Nhìn thấy Linh nhi, trong lòng Thần Dạ không tự chủ được run nhẹ, đợi khi Linh nhi đi tới bên cạnh, hắn lập tức nắm chặt tay nàng, một đạo năng lượng truyền vào nhanh như chớp.
Cũng như năm xưa khu trừ tiên thiên chi độc cho Linh nhi, Thần Dạ thật quen thuộc thao tác năng lượng bản thân rất nhanh đi tới một địa phương.
Nhiều năm sau đi tới nơi đây, tâm thần Thần Dạ phảng phất như bị sấm sét trực tiếp đánh trúng, rung động không cách nào hình dung.
Trước kia hắn từng cảm giác nơi đó như một hắc động thật lớn, tiên thiên chi độc lan tràn sinh trưởng ở trong này, uy hiếp sinh mạng của Linh nhi.
Mà nay tiên thiên chi độc đã mất, hắc động phát ra chân khí cùng năng lượng không phải tiên thiên chi độc mà diễn biến thành cỗ chân khí huyền diệu giống hệt Tử Huyên thi triển.
Ở trong này Thần Dạ cảm ứng được cỗ chân khí huyền diệu kéo dài không dứt, thậm chí huyền khí trong người Linh nhi cũng bị đồng hóa, trở thành chân khí huyền diệu kia.
Đã nhiều năm trôi qua, Linh nhi không ngừng tu luyện, nơi đó không còn là hắc động mà là một thiên địa gần như chân thật!
Nói thế này có vẻ thật khoa trương, nhưng cảm thụ của Thần Dạ đích xác là như thế!
Thiên địa nơi này rộng lớn vô biên vô hạn, mặc dù không có trăng sao mặt trời, không có vật chất, nhưng trong lòng Thần Dạ có một loại ảo giác, không bao lâu nữa toàn bộ sự vật nên có trong thế giới cũng sẽ diễn biến đi ra trong cơ thể Linh nhi.
Chính bởi vì hiện tại có sự tồn tại của Huyết Bồ Đề!
Nghe lời nói của người trẻ tuổi thần bí, mặc dù Thần Dạ không khẳng định nhưng vẫn tin, chân khí huyền diệu mà Tử Huyên cùng Linh nhi thi triển chính là lực lượng Hỗn Độn, mà bản thân Linh nhi chính là Hỗn Độn Thể!
Khó trách khi Huyết Bồ Đề ở trước mặt hai mẹ con nàng lại không có bao nhiêu lực phản kháng, khó trách khi nhìn thấy Tử Huyên thi triển thì người thần bí kia lại không tự chủ được hiện lên sát khí, hết thảy nguyên nhân đều vì lực lượng Hỗn Độn.
Nhưng mà Linh nhi làm sao lại là Hỗn Độn Thể?
- Phụ thân, đừng lo lắng, con không có việc gì, thật sự…
Linh nhi hiển nhiên cũng biết nỗi lo lắng trong lòng Thần Dạ, nhưng ngay bản thân nàng cũng không biết nên làm sao giải thích mới có thể làm cho Thần Dạ hoàn toàn được yên tâm.
Thần Dạ thở hắt ra, thần sắc có chút nghiêm túc.
Lực lượng Hỗn Độn, thiên đạo pháp tắc, Huyết Bồ Đề, ba thần vật có được khi thiên địa sơ khai đối với mỗi người chỉ cần có một vật đã là vinh diệu cùng may mắn lớn, hiện tại ở cạnh hắn lại có cả ba thần vật này.
Đây là trùng hợp sao?
Hết thảy những gì từng có vẻ như trùng hợp xuất hiện, chẳng lẽ là do thiên đạo an bài?
Con đường võ đạo, thật quá gian nan!
- Công tử, minh chủ, truyền nhân Bạch Đế bệ hạ đến!
- Truyền nhân Bạch Đế tiền bối đến sao? Mau mời!
Thần Dạ chậm rãi đè nén áp lực trong lòng, nếu sự tình đã đi tới bước này dù có biết cũng chỉ có thể tạm thời tiếp tục đi tới mà thôi.
- Thần Dạ, Tử Huyên, đây là Linh nhi đi, đã lớn như vậy sao!
Bên ngoài dãy núi có một người chậm rãi tiêu sái đi theo người dẫn đường đến trước mặt ba người, sau đó mỉm cười chào hỏi họ.
- Tiết huynh?
- Tiết sư huynh, như thế nào là ngươi?
Thần Dạ cùng Tử Huyên có chút khiếp sợ, có chút ngoài ý muốn, càng nhiều là kích động, thật không ngờ truyền nhân Bạch Đế lại là người quen của họ, Khiếu Lôi Tông Tiết Vô Nghịch!
Năm đó Đông Vực xảy ra biến cố, Khiếu Lôi Tông bị tiêu diệt, mọi người cơ hồ chết hết, Tử Huyên tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được Tiết Vô Nghịch…
Mọi người hi vọng hắn còn sống, quả nhiên là còn sống!
- Tiết sư huynh!
Qua nhiều năm như thế, trải qua nhiều sóng to gió lớn, cùng bản thân gần như sinh ly tử biệt, giờ này khắc này Tử Huyên cũng không nhịn được cảm xúc kích động, bước nhanh tới ôm chặt lấy Tiết Vô Nghịch.
Thật sự không nghĩ tới Tiết Vô Nghịch nhân họa được phúc, trở thành người thừa kế của Bạch Đế, tu vi cảnh giới thiên huyền, nếu không phải là người thừa kế, dù hắn có bao nhiêu ưu tú cũng không thể đạt tới độ cao hôm nay.
- Vì sao lâu như vậy cũng không nhắn tin tức cho chúng tôi, đã đạt được truyền thừa của Bạch Đế, vì sao tới bây giờ mới tới đây? Huynh có biết hay không, muội cùng Thần Dạ luôn lo lắng cho huynh!
- Năm đó Khiếu Lôi Tông gặp phải đại địch, ta may mắn thoát chết, nguyên bản muốn lập tức đi tìm các ngươi, nhưng sau khi nghe được sự kiện về Tà Đế Điện, ta cảm thấy nếu đi tìm các ngươi sẽ tăng thêm áp lực cho hai người, vì vậy một mình đi Trung Vực, muốn đợi khi nào đủ khả năng mới đến
hai người.
Tiết Vô Nghịch cười nói:
- Chỗ truyền thừa của sư phụ tìm không dễ dàng, cho nên ta phải đi tìm đầy đủ truyền thừa vì vậy chậm trễ. Hiện tại ta không có việc gì, đừng khóc, nhi đồng đã lớn như vậy rồi!
- Thần Dạ, thật xin lỗi, nhiệm vụ ngươi cấp cho ta năm đó ta không thể hoàn thành!
- Như vậy ngươi hãy tận sức đền bù là tốt lắm.
Thần Dạ nở nụ cười, bước lên ôm chầm lấy Tiết Vô Nghịch.
Phong Ma, U Nhi, Tiết Vô Nghịch lại có chính hắn, người thừa kế của bốn vị đại đế đã tụ tập, chẳng lẽ đây là số mệnh luân hồi?
Hai mắt Tiết Vô Nghịch lạnh xuống, nói:
- Đây là tự nhiên, mối thù của thật nhiều người trong Khiếu Lôi Tông, ta làm tông chủ phải làm cho họ yên tâm đi luân hồi.
- Tốt, thời gian không nhiều lắm, Tiết huynh, theo chúng tôi đi!
Cả Dạ Minh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, mà thời gian lại rất nhanh trôi qua.
Chẳng những Dạ Minh, cả Trung Vực tựa hồ cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, càng yên tĩnh hơn rất nhiều, giống như càng thêm áp lực…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới kỳ hạn.
Từ bên trong không gian thần kỳ từng đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện, không gian dần dần biến thành mẫn cảm, từng đạo sóng gợn tản ra khắp bầu trời.
Trạng thái của mọi người đều rất tốt, tu vi đều tinh tiến, đội hình hiện tại dù đối mặt với Tà Đế Điện cũng cảm thấy không thua kém.
Nhưng vẻ mặt Thần Dạ càng thêm ngưng trọng, chẳng biết vì sao tu vi càng tinh tiến thì trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt bất an.
- Thần Dạ, làm sao vậy?
Tử Huyên cảm nhận được Thần Dạ không thích hợp, vội vàng hỏi.
- Không sao.
Thần Dạ khoát tay nhìn mọi người nói:
- Còn một chút thời gian, mọi người giúp ta hộ pháp.
Nghe vậy thần sắc mọi người đều căng thẳng.
Cũng không mở miệng giải thích, Thần Dạ giẫm chân bước lên trời cao.
Chỉ một thoáng sau bổn mệnh hồn phách hiện ra bên cạnh hắn, nhất thời mây đen quay cuồng, chỉ nháy mắt cả bầu trời liền tối đen, phảng phất như bao phủ toàn thế giới, dần dần tầng mây đen hóa thành xoáy nước đen tuyền cuồn cuộn sôi trào.
- Thần Dạ muốn độ kiếp!
Thần Dạ đúng là muốn để bổn mệnh hồn phách độ kiếp.
Mấy năm nay tu vi tăng tiến, sau khi đạt được lĩnh ngộ của Tiêu Nhược thư sinh cùng Huyết Bồ Đề lực, trình tự của hồn biến cũng đã đạt tới cảnh giới đăng đường đỉnh phong.
Tầng mây dày đặc xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, áp lực nặng nề khiến tâm thần họ như đang run rẩy lên.
Cũng như năm xưa khu trừ tiên thiên chi độc cho Linh nhi, Thần Dạ thật quen thuộc thao tác năng lượng bản thân rất nhanh đi tới một địa phương.
Nhiều năm sau đi tới nơi đây, tâm thần Thần Dạ phảng phất như bị sấm sét trực tiếp đánh trúng, rung động không cách nào hình dung.
Trước kia hắn từng cảm giác nơi đó như một hắc động thật lớn, tiên thiên chi độc lan tràn sinh trưởng ở trong này, uy hiếp sinh mạng của Linh nhi.
Mà nay tiên thiên chi độc đã mất, hắc động phát ra chân khí cùng năng lượng không phải tiên thiên chi độc mà diễn biến thành cỗ chân khí huyền diệu giống hệt Tử Huyên thi triển.
Ở trong này Thần Dạ cảm ứng được cỗ chân khí huyền diệu kéo dài không dứt, thậm chí huyền khí trong người Linh nhi cũng bị đồng hóa, trở thành chân khí huyền diệu kia.
Đã nhiều năm trôi qua, Linh nhi không ngừng tu luyện, nơi đó không còn là hắc động mà là một thiên địa gần như chân thật!
Nói thế này có vẻ thật khoa trương, nhưng cảm thụ của Thần Dạ đích xác là như thế!
Thiên địa nơi này rộng lớn vô biên vô hạn, mặc dù không có trăng sao mặt trời, không có vật chất, nhưng trong lòng Thần Dạ có một loại ảo giác, không bao lâu nữa toàn bộ sự vật nên có trong thế giới cũng sẽ diễn biến đi ra trong cơ thể Linh nhi.
Chính bởi vì hiện tại có sự tồn tại của Huyết Bồ Đề!
Nghe lời nói của người trẻ tuổi thần bí, mặc dù Thần Dạ không khẳng định nhưng vẫn tin, chân khí huyền diệu mà Tử Huyên cùng Linh nhi thi triển chính là lực lượng Hỗn Độn, mà bản thân Linh nhi chính là Hỗn Độn Thể!
Khó trách khi Huyết Bồ Đề ở trước mặt hai mẹ con nàng lại không có bao nhiêu lực phản kháng, khó trách khi nhìn thấy Tử Huyên thi triển thì người thần bí kia lại không tự chủ được hiện lên sát khí, hết thảy nguyên nhân đều vì lực lượng Hỗn Độn.
Nhưng mà Linh nhi làm sao lại là Hỗn Độn Thể?
- Phụ thân, đừng lo lắng, con không có việc gì, thật sự…
Linh nhi hiển nhiên cũng biết nỗi lo lắng trong lòng Thần Dạ, nhưng ngay bản thân nàng cũng không biết nên làm sao giải thích mới có thể làm cho Thần Dạ hoàn toàn được yên tâm.
Thần Dạ thở hắt ra, thần sắc có chút nghiêm túc.
Lực lượng Hỗn Độn, thiên đạo pháp tắc, Huyết Bồ Đề, ba thần vật có được khi thiên địa sơ khai đối với mỗi người chỉ cần có một vật đã là vinh diệu cùng may mắn lớn, hiện tại ở cạnh hắn lại có cả ba thần vật này.
Đây là trùng hợp sao?
Hết thảy những gì từng có vẻ như trùng hợp xuất hiện, chẳng lẽ là do thiên đạo an bài?
Con đường võ đạo, thật quá gian nan!
- Công tử, minh chủ, truyền nhân Bạch Đế bệ hạ đến!
- Truyền nhân Bạch Đế tiền bối đến sao? Mau mời!
Thần Dạ chậm rãi đè nén áp lực trong lòng, nếu sự tình đã đi tới bước này dù có biết cũng chỉ có thể tạm thời tiếp tục đi tới mà thôi.
- Thần Dạ, Tử Huyên, đây là Linh nhi đi, đã lớn như vậy sao!
Bên ngoài dãy núi có một người chậm rãi tiêu sái đi theo người dẫn đường đến trước mặt ba người, sau đó mỉm cười chào hỏi họ.
- Tiết huynh?
- Tiết sư huynh, như thế nào là ngươi?
Thần Dạ cùng Tử Huyên có chút khiếp sợ, có chút ngoài ý muốn, càng nhiều là kích động, thật không ngờ truyền nhân Bạch Đế lại là người quen của họ, Khiếu Lôi Tông Tiết Vô Nghịch!
Năm đó Đông Vực xảy ra biến cố, Khiếu Lôi Tông bị tiêu diệt, mọi người cơ hồ chết hết, Tử Huyên tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm được Tiết Vô Nghịch…
Mọi người hi vọng hắn còn sống, quả nhiên là còn sống!
- Tiết sư huynh!
Qua nhiều năm như thế, trải qua nhiều sóng to gió lớn, cùng bản thân gần như sinh ly tử biệt, giờ này khắc này Tử Huyên cũng không nhịn được cảm xúc kích động, bước nhanh tới ôm chặt lấy Tiết Vô Nghịch.
Thật sự không nghĩ tới Tiết Vô Nghịch nhân họa được phúc, trở thành người thừa kế của Bạch Đế, tu vi cảnh giới thiên huyền, nếu không phải là người thừa kế, dù hắn có bao nhiêu ưu tú cũng không thể đạt tới độ cao hôm nay.
- Vì sao lâu như vậy cũng không nhắn tin tức cho chúng tôi, đã đạt được truyền thừa của Bạch Đế, vì sao tới bây giờ mới tới đây? Huynh có biết hay không, muội cùng Thần Dạ luôn lo lắng cho huynh!
- Năm đó Khiếu Lôi Tông gặp phải đại địch, ta may mắn thoát chết, nguyên bản muốn lập tức đi tìm các ngươi, nhưng sau khi nghe được sự kiện về Tà Đế Điện, ta cảm thấy nếu đi tìm các ngươi sẽ tăng thêm áp lực cho hai người, vì vậy một mình đi Trung Vực, muốn đợi khi nào đủ khả năng mới đến
hai người.
Tiết Vô Nghịch cười nói:
- Chỗ truyền thừa của sư phụ tìm không dễ dàng, cho nên ta phải đi tìm đầy đủ truyền thừa vì vậy chậm trễ. Hiện tại ta không có việc gì, đừng khóc, nhi đồng đã lớn như vậy rồi!
- Thần Dạ, thật xin lỗi, nhiệm vụ ngươi cấp cho ta năm đó ta không thể hoàn thành!
- Như vậy ngươi hãy tận sức đền bù là tốt lắm.
Thần Dạ nở nụ cười, bước lên ôm chầm lấy Tiết Vô Nghịch.
Phong Ma, U Nhi, Tiết Vô Nghịch lại có chính hắn, người thừa kế của bốn vị đại đế đã tụ tập, chẳng lẽ đây là số mệnh luân hồi?
Hai mắt Tiết Vô Nghịch lạnh xuống, nói:
- Đây là tự nhiên, mối thù của thật nhiều người trong Khiếu Lôi Tông, ta làm tông chủ phải làm cho họ yên tâm đi luân hồi.
- Tốt, thời gian không nhiều lắm, Tiết huynh, theo chúng tôi đi!
Cả Dạ Minh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, mà thời gian lại rất nhanh trôi qua.
Chẳng những Dạ Minh, cả Trung Vực tựa hồ cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, càng yên tĩnh hơn rất nhiều, giống như càng thêm áp lực…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới kỳ hạn.
Từ bên trong không gian thần kỳ từng đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện, không gian dần dần biến thành mẫn cảm, từng đạo sóng gợn tản ra khắp bầu trời.
Trạng thái của mọi người đều rất tốt, tu vi đều tinh tiến, đội hình hiện tại dù đối mặt với Tà Đế Điện cũng cảm thấy không thua kém.
Nhưng vẻ mặt Thần Dạ càng thêm ngưng trọng, chẳng biết vì sao tu vi càng tinh tiến thì trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt bất an.
- Thần Dạ, làm sao vậy?
Tử Huyên cảm nhận được Thần Dạ không thích hợp, vội vàng hỏi.
- Không sao.
Thần Dạ khoát tay nhìn mọi người nói:
- Còn một chút thời gian, mọi người giúp ta hộ pháp.
Nghe vậy thần sắc mọi người đều căng thẳng.
Cũng không mở miệng giải thích, Thần Dạ giẫm chân bước lên trời cao.
Chỉ một thoáng sau bổn mệnh hồn phách hiện ra bên cạnh hắn, nhất thời mây đen quay cuồng, chỉ nháy mắt cả bầu trời liền tối đen, phảng phất như bao phủ toàn thế giới, dần dần tầng mây đen hóa thành xoáy nước đen tuyền cuồn cuộn sôi trào.
- Thần Dạ muốn độ kiếp!
Thần Dạ đúng là muốn để bổn mệnh hồn phách độ kiếp.
Mấy năm nay tu vi tăng tiến, sau khi đạt được lĩnh ngộ của Tiêu Nhược thư sinh cùng Huyết Bồ Đề lực, trình tự của hồn biến cũng đã đạt tới cảnh giới đăng đường đỉnh phong.
Tầng mây dày đặc xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, áp lực nặng nề khiến tâm thần họ như đang run rẩy lên.
/1432
|