- Ngươi có thể làm được điên cuồng như vậy, lão thân cũng có thể, tốt, cùng ngươi so một lần rốt cuộc là người nào điên cuồng hơn!
Vừa dứt lời, một cỗ tử khí từ trong cơ thể Đại trưởng lão từ từ phát ra, chỉ là trong chốc lát ở bên ngoài thân thể nàng cư nhiên có một luồng hỏa diễm đen nhánh...
Nàng lại bị Thần Dạ khiến cho phải tự thiêu hồn phách!
Một tia hỏa diễm đen nhánh ở quanh người Đại trưởng lão chậm rãi xoay tròn, nhìn từ chỗ xa ở trong cảm giác đẹp đẽ như vậy để lộ ra một loại cường đại hủy thiên diệt địa.
Mà loại cường đại này không chỉ là đối với địch nhân, càng là hủy diệt chính mình!
Ở phía xa, trong đồng tử của cỗ thân thể bạch cốt âm sâm kia, trong nháy mắt này để lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào nói được.
Sợ hãi này cũng không phải là sợ hành động hiện tại của Đại trưởng lão sẽ làm cho mình hôi phi yên diệt, mà là... Hắn nhớ tới lúc trước ở trong lôi trì, Tử Huyên cho là mình tao ngộ khó khăn đồng dạng có hành động này.
May là lúc ấy chính mình kịp thời nhảy ra lôi trì, bằng không mà nói...
- Tiểu hỗn trướng, sợ rồi sao?
Mắt thấy con ngươi của người thiếu niên biến hóa kịch liệt, Đại trưởng lão không khỏi quái gở cười nói.
Sợ? Thần Dạ mở miệng cười một tiếng, bộ dáng bây giờ của hắn thoạt nhìn liền khiến người ta hết sức đáng sợ.
Nếu như sợ mà nói, mới vừa rồi hắn cũng sẽ không ở thời điểm yên vân phong bạo gần người quyết đoán thu hồi phòng hộ của Cổ Đế điện.
Làm như vậy hắn liền là muốn để Đại trưởng lão cho là chính mình nhất định sẽ chết ở trong phong bạo, tiến tới để cho tâm của nàng thanh tĩnh lại, một khi tâm thần của Đại trưởng lão buông lỏng, như vậy linh hồn lực tự thân lại càng thêm dễ dàng đem hồn phách của đối phương phá hủy.
Đây là một cuộc đánh bạc điên cuồng, mà hiển nhiên đến cuối cùng là Thần Dạ đánh cuộc thắng, hắn ở trước khi yên vân phong bạo đem tính mạng của mình thu đi đã thành công chặn lại thế công của Đại trưởng lão.
Bất quá cái gọi là thắng cũng chỉ là như vậy mà thôi, kế tiếp mới thật là sinh tử!
- Hắc hắc!
Mắt thấy Thần Dạ lộ ra bộ dạng tự hồ không sao cả, Đại trưởng lão càng cười sẵng giọng, ở dưới toàn lực ứng phó, hỏa diễm đen nhánh từ từ lan tràn ở bên trong nhất thời thật giống như ngày tận thế của thiên địa.
- Thần Dạ?
- Đại trưởng lão!
Động tĩnh khổng lồ thậm chí để cho hai người ở trong một chiến trường khác đều là bị kinh động, sau khi bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, cư nhiên vào lúc này có ý nghĩ đồng dạng, đó chính là tuyệt không thể để cho Đại trưởng lão tiếp tục nữa.
- Tông chủ, không được qua đây!
Thanh âm thê lương từ trong hỏa diễm kia lạnh lùng truyền tới:
- Lão thân vì Khiếu Lôi tông bỏ ra tinh lực của cả đời này, lại không nghĩ rằng rốt cuộc vẫn là làm ra một chuyện cuối cùng hối hận nhất. Lão thân hối hận không nên cứu tiện nhân kia, lại càng không nên mang nàng trở về Khiếu Lôi tông, hết tảy mọi chuyện nếu đều là lão thân làm ra, như vậy nên do lão thân đem nó kết thúc.
- Hắc hắc, tiện nhân, hối hận tám năm của lão thân đổi lại mẹ con các ngươi một đời một kiếp đều đừng mơ tưởng có an bình, lão thân là đáng giá!
- Lão bất tử này, muốn đồng quy vu tận không dễ dàng như vậy!
Ở trong tiếng quát, trong thân thể bạch cốt âm sâm kia có từng đạo ngân hắc quang mang điên cuồng dũng động ra ngoài, đem cả người đều bao phủ lại, mắt thấy song đồng kia của Thần Dạ cũng là vô cùng dữ tợn.
- Sư phụ!
Giữa không trung có Chu Uyên Nhung ngăn trở, Tử Huyên không cách nào đi qua, ngay cả sâu trong nội tâm nàng hết sức khát vọng có thể đi qua đem Thần Dạ cứu ra, nhưng cũng hiểu được lấy thực lực của mình có thể ở trong tay Chu Uyên Nhung trở lui đã là vô cùng không dễ dàng.
Vì vậy lúc này không thể cho nàng nửa phần vọng động.
Đang ở giữa không trung, Tử Huyên ở xa quỳ xuống, nàng trầm giọng nói:
- Sư phụ, đây là một lần cuối cùng ta gọi ngươi, cũng là một lần cuối cùng quỳ với ngươi, từ nay về sau...
- Liền vào hôm nay ân oán mà ngươi cấp cho ta, ta một lần liền đem nó chấm dứt.
Trong tiếng nói cũng là có từng tia khí tức tử vong từ trong cơ thể nàng thật nhanh lan tràn ra ngoài.
- Tử Huyên, ngươi muốn làm gì, dừng tay!
Giữa lại một tia thanh minh, Tử Huyên thật sâu nhìn Thần Dạ, trong con mắ có nhu tình vạn chủng, có cực kỳ không muốn, môi nàng khẽ động cuối cùng là một từ cũng không phát ra, nhưng Thần Dạ như cũ có thể nghe thấy được.
- Ta chỉ muốn để cho ngươi hảo hảo sống sót!
Mà khi ánh mắt chuyển hướng Chu Uyên Nhung ở đối diện, nhất thời mất đi tất cả tốt đẹp, thay vào đó là sát ý ngập trời.
- Tông chủ đại nhân, thực lực của ta làm ra chuyện đồng dạng, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn thân trở lui?
- Mặc dù ngươi có thể giữ lại được tính mạng, lại có đối với thực lực của ngươi sinh ra ảnh hưởng rất lớn hay không? Hoặc là nếu như ngươi chết đi, ngươi cho là Khiếu Lôi tông còn có thể đứng vững ở đông vực này hay không?
Thân thể của Chu Uyên Nhung chợt run lên một cái...
- Ta chỉ muốn Thần Dạ còn sống tốt, nếu như hắn gặp chuyện không may nửa phần, thế tất muốn để cho cả Khiếu Lôi tông chôn cùng!
Trong phút chốc, hỏa diễm đen nhánh ở quanh thân Tử Huyên đột nhiên đầy trời mà lên, giờ khắc này điên cuồng ở trong mắt này so sánh với Thần Dạ cùng Đại trưởng lão càng thêm nồng đậm, càng thêm kinh khủng!
Linh nhi ở nơi xa nhìn thấy hành động của mẫu thân, lòng của nàng cực đau!
Song nàng còn là bất động đứng nguyên tại chỗ, mặc dù draats không nỡ mẫu thân vĩnh viễn rời đi lúc này, nhưng nàng biết loại kết cục này đối với mẫu thân mà nói là tốt nhất, bởi vì ở một bên kia có Đại ca ca tương bồi.
Chính mình muốn làm chính là xa xa ở lúc này rời đi càng xa càng tốt, đợi một ngày kia trở về sẽ giống như lời của mẫu thân để cho cả Khiếu Lôi tông chôn cùng!
- Hắc hắc, tiện nhân, đừng mơ uy hiếp được lão thân!
Đang ở lúc hỏa diễm đen nhánh ở quanh thân Tử Huyên từ từ lan tràn, cả người Đại trưởng lão đã hoàn toàn dung nhập vào trong hỏa diễm, cả người nàng giống như là một tòa núi lửa di động hung hăng đánh tới hướng Thần Dạ.
Trong nháy mắt này thiên địa thất sắc, hỏa diễm kia một đường đi qua trực tiếp để cho thiên không đại địa hóa thành một phiến hư vô, liền ngay cả cự thạch cũng liền trong nháy mắt hóa thành mảnh vỡ.
- Tông chủ đại nhân, chúng ta cũng bắt đầu đi!
Liếc nhìn Đại trưởng lão kia, Tử Huyên lạnh lùng cười, ở ngoài thân, hỏa diễm đen nhánh đầy trời giống như phượng hoàng niết bàn đem toàn thân nàng đều bao phủ xuống, một cỗ tử khí khiến cho thế giới xung quanh hóa thành vô gian địa ngục.
- Lệ!
Trong tiếng quát thê lương, Tử Huyên cũng là mang theo khí thế vô cùng hung hãn ầm ầm một tiếng, hung ác đánh tới Chu Uyên Nhung, thanh thế tạo ra tuyệt không yếu hơn so với Đại trưởng lão...
- Thế nhưng một người so sánh với một người điên cuồng hơn, lão phu thật đúng là phục các ngươi, thật cho là mạng mình giống như củ cải trắng sao?
Vừa dứt lời, một cỗ tử khí từ trong cơ thể Đại trưởng lão từ từ phát ra, chỉ là trong chốc lát ở bên ngoài thân thể nàng cư nhiên có một luồng hỏa diễm đen nhánh...
Nàng lại bị Thần Dạ khiến cho phải tự thiêu hồn phách!
Một tia hỏa diễm đen nhánh ở quanh người Đại trưởng lão chậm rãi xoay tròn, nhìn từ chỗ xa ở trong cảm giác đẹp đẽ như vậy để lộ ra một loại cường đại hủy thiên diệt địa.
Mà loại cường đại này không chỉ là đối với địch nhân, càng là hủy diệt chính mình!
Ở phía xa, trong đồng tử của cỗ thân thể bạch cốt âm sâm kia, trong nháy mắt này để lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào nói được.
Sợ hãi này cũng không phải là sợ hành động hiện tại của Đại trưởng lão sẽ làm cho mình hôi phi yên diệt, mà là... Hắn nhớ tới lúc trước ở trong lôi trì, Tử Huyên cho là mình tao ngộ khó khăn đồng dạng có hành động này.
May là lúc ấy chính mình kịp thời nhảy ra lôi trì, bằng không mà nói...
- Tiểu hỗn trướng, sợ rồi sao?
Mắt thấy con ngươi của người thiếu niên biến hóa kịch liệt, Đại trưởng lão không khỏi quái gở cười nói.
Sợ? Thần Dạ mở miệng cười một tiếng, bộ dáng bây giờ của hắn thoạt nhìn liền khiến người ta hết sức đáng sợ.
Nếu như sợ mà nói, mới vừa rồi hắn cũng sẽ không ở thời điểm yên vân phong bạo gần người quyết đoán thu hồi phòng hộ của Cổ Đế điện.
Làm như vậy hắn liền là muốn để Đại trưởng lão cho là chính mình nhất định sẽ chết ở trong phong bạo, tiến tới để cho tâm của nàng thanh tĩnh lại, một khi tâm thần của Đại trưởng lão buông lỏng, như vậy linh hồn lực tự thân lại càng thêm dễ dàng đem hồn phách của đối phương phá hủy.
Đây là một cuộc đánh bạc điên cuồng, mà hiển nhiên đến cuối cùng là Thần Dạ đánh cuộc thắng, hắn ở trước khi yên vân phong bạo đem tính mạng của mình thu đi đã thành công chặn lại thế công của Đại trưởng lão.
Bất quá cái gọi là thắng cũng chỉ là như vậy mà thôi, kế tiếp mới thật là sinh tử!
- Hắc hắc!
Mắt thấy Thần Dạ lộ ra bộ dạng tự hồ không sao cả, Đại trưởng lão càng cười sẵng giọng, ở dưới toàn lực ứng phó, hỏa diễm đen nhánh từ từ lan tràn ở bên trong nhất thời thật giống như ngày tận thế của thiên địa.
- Thần Dạ?
- Đại trưởng lão!
Động tĩnh khổng lồ thậm chí để cho hai người ở trong một chiến trường khác đều là bị kinh động, sau khi bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, cư nhiên vào lúc này có ý nghĩ đồng dạng, đó chính là tuyệt không thể để cho Đại trưởng lão tiếp tục nữa.
- Tông chủ, không được qua đây!
Thanh âm thê lương từ trong hỏa diễm kia lạnh lùng truyền tới:
- Lão thân vì Khiếu Lôi tông bỏ ra tinh lực của cả đời này, lại không nghĩ rằng rốt cuộc vẫn là làm ra một chuyện cuối cùng hối hận nhất. Lão thân hối hận không nên cứu tiện nhân kia, lại càng không nên mang nàng trở về Khiếu Lôi tông, hết tảy mọi chuyện nếu đều là lão thân làm ra, như vậy nên do lão thân đem nó kết thúc.
- Hắc hắc, tiện nhân, hối hận tám năm của lão thân đổi lại mẹ con các ngươi một đời một kiếp đều đừng mơ tưởng có an bình, lão thân là đáng giá!
- Lão bất tử này, muốn đồng quy vu tận không dễ dàng như vậy!
Ở trong tiếng quát, trong thân thể bạch cốt âm sâm kia có từng đạo ngân hắc quang mang điên cuồng dũng động ra ngoài, đem cả người đều bao phủ lại, mắt thấy song đồng kia của Thần Dạ cũng là vô cùng dữ tợn.
- Sư phụ!
Giữa không trung có Chu Uyên Nhung ngăn trở, Tử Huyên không cách nào đi qua, ngay cả sâu trong nội tâm nàng hết sức khát vọng có thể đi qua đem Thần Dạ cứu ra, nhưng cũng hiểu được lấy thực lực của mình có thể ở trong tay Chu Uyên Nhung trở lui đã là vô cùng không dễ dàng.
Vì vậy lúc này không thể cho nàng nửa phần vọng động.
Đang ở giữa không trung, Tử Huyên ở xa quỳ xuống, nàng trầm giọng nói:
- Sư phụ, đây là một lần cuối cùng ta gọi ngươi, cũng là một lần cuối cùng quỳ với ngươi, từ nay về sau...
- Liền vào hôm nay ân oán mà ngươi cấp cho ta, ta một lần liền đem nó chấm dứt.
Trong tiếng nói cũng là có từng tia khí tức tử vong từ trong cơ thể nàng thật nhanh lan tràn ra ngoài.
- Tử Huyên, ngươi muốn làm gì, dừng tay!
Giữa lại một tia thanh minh, Tử Huyên thật sâu nhìn Thần Dạ, trong con mắ có nhu tình vạn chủng, có cực kỳ không muốn, môi nàng khẽ động cuối cùng là một từ cũng không phát ra, nhưng Thần Dạ như cũ có thể nghe thấy được.
- Ta chỉ muốn để cho ngươi hảo hảo sống sót!
Mà khi ánh mắt chuyển hướng Chu Uyên Nhung ở đối diện, nhất thời mất đi tất cả tốt đẹp, thay vào đó là sát ý ngập trời.
- Tông chủ đại nhân, thực lực của ta làm ra chuyện đồng dạng, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn thân trở lui?
- Mặc dù ngươi có thể giữ lại được tính mạng, lại có đối với thực lực của ngươi sinh ra ảnh hưởng rất lớn hay không? Hoặc là nếu như ngươi chết đi, ngươi cho là Khiếu Lôi tông còn có thể đứng vững ở đông vực này hay không?
Thân thể của Chu Uyên Nhung chợt run lên một cái...
- Ta chỉ muốn Thần Dạ còn sống tốt, nếu như hắn gặp chuyện không may nửa phần, thế tất muốn để cho cả Khiếu Lôi tông chôn cùng!
Trong phút chốc, hỏa diễm đen nhánh ở quanh thân Tử Huyên đột nhiên đầy trời mà lên, giờ khắc này điên cuồng ở trong mắt này so sánh với Thần Dạ cùng Đại trưởng lão càng thêm nồng đậm, càng thêm kinh khủng!
Linh nhi ở nơi xa nhìn thấy hành động của mẫu thân, lòng của nàng cực đau!
Song nàng còn là bất động đứng nguyên tại chỗ, mặc dù draats không nỡ mẫu thân vĩnh viễn rời đi lúc này, nhưng nàng biết loại kết cục này đối với mẫu thân mà nói là tốt nhất, bởi vì ở một bên kia có Đại ca ca tương bồi.
Chính mình muốn làm chính là xa xa ở lúc này rời đi càng xa càng tốt, đợi một ngày kia trở về sẽ giống như lời của mẫu thân để cho cả Khiếu Lôi tông chôn cùng!
- Hắc hắc, tiện nhân, đừng mơ uy hiếp được lão thân!
Đang ở lúc hỏa diễm đen nhánh ở quanh thân Tử Huyên từ từ lan tràn, cả người Đại trưởng lão đã hoàn toàn dung nhập vào trong hỏa diễm, cả người nàng giống như là một tòa núi lửa di động hung hăng đánh tới hướng Thần Dạ.
Trong nháy mắt này thiên địa thất sắc, hỏa diễm kia một đường đi qua trực tiếp để cho thiên không đại địa hóa thành một phiến hư vô, liền ngay cả cự thạch cũng liền trong nháy mắt hóa thành mảnh vỡ.
- Tông chủ đại nhân, chúng ta cũng bắt đầu đi!
Liếc nhìn Đại trưởng lão kia, Tử Huyên lạnh lùng cười, ở ngoài thân, hỏa diễm đen nhánh đầy trời giống như phượng hoàng niết bàn đem toàn thân nàng đều bao phủ xuống, một cỗ tử khí khiến cho thế giới xung quanh hóa thành vô gian địa ngục.
- Lệ!
Trong tiếng quát thê lương, Tử Huyên cũng là mang theo khí thế vô cùng hung hãn ầm ầm một tiếng, hung ác đánh tới Chu Uyên Nhung, thanh thế tạo ra tuyệt không yếu hơn so với Đại trưởng lão...
- Thế nhưng một người so sánh với một người điên cuồng hơn, lão phu thật đúng là phục các ngươi, thật cho là mạng mình giống như củ cải trắng sao?
/1432
|