- Nếu các ngươi thắng, lão phu đáp ứng điều kiện của các ngươi, nếu như lão phu thắng, chuyện đã trải qua không đề cập tới nữa, mà lão phu cũng bảo đảm, Thiên, Liễu nhị tộc từ nay về sau sẽ không lấy bất kỳ lý do nào đến đối với các ngươi có bất kỳ công kích gì, như thế nào?
Lời nói truyền ra, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, đều là không có nghĩ đến Liễu tộc chi tổ cư nhiên sẽ cầu chiến.
Bất quá cũng là từ trên một điểm này để cho người ta biết, bốn vị lão tổ của tứ đại siêu cấp thế lực đích xác là quang minh lỗi lạc, mà nay cầu chiến cũng là vì hậu bối tử tôn mà chiến, không có gì đáng trách, bởi vì cũng không có nói ra cái yêu cầu quá đáng nào.
Chỉ bất quá Liễu tộc chi tổ thân là cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong, mặc dù đối thủ là Ngao Thiên, lão đem bản thân áp chế đến Thiên Huyền tứ trognj đỉnh phong, so sánh với Ngao Thiên thấp hơn ba cấp độ, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn.
Nếu nói đến cái này, Ngao Thiên sống trên thế gian nhiều năm như vậy, kinh nghiệm chiến đấu đồng dạng là cực kỳ phong phú, ngược lại không cần cái ưu thế này của Liễu tộc chi tổ, nhưng càng mấu chốt hơn một điểm chính là độ hùng hậu cùng độ tinh thuần của bản thân Liễu tộc chi tổ cũng không phải là Ngao Thiên có thể đánh đồng.
Huyền khí vốn có của cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong không phải là người khác có thể sánh bằng.
Cho nên mặc dù là thấp hơn ba cấp độ, Ngao Thiên như cũ sẽ không có nắm chắc quá lớn, đây là khác biệt căn bản giữa cảnh giới, cùng tu vi không có bất kỳ quan hệ nào.
- Tử Huyên tỷ tỷ, để cho ta tới đi!
Huyền Lăng chậm rãi tiêu sái đi ra, bàn về tu vi, Tử Huyên ở trên nàng, các loại thủ đoạn của Tử Huyên cũng là vô cùng cường hãn, song, cũng chỉ có Huyền Lăng mới có cơ hội có thể chiến thắng Liễu tộc lão tổ khi đã đem thực lực áp chế xuống.
Trình độ lăng lệ của Tiên Thiên vô thượng kiếm thể cho dù là Tử Huyên cũng phải vì đó mà kiêng kỵ.
- Tốt, gươi phải cẩn thận một chút...
Lời của Tử Huyên còn chưa dứt, thiên địa này đột nhiên trở nên ùng ùng vang dội.
- Huyền Lăng công chúa, không bằng trận đại chiến này giao cho ta là tốt rồi.
Phía chân trời xa xa, đột nhiên một đạo bạch sắc lưu tinh bắn xuyên tới giống như điện, trong một cái hô hấp liền xuyên thủng hư không giống như lưu tinh rơi xuống, làm cho cả Thánh sơn cũng là nhẹ nhàng run rẩy một chút.
- Diệp Thước!
Đám người Thiết Dịch Thiên kinh hãi hét lên.
Thời gian mấy năm, Diệp Thước ở trong lòng mọi người đã là trạng thái mất tích, nếu không ở năm đó, dưới nộ khí thao thiên của Tử Huyên, thành lập Dạ Minh, loại đại sự kia Diệp Thước sẽ không thể không chạy đến.
Thiết Dịch Thiên từng đã nói với Tử Huyên, Diệp Thước có thể đã xảy ra chuyện, mà nay nhìn thấy xuất hiện sau mấy năm, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Diệp Thước hiện tại như cũ là trang phục trước kia, trường bào màu trắng bao phủ, hai tay nhẹ nắm bạch phiến thả lỏng phía sau, nhìn như trước kia là loại thong dong tiêu sái, nhưng mà ánh mắt của hắn có hiu quạnh từ trước đến giờ chưa từng có người thấy qua, phảng phất ở trên người hắn vĩnh viễn đều là trời thu, mà không thấy được màu xanh tươi của mùa xuân, nóng rực của mùa hè, rét lạnh của mùa đông.
Hai mắt của Diệp Thước giống như là hàn băng, không có nửa điểm tình cảm của nhân loại, phảng phất tâm của hắn đã biến thành dã thú hung tàn nhất, cho dù ở trước mặt hắn chính là Liễu tộc chi tổ Thiên Huyền đỉnh phong, mắt của Diệp Thước như cũ là chưa từng biến hóa qua.
Mà thấy ánh mắt như thế của Diệp Thước, thần tình của Liễu tộc chi tổ cũng là chấn động một cái, cho dù là loại cũng cảm giác được một loại nguy hiểm.
Loại nguy hiểm này cũng không phải là đến từ thực lực của đối phương, mà là cảm thụ nguyên thủy nhất của nhân loại, cái này không liên quan đến thực lực, là thần sắc của Diệp Thước biểu hiện ra làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
- Diệp Thước, ngươi làm sao vậy?
Thiết Dịch Thiên vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Thước, trong hai cái đồng tử có tức giận cùng đau đớn tột đỉnh.
Hai cái hảo huynh đệ đã không gặp nhau nhiều năm, mà Diệp Thước lại là một bộ dạng như thế...
- Ta rất khỏe, không có chuyện gì!
Diệp Thước chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía đám người Tử Huyên, nói:
- Động tác của các ngươi, ta đã sớm biết, nhưng thật xin lỗi, năm đó ta không cách nào chạy tới, vợ chồng Phong Ma bị ép chạy vào Táng Hồn sơn mạch, sau lưng có thôi đẩy của Liễu chi nhất tộc, nếu không phải là bọn hắn, chỉ bằng mấy gia hỏa kia của Táng Thiên cốc tuyệt đối không cách nào làm được, cho nên trận chiến này giao cho ta, để ta vì bọn họ làm chút chuyện.
Dứt lời, sát cơ kinh thiên trực tiếp giống như cuồng phong tịch quyển mà ra, thời điểm khi Diệp Thước lần nữa nhìn chằm chằm vào người của Liễu tộc, sát cơ kia rõ ràng đã tạo thành phong bạo.
- Liễu tộc chi tổ, ta kính ngươi năm đó là một vị anh hùng, trận chiến này vãn bối không giao thủ với ngươi, Liễu Cảnh Sơn, ngươi cút ra đây đi!
Nghe vậy, mi già của Liễu tộc chi tổ nhăn lại, xuất hiện của Diệp Thước hiển nhiên đã để cho thế cục trước đó xảy ra biến chuyển cực lớn, mặc dù lão cũng không biết rõ người trẻ tuổi này rốt cuộc có chỗ nào trở mặt với Liễu tộc, riêng là cỗ sát ý này cùng với Táng Hồn sơn mạch mà hắn nói cũng đã để cho vị từng là Thiên Huyền cao thủ này có cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng trở nên nồng đậm.
- Người trẻ tuổi...
Diệp Thước chợt phất tay, lớn tiếng quát lên:
- Liễu Cảnh Sơn, năm đó ngươi khi dễ vợ chồng ta, đem ái thê của ta mạnh mẽ lưu lại trong tộc ngươi, phong ấn thực lực của ta, đem ta ném vào Vạn Quỷ Thâm Uyên, tại sao hôm nay ngươi nhưng thành ô quy rút đầu, ngay cả khiêu chiến của ta cũng không dám nhận?
- Vạn Quỷ Thâm Uyên!
- Oanh!
Một trận thanh âm giống như kinh lôi từ trên đỉnh thánh sơn này chợt nổ tung lên, Táng Hồn sơn mạch chính là một phương tuyệt địa của thế gian này, nhưng đồng dạng, Vạn Quỷ thâm uyên cũng là tuyệt địa.
Đám người Thiết Dịch Thiên, Tử Huyên vạn vạn không nghĩ đến những năm này Diệp Thước lại là bị phong ấn một thân thực lực, rồi sau đso bị mạnh mẽ ném vào trong Vạn Quỷ thâm uyên.
Thần Dạ, vợ chồng Phong Ma, loại thực lực cùng thủ đoạn kia cũng bị hãm ở trong Táng Hồn sơn mạch kia, chết không thấy xác, Diệp Thước tuy còn sống trở về, nhưng những năm này hắn nhất định trôi qua vô cùng tàn nhẫn, phải biết rằng hắn là không có bất kỳ thực lực gì mà sinh tồn ở trong Vạn Quỷ thâm uyên a.
- Liễu Cảnh Sơn, cút ra đây!
Thiết Dịch Thiên giận không kiềm chế được, hai huynh đệ đều là bởi vì Liễu chi nhất tộc mà đã từng sống không bằng chết, mà nay Thần Dạ cùng Phong Ma chết không thấy xác, cái thù này không thể không báo.
Từng đạo sát ý kinh thiên nhất thời từ trên mỗi người trong Dạ Minh giống như cuồng phong bạo vũ tịch quyển mà ra, cho dù là Liễu tộc chi tổ vào thời khắc này cũng là không cách nào đem tất cả sát ý đều ngăn cản lại.
Lời nói truyền ra, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, đều là không có nghĩ đến Liễu tộc chi tổ cư nhiên sẽ cầu chiến.
Bất quá cũng là từ trên một điểm này để cho người ta biết, bốn vị lão tổ của tứ đại siêu cấp thế lực đích xác là quang minh lỗi lạc, mà nay cầu chiến cũng là vì hậu bối tử tôn mà chiến, không có gì đáng trách, bởi vì cũng không có nói ra cái yêu cầu quá đáng nào.
Chỉ bất quá Liễu tộc chi tổ thân là cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong, mặc dù đối thủ là Ngao Thiên, lão đem bản thân áp chế đến Thiên Huyền tứ trognj đỉnh phong, so sánh với Ngao Thiên thấp hơn ba cấp độ, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn.
Nếu nói đến cái này, Ngao Thiên sống trên thế gian nhiều năm như vậy, kinh nghiệm chiến đấu đồng dạng là cực kỳ phong phú, ngược lại không cần cái ưu thế này của Liễu tộc chi tổ, nhưng càng mấu chốt hơn một điểm chính là độ hùng hậu cùng độ tinh thuần của bản thân Liễu tộc chi tổ cũng không phải là Ngao Thiên có thể đánh đồng.
Huyền khí vốn có của cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong không phải là người khác có thể sánh bằng.
Cho nên mặc dù là thấp hơn ba cấp độ, Ngao Thiên như cũ sẽ không có nắm chắc quá lớn, đây là khác biệt căn bản giữa cảnh giới, cùng tu vi không có bất kỳ quan hệ nào.
- Tử Huyên tỷ tỷ, để cho ta tới đi!
Huyền Lăng chậm rãi tiêu sái đi ra, bàn về tu vi, Tử Huyên ở trên nàng, các loại thủ đoạn của Tử Huyên cũng là vô cùng cường hãn, song, cũng chỉ có Huyền Lăng mới có cơ hội có thể chiến thắng Liễu tộc lão tổ khi đã đem thực lực áp chế xuống.
Trình độ lăng lệ của Tiên Thiên vô thượng kiếm thể cho dù là Tử Huyên cũng phải vì đó mà kiêng kỵ.
- Tốt, gươi phải cẩn thận một chút...
Lời của Tử Huyên còn chưa dứt, thiên địa này đột nhiên trở nên ùng ùng vang dội.
- Huyền Lăng công chúa, không bằng trận đại chiến này giao cho ta là tốt rồi.
Phía chân trời xa xa, đột nhiên một đạo bạch sắc lưu tinh bắn xuyên tới giống như điện, trong một cái hô hấp liền xuyên thủng hư không giống như lưu tinh rơi xuống, làm cho cả Thánh sơn cũng là nhẹ nhàng run rẩy một chút.
- Diệp Thước!
Đám người Thiết Dịch Thiên kinh hãi hét lên.
Thời gian mấy năm, Diệp Thước ở trong lòng mọi người đã là trạng thái mất tích, nếu không ở năm đó, dưới nộ khí thao thiên của Tử Huyên, thành lập Dạ Minh, loại đại sự kia Diệp Thước sẽ không thể không chạy đến.
Thiết Dịch Thiên từng đã nói với Tử Huyên, Diệp Thước có thể đã xảy ra chuyện, mà nay nhìn thấy xuất hiện sau mấy năm, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Diệp Thước hiện tại như cũ là trang phục trước kia, trường bào màu trắng bao phủ, hai tay nhẹ nắm bạch phiến thả lỏng phía sau, nhìn như trước kia là loại thong dong tiêu sái, nhưng mà ánh mắt của hắn có hiu quạnh từ trước đến giờ chưa từng có người thấy qua, phảng phất ở trên người hắn vĩnh viễn đều là trời thu, mà không thấy được màu xanh tươi của mùa xuân, nóng rực của mùa hè, rét lạnh của mùa đông.
Hai mắt của Diệp Thước giống như là hàn băng, không có nửa điểm tình cảm của nhân loại, phảng phất tâm của hắn đã biến thành dã thú hung tàn nhất, cho dù ở trước mặt hắn chính là Liễu tộc chi tổ Thiên Huyền đỉnh phong, mắt của Diệp Thước như cũ là chưa từng biến hóa qua.
Mà thấy ánh mắt như thế của Diệp Thước, thần tình của Liễu tộc chi tổ cũng là chấn động một cái, cho dù là loại cũng cảm giác được một loại nguy hiểm.
Loại nguy hiểm này cũng không phải là đến từ thực lực của đối phương, mà là cảm thụ nguyên thủy nhất của nhân loại, cái này không liên quan đến thực lực, là thần sắc của Diệp Thước biểu hiện ra làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
- Diệp Thước, ngươi làm sao vậy?
Thiết Dịch Thiên vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Thước, trong hai cái đồng tử có tức giận cùng đau đớn tột đỉnh.
Hai cái hảo huynh đệ đã không gặp nhau nhiều năm, mà Diệp Thước lại là một bộ dạng như thế...
- Ta rất khỏe, không có chuyện gì!
Diệp Thước chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía đám người Tử Huyên, nói:
- Động tác của các ngươi, ta đã sớm biết, nhưng thật xin lỗi, năm đó ta không cách nào chạy tới, vợ chồng Phong Ma bị ép chạy vào Táng Hồn sơn mạch, sau lưng có thôi đẩy của Liễu chi nhất tộc, nếu không phải là bọn hắn, chỉ bằng mấy gia hỏa kia của Táng Thiên cốc tuyệt đối không cách nào làm được, cho nên trận chiến này giao cho ta, để ta vì bọn họ làm chút chuyện.
Dứt lời, sát cơ kinh thiên trực tiếp giống như cuồng phong tịch quyển mà ra, thời điểm khi Diệp Thước lần nữa nhìn chằm chằm vào người của Liễu tộc, sát cơ kia rõ ràng đã tạo thành phong bạo.
- Liễu tộc chi tổ, ta kính ngươi năm đó là một vị anh hùng, trận chiến này vãn bối không giao thủ với ngươi, Liễu Cảnh Sơn, ngươi cút ra đây đi!
Nghe vậy, mi già của Liễu tộc chi tổ nhăn lại, xuất hiện của Diệp Thước hiển nhiên đã để cho thế cục trước đó xảy ra biến chuyển cực lớn, mặc dù lão cũng không biết rõ người trẻ tuổi này rốt cuộc có chỗ nào trở mặt với Liễu tộc, riêng là cỗ sát ý này cùng với Táng Hồn sơn mạch mà hắn nói cũng đã để cho vị từng là Thiên Huyền cao thủ này có cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng trở nên nồng đậm.
- Người trẻ tuổi...
Diệp Thước chợt phất tay, lớn tiếng quát lên:
- Liễu Cảnh Sơn, năm đó ngươi khi dễ vợ chồng ta, đem ái thê của ta mạnh mẽ lưu lại trong tộc ngươi, phong ấn thực lực của ta, đem ta ném vào Vạn Quỷ Thâm Uyên, tại sao hôm nay ngươi nhưng thành ô quy rút đầu, ngay cả khiêu chiến của ta cũng không dám nhận?
- Vạn Quỷ Thâm Uyên!
- Oanh!
Một trận thanh âm giống như kinh lôi từ trên đỉnh thánh sơn này chợt nổ tung lên, Táng Hồn sơn mạch chính là một phương tuyệt địa của thế gian này, nhưng đồng dạng, Vạn Quỷ thâm uyên cũng là tuyệt địa.
Đám người Thiết Dịch Thiên, Tử Huyên vạn vạn không nghĩ đến những năm này Diệp Thước lại là bị phong ấn một thân thực lực, rồi sau đso bị mạnh mẽ ném vào trong Vạn Quỷ thâm uyên.
Thần Dạ, vợ chồng Phong Ma, loại thực lực cùng thủ đoạn kia cũng bị hãm ở trong Táng Hồn sơn mạch kia, chết không thấy xác, Diệp Thước tuy còn sống trở về, nhưng những năm này hắn nhất định trôi qua vô cùng tàn nhẫn, phải biết rằng hắn là không có bất kỳ thực lực gì mà sinh tồn ở trong Vạn Quỷ thâm uyên a.
- Liễu Cảnh Sơn, cút ra đây!
Thiết Dịch Thiên giận không kiềm chế được, hai huynh đệ đều là bởi vì Liễu chi nhất tộc mà đã từng sống không bằng chết, mà nay Thần Dạ cùng Phong Ma chết không thấy xác, cái thù này không thể không báo.
Từng đạo sát ý kinh thiên nhất thời từ trên mỗi người trong Dạ Minh giống như cuồng phong bạo vũ tịch quyển mà ra, cho dù là Liễu tộc chi tổ vào thời khắc này cũng là không cách nào đem tất cả sát ý đều ngăn cản lại.
/1432
|