Với tốc độ thế này.... Mặc dù tốc độ tịnh không có nghĩa là thực lực chân chính. Nhưng mà, bình thường người nào có được loại tốc độ thế này thì thực lực cũng sẽ không quá yếu. Ít nhất, trong số những người ở đây, thì nhiều kẻ tự nhận, vẫn còn vô phương ở dưới tốc độ này mà làm gì đó đối với người thiếu niên kia.
- Nếu như các ngươi nguyện ý buông tha ta, ta đây liền đi.
Đối với mọi người, Thần Dạ ôn hòa cười cười. Hành vi của những người này, trong lòng hắn xác thật rất không thoải mái. Nhưng không có biện pháp, cũng không thể giết chết tất cả mọi người nơi này? Mà bọn họ lựa gió bẻ măng, tới một mức độ nào đó mà nói thì cũng là vì để cho chính mình sống được yên ổn hơn, thậm chí, còn để bảo bảo cho cái mạng của chính mình.
Từ góc độ bọn họ bắt đầu nói, đó cũng là một loại thủ đoạn mưu sinh kiếm sống, không trách được người khác!
Nếu như thật muốn trách, thì cũng chỉ có thể trách, thế giới này rất thực tế, quá tàn nhẫn!
Nếu như ngươi không có bản lĩnh, lại không có xuất thân tốt. Vậy ngươi mà muốn sinh tồn tốt hơn, có cuộc sống hoàn cảnh hơi chút tốt lên một chút. Mà đó cũng chỉ có thể cúi thấp cái đầu của mình. Thực tế như thế, cũng không ai có cách nào khác.
Mạnh mẽ như bản thân lão gia tử, trước đây, đối với việc hoàng thất lấn lướt người khác từng li từng tí, đến lúc bị diệt cả Thần gia mà cũng không phải cúi đầu sao?
Không ai dám ngăn Thần Dạ lại, bao gồm người tuổi trẻ Cuồng Đao Quán kia. Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng mà biết rõ ràng, người thiếu niên trước mặt này không phải hiện tại hắn có khả năng trêu chọc. Đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, người trẻ tuổi hiển nhiên hiểu rất rõ.
Nhưng mà, hắn không ngăn cản Thần Dạ, còn Thần Dạ ngược lại tìm tới hắn. Sau khi nhìn hắn mấy giây, vào lúc trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi thì Thần Dạ cười cười. Nhưng cũng không thèm nói được bao nhiêu câu thì một cái tát liền trực tiếp dán ở tại gương mặt của hắn.
Âm thanh tiếng bạt tai giòn tan, làm cho tất cả mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn. Ở trấn Thanh Dương, còn có rất nhiều người mà người trẻ tuổi không chọc nổi. Thế nhưng rất nhiều người, tuyệt đối không dám trước mắt bao người chứng kiến mà dám đối xử với người trẻ tuổi như vậy. Bởi vì, Cuồng Đao Quán ở sau lưng người trẻ tuổi, là một trong hai thế lực cường đại nhất ở trấn Thanh Dương !
Một chưởng vỗ xuống, gương mặt người trẻ tuổi không chỉ có sưng đỏ lên, còn có những giọt máu li ti nhanh chóng ri rỉ thấm ra ngoài. Tuy nhiên.... với thân phận của người trẻ tuổi mà bị bạt tai như thế, thì hắn hẳn là phi thường tức giận, phi thường oán hận Thần Dạ. Thế nhưng mà ở trong sắc mặt của hắn cũng không thấy được có chút xíu phẫn nộ. Vẻ mặt hiện nay của hắn phảng phất như chuyện đã phát sanh vừa rồi không quan hệ tới hắn. Người bị đánh, cũng không phải chính hắn!
Sự điềm tĩnh và dị thường như vậy làm cho ánh mắt Thần Dạ chợt nheo lại. Có thể giữ được vẻ mặt giống như thế này, người trẻ tuổi kia, sao có thể là một kẻ ăn chơi trác táng cho được?
- Tại hạ Võ Thiên Kỳ của Cuồng Đao Quán, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
Người trẻ tuổi lại mỉm cười, ôn hòa hỏi!
Thân tại đế đô Hoàng Thành, từ nhỏ sống trong Trấn Quốc Vương phủ. Thần Dạ tự xưng là đã từng gặp qua vô số người, coi như là rất không ít đi.
Lớn thì có đám người Nhị hoàng tử, nhỏ là đám người Tiêu Một. Những người này đều không ngoại lệ, về một số phương diện đều là cực kỳ ưu tú. Nếu không, cũng không có tư cách, có khả năng bằng vào tự bản thân mình để ung dung tự tại trong lớp người trẻ tuổi đế đô.
Tuy nhiên, cho dù là ai, dù rằng những người tự tin như Nhị hoàng tử, như Tam ca Thần Nguyên, đều không có khả năng làm được như Võ Thiên Kỳ trước mặt này. Làm được chuyện đối mặt với một việc, phảng phất coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Thậm chí, đối với việc ở trước công chúng đang giương mắt nhìn kỹ, còn có thể vẫn duy trì mỉm cười với người đã chà đạp tự tôn của chính mình....
Thần Dạ tự nhận, nếu như đổi lại là chính hắn, thì hắn tuyệt đối không làm được bình thản như thế. Cho dù người trước mặt này là vô phương tương đương, nhưng căn bản hắn không có khả năng ôn hòa như thể ngay cả chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.
Biểu hiện trước sau của Võ Thiên Kỳ, thật sự khác nhau quá lớn, lớn đến mức Thần Dạ đều hoài nghi hai mắt của mình, liệu có đúng là không nhìn lầm chăng.
Võ Thiên Kỳ này, nếu không phải chính là bị Thần Dạ đánh cho đần độn, nếu không phải bản thân hắn chính là người điên, thì chỉ còn khả năng hắn là người cuồng chịu ngược đãi!
Vẫn mỉm cười nhìn Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ phẩy phẩy tay mà nói:
- Những người không liên quan khác, lập tức rời đi! Tiểu huynh đệ, xin nể mặt mũi, mời vào tửu lâu một chuyến, như thế nào?
Biểu hiện của Võ Thiên Kỳ càng lúc càng để cho Thần Dạ tò mò và kinh ngạc. Giờ phút này hắn nào còn có nửa phần dáng dấp của kẻ quần áo lụa là. Trong thần sắc ánh mắt của hắn không tồn tại một chút xíu kiêu ngạo, so cùng lúc đầu gặp nhau thì bộ dáng hoàn toàn thay đổi, quả thực giống như hai người!
Một cảm giác nguy hiểm trực tiếp xuất hiện ở trong lòng, nếu không thấy trong sự vui vẻ của Võ Thiên Kỳ không hề xen lẫn một chút xíu ý định giết người hay ác ý, thì lúc này, Thần Dạ đều muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.
Mặc dù là như thế, ở trong lòng Thần Dạ cũng dự tính một sự đề phòng hết sức. Người thanh niên trước mặt này, hắn không muốn kết thân. Nếu như có một điểm không thích hợp thì hắn sẽ lập tức chém chết luôn!
Nhưng trước mắt, đối phương lấy thiện ý để mời, nên tựa hồ không thể cự tuyệt. Tóm lại ở tại trấn Thanh Dương, Thần Dạ còn có chuyện khác muốn làm. Chỉ riêng là một Thu gia thì cũng thôi, còn chuyện La Linh, nếu gặp thì Thần Dạ cũng không đến mức lạnh lùng vô tình, tâm điạ sắt đá. Đặc biệt hắn còn có một chút năng lực có khả năng trợ giúp trong tình huống hiện tại.
Nếu như chuyện giữa La Linh cùng Võ Thiên Kỳ này đều là sự thật, vậy đơn phương giết chết Võ Thiên Kỳ, ngược lại sẽ mang đến cho La Linh thương tổn càng lớn. Thần Dạ vẫn còn không có khả năng mang theo La Linh rời khỏi trấn Thanh Dương, bởi vì hắn có mục tiêu mà mình muốn bảo vệ.
- Tiểu huynh đệ, xin mời!
Võ Thiên Kỳ lại lần nữa giơ tay mời mọc.
Thần Dạ lại không do dự. Giờ phút này cả đường phố lớn đã bị người của Cuồng Đao Quán đuổi hết. Ở trước mặt tửu lâu cũng hoàn toàn sạch sẽ, không có một người nào khác.
- Tiểu huynh đệ, mời ngồi!
Sau vào tới tửu lâu, Võ Thiên Kỳ lần thứ hai mời rất khách khí.
- Có cái gì muốn nói, liền nói thẳng đi! Ngươi nên biết, ở trong lòng ta, đối với ngươi không có nửa phần thiện cảm. Cũng lời nói thành thật, nếu như không phải ta nghĩ hoàn toàn giải quyết một chuyện thì hiện tại, giữa ta và ngươi hẳn là sẽ có một trận đại chiến. Hoặc là, ta đã giết chết ngươi
Thần Dạ nhàn nhạt nói.
- Nếu như các ngươi nguyện ý buông tha ta, ta đây liền đi.
Đối với mọi người, Thần Dạ ôn hòa cười cười. Hành vi của những người này, trong lòng hắn xác thật rất không thoải mái. Nhưng không có biện pháp, cũng không thể giết chết tất cả mọi người nơi này? Mà bọn họ lựa gió bẻ măng, tới một mức độ nào đó mà nói thì cũng là vì để cho chính mình sống được yên ổn hơn, thậm chí, còn để bảo bảo cho cái mạng của chính mình.
Từ góc độ bọn họ bắt đầu nói, đó cũng là một loại thủ đoạn mưu sinh kiếm sống, không trách được người khác!
Nếu như thật muốn trách, thì cũng chỉ có thể trách, thế giới này rất thực tế, quá tàn nhẫn!
Nếu như ngươi không có bản lĩnh, lại không có xuất thân tốt. Vậy ngươi mà muốn sinh tồn tốt hơn, có cuộc sống hoàn cảnh hơi chút tốt lên một chút. Mà đó cũng chỉ có thể cúi thấp cái đầu của mình. Thực tế như thế, cũng không ai có cách nào khác.
Mạnh mẽ như bản thân lão gia tử, trước đây, đối với việc hoàng thất lấn lướt người khác từng li từng tí, đến lúc bị diệt cả Thần gia mà cũng không phải cúi đầu sao?
Không ai dám ngăn Thần Dạ lại, bao gồm người tuổi trẻ Cuồng Đao Quán kia. Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng mà biết rõ ràng, người thiếu niên trước mặt này không phải hiện tại hắn có khả năng trêu chọc. Đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, người trẻ tuổi hiển nhiên hiểu rất rõ.
Nhưng mà, hắn không ngăn cản Thần Dạ, còn Thần Dạ ngược lại tìm tới hắn. Sau khi nhìn hắn mấy giây, vào lúc trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi thì Thần Dạ cười cười. Nhưng cũng không thèm nói được bao nhiêu câu thì một cái tát liền trực tiếp dán ở tại gương mặt của hắn.
Âm thanh tiếng bạt tai giòn tan, làm cho tất cả mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn. Ở trấn Thanh Dương, còn có rất nhiều người mà người trẻ tuổi không chọc nổi. Thế nhưng rất nhiều người, tuyệt đối không dám trước mắt bao người chứng kiến mà dám đối xử với người trẻ tuổi như vậy. Bởi vì, Cuồng Đao Quán ở sau lưng người trẻ tuổi, là một trong hai thế lực cường đại nhất ở trấn Thanh Dương !
Một chưởng vỗ xuống, gương mặt người trẻ tuổi không chỉ có sưng đỏ lên, còn có những giọt máu li ti nhanh chóng ri rỉ thấm ra ngoài. Tuy nhiên.... với thân phận của người trẻ tuổi mà bị bạt tai như thế, thì hắn hẳn là phi thường tức giận, phi thường oán hận Thần Dạ. Thế nhưng mà ở trong sắc mặt của hắn cũng không thấy được có chút xíu phẫn nộ. Vẻ mặt hiện nay của hắn phảng phất như chuyện đã phát sanh vừa rồi không quan hệ tới hắn. Người bị đánh, cũng không phải chính hắn!
Sự điềm tĩnh và dị thường như vậy làm cho ánh mắt Thần Dạ chợt nheo lại. Có thể giữ được vẻ mặt giống như thế này, người trẻ tuổi kia, sao có thể là một kẻ ăn chơi trác táng cho được?
- Tại hạ Võ Thiên Kỳ của Cuồng Đao Quán, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
Người trẻ tuổi lại mỉm cười, ôn hòa hỏi!
Thân tại đế đô Hoàng Thành, từ nhỏ sống trong Trấn Quốc Vương phủ. Thần Dạ tự xưng là đã từng gặp qua vô số người, coi như là rất không ít đi.
Lớn thì có đám người Nhị hoàng tử, nhỏ là đám người Tiêu Một. Những người này đều không ngoại lệ, về một số phương diện đều là cực kỳ ưu tú. Nếu không, cũng không có tư cách, có khả năng bằng vào tự bản thân mình để ung dung tự tại trong lớp người trẻ tuổi đế đô.
Tuy nhiên, cho dù là ai, dù rằng những người tự tin như Nhị hoàng tử, như Tam ca Thần Nguyên, đều không có khả năng làm được như Võ Thiên Kỳ trước mặt này. Làm được chuyện đối mặt với một việc, phảng phất coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Thậm chí, đối với việc ở trước công chúng đang giương mắt nhìn kỹ, còn có thể vẫn duy trì mỉm cười với người đã chà đạp tự tôn của chính mình....
Thần Dạ tự nhận, nếu như đổi lại là chính hắn, thì hắn tuyệt đối không làm được bình thản như thế. Cho dù người trước mặt này là vô phương tương đương, nhưng căn bản hắn không có khả năng ôn hòa như thể ngay cả chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.
Biểu hiện trước sau của Võ Thiên Kỳ, thật sự khác nhau quá lớn, lớn đến mức Thần Dạ đều hoài nghi hai mắt của mình, liệu có đúng là không nhìn lầm chăng.
Võ Thiên Kỳ này, nếu không phải chính là bị Thần Dạ đánh cho đần độn, nếu không phải bản thân hắn chính là người điên, thì chỉ còn khả năng hắn là người cuồng chịu ngược đãi!
Vẫn mỉm cười nhìn Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ phẩy phẩy tay mà nói:
- Những người không liên quan khác, lập tức rời đi! Tiểu huynh đệ, xin nể mặt mũi, mời vào tửu lâu một chuyến, như thế nào?
Biểu hiện của Võ Thiên Kỳ càng lúc càng để cho Thần Dạ tò mò và kinh ngạc. Giờ phút này hắn nào còn có nửa phần dáng dấp của kẻ quần áo lụa là. Trong thần sắc ánh mắt của hắn không tồn tại một chút xíu kiêu ngạo, so cùng lúc đầu gặp nhau thì bộ dáng hoàn toàn thay đổi, quả thực giống như hai người!
Một cảm giác nguy hiểm trực tiếp xuất hiện ở trong lòng, nếu không thấy trong sự vui vẻ của Võ Thiên Kỳ không hề xen lẫn một chút xíu ý định giết người hay ác ý, thì lúc này, Thần Dạ đều muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.
Mặc dù là như thế, ở trong lòng Thần Dạ cũng dự tính một sự đề phòng hết sức. Người thanh niên trước mặt này, hắn không muốn kết thân. Nếu như có một điểm không thích hợp thì hắn sẽ lập tức chém chết luôn!
Nhưng trước mắt, đối phương lấy thiện ý để mời, nên tựa hồ không thể cự tuyệt. Tóm lại ở tại trấn Thanh Dương, Thần Dạ còn có chuyện khác muốn làm. Chỉ riêng là một Thu gia thì cũng thôi, còn chuyện La Linh, nếu gặp thì Thần Dạ cũng không đến mức lạnh lùng vô tình, tâm điạ sắt đá. Đặc biệt hắn còn có một chút năng lực có khả năng trợ giúp trong tình huống hiện tại.
Nếu như chuyện giữa La Linh cùng Võ Thiên Kỳ này đều là sự thật, vậy đơn phương giết chết Võ Thiên Kỳ, ngược lại sẽ mang đến cho La Linh thương tổn càng lớn. Thần Dạ vẫn còn không có khả năng mang theo La Linh rời khỏi trấn Thanh Dương, bởi vì hắn có mục tiêu mà mình muốn bảo vệ.
- Tiểu huynh đệ, xin mời!
Võ Thiên Kỳ lại lần nữa giơ tay mời mọc.
Thần Dạ lại không do dự. Giờ phút này cả đường phố lớn đã bị người của Cuồng Đao Quán đuổi hết. Ở trước mặt tửu lâu cũng hoàn toàn sạch sẽ, không có một người nào khác.
- Tiểu huynh đệ, mời ngồi!
Sau vào tới tửu lâu, Võ Thiên Kỳ lần thứ hai mời rất khách khí.
- Có cái gì muốn nói, liền nói thẳng đi! Ngươi nên biết, ở trong lòng ta, đối với ngươi không có nửa phần thiện cảm. Cũng lời nói thành thật, nếu như không phải ta nghĩ hoàn toàn giải quyết một chuyện thì hiện tại, giữa ta và ngươi hẳn là sẽ có một trận đại chiến. Hoặc là, ta đã giết chết ngươi
Thần Dạ nhàn nhạt nói.
/1432
|