- Không hổ là Thánh nữ, cao thấp toàn bộ Khiếu Lôi Tông ta, có lẽ, cũng chỉ có Tử Huyên sư muội là có đảm phách như vậy, dám đi khiêu chiến Bách Binh Các!
Trong phần đông đệ tử Khiếu Lôi Tông có chừng hơn mười người nổi bật, thân phận bọn hắn có lẽ cao hơn những người khác một ít, cho nên, cũng không lẩn vào trong đám người mà ở chung quanh bọn họ không hề có một ai cả.
Người nói chuyện kia mặc quần áo màu trắng, thân hình hắn cao ngất, diện mục anh tuấn, lời nói cũng không nhanh, nhưng lại lộ ra uy nghiêm nhàn nhạt .
Nếu là người nhãn lực sắc bén thì hẳn có thể phát hiện ra, ở quanh thân hắn có khí cơ như có như không đang chậm rãi bắt đầu khởi động lấy, khiến Thiên Địa linh khí dù không phải đang trong trạng thái tu luyện nhưng dưới sự dẫn dắt của cổ khí cơ kia cũng tự động tiến vào trong thân thể hắn.
Qua đó liền có thể biết rõ, người trẻ tuổi thoạt nhìn vẫn chưa tới 30 tuổi này không chỉ có tu vị không kém mà thủ đoạn cũng cực kỳ bất phàm.
Hắn lúc này đang nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi trong quảng trường kia, trong ánh mắt, lộ ra vẻ tưởng niệm khó phát hiện, cùng với khát vọng đậm đặc.
- Nàng rất giỏi sao?
Chỗ gần thanh niên áo trắng, một nử tử trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp lại khinh thường bĩu môi, có vài phần ghen ghét nói:
- Thánh nữ? Không được bao lâu nữa ta cũng là Thánh nữ rồi, đến lúc đó, nàng cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, ta ngược lại muốn xem một chút, nàng có thể cuồng vọng như vậy trong tông nữa không!
Liếc nữ tử bên người, thanh niên áo trắng thản nhiên nói:
- Thanh Lăng, cuồng vọng và hung hăng càn quấy, hoặc là bá đạo, dựa vào là tu vị bản thân mà không phải là thân phận. Nếu tu vị ngươi không đủ, mặc dù ngươi là Thánh nữ cũng không thể làm được như Tử Huyên đâu!
Nữ tử gọi là Thanh Lăng kia rõ ràng đối với thanh niên áo trắng này có ái mộ sâu đậm, lúc nghe hắn nói thế trong hàng mày kẻ đen của nàng không khỏi có lãnh ý lặng yên hiển hiện.
Vì vậy lạnh lùng nói:
- Tiết sư huynh, ta nghe nói, ngươi đối với Tử Huyên kia vẫn một mực có hảo cảm không giống tầm thường, còn từng thổ lộ trước mặt, đáng tiếc nàng lại không chọn ngươi, may mắn là như vậy, nếu không thì chỉ bằng cử động của nàng hôm nay thì nhất định sẽ liên lụy đến ngươi rồi!
Nghe vậy, sâu trong mắt thanh niên áo trắng chợt có một tia ảm đạm xẹt qua.
Năm đó, nàng nếu lựa chọn ta, sao lại xảy ra những chuyện sau này được, nàng nếu thật lựa chọn ta, ta sao có thể để nàng một mình lang thang thế gian đến hơn tám năm chứ. . .
Mắt thấy thanh niên áo trắng không có lời nào để nói, Thanh Lăng đắc ý không thôi, nhưng lúc nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi trong quảng trường một người đối mặt với các trưởng lão trong tông lại hoàn toàn không sợ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thì vẻ đắc ý của nàng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa
- Tiết sư huynh, ta nhất định sẽ cho ngươi biết, ta so với Tử Huyên, sẽ càng thêm xuất sắc, cũng càng thích hợp với ngươi hơn!
Trong quảng trường, Tử Huyên sau khi lạnh lùng nhìn năm người đối diện liền cất bước, đi đến cung điện phía sau bọn họ.
- Tử Huyên, cho dù ngươi rất muốn thu hồi Lôi Kình Diệt Thế Thương thì cũng phải đợi đến ba ngày sau mới được!
Nhị trưởng lão vươn tay ngăn Tử Huyên lại, thản nhiên nói.
Tử Huyên khẽ nhíu mày. . .
Nhị trưởng lão lại nói:
- Bách Binh Các, cũng không phải nói mở là có thể mở được, cho nên, ngươi phải đợi thêm ba ngày nữa!
- Tốt, sẽ chờ ba ngày, đến lúc đó, hi vọng các ngươi chớ bày ra bất cứ âm mưu gì, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí.
Tử Huyên lạnh lùng nói, sau đó liền quay người muốn tạm thời rời đi cùng Thần Dạ
Tuy là vì Lôi Kình Diệt Thế Thương mà đến, nhưng Tử Huyên cũng không muốn dừng lại ở Khiếu Lôi Tông quá lâu.
- Hắc hắc, Tử Huyên, Khiếu Lôi Tông ta sao có thể để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chứ?
Ngũ trưởng lão thân mặc lam bào lại một hồi âm dương quái khí nói.
- Ah?
Tử Huyên quay lại, cười nhạt:
- Thì ra Ngũ trưởng lão ngươi còn muốn thử một chút thực lực của ta hiện giờ sao? Tốt, vậy thì thử một lần! Bất quá, ta nên nói trức với ngươi, tám năm đã khiến tính cách ta thay đổi rất nhiều, đợi lát nữa đại chiến ta có lẽ sẽ không khống chế nổi bản thân, bởi vậy lúc muốn mạnh mẽ lấy được thắng lợi nói không chừng dưới tình thế cấp bách sẽ triệu hoán Lôi Kình Diệt Thế Thương cũng nên!
- Cho dù có Bách Binh Các trói buộc, ta nghĩ nhất định cũng sẽ xảy ra một ít chuyện các ngươi không thể nào dự đoán được a!
- Ngươi?
Ngũ trưởng lão trừng mắt, cứ thế nuốt lại nộ khí, khiến cho gương mặt hắn trương lên, đỏ bừng giống như bị lửa đốt qua vậy.
- Ha ha, Tử Huyên sư muội, nếu đã phải đợi ba ngày, không bằng cùng đoàn tụ với những huynh đệ tỷ muội ngày xưa chúng ta một chút đi, sao hả?
Vào lúc này, bên ngoài quảng trường, một đạo thân ảnh thiểm lược đến, đúng là thanh niên áo trắng kia, hắn sau khi nhìn thật sâu Tử Huyên chợt hướng bọn người Nhị trưởng lão cười nói:
- Năm vị trưởng lão, đệ tử mang Tử Huyên sư muội cáo lui trước.
- Hừ!
Ngũ trưởng lão trùng trùng điệp điệp khẽ hừ, không nói một chữ liền quay người rời đi.
Nhị trưởng lão ngược lại ôn hòa cười, thâm ý sâu sắc nhìn thanh niên áo trắng, nói:
- Cũng tốt, đều là cố nhân, cũng nên ôn chuyện, Vô Nghịch, các ngươi hảo hảo tâm sự với Tử Huyên, chớ để nàng bởi vì hơn tám năm mà quên mất từng cọng cây ngọn cỏ ở đây
- Đệ tử sẽ tận lực, Nhị trưởng lão yên tâm.
Thanh niên áo trắng sau khi ôm quyền thi lễ lúc này mới hướng Tử Huyên, ôn nhu nói:
- Tử Huyên sư muội, mời!
Biết rõ Tử Huyên căn bản không muốn dừng lại quá lâu ở Khiếu Lôi Tông nên thanh niên áo trắng sau khi bọn người Nhị trưởng lão rời đi liền hạ thấp thanh âm nói:
- Tử Huyên sư muội, tám năm mặc dù không thể thương hải tang điền, nhưng cũng có rất nhiều biến hóa, Bách Binh Các, cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi được.
- Thỉnh Tiết sư huynh dẫn đường.
Sau khi trầm ngâm một lát Tử Huyên liền lạnh nhạt nói.
Tuy đồng ý, nhưng từ trong thanh âm của nàng, thanh niên áo trắng nghe ra được lạnh lùng và bất hòa phát ra từ sâu trong xương tủy, cái này khiến khóe miệng hắn xẹt qua một tia đắng chát nhàn nhạt.
Bất quá, cuối cùng hắn cũng không phải người người, thanh niên áo trắng sắc mặt vẫn như trước, nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Tại hạ Tiết Vô Nghịch, lần này đa tạ tiểu huynh đệ hộ tống sư muội trở về.
- Ngươi gọi là Linh Nhi sao, thật đáng yêu ah, ha ha, còn nhớ ta không? Để cho ta ôm một cái đi!
Trong lòng Thần Dạ chợt có vài phần cảm giác ngoài ý muốn.
Khiếu Lôi Tông này mang đến cho Tử Huyên có lẽ tất cả đều là kí ức thống khổ, tất cả mọi người ở đây ngoài những đệ tử mới nhập môn trong tám năm gần đây ra, còn lại đều có khả năng từng gây tổn thương bất đồng cho mẹ con Tử Huyên
Ngay cả Nhị trưởng lão nhìn có vẻ ôn hòa kia cũng không ngoại lệ, nhưng không nghĩ tới Tiết Vô Nghịch này lại là một ngoại lệ.
Trong phần đông đệ tử Khiếu Lôi Tông có chừng hơn mười người nổi bật, thân phận bọn hắn có lẽ cao hơn những người khác một ít, cho nên, cũng không lẩn vào trong đám người mà ở chung quanh bọn họ không hề có một ai cả.
Người nói chuyện kia mặc quần áo màu trắng, thân hình hắn cao ngất, diện mục anh tuấn, lời nói cũng không nhanh, nhưng lại lộ ra uy nghiêm nhàn nhạt .
Nếu là người nhãn lực sắc bén thì hẳn có thể phát hiện ra, ở quanh thân hắn có khí cơ như có như không đang chậm rãi bắt đầu khởi động lấy, khiến Thiên Địa linh khí dù không phải đang trong trạng thái tu luyện nhưng dưới sự dẫn dắt của cổ khí cơ kia cũng tự động tiến vào trong thân thể hắn.
Qua đó liền có thể biết rõ, người trẻ tuổi thoạt nhìn vẫn chưa tới 30 tuổi này không chỉ có tu vị không kém mà thủ đoạn cũng cực kỳ bất phàm.
Hắn lúc này đang nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi trong quảng trường kia, trong ánh mắt, lộ ra vẻ tưởng niệm khó phát hiện, cùng với khát vọng đậm đặc.
- Nàng rất giỏi sao?
Chỗ gần thanh niên áo trắng, một nử tử trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp lại khinh thường bĩu môi, có vài phần ghen ghét nói:
- Thánh nữ? Không được bao lâu nữa ta cũng là Thánh nữ rồi, đến lúc đó, nàng cũng không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, ta ngược lại muốn xem một chút, nàng có thể cuồng vọng như vậy trong tông nữa không!
Liếc nữ tử bên người, thanh niên áo trắng thản nhiên nói:
- Thanh Lăng, cuồng vọng và hung hăng càn quấy, hoặc là bá đạo, dựa vào là tu vị bản thân mà không phải là thân phận. Nếu tu vị ngươi không đủ, mặc dù ngươi là Thánh nữ cũng không thể làm được như Tử Huyên đâu!
Nữ tử gọi là Thanh Lăng kia rõ ràng đối với thanh niên áo trắng này có ái mộ sâu đậm, lúc nghe hắn nói thế trong hàng mày kẻ đen của nàng không khỏi có lãnh ý lặng yên hiển hiện.
Vì vậy lạnh lùng nói:
- Tiết sư huynh, ta nghe nói, ngươi đối với Tử Huyên kia vẫn một mực có hảo cảm không giống tầm thường, còn từng thổ lộ trước mặt, đáng tiếc nàng lại không chọn ngươi, may mắn là như vậy, nếu không thì chỉ bằng cử động của nàng hôm nay thì nhất định sẽ liên lụy đến ngươi rồi!
Nghe vậy, sâu trong mắt thanh niên áo trắng chợt có một tia ảm đạm xẹt qua.
Năm đó, nàng nếu lựa chọn ta, sao lại xảy ra những chuyện sau này được, nàng nếu thật lựa chọn ta, ta sao có thể để nàng một mình lang thang thế gian đến hơn tám năm chứ. . .
Mắt thấy thanh niên áo trắng không có lời nào để nói, Thanh Lăng đắc ý không thôi, nhưng lúc nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi trong quảng trường một người đối mặt với các trưởng lão trong tông lại hoàn toàn không sợ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thì vẻ đắc ý của nàng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa
- Tiết sư huynh, ta nhất định sẽ cho ngươi biết, ta so với Tử Huyên, sẽ càng thêm xuất sắc, cũng càng thích hợp với ngươi hơn!
Trong quảng trường, Tử Huyên sau khi lạnh lùng nhìn năm người đối diện liền cất bước, đi đến cung điện phía sau bọn họ.
- Tử Huyên, cho dù ngươi rất muốn thu hồi Lôi Kình Diệt Thế Thương thì cũng phải đợi đến ba ngày sau mới được!
Nhị trưởng lão vươn tay ngăn Tử Huyên lại, thản nhiên nói.
Tử Huyên khẽ nhíu mày. . .
Nhị trưởng lão lại nói:
- Bách Binh Các, cũng không phải nói mở là có thể mở được, cho nên, ngươi phải đợi thêm ba ngày nữa!
- Tốt, sẽ chờ ba ngày, đến lúc đó, hi vọng các ngươi chớ bày ra bất cứ âm mưu gì, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí.
Tử Huyên lạnh lùng nói, sau đó liền quay người muốn tạm thời rời đi cùng Thần Dạ
Tuy là vì Lôi Kình Diệt Thế Thương mà đến, nhưng Tử Huyên cũng không muốn dừng lại ở Khiếu Lôi Tông quá lâu.
- Hắc hắc, Tử Huyên, Khiếu Lôi Tông ta sao có thể để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chứ?
Ngũ trưởng lão thân mặc lam bào lại một hồi âm dương quái khí nói.
- Ah?
Tử Huyên quay lại, cười nhạt:
- Thì ra Ngũ trưởng lão ngươi còn muốn thử một chút thực lực của ta hiện giờ sao? Tốt, vậy thì thử một lần! Bất quá, ta nên nói trức với ngươi, tám năm đã khiến tính cách ta thay đổi rất nhiều, đợi lát nữa đại chiến ta có lẽ sẽ không khống chế nổi bản thân, bởi vậy lúc muốn mạnh mẽ lấy được thắng lợi nói không chừng dưới tình thế cấp bách sẽ triệu hoán Lôi Kình Diệt Thế Thương cũng nên!
- Cho dù có Bách Binh Các trói buộc, ta nghĩ nhất định cũng sẽ xảy ra một ít chuyện các ngươi không thể nào dự đoán được a!
- Ngươi?
Ngũ trưởng lão trừng mắt, cứ thế nuốt lại nộ khí, khiến cho gương mặt hắn trương lên, đỏ bừng giống như bị lửa đốt qua vậy.
- Ha ha, Tử Huyên sư muội, nếu đã phải đợi ba ngày, không bằng cùng đoàn tụ với những huynh đệ tỷ muội ngày xưa chúng ta một chút đi, sao hả?
Vào lúc này, bên ngoài quảng trường, một đạo thân ảnh thiểm lược đến, đúng là thanh niên áo trắng kia, hắn sau khi nhìn thật sâu Tử Huyên chợt hướng bọn người Nhị trưởng lão cười nói:
- Năm vị trưởng lão, đệ tử mang Tử Huyên sư muội cáo lui trước.
- Hừ!
Ngũ trưởng lão trùng trùng điệp điệp khẽ hừ, không nói một chữ liền quay người rời đi.
Nhị trưởng lão ngược lại ôn hòa cười, thâm ý sâu sắc nhìn thanh niên áo trắng, nói:
- Cũng tốt, đều là cố nhân, cũng nên ôn chuyện, Vô Nghịch, các ngươi hảo hảo tâm sự với Tử Huyên, chớ để nàng bởi vì hơn tám năm mà quên mất từng cọng cây ngọn cỏ ở đây
- Đệ tử sẽ tận lực, Nhị trưởng lão yên tâm.
Thanh niên áo trắng sau khi ôm quyền thi lễ lúc này mới hướng Tử Huyên, ôn nhu nói:
- Tử Huyên sư muội, mời!
Biết rõ Tử Huyên căn bản không muốn dừng lại quá lâu ở Khiếu Lôi Tông nên thanh niên áo trắng sau khi bọn người Nhị trưởng lão rời đi liền hạ thấp thanh âm nói:
- Tử Huyên sư muội, tám năm mặc dù không thể thương hải tang điền, nhưng cũng có rất nhiều biến hóa, Bách Binh Các, cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi được.
- Thỉnh Tiết sư huynh dẫn đường.
Sau khi trầm ngâm một lát Tử Huyên liền lạnh nhạt nói.
Tuy đồng ý, nhưng từ trong thanh âm của nàng, thanh niên áo trắng nghe ra được lạnh lùng và bất hòa phát ra từ sâu trong xương tủy, cái này khiến khóe miệng hắn xẹt qua một tia đắng chát nhàn nhạt.
Bất quá, cuối cùng hắn cũng không phải người người, thanh niên áo trắng sắc mặt vẫn như trước, nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Tại hạ Tiết Vô Nghịch, lần này đa tạ tiểu huynh đệ hộ tống sư muội trở về.
- Ngươi gọi là Linh Nhi sao, thật đáng yêu ah, ha ha, còn nhớ ta không? Để cho ta ôm một cái đi!
Trong lòng Thần Dạ chợt có vài phần cảm giác ngoài ý muốn.
Khiếu Lôi Tông này mang đến cho Tử Huyên có lẽ tất cả đều là kí ức thống khổ, tất cả mọi người ở đây ngoài những đệ tử mới nhập môn trong tám năm gần đây ra, còn lại đều có khả năng từng gây tổn thương bất đồng cho mẹ con Tử Huyên
Ngay cả Nhị trưởng lão nhìn có vẻ ôn hòa kia cũng không ngoại lệ, nhưng không nghĩ tới Tiết Vô Nghịch này lại là một ngoại lệ.
/1432
|