- Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Cảm ứng được hai thân thể cao lớn, sau khi bị tia sáng của đối phương cắn nuốt, khí tức phát ra đã bé đến mức không thể nghe thấy được, khiến tinh thần của Thần Dạ cũng chợt ngưng tụ lại.
Hắn cũng rất muốn biết hai tên này dây dưa với nhau mấu trăm năm, tới cuối cùng là người nào chiến thắng vậy!
Ở bên trên không trung, long uy thuần khiết cùng với mũi nhọn ngập trời của Cự Hổ đã sắp sửa hầu như không còn, biển hiện trận đại chiến này đã gần đến kết thúc, kế tiếp chính là đợi hai đại cao thủ này, xem ai có thể kiên trì lâu hơn được một chút thì người đó sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng…
Thế nhưng vào lúc này, ở bên trong thân thể cực kỳ hư ảo của Cự Hổ hai cánh có một luồng hồng quang dữ dội lướt ra ngoài, nhìn từ đàng xa giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, Hắc Long cũng có hành động giống như trước, chỉ bất quá sinh ra trong cơ thể Hắc Long lại là một ngọn lửa hắc sắc, nhìn qua lại càng thêm quỷ dị.
Hai ánh lửa bất đồng, chỉ lóe lên ở bên ngoài thân thể của mình trong chốc lát, sau đó lại dùng thái độ không sợ hãi, hung ác điên cuồng quét tới.
- Bồng bồng bồng!
Hư không liền lâm vào mơ hồ, từng khe hở đen nhánh không ngừng xuất hiện, vào lúc này làm cho người ta có cảm giác mọi thứ dường như sắp sụp đổ.
Ở trong hai đạo hỏa diễm này đã không cách nào nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Hắc Long và Cự Hổ, tựa hồ như bọn chúng đã bị tan rã, chỉ còn có âm thanh rồng ngâm cùng tiếng hổ gầm vẫn còn đang đan xen vào nhau mà thôi, khiến cho hư không hiện ra vặn vẹo không theo quy tắc.
Vào thời khắc này, ngọn lửa màu đỏ cùng ngọn lửa màu đen chỉ miễn cưỡng duy trì giống như ánh nến, rõ ràng hai thân thể cao lớn đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.
Thiên địa nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh!
Một lát sau sức lực linh hồn của Thần Dạ từ sâu trong hư vô mãnh liệt bắn xuống, hắn cảm ứng được trong thiên địa, ngoại trừ hắn ra cũng không có bất cứ dao động nào nữa, lúc này chỉ biết cười khổ.
Thật không nghĩ tới, một trận đại chiến cuối cùng này, dùng phương thức mãnh liệt nhất để bắt đầu nhưng lại lấy phương thức điên cuồng nhất để kết thúc, hai vị cao thủ đứng đầu của yêu tộc vì giành được thắng lợi hẳn là không tiếc bất cứ thứ gì…
Đứng nguyên tại chỗ, Thần Dạ dò xét cẩn thận hồi lâu, cho đến khi xác nhận trong thế giới hư huyễn trống rỗng, không còn một tia hơi thở của Long Hồ, lúc này hắn mới khống chế sức lực linh hồn trở lại trong thế giới chân thật.
Sức lực linh hồn lướt trở vê trong bản thể, Thần Dạ lập tức mở mắt ra nhìn hai bộ hài cốt khổng lồ, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, tâm nguyện cuối cùng đã hoàn thành, có thể kết thúc được không?
- Tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi.
Thanh âm Hắc Long lại lần nữa hiện ra trong đầu, trong thanh âm có một loại buông lỏng chưa bao giờ có.
Thần Dạ nhất thời buông lỏng chút ít, nói:
- Không làm nhục sứ mệnh là được rồi, tiền bối có thể nghĩ ngơi.
- Ha ha, đó là tất nhiên…
Hắc Long có chút vui mừng cười, mà tiếng cười cũng dần dần rời xa, cuối cùng tản ra ở trong gió.
Nhưng vào lúc này Thần Dạ lại có thể cảm ứng được, bắt đầu từ lúc này Hắc Long mới được cho là thật sự tiêu tán ở nơi đây.
Cao thủ một đời đứng đầu lại dùng một loại phương thức vô thanh vô tức như vậy để rời khỏi thế gian, lại làm cho người ta có chút thổn thức, nhưng có lẽ đây chính là kết quả mà Hắc Long muốn, nếu không thì trước khi rời đi Hắc Long sẽ không tiêu sái như thế.
- Tiên bối, một đường thượng lộ bình an!
Thanh âm lẩm bẩm nhẹ nhàng rơi xuống, tay Thần Dạ khẽ vẫy, quang mang tử sắc vọt xuống thu hết vào.
- Răng rắc!
Ngay lúc Thần Dạ đang thu hài cốt của Hắc Long vào trong điện Cổ Đế, một thanh âm vỡ tan rất nhỏ đột nhiên vang lên.
Thần Dạ lặng lẽ ngẩn người, vội vàng nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy hài cốt khổng lồ của Cự Hổ hai cánh kia phảng phất như chịu phải đòn tổn thương rất nghiêm trọng, một cái khe từ trong hài cốt của nó hiện ra ngoài.
- Phanh!
Thời điểm cái khe hiện đầy trên hài cốt, hài cốt Cự Hổ hai cánh liền biến thành mảnh vỡ, phiêu tán trong thiên địa, ngay cả một chút cũng không hề tồn tại. Mà sau khi hài cốt này biến mất, Thần Dạ tựa hồ cảm ứng được vẻ hung lệ cũng nhanh chóng chợt lóe lên rồi biến mất.
- Đây là đang uy hiếp hay là đang cảnh báo mình thế?
Thần Dạ cười nhạt lắc đầu, nếu lựa chọn trợ giúp Hắc Long thì tất sẽ đắc tội với đối thủ của nó, cái này cũng không hề kỳ quái.
Nhìn hài cốt trở thành từng mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt, Thần Dạ cũng cảm thấy đáng tiếc không ngừng, người này khi còn sống cường đại như thế thì hài cốt cùng là bảo bối phi phàm, dùng để luyện chế vũ khí hay gì đó cũng là một nguyên liệu rất tốt, đáng tiếc…
Nhưng khi nhìn thấy hài cốt của Cự Hổ hai cánh biến mất như vậy có thể thấy được, cuối cùng là Hắc Long đã chiến thắng, nếu không thì biến hóa như thế hẳn là sẽ phát sinh ở trên hài cốt của Hắc Long rồi.
Thần Dạ tin tưởng Cự Hổ hai cánh là sợ hài cốt của mình sau này sẽ trở thành đồ chơi trong tay người khác nên cố ý làm như thế, người nay ngay cả chấp niệm cuối cùng cũng không có, thế mà lại có năng lực để phá hủy hài cốt của chính mình.
Bất quá đáng tiếc chung quy cũng là đáng tiếc, không có được hài cốt của người này cũng được coi là một chuyện tốt!
Chủng tộc Cự Hổ hai cánh không thể nghi ngờ chính là một loại cực kỳ cường đại ở trong thế gian, nếu để cho bọn họ biết trong thế gian có một người có được hài cốt của tộc nhân như vậy…. thì đây chính là một phiền toái lớn.
Ngay cả Thần Dạ cũng có thể giải thích rõ, mà bọn họ cũng có thể tin tưởng giải thích của Thần Dạ, quá trình này thủy chung cũng sẽ không quá đơn giản, chỉ vì một bộ hài cốt mà lại rước tới một phiền toái rất lớn thì cũng không phải là chuyện tốt, cho dù hài cốt này rất đáng tiền.
Sau khi thu xong hài cốt của Hắc Long, Thần Dạ nghỉ ngơi trong một lát, đợi đến khi tinh thần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, trong hai con mắt của hắn nhất thời lóe ra một vẻ kỳ vọng rất sâu.
Sau khi nhận được truyền thừa của Hắc Long, trong nháy mắt liền phát hiện tu vi đạt tới cảnh giới Thượng Huyền, Thần Dạ liền muốn vào điện Cổ Đế thử một lần nữa.
Bất quá khi đó là bởi vì lo lắng cho mẹ con của Thần Dạ, cho nên bỏ qua.
Mà nay lại là một cơ hội tuyệt hảo, lúc này Thần Dạ đã có thể không kiệng kị gì mà làm chuyện hắn muốn…
Khu vực bình nguyên vô cùng vô tận, nơi đây mặc dù không phải là một mảnh đất hoang vu nhưng cũng không thấy được màu xanh khắp mọi nơi…
Đứng thẳng người ở trong mảnh thiên địa này, Thần Dạ vẫn có cảm giác nhỏ bé như cũ, ý kính ngưỡng trong nội tâm đối với cung điện này cho tới lúc này vẫn chưa từng thiếu nửa phần.
Cảm ứng được hai thân thể cao lớn, sau khi bị tia sáng của đối phương cắn nuốt, khí tức phát ra đã bé đến mức không thể nghe thấy được, khiến tinh thần của Thần Dạ cũng chợt ngưng tụ lại.
Hắn cũng rất muốn biết hai tên này dây dưa với nhau mấu trăm năm, tới cuối cùng là người nào chiến thắng vậy!
Ở bên trên không trung, long uy thuần khiết cùng với mũi nhọn ngập trời của Cự Hổ đã sắp sửa hầu như không còn, biển hiện trận đại chiến này đã gần đến kết thúc, kế tiếp chính là đợi hai đại cao thủ này, xem ai có thể kiên trì lâu hơn được một chút thì người đó sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng…
Thế nhưng vào lúc này, ở bên trong thân thể cực kỳ hư ảo của Cự Hổ hai cánh có một luồng hồng quang dữ dội lướt ra ngoài, nhìn từ đàng xa giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, Hắc Long cũng có hành động giống như trước, chỉ bất quá sinh ra trong cơ thể Hắc Long lại là một ngọn lửa hắc sắc, nhìn qua lại càng thêm quỷ dị.
Hai ánh lửa bất đồng, chỉ lóe lên ở bên ngoài thân thể của mình trong chốc lát, sau đó lại dùng thái độ không sợ hãi, hung ác điên cuồng quét tới.
- Bồng bồng bồng!
Hư không liền lâm vào mơ hồ, từng khe hở đen nhánh không ngừng xuất hiện, vào lúc này làm cho người ta có cảm giác mọi thứ dường như sắp sụp đổ.
Ở trong hai đạo hỏa diễm này đã không cách nào nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Hắc Long và Cự Hổ, tựa hồ như bọn chúng đã bị tan rã, chỉ còn có âm thanh rồng ngâm cùng tiếng hổ gầm vẫn còn đang đan xen vào nhau mà thôi, khiến cho hư không hiện ra vặn vẹo không theo quy tắc.
Vào thời khắc này, ngọn lửa màu đỏ cùng ngọn lửa màu đen chỉ miễn cưỡng duy trì giống như ánh nến, rõ ràng hai thân thể cao lớn đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.
Thiên địa nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh!
Một lát sau sức lực linh hồn của Thần Dạ từ sâu trong hư vô mãnh liệt bắn xuống, hắn cảm ứng được trong thiên địa, ngoại trừ hắn ra cũng không có bất cứ dao động nào nữa, lúc này chỉ biết cười khổ.
Thật không nghĩ tới, một trận đại chiến cuối cùng này, dùng phương thức mãnh liệt nhất để bắt đầu nhưng lại lấy phương thức điên cuồng nhất để kết thúc, hai vị cao thủ đứng đầu của yêu tộc vì giành được thắng lợi hẳn là không tiếc bất cứ thứ gì…
Đứng nguyên tại chỗ, Thần Dạ dò xét cẩn thận hồi lâu, cho đến khi xác nhận trong thế giới hư huyễn trống rỗng, không còn một tia hơi thở của Long Hồ, lúc này hắn mới khống chế sức lực linh hồn trở lại trong thế giới chân thật.
Sức lực linh hồn lướt trở vê trong bản thể, Thần Dạ lập tức mở mắt ra nhìn hai bộ hài cốt khổng lồ, hắn nhẹ giọng nói:
- Tiền bối, tâm nguyện cuối cùng đã hoàn thành, có thể kết thúc được không?
- Tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi.
Thanh âm Hắc Long lại lần nữa hiện ra trong đầu, trong thanh âm có một loại buông lỏng chưa bao giờ có.
Thần Dạ nhất thời buông lỏng chút ít, nói:
- Không làm nhục sứ mệnh là được rồi, tiền bối có thể nghĩ ngơi.
- Ha ha, đó là tất nhiên…
Hắc Long có chút vui mừng cười, mà tiếng cười cũng dần dần rời xa, cuối cùng tản ra ở trong gió.
Nhưng vào lúc này Thần Dạ lại có thể cảm ứng được, bắt đầu từ lúc này Hắc Long mới được cho là thật sự tiêu tán ở nơi đây.
Cao thủ một đời đứng đầu lại dùng một loại phương thức vô thanh vô tức như vậy để rời khỏi thế gian, lại làm cho người ta có chút thổn thức, nhưng có lẽ đây chính là kết quả mà Hắc Long muốn, nếu không thì trước khi rời đi Hắc Long sẽ không tiêu sái như thế.
- Tiên bối, một đường thượng lộ bình an!
Thanh âm lẩm bẩm nhẹ nhàng rơi xuống, tay Thần Dạ khẽ vẫy, quang mang tử sắc vọt xuống thu hết vào.
- Răng rắc!
Ngay lúc Thần Dạ đang thu hài cốt của Hắc Long vào trong điện Cổ Đế, một thanh âm vỡ tan rất nhỏ đột nhiên vang lên.
Thần Dạ lặng lẽ ngẩn người, vội vàng nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy hài cốt khổng lồ của Cự Hổ hai cánh kia phảng phất như chịu phải đòn tổn thương rất nghiêm trọng, một cái khe từ trong hài cốt của nó hiện ra ngoài.
- Phanh!
Thời điểm cái khe hiện đầy trên hài cốt, hài cốt Cự Hổ hai cánh liền biến thành mảnh vỡ, phiêu tán trong thiên địa, ngay cả một chút cũng không hề tồn tại. Mà sau khi hài cốt này biến mất, Thần Dạ tựa hồ cảm ứng được vẻ hung lệ cũng nhanh chóng chợt lóe lên rồi biến mất.
- Đây là đang uy hiếp hay là đang cảnh báo mình thế?
Thần Dạ cười nhạt lắc đầu, nếu lựa chọn trợ giúp Hắc Long thì tất sẽ đắc tội với đối thủ của nó, cái này cũng không hề kỳ quái.
Nhìn hài cốt trở thành từng mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt, Thần Dạ cũng cảm thấy đáng tiếc không ngừng, người này khi còn sống cường đại như thế thì hài cốt cùng là bảo bối phi phàm, dùng để luyện chế vũ khí hay gì đó cũng là một nguyên liệu rất tốt, đáng tiếc…
Nhưng khi nhìn thấy hài cốt của Cự Hổ hai cánh biến mất như vậy có thể thấy được, cuối cùng là Hắc Long đã chiến thắng, nếu không thì biến hóa như thế hẳn là sẽ phát sinh ở trên hài cốt của Hắc Long rồi.
Thần Dạ tin tưởng Cự Hổ hai cánh là sợ hài cốt của mình sau này sẽ trở thành đồ chơi trong tay người khác nên cố ý làm như thế, người nay ngay cả chấp niệm cuối cùng cũng không có, thế mà lại có năng lực để phá hủy hài cốt của chính mình.
Bất quá đáng tiếc chung quy cũng là đáng tiếc, không có được hài cốt của người này cũng được coi là một chuyện tốt!
Chủng tộc Cự Hổ hai cánh không thể nghi ngờ chính là một loại cực kỳ cường đại ở trong thế gian, nếu để cho bọn họ biết trong thế gian có một người có được hài cốt của tộc nhân như vậy…. thì đây chính là một phiền toái lớn.
Ngay cả Thần Dạ cũng có thể giải thích rõ, mà bọn họ cũng có thể tin tưởng giải thích của Thần Dạ, quá trình này thủy chung cũng sẽ không quá đơn giản, chỉ vì một bộ hài cốt mà lại rước tới một phiền toái rất lớn thì cũng không phải là chuyện tốt, cho dù hài cốt này rất đáng tiền.
Sau khi thu xong hài cốt của Hắc Long, Thần Dạ nghỉ ngơi trong một lát, đợi đến khi tinh thần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, trong hai con mắt của hắn nhất thời lóe ra một vẻ kỳ vọng rất sâu.
Sau khi nhận được truyền thừa của Hắc Long, trong nháy mắt liền phát hiện tu vi đạt tới cảnh giới Thượng Huyền, Thần Dạ liền muốn vào điện Cổ Đế thử một lần nữa.
Bất quá khi đó là bởi vì lo lắng cho mẹ con của Thần Dạ, cho nên bỏ qua.
Mà nay lại là một cơ hội tuyệt hảo, lúc này Thần Dạ đã có thể không kiệng kị gì mà làm chuyện hắn muốn…
Khu vực bình nguyên vô cùng vô tận, nơi đây mặc dù không phải là một mảnh đất hoang vu nhưng cũng không thấy được màu xanh khắp mọi nơi…
Đứng thẳng người ở trong mảnh thiên địa này, Thần Dạ vẫn có cảm giác nhỏ bé như cũ, ý kính ngưỡng trong nội tâm đối với cung điện này cho tới lúc này vẫn chưa từng thiếu nửa phần.
/1432
|