Cả người Thần Dạ hơi cứng lại, lấy tài trí của Trường Tôn Nhiên, mà lần này đến đây cũng đã có chuẩn bị, làm thế nào bị thất thủ? Nghe những lời như thế, Long Uy tướng quân này quả nhiên khó đối phó!
Càn lão trầm giọng nói:
- Sau khi người của chúng ta tiến vào trong quân doanh, đến trưa ngày hôm sau liền truyền đến tin tức tốt. Vì vậy, tiểu thư dẫn lão phu tiến vào quân doanh.... Lại không nghĩ rằng, tin tức là giả. Người phái đi vào không thành công trong hành động. Lão phu cùng tiểu thư, là bị lừa vào quân doanh.
- Lừa ?
Thần Dạ mặt mày căng thẳng, vội hỏi:
- Là người của các ngươi phản bội Trường Tôn Nhiên?
- Cái đó thật không có, đây là người tông môn của lão phu nên còn không dám phản bội. Cứ theo bây giờ nhìn lại, Tôn Báo kia khẳng định là đã sớm phát hiện mình bị trúng kế, cho nên....
Hay cho một Long Uy tướng quân!
Gương mặt Thần Dạ lập tức giá lạnh, hắn trầm giọng hỏi:
- Càn lão, ngươi chạy ra được từ trong quân doanh. Còn Trường Tôn cô nương, chính là đã bị bắt ?
- Còn chưa!
Càn lão vội nói:
- Vẫn còn trong giằng co. Lão phu phá vòng vây dày đặc tìm đến tiểu thiếu gia ngươi, là muốn để cho tiểu thiếu gia đi cứu tiểu thư!
- Cứu, đương nhiên là phải cứu!
Thần Dạ bất giác lạnh lùng cất tiếng cười, trên gương mặt thanh tú, bắt đầu khởi động một vẻ phức tạp người khác không nhìn ra....
Phía đông phủ Đại Danh, ở ngoài vài dặm có một bãi đất trống diện tích khá lớn!
Bãi đất trống này, bốn phía bị vô số hàng rào làm từ cây trúc cứng rắn vây kín xung quanh. Từ xa xa nhìn lại, bức tường trúc ở tứ phía này, mỗi một mặt tường trúc cứ cách khoảng mấy thước lại còn có một Liễu Vọng Thai ( đài quan sát ) cao hơn mười thước được làm từ gỗ. Ở trên đó, có hai binh lính khỏe mạnh tay cầm thương nhọn sáng ngời. Với những đôi mắt tinh tường chúng nhìn kỹ càng khắp các phía.
Mà ở dưới đáy Liễu Vọng Thai có một khối ước chừng mấy chục tấc, có hình dáng như cửa sổ khẽ mở ra. Từng đạo ánh sáng lành lạnh, liền nhàn nhạt lóe ra ở bên trong.
Đó là ánh sáng do những mũi tên phát tán ra ngoài !
Đông đảo Liễu Vọng Thai nối liền chặt chẽ, rất nhiều ánh mắt binh lính nhìn đủ các hướng, nên không gian bốn phương tám hướng, tất cả đều nhìn thấy rành rành. Mà vô số mũi tên này là thủ đoạn công kích mạnh nhất.Nếu có kẻ địch xúc phạm, vạn mũi tên xé gió đủ để tiêu diệt kẻ địch dám đến tại ngay phía trước bức tường trúc !
Nơi này chính là quân doanh, chỗ quân đội phủ Đại Danh đóng quân !
Cửa chính quân doanh, giờ phút này gắt gao đóng chặt. Từng đợt khí tức Sát Phạt giống như đã ở trên sa trường như cuồng phong phát tán ở trên không trung. Đông đảo khí tức kia hòa tan vào một chỗ làm ngay cả tầng mây đều bị đánh sâu vào rồi phá thành mảnh nhỏ. Điều đó khiến cho bầu trời có màu xanh lam đặc biệt !
Bên trong quân doanh, trên bãi đất trống hẳn là thao trường có thể thấy. Hiện nay, ngoại trừ binh lính phải tiến hành phòng ngự trên dưới Liễu Vọng Thai ra, thì số còn lại đều là hội tụ ở chỗ này.
Mỗi một binh lính đứng yên thẳng người cứng như sắt thép. Tất cả bày ra bốn đại trận hình vuông, gắt gao vây chặt mấy chục người ở chính giữa.
Hiện tại, bọn lính vẫn không hề động thủ. Tuy nhiên, mặc dù không động thủ, nhưng ý định Sát Phạt phát tán ra ngoài cũng là người bình thường không thể ngăn cản.
Đại Danh quân, quả nhiên danh bất hư truyền !
Ở chính giữa, nữ nhân ngồi thẳng trên xe lăn cũng không bị đông đảo khí tức Sát Phạt làm ảnh hưởng. Nàng mắt nhìn lên trên đài cao mà nhẹ nhàng cười nói với Long Uy tướng quân toàn thân mặc kim giáp.
Nhưng sau kh nói dứt lời cuối cùng, gương mặt lơ đãng của nàng khẽ chau lại một phen!
Cho đến lúc lớn lên, Trường Tôn Nhiên cũng rất ít khi rời khỏi đế đô Hoàng Thành, càng khỏi phải nói tiến vào trong quân doanh ngắm nhìn cái gì. Nên đối với danh tiếng của Đại Danh quân thì cho tới nay, cũng chỉ là nghe thấy mà thôi.
Trước khi đến phủ Đại Danh, trong lòng Trường Tôn Nhiên thì đối với Đại Danh quân cũng đã có hiểu biết cùng ấn tượng kha khá. Thế nhưng sau khi thật sự vào đến trong quân doanh thì lại phát hiện, có lẽ có chỗ nàng vẫn đánh giá thấp.
Những binh lính này, nếu như đơn độc một mình thì nhiều nhất chỉ là mạnh hơn một chút so với người bình thường. Nhưng sau khi tất cả binh lính đứng yên một chỗ cùng nhau, dưới ảnh hưởng lẫn nhau của Tinh Khí Thần mà ngươi sẽ phát hiện, bọn họ như là đã biến đổi thành một người khác.
Kinh nghiệm sa trường với mùi vị khát máu kia, cùng với sát khí xác thật đã khiến cho người khác phải sợ!
Mà Trường Tôn Nhiên đã chứng kiến tốc độ phản ứng, cùng với quân kỷ của những binh lính này, càng là làm cho người ta phải tán thưởng và bội phục!
Vào lúc tù và vang vọng, bất kể bọn lính đang làm cái gì, nhưng lại đều có thể trong thời gian quy định chạy tới nhanh nhất, nhịp bước của thân hình không hề loạn chút nào.
Do bọn lính vây quanh, ngươi liền cảm giác là bị một bức tường thành bằng sắt thép vây quanh, làm cho người ta một loại ý nghĩ không sao diễn tả nổi, vô luận ngươi như thế nào thì đều không thể trốn thoát đi.
Những người mà hôm nay Trường Tôn Nhiên mang đến, mọi người đều là cao thủ. Thế nhưng cũng chịu ảnh hưởng khí tức như vậy ở đây mà khí thế của mỗi người vào giờ khắc này ở chỗ này đều không thể phát huy đến đỉnh cao !
Ở trong đôi mắt mỗi một binh lính, hiện tại, ngươi sẽ không thấy có chút xíu ẩn dấu khí tức nhân loại. Tất cả ánh mắt, đều như dã thú, nhìn như bình tĩnh, nhưng mà phía sau vẻ bình tĩnh lại che giấu sự hung ác cùng điên cuồng khó có thể nói lên thành lời.
Điều này làm cho người tin tưởng, một khi chiến đấu mới bắt đầu, mỗi một binh lính đều sẽ hóa thân làm ma, kình khí cực đại có thể lấy đi được tính mạng của đối thủ.
Đây chính là Đại Danh quân, là một trong mười chi tinh nhuệ quân đội của Đại Hoa hoàng triều, xếp hạng quân đội thứ bẩy !
- Ha ha!
Long Uy tướng quân cười to:
- Bổn tọa biết, ngươi cứ nói những hữu dụng vô dụng, chẳng qua ý là để lùi lại thời gian, cho người của ngươi có thể kịp thời mang viện binh lại đây.... Nhưng bổn tọa không sợ hãi, bổn tọa liền cho ngươi cơ hội này. Nhìn một chút hôm nay, ngươi có thể còn sống rời khỏi quân doanh này hay không!
Nghe vậy, gương mặt Trường Tôn Nhiên giãn ra mà thản nhiên nói:
- Có thể còn sống rời khỏi quân doanh hay không, liền không cần Long Uy tướng quân ngươi quan tâm. Ta chỉ là rất hiếu kỳ, làm thế nào mà ngươi có thể biết, nàng kỳ thật là người mà ta phái tới. Hơn nữa, ngay cả động cơ ta đi tới phủ Đại Danh, ngươi đều có thể sớm biết trước được.
- Cái đó rất khó sao?
Long Uy tướng quân giễu cợt cười nói:
- Vốn là khi Bổn tọa tiếp nhận mệnh lệnh, thi hành kế hoạch thì trong lòng bổn tọa còn có tò mò. Tuy nói bản thân kế hoạch không sai, thế nhưng bổn tọa không cho rằng, chỉ như thế là có thể đủ làm cho Thần Trung lão nhi vấp ngã.
Càn lão trầm giọng nói:
- Sau khi người của chúng ta tiến vào trong quân doanh, đến trưa ngày hôm sau liền truyền đến tin tức tốt. Vì vậy, tiểu thư dẫn lão phu tiến vào quân doanh.... Lại không nghĩ rằng, tin tức là giả. Người phái đi vào không thành công trong hành động. Lão phu cùng tiểu thư, là bị lừa vào quân doanh.
- Lừa ?
Thần Dạ mặt mày căng thẳng, vội hỏi:
- Là người của các ngươi phản bội Trường Tôn Nhiên?
- Cái đó thật không có, đây là người tông môn của lão phu nên còn không dám phản bội. Cứ theo bây giờ nhìn lại, Tôn Báo kia khẳng định là đã sớm phát hiện mình bị trúng kế, cho nên....
Hay cho một Long Uy tướng quân!
Gương mặt Thần Dạ lập tức giá lạnh, hắn trầm giọng hỏi:
- Càn lão, ngươi chạy ra được từ trong quân doanh. Còn Trường Tôn cô nương, chính là đã bị bắt ?
- Còn chưa!
Càn lão vội nói:
- Vẫn còn trong giằng co. Lão phu phá vòng vây dày đặc tìm đến tiểu thiếu gia ngươi, là muốn để cho tiểu thiếu gia đi cứu tiểu thư!
- Cứu, đương nhiên là phải cứu!
Thần Dạ bất giác lạnh lùng cất tiếng cười, trên gương mặt thanh tú, bắt đầu khởi động một vẻ phức tạp người khác không nhìn ra....
Phía đông phủ Đại Danh, ở ngoài vài dặm có một bãi đất trống diện tích khá lớn!
Bãi đất trống này, bốn phía bị vô số hàng rào làm từ cây trúc cứng rắn vây kín xung quanh. Từ xa xa nhìn lại, bức tường trúc ở tứ phía này, mỗi một mặt tường trúc cứ cách khoảng mấy thước lại còn có một Liễu Vọng Thai ( đài quan sát ) cao hơn mười thước được làm từ gỗ. Ở trên đó, có hai binh lính khỏe mạnh tay cầm thương nhọn sáng ngời. Với những đôi mắt tinh tường chúng nhìn kỹ càng khắp các phía.
Mà ở dưới đáy Liễu Vọng Thai có một khối ước chừng mấy chục tấc, có hình dáng như cửa sổ khẽ mở ra. Từng đạo ánh sáng lành lạnh, liền nhàn nhạt lóe ra ở bên trong.
Đó là ánh sáng do những mũi tên phát tán ra ngoài !
Đông đảo Liễu Vọng Thai nối liền chặt chẽ, rất nhiều ánh mắt binh lính nhìn đủ các hướng, nên không gian bốn phương tám hướng, tất cả đều nhìn thấy rành rành. Mà vô số mũi tên này là thủ đoạn công kích mạnh nhất.Nếu có kẻ địch xúc phạm, vạn mũi tên xé gió đủ để tiêu diệt kẻ địch dám đến tại ngay phía trước bức tường trúc !
Nơi này chính là quân doanh, chỗ quân đội phủ Đại Danh đóng quân !
Cửa chính quân doanh, giờ phút này gắt gao đóng chặt. Từng đợt khí tức Sát Phạt giống như đã ở trên sa trường như cuồng phong phát tán ở trên không trung. Đông đảo khí tức kia hòa tan vào một chỗ làm ngay cả tầng mây đều bị đánh sâu vào rồi phá thành mảnh nhỏ. Điều đó khiến cho bầu trời có màu xanh lam đặc biệt !
Bên trong quân doanh, trên bãi đất trống hẳn là thao trường có thể thấy. Hiện nay, ngoại trừ binh lính phải tiến hành phòng ngự trên dưới Liễu Vọng Thai ra, thì số còn lại đều là hội tụ ở chỗ này.
Mỗi một binh lính đứng yên thẳng người cứng như sắt thép. Tất cả bày ra bốn đại trận hình vuông, gắt gao vây chặt mấy chục người ở chính giữa.
Hiện tại, bọn lính vẫn không hề động thủ. Tuy nhiên, mặc dù không động thủ, nhưng ý định Sát Phạt phát tán ra ngoài cũng là người bình thường không thể ngăn cản.
Đại Danh quân, quả nhiên danh bất hư truyền !
Ở chính giữa, nữ nhân ngồi thẳng trên xe lăn cũng không bị đông đảo khí tức Sát Phạt làm ảnh hưởng. Nàng mắt nhìn lên trên đài cao mà nhẹ nhàng cười nói với Long Uy tướng quân toàn thân mặc kim giáp.
Nhưng sau kh nói dứt lời cuối cùng, gương mặt lơ đãng của nàng khẽ chau lại một phen!
Cho đến lúc lớn lên, Trường Tôn Nhiên cũng rất ít khi rời khỏi đế đô Hoàng Thành, càng khỏi phải nói tiến vào trong quân doanh ngắm nhìn cái gì. Nên đối với danh tiếng của Đại Danh quân thì cho tới nay, cũng chỉ là nghe thấy mà thôi.
Trước khi đến phủ Đại Danh, trong lòng Trường Tôn Nhiên thì đối với Đại Danh quân cũng đã có hiểu biết cùng ấn tượng kha khá. Thế nhưng sau khi thật sự vào đến trong quân doanh thì lại phát hiện, có lẽ có chỗ nàng vẫn đánh giá thấp.
Những binh lính này, nếu như đơn độc một mình thì nhiều nhất chỉ là mạnh hơn một chút so với người bình thường. Nhưng sau khi tất cả binh lính đứng yên một chỗ cùng nhau, dưới ảnh hưởng lẫn nhau của Tinh Khí Thần mà ngươi sẽ phát hiện, bọn họ như là đã biến đổi thành một người khác.
Kinh nghiệm sa trường với mùi vị khát máu kia, cùng với sát khí xác thật đã khiến cho người khác phải sợ!
Mà Trường Tôn Nhiên đã chứng kiến tốc độ phản ứng, cùng với quân kỷ của những binh lính này, càng là làm cho người ta phải tán thưởng và bội phục!
Vào lúc tù và vang vọng, bất kể bọn lính đang làm cái gì, nhưng lại đều có thể trong thời gian quy định chạy tới nhanh nhất, nhịp bước của thân hình không hề loạn chút nào.
Do bọn lính vây quanh, ngươi liền cảm giác là bị một bức tường thành bằng sắt thép vây quanh, làm cho người ta một loại ý nghĩ không sao diễn tả nổi, vô luận ngươi như thế nào thì đều không thể trốn thoát đi.
Những người mà hôm nay Trường Tôn Nhiên mang đến, mọi người đều là cao thủ. Thế nhưng cũng chịu ảnh hưởng khí tức như vậy ở đây mà khí thế của mỗi người vào giờ khắc này ở chỗ này đều không thể phát huy đến đỉnh cao !
Ở trong đôi mắt mỗi một binh lính, hiện tại, ngươi sẽ không thấy có chút xíu ẩn dấu khí tức nhân loại. Tất cả ánh mắt, đều như dã thú, nhìn như bình tĩnh, nhưng mà phía sau vẻ bình tĩnh lại che giấu sự hung ác cùng điên cuồng khó có thể nói lên thành lời.
Điều này làm cho người tin tưởng, một khi chiến đấu mới bắt đầu, mỗi một binh lính đều sẽ hóa thân làm ma, kình khí cực đại có thể lấy đi được tính mạng của đối thủ.
Đây chính là Đại Danh quân, là một trong mười chi tinh nhuệ quân đội của Đại Hoa hoàng triều, xếp hạng quân đội thứ bẩy !
- Ha ha!
Long Uy tướng quân cười to:
- Bổn tọa biết, ngươi cứ nói những hữu dụng vô dụng, chẳng qua ý là để lùi lại thời gian, cho người của ngươi có thể kịp thời mang viện binh lại đây.... Nhưng bổn tọa không sợ hãi, bổn tọa liền cho ngươi cơ hội này. Nhìn một chút hôm nay, ngươi có thể còn sống rời khỏi quân doanh này hay không!
Nghe vậy, gương mặt Trường Tôn Nhiên giãn ra mà thản nhiên nói:
- Có thể còn sống rời khỏi quân doanh hay không, liền không cần Long Uy tướng quân ngươi quan tâm. Ta chỉ là rất hiếu kỳ, làm thế nào mà ngươi có thể biết, nàng kỳ thật là người mà ta phái tới. Hơn nữa, ngay cả động cơ ta đi tới phủ Đại Danh, ngươi đều có thể sớm biết trước được.
- Cái đó rất khó sao?
Long Uy tướng quân giễu cợt cười nói:
- Vốn là khi Bổn tọa tiếp nhận mệnh lệnh, thi hành kế hoạch thì trong lòng bổn tọa còn có tò mò. Tuy nói bản thân kế hoạch không sai, thế nhưng bổn tọa không cho rằng, chỉ như thế là có thể đủ làm cho Thần Trung lão nhi vấp ngã.
/1432
|