“Hoàng Thượng cát tường, Hoàng Hậu nương nương cát tường!” Linh Tê thi lễ với Mặc Diễm cùng Tây Nhã Lê, trong lòng lại rất sốt ruột, tại sao Hoàng Hậu vẫn còn chưa rời đi? Tuy Hoàng Thượng cả ngày không có việc gì, nhưng thân là Hoàng Hậu, cũng đâu cần phải luôn luôn theo sát bên người Hoàng Thượng!
Nhưng thời điểm khi ánh mắt Tây Nhã Lê dừng lại ở trên người mình, nàng liền lập tức thu hồi tâm tư, cái gì cũng không dám nghĩ.
Mỗi lần chạm phải ánh mắt của vị Hoàng Hậu nương nương này, nàng đều có cảm giác nghẹt thở không thể nào hít vào không khí.
Hai ngày này, nàng đã gặp phải không chỉ một, hai lần.
“Nô tỳ Cầm nhi, nô tỳ Mai Nhi, xin thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương. Chúc Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc.” Hai nữ tử kiều mị đi theo phía sau Linh Tê, chờ khi Linh Tê đã thỉnh an Mặc Diễm cùng Tây Nhã Lê xong, hai người mới phong tình vạn chủng uốn éo thân thể mềm mại như rắn nước kia, cúi người, cung trang (*trang phục trong cung đình) lõa lồ, cứ vậy mà lộ ra khe rãnh mê người.
Mị nhãn (*ánh mắt quyến rũ) khẽ nâng, lộ vẻ vạn chủng phong tình.
Xem ra, người mà Nhiếp Chính Vương đưa tới, chính là những kẻ có kinh nghiệm khá phong phú.
Lúc đầu bị Mặc Cẩm phái tới hầu hạ vị thiếu niên thiên tử ốm yếu này, Cầm nhi cùng Mai Nhi có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt so với Nhiếp Chính Vương còn tuấn mỹ hơn không biết bao nhiêu lần, thì trong lòng chỉ còn lại sự vui sướng tràn ngập.
Hơn nữa Nhiếp Chính Vương cũng đã nói, chỉ cần mang thai đứa nhỏ, như vậy về sau, các nàng chính là Hoàng Phi, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay.
Huống hồ, mang thai một đứa bé mà thôi, chỉ cần hoàng thượng sủng* hạnh các nàng, vậy lại càng quá đơn giản .
(*Sủng hạnh: ừm nói sao nhỉ, có nghĩa là xxoo í~/*Hi: O.O)
Ôm tâm tư như vậy, hai người đều gắng hết sức khả năng của mình, hành lễ một cái đơn đơn giản giản, cũng không quên khoe khoang phong tình.
“Đứng lên đi.” Mặc Diễm tùy ý khoát tay, hoàng thúc đưa đến, hắn trước mắt chỉ có thể nhận lấy.
Hai người mà thôi, thật ra hắn cũng không quá để tâm. Thân thể của hắn hiện tại, hẳn là hoàng thúc so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng.
“Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói long thể Hoàng Thượng khiếm an*, nên đã tự mình làm canh hạt sen long nhãn, để Hoàng Thượng bồi bổ thân thể.” Khuôn mặt Mai Nhi thẹn thùng, với nấu ăn mà nói, đó là sở trường giỏi nhất của nàng.
*Khiếm an: không khỏe, mắc bệnh (nói một cách trang trọng, cung kính).
Dứt lời, gọi người bưng canh hạt sen tới, tự tay nhận lấy, nhẹ nhàng bước về phía Mặc Diễm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Tây Nhã Lê vẫn đang ngồi ở bên người Mặc Diễm.
Chỉ là một tiểu nữ hài mà thôi, cho dù là Hoàng Hậu thì thế nào, với thủ đoạn của Cầm nhi cùng Mai Nhi, hoàn toàn không đặt nàng vào mắt.
“Hoàng Thượng, trù nghệ (*tài nấu nướng) của Mai nhi rất được, nhưng Cầm nhi lại thiên về cầm nghệ (*tài đánh đàn), hoàng thượng vừa ăn, vừa nghe Cầm nhi đánh đàn được không?” Cầm nhi bị ngó lơ một bên không cam lòng yếu thế, nhanh chóng bảo cung nhân chuẩn bị tốt đàn tỳ bà, nàng đối với các loại nhạc khí tương đối có sở trường, tin tưởng rằng hoàng thượng nhất định sẽ thích nàng.
Còn chưa được sủng hạnh, hai kẻ kia cũng đã bắt đầu tranh sủng.
Dưới đáy lòng Linh Tê có chút khinh thường hai người, nhưng mà, không thể không thừa nhận, các nàng là người mà Nhiếp Chính Vương đưa tới, cho dù là Hoàng Thượng, cũng không thể từ chối. Cho nên, hai nữ nhân kia có tư cách để tranh sủng, không giống như nàng, căn bản là không hề có bất cứ cơ hội nào.
Nhất là bây giờ có thêm tiểu Hoàng Hậu bá đạo này, dường như xem nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ngay cả tới gần hoàng thượng cũng không cho phép.
Nàng rất tò mò, ngày hôm trước nàng chẳng qua chỉ là muốn giúp hoàng thượng lau mồ hôi, ai ngờ liền chọc giận vị tiểu Hoàng Hậu này, hiện tại hai nữ nhân kia gắng sức khoe khoang phong tình như vậy, nàng sẽ có phản ứng gì! Tuy rằng, Hoàng Hậu thoạt nhìn chỉ có sáu bảy tuổi, vẫn chưa đến tuổi biết cái gì là tranh giành tình nhân, nhưng Linh Tê bị nàng dọa qua nhiều lần, đã hoàn toàn xem nhẹ tuổi của nàng.
Lúc này, Mai Nhi đang bưng một chiếc bát tinh xảo đến trước mặt Mặc Diễm, thời điểm nàng chuẩn bị cầm thìa đút cho Mặc Diễm, Tây Nhã Lê ở một bên nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi ăn trước một thìa.”
Mai Nhi sửng sốt, lập tức một trận ảo não, trong con ngươi xinh đẹp chứa một tầng sương mù mờ mịt, điềm đạm đáng yêu nhìn Mặc Diễm: “ Hoàng Thượng…”
Nàng thế nào cũng thật không ngờ tiểu Hoàng Hậu này lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, một đứa trẻ mà thôi, nàng căn bản không thèm đặt nàng ta vào trong mắt. Nhưng, nàng ta vừa mở miệng, hoàn toàn không hề khoan nhượng, ngược lại làm cho nàng có phần chẳng biết làm sao.
Quan trọng nhất là, trong canh hạt sen, có trộn thêm thứ thuốc kia*, nếu nàng ăn…
“Không ăn sao?” Thanh âm Tây Nhã Lê vốn đã lạnh như băng, nhất thời lại lạnh thêm vài phần.
Nhưng thời điểm khi ánh mắt Tây Nhã Lê dừng lại ở trên người mình, nàng liền lập tức thu hồi tâm tư, cái gì cũng không dám nghĩ.
Mỗi lần chạm phải ánh mắt của vị Hoàng Hậu nương nương này, nàng đều có cảm giác nghẹt thở không thể nào hít vào không khí.
Hai ngày này, nàng đã gặp phải không chỉ một, hai lần.
“Nô tỳ Cầm nhi, nô tỳ Mai Nhi, xin thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương. Chúc Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc.” Hai nữ tử kiều mị đi theo phía sau Linh Tê, chờ khi Linh Tê đã thỉnh an Mặc Diễm cùng Tây Nhã Lê xong, hai người mới phong tình vạn chủng uốn éo thân thể mềm mại như rắn nước kia, cúi người, cung trang (*trang phục trong cung đình) lõa lồ, cứ vậy mà lộ ra khe rãnh mê người.
Mị nhãn (*ánh mắt quyến rũ) khẽ nâng, lộ vẻ vạn chủng phong tình.
Xem ra, người mà Nhiếp Chính Vương đưa tới, chính là những kẻ có kinh nghiệm khá phong phú.
Lúc đầu bị Mặc Cẩm phái tới hầu hạ vị thiếu niên thiên tử ốm yếu này, Cầm nhi cùng Mai Nhi có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt so với Nhiếp Chính Vương còn tuấn mỹ hơn không biết bao nhiêu lần, thì trong lòng chỉ còn lại sự vui sướng tràn ngập.
Hơn nữa Nhiếp Chính Vương cũng đã nói, chỉ cần mang thai đứa nhỏ, như vậy về sau, các nàng chính là Hoàng Phi, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay.
Huống hồ, mang thai một đứa bé mà thôi, chỉ cần hoàng thượng sủng* hạnh các nàng, vậy lại càng quá đơn giản .
(*Sủng hạnh: ừm nói sao nhỉ, có nghĩa là xxoo í~/*Hi: O.O)
Ôm tâm tư như vậy, hai người đều gắng hết sức khả năng của mình, hành lễ một cái đơn đơn giản giản, cũng không quên khoe khoang phong tình.
“Đứng lên đi.” Mặc Diễm tùy ý khoát tay, hoàng thúc đưa đến, hắn trước mắt chỉ có thể nhận lấy.
Hai người mà thôi, thật ra hắn cũng không quá để tâm. Thân thể của hắn hiện tại, hẳn là hoàng thúc so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng.
“Hoàng Thượng, nô tỳ nghe nói long thể Hoàng Thượng khiếm an*, nên đã tự mình làm canh hạt sen long nhãn, để Hoàng Thượng bồi bổ thân thể.” Khuôn mặt Mai Nhi thẹn thùng, với nấu ăn mà nói, đó là sở trường giỏi nhất của nàng.
*Khiếm an: không khỏe, mắc bệnh (nói một cách trang trọng, cung kính).
Dứt lời, gọi người bưng canh hạt sen tới, tự tay nhận lấy, nhẹ nhàng bước về phía Mặc Diễm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Tây Nhã Lê vẫn đang ngồi ở bên người Mặc Diễm.
Chỉ là một tiểu nữ hài mà thôi, cho dù là Hoàng Hậu thì thế nào, với thủ đoạn của Cầm nhi cùng Mai Nhi, hoàn toàn không đặt nàng vào mắt.
“Hoàng Thượng, trù nghệ (*tài nấu nướng) của Mai nhi rất được, nhưng Cầm nhi lại thiên về cầm nghệ (*tài đánh đàn), hoàng thượng vừa ăn, vừa nghe Cầm nhi đánh đàn được không?” Cầm nhi bị ngó lơ một bên không cam lòng yếu thế, nhanh chóng bảo cung nhân chuẩn bị tốt đàn tỳ bà, nàng đối với các loại nhạc khí tương đối có sở trường, tin tưởng rằng hoàng thượng nhất định sẽ thích nàng.
Còn chưa được sủng hạnh, hai kẻ kia cũng đã bắt đầu tranh sủng.
Dưới đáy lòng Linh Tê có chút khinh thường hai người, nhưng mà, không thể không thừa nhận, các nàng là người mà Nhiếp Chính Vương đưa tới, cho dù là Hoàng Thượng, cũng không thể từ chối. Cho nên, hai nữ nhân kia có tư cách để tranh sủng, không giống như nàng, căn bản là không hề có bất cứ cơ hội nào.
Nhất là bây giờ có thêm tiểu Hoàng Hậu bá đạo này, dường như xem nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ngay cả tới gần hoàng thượng cũng không cho phép.
Nàng rất tò mò, ngày hôm trước nàng chẳng qua chỉ là muốn giúp hoàng thượng lau mồ hôi, ai ngờ liền chọc giận vị tiểu Hoàng Hậu này, hiện tại hai nữ nhân kia gắng sức khoe khoang phong tình như vậy, nàng sẽ có phản ứng gì! Tuy rằng, Hoàng Hậu thoạt nhìn chỉ có sáu bảy tuổi, vẫn chưa đến tuổi biết cái gì là tranh giành tình nhân, nhưng Linh Tê bị nàng dọa qua nhiều lần, đã hoàn toàn xem nhẹ tuổi của nàng.
Lúc này, Mai Nhi đang bưng một chiếc bát tinh xảo đến trước mặt Mặc Diễm, thời điểm nàng chuẩn bị cầm thìa đút cho Mặc Diễm, Tây Nhã Lê ở một bên nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi ăn trước một thìa.”
Mai Nhi sửng sốt, lập tức một trận ảo não, trong con ngươi xinh đẹp chứa một tầng sương mù mờ mịt, điềm đạm đáng yêu nhìn Mặc Diễm: “ Hoàng Thượng…”
Nàng thế nào cũng thật không ngờ tiểu Hoàng Hậu này lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, một đứa trẻ mà thôi, nàng căn bản không thèm đặt nàng ta vào trong mắt. Nhưng, nàng ta vừa mở miệng, hoàn toàn không hề khoan nhượng, ngược lại làm cho nàng có phần chẳng biết làm sao.
Quan trọng nhất là, trong canh hạt sen, có trộn thêm thứ thuốc kia*, nếu nàng ăn…
“Không ăn sao?” Thanh âm Tây Nhã Lê vốn đã lạnh như băng, nhất thời lại lạnh thêm vài phần.
/70
|