Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Hoa tiểu nghiên dùng chút linh lực còn sót lại cuối cùng, sử dụng chiêu thức mạnh nhất của《 kiếm quyết 》.
Nguyên bản Bạch Lăng Đại đế đang muốn thi triển linh lực đánh bại hỏa thằn lằn lại cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ Hoa Tiểu nghiên bộc phát ra. Tại thời điểm mấu chốt, thanh âm có phần trẻ con nhưng mang theo khí thế ngất trời từ trong bụng hỏa thằn lằn phát ra:
-Phá!
Hỏa thằn lằn kêu lên thảm thiết; bụng nó hiện ra từng đạo quang mang trắng. “Bực” một tiếng, bụng hỏa thằn lằn bị xé rách, máu tươi tuôn ồ ạt. Bụng thằn lằn tinh bị dập nát, thấy rõ những bó máu phập phồng lộ ra ngoài. Hoa Tiểu Nghiên vung Tuyệt Tình kiếm trong tay, một đường chém thẳng tới đỉnh đầu hỏa thằn lằn; nàng gầm nhẹ một tiếng, vọt ra ngoài. Bạch Lăng Đại đế tung người bay lên không trung, ôm Hoa Tiểu Nghiên cả người đang vô lực vào lòng.
Hoa Tiểu Nghiên tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy sư phụ, nước mắt liền không kềm được rơi xuống. Khuôn mặt nàng trắng bệch, môi run run nói:
-Sư phụ, người thật nhẫn tâm! Đồ nhi gặp nạn người còn khoanh tay đứng nhìn! Con còn tưởng rằng… Tưởng rằng không được gặp sư phụ nữa.
Hoa Tiểu Nghiên khóc đến nức nở, khiến người ta không khỏi đau lòng.
-Không phải con cũng an toàn rồi sao?
Bạch Lăng Đại đế lau đi chất dịch lỏng của thằn lằn tinh dính trên người Hoa Tiểu Nghiên. Nhìn khuôn mặt đồ nhi mệt mỏi lại tiều tụy, trong lòng Bạch Lăng Đại đế giống như bị cái gì đó hung hăng dày xéo, làm cho tâm tư hắn dậy sóng. Giọng nói với nàng cũng chợt ôn nhu vô hạn:
-Nha đầu ngốc, sao có thể không gặp lại sư phụ được? Ta đã sớm tính được ngươi sẽ không bị nguy hiểm, nên mới chậm chạp không ra tay. Tiểu Nghiên không khóc, không khóc nào.
Bạch Lăng Đại đế đưa tay xoa đầu Hoa Tiểu Nghiên, lại lau nước mắt cho nàng. Không nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại có thể ôn nhu đến mức này.
Hỏa thằn lằn nằm trong vũng máu giãy dụa vài cái rồi tan thành trong bụi. Bạch Lăng Đại đế bắt lấy tinh nguyên ngàn năm của nó đang trôi nổi trong không trung. Toàn bộ tu vi của hỏa thằn lằn lúc này bị Bạch Lăng Đại đế thu vào trong chiếc bình nhỏ; hắn bắt một quyết. Trong không gian trống rỗng chợt hiện lên đài hoa nhiều màu, Bạch Lăng Đại đế cẩn thận đặt Hoa Tiểu Nghiên lên đài. Vì Hoa Tiểu Nghiên dính phải chất dịch độc của thằn lằn tinh nên sắc mặt bắt đầu đỏ lên. Dù Bạch Lăng Đại đế đã độ cho nàng chút linh lực nhưng đó cũng chỉ là biện pháp giữ mạng nhất thời, không phải là cách giải độc hoàn toàn.
Hoa Tiểu Nghiên suy yếu hỏi:
-Sư phụ, có phải đồ nhi sắp chết hay không?
-Nói bậy! Có sư phụ ở đây sao ngươi có thể chết được?
Bạch Lăng Đại đế dịu dàng cầm bàn tay lạnh lẽo của Hoa Tiểu Nghiên nói:
-Con ngoan ngoãn nằm yên ở đây, không có việc gì cả.
Bạch Lăng Đại đế lại vuốt ve trán Hoa Tiểu Nghiên. Sau đó hắn cúi xuống, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng, đôi môi mỏng của hắn tiếp tục chạm lên môi nàng. Lông mi Hoa Tiểu Nghiên run run trong gió đêm, trái tim nhỏ bé của nàng cũng theo đó mà nhảy thật nhanh. Ánh mắt nàng không chỉ dừng lại ở khuôn mặt tuấn tú của Bạch Lăng Đại đế. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi lạnh lẽo thanh cao của hắn đang áp trên môi mình, trong lòng có sự kích động không nói nên lời. Hoa Tiểu Nghiên không hiểu cảm giác này là gì; chỉ biết suy nghĩ của nàng bị nũ hôn này vây hãm, không thể khống chế mà trầm luân.
Bất tri bất giác sắc mặt Hoa Tiểu Nghiên trở nên hồng nhuận; Bạch Lăng Đại đế thấy vậy liền rời khỏi môi nàng.
-Sư phụ… Người…
Hoa Tiểu Nghiên nhẹ giọng nỉ non.
-Vi sư đã hút kịch độc trong người ngươi ra. Giờ ngươi thấy sao rồi?
Bạch Lăng Đại đế đỡ Hoa Tiểu Nghiên đứng dậy, để nàng tựa vào ngực mình. Hơi thở nàng yếu ớt, Bạch Lăng Đại đế vòng tay ôm nàng. Tư thế muốn có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu.
Đêm yên tĩnh thanh bình, ánh trăng lơ lửng trên không trung chiếu vào đài hoa nhiều màu, rải lên mặt đất. Khung cảnh thật lãng mạn.
-Đã tốt hơn nhiều rồi.
Hoa Tiểu Nghiên tận lực không nghĩ tới chuyện vừa rồi. Nhưng mùi hương từ đôi môi Bạch Lăng Đại đế vẫn lưu lại trên môi nàng thật lâu không tản đi. Đó là hương vị của sư phụ; nghĩ đến đây Hoa Tiểu Nghiên liền kích động. Khuôn mặt hồng nhuận dưới ánh trăng của nàng càng trở nên diễm lệ động lòng người.
-Su phụ, thằn lằn tinh chết rồi?
-Ừ. Ngươi thành công rồi.
-Ha ha con biết là sẽ thành công mà.
Nàng mỉm cười ngọt ngào nói.
-Ngươi tự tin như vậy sao?
-Sư phụ chính là niềm tin của con. Người nói Tiểu Nghiên có thể thì nhất định con có thể thắng được hỏa thằn lằn kia.
Hoa Tiểu Nghiên nói rất kiên định.
Bạch Lăng Đại dế cảm động; nha đầu này trong thời khắc nguy cấp lại nghĩ tới lời nói của mình. Hắn ôn nhu ôm thiên hạ trong lòng như vậy. Hoa Tiểu Nghiên chìm đắm trong cái ôm của sư phụ, mong cứ vĩnh viễn hạnh phúc như thế.
-Sư phụ, ba tên đạo sĩ kia đâu rồi?
-Chạy rồi.
Bạch Lăng Đại đế thản nhiên nói.
-Khẳng định là bị dọa đến choáng váng rồi.
Hoa Tiểu Nghiên hít một hơi, mùi hương dễ ngửi trên người Bạch Lăng Đại đế xông vào mũi nàng.
-Kì thật lúc Tiểu Nghiên trong bụng thằn lằn tinh cũng rất sợ hãi. Nhưng ở thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp Tiểu Nghiên đã cố gắng bình tĩnh, nén sợ hãi xuống.
-Vì sao?
-Bởi vì Tiểu Nghiên nghĩ nếu mình chết trong bụng thằn lằn tinh thì từ nay về sau sư phụ chỉ còn một mình, rất cô đơn. Tiểu Nghiên không muốn sư phụ cô đơn một mình nên cố gắng thoát ra.
Nàng thật thà nói.
Bạch Lăng Đại đế không nói gì, chỉ cười vui vẻ.
Đến khi trời sáng bọn họ mới xuống dưới thôn.
Bạch Lăng Đại đế mang Hoa Tiểu Nghiên tới bên cạnh giếng cổ hỏi:
-Tiểu Nghiên, ngươi có muốn biết vì sao Ngưu gia thôn này thường xuyên xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái như vậy không?
-Dĩ nhiên rồi. Con không muốn lần sau lại đụng phải yêu quái khó giải quyết như thằn lằn tinh!
-Bởi vì cái giếng này là cửa thông Nhân Giới với Địa Ngục. Từ xưa yêu ma vẫn thường tới nhân gian bằng cái giếng này.
-Ồ, thì ra là vậy. Chẳng trách nữ quỷ kia lại ở đây. Nhưng vì sao thằn lằn tinh lại muốn tìm thân thể cho nữ quỷ ở đây?
-Bởi vì chỉ có Ngưu gia thôn này là có âm khí nặng nhất. Nữ qủy kia cần một thân thể âm hàn cực nặng. Trong thiên hạ chỉ có người dân ở Ngưu gia thôn là có được loại âm khí này.
-Ai! Người dân Ngưu gia thôn này thật đáng thương! Sư phụ, người có biện pháp nào giúp bọn họ không?
-Trong thôn người may mắn sống sót không còn bao nhiêu. Bất quá lúc ngươi giao chiến cùng thằn lằn tinh ta đã bày kết giới ở giếng rồi. Sau này sẽ không có yêu ma đến đây quấy phá nữa.
-Nói như vậy từ nay về sau Ngưu gia thôn sẽ không còn yêu quái nữa?
Trong mắt Hoa Tiểu Nghiên lóe ra quang mang kích động.
Bạch Lăng Đại đế gật đầu.
Hoa Tiểu Nghiên cao hứng nhảy lên vui vẻ:
-Tốt quá! Ta không cần đánh yêu quái nữa rồi! Ha ha ha!
-Yêu quái trên đời rất nhiều, con diệt hết rồi sao?
Bạch Lăng Đại đế nói một câu dập tắt sự cao hứng của Hoa Tiểu Nghiên. Cảm giác bị hắt một chậu nước lạnh vào người thật không dễ chịu.
-Chúng ta có thể rời khỏi cỗ này không?
Mắt Hoa Tiểu Nghiên lóe sáng.
Bạch Lăng Đại đế lại gật đầu.
-Tốt quá! Tiểu Nghiên muốn ăn ngon.
Hoa Tiểu Nghiên kéo tay áo Bạch Lăng Đại đế làm nũng nói.
Beta: An Lam
Hoa tiểu nghiên dùng chút linh lực còn sót lại cuối cùng, sử dụng chiêu thức mạnh nhất của《 kiếm quyết 》.
Nguyên bản Bạch Lăng Đại đế đang muốn thi triển linh lực đánh bại hỏa thằn lằn lại cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ Hoa Tiểu nghiên bộc phát ra. Tại thời điểm mấu chốt, thanh âm có phần trẻ con nhưng mang theo khí thế ngất trời từ trong bụng hỏa thằn lằn phát ra:
-Phá!
Hỏa thằn lằn kêu lên thảm thiết; bụng nó hiện ra từng đạo quang mang trắng. “Bực” một tiếng, bụng hỏa thằn lằn bị xé rách, máu tươi tuôn ồ ạt. Bụng thằn lằn tinh bị dập nát, thấy rõ những bó máu phập phồng lộ ra ngoài. Hoa Tiểu Nghiên vung Tuyệt Tình kiếm trong tay, một đường chém thẳng tới đỉnh đầu hỏa thằn lằn; nàng gầm nhẹ một tiếng, vọt ra ngoài. Bạch Lăng Đại đế tung người bay lên không trung, ôm Hoa Tiểu Nghiên cả người đang vô lực vào lòng.
Hoa Tiểu Nghiên tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy sư phụ, nước mắt liền không kềm được rơi xuống. Khuôn mặt nàng trắng bệch, môi run run nói:
-Sư phụ, người thật nhẫn tâm! Đồ nhi gặp nạn người còn khoanh tay đứng nhìn! Con còn tưởng rằng… Tưởng rằng không được gặp sư phụ nữa.
Hoa Tiểu Nghiên khóc đến nức nở, khiến người ta không khỏi đau lòng.
-Không phải con cũng an toàn rồi sao?
Bạch Lăng Đại đế lau đi chất dịch lỏng của thằn lằn tinh dính trên người Hoa Tiểu Nghiên. Nhìn khuôn mặt đồ nhi mệt mỏi lại tiều tụy, trong lòng Bạch Lăng Đại đế giống như bị cái gì đó hung hăng dày xéo, làm cho tâm tư hắn dậy sóng. Giọng nói với nàng cũng chợt ôn nhu vô hạn:
-Nha đầu ngốc, sao có thể không gặp lại sư phụ được? Ta đã sớm tính được ngươi sẽ không bị nguy hiểm, nên mới chậm chạp không ra tay. Tiểu Nghiên không khóc, không khóc nào.
Bạch Lăng Đại đế đưa tay xoa đầu Hoa Tiểu Nghiên, lại lau nước mắt cho nàng. Không nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại có thể ôn nhu đến mức này.
Hỏa thằn lằn nằm trong vũng máu giãy dụa vài cái rồi tan thành trong bụi. Bạch Lăng Đại đế bắt lấy tinh nguyên ngàn năm của nó đang trôi nổi trong không trung. Toàn bộ tu vi của hỏa thằn lằn lúc này bị Bạch Lăng Đại đế thu vào trong chiếc bình nhỏ; hắn bắt một quyết. Trong không gian trống rỗng chợt hiện lên đài hoa nhiều màu, Bạch Lăng Đại đế cẩn thận đặt Hoa Tiểu Nghiên lên đài. Vì Hoa Tiểu Nghiên dính phải chất dịch độc của thằn lằn tinh nên sắc mặt bắt đầu đỏ lên. Dù Bạch Lăng Đại đế đã độ cho nàng chút linh lực nhưng đó cũng chỉ là biện pháp giữ mạng nhất thời, không phải là cách giải độc hoàn toàn.
Hoa Tiểu Nghiên suy yếu hỏi:
-Sư phụ, có phải đồ nhi sắp chết hay không?
-Nói bậy! Có sư phụ ở đây sao ngươi có thể chết được?
Bạch Lăng Đại đế dịu dàng cầm bàn tay lạnh lẽo của Hoa Tiểu Nghiên nói:
-Con ngoan ngoãn nằm yên ở đây, không có việc gì cả.
Bạch Lăng Đại đế lại vuốt ve trán Hoa Tiểu Nghiên. Sau đó hắn cúi xuống, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng, đôi môi mỏng của hắn tiếp tục chạm lên môi nàng. Lông mi Hoa Tiểu Nghiên run run trong gió đêm, trái tim nhỏ bé của nàng cũng theo đó mà nhảy thật nhanh. Ánh mắt nàng không chỉ dừng lại ở khuôn mặt tuấn tú của Bạch Lăng Đại đế. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi lạnh lẽo thanh cao của hắn đang áp trên môi mình, trong lòng có sự kích động không nói nên lời. Hoa Tiểu Nghiên không hiểu cảm giác này là gì; chỉ biết suy nghĩ của nàng bị nũ hôn này vây hãm, không thể khống chế mà trầm luân.
Bất tri bất giác sắc mặt Hoa Tiểu Nghiên trở nên hồng nhuận; Bạch Lăng Đại đế thấy vậy liền rời khỏi môi nàng.
-Sư phụ… Người…
Hoa Tiểu Nghiên nhẹ giọng nỉ non.
-Vi sư đã hút kịch độc trong người ngươi ra. Giờ ngươi thấy sao rồi?
Bạch Lăng Đại đế đỡ Hoa Tiểu Nghiên đứng dậy, để nàng tựa vào ngực mình. Hơi thở nàng yếu ớt, Bạch Lăng Đại đế vòng tay ôm nàng. Tư thế muốn có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu.
Đêm yên tĩnh thanh bình, ánh trăng lơ lửng trên không trung chiếu vào đài hoa nhiều màu, rải lên mặt đất. Khung cảnh thật lãng mạn.
-Đã tốt hơn nhiều rồi.
Hoa Tiểu Nghiên tận lực không nghĩ tới chuyện vừa rồi. Nhưng mùi hương từ đôi môi Bạch Lăng Đại đế vẫn lưu lại trên môi nàng thật lâu không tản đi. Đó là hương vị của sư phụ; nghĩ đến đây Hoa Tiểu Nghiên liền kích động. Khuôn mặt hồng nhuận dưới ánh trăng của nàng càng trở nên diễm lệ động lòng người.
-Su phụ, thằn lằn tinh chết rồi?
-Ừ. Ngươi thành công rồi.
-Ha ha con biết là sẽ thành công mà.
Nàng mỉm cười ngọt ngào nói.
-Ngươi tự tin như vậy sao?
-Sư phụ chính là niềm tin của con. Người nói Tiểu Nghiên có thể thì nhất định con có thể thắng được hỏa thằn lằn kia.
Hoa Tiểu Nghiên nói rất kiên định.
Bạch Lăng Đại dế cảm động; nha đầu này trong thời khắc nguy cấp lại nghĩ tới lời nói của mình. Hắn ôn nhu ôm thiên hạ trong lòng như vậy. Hoa Tiểu Nghiên chìm đắm trong cái ôm của sư phụ, mong cứ vĩnh viễn hạnh phúc như thế.
-Sư phụ, ba tên đạo sĩ kia đâu rồi?
-Chạy rồi.
Bạch Lăng Đại đế thản nhiên nói.
-Khẳng định là bị dọa đến choáng váng rồi.
Hoa Tiểu Nghiên hít một hơi, mùi hương dễ ngửi trên người Bạch Lăng Đại đế xông vào mũi nàng.
-Kì thật lúc Tiểu Nghiên trong bụng thằn lằn tinh cũng rất sợ hãi. Nhưng ở thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp Tiểu Nghiên đã cố gắng bình tĩnh, nén sợ hãi xuống.
-Vì sao?
-Bởi vì Tiểu Nghiên nghĩ nếu mình chết trong bụng thằn lằn tinh thì từ nay về sau sư phụ chỉ còn một mình, rất cô đơn. Tiểu Nghiên không muốn sư phụ cô đơn một mình nên cố gắng thoát ra.
Nàng thật thà nói.
Bạch Lăng Đại đế không nói gì, chỉ cười vui vẻ.
Đến khi trời sáng bọn họ mới xuống dưới thôn.
Bạch Lăng Đại đế mang Hoa Tiểu Nghiên tới bên cạnh giếng cổ hỏi:
-Tiểu Nghiên, ngươi có muốn biết vì sao Ngưu gia thôn này thường xuyên xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái như vậy không?
-Dĩ nhiên rồi. Con không muốn lần sau lại đụng phải yêu quái khó giải quyết như thằn lằn tinh!
-Bởi vì cái giếng này là cửa thông Nhân Giới với Địa Ngục. Từ xưa yêu ma vẫn thường tới nhân gian bằng cái giếng này.
-Ồ, thì ra là vậy. Chẳng trách nữ quỷ kia lại ở đây. Nhưng vì sao thằn lằn tinh lại muốn tìm thân thể cho nữ quỷ ở đây?
-Bởi vì chỉ có Ngưu gia thôn này là có âm khí nặng nhất. Nữ qủy kia cần một thân thể âm hàn cực nặng. Trong thiên hạ chỉ có người dân ở Ngưu gia thôn là có được loại âm khí này.
-Ai! Người dân Ngưu gia thôn này thật đáng thương! Sư phụ, người có biện pháp nào giúp bọn họ không?
-Trong thôn người may mắn sống sót không còn bao nhiêu. Bất quá lúc ngươi giao chiến cùng thằn lằn tinh ta đã bày kết giới ở giếng rồi. Sau này sẽ không có yêu ma đến đây quấy phá nữa.
-Nói như vậy từ nay về sau Ngưu gia thôn sẽ không còn yêu quái nữa?
Trong mắt Hoa Tiểu Nghiên lóe ra quang mang kích động.
Bạch Lăng Đại đế gật đầu.
Hoa Tiểu Nghiên cao hứng nhảy lên vui vẻ:
-Tốt quá! Ta không cần đánh yêu quái nữa rồi! Ha ha ha!
-Yêu quái trên đời rất nhiều, con diệt hết rồi sao?
Bạch Lăng Đại đế nói một câu dập tắt sự cao hứng của Hoa Tiểu Nghiên. Cảm giác bị hắt một chậu nước lạnh vào người thật không dễ chịu.
-Chúng ta có thể rời khỏi cỗ này không?
Mắt Hoa Tiểu Nghiên lóe sáng.
Bạch Lăng Đại đế lại gật đầu.
-Tốt quá! Tiểu Nghiên muốn ăn ngon.
Hoa Tiểu Nghiên kéo tay áo Bạch Lăng Đại đế làm nũng nói.
/14
|