Mắt nhìn tất cả điều này, trong con ngươi của Trường Tôn Nhiên không có dao động chút nào. Phảng phất những gì đã phát sanh không hề có quan hệ tới nàng. Chỉ đợi đến khi vòng xoáy màu xanh kia bao trùm thân thể của nàng, thì nàng mới nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Tàn Dương Hóa Thiên Quyết !
Năm chữ nhẹ nhàng thở ra, chỗ không gian Trường Tôn Nhiên đứng đột nhiên run rẩy kịch liệt một phen như động đất. Tức thì, trong đôi mắt kia như làn thu thủy của nàng mơ hồ có màu xám tuôn ra giữa không trung cực kì nhanh chóng.
Đến khi màu xám xuất hiện, rõ ràng, lấy nàng làm trung tâm, cả một vùng đất đều là chấn động kịch liệt. Từng đạo linh khí trong thiên địa như là ong mật thấy đóa hoa ngát hương mà điên cuồng tuôn trào dữ dội đến.
Trong vô cùng vô tận linh khí thiên địa bao bọc, khí tức của Trường Tôn Nhiên từ từ tăng cường. Cùng lúc đó, mái tóc dài của nàng cũng lại đã bắt đầu trở nên dài hơn.
- Tiểu thư, không nên!
Biến cố như vậy cũng dẫn tới các cao thủ Tàn Dương Môn khác đang trong cuộc chiến hỗn loạn phải chú ý. Càn lão sau khi tung ra một quyền đánh cho Vân Thái Hư không có nửa phần lực để đánh lại liền vội thất thanh hét lớn.
- Tiểu thư, tu vi hiện tại của ngươi căn bản không thể thừa nhận năng lượng khổng lồ như thế nhập vào người. Ngươi mau dừng lại nhanh lên một chút, nếu không nghe lời, thân thể của ngươi sẽ bị nện vỡ tung.
Càn lão cố tình muốn đi ngăn cản Trường Tôn Nhiên, nhưng do cỗ dao động mãnh liệt kia hắt ra mà lão căn bản không tiến vào nổi trong khu vực kia.
Những lời này, Trường Tôn Nhiên phảng phất giống như không nghe thấy. Đến sau khi màu xám kia đã hoàn toàn bao trùm xuống thân thể nàng, thì dao động kinh người giống như thủy triều bắt đầu khởi động trong hư không.
Trước mắt, vòng xoáy màu xanh kia có năng lực nuốt chửng cường đại lại cũng bị cản trở nên tốc độ giảm bớt đi rất nhiều. Hơn nữa, tốc độ của ánh sáng màu xanh kia lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang bắn ngược mà quay về hướng vào trong vòng xoáy.
Hiển nhiên, khi Trường Tôn Nhiên thi triển loại chiêu thức bất kể sống chết như vậy, thì vòng xoáy xanh lè cũng cảm giác được uy hiếp rất lớn.
- Thủ đoạn của Tàn Dương Môn....
Hai mắt Trầm Nhất Sơn không ngừng lóe ra:
- Trường Tôn Nhiên này đến tột cùng ở trong Tàn Dương Môn có được địa vị như thế nào. Vì sao thủ đoạn cao siêu như thế mà nàng cũng có thể tiếp xúc đến?
Thời gian không cho phép Trầm Nhất Sơn suy nghĩ nhiều. Lúc này, Trường Tôn Nhiên giơ bàn tay trắng nõn lên. Thanh trường kiếm theo phong cách cổ xưa có hơi chấn động, âm thanh kiếm ngân vang khắp thiên địa, kiếm quang lấp lánh như một mặt trời gay gắt khác đang mọc lên trong không gian....
- Vô Song Kiếm Quyết !
Trường Tôn Nhiên quát nhẹ, vầng ánh sáng màu xám quay chung quanh thân hình nàng, vào giờ phút này, tất cả đều nhập vào trong trường kiếm. Trong khoảnh khắc sau đó, một đạo kiếm quang khác thường như rắn rết nhẹ nhàng tuôn ra từ chỗ mũi kiếm.
Trầm Nhất Sơn cắn chặt hàm răng. Hắn thân là cao thủ cảnh giới Thông Huyền, đối mặt hai tiểu bối, sau khi dốc hết thủ đoạn của bản thân để toàn lực ứng phó, lại trong thời gian rất lâu đều còn không giải quyết được hai người. Ngược lại còn cảm giác được nguy hiểm, cảm nhận thế này, quả nhiên là khổ sở cực kỳ.
- Đại Thiên La Bàn!
Trầm Nhất Sơn cũng quát to một tiếng giận dữ, rồi điểm một cái vào la bàn trước người. Từ đầu lưỡi của hắn có một giọt máu huyết phun mạnh vào la bàn. Tức thì, tất cả ánh sáng la bàn kia vốn bởi vì Trường Tôn Nhiên thi triển chiêu thức lạ mà phải giảm bớt, giờ phút này thì lần thứ hai lại tỏa ra hào quang mạnh mẽ.
Nhưng mà có khả năng nhìn thấy, hiện nay ánh sáng xuất ra đã thực sự không phải là hoàn toàn xanh lè, sau khi pha trộn máu huyết thì ánh sáng xanh lè kia lại trở nên xanh đỏ. Nó không chỉ có lóng lánh, mà càng quỷ dị hơn, một cỗ mùi vị máu tươi nồng đậm từ trong la bàn đang dần dần tán phát lan ra.
- Cho dù ngươi hôm nay là Thông Huyền, hay là cao thủ cảnh giới Lực Huyền thì ngươi đều phải đền mạng cho Thần Dạ !
Tuy nhiên, không đợi Trường Tôn Nhiên vung tay phóng kiếm quang đi ra ngoài, thì đột nhiên một cánh tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai của nàng. Một đạo âm thanh quen thuộc, nhưng giờ phút này lại nghe thấy cực kì yếu ớt đã làm cho thân thể mềm mại của Trường Tôn Nhiên lập tức khựng lại.
- Không nhất thiết phải liều mạng bằng mọi giá thì chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này.
- Thần Dạ!
Trường Tôn Nhiên quay phắt đầu nhìn lại, không phải Thần Dạ thì còn có thể là ai?
- Ngươi thấy thế nào ? Ngươi mau đi nghỉ ngơi một phen, nơi này ta có khả năng ứng phó.
Vết thương của Thần Dạ cũng vẫn rất nặng. Khi đi từ chỗ bắt đầu rơi xuống đất tới bên cạnh Trường Tôn Nhiên rồi nói một câu kia, mà cũng khiến lồng ngực của hắn không ngừng phập phồng. Từ trong vết thương kia máu tươi vẫn còn đang không ngừng rỉ ra.
Nghe vậy, Thần Dạ cười cười, gắng gượng tự nói:
- Ta có thể nào để ngươi dùng thân thể của mình trả giá, để đổi lấy chúng ta bình an rời khỏi đây? Lần này đây, ngươi vốn là không có việc gì.
- Thần Dạ, ngươi đừng nói nữa....
Thần Dạ khoát khoát tay, thân thể mềm nhũn mà ngã vào trên người Trường Tôn Nhiên. Vào lúc hai mắt hắn dần dần nhắm lại, âm thanh cũng nhẹ nhàng truyền vào trong tai Trường Tôn Nhiên.
- Mang theo ta và mọi người, rời khỏi nơi này nhanh một chút. Còn Trầm Nhất Sơn, ta tự có biện pháp ngăn hắn lại.
Trường Tôn Nhiên không tin, nhưng đến sau khi Thần Dạ giống như thật sự ngủ thiếp đi thì Thiên Đao loé sáng giữa không trung. Cùng lúc đó, Cổ Đế Điện cũng bay vọt ra từ trong cơ thể hắn, hòa tan vào trong Thiên Đao.
Trong phút chốc, hai đại thần vật sau khi hòa tan vào nhau, một đạo hào quang sáng nhất như từ chỗ sâu trong vũ trụ mà đến, nó mang theo sự cường đại không thể phá vỡ từ trên trời giáng, bao phủ ở chung quanh Trầm Nhất Sơn.
- Đi!
Thần Dạ khẽ quát một tiếng. Trường Tôn Nhiên không ngờ phát hiện, giờ này khắc này, Thần Dạ phảng phất sức sống đã bị đứt. Mặc dù thân trong lòng nàng, nhưng nàng đều không thể cảm ứng được, Thần Dạ còn có hô hấp.
- Trầm Nhất Sơn, việc đã phát sanh, ngày sau, Tàn Dương Môn ta chắc chắn đích thân lên Thiên Nhất Môn, thanh toán món nợ này đầy đủ rõ ràng! Càn lão, giết Vân Thái Hư, chúng ta đi!
Trường Tôn Nhiên ôm lấy Thần Dạ, rơi xuống xe lăn. Nàng cũng không quay đầu lại, nhanh như tia chớp hướng về phía xa xa mà mạnh mẽ bắn đi. Ở phía sau, đông đảo cao thủ Tàn Dương Môn sau khi thoát khỏi đối thủ cũng theo sát !
Nhìn một đám người như vậy tùy theo ý mình rời khỏi chỗ này, Trầm Nhất Sơn giận dữ không thôi. La bàn trước người hắn xoay vòng, trong luồng ánh sáng hai màu xanh đỏ bao phủ nó hung hăng nện về hướng không gian phía trước.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lực lượng cường đại kia nện lên hào quang chướng ngại vật do hai đại thần vật liên thủ kiến tạo ra, làm nổi lên từng trận rung động như sóng nước, nhưng cũng không thể đánh bại được chướng ngại vật này....
- Tàn Dương Hóa Thiên Quyết !
Năm chữ nhẹ nhàng thở ra, chỗ không gian Trường Tôn Nhiên đứng đột nhiên run rẩy kịch liệt một phen như động đất. Tức thì, trong đôi mắt kia như làn thu thủy của nàng mơ hồ có màu xám tuôn ra giữa không trung cực kì nhanh chóng.
Đến khi màu xám xuất hiện, rõ ràng, lấy nàng làm trung tâm, cả một vùng đất đều là chấn động kịch liệt. Từng đạo linh khí trong thiên địa như là ong mật thấy đóa hoa ngát hương mà điên cuồng tuôn trào dữ dội đến.
Trong vô cùng vô tận linh khí thiên địa bao bọc, khí tức của Trường Tôn Nhiên từ từ tăng cường. Cùng lúc đó, mái tóc dài của nàng cũng lại đã bắt đầu trở nên dài hơn.
- Tiểu thư, không nên!
Biến cố như vậy cũng dẫn tới các cao thủ Tàn Dương Môn khác đang trong cuộc chiến hỗn loạn phải chú ý. Càn lão sau khi tung ra một quyền đánh cho Vân Thái Hư không có nửa phần lực để đánh lại liền vội thất thanh hét lớn.
- Tiểu thư, tu vi hiện tại của ngươi căn bản không thể thừa nhận năng lượng khổng lồ như thế nhập vào người. Ngươi mau dừng lại nhanh lên một chút, nếu không nghe lời, thân thể của ngươi sẽ bị nện vỡ tung.
Càn lão cố tình muốn đi ngăn cản Trường Tôn Nhiên, nhưng do cỗ dao động mãnh liệt kia hắt ra mà lão căn bản không tiến vào nổi trong khu vực kia.
Những lời này, Trường Tôn Nhiên phảng phất giống như không nghe thấy. Đến sau khi màu xám kia đã hoàn toàn bao trùm xuống thân thể nàng, thì dao động kinh người giống như thủy triều bắt đầu khởi động trong hư không.
Trước mắt, vòng xoáy màu xanh kia có năng lực nuốt chửng cường đại lại cũng bị cản trở nên tốc độ giảm bớt đi rất nhiều. Hơn nữa, tốc độ của ánh sáng màu xanh kia lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang bắn ngược mà quay về hướng vào trong vòng xoáy.
Hiển nhiên, khi Trường Tôn Nhiên thi triển loại chiêu thức bất kể sống chết như vậy, thì vòng xoáy xanh lè cũng cảm giác được uy hiếp rất lớn.
- Thủ đoạn của Tàn Dương Môn....
Hai mắt Trầm Nhất Sơn không ngừng lóe ra:
- Trường Tôn Nhiên này đến tột cùng ở trong Tàn Dương Môn có được địa vị như thế nào. Vì sao thủ đoạn cao siêu như thế mà nàng cũng có thể tiếp xúc đến?
Thời gian không cho phép Trầm Nhất Sơn suy nghĩ nhiều. Lúc này, Trường Tôn Nhiên giơ bàn tay trắng nõn lên. Thanh trường kiếm theo phong cách cổ xưa có hơi chấn động, âm thanh kiếm ngân vang khắp thiên địa, kiếm quang lấp lánh như một mặt trời gay gắt khác đang mọc lên trong không gian....
- Vô Song Kiếm Quyết !
Trường Tôn Nhiên quát nhẹ, vầng ánh sáng màu xám quay chung quanh thân hình nàng, vào giờ phút này, tất cả đều nhập vào trong trường kiếm. Trong khoảnh khắc sau đó, một đạo kiếm quang khác thường như rắn rết nhẹ nhàng tuôn ra từ chỗ mũi kiếm.
Trầm Nhất Sơn cắn chặt hàm răng. Hắn thân là cao thủ cảnh giới Thông Huyền, đối mặt hai tiểu bối, sau khi dốc hết thủ đoạn của bản thân để toàn lực ứng phó, lại trong thời gian rất lâu đều còn không giải quyết được hai người. Ngược lại còn cảm giác được nguy hiểm, cảm nhận thế này, quả nhiên là khổ sở cực kỳ.
- Đại Thiên La Bàn!
Trầm Nhất Sơn cũng quát to một tiếng giận dữ, rồi điểm một cái vào la bàn trước người. Từ đầu lưỡi của hắn có một giọt máu huyết phun mạnh vào la bàn. Tức thì, tất cả ánh sáng la bàn kia vốn bởi vì Trường Tôn Nhiên thi triển chiêu thức lạ mà phải giảm bớt, giờ phút này thì lần thứ hai lại tỏa ra hào quang mạnh mẽ.
Nhưng mà có khả năng nhìn thấy, hiện nay ánh sáng xuất ra đã thực sự không phải là hoàn toàn xanh lè, sau khi pha trộn máu huyết thì ánh sáng xanh lè kia lại trở nên xanh đỏ. Nó không chỉ có lóng lánh, mà càng quỷ dị hơn, một cỗ mùi vị máu tươi nồng đậm từ trong la bàn đang dần dần tán phát lan ra.
- Cho dù ngươi hôm nay là Thông Huyền, hay là cao thủ cảnh giới Lực Huyền thì ngươi đều phải đền mạng cho Thần Dạ !
Tuy nhiên, không đợi Trường Tôn Nhiên vung tay phóng kiếm quang đi ra ngoài, thì đột nhiên một cánh tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai của nàng. Một đạo âm thanh quen thuộc, nhưng giờ phút này lại nghe thấy cực kì yếu ớt đã làm cho thân thể mềm mại của Trường Tôn Nhiên lập tức khựng lại.
- Không nhất thiết phải liều mạng bằng mọi giá thì chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này.
- Thần Dạ!
Trường Tôn Nhiên quay phắt đầu nhìn lại, không phải Thần Dạ thì còn có thể là ai?
- Ngươi thấy thế nào ? Ngươi mau đi nghỉ ngơi một phen, nơi này ta có khả năng ứng phó.
Vết thương của Thần Dạ cũng vẫn rất nặng. Khi đi từ chỗ bắt đầu rơi xuống đất tới bên cạnh Trường Tôn Nhiên rồi nói một câu kia, mà cũng khiến lồng ngực của hắn không ngừng phập phồng. Từ trong vết thương kia máu tươi vẫn còn đang không ngừng rỉ ra.
Nghe vậy, Thần Dạ cười cười, gắng gượng tự nói:
- Ta có thể nào để ngươi dùng thân thể của mình trả giá, để đổi lấy chúng ta bình an rời khỏi đây? Lần này đây, ngươi vốn là không có việc gì.
- Thần Dạ, ngươi đừng nói nữa....
Thần Dạ khoát khoát tay, thân thể mềm nhũn mà ngã vào trên người Trường Tôn Nhiên. Vào lúc hai mắt hắn dần dần nhắm lại, âm thanh cũng nhẹ nhàng truyền vào trong tai Trường Tôn Nhiên.
- Mang theo ta và mọi người, rời khỏi nơi này nhanh một chút. Còn Trầm Nhất Sơn, ta tự có biện pháp ngăn hắn lại.
Trường Tôn Nhiên không tin, nhưng đến sau khi Thần Dạ giống như thật sự ngủ thiếp đi thì Thiên Đao loé sáng giữa không trung. Cùng lúc đó, Cổ Đế Điện cũng bay vọt ra từ trong cơ thể hắn, hòa tan vào trong Thiên Đao.
Trong phút chốc, hai đại thần vật sau khi hòa tan vào nhau, một đạo hào quang sáng nhất như từ chỗ sâu trong vũ trụ mà đến, nó mang theo sự cường đại không thể phá vỡ từ trên trời giáng, bao phủ ở chung quanh Trầm Nhất Sơn.
- Đi!
Thần Dạ khẽ quát một tiếng. Trường Tôn Nhiên không ngờ phát hiện, giờ này khắc này, Thần Dạ phảng phất sức sống đã bị đứt. Mặc dù thân trong lòng nàng, nhưng nàng đều không thể cảm ứng được, Thần Dạ còn có hô hấp.
- Trầm Nhất Sơn, việc đã phát sanh, ngày sau, Tàn Dương Môn ta chắc chắn đích thân lên Thiên Nhất Môn, thanh toán món nợ này đầy đủ rõ ràng! Càn lão, giết Vân Thái Hư, chúng ta đi!
Trường Tôn Nhiên ôm lấy Thần Dạ, rơi xuống xe lăn. Nàng cũng không quay đầu lại, nhanh như tia chớp hướng về phía xa xa mà mạnh mẽ bắn đi. Ở phía sau, đông đảo cao thủ Tàn Dương Môn sau khi thoát khỏi đối thủ cũng theo sát !
Nhìn một đám người như vậy tùy theo ý mình rời khỏi chỗ này, Trầm Nhất Sơn giận dữ không thôi. La bàn trước người hắn xoay vòng, trong luồng ánh sáng hai màu xanh đỏ bao phủ nó hung hăng nện về hướng không gian phía trước.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lực lượng cường đại kia nện lên hào quang chướng ngại vật do hai đại thần vật liên thủ kiến tạo ra, làm nổi lên từng trận rung động như sóng nước, nhưng cũng không thể đánh bại được chướng ngại vật này....
/1432
|