị ngâm trong dầu sôi, máu thịt lẫn lộn chỉ trong nháy mắt!
Đám người Lục Thải phía sau thấy thế thì lập tức tiến lên vây đánh. Hàn Thủy Thạch đứng giữa nhóm người, vì nể giao tình nên vẫn chưa hạ sát thủ. Nhưng đúng vào lúc đó, đại đệ tử của Lục Thải đột nhiên phát hiện bên trên nhà nấm mắc một chiếc võng. Trên võng, một con chó trắng vừa duỗi đầu xem, vừa đang nghịch truy thanh cốt!
Vấn Thủy đương nhiên đang trò chuyện cùng Dã Lửng, hôm nay nó không đến Vạn Thú Cốc, vẫn còn ở trong động phủ: “Dã Lửng, ngươi bảo Thiên Sương chân nhân lập tức tới đây một chuyến, nơi này có mấy cái kẻ không biết tại sao lại đến đánh Hàn Thủy Thạch! Bảo ngài ấy tới nhanh đi, tới chậm bọn họ không chống đỡ được nữa đâu!”
Nàng đang nói chuyện, đột nhiên thấy một tu sĩ nhảy lên trên nóc nhà nấm, trực tiếp phóng pháp khí đến chỗ nàng. Nàng còn chưa kịp dùng Đạp Nguyệt Hành thì đã có một lưỡi đao bừng bừng ánh lửa tím đỏ phi từ dưới đất lên trên.
Đại đệ tử của Lục Thải một chữ cũng không kịp nói, chớp mắt đã rơi xuống khỏi nhà nấm, đầu thân đứt thành hai nửa!
“Lục Kính!” Lục Thải tê tâm liệt phế hét lớn một tiếng, trở kiếm hướng về phía Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch vừa xoay đao, pháp khí của Lục Kính tự nhiên đột ngột chuyển hướng, vừa lúc đánh lên thân kiếm Lục Thải.
Ma khí mạnh mẽ kích động không ngừng xung quanh. Trích Tinh cảm thấy hãi hùng khiếp vía – đây không phải là nhập ma, mà hắn vốn dĩ đã chính là ma! Một tu sĩ nhập ma không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn mà cường đại tới mức này!
Hắn kéo Lục Thải đã bị ngọn lửa cực âm thiêu đến biến dạng nhưng vẫn đỏ mắt giao chiến cùng Hàn Thủy Thạch, lớn tiếng kêu: “Lục huynh, đừng đánh nữa, đi mau!”
Lục Thải khăng khăng nói: “Ta phải báo thù cho Kính Nhi!” Lời còn chưa dứt, một cánh tay đã bay mất!
Trích Tinh theo bản năng bắt lấy cánh tay kia, tức khắc hét thảm một tiếng. Tu tiên nhiều năm như vậy, những trường hợp thảm hại vật vã cũng không phải chưa từng trải qua, nhưng tất cả đều thua xa lần này. Loại sức mạnh kia, khiến con người ta tuyệt vọng.
Hắn đột nhiên hét lớn: “Dừng tay! Đều dừng tay hết lại!”
Các đệ tử xung quanh tức thì ngừng bước. Nhưng ma khí quanh Hàn Thủy Thạch thật sự quá mức mãnh liệt, không ít kẻ đã bị ma khí cảm nhiễm, hai mắt đỏ bừng. Trích Tinh nói: “Thiên Ấn! Thế chất(1), con còn nhận ra ta không? Ta là Trích Tinh sư thúc của con đây!”
Thực ra gọi là sư thúc chẳng qua chỉ là vin vào giao tình, Tiểu Yêu Phong trước kia cũng không thân cận với họ đến thế. Nhưng lúc này thì hắn cũng chỉ đành phải vậy: “Thiên Ấn thế chất, chúng ta lần này đến đây mục đích ban đầu cũng chỉ là muốn quan tâm con, không hề có ác ý gì! Mọi người đều là người quen biết cũ, hà tất phải hạ sát chiêu!”
Hàn Thủy Thạch ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vấn Thủy nằm trên võng. Bọn họ lúc này mới chú ý tới ở trên đầu mình còn một con chó màu trắng đang nằm. Vấn Thủy cất giọng: “Không đánh cũng được, nhưng các người không ai được đi hết!” Vài người sắc mặt khẽ biến, Vấn Thủy lại nói: “Chờ Thiên Sương chân nhân tới mới được đi!”
Trích Tinh tròn mắt. Thì ra Thiên Ấn quả nhiên đã bị người ta khống chế? Nhưng mà tại sao chỉ có con chó trắng này mới có thể chỉ huy được hắn?
“Được rồi, ngươi cứ bảo hắn dừng tay trước đã!” Hắn đáp.
Vấn Thủy nói: “Hàn Thủy Thạch, chàng đừng để ý tới bọn họ nhé? Lên đây, lên đây đi, Thiên Sương chân nhân sắp tới nơi rồi.” Lúc trước nàng không hề can ngăn Hàn Thủy Thạch, bởi vì mấy người kia vừa tới đã làm ra vẻ trừ ma vệ đạo. Dù cho nàng biết Hàn Thủy Thạch rất lợi hại, nàng vẫn lo lắng bọn họ sẽ thương tổn hắn.
Loài chó vốn rất bênh vực người mình. Nàng không xuống đó giúp hắn đánh nhau đã tốt lắm rồi, dựa vào cái gì mà còn muốn Hàn Thủy Thạch ngừng tay, đứng yên đó cho bọn họ cùng nhau tẩn chắc?
Hàn Thủy Thạch ngẩn ra, nhưng cũng không do dự, lập tức phi thân nhảy lên trên võng. Vấn Thủy tựa vào người hắn, chụp một pháp chú cầm máu hệ mộc lên trên cánh tay bị cụt của Lục Thải. Trích Tinh chấn động, sau đó lại thấy nàng dùng thêm vài pháp chú, mấy tu sĩ bị thương tạm thời đều ngừng chảy máu. Chỉ có đại đệ tử Lục Kính của Lục Thải là không thể cứu được nữa.
Trích Tinh đỡ Lục Thải bên mình. Túy Nha đã đau đến không chịu nổi, mặt mũi nhăn nhó hết lại. Trích Tinh nhỏ giọng nói: “Lục huynh, huynh còn có thể kết Thoát Xác Ấn được không?”
Lục Thải thở hổn hển hỏi: “Làm gì?”
Trích Tinh dùng thuật truyền âm bí mật nói nhỏ: “Thiên Ấn biến thành như vậy, Thiên Sương không thể hoàn toàn không hay biết gì. Sau khi hắn tới nơi này rất có thể sẽ giết người diệt khẩu. Chỉ mình Thiên Ấn chúng ta đã đánh không lại, tuyệt đối không thể chờ hắn đến đây, khoanh tay chịu chết!”
Lục Thải suy nghĩ, lập tức cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý: “Ý của đệ là?”
Trích Tinh lặng lẽ nói: “Kết ấn đào tẩu! Cửu Thượng Cung lúc này vẫn còn chưa tới, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, chỉ sợ không thể đến kịp để mà cứu viện chúng ta.”
Lục Thải nhìn thoáng qua một người một chó đang nằm trên võng, gật đầu. Hai người liên thủ với những môn nhân đệ tử vẫn còn đang động đậy được, đồng thời kết một cái ấn. Hàn Thủy Thạch bật dậy, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã kim thiền thoát xác, lợi dụng pháp thuật ngũ hành mà bỏ chạy mất dạng rồi.
Vấn Thủy thấy hắn có vẻ giận dữ, cũng không để cho hắn đuổi theo, chỉ nói: “Thôi bỏ đi, chàng đừng để ý đến họ. Đợi Thiên Sương chân nhân đến thì lại nói tiếp sau nhé.”
Hàn Thủy Thạch gật đầu, hai người tiếp tục ngủ trưa.
***
Đám người Lục Thải điên cuồng chạy trốn khỏi đỉnh Thánh Nguyệt. Họ sợ gặp phải Thiên Sương đang đi trên đường nên đã chọn vòng đường vòng, chạy tới Cửu Thượng Cung xin giúp đỡ. Mà vừa xuống đến chân đỉnh Thánh Nguyệt, họ liền bắt gặp Nguyệt Cừ dẫn người tiến đến.
Lục Thải vội tới đón đầu: “Nguyệt Cung chủ! Thiên Ấn kia quả nhiên đã thành ma rồi! Hiện giờ công lực của hắn gia tăng tột bậc, chúng ta chỉ vừa đối mặt mà đã thương vong nghiêm trọng!”
Nguyệt Cừ dẫn theo Nguyệt Trì chậm rãi tiến lên, thở dài một tiếng: “Ta biết.”
Lục Thải lại nói: “Nguyệt Cung chủ, con ma này đã trở nên cực kỳ cường đại, lại còn cấu kết với cả Thiên Sương. Hiện tại ngài đã có đối sách gì hay chưa?”
Hắn vừa mới đi tới gần, Nguyệt Cừ đã đột ngột xuất kiếm. Lục Thải chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, vừa mới cúi đầu đã thấy phần thân từ ngực trở lên đột nhiên tách ra, nháy mắt lăn trên mặt đất. Trích Tinh đang đỡ Túy Nha phía sau chấn động, sau đó cuồng nộ: “Nguyệt Cừ! Ngươi làm gì vậy?!”
Nguyệt Cừ thong thả nói: “Nếu Hàn Thủy Thạch đã hóa ma giết chết ba vị đạo huynh, tại hạ đương nhiên sẽ thay các huynh báo thù!”
Trích Tinh đột nhiên hiểu ra mọi sự: “Nguyệt Cừ! Ngươi cố ý đến trễ, là muốn chúng ta bỏ mạng trong tay Thiên Ấn!”
Nguyệt Cừ mỉm cười, nói: “Trong ba vị, vẫn là Trích Tinh hiền huynh thông minh nhất.”
Trích Tinh liên tục lùi về đằng sau, nhưng lại bắt gặp Nguyệt Trì đã đứng sẵn sau lưng họ. Một hồi giết chóc xảy đến nhanh như chảo chớp. Môn nhân đệ tử của họ tuy cùng thế hệ với Thiên Ấn, nhưng mà luận về thực lực thì chẳng bằng được một góc Nguyệt Trì. Chẳng mấy chốc sau, đã có một đống thi thể đổ rạp khắp nơi!
Nguyệt Cừ chầm chậm áp sát Trích Tinh: “Hiền huynh đi thong thả nhé.” Dứt lời, hắn liền vung kiếm, đang định xuống tay thì Túy Nha bên cạnh đó bỗng nhiên nhảy về phía trước. Nguyệt Cừ ngẩn ra. Túy Nha đột nhiên hóa thân thành một bức tượng bằng vàng, hét lớn: “Trích Tinh huynh đi mau!”
Đây đúng là tuyệt học Tích Hủy Tiêu Kim của kim tu, tuy rằng nhất thời có thể vô địch, nhưng lại là pháp chú đồng quy vu tận(2). Khóe mắt Trích Tinh như sắp nứt ra: “Túy Nha!” Túy Nha hóa thân thành vàng, một chưởng đánh thẳng vào người Nguyệt Cừ. Bản thân hắn biết Nguyệt Cừ tu vi hơn người, cho dù lần này vứt bỏ sinh mệnh mà tung một chiêu cuối cùng thì cũng sẽ chẳng trụ được bao lâu, chỉ hét: “Đi mau!”
Trích Tinh không do dự nữa, lập tức xoay người bỏ chạy. Nguyệt Cừ gầm lên: “Không được để cho Trích Tinh chạy thoát!”
Nguyệt Trì vung kiếm. Một kiếm chém xuống, “ầm” một tiếng, đất rung núi chuyển. Túy Nha thân vàng đã bị chém thành hai nửa, lảo đảo vài bước, sau đó ngã gục xuống đất. Trích Tinh đang nhân cơ hội độn thổ bỏ trốn cũng phải kêu lên một tiếng, phụt ra một ngụm máu tươi. Nhưng mà trong nháy mắt đó, hắn đã độn thổ thành công, thân ảnh biến mất khỏi đỉnh Thánh Nguyệt.
Nguyệt Cừ gầm lên một tiếng: “Đồ vô dụng!” Nhưng mà hắn cũng không dám dây dưa, chỉ đành vội vã chỉ huy đệ tử: “Mau đốt hết đống xác này thành Linh Sa, sau đó tức tốc rời đi nhanh lên.”
***
Thiên Sương cũng đến rất nhanh. Khi Dã Lửng chở hắn một đường đuổi tới đỉnh Thánh Nguyệt, bên cạnh nhà nấm chỉ còn lại thi thể của Lục Kính, đại đệ tử của Lục Thải. Nét mặt Thiên Sương cứng lại: “Sao lại thế này?”
Vấn Thủy lập tức nhảy xuống cáo trạng, kể lại vụ đám người Lục Thải đến kiếm chuyện, lại còn không quên thêm mắm dặm muối. Thiên Sương nhíu mày: “Ba cái người này, sao lại lỗ mãng như vậy!” Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thi thể Lục Kính: “Vấn Thủy, cảm xúc của Hàn Thủy Thạch không được ổn định, ngươi nhớ khuyên nó nhiều hơn một chút. Không thể tái tạo sát nghiệt.”
Vấn Thủy lập tức nói: “Người xấu thì vẫn nên đánh!”
Thiên Sương sờ sờ đầu nàng, ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy chưa yên tâm: “Để ta đi xem bọn họ thế nào, việc này vẫn cần phải giải thích thêm mới được. Ngươi ở bên Hàn Thủy Thạch, nhớ đừng có làm loạn nhé.”
Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, lúc này đám người Ôn Đồ cũng đã đuổi kịp tới nơi. Thiên Sương lệnh cho bọn họ đi tìm mấy người Lục Thải, có thể đưa được người về động phủ để chữa thương là tốt nhất.
(1) Thế chất: Từ chỉ con, cháu của bạn bè thân quen, hoặc là từ gọi thân mật những người ở thế hệ sau.
(2) Đồng quy vu tận: Cả hai cùng chết.
/78
|