- Là Thiên Diệp lão nhân!
Đây là một lão giả thoạt nhìn phi thường hiền lành, trường bào màu xám có vẻ thật mộc mạc, không hề có chút uy nghiêm của một cao thủ nhất định trong thiên hạ, nếu không phải đã biết thân phận của hắn là Thiên Diệp lão nhân, phỏng chừng ai cũng chỉ nghĩ hắn là một lão gia gia hàng xóm mà thôi.
Thần Dạ thở mạnh một hơi, vội vàng ôm quyền cung kính nói:
- Tiểu tử Thần Dạ, gặp qua tiền bối!
Thiên Diệp lão nhân xuất hiện thật đúng lúc, nếu không cho dù tu vi của hắn ngập trời cũng không khả năng ngăn cản Thần Dạ cùng tam đại thần vật cùng tự bạo.
- Đa tạ tiền bối!
Tử Huyên bay vút tới nhanh như chớp, nắm chặt cánh tay Thần Dạ, nàng là cao thủ thiên huyền, giờ khắc này cảm thấy sợ hãi, cảm giác bi phẫn vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu tán.
- Ha ha, người đứng đầu Dạ Minh Tử Huyên, Thần Dạ, một đôi bích nhân thật tốt!
Thiên Diệp lão nhân hòa ái cười, nói:
- Yên tâm, các ngươi đã ở trong này, lão phu cam đoan không ai có thể xúc phạm tới các ngươi.
- Thiên Diệp lão nhân, khẩu khí của ngươi thật lớn!
Phó điện chủ không khỏi hừ lạnh một tiếng, trước đó hắn mang theo vẻ khinh thường, nhưng hiện tại đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng khi đối đãi với cao thủ cùng cấp bậc.
Nghe vậy Thiên Diệp lão nhân chỉ cười nhạt nói:
- Phó điện chủ Tà Đế Điện phải không, nếu chỉ có một mình ngươi, khẩu khí của lão phu cũng không xem là quá lớn.
Khi Thiên Diệp lão nhân còn tại thế, tu vi thiên huyền đỉnh, mà phó điện chủ cũng vậy, mặc dù thủ đoạn khác nhau, mà phó điện chủ càng tà ác hơn một ít, nhưng nếu muốn gia hại đám người Thần Dạ cũng khó khăn phi thường.
Phó điện chủ đột nhiên cười quỷ dị, nói:
- Nếu thật sự không chỉ có một mình bổn tọa đây?
Thiên Diệp lão nhân không khỏi khựng lại, chợt bật cười nói:
- Tóm lại chỉ là một đạo chân linh có ý thức, hơn ngàn năm qua đầu óc đã có chút không dùng được, ngươi không cần nhiều lời, ngươi càng không có thực lực thắng được lão phu, nhanh rời khỏi đi, đỡ làm cho người ta sinh ghét.
- Hắc hắc!
Phó điện chủ kiệt kiệt cười nói:
- Thiên Diệp lão nhân, bổn tọa tin tưởng ngươi là một người thông minh, bổn tọa đã đến đây, không thể tay không mà về, chỉ bằng một mình ngươi còn chưa cải biến được đại cục gì, cho nên gọi luôn Tiêu Nhược thư sinh đi ra, nếu không một thân sở học của hai người các ngươi, mặc dù trong mắt bổn điện không đáng vào đâu, nhưng cũng có chút tác dụng.
- Việc này cũng không nhọc đến ngươi lo lắng, muốn chiến lão phu cùng ngươi một trận chiến, bằng không mau nhanh cút đi!
Thiên Diệp lão nhân hiển nhiên đã có chút không kiên nhẫn, nếu không phải hắn không có nắm chắc tuyệt đối, chỉ sợ cũng sẽ không nói ra lời này.
- Ha ha!
Phó điện chủ phá lên cười:
- Thiên Diệp lão nhân, ngươi cũng từng là cao thủ tuyệt đỉnh, mà Tiêu Nhược thư sinh ở thời đại kia cũng là nhân vật, mặc dù đã vẫn lạc nhưng chân linh vẫn còn, nếu hai ngươi liên thủ không nói có thể tuyệt đối chém giết bổn tọa ở trong này, nhưng ít ra có thể làm bổn tọa trọng thương, tu vi giảm sút. Cơ hội tốt như vậy Tiêu Nhược thư sinh lại không xuất hiện, hắc hắc, bổn tọa có thể cho rằng chân linh của Tiêu Nhược thư sinh đã mất, hoặc là hắn không dám xuất hiện?
Lời vừa nói ra, thần sắc Thiên Diệp lão nhân cũng khẽ động.
Nhìn thấy biến hóa của Thiên Diệp lão nhân, Thần Dạ cùng Tử Huyên không nhịn được run lên, chẳng lẽ lời của phó điện chủ là thật sự?
Ngàn năm trôi qua, chân linh của Thiên Diệp lão nhân vẫn bảo tồn hoàn hảo, như vậy tu vi của Tiêu Nhược thư sinh còn cao hơn, sao có thể bị tiêu tán?
Điều này hiển nhiên là không thể nào!
Như vậy đúng như lời của phó điện chủ, là hắn không dám xuất hiện!
Vì sao Tiêu Nhược thư sinh không dám xuất hiện? Trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên chợt bất an, bên trong này có lẽ còn có âm mưu.
Với thực lực của phó điện chủ, nếu muốn đánh chết mọi người thật dư dả, nhưng hắn lại cố tình đợi đến khi cao thủ Tà Đế Điện cùng Liễu tộc bị thất bại mới chịu xuất hiện…
Ban đầu còn chưa nghĩ đến, hiện tại lại làm người hoài nghi phó điện chủ căn bản là cố ý, hắn làm hết thảy là vì muốn bức Thiên Diệp lão nhân hoặc Tiêu Nhược thư sinh phải xuất hiện.
Nhưng mục đích của bọn hắn là gì?
Thần sắc Thiên Diệp lão nhân thoáng run rẩy, lập tức khôi phục như cũ, chỉ là thanh âm mang theo tia băng sương:
- Toan tính của Tà Đế Điện quả nhiên quá nhiều, chỉ tiếc chú định hôm nay các ngươi không thu hoạch được gì. Lão phu thật muốn nhìn xem ngươi còn có thể đùa giỡn ra trò gì đó.
- Ha ha, Thiên Diệp lão nhân, không phải bổn tọa khinh thường ngươi, bây giờ nếu ngươi muốn đại chiến còn không phải đối thủ của bổn tọa. Cho nên nếu không muốn chân linh bị giết, ngươi gọi luôn Tiêu Nhược thư sinh ra đi, miễn cho mất đi hết thảy.
Phó điện chủ cười to nói.
Thiên Diệp lão nhân thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi cũng chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi, cũng đừng bừa bãi như thế!
Chỉ là một hư ảnh đã làm các cao thủ như Ngao Thiên không còn lực chống đỡ, nếu là chân thân của hắn, đáng sợ tới bậc nào?
- Hắc hắc, một đạo hư ảnh cũng cường đại hơn một tia chân linh như ngươi!
Phó điện chủ cười quái dị, quát:
- Ngươi đã ngu xuẩn hồ đồ, bổn tọa dứt khoát đem ngươi cùng phiến không gian này cùng nhau hủy diệt.
Tà khí cuồn cuộn bao trùm khắp trời đất, quả thật như muốn hủy thiên diệt địa, uy thế cường đại nháy mắt bao phủ trong lòng mỗi người.
Từng đợt uy thế khủng bố đi tới trước mặt Thiên Diệp lão nhân, liền bị bình chướng vô hình ngăn trở, không thể tiếp tục tiến tới nửa phần.
Thiên Diệp lão nhân chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt hiền lành đã phi thường ngưng trọng, hắn nhìn Tử Huyên cùng Thần Dạ, cuối cùng dừng lại trên người Thần Dạ, nói:
- Thần Dạ, thực lực của người này lão phu hiện tại không khả năng ứng phó, nếu muốn chiến thắng hắn đuổi hắn đi, chỉ sợ cần có sự hỗ trợ của ngươi.
- Tiền bối cứ việc phân phó, chỉ cần tiểu tử làm được nhất định toàn lực ứng phó.
Thần Dạ trầm giọng đáp.
- Lão phu muốn mượn nhờ thân thể của ngươi, như vậy mới có thể phát huy ra lực lượng ngày xưa.
Thiên Diệp lão nhân căng thẳng:
- Nhưng làm vậy có lẽ sẽ làm thân thể của ngươi tổn thương, dù sao lực lượng của lão phu cho dù ngươi có cường hãn cũng rất khó thừa nhận.
- Thỉnh tiền bối cứ việc ra tay!
Thần Dạ không chút nghĩ ngợi lập tức đáp.
- Không hổ là truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ!
Thần Dạ không chút do dự làm Thiên Diệp lão nhân thật thưởng thức, lúc này cũng không nói nhiều, hóa thành một luồng thanh mang dung nhập vào mi tâm của Thần Dạ nhanh như chớp.
Chỉ khoảnh khắc sau Thần Dạ lập tức cảm giác được thân thể chợt cứng ngắc, một cỗ khí tức ngập trời giống như chậm rãi tỉnh lại.
Khí thế thổi quét thiên địa, uy thế cuồn cuộn, chỉ nháy mắt đã đem toàn bộ khí thế của phó điện chủ đánh ngược trở về, một thanh âm trầm thấp vang lên trong thân thể Thần Dạ.
- Thần Dạ, kế tiếp ngươi xem cho kỹ, lão phu làm sao đại chiến với phó điện chủ kia!
Thần Dạ gật gật đầu, Thiên Diệp lão nhân mượn dùng thân thể hắn sẽ tạo thành thương tổn, mà người thường sẽ không thể chịu đựng được.
Lần này đại chiến giống như chính bản thân Thần Dạ tham dự vào, với tư chất cùng thiên phú của hắn, nhất định sẽ có nhiều lĩnh ngộ, trên con đường tu luyện tương lai sẽ giúp hắn càng bước nhanh hơn!
Đây là một lão giả thoạt nhìn phi thường hiền lành, trường bào màu xám có vẻ thật mộc mạc, không hề có chút uy nghiêm của một cao thủ nhất định trong thiên hạ, nếu không phải đã biết thân phận của hắn là Thiên Diệp lão nhân, phỏng chừng ai cũng chỉ nghĩ hắn là một lão gia gia hàng xóm mà thôi.
Thần Dạ thở mạnh một hơi, vội vàng ôm quyền cung kính nói:
- Tiểu tử Thần Dạ, gặp qua tiền bối!
Thiên Diệp lão nhân xuất hiện thật đúng lúc, nếu không cho dù tu vi của hắn ngập trời cũng không khả năng ngăn cản Thần Dạ cùng tam đại thần vật cùng tự bạo.
- Đa tạ tiền bối!
Tử Huyên bay vút tới nhanh như chớp, nắm chặt cánh tay Thần Dạ, nàng là cao thủ thiên huyền, giờ khắc này cảm thấy sợ hãi, cảm giác bi phẫn vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu tán.
- Ha ha, người đứng đầu Dạ Minh Tử Huyên, Thần Dạ, một đôi bích nhân thật tốt!
Thiên Diệp lão nhân hòa ái cười, nói:
- Yên tâm, các ngươi đã ở trong này, lão phu cam đoan không ai có thể xúc phạm tới các ngươi.
- Thiên Diệp lão nhân, khẩu khí của ngươi thật lớn!
Phó điện chủ không khỏi hừ lạnh một tiếng, trước đó hắn mang theo vẻ khinh thường, nhưng hiện tại đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng khi đối đãi với cao thủ cùng cấp bậc.
Nghe vậy Thiên Diệp lão nhân chỉ cười nhạt nói:
- Phó điện chủ Tà Đế Điện phải không, nếu chỉ có một mình ngươi, khẩu khí của lão phu cũng không xem là quá lớn.
Khi Thiên Diệp lão nhân còn tại thế, tu vi thiên huyền đỉnh, mà phó điện chủ cũng vậy, mặc dù thủ đoạn khác nhau, mà phó điện chủ càng tà ác hơn một ít, nhưng nếu muốn gia hại đám người Thần Dạ cũng khó khăn phi thường.
Phó điện chủ đột nhiên cười quỷ dị, nói:
- Nếu thật sự không chỉ có một mình bổn tọa đây?
Thiên Diệp lão nhân không khỏi khựng lại, chợt bật cười nói:
- Tóm lại chỉ là một đạo chân linh có ý thức, hơn ngàn năm qua đầu óc đã có chút không dùng được, ngươi không cần nhiều lời, ngươi càng không có thực lực thắng được lão phu, nhanh rời khỏi đi, đỡ làm cho người ta sinh ghét.
- Hắc hắc!
Phó điện chủ kiệt kiệt cười nói:
- Thiên Diệp lão nhân, bổn tọa tin tưởng ngươi là một người thông minh, bổn tọa đã đến đây, không thể tay không mà về, chỉ bằng một mình ngươi còn chưa cải biến được đại cục gì, cho nên gọi luôn Tiêu Nhược thư sinh đi ra, nếu không một thân sở học của hai người các ngươi, mặc dù trong mắt bổn điện không đáng vào đâu, nhưng cũng có chút tác dụng.
- Việc này cũng không nhọc đến ngươi lo lắng, muốn chiến lão phu cùng ngươi một trận chiến, bằng không mau nhanh cút đi!
Thiên Diệp lão nhân hiển nhiên đã có chút không kiên nhẫn, nếu không phải hắn không có nắm chắc tuyệt đối, chỉ sợ cũng sẽ không nói ra lời này.
- Ha ha!
Phó điện chủ phá lên cười:
- Thiên Diệp lão nhân, ngươi cũng từng là cao thủ tuyệt đỉnh, mà Tiêu Nhược thư sinh ở thời đại kia cũng là nhân vật, mặc dù đã vẫn lạc nhưng chân linh vẫn còn, nếu hai ngươi liên thủ không nói có thể tuyệt đối chém giết bổn tọa ở trong này, nhưng ít ra có thể làm bổn tọa trọng thương, tu vi giảm sút. Cơ hội tốt như vậy Tiêu Nhược thư sinh lại không xuất hiện, hắc hắc, bổn tọa có thể cho rằng chân linh của Tiêu Nhược thư sinh đã mất, hoặc là hắn không dám xuất hiện?
Lời vừa nói ra, thần sắc Thiên Diệp lão nhân cũng khẽ động.
Nhìn thấy biến hóa của Thiên Diệp lão nhân, Thần Dạ cùng Tử Huyên không nhịn được run lên, chẳng lẽ lời của phó điện chủ là thật sự?
Ngàn năm trôi qua, chân linh của Thiên Diệp lão nhân vẫn bảo tồn hoàn hảo, như vậy tu vi của Tiêu Nhược thư sinh còn cao hơn, sao có thể bị tiêu tán?
Điều này hiển nhiên là không thể nào!
Như vậy đúng như lời của phó điện chủ, là hắn không dám xuất hiện!
Vì sao Tiêu Nhược thư sinh không dám xuất hiện? Trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên chợt bất an, bên trong này có lẽ còn có âm mưu.
Với thực lực của phó điện chủ, nếu muốn đánh chết mọi người thật dư dả, nhưng hắn lại cố tình đợi đến khi cao thủ Tà Đế Điện cùng Liễu tộc bị thất bại mới chịu xuất hiện…
Ban đầu còn chưa nghĩ đến, hiện tại lại làm người hoài nghi phó điện chủ căn bản là cố ý, hắn làm hết thảy là vì muốn bức Thiên Diệp lão nhân hoặc Tiêu Nhược thư sinh phải xuất hiện.
Nhưng mục đích của bọn hắn là gì?
Thần sắc Thiên Diệp lão nhân thoáng run rẩy, lập tức khôi phục như cũ, chỉ là thanh âm mang theo tia băng sương:
- Toan tính của Tà Đế Điện quả nhiên quá nhiều, chỉ tiếc chú định hôm nay các ngươi không thu hoạch được gì. Lão phu thật muốn nhìn xem ngươi còn có thể đùa giỡn ra trò gì đó.
- Ha ha, Thiên Diệp lão nhân, không phải bổn tọa khinh thường ngươi, bây giờ nếu ngươi muốn đại chiến còn không phải đối thủ của bổn tọa. Cho nên nếu không muốn chân linh bị giết, ngươi gọi luôn Tiêu Nhược thư sinh ra đi, miễn cho mất đi hết thảy.
Phó điện chủ cười to nói.
Thiên Diệp lão nhân thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi cũng chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi, cũng đừng bừa bãi như thế!
Chỉ là một hư ảnh đã làm các cao thủ như Ngao Thiên không còn lực chống đỡ, nếu là chân thân của hắn, đáng sợ tới bậc nào?
- Hắc hắc, một đạo hư ảnh cũng cường đại hơn một tia chân linh như ngươi!
Phó điện chủ cười quái dị, quát:
- Ngươi đã ngu xuẩn hồ đồ, bổn tọa dứt khoát đem ngươi cùng phiến không gian này cùng nhau hủy diệt.
Tà khí cuồn cuộn bao trùm khắp trời đất, quả thật như muốn hủy thiên diệt địa, uy thế cường đại nháy mắt bao phủ trong lòng mỗi người.
Từng đợt uy thế khủng bố đi tới trước mặt Thiên Diệp lão nhân, liền bị bình chướng vô hình ngăn trở, không thể tiếp tục tiến tới nửa phần.
Thiên Diệp lão nhân chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt hiền lành đã phi thường ngưng trọng, hắn nhìn Tử Huyên cùng Thần Dạ, cuối cùng dừng lại trên người Thần Dạ, nói:
- Thần Dạ, thực lực của người này lão phu hiện tại không khả năng ứng phó, nếu muốn chiến thắng hắn đuổi hắn đi, chỉ sợ cần có sự hỗ trợ của ngươi.
- Tiền bối cứ việc phân phó, chỉ cần tiểu tử làm được nhất định toàn lực ứng phó.
Thần Dạ trầm giọng đáp.
- Lão phu muốn mượn nhờ thân thể của ngươi, như vậy mới có thể phát huy ra lực lượng ngày xưa.
Thiên Diệp lão nhân căng thẳng:
- Nhưng làm vậy có lẽ sẽ làm thân thể của ngươi tổn thương, dù sao lực lượng của lão phu cho dù ngươi có cường hãn cũng rất khó thừa nhận.
- Thỉnh tiền bối cứ việc ra tay!
Thần Dạ không chút nghĩ ngợi lập tức đáp.
- Không hổ là truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ!
Thần Dạ không chút do dự làm Thiên Diệp lão nhân thật thưởng thức, lúc này cũng không nói nhiều, hóa thành một luồng thanh mang dung nhập vào mi tâm của Thần Dạ nhanh như chớp.
Chỉ khoảnh khắc sau Thần Dạ lập tức cảm giác được thân thể chợt cứng ngắc, một cỗ khí tức ngập trời giống như chậm rãi tỉnh lại.
Khí thế thổi quét thiên địa, uy thế cuồn cuộn, chỉ nháy mắt đã đem toàn bộ khí thế của phó điện chủ đánh ngược trở về, một thanh âm trầm thấp vang lên trong thân thể Thần Dạ.
- Thần Dạ, kế tiếp ngươi xem cho kỹ, lão phu làm sao đại chiến với phó điện chủ kia!
Thần Dạ gật gật đầu, Thiên Diệp lão nhân mượn dùng thân thể hắn sẽ tạo thành thương tổn, mà người thường sẽ không thể chịu đựng được.
Lần này đại chiến giống như chính bản thân Thần Dạ tham dự vào, với tư chất cùng thiên phú của hắn, nhất định sẽ có nhiều lĩnh ngộ, trên con đường tu luyện tương lai sẽ giúp hắn càng bước nhanh hơn!
/1432
|