- Thần Dạ, nếu nói là Tà Đế muốn giết ta, hoặc có lẽ lão phu sẽ sợ hãi cùng kiêng kỵ, nhưng là ngươi, không thể!
Sắc mặt hắn càng thêm dữ tợn:
- Vốn lão phu nghĩ sau khi chuyện thành công, lão phu nguyện ý cùng ngươi cùng nhau nắm giữ vô số thế giới trong tay, nhưng ngươi đã muốn phản lại sứ mạng, đến lúc đó cũng đừng trách lão phu đối với ngươi không khách khí!
- Còn đến lúc đó?
Thần Dạ cười, giọng mỉa mai nói:
- Chúng Thần Chi Thần, chỗ dựa của ngươi đơn giản là thiên đạo! Ngươi cho rằng thiên đạo có thể hộ được ngươi sao?
- Vậy ngươi không ngại tới thử xem!
Chúng Thần Chi Thần lạnh lùng nói, không hề có chút cảm giác sợ hãi.
Thần Dạ không khỏi lắc đầu, nói:
- Đều nói người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, ngươi lại không hiểu được đạo lý này. Ngươi còn tưởng rằng thiên đạo gia tăng trên người của ta, sẽ phát ra tác dụng?
Tiếng nói truyền ra, cảm xúc bất an trong lòng Chúng Thần Chi Thần xuất hiện, nhưng hắn lập tức áp chế xuống, hắn thật không tin Thần Dạ sẽ có biện pháp gì thoát khỏi thiên đạo, bởi vì hắn hiểu được ngay lúc đó Thần Dạ chưa cường đại như vậy, không có khả năng xem thường thiên đạo.
- Ngươi còn không tin?
Thần Dạ cười cười, ngón tay điểm vào hư không, nhất thời đầu ngón tay giống như có đạo ba động từ từ hiện ra.
Sắc mặt U Nhi, Tiết Vô Nghịch, cùng Chúng Thần Chi Thần đều co rụt lại, bọn họ cũng không xa lạ gì, bởi vì ba động kia chính là thiên đạo lực.
Phong Ma, U Nhi, Tiết Vô Nghịch là người thừa kế của ba vị đại đế, chiếm được thiên đạo lực của họ lưu lại, đương nhiên là không xa lạ, mà Chúng Thần Chi Thần sẽ càng không xa lạ.
Tà Đế gật đầu cười nói:
- Thần Dạ, ngươi cho ta vui mừng đủ nhiều, hiện giờ hành động này đúng là vui mừng lớn ah!
Thiên đạo lực vô tùng thuần túy, cũng mang ý nghĩa chưa bao giờ bị luyện hóa qua, nói cách khác khi Thần Dạ tu luyện siêu việt đỉnh, vẫn chưa từng dùng qua thiên đạo lực.
- Chúng Thần Chi Thần, hiện tại ngươi còn lời gì muốn nói sao?
Nhìn về phía trước, Thần Dạ cười cười hỏi.
Sắc mặt Chúng Thần Chi Thần nháy mắt trắng bệch, hắn hoàn toàn không ngờ đạo thiên đạo lực của Cổ Đế, Thần Dạ chưa từng sử dụng, như vậy vẫn có thể thành công phá tan gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới đế cấp.
Hắn không luyện hóa thiên đạo lực, cũng ý nghĩa sự trói buộc của thiên đạo đã hoàn toàn không có.
Đã không có thiên đạo trói buộc, Thần Dạ muốn làm bất cứ chuyện gì…Chúng Thần Chi Thần vội nói:
- Thần Dạ, giữa lão phu với ngươi cũng không có ân oán gì, ngươi vì sao nhất định phải dồn lão phu vào chỗ chết?
- Hiện tại mới biết nên cầu xin tha thứ, không thấy đã chậm rồi sao?
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Đích xác, giữa ta và ngươi không có quá nhiều ân oán, nhưng ta muốn giết ngươi cũng không cần lý do!
Giết người tất nhiên không cần lý do, bản thân mình cường đại hơn đối phương là được!
Đương nhiên, Thần Dạ cũng không phải kẻ hiếu sát, mà là Chúng Thần Chi Thần không thể không chết.
Người này chính là người phát ngôn của thiên đạo trong thế gian, với sự cường đại của Tà Đế sau khi hủy diệt thân thể của hắn đem hắn phong ấn trong Chúng Thần Chi Mộ nhưng vẫn làm ra động tĩnh lớn như vậy, có thể nghĩ nếu còn lưu hắn trên thế gian, có thiên đạo làm lá bài tẩy, ai biết ngày sau hắn còn làm ra trò gì mờ ám?
Vô luận là Tà Đế, hay là bản thân Thần Dạ hiện giờ đều đã có tư cách khiêu chiến thiên đạo, hai người đánh một trận thiên đạo sẽ không khoan dung cho hai người tiếp tục được sinh tồn.
Đây cũng giống như cuộc đại chiến năm xưa, thiên đạo không thể tùy ý ra tay, nhưng có thể nhân cơ hội làm rối, khiến Tà Đế bị thương tạm thời ẩn lánh.
Ngày hôm nay Thần Dạ còn lợi hại hơn xa bốn vị đại đế, đại chiến kịch liệt sẽ càng khủng khiếp hơn, đến lúc đó nếu thiên đạo nhúng tay, hậu quả khó lường!
Cho nên Chúng Thần Chi Thần nhất định phải chết!
Không đơn thuần là vì mình, năm xưa bốn vị đại đế tử vong, không phải có quan hệ tới hắn sao? Báo thù cho họ cũng là bổn phận của Thần Dạ!
- Thần Dạ, ngươi không thể giết ta, nếu không thiên đạo sẽ không tha cho ngươi!
Cảm thụ được sát tâm dày đặc của Thần Dạ, Chúng Thần Chi Thần hoảng hốt vội vàng kéo ra hậu thuẫn lớn nhất.
- Không giết ngươi, thiên đạo có thể chung sống hòa bình với ta sao?
Thần Dạ cười trào phúng, nói:
- Ngươi là một trong hai đại sinh linh xuất hiện sớm nhất trên thế gian này? Tà Đế, ta thật sự cảm thấy không đáng cho ngươi!
Nghe vậy Tà Đế bất đắc dĩ nói:
- Thần Dạ, đừng lấy ta so với hắn. Hơn nữa mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, hắn thích làm cẩu, ta cũng không có cách nào.
- Phải! Nhưng làm cẩu phải có giác ngộ làm cẩu. Hãy nhìn xem nếu ở trong mắt thiên đạo ngươi không đủ trọng lượng, Chúng Thần Chi Thần, xem ngươi chết có tiếc nuối hay không!
Tiếng nói vừa dứt, Hỗn Độn chân linh xoay quanh trên lòng bàn tay Thần Dạ đột nhiên bắn ra như điện, phảng phất như quang tuyến nháy mắt đi tới đỉnh đầu Chúng Thần Chi Thần.
Hỗn Độn chân linh nhìn như không chút nổi bật nhưng ở một khắc này trực tiếp làm cho Chúng Thần Chi Thần cảm ứng được tử thần buông xuống, vô luận hắn thúc giục năng lượng bản thân ra sao, vẫn không cách nào thoát khỏi.
- Thiên đạo, cứu ta!
Ngay trong lúc sinh tử, Chúng Thần Chi Thần rốt cục không nhịn được quát lớn.
Tuy thanh âm áp chế rất nhanh, mặc kệ Chúng Thần Chi Thần giãy dụa thế nào, cũng bị Hỗn Độn chân linh bao phủ.
- Ah!
Chúng Thần Chi Thần không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị Hỗn Độn chân linh vây khốn chẳng những hòa tan toàn bộ bổn nguyên năng lượng của hắn, linh hồn cùng sinh cơ đều suy yếu thật nhanh, mắt thấy không qua bao lâu đã chân chính tan thành mây khói.
Quả nhiên là Hỗn Độn chân linh, mọi người nhìn thấy run sợ không thôi, tuy không gặp qua thực lực của Chúng Thần Chi Thần, nhưng mọi người đều biết đây là một cao thủ vô cùng cường đại, nhưng lại không có chút lực lượng phản kháng Hỗn Độn chân linh.
Mà trong quá trình này thiên đạo vẫn chưa xuất hiện!
- Vì sao, vì sao ah?
Bên trong Hỗn Độn chân linh vang lên tiếng gào thét không ngừng, hắn tự nhận nhiều năm qua làm thật nhiều chuyện cho thiên đạo, nếu như không có sự hỗ trợ của hắn, có lẽ Tà Đế đã sớm đủ tư cách có thể khiêu chiến thiên đạo.
Làm nhiều như vậy vì sao đến cuối cùng không đổi được cơ hội được cứu viện?
Nhìn thân hình dần dần suy yếu của Chúng Thần Chi Thần, Tà Đế lạnh lùng nói:
- Đến bây giờ ngươi vẫn không rõ sao, thiên hạ muôn dân ngoại trừ Hỗn Độn lực cùng Huyết Bồ Đề những sinh linh còn lại kể cả ngươi cùng bổn đế cũng chỉ là quân cờ của thiên đạo. Nếu là quân cờ, có gì không thể bị buông tha?
- Quân cờ? Ha ha!
Chúng Thần Chi Thần nhịn không được cười điên cuồng:
- Không thể tưởng được nguyên lai lão phu cũng có thể trở thành quân cờ, thật sự là buồn cười, lão phu vẫn cho rằng dù mình không phải người chơi cờ, nhưng ít ra cũng là bàn tay cầm cờ ah!
Sắc mặt hắn càng thêm dữ tợn:
- Vốn lão phu nghĩ sau khi chuyện thành công, lão phu nguyện ý cùng ngươi cùng nhau nắm giữ vô số thế giới trong tay, nhưng ngươi đã muốn phản lại sứ mạng, đến lúc đó cũng đừng trách lão phu đối với ngươi không khách khí!
- Còn đến lúc đó?
Thần Dạ cười, giọng mỉa mai nói:
- Chúng Thần Chi Thần, chỗ dựa của ngươi đơn giản là thiên đạo! Ngươi cho rằng thiên đạo có thể hộ được ngươi sao?
- Vậy ngươi không ngại tới thử xem!
Chúng Thần Chi Thần lạnh lùng nói, không hề có chút cảm giác sợ hãi.
Thần Dạ không khỏi lắc đầu, nói:
- Đều nói người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, ngươi lại không hiểu được đạo lý này. Ngươi còn tưởng rằng thiên đạo gia tăng trên người của ta, sẽ phát ra tác dụng?
Tiếng nói truyền ra, cảm xúc bất an trong lòng Chúng Thần Chi Thần xuất hiện, nhưng hắn lập tức áp chế xuống, hắn thật không tin Thần Dạ sẽ có biện pháp gì thoát khỏi thiên đạo, bởi vì hắn hiểu được ngay lúc đó Thần Dạ chưa cường đại như vậy, không có khả năng xem thường thiên đạo.
- Ngươi còn không tin?
Thần Dạ cười cười, ngón tay điểm vào hư không, nhất thời đầu ngón tay giống như có đạo ba động từ từ hiện ra.
Sắc mặt U Nhi, Tiết Vô Nghịch, cùng Chúng Thần Chi Thần đều co rụt lại, bọn họ cũng không xa lạ gì, bởi vì ba động kia chính là thiên đạo lực.
Phong Ma, U Nhi, Tiết Vô Nghịch là người thừa kế của ba vị đại đế, chiếm được thiên đạo lực của họ lưu lại, đương nhiên là không xa lạ, mà Chúng Thần Chi Thần sẽ càng không xa lạ.
Tà Đế gật đầu cười nói:
- Thần Dạ, ngươi cho ta vui mừng đủ nhiều, hiện giờ hành động này đúng là vui mừng lớn ah!
Thiên đạo lực vô tùng thuần túy, cũng mang ý nghĩa chưa bao giờ bị luyện hóa qua, nói cách khác khi Thần Dạ tu luyện siêu việt đỉnh, vẫn chưa từng dùng qua thiên đạo lực.
- Chúng Thần Chi Thần, hiện tại ngươi còn lời gì muốn nói sao?
Nhìn về phía trước, Thần Dạ cười cười hỏi.
Sắc mặt Chúng Thần Chi Thần nháy mắt trắng bệch, hắn hoàn toàn không ngờ đạo thiên đạo lực của Cổ Đế, Thần Dạ chưa từng sử dụng, như vậy vẫn có thể thành công phá tan gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới đế cấp.
Hắn không luyện hóa thiên đạo lực, cũng ý nghĩa sự trói buộc của thiên đạo đã hoàn toàn không có.
Đã không có thiên đạo trói buộc, Thần Dạ muốn làm bất cứ chuyện gì…Chúng Thần Chi Thần vội nói:
- Thần Dạ, giữa lão phu với ngươi cũng không có ân oán gì, ngươi vì sao nhất định phải dồn lão phu vào chỗ chết?
- Hiện tại mới biết nên cầu xin tha thứ, không thấy đã chậm rồi sao?
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Đích xác, giữa ta và ngươi không có quá nhiều ân oán, nhưng ta muốn giết ngươi cũng không cần lý do!
Giết người tất nhiên không cần lý do, bản thân mình cường đại hơn đối phương là được!
Đương nhiên, Thần Dạ cũng không phải kẻ hiếu sát, mà là Chúng Thần Chi Thần không thể không chết.
Người này chính là người phát ngôn của thiên đạo trong thế gian, với sự cường đại của Tà Đế sau khi hủy diệt thân thể của hắn đem hắn phong ấn trong Chúng Thần Chi Mộ nhưng vẫn làm ra động tĩnh lớn như vậy, có thể nghĩ nếu còn lưu hắn trên thế gian, có thiên đạo làm lá bài tẩy, ai biết ngày sau hắn còn làm ra trò gì mờ ám?
Vô luận là Tà Đế, hay là bản thân Thần Dạ hiện giờ đều đã có tư cách khiêu chiến thiên đạo, hai người đánh một trận thiên đạo sẽ không khoan dung cho hai người tiếp tục được sinh tồn.
Đây cũng giống như cuộc đại chiến năm xưa, thiên đạo không thể tùy ý ra tay, nhưng có thể nhân cơ hội làm rối, khiến Tà Đế bị thương tạm thời ẩn lánh.
Ngày hôm nay Thần Dạ còn lợi hại hơn xa bốn vị đại đế, đại chiến kịch liệt sẽ càng khủng khiếp hơn, đến lúc đó nếu thiên đạo nhúng tay, hậu quả khó lường!
Cho nên Chúng Thần Chi Thần nhất định phải chết!
Không đơn thuần là vì mình, năm xưa bốn vị đại đế tử vong, không phải có quan hệ tới hắn sao? Báo thù cho họ cũng là bổn phận của Thần Dạ!
- Thần Dạ, ngươi không thể giết ta, nếu không thiên đạo sẽ không tha cho ngươi!
Cảm thụ được sát tâm dày đặc của Thần Dạ, Chúng Thần Chi Thần hoảng hốt vội vàng kéo ra hậu thuẫn lớn nhất.
- Không giết ngươi, thiên đạo có thể chung sống hòa bình với ta sao?
Thần Dạ cười trào phúng, nói:
- Ngươi là một trong hai đại sinh linh xuất hiện sớm nhất trên thế gian này? Tà Đế, ta thật sự cảm thấy không đáng cho ngươi!
Nghe vậy Tà Đế bất đắc dĩ nói:
- Thần Dạ, đừng lấy ta so với hắn. Hơn nữa mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, hắn thích làm cẩu, ta cũng không có cách nào.
- Phải! Nhưng làm cẩu phải có giác ngộ làm cẩu. Hãy nhìn xem nếu ở trong mắt thiên đạo ngươi không đủ trọng lượng, Chúng Thần Chi Thần, xem ngươi chết có tiếc nuối hay không!
Tiếng nói vừa dứt, Hỗn Độn chân linh xoay quanh trên lòng bàn tay Thần Dạ đột nhiên bắn ra như điện, phảng phất như quang tuyến nháy mắt đi tới đỉnh đầu Chúng Thần Chi Thần.
Hỗn Độn chân linh nhìn như không chút nổi bật nhưng ở một khắc này trực tiếp làm cho Chúng Thần Chi Thần cảm ứng được tử thần buông xuống, vô luận hắn thúc giục năng lượng bản thân ra sao, vẫn không cách nào thoát khỏi.
- Thiên đạo, cứu ta!
Ngay trong lúc sinh tử, Chúng Thần Chi Thần rốt cục không nhịn được quát lớn.
Tuy thanh âm áp chế rất nhanh, mặc kệ Chúng Thần Chi Thần giãy dụa thế nào, cũng bị Hỗn Độn chân linh bao phủ.
- Ah!
Chúng Thần Chi Thần không khỏi phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị Hỗn Độn chân linh vây khốn chẳng những hòa tan toàn bộ bổn nguyên năng lượng của hắn, linh hồn cùng sinh cơ đều suy yếu thật nhanh, mắt thấy không qua bao lâu đã chân chính tan thành mây khói.
Quả nhiên là Hỗn Độn chân linh, mọi người nhìn thấy run sợ không thôi, tuy không gặp qua thực lực của Chúng Thần Chi Thần, nhưng mọi người đều biết đây là một cao thủ vô cùng cường đại, nhưng lại không có chút lực lượng phản kháng Hỗn Độn chân linh.
Mà trong quá trình này thiên đạo vẫn chưa xuất hiện!
- Vì sao, vì sao ah?
Bên trong Hỗn Độn chân linh vang lên tiếng gào thét không ngừng, hắn tự nhận nhiều năm qua làm thật nhiều chuyện cho thiên đạo, nếu như không có sự hỗ trợ của hắn, có lẽ Tà Đế đã sớm đủ tư cách có thể khiêu chiến thiên đạo.
Làm nhiều như vậy vì sao đến cuối cùng không đổi được cơ hội được cứu viện?
Nhìn thân hình dần dần suy yếu của Chúng Thần Chi Thần, Tà Đế lạnh lùng nói:
- Đến bây giờ ngươi vẫn không rõ sao, thiên hạ muôn dân ngoại trừ Hỗn Độn lực cùng Huyết Bồ Đề những sinh linh còn lại kể cả ngươi cùng bổn đế cũng chỉ là quân cờ của thiên đạo. Nếu là quân cờ, có gì không thể bị buông tha?
- Quân cờ? Ha ha!
Chúng Thần Chi Thần nhịn không được cười điên cuồng:
- Không thể tưởng được nguyên lai lão phu cũng có thể trở thành quân cờ, thật sự là buồn cười, lão phu vẫn cho rằng dù mình không phải người chơi cờ, nhưng ít ra cũng là bàn tay cầm cờ ah!
/1432
|