Theo càng ngày càng tiếp cận chỗ mục đích, thần sắc Tử Huyền càng thêm lạnh lùng, đôi khi, ngay cả đối với Thần Dạ và Linh Nhi, phần lạnh lùng kia cũng chưa từng có nửa phần yếu bớt khỏi thần sắc nàng.
Phát giác được những điều này, tâm thần Thần Dạ càng thêm ngưng trọng.
Hắn biết rõ, đối với Khiếu Lôi Tông sắp đuổi tới, Tử Huyên có cảm giác khắc cốt minh tâm, tình cảm ký thác gần hai mươi năm tuyệt không phải mấy câu đơn giản là có thể nói rõ.
Nhưng mà, Thần Dạ còn không ngờ tới, phản ứng của Tử Huyên lại lớn như thế, cái này cũng nói rõ, phức tạp trong lòng nàng đã đến tột cùng rồi.
Cái này cũng không phải là chuyện tốt!
Cái gọi là áp chế càng sâu, như vậy, một khi bắn ngược lại tổn thương cũng sẽ càng lớn, chỉ cần có một chút sai lầm thôi, rất có thể sẽ để lại một vết thương vĩnh viễn khó mà phai mờ trong nội tâm Tử Huyên.
- Tử Huyên. . . .
- Ta không sao đâu!
Trên một ngọn núi, Tử Huyên nhẹ nhẹ thở hắt ra, ánh mắt nàng trông về phía xa, tựa hồ nhìn thấy xa xa phía trước, dãy núi lớn kéo dài qua trong trời đất kia, tựa hồ cảm ứng được chút gì đó quen thuộc. . . .
- Thần Dạ, đêm nay, chúng ta ngay ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt một đêm, được chứ?
Trong tích tắc này, Tử Huyên đánh tan tất cả lạnh lùng và kiên trì, có, chỉ lộ ra vẻ nhu nhược như một nữ nhi bình thường khiến người thấy mà trong nội tâm tê rần.
Thế nhưng chỉ vẻn vẹn nháy mắt, một lát sau, Tử Huyên lại lần nữa khôi phục nguyên trạng, cả người thoạt nhìn lại như hàn băng vạn năm không thay đổi, toàn thân, tản ra hàn ý nhàn nhạt .
- Tốt, nghe lời ngươi!
Thần Dạ trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài, đáp.
Đêm đã khuya, bên cạnh đống lửa, Linh Nhi đã chìm vào giấc ngủ, mà cái giai nhân xinh đẹp kia đến lúc này tư thế cũng chưa từng động đậy, ánh mắt, cũng không hề chớ lấy nhìn qua xa xa, chỗ đó, đúng là Khiếu Lôi Tông!
- Tử Huyên, sắc trời không còn sớm!
Thân là Lực Huyền cao thủ, sớm đã thoát ly sinh hoạt của người bình thường, đối thoại mà chỉ người bình thường mới nói kia, hiện giờ đặt ở hoàn cảnh này, thật sự khiến Thần Dạ không biết, phải như thế nào mới có thể khiến Tử Huyên dời đi suy nghĩ trong lòng nữa.
- Ta biết rõ!
Tử Huyên khẽ gật đầu một cái, bỗng nhiên quay lại hỏi:
- Thần Dạ, ngươi nói, có phải ta rất ngu không?
- Là ngốc, nhưng ngốc một cách đáng yêu!
Thần Dạ im ắng cười, Tử Huyên có thể nói chuyện với hắn, hơn nữa còn chủ động nói lại chuyện đã qua, điều này hiển nhiên là một chuyện tốt.
Nào biết, Tử Huyên lại lắc đầu, tự giễu cười cười:
- Nếu có thể, ta tình nguyện mình thông minh hơn chút!
- Nếu như nói như vậy, chúng ta mặc dù sẽ quen biết, nhưng không cách nào được như ngày hôm nay, có thể giao phó lưng cho đối phương.
Im lặng một lát, Thần Dạ nghiêm mặt nói:
- Tử Huyên, ta sẽ không nói đạo lý lớn gì, ta chỉ nói cho ngươi nghe chuyện của mình, lúc ta hiểu chuyện thì đã gặp phải nguy cơ của gia tộc, không lâu sau càng có việc mẫu thân mất tích, cho đến hôm nay, ta cũng không biết, rốt cuộc là ai đã bắt đi mẫu thân, tại sao lại muốn bắt đi mẫu thân nữa!
- Chẳng bao lâu sau, mỗi lần nghĩ đến những thứ này, tim ta liền đau nhức như bị đao cắt. Nhưng sau đau nhức ta liền hiểu được, mặc kệ ngươi là trốn tránh, hay là đối mặt, hoặc là muốn buông tha, nó thủy chung vẫn tồn tại trong lòng ngươi, có đuổi đi cũng không được, trừ phi ngươi chết.
Thần Dạ hờ hững cười khẽ:
- Đã như vậy, đau nhức thì cứ để nó đau nhức đi, lúc trong lòng bản thân rõ ràng được căn nguyên gây ra đau nhức thì cứ chặt đứt nó đi là được, những thứ khác cần gì quản nhiều thế chứ!
- Thật sự có thể vậy sao?
Trong mắt Tử Huyên lộ vẻ mờ mịt, nàng không tin lại đơn giản như vậy.
Thần Dạ nhạt cười nhạt nói:
- Thử xem xem chẳng phải sẽ biết sao!
- Thử xem xem. . . .
Một đạo hào quang khác thường từ sâu trong đồng từ Tử Huyên nhanh chóng lướt ra, lập tức lại nhanh chóng không thấy đâu nữa, mà nàng cũng xoay người lại, gắt gao nhìn về phía Khiếu Lôi Tông.
Thần Dạ than nhẹ, không nói thêm gì cả, có một số việc, chỉ có thể do bản thân Tử Huyên đi giải quyết, coi như là hắn, cũng không giúp được chút nào cả.
Sáng sớm hôm sau, ba người lại lần nữa chạy đi, hướng thẳng đến Khiếu Lôi Tông. . . .
- Nơi này Lôi Đình chi lực thật nồng đậm!
Mấy canh giờ sau, ba người dừng lại trước một sơn mạch cực lớn, mà lúc nhìn về phía đầu sơn mạch còn lớn hơn bất cứ sơn mạch nào trước kia Thần Dạ từng thấy kia, ánh mắt của hắn cũng ngưng tụ lại.
Dù cho còn cách một chút khoảng cách nhưng Thần Dạ cũng có thể cảm ứng được rõ ràng, ở sâu trong sơn mạch có tiếng sấm kinh người đang từ từ quanh quẩn, mà Lôi Đình chi lực ẩn hàm trong sơn mạch càng khiến người phải động dung.
Phóng mắt nhìn đi, sơn mạch khổng lồ kia cơ hồ một nửa phía trên, đều bị mây mù bao phủ, mà ở trong mây mù, trong lúc mơ hồ, lại có hào quang Lôi Đình đang bắt đầu khởi động lấy.
Xa xa nhìn sang, ngọn sơn phong này giống như bị vô số lôi điện tràn ngập vậy, cực kỳ đồ sộ nguy nga. Tên là Khiếu Lôi Tông, quả nhiên có vài phần đạo lý.
- Ở trong Khiếu Lôi Sơn Mạch, trên đỉnh ngọn núi cao ngất kia, có một phương trì đầm, tên là Lôi Trì!
Tử Huyên thản nhiên nói:
- Lôi Trì này không biết hình thành từ lúc nào, nhưng từ khi hình thành đã tản ra Lôi Đình chi lực như Thiên Địa tự nhiên diễn sinh mà ra. Khai tổng tổ sư của Khiếu Lôi Tông sau khi phát hiện ra chỗ này liền gia cố một đạo kết giới, dẫn những Lôi Đình này đến khắp mỗi một ngóc ngách trong sơn mạch.
- Kể từ đó, tu luyện giả lôi thuộc tính tu luyện ở chỗ này sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật.
Từ điểm này cũng có thể thấy được, thực lực chỉnh thể của Khiếu Lôi Tông tất nhiên sẽ phi thường cường đại!
Toàn bộ Khiếu Lôi Tông, đệ tử được tuyển nhận vào cũng không phải toàn bộ đều là người có lôi thuộc tính, người có thuộc tính khác ở chỗ này tu luyện, tuy không hưởng được hiệu quả làm chơi ăn thật do Lôi Đình chi lực mang đến, nhưng mà Lôi Đình chi lực quanh năm suốt tháng, thời thời khắc khắc rót vào cơ thể rèn luyện, cái này đối với bất kỳ một võ giả nào mà nói, đều là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Ít nhất, Thần Dạ có thể biết rõ, người Khiếu Lôi Tông, Huyền khí trong cơ thể của bọn họ đích thị là thập phần tinh thuần, mà thân thể kiên cường dẻo dai cũng hơn hẳn những người khác.
Sau khi đến gần Khiếu Lôi Sơn Mạch, Thần Dạ càng có thể cảm ứng được, quả thực như lời Tử Huyên nói, dưới linh hồn cảm giác lực của hắn bao trùm, khắp sơn mạch đều tràn ngập Lôi Đình chi lực.
Mà vì thời gian đã lâu nên mỗi một chỗ trong không gian, đại địa, Lôi Đình lực lượng ẩn hàm đều lộ ra đặc biệt nồng đậm.
- Thần Dạ, chúng ta lên núi đi!
Ở phía trước, xuất hiện một con đường bằng đá, con đường bằng đá thật dài, liếc nhìn lại giống như một đầu cự long đang uốn lượn vậy, dọc theo sơn mạch một đường trên xuống, cuối cùng biến mất trong sương mù, đi ở trên đó khiến người có một loại cảm giác nhỏ bé như con sâu cái kiến vậy.
Phát giác được những điều này, tâm thần Thần Dạ càng thêm ngưng trọng.
Hắn biết rõ, đối với Khiếu Lôi Tông sắp đuổi tới, Tử Huyên có cảm giác khắc cốt minh tâm, tình cảm ký thác gần hai mươi năm tuyệt không phải mấy câu đơn giản là có thể nói rõ.
Nhưng mà, Thần Dạ còn không ngờ tới, phản ứng của Tử Huyên lại lớn như thế, cái này cũng nói rõ, phức tạp trong lòng nàng đã đến tột cùng rồi.
Cái này cũng không phải là chuyện tốt!
Cái gọi là áp chế càng sâu, như vậy, một khi bắn ngược lại tổn thương cũng sẽ càng lớn, chỉ cần có một chút sai lầm thôi, rất có thể sẽ để lại một vết thương vĩnh viễn khó mà phai mờ trong nội tâm Tử Huyên.
- Tử Huyên. . . .
- Ta không sao đâu!
Trên một ngọn núi, Tử Huyên nhẹ nhẹ thở hắt ra, ánh mắt nàng trông về phía xa, tựa hồ nhìn thấy xa xa phía trước, dãy núi lớn kéo dài qua trong trời đất kia, tựa hồ cảm ứng được chút gì đó quen thuộc. . . .
- Thần Dạ, đêm nay, chúng ta ngay ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt một đêm, được chứ?
Trong tích tắc này, Tử Huyên đánh tan tất cả lạnh lùng và kiên trì, có, chỉ lộ ra vẻ nhu nhược như một nữ nhi bình thường khiến người thấy mà trong nội tâm tê rần.
Thế nhưng chỉ vẻn vẹn nháy mắt, một lát sau, Tử Huyên lại lần nữa khôi phục nguyên trạng, cả người thoạt nhìn lại như hàn băng vạn năm không thay đổi, toàn thân, tản ra hàn ý nhàn nhạt .
- Tốt, nghe lời ngươi!
Thần Dạ trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài, đáp.
Đêm đã khuya, bên cạnh đống lửa, Linh Nhi đã chìm vào giấc ngủ, mà cái giai nhân xinh đẹp kia đến lúc này tư thế cũng chưa từng động đậy, ánh mắt, cũng không hề chớ lấy nhìn qua xa xa, chỗ đó, đúng là Khiếu Lôi Tông!
- Tử Huyên, sắc trời không còn sớm!
Thân là Lực Huyền cao thủ, sớm đã thoát ly sinh hoạt của người bình thường, đối thoại mà chỉ người bình thường mới nói kia, hiện giờ đặt ở hoàn cảnh này, thật sự khiến Thần Dạ không biết, phải như thế nào mới có thể khiến Tử Huyên dời đi suy nghĩ trong lòng nữa.
- Ta biết rõ!
Tử Huyên khẽ gật đầu một cái, bỗng nhiên quay lại hỏi:
- Thần Dạ, ngươi nói, có phải ta rất ngu không?
- Là ngốc, nhưng ngốc một cách đáng yêu!
Thần Dạ im ắng cười, Tử Huyên có thể nói chuyện với hắn, hơn nữa còn chủ động nói lại chuyện đã qua, điều này hiển nhiên là một chuyện tốt.
Nào biết, Tử Huyên lại lắc đầu, tự giễu cười cười:
- Nếu có thể, ta tình nguyện mình thông minh hơn chút!
- Nếu như nói như vậy, chúng ta mặc dù sẽ quen biết, nhưng không cách nào được như ngày hôm nay, có thể giao phó lưng cho đối phương.
Im lặng một lát, Thần Dạ nghiêm mặt nói:
- Tử Huyên, ta sẽ không nói đạo lý lớn gì, ta chỉ nói cho ngươi nghe chuyện của mình, lúc ta hiểu chuyện thì đã gặp phải nguy cơ của gia tộc, không lâu sau càng có việc mẫu thân mất tích, cho đến hôm nay, ta cũng không biết, rốt cuộc là ai đã bắt đi mẫu thân, tại sao lại muốn bắt đi mẫu thân nữa!
- Chẳng bao lâu sau, mỗi lần nghĩ đến những thứ này, tim ta liền đau nhức như bị đao cắt. Nhưng sau đau nhức ta liền hiểu được, mặc kệ ngươi là trốn tránh, hay là đối mặt, hoặc là muốn buông tha, nó thủy chung vẫn tồn tại trong lòng ngươi, có đuổi đi cũng không được, trừ phi ngươi chết.
Thần Dạ hờ hững cười khẽ:
- Đã như vậy, đau nhức thì cứ để nó đau nhức đi, lúc trong lòng bản thân rõ ràng được căn nguyên gây ra đau nhức thì cứ chặt đứt nó đi là được, những thứ khác cần gì quản nhiều thế chứ!
- Thật sự có thể vậy sao?
Trong mắt Tử Huyên lộ vẻ mờ mịt, nàng không tin lại đơn giản như vậy.
Thần Dạ nhạt cười nhạt nói:
- Thử xem xem chẳng phải sẽ biết sao!
- Thử xem xem. . . .
Một đạo hào quang khác thường từ sâu trong đồng từ Tử Huyên nhanh chóng lướt ra, lập tức lại nhanh chóng không thấy đâu nữa, mà nàng cũng xoay người lại, gắt gao nhìn về phía Khiếu Lôi Tông.
Thần Dạ than nhẹ, không nói thêm gì cả, có một số việc, chỉ có thể do bản thân Tử Huyên đi giải quyết, coi như là hắn, cũng không giúp được chút nào cả.
Sáng sớm hôm sau, ba người lại lần nữa chạy đi, hướng thẳng đến Khiếu Lôi Tông. . . .
- Nơi này Lôi Đình chi lực thật nồng đậm!
Mấy canh giờ sau, ba người dừng lại trước một sơn mạch cực lớn, mà lúc nhìn về phía đầu sơn mạch còn lớn hơn bất cứ sơn mạch nào trước kia Thần Dạ từng thấy kia, ánh mắt của hắn cũng ngưng tụ lại.
Dù cho còn cách một chút khoảng cách nhưng Thần Dạ cũng có thể cảm ứng được rõ ràng, ở sâu trong sơn mạch có tiếng sấm kinh người đang từ từ quanh quẩn, mà Lôi Đình chi lực ẩn hàm trong sơn mạch càng khiến người phải động dung.
Phóng mắt nhìn đi, sơn mạch khổng lồ kia cơ hồ một nửa phía trên, đều bị mây mù bao phủ, mà ở trong mây mù, trong lúc mơ hồ, lại có hào quang Lôi Đình đang bắt đầu khởi động lấy.
Xa xa nhìn sang, ngọn sơn phong này giống như bị vô số lôi điện tràn ngập vậy, cực kỳ đồ sộ nguy nga. Tên là Khiếu Lôi Tông, quả nhiên có vài phần đạo lý.
- Ở trong Khiếu Lôi Sơn Mạch, trên đỉnh ngọn núi cao ngất kia, có một phương trì đầm, tên là Lôi Trì!
Tử Huyên thản nhiên nói:
- Lôi Trì này không biết hình thành từ lúc nào, nhưng từ khi hình thành đã tản ra Lôi Đình chi lực như Thiên Địa tự nhiên diễn sinh mà ra. Khai tổng tổ sư của Khiếu Lôi Tông sau khi phát hiện ra chỗ này liền gia cố một đạo kết giới, dẫn những Lôi Đình này đến khắp mỗi một ngóc ngách trong sơn mạch.
- Kể từ đó, tu luyện giả lôi thuộc tính tu luyện ở chỗ này sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật.
Từ điểm này cũng có thể thấy được, thực lực chỉnh thể của Khiếu Lôi Tông tất nhiên sẽ phi thường cường đại!
Toàn bộ Khiếu Lôi Tông, đệ tử được tuyển nhận vào cũng không phải toàn bộ đều là người có lôi thuộc tính, người có thuộc tính khác ở chỗ này tu luyện, tuy không hưởng được hiệu quả làm chơi ăn thật do Lôi Đình chi lực mang đến, nhưng mà Lôi Đình chi lực quanh năm suốt tháng, thời thời khắc khắc rót vào cơ thể rèn luyện, cái này đối với bất kỳ một võ giả nào mà nói, đều là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Ít nhất, Thần Dạ có thể biết rõ, người Khiếu Lôi Tông, Huyền khí trong cơ thể của bọn họ đích thị là thập phần tinh thuần, mà thân thể kiên cường dẻo dai cũng hơn hẳn những người khác.
Sau khi đến gần Khiếu Lôi Sơn Mạch, Thần Dạ càng có thể cảm ứng được, quả thực như lời Tử Huyên nói, dưới linh hồn cảm giác lực của hắn bao trùm, khắp sơn mạch đều tràn ngập Lôi Đình chi lực.
Mà vì thời gian đã lâu nên mỗi một chỗ trong không gian, đại địa, Lôi Đình lực lượng ẩn hàm đều lộ ra đặc biệt nồng đậm.
- Thần Dạ, chúng ta lên núi đi!
Ở phía trước, xuất hiện một con đường bằng đá, con đường bằng đá thật dài, liếc nhìn lại giống như một đầu cự long đang uốn lượn vậy, dọc theo sơn mạch một đường trên xuống, cuối cùng biến mất trong sương mù, đi ở trên đó khiến người có một loại cảm giác nhỏ bé như con sâu cái kiến vậy.
/1432
|