- Răng rắc răng rắc!
Theo khe hở khuếch tán ra, theo bộ xương cùng huyết nhục rơi xuống, bóng người không có chút hô hấp nào kia lần nữa mất đi thân thể.
Song sát na đợi tất cả bộ xương cùng huyết nhục này biến mất, đúng là nhìn thấy có một đạo thân ảnh khác thế nhưng từ nơi này chậm rãi hiện ra.
Thân ảnh vừa hiện liền là dữ dội lướt ra, lướt tới bên trong hắc sắc quang mang đang dũng động ở phía trước.
Một màn như vậy nếu có người nhìn thấy tất sẽ khiếp sợ dị thường, bởi vì lan da kia nguyên lai giống như là da rắn lột đi tỏa ra tân sinh khác thường.
Mà sát na thân ảnh kia lướt vào hắc sắc quang mang, tất cả hắc mang cũng giống như thủy triều tràn vào trong cỗ thân thể này, không giống như là trở về, càng giống như là bị hấp thu.
Thời điểm hắc mang bị hấp thu không còn, một cỗ thân thể trẻ tuổi cao ngất mà cường tráng lại là lần nữa xuất hiện, đó chính là Thần Dạ!
Một đôi tròng mắt hắc bạch phân mình giờ phút này để lộ ra tự tin tuyệt đối.
Thần Dạ khẽ động thân dưới, ngay sau đó liền là hài lòng cười cười, đây là thân thể từ trong con đường tử vong kia trọng tân ngưng tụ mà ra, thoạt nhìn cũng không có da thịt kinh người giống như cự nhân, nhưng chính hắn có thể rõ ràng cảm ứng được dưới thân thể nhìn như đơn bạc kia lại là có thêm một loại lực lượng kinh khủng khuếch tán ra ngoài.
Chính mình hiện tại so với trước đó không lâu, riêng là thân thể liền là cường hoành hơn rất nhiều.
Bất quá hưng phấn của Thần Dạ cũng không kéo dài bao lâu, hắn hoàn toàn hiểu rõ thời điểm mình ở bên bờ sinh tử bồi hồi, từng cảm ứng được sát ý mãnh liệt đến từ đỉnh núi.
Mà hiện tại càng có thể cảm ứng được cảm giác hỗn loạn vô cùng kia ở trên đỉnh núi.
- Oanh!
Phong bạo trên đỉnh núi rốt cuộc là biến mất không còn, hai đạo thân ảnh trong đó cũng là rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Thân thể khiến cho nam tử mê muội kia giờ phút này giống như là chim non gãy cánh, từ giữa không trung rơi xuống, máu tươi vẩy ra khắp cả đại địa.
Nhìn lại Cương Thi lão nhân, thực lực của lão cường thịnh hiển nhiên ở bên trong lần đại chiến này là đã chiến thắng được, bất quá chật vật của lão cũng là rõ ràng có thể thấy được.
Một thương của Tử Huyên đối với lão mà nói cũng không phải là có thể không nhìn.
- Tiểu nữ oa!
Giữa không trung, thanh âm của Cương Thi lão nhân có sát cơ cực đoan lăng lệ:
- Nhiều năm qua lão phu cũng không phải là chưa từng bị đả thương qua, nhưng còn là cũng chưa từng bị một hậu sinh vãn bối làm cho bị thương, hắc hắc, ngươi cũng coi như là rất giỏi rồi, nhưng hôm nay ngươi không thể không chết!
Đem thân thể ổn định, lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, nghe lời như thế, Tử Huyên cũng là nhàn nhạt cười, trong thần sắc cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.
Lấy thực lực của Tử Huyên, ngay cả đối mặt với Cương Thi lão nhân, ở đánh một trận ra, nàng mặc dù bị thương, nhưng muốn đi thì lão cũng khó mà đem nàng lưu lại được.
Đây cũng là Tử Huyên có tự tin không sợ sau khi giúp đám người Mạc Lăng Sơn, những người bọn họ có làm ra chuyện đổi ý không thể khiến cho người ta tiếp nhận.
Song, tình huống đã bất đồng.
Đám người Mạc Lăng Sơn mặc dù còn không có trở thành bằng hữu, nhưng ở dưới tình huống là thế cục hết sức bất lợi mới vừa rồi, Mạc Lăng Sơn kiên quyết đứng ở bên cạnh mình, cũng không bỏ đá xuống giếng.
Hành động như vậy để cho trong lòng Tử Huyên có một ít hảo cảm.
Tử Huyên liền là một người như vậy, người nào đối với nàng tốt, người nào đối với nàng có tình nghĩa, như vậy nàng đều sẽ không vứt bỏ mà bất kể, cho dù phải đối mặt với địch nhân có thể sẽ khiến cho nàng ở chỗ này vứt bỏ tính mạng.
Huống chi Thần Dạ vẫn còn ở nơi này, Tử Huyên lại càng thêm không muốn rời đi.
- Mẹ, người như thế nào rồi?
Linh nhi nắm bàn tay lạnh như băng của Tử Huyên, nhìn Cương Thi lão nhân, hận ý ngập trời.
- Không có chuyện gì, Linh nhi, ngươi trước sang một bên đứng đi, đừng để cho mẹ phân tâm.
- Không!
Linh nhi vào giờ khắc này có quật cường đặc biệt:
- Mẹ, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu!
Lời này nếu như ở trong miệng những hài đồng khác nó ra, sẽ bị người ta cho là bị bệnh thần kinh mà đối đãi, nhưng mà ở Linh nhi nói ra lại làm cho người ta có một loại rung động thật sâu, đồng thời cũng làm cho người ta có một loại ảo giác, cho là Linh nhi có loại năng lực như thế.
Tử Huyên hơi hơi sững sờ, cười lắc đầu, nhẹ nhàng đem Linh nhi đẩy tới bên cạnh Mạc Lăng Sơn nói:
- Mạc gia chủ, giúp ta chiếu cố tốt Linh nhi!
- Tử Huyên cô nương yên tâm, không người nào có thể xúc phạm tới Linh nhi cô nương.
Mạc Lăng Sơn nghiêm nghị đáp, hắn có lòng muốn giúp Tử Huyên nhưng lực chưa đủ, đối mặt Nhạc hùng hắn đồng dạng không thể không nhìn.
Tử Huyên gật đầu, nhìn Cương Thi lão nhân, cười nhợt nhạt một tiếng, chợt hai tay nàng lộ ra, rõ ràng cả hai tay hiện ra năng lượng huyền khí tính chất bất đồng.
Tay trái là hỏa, cực nóng vô cùng!
Tay phải là lôi, bá đạo cực hạn!
Thấy một màn này, mọi người kinh hãi, Linh nhi kinh hãi:
- Mẹ, không nên!
- Linh nhi không cần lo lắng, nhiều năm qua ta cũng tìm hiểu được chỗ mấu chốt trong đó, làm như vậy sẽ không cần mất tính mạng của ta.
Thời điểm Tử Huyên nhẹ giọng giải thích, dưới vạn chúng chú mục, hai tay của nàng chậm rãi khép lại!
Giữa không trung, con mắt của Cương Thi lão nhân chợt ngưng tụ, trong lòng lão nhất thời có ý niệm bất an trong đầu, lão mơ hồ cảm thấy nếu để cho Tử Huyên đem hai loại năng lượng có tính chất bất đồng này dung hợp lại một chỗ mà nói, hôm nay coi như là chính mình cũng đừng hòng sống sót mà rời đi.
Nhất niệm đến đây, Cương Thi lão nhân không do dự nữa, thân thủ vừa động, hôi sắc khí lưu bàng bạc lại một lần nữa dữ dội tuôn ra, kèm theo năng lượng huyền khí cường đại dũng động, một cái hôi sắc cự chưởng khổng lồ lần nữa xuất hiện.
- Oanh!
Cương Thi lão nhân nhấn xuống một cái, hôi sắc cự chưởng liền như lưu tinh hướng Tử Huyên nặng nề phách xuống, thoáng cái liền đến.
Mà lúc này đây cách hành động khép lại hai tay của Tử Huyên còn cần một chút thời gian mới có thể hoàn thành!
- Buông ra!
Linh nhi kêu to.
- Linh nhi cô nương...
- Ngươi buông ra, nếu mẹ ta gặp chuyện không may, ta muốn tất cả các ngươi phải chôn cùng!
Linh nhi bi thống mà nói, ra sức vùng vẫy, nhưng nàng mặc dù thiên phú hơn ngươi, hôm nay cũng vẻn vẹn chênh lệch một bước là có thể đạt tới cảnh giới Sơ Huyền, nhưng ở trước mặt cao thủ như Mạc Lăng Sơn, một chút thực lực này cơ hồ có thể không cần tính toán tới.
Song Mạc Lăng Sơn không nghĩ tới ở thời điểm tâm tình của Linh nhi cực độ hỏng mất, đột nhiên một cỗ khí tức vô cùng hung hãn từ trong cơ thể nàng dữ dội tuôn ra.
Khí tức cường đại có lẽ cũng là vội vàng không kịp chuẩn bị, Linh nhi thế nhưng tránh thoát khỏi Mạc Lăng Sơn, lần nữa chợt lóe lên, thân ảnh của nàng cư nhiên xuất hện ở trước mặt Tử Huyên.
Theo khe hở khuếch tán ra, theo bộ xương cùng huyết nhục rơi xuống, bóng người không có chút hô hấp nào kia lần nữa mất đi thân thể.
Song sát na đợi tất cả bộ xương cùng huyết nhục này biến mất, đúng là nhìn thấy có một đạo thân ảnh khác thế nhưng từ nơi này chậm rãi hiện ra.
Thân ảnh vừa hiện liền là dữ dội lướt ra, lướt tới bên trong hắc sắc quang mang đang dũng động ở phía trước.
Một màn như vậy nếu có người nhìn thấy tất sẽ khiếp sợ dị thường, bởi vì lan da kia nguyên lai giống như là da rắn lột đi tỏa ra tân sinh khác thường.
Mà sát na thân ảnh kia lướt vào hắc sắc quang mang, tất cả hắc mang cũng giống như thủy triều tràn vào trong cỗ thân thể này, không giống như là trở về, càng giống như là bị hấp thu.
Thời điểm hắc mang bị hấp thu không còn, một cỗ thân thể trẻ tuổi cao ngất mà cường tráng lại là lần nữa xuất hiện, đó chính là Thần Dạ!
Một đôi tròng mắt hắc bạch phân mình giờ phút này để lộ ra tự tin tuyệt đối.
Thần Dạ khẽ động thân dưới, ngay sau đó liền là hài lòng cười cười, đây là thân thể từ trong con đường tử vong kia trọng tân ngưng tụ mà ra, thoạt nhìn cũng không có da thịt kinh người giống như cự nhân, nhưng chính hắn có thể rõ ràng cảm ứng được dưới thân thể nhìn như đơn bạc kia lại là có thêm một loại lực lượng kinh khủng khuếch tán ra ngoài.
Chính mình hiện tại so với trước đó không lâu, riêng là thân thể liền là cường hoành hơn rất nhiều.
Bất quá hưng phấn của Thần Dạ cũng không kéo dài bao lâu, hắn hoàn toàn hiểu rõ thời điểm mình ở bên bờ sinh tử bồi hồi, từng cảm ứng được sát ý mãnh liệt đến từ đỉnh núi.
Mà hiện tại càng có thể cảm ứng được cảm giác hỗn loạn vô cùng kia ở trên đỉnh núi.
- Oanh!
Phong bạo trên đỉnh núi rốt cuộc là biến mất không còn, hai đạo thân ảnh trong đó cũng là rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Thân thể khiến cho nam tử mê muội kia giờ phút này giống như là chim non gãy cánh, từ giữa không trung rơi xuống, máu tươi vẩy ra khắp cả đại địa.
Nhìn lại Cương Thi lão nhân, thực lực của lão cường thịnh hiển nhiên ở bên trong lần đại chiến này là đã chiến thắng được, bất quá chật vật của lão cũng là rõ ràng có thể thấy được.
Một thương của Tử Huyên đối với lão mà nói cũng không phải là có thể không nhìn.
- Tiểu nữ oa!
Giữa không trung, thanh âm của Cương Thi lão nhân có sát cơ cực đoan lăng lệ:
- Nhiều năm qua lão phu cũng không phải là chưa từng bị đả thương qua, nhưng còn là cũng chưa từng bị một hậu sinh vãn bối làm cho bị thương, hắc hắc, ngươi cũng coi như là rất giỏi rồi, nhưng hôm nay ngươi không thể không chết!
Đem thân thể ổn định, lau đi vết máu tươi bên khóe miệng, nghe lời như thế, Tử Huyên cũng là nhàn nhạt cười, trong thần sắc cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.
Lấy thực lực của Tử Huyên, ngay cả đối mặt với Cương Thi lão nhân, ở đánh một trận ra, nàng mặc dù bị thương, nhưng muốn đi thì lão cũng khó mà đem nàng lưu lại được.
Đây cũng là Tử Huyên có tự tin không sợ sau khi giúp đám người Mạc Lăng Sơn, những người bọn họ có làm ra chuyện đổi ý không thể khiến cho người ta tiếp nhận.
Song, tình huống đã bất đồng.
Đám người Mạc Lăng Sơn mặc dù còn không có trở thành bằng hữu, nhưng ở dưới tình huống là thế cục hết sức bất lợi mới vừa rồi, Mạc Lăng Sơn kiên quyết đứng ở bên cạnh mình, cũng không bỏ đá xuống giếng.
Hành động như vậy để cho trong lòng Tử Huyên có một ít hảo cảm.
Tử Huyên liền là một người như vậy, người nào đối với nàng tốt, người nào đối với nàng có tình nghĩa, như vậy nàng đều sẽ không vứt bỏ mà bất kể, cho dù phải đối mặt với địch nhân có thể sẽ khiến cho nàng ở chỗ này vứt bỏ tính mạng.
Huống chi Thần Dạ vẫn còn ở nơi này, Tử Huyên lại càng thêm không muốn rời đi.
- Mẹ, người như thế nào rồi?
Linh nhi nắm bàn tay lạnh như băng của Tử Huyên, nhìn Cương Thi lão nhân, hận ý ngập trời.
- Không có chuyện gì, Linh nhi, ngươi trước sang một bên đứng đi, đừng để cho mẹ phân tâm.
- Không!
Linh nhi vào giờ khắc này có quật cường đặc biệt:
- Mẹ, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu!
Lời này nếu như ở trong miệng những hài đồng khác nó ra, sẽ bị người ta cho là bị bệnh thần kinh mà đối đãi, nhưng mà ở Linh nhi nói ra lại làm cho người ta có một loại rung động thật sâu, đồng thời cũng làm cho người ta có một loại ảo giác, cho là Linh nhi có loại năng lực như thế.
Tử Huyên hơi hơi sững sờ, cười lắc đầu, nhẹ nhàng đem Linh nhi đẩy tới bên cạnh Mạc Lăng Sơn nói:
- Mạc gia chủ, giúp ta chiếu cố tốt Linh nhi!
- Tử Huyên cô nương yên tâm, không người nào có thể xúc phạm tới Linh nhi cô nương.
Mạc Lăng Sơn nghiêm nghị đáp, hắn có lòng muốn giúp Tử Huyên nhưng lực chưa đủ, đối mặt Nhạc hùng hắn đồng dạng không thể không nhìn.
Tử Huyên gật đầu, nhìn Cương Thi lão nhân, cười nhợt nhạt một tiếng, chợt hai tay nàng lộ ra, rõ ràng cả hai tay hiện ra năng lượng huyền khí tính chất bất đồng.
Tay trái là hỏa, cực nóng vô cùng!
Tay phải là lôi, bá đạo cực hạn!
Thấy một màn này, mọi người kinh hãi, Linh nhi kinh hãi:
- Mẹ, không nên!
- Linh nhi không cần lo lắng, nhiều năm qua ta cũng tìm hiểu được chỗ mấu chốt trong đó, làm như vậy sẽ không cần mất tính mạng của ta.
Thời điểm Tử Huyên nhẹ giọng giải thích, dưới vạn chúng chú mục, hai tay của nàng chậm rãi khép lại!
Giữa không trung, con mắt của Cương Thi lão nhân chợt ngưng tụ, trong lòng lão nhất thời có ý niệm bất an trong đầu, lão mơ hồ cảm thấy nếu để cho Tử Huyên đem hai loại năng lượng có tính chất bất đồng này dung hợp lại một chỗ mà nói, hôm nay coi như là chính mình cũng đừng hòng sống sót mà rời đi.
Nhất niệm đến đây, Cương Thi lão nhân không do dự nữa, thân thủ vừa động, hôi sắc khí lưu bàng bạc lại một lần nữa dữ dội tuôn ra, kèm theo năng lượng huyền khí cường đại dũng động, một cái hôi sắc cự chưởng khổng lồ lần nữa xuất hiện.
- Oanh!
Cương Thi lão nhân nhấn xuống một cái, hôi sắc cự chưởng liền như lưu tinh hướng Tử Huyên nặng nề phách xuống, thoáng cái liền đến.
Mà lúc này đây cách hành động khép lại hai tay của Tử Huyên còn cần một chút thời gian mới có thể hoàn thành!
- Buông ra!
Linh nhi kêu to.
- Linh nhi cô nương...
- Ngươi buông ra, nếu mẹ ta gặp chuyện không may, ta muốn tất cả các ngươi phải chôn cùng!
Linh nhi bi thống mà nói, ra sức vùng vẫy, nhưng nàng mặc dù thiên phú hơn ngươi, hôm nay cũng vẻn vẹn chênh lệch một bước là có thể đạt tới cảnh giới Sơ Huyền, nhưng ở trước mặt cao thủ như Mạc Lăng Sơn, một chút thực lực này cơ hồ có thể không cần tính toán tới.
Song Mạc Lăng Sơn không nghĩ tới ở thời điểm tâm tình của Linh nhi cực độ hỏng mất, đột nhiên một cỗ khí tức vô cùng hung hãn từ trong cơ thể nàng dữ dội tuôn ra.
Khí tức cường đại có lẽ cũng là vội vàng không kịp chuẩn bị, Linh nhi thế nhưng tránh thoát khỏi Mạc Lăng Sơn, lần nữa chợt lóe lên, thân ảnh của nàng cư nhiên xuất hện ở trước mặt Tử Huyên.
/1432
|