- Đại ca ca, đừng lo lắng, nương sẽ không có việc gì đâu.
Linh nhi nhẹ giọng nói.
- Ta nhất định sẽ không để cho nàng xảy ra việc gì cả.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, chợt ngồi xếp bằng chút, ba ngày chờ đợi không làm gì cũng không có gì tốt, không bằng tu luyện sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh một chút.
Thấy thế Linh nhi cũng nhu thuận ngồi ở bên cạnh Thần Dạ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạc Lăng Sơn ở cách đó không xa, sau khi nhìn thấy bên này an tĩnh cũng ngồi xếp bằng, ánh mắt của hắn giống như chim ưng quét đi xung quanh, biết rõ lúc này trên đỉnh Hắc Long Sơn này tuyệt đối sẽ không thể có bất kỳ một người nào, nhưng hắn vẫn phải chú ý đề phòng.
Trên đỉnh núi giờ phút này chỉ có gió thỉnh thoảng thổi đến mà thôi, trừ cái đó ra cũng chỉ còn có vài tiếng hít thở cùng với những người đang lăn lộn ở Long Huyết đầm.
Ở trong một mảnh đất âm u có một cái huyệt động, nơi này khác với huyệt động bình thường ở chỗ, không khí ở trong nay dường như không hề có, dường như chỉ có sự yên tĩnh mà thôi.
Ở sâu trong huyệt động có hai vị lão giả đang ngồi xếp bằng, một người trong đó có thân hình cao lớn uy lãnh, có lẽ bởi vì bị thương nên sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt. Trên người hắn khoác áo bào màu xanh rộng thùng thình, lại nhìn như là khoác ở trên một khung xương.
- Sư huynh, ngươi thế nào rồi?
Một lão nhân mặc áo bào trò khác gấp gáp hỏi.
- Yên tâm, vẫn chưa chết, những ngươi kia cũng sẽ không để lão phu chết, ít nhất hiện tại không có gì đáng ngại cả.
Lão giả mặc áo bào xanh cười nói.
Nghe vậy nét mặt của lão nhân mặc áo bào tro vội hiện lên vẻ lạnh lẽo:
- Sư huynh, dù gì thì chúng ta cũng là đệ tử của tnm, mặc dù người bọn họ lựa chọn không phải là chúng ta nhưng nếu làm như vậy thật sự cũng hơi quá đáng! Hoàng triều Đại Hoa yên ổn cũng là có một phần công lao của chúng ta ma.
- Ha ha!
Lão giả mặc áo bào xanh nhàn nhạt cười nói:
- Lão Lâm, ta và ngươi xuất thân từ Thiên Nhất môn, đã sớm hiểu rõ tác phong làm việc của bọn hắn. Không có chuyện gì cả, cứ để mặc bọn hắn đi, lão phu cũng muốn nhìn xem bọn hắn đến tột cùng có thể mở ra cái gọi là bảo tàng kia hay không?
- Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, sư huynh, thân thể của ngươi cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Lão nhân mặc áo bào tro vội vã nói.
- Vì Thần gia lão phu quyết không thể lùi bước, lão Lâm, vậy mà ngươi cũng không thể phụng bồi lão phu sao?
Lão giả mặc áo bào xanh nhẹ giọng cười, chợt nghiêm nét mặt nói:
- Lão phi phải kiên trì đến một ngày Dạ nhi lên Thiên Nhất môn, lão phu sẽ chờ đợi, những gì mà trong khoảng thời gian này ta và ngươi phải chịu đựng, nhất định phải đòi lại gấp trăm lần trên người Thiên Nhất môn!
…
Thời gian ba ngày nhoáng một cái đã trôi qua.
Còn không đợi đến thời gian hẹn với Tử Huyên, Thần Dạ đã sớm rời khỏi trạng thái tu luyện, sau đó tất cả ánh mắt cùng tinh thần đều gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi kia.
Vẻn vẹn chỉ nhìn một cái, ánh mắt của Thần Dạ lại trở nên ngưng lại.
Hiện tại trạng thái của Tử Huyên, theo như mắt thường nhìn lại cũng không thể nói là tốt hay xấu, bây giờ nàng chỉ như một người bình thường, tốc độ tu luyện vô cùng chậm giống như một người thường vừa mới tiếp xúc võ đạo.
Mà dưới sự cảm giác của sức lực linh hồn, khí tức hỗn loạn quay chung quanh thân thể Tử Huyên có lẽ đã giảm bớt sau ba ngày tu luyện, nếu như hiện tại có bất kỳ vật gì đó tới gần Tử Huyên, chắc chắn nhưng khí tức này sẽ không thể nào hình thành nên một tường đồng vách sắt không thể nào phá vỡ.
Đây là chuyện tốt, cái này nói lên Tử Huyên đã luyện hóa được phần lớn những khí tức hỗn loạn này.
Nhưng mà điều khiến Thần Dạ vẫn luôn lo lắng chính là, khí tức quanh thân Thần Dạ cũng đứt quãng, phảng phất như một người bình thường trước khi tử vong, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
- Công tử, đừng quá lo lắng, Tử Huyên cô nương sẽ không có việc gì đâu.
Mạc Lăng Sơn tới gần bên người Thần Dạ, nhỏ giọng nói, với thực lực của hắn cũng có thể cảm ứng được tình huống hôm nay của Tử Huyên.
Những lời này chính Mạc Lăng Sơn cũng không tin tưởng lắm…. Thần Dạ cười khẽ:
- Ta nhất định sẽ không để cho Tử Huyên có việc.
Mạc Lăng Sơn vội hỏi:
- Không biết ta có thể giúp được gì không?
- Đợi!
Thần Dạ nói:
- Tử Huyên nói ba ngày, hiện tại còn chưa đủ, cứ tiếp tục chờ!
- Cuối cùng đã tới lúc rồi.
Nhìn lên không trung, quang mang chói mắt làm cho Thần Dạ không thể nào mở hai mắt, khi hắn thu hồi ánh mắt đặt ở trên người của Thần Dạ, trong ánh mắt kia có thêm vẻ kiên định đáng tin.
- Đại ca ca, đợi thêm một lát nữa được không?
Linh nhi nắm chặt tay Thần Dạ, gần như là cầu khẩn nói.
Thần Dạ cúi người xuống nhìn Linh nhi, ôn nhu nói:
- Trong ba ngày này lòng của ta không thể nào bình an được. Linh nhi, ngươi phải biết, mặc kệ là đợi bao lâu thì đến cuối cùng ta cũng muốn làm như vậy.
- Thế nhưng…
- Ngươi cũng không muốn mẹ ngươi xảy ra chuyện gì phải không?
Thần Dạ nhẹ nhàng cười, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Linh nhi, chợt rút tay về đi tới hướng Tử Huyên.
- Ầm!
Có lẽ là cảm ứng được Thần Dạ sắp có cử động, trong cơ thể của Tử Huyên bỗng nhiên có một đạo lôi đình màu tím, cùng với một đạo hỏa diễm hồng sắc cùng nhau điên cuồng tuôn ra, sau đó giống như hai thần giữ nhà một trái một phải xoay người người Tử Huyên.
- Đã tới lúc này mà còn muốn ngăn cản ta sao?
Cảm thụ được lôi đình phách đạo cùng với ngọn lửa cuồng qua, nhìn về phía hư không bởi vì có hai đạo năng lượng này mà trở nên vô cùng mơ hồ, Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cười, cước bộ không hề dừng lại mà vẫn nhanh chóng đi về phía trước.
- Đại ca ca, chờ một chút, ngươi xem kìa!
Linh nhi lại lần nữa ngăn Thần Dạ lại, chỉ vào không trung phía trên mẫu thân, nói.
Thần Dạ phóng nhãn nhìn lại, chợt ánh mắt của hắn mạnh mẽ ngưng lại.
Trên đỉnh đầu của Tử Huyên, lôi đình và hỏa diễm giống như hai đầu thần lòng, vào lúc này lại có chút dựa sát vào nhau, mơ hồ như sắp dung hợp lại.
Thần Dạ ngây ra một lúc, không khỏi gầm lên:
- Nữ nhân ngốc này, làm hại chúng ta lo lắng cho ngươi, ngươi thế mà lại lựa chọn một thời cơ tốt để hành sự như vậy.
Gần bảy ngày tu luyện và hôn mê, lúc đầu Tử Huyên cũng không phải bởi vì bị thương quá nặng, cũng không phải là do cưỡng chế dung hợp hai đạo năng lượng khiến cho nàng bị thương tổn nghiêm trọng, mà là nàng nương nhờ vào kinh nghiệm đã đạt được sau khi thành công, cổ vũ giúp nàng lĩnh ngộ ra được vũ kỹ, hoàn toàn thông hiểu đạo lí!
Nữ nhân này thật sự là quá điên cuồng. Chẳng lẽ nàng không biết, ở trạng thái trọng thương như bây giờ mà lại làm một cử động như thế, không sợ sẽ bị mất mạng hay sao?
Nàng thế mà lại kiên trì như vậy!
Thần Dạ há hốc mồm, hắn tự cho là khi mình gặp phải những chuyện phi thường, thủ đoạn làm việc của hắn cũng sẽ trở nên cực kỳ tàn nhẫn và điên cuồng, thế nhưng lại giống như kém rất nhiều so với Tử Huyên.
Linh nhi nhẹ giọng nói.
- Ta nhất định sẽ không để cho nàng xảy ra việc gì cả.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, chợt ngồi xếp bằng chút, ba ngày chờ đợi không làm gì cũng không có gì tốt, không bằng tu luyện sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh một chút.
Thấy thế Linh nhi cũng nhu thuận ngồi ở bên cạnh Thần Dạ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạc Lăng Sơn ở cách đó không xa, sau khi nhìn thấy bên này an tĩnh cũng ngồi xếp bằng, ánh mắt của hắn giống như chim ưng quét đi xung quanh, biết rõ lúc này trên đỉnh Hắc Long Sơn này tuyệt đối sẽ không thể có bất kỳ một người nào, nhưng hắn vẫn phải chú ý đề phòng.
Trên đỉnh núi giờ phút này chỉ có gió thỉnh thoảng thổi đến mà thôi, trừ cái đó ra cũng chỉ còn có vài tiếng hít thở cùng với những người đang lăn lộn ở Long Huyết đầm.
Ở trong một mảnh đất âm u có một cái huyệt động, nơi này khác với huyệt động bình thường ở chỗ, không khí ở trong nay dường như không hề có, dường như chỉ có sự yên tĩnh mà thôi.
Ở sâu trong huyệt động có hai vị lão giả đang ngồi xếp bằng, một người trong đó có thân hình cao lớn uy lãnh, có lẽ bởi vì bị thương nên sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt. Trên người hắn khoác áo bào màu xanh rộng thùng thình, lại nhìn như là khoác ở trên một khung xương.
- Sư huynh, ngươi thế nào rồi?
Một lão nhân mặc áo bào trò khác gấp gáp hỏi.
- Yên tâm, vẫn chưa chết, những ngươi kia cũng sẽ không để lão phu chết, ít nhất hiện tại không có gì đáng ngại cả.
Lão giả mặc áo bào xanh cười nói.
Nghe vậy nét mặt của lão nhân mặc áo bào tro vội hiện lên vẻ lạnh lẽo:
- Sư huynh, dù gì thì chúng ta cũng là đệ tử của tnm, mặc dù người bọn họ lựa chọn không phải là chúng ta nhưng nếu làm như vậy thật sự cũng hơi quá đáng! Hoàng triều Đại Hoa yên ổn cũng là có một phần công lao của chúng ta ma.
- Ha ha!
Lão giả mặc áo bào xanh nhàn nhạt cười nói:
- Lão Lâm, ta và ngươi xuất thân từ Thiên Nhất môn, đã sớm hiểu rõ tác phong làm việc của bọn hắn. Không có chuyện gì cả, cứ để mặc bọn hắn đi, lão phu cũng muốn nhìn xem bọn hắn đến tột cùng có thể mở ra cái gọi là bảo tàng kia hay không?
- Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, sư huynh, thân thể của ngươi cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Lão nhân mặc áo bào tro vội vã nói.
- Vì Thần gia lão phu quyết không thể lùi bước, lão Lâm, vậy mà ngươi cũng không thể phụng bồi lão phu sao?
Lão giả mặc áo bào xanh nhẹ giọng cười, chợt nghiêm nét mặt nói:
- Lão phi phải kiên trì đến một ngày Dạ nhi lên Thiên Nhất môn, lão phu sẽ chờ đợi, những gì mà trong khoảng thời gian này ta và ngươi phải chịu đựng, nhất định phải đòi lại gấp trăm lần trên người Thiên Nhất môn!
…
Thời gian ba ngày nhoáng một cái đã trôi qua.
Còn không đợi đến thời gian hẹn với Tử Huyên, Thần Dạ đã sớm rời khỏi trạng thái tu luyện, sau đó tất cả ánh mắt cùng tinh thần đều gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi kia.
Vẻn vẹn chỉ nhìn một cái, ánh mắt của Thần Dạ lại trở nên ngưng lại.
Hiện tại trạng thái của Tử Huyên, theo như mắt thường nhìn lại cũng không thể nói là tốt hay xấu, bây giờ nàng chỉ như một người bình thường, tốc độ tu luyện vô cùng chậm giống như một người thường vừa mới tiếp xúc võ đạo.
Mà dưới sự cảm giác của sức lực linh hồn, khí tức hỗn loạn quay chung quanh thân thể Tử Huyên có lẽ đã giảm bớt sau ba ngày tu luyện, nếu như hiện tại có bất kỳ vật gì đó tới gần Tử Huyên, chắc chắn nhưng khí tức này sẽ không thể nào hình thành nên một tường đồng vách sắt không thể nào phá vỡ.
Đây là chuyện tốt, cái này nói lên Tử Huyên đã luyện hóa được phần lớn những khí tức hỗn loạn này.
Nhưng mà điều khiến Thần Dạ vẫn luôn lo lắng chính là, khí tức quanh thân Thần Dạ cũng đứt quãng, phảng phất như một người bình thường trước khi tử vong, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
- Công tử, đừng quá lo lắng, Tử Huyên cô nương sẽ không có việc gì đâu.
Mạc Lăng Sơn tới gần bên người Thần Dạ, nhỏ giọng nói, với thực lực của hắn cũng có thể cảm ứng được tình huống hôm nay của Tử Huyên.
Những lời này chính Mạc Lăng Sơn cũng không tin tưởng lắm…. Thần Dạ cười khẽ:
- Ta nhất định sẽ không để cho Tử Huyên có việc.
Mạc Lăng Sơn vội hỏi:
- Không biết ta có thể giúp được gì không?
- Đợi!
Thần Dạ nói:
- Tử Huyên nói ba ngày, hiện tại còn chưa đủ, cứ tiếp tục chờ!
- Cuối cùng đã tới lúc rồi.
Nhìn lên không trung, quang mang chói mắt làm cho Thần Dạ không thể nào mở hai mắt, khi hắn thu hồi ánh mắt đặt ở trên người của Thần Dạ, trong ánh mắt kia có thêm vẻ kiên định đáng tin.
- Đại ca ca, đợi thêm một lát nữa được không?
Linh nhi nắm chặt tay Thần Dạ, gần như là cầu khẩn nói.
Thần Dạ cúi người xuống nhìn Linh nhi, ôn nhu nói:
- Trong ba ngày này lòng của ta không thể nào bình an được. Linh nhi, ngươi phải biết, mặc kệ là đợi bao lâu thì đến cuối cùng ta cũng muốn làm như vậy.
- Thế nhưng…
- Ngươi cũng không muốn mẹ ngươi xảy ra chuyện gì phải không?
Thần Dạ nhẹ nhàng cười, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Linh nhi, chợt rút tay về đi tới hướng Tử Huyên.
- Ầm!
Có lẽ là cảm ứng được Thần Dạ sắp có cử động, trong cơ thể của Tử Huyên bỗng nhiên có một đạo lôi đình màu tím, cùng với một đạo hỏa diễm hồng sắc cùng nhau điên cuồng tuôn ra, sau đó giống như hai thần giữ nhà một trái một phải xoay người người Tử Huyên.
- Đã tới lúc này mà còn muốn ngăn cản ta sao?
Cảm thụ được lôi đình phách đạo cùng với ngọn lửa cuồng qua, nhìn về phía hư không bởi vì có hai đạo năng lượng này mà trở nên vô cùng mơ hồ, Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cười, cước bộ không hề dừng lại mà vẫn nhanh chóng đi về phía trước.
- Đại ca ca, chờ một chút, ngươi xem kìa!
Linh nhi lại lần nữa ngăn Thần Dạ lại, chỉ vào không trung phía trên mẫu thân, nói.
Thần Dạ phóng nhãn nhìn lại, chợt ánh mắt của hắn mạnh mẽ ngưng lại.
Trên đỉnh đầu của Tử Huyên, lôi đình và hỏa diễm giống như hai đầu thần lòng, vào lúc này lại có chút dựa sát vào nhau, mơ hồ như sắp dung hợp lại.
Thần Dạ ngây ra một lúc, không khỏi gầm lên:
- Nữ nhân ngốc này, làm hại chúng ta lo lắng cho ngươi, ngươi thế mà lại lựa chọn một thời cơ tốt để hành sự như vậy.
Gần bảy ngày tu luyện và hôn mê, lúc đầu Tử Huyên cũng không phải bởi vì bị thương quá nặng, cũng không phải là do cưỡng chế dung hợp hai đạo năng lượng khiến cho nàng bị thương tổn nghiêm trọng, mà là nàng nương nhờ vào kinh nghiệm đã đạt được sau khi thành công, cổ vũ giúp nàng lĩnh ngộ ra được vũ kỹ, hoàn toàn thông hiểu đạo lí!
Nữ nhân này thật sự là quá điên cuồng. Chẳng lẽ nàng không biết, ở trạng thái trọng thương như bây giờ mà lại làm một cử động như thế, không sợ sẽ bị mất mạng hay sao?
Nàng thế mà lại kiên trì như vậy!
Thần Dạ há hốc mồm, hắn tự cho là khi mình gặp phải những chuyện phi thường, thủ đoạn làm việc của hắn cũng sẽ trở nên cực kỳ tàn nhẫn và điên cuồng, thế nhưng lại giống như kém rất nhiều so với Tử Huyên.
/1432
|