Khi ánh mắt của Thần Dạ đang quét tới quét lui, Mạc Lăng Sơn cầm đầu mọi người, trong lòng tràn ngập niềm vui gật đầu với hắn, mà ngay cả Chung Luyện cũng không ngoại lệ.
Tuy nói trận Long Huyết đầm này hắn không có vấn đề gì cả, bất quá Diêu Quang thành đã không còn, kế tiếp bọn họ có thể thương lượng làm thế nào để chia cắt những tài nguyên của Diêu Quang thành.
Cái chỗ tốt này thật sự không thua kém so với Long Huyết đầm, huống chi bây giờ đã không có đối thủ, tiếp theo Hắc Long sơn được mở ra, không có đối thủ sẽ rất thoải mái!
Bởi vậy, trong lòng Chung Luyện cảm thấy kính sợ đối với một người thiếu niên chỉ dùng một tay lại có thể cải biến bao nhiêu đại thành trì cùng tạo ra bố cục hôm nay.
Thần Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn chóng nhìn về phía Tử Huyên, hắn vần còn đang tu luyện, một thân khí tức giờ phút này cũng đã khôi phục lại rất nhiều, chỉ là khí tức bao phủ ở bên ngoài thân thể nàng lại trở nên hỗn biết, cũng không biết là đã yếu bớt đi bao nhiêu.
Mày kiếm của Thần Dạ khẽ nhướng lên, hỏi:
- Linh nhi, ta hôn mê mấy ngày rồi?
- Ba ngày rồi!
- Đã ba ngày rồi sao.
Thần Dạ nhất thời phiền lòng phất phất tay, hô to về phía bọn người Mạc Lăng Sơn đang cách đó không xa:
- Mạc gia chủ, các ngươi tiến vào Long Huyết đầm trước đi!
Nghe vậy mọi người không khỏi ngây cả người, Mạc Lăng Sơn vội vàng đến bên người Thần Dạ, nói:
- Thần công tử, ngươi có chỗ không biết, tuy rằng Long Huyết đầm chỉ có duy nhất năm người có thể đi vào hấp thu năng lượng bên trong, nhưng nếu tách ra mà vào, thì người tiến vào trước sẽ hấp thu quá nhiều năng lượng, khiến cho người có ít người nhiều, những người đến sau sẽ không chiếm được bao nhiêu cả.
Nếu như là bình thường, việc tốt như vậy Mạc Lăng Sơn chắc chắn sẽ không đùn đẩy ra ngoài, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, Mạc Lăng Sơn rõ ràng coi trọng mối quan hệ với mấy người trước mắt hơn là chỗ tốt ở trong Long Huyết đầm.
- Không sao cả, các ngươi cứ tiến vào trước đi!
Không có việc gì quan trọng hơn so với an nguy của Tử Huyên, bây giờ Thần Dạ không còn tâm tử để quan tâm tới Long Huyết đầm đó nữa.
Thấy Thần Dạ kiên quyết như vậy, Mạc Lăng Sơn đành phải thôi, xoay người đi trở về, sau khi nói vài tiếng, ba người Mạc Vô Hành xoay người bước về phía Long Huyết đầm.
Nhìn thấy bọn họ sắp đến gần Long Huyết đầm, trong lòng Thần Dạ khẽ động, nói rằng:
- Linh nhi, hay là ngươi cũng tiến vào Long Huyết đầm tu luyện đi.
Linh nhi lắc đầu nói:
- Không cần đâu đại ca ca, ta tự có vận mệnh của mình!
Nói cũng đúng, thân thể của Linh nhi có thể thấy được chính là một bảo tàng khổng lồ, cần gì phải bỏ gần tìm xa cơ chứ, so sánh lại thì Long Huyết đầm thật sự không là gì cả/
Sau khi ba người Mạc Vô Hành nhảy vào Long Huyết đầm, Mạc Lăng Sơn lại đi tới bên người Thần Dạ một lần nữa, gần như dùng ngữ khí xin chỉ thị mà nói:
- Thần công tử, chúng ta đã phái người đi rửa sạch Diêu Quang thành bên kia, không biết công tử có cái gì muốn phân phó nữa không?
- Tốc độ của Mạc gia chủ thật sự rất nhanh!
Thần Dạ cười nhạt, trầm ngâm một lát nói:
- Mặc kệ các ngươi làm gì ở Diêu Quang thành ta cũng sẽ không quản, các ngươi chiếm được cái gì cũng không cần phải báo cáo với ta, chỉ có một điều, từ nay về sau, ngươi phải luôn luôn nắm giữ Diêu Quang thành giống như Hiên Quang thành ở trong tay của ngươi.
Nghe Thần Dạ nói như thế, thần sắc của Mạc Lăng Sơn có chút kinh ngạc, hắn đã làm xong hết mọi việc, chuẩn bị đưa cho ba người Thần Dạ chỗ tốt lớn nhất, không nghĩ tới hắn cái gì cũng không muốn, ngược lại còn cho hắn một phần cam đoan khác.
- Thần công tử, ta…
Thần Dạ khoát khoát tay, cười nói:
- Mạc gia chủ, đây chính là nhân tình, cần biết nợ nhân tình là thứ khó để trả nhất! Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Mạc Lăng Sơn nghiêm sắc mặt nói:
- Công tử cứ yên tâm, phàm là do công tử phân công, cho dù có là núi đao biển lửa thì ta sống chết cũng sẽ đi!
Ở trong thế gian này không có chuyện tốt nào vô duyên vô cớ, so sánh lại, Thần Dạ có thể nói thẳng dễ dàng làm lòng người phục hơn so với việc rao giá trên trời.
Bằng không, với thân phận và địa vị của Mạc Lăng Sơn tuyệt đối sẽ không thốt ra lời thề mãnh liệt như thế.
Mà cái Thần Dạ muốn chính là chỗ này!
Thần Dạ đã có được chỗ tốt lớn nhất của hai đại thành trì Hiên Quang thành và Diêu Quang thành, còn những thứ khác cũng có thể tạo thành một nhân tình, mà Mạc Lăng Sơn cũng là chúa tể của một phương, cũng có thủ đoạn và dã tâm.
Thần Dạ cũng không nghĩ tới, muốn thu phục hắn chỉ cần cho hắn một cái hứa hẹn là đã đủ.
Ngày khác khi tiến lên Thiên Nhất Môn có Mạc Lăng Sơn cầm đầu mọi người chính là một trợ lực cường đại.
Thấy Thần Dạ không có gì muốn nói, Mạc Lăng Sơn ôm quyền lách mình lui về phía sau.
Không lâu sau, trừ bỏ Mạc Lăng Sơn ra, tất cả mọi người ở đây đều nhanh chóng đi xuống phía dưới núi, chỉ chừa lại một mình hắn, giống như một hộ vệ canh giữ ở trên ngọn núi này.
Hành động như vậy làm trong lòng Thần Dạ âm thầm thỏa mãn, Mạc Lăng Sơn dùng phương thức như thế này tự nói với mình hắn là thành tâm, ngươi không cần phải hoài nghi!
Thái độ chính là điều quan trọng nhất!
Thần Dạ chợt thu liễm tinh thần nói:
- Linh nhi, ngươi đi đến bên cạnh trước đi, ta muốn xem thử thương thế của mẹ ngươi như thế nào.
- Không được!
Linh nhi ngăn ở trước người mẫu thân, nàng là một người thông minh lanh lợi, nếu như Thần Dạ có thể xem xét kỹ vết thương của mẫu thân…. thì ba ngày trước cũng đã làm được, không cần phải chờ tới bây giờ.
Cái này biểu hiện ba ngày trước Thần Dạ không thể làm được, vậy thì bây giờ hắn cũng không có khả năng làm được.
Tuy nói thử một chút cũng không sau, nhưng sau khi Linh nhi thanh tỉnh đã cảm ứng được nguy hiểm trên người mẫu thân, trong lòng nàng rất lo lắng tới an nguy của mẫu thân, thật sự không muốn để cho Thần Dạ mạo hiểm thêm lần nữa.
- Linh nhi yên tâm đi, không có việc gì đâu.
- Ta nói không được là không được, đại ca ca, nương sẽ tự mình hồi phục lại như cũ, ngươi đừng quá lo lắng.
Linh nhi không hề đồng ý, kiên quyết nói.
Thần Dạ bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Linh nhi, ngươi là muốn ta làm cho ngươi ngủ rồi cái gì cũng không biết hay là lẳng lặng đứng ở bên cạnh đợi?
- Đại ca ca, ngươi khi dễ người!
Linh nhi không cam lòng quát lên.
Thần Dạ cười cười, không nói thêm lời nào, nhấc chân bước về phía Tử Huyên.
Thời gian ba ngày, Tử Huyên không chỉ không thể thức tỉnh, nhìn như thương thế tốt lên rất nhiều nhưng vẫn còn đang ở trong tình huống nguy hiểm, Thần Dạ có thế nào cũng không thể an tâm.
- Linh nhi, Mạc gia chủ, hai người hãy canh giữ ở phụ cận, không thể để cho bất luận động tĩnh gì đến quấy rầy chúng ta.
Lời này không cần phải nói, đây là trên đỉnh núi chứ không phải là mật thất, không thể nào không có bất cứ động tĩnh gì, huống chi trong Long Huyết đầm có người, năng lượng đã bắt đầu khởi động nên sẽ càng không cách nào an tĩnh được.
Tuy nói trận Long Huyết đầm này hắn không có vấn đề gì cả, bất quá Diêu Quang thành đã không còn, kế tiếp bọn họ có thể thương lượng làm thế nào để chia cắt những tài nguyên của Diêu Quang thành.
Cái chỗ tốt này thật sự không thua kém so với Long Huyết đầm, huống chi bây giờ đã không có đối thủ, tiếp theo Hắc Long sơn được mở ra, không có đối thủ sẽ rất thoải mái!
Bởi vậy, trong lòng Chung Luyện cảm thấy kính sợ đối với một người thiếu niên chỉ dùng một tay lại có thể cải biến bao nhiêu đại thành trì cùng tạo ra bố cục hôm nay.
Thần Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn chóng nhìn về phía Tử Huyên, hắn vần còn đang tu luyện, một thân khí tức giờ phút này cũng đã khôi phục lại rất nhiều, chỉ là khí tức bao phủ ở bên ngoài thân thể nàng lại trở nên hỗn biết, cũng không biết là đã yếu bớt đi bao nhiêu.
Mày kiếm của Thần Dạ khẽ nhướng lên, hỏi:
- Linh nhi, ta hôn mê mấy ngày rồi?
- Ba ngày rồi!
- Đã ba ngày rồi sao.
Thần Dạ nhất thời phiền lòng phất phất tay, hô to về phía bọn người Mạc Lăng Sơn đang cách đó không xa:
- Mạc gia chủ, các ngươi tiến vào Long Huyết đầm trước đi!
Nghe vậy mọi người không khỏi ngây cả người, Mạc Lăng Sơn vội vàng đến bên người Thần Dạ, nói:
- Thần công tử, ngươi có chỗ không biết, tuy rằng Long Huyết đầm chỉ có duy nhất năm người có thể đi vào hấp thu năng lượng bên trong, nhưng nếu tách ra mà vào, thì người tiến vào trước sẽ hấp thu quá nhiều năng lượng, khiến cho người có ít người nhiều, những người đến sau sẽ không chiếm được bao nhiêu cả.
Nếu như là bình thường, việc tốt như vậy Mạc Lăng Sơn chắc chắn sẽ không đùn đẩy ra ngoài, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, Mạc Lăng Sơn rõ ràng coi trọng mối quan hệ với mấy người trước mắt hơn là chỗ tốt ở trong Long Huyết đầm.
- Không sao cả, các ngươi cứ tiến vào trước đi!
Không có việc gì quan trọng hơn so với an nguy của Tử Huyên, bây giờ Thần Dạ không còn tâm tử để quan tâm tới Long Huyết đầm đó nữa.
Thấy Thần Dạ kiên quyết như vậy, Mạc Lăng Sơn đành phải thôi, xoay người đi trở về, sau khi nói vài tiếng, ba người Mạc Vô Hành xoay người bước về phía Long Huyết đầm.
Nhìn thấy bọn họ sắp đến gần Long Huyết đầm, trong lòng Thần Dạ khẽ động, nói rằng:
- Linh nhi, hay là ngươi cũng tiến vào Long Huyết đầm tu luyện đi.
Linh nhi lắc đầu nói:
- Không cần đâu đại ca ca, ta tự có vận mệnh của mình!
Nói cũng đúng, thân thể của Linh nhi có thể thấy được chính là một bảo tàng khổng lồ, cần gì phải bỏ gần tìm xa cơ chứ, so sánh lại thì Long Huyết đầm thật sự không là gì cả/
Sau khi ba người Mạc Vô Hành nhảy vào Long Huyết đầm, Mạc Lăng Sơn lại đi tới bên người Thần Dạ một lần nữa, gần như dùng ngữ khí xin chỉ thị mà nói:
- Thần công tử, chúng ta đã phái người đi rửa sạch Diêu Quang thành bên kia, không biết công tử có cái gì muốn phân phó nữa không?
- Tốc độ của Mạc gia chủ thật sự rất nhanh!
Thần Dạ cười nhạt, trầm ngâm một lát nói:
- Mặc kệ các ngươi làm gì ở Diêu Quang thành ta cũng sẽ không quản, các ngươi chiếm được cái gì cũng không cần phải báo cáo với ta, chỉ có một điều, từ nay về sau, ngươi phải luôn luôn nắm giữ Diêu Quang thành giống như Hiên Quang thành ở trong tay của ngươi.
Nghe Thần Dạ nói như thế, thần sắc của Mạc Lăng Sơn có chút kinh ngạc, hắn đã làm xong hết mọi việc, chuẩn bị đưa cho ba người Thần Dạ chỗ tốt lớn nhất, không nghĩ tới hắn cái gì cũng không muốn, ngược lại còn cho hắn một phần cam đoan khác.
- Thần công tử, ta…
Thần Dạ khoát khoát tay, cười nói:
- Mạc gia chủ, đây chính là nhân tình, cần biết nợ nhân tình là thứ khó để trả nhất! Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.
Mạc Lăng Sơn nghiêm sắc mặt nói:
- Công tử cứ yên tâm, phàm là do công tử phân công, cho dù có là núi đao biển lửa thì ta sống chết cũng sẽ đi!
Ở trong thế gian này không có chuyện tốt nào vô duyên vô cớ, so sánh lại, Thần Dạ có thể nói thẳng dễ dàng làm lòng người phục hơn so với việc rao giá trên trời.
Bằng không, với thân phận và địa vị của Mạc Lăng Sơn tuyệt đối sẽ không thốt ra lời thề mãnh liệt như thế.
Mà cái Thần Dạ muốn chính là chỗ này!
Thần Dạ đã có được chỗ tốt lớn nhất của hai đại thành trì Hiên Quang thành và Diêu Quang thành, còn những thứ khác cũng có thể tạo thành một nhân tình, mà Mạc Lăng Sơn cũng là chúa tể của một phương, cũng có thủ đoạn và dã tâm.
Thần Dạ cũng không nghĩ tới, muốn thu phục hắn chỉ cần cho hắn một cái hứa hẹn là đã đủ.
Ngày khác khi tiến lên Thiên Nhất Môn có Mạc Lăng Sơn cầm đầu mọi người chính là một trợ lực cường đại.
Thấy Thần Dạ không có gì muốn nói, Mạc Lăng Sơn ôm quyền lách mình lui về phía sau.
Không lâu sau, trừ bỏ Mạc Lăng Sơn ra, tất cả mọi người ở đây đều nhanh chóng đi xuống phía dưới núi, chỉ chừa lại một mình hắn, giống như một hộ vệ canh giữ ở trên ngọn núi này.
Hành động như vậy làm trong lòng Thần Dạ âm thầm thỏa mãn, Mạc Lăng Sơn dùng phương thức như thế này tự nói với mình hắn là thành tâm, ngươi không cần phải hoài nghi!
Thái độ chính là điều quan trọng nhất!
Thần Dạ chợt thu liễm tinh thần nói:
- Linh nhi, ngươi đi đến bên cạnh trước đi, ta muốn xem thử thương thế của mẹ ngươi như thế nào.
- Không được!
Linh nhi ngăn ở trước người mẫu thân, nàng là một người thông minh lanh lợi, nếu như Thần Dạ có thể xem xét kỹ vết thương của mẫu thân…. thì ba ngày trước cũng đã làm được, không cần phải chờ tới bây giờ.
Cái này biểu hiện ba ngày trước Thần Dạ không thể làm được, vậy thì bây giờ hắn cũng không có khả năng làm được.
Tuy nói thử một chút cũng không sau, nhưng sau khi Linh nhi thanh tỉnh đã cảm ứng được nguy hiểm trên người mẫu thân, trong lòng nàng rất lo lắng tới an nguy của mẫu thân, thật sự không muốn để cho Thần Dạ mạo hiểm thêm lần nữa.
- Linh nhi yên tâm đi, không có việc gì đâu.
- Ta nói không được là không được, đại ca ca, nương sẽ tự mình hồi phục lại như cũ, ngươi đừng quá lo lắng.
Linh nhi không hề đồng ý, kiên quyết nói.
Thần Dạ bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Linh nhi, ngươi là muốn ta làm cho ngươi ngủ rồi cái gì cũng không biết hay là lẳng lặng đứng ở bên cạnh đợi?
- Đại ca ca, ngươi khi dễ người!
Linh nhi không cam lòng quát lên.
Thần Dạ cười cười, không nói thêm lời nào, nhấc chân bước về phía Tử Huyên.
Thời gian ba ngày, Tử Huyên không chỉ không thể thức tỉnh, nhìn như thương thế tốt lên rất nhiều nhưng vẫn còn đang ở trong tình huống nguy hiểm, Thần Dạ có thế nào cũng không thể an tâm.
- Linh nhi, Mạc gia chủ, hai người hãy canh giữ ở phụ cận, không thể để cho bất luận động tĩnh gì đến quấy rầy chúng ta.
Lời này không cần phải nói, đây là trên đỉnh núi chứ không phải là mật thất, không thể nào không có bất cứ động tĩnh gì, huống chi trong Long Huyết đầm có người, năng lượng đã bắt đầu khởi động nên sẽ càng không cách nào an tĩnh được.
/1432
|