Dứt lời, Chung Khiếu hướng chỗ trước kia, mang theo thi thể của nhi tử dữ dội lướt đi.
Nhìn phụ thân đi xa, thân thể mềm mại của nữ tử phảng phất mất đi tất cả khí lực, thân bất do kỷ mà tựa vào trên một gốc đại thụ ở phía sau lưng, sắc thái ở trong con mắt lộ ra vẻ cực kỳ trống rỗng.
- Phụ thân, ở trong lòng ngươi, nữ thi thật là người không chừa thủ đoạn nào như vậy sao?
Thanh âm mới vừa nói lên, cặp mắt kia của nữu tử cư nhiên biến đổi, cái gọi là trống rỗng thoáng cái chuyển hóa thành lạnh lẽo cùng thích ý cực đọ:
- Thật ra thì phụ thân ngươi quả thật không có đoán sai, nữ nhi hành sự cho tới bây giờ đều là không chừa thủ đoạn nào, chỉ vì kết quả cuối cùng.
- Từ trước như vậy, bây giờ như vậy, tương lai cũng là như vậy! Chỉ bất quá phế vật này chết đi quả thật không liên quan đến nữ nhi a,, mặc dù nói nói ở trong lòng nũ nhi rất không muốn hắn còn sống...
- Phế vật chết thì đã chết rồi, người giết cũng liền giết rồi, lại cư để cho cha cọn chúng ta bất hòa, cho nên, đệ đệ thân ái của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
....
Một mặt khác của sơn mạch, Thần Dạ cùng Tử Huyên nhìn Linh nhi đột nhiên biến hóa sắc mặt, không khỏi mà vội vàng hỏi:
- Linh nhi, ngươi làm sao vậy, có phải đồ vật ở trong thân thể đang đảo loạn hay không?
Thân thể của Linh nhi, Thần Dạ đã từng cặn kẽ kiểm tra một lần, tuy nói ở trong thân thể của nàng tồn tại nhân tố không ổn định, song, Thần Dạ có thể bảo đảm theo tu vi của Linh nhi từ từ tinh tiến, những yếu tố này cuối cùng đều hóa thành năng lượng xúc tiến cho sự trưởng thành của Linh nhi.
- Không phải!
Hô hấp từng ngụm lớn một hồi lâu, sắc mặt Linh nhi tái nhợt như cũ, hơn nữa sợ hãi ở trong đồng tử của nàng vẫn như cũ là chưa từng biến mất.
- Mẹ, Đại ca ca, là lúc tên kia sắp chết đi, khí tức phát ra đột nhiên để cho ta cảm giác được hết sức quen thuộc, thật giống như từ lúc nào đó ta đã tự mình cảm giác qua, hơn nữa loại cảm giác này là sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.
Nghe nói như thế, thần sắc của Thần Dạ cùng Tử Huyên lần nữa đại động.
Thời điểm ngày đó rời đi Khiếu Lôi sơn mạch, Linh nhi nói nàng đối với cao thủ thần bí kia có loại vị đạo giống như đã từng quen biết, mà nay đối với thanh niên mới vừa rồi kia cư nhiên cũng có cảm giác đồng dạng.
Chuyện này tới quá kỳ hoặc rồi.
Những năm gần đây hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cơ hồ đều chưa từng chân chính tách ra, nếu như Linh nhi đã từng thấy qua, như vậy Tử Huyên nhất định cũng đã từng gặp qua.
Nhưng vì cái gì mà Linh nhi sinh ra cảm giác kỳ quái như thế?
May có một điểm không cần lo lắng, cảm giác của cao thủ thần bí mang đến cho Linh nhi là không có ác ý, nếu không mà nói, có một địch nhân tồn tại không biết lại cường đại, đó ngược lại thật để cho thần kinh người ta thời khắc kéo căng ra.
Về phần cảm giác mới vừa rồi mà tên kia cấp cho cũng không phải cần quá mức khẩn trương, không lâu sau sẽ đi đến Hải vực Phong thành, sớm muộn sẽ có điều tiếp xúc với người của Chung gia, đến lúc đó nếu cảm giác của Linh nhi trở nên vô cùng chân thật, như vậy có thù tất báo, có oán báo oán là tốt rồi.
An ủi Linh nhi một hồi, đợi đến sau khi tâm tình của nàng hoàn toàn bình phục lại, lúc này mới một lần nữa lên đường.
Chỉ bất quá bởi vì một màn này của Linh nhi phát sinh đưa đến trong lòng của Thần Dạ cùng Tử Huyên vô hình có nhiều hơn một loại áp lực.
Dĩ nhiên loại áp lực này không phải là tới từ Chung gia, dù sao cũng giết Chung gia thiếu gia rồi, giữa lẫn nhau không thể nào có đường điều hòa gì nữa.
Áp lực là ở có chút chuyện không biết tựa hồ sắp sửa chân chính hóa hình mà ra, mà kết quả cuối cùng rất có thể sẽ đối với mẹ con Tử Huyên tạo thành một lần trùng kích thật lớn cho tới... Thương tổn!
Quả như theo lời Chung gia thiếu gia, bên trong sơn mạch này khắp nơi đều có người của Chung gia.
Tốt ở Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng không phải là người tầm thường, có linh hồn cảm giác lực cường đại dò đường, ngược lại có thể né tránh từng lớp người ở trong núi. Nếu không Chung gia thiếu gia chết đi trước đó không lâu, bọn họ lại là người xa lạ, đây rất dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.
Ở dưới loại cẩn thận lại nhanh chóng lên đường này, sau một hai canh giờ, con đường xuống núi cuối cùng liền ở cách đó không xa rồi.
Thần Dạ khẽ thở phào nhẹ nhõm...
Nhưng một hơi này của hắn còn chưa hoàn toàn thở ra, đột nhiên từ phía sau bọn hắn, ở trong sơn lâm mịt mờ có một trận ba động kịch liệt nhanh chóng truyền ra.
Tần số ba động to lớn cơ hồ lan tràn ra cả sơn mạch, cho dù hiện tại không dùng ánh mắt nhìn xem cũng là có thể cảm giác được cỗ ba động này giống như là phong bạo, khiến cho sơn lâm đang lay động điên cuồng, cả đại địa cũng đang run rẩy...
- Như thế nào?
Thần Dạ cùng Tử Huyên tò mò xoay người nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ xa xa phảng phất là ánh mắt trời ngưng tụ thành trụ, sau đó dường như bắn thẳng vào chỗ sâu sơn mạch...
Nơi đó lại có một đạo quang trụ xuyên qua sơn mạch, tốc hành lên bầu trời.
Càng kinh khủng hơn chính là đạo quang trụ này cũng không phải là không nhúc nhích, mà là đang di động, từng đạo ba động mãnh liệt kia chính là ở bên trong di động của quang trụ lặng lẽ phát ra.
Nhưng chẳng biết tại sao quang trụ này vô cùng kỳ lạ, ba động cũng là mãnh liệt nhưng không có nửa điểm khiến người cảm thấy khí tức nguy hiểm truyền ra, ngược lại có một loại ma lực hấp dẫn tâm thần con người.
Ở sau khi cảm nhận được cỗ ba động này, Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng không ngoại lệ, đồng dạng bị nó hấp dẫn, cũng nhịn không được muốn đi tới điều tra...
Đây quá kỳ quái?
Thần Dạ nhìn về phía Tử Huyên, nàng cũng có tâm tư đồng dạng mà gật đầu, bất quá chỉ chốc lát sau, trong con mắt của nàng lại có quang mang mừng rỡ dũng động ra.
- Làm sao rồi, Tử Huyên?
Thần Dạ tò mò hỏi.
Tử Huyên nhẹ cười nói:
- Ngươi còn nhớ rõ không, ta từng nói qua trước lúc phong ấn của Chúng Thần chi mộ muốn mở ra, sẽ có năm đạo quang trụ xuyên qua mặt biển bắn về phía đại địa, sau đó hóa thành năm cái chìa khóa...
Cả người Thần Dạ chợt ngẩn ra, vội nói:
- Ý của ngươi là đạo quang trụ này chính là đại biểu cho một thanh chìa khóa ở trong đó?
- Ta không dám khẳng định nhưng có cảm giác như vậy.
Tử Huyên nói:
- Nơi này cách Vô Tận chi hải không xa, Chung gia lại là một trong những thế lực cường đại nhất trong Hải vực Phong thành, bọn họ phí nhiều công sức như vậy để phong sơn, vật mưu đồ tuyệt đối không nhỏ, mà xuất hiện đạo quang trụ này ta liền đem nó liên hệ tới.
- Vậy thì nhanh chân đến xem đi.
Thần Dạ cười hắc hắc, bất kể đến cùng có phải hay không, nói đến cái phân thượng này hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, tự nhiên là muốn đi nhìn một cái cho minh bạch.
Đến lúc đó mặc dù là không phải cấp cấp cho Chung gia một cái phá hư.
Nhìn phụ thân đi xa, thân thể mềm mại của nữ tử phảng phất mất đi tất cả khí lực, thân bất do kỷ mà tựa vào trên một gốc đại thụ ở phía sau lưng, sắc thái ở trong con mắt lộ ra vẻ cực kỳ trống rỗng.
- Phụ thân, ở trong lòng ngươi, nữ thi thật là người không chừa thủ đoạn nào như vậy sao?
Thanh âm mới vừa nói lên, cặp mắt kia của nữu tử cư nhiên biến đổi, cái gọi là trống rỗng thoáng cái chuyển hóa thành lạnh lẽo cùng thích ý cực đọ:
- Thật ra thì phụ thân ngươi quả thật không có đoán sai, nữ nhi hành sự cho tới bây giờ đều là không chừa thủ đoạn nào, chỉ vì kết quả cuối cùng.
- Từ trước như vậy, bây giờ như vậy, tương lai cũng là như vậy! Chỉ bất quá phế vật này chết đi quả thật không liên quan đến nữ nhi a,, mặc dù nói nói ở trong lòng nũ nhi rất không muốn hắn còn sống...
- Phế vật chết thì đã chết rồi, người giết cũng liền giết rồi, lại cư để cho cha cọn chúng ta bất hòa, cho nên, đệ đệ thân ái của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
....
Một mặt khác của sơn mạch, Thần Dạ cùng Tử Huyên nhìn Linh nhi đột nhiên biến hóa sắc mặt, không khỏi mà vội vàng hỏi:
- Linh nhi, ngươi làm sao vậy, có phải đồ vật ở trong thân thể đang đảo loạn hay không?
Thân thể của Linh nhi, Thần Dạ đã từng cặn kẽ kiểm tra một lần, tuy nói ở trong thân thể của nàng tồn tại nhân tố không ổn định, song, Thần Dạ có thể bảo đảm theo tu vi của Linh nhi từ từ tinh tiến, những yếu tố này cuối cùng đều hóa thành năng lượng xúc tiến cho sự trưởng thành của Linh nhi.
- Không phải!
Hô hấp từng ngụm lớn một hồi lâu, sắc mặt Linh nhi tái nhợt như cũ, hơn nữa sợ hãi ở trong đồng tử của nàng vẫn như cũ là chưa từng biến mất.
- Mẹ, Đại ca ca, là lúc tên kia sắp chết đi, khí tức phát ra đột nhiên để cho ta cảm giác được hết sức quen thuộc, thật giống như từ lúc nào đó ta đã tự mình cảm giác qua, hơn nữa loại cảm giác này là sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.
Nghe nói như thế, thần sắc của Thần Dạ cùng Tử Huyên lần nữa đại động.
Thời điểm ngày đó rời đi Khiếu Lôi sơn mạch, Linh nhi nói nàng đối với cao thủ thần bí kia có loại vị đạo giống như đã từng quen biết, mà nay đối với thanh niên mới vừa rồi kia cư nhiên cũng có cảm giác đồng dạng.
Chuyện này tới quá kỳ hoặc rồi.
Những năm gần đây hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cơ hồ đều chưa từng chân chính tách ra, nếu như Linh nhi đã từng thấy qua, như vậy Tử Huyên nhất định cũng đã từng gặp qua.
Nhưng vì cái gì mà Linh nhi sinh ra cảm giác kỳ quái như thế?
May có một điểm không cần lo lắng, cảm giác của cao thủ thần bí mang đến cho Linh nhi là không có ác ý, nếu không mà nói, có một địch nhân tồn tại không biết lại cường đại, đó ngược lại thật để cho thần kinh người ta thời khắc kéo căng ra.
Về phần cảm giác mới vừa rồi mà tên kia cấp cho cũng không phải cần quá mức khẩn trương, không lâu sau sẽ đi đến Hải vực Phong thành, sớm muộn sẽ có điều tiếp xúc với người của Chung gia, đến lúc đó nếu cảm giác của Linh nhi trở nên vô cùng chân thật, như vậy có thù tất báo, có oán báo oán là tốt rồi.
An ủi Linh nhi một hồi, đợi đến sau khi tâm tình của nàng hoàn toàn bình phục lại, lúc này mới một lần nữa lên đường.
Chỉ bất quá bởi vì một màn này của Linh nhi phát sinh đưa đến trong lòng của Thần Dạ cùng Tử Huyên vô hình có nhiều hơn một loại áp lực.
Dĩ nhiên loại áp lực này không phải là tới từ Chung gia, dù sao cũng giết Chung gia thiếu gia rồi, giữa lẫn nhau không thể nào có đường điều hòa gì nữa.
Áp lực là ở có chút chuyện không biết tựa hồ sắp sửa chân chính hóa hình mà ra, mà kết quả cuối cùng rất có thể sẽ đối với mẹ con Tử Huyên tạo thành một lần trùng kích thật lớn cho tới... Thương tổn!
Quả như theo lời Chung gia thiếu gia, bên trong sơn mạch này khắp nơi đều có người của Chung gia.
Tốt ở Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng không phải là người tầm thường, có linh hồn cảm giác lực cường đại dò đường, ngược lại có thể né tránh từng lớp người ở trong núi. Nếu không Chung gia thiếu gia chết đi trước đó không lâu, bọn họ lại là người xa lạ, đây rất dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.
Ở dưới loại cẩn thận lại nhanh chóng lên đường này, sau một hai canh giờ, con đường xuống núi cuối cùng liền ở cách đó không xa rồi.
Thần Dạ khẽ thở phào nhẹ nhõm...
Nhưng một hơi này của hắn còn chưa hoàn toàn thở ra, đột nhiên từ phía sau bọn hắn, ở trong sơn lâm mịt mờ có một trận ba động kịch liệt nhanh chóng truyền ra.
Tần số ba động to lớn cơ hồ lan tràn ra cả sơn mạch, cho dù hiện tại không dùng ánh mắt nhìn xem cũng là có thể cảm giác được cỗ ba động này giống như là phong bạo, khiến cho sơn lâm đang lay động điên cuồng, cả đại địa cũng đang run rẩy...
- Như thế nào?
Thần Dạ cùng Tử Huyên tò mò xoay người nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ xa xa phảng phất là ánh mắt trời ngưng tụ thành trụ, sau đó dường như bắn thẳng vào chỗ sâu sơn mạch...
Nơi đó lại có một đạo quang trụ xuyên qua sơn mạch, tốc hành lên bầu trời.
Càng kinh khủng hơn chính là đạo quang trụ này cũng không phải là không nhúc nhích, mà là đang di động, từng đạo ba động mãnh liệt kia chính là ở bên trong di động của quang trụ lặng lẽ phát ra.
Nhưng chẳng biết tại sao quang trụ này vô cùng kỳ lạ, ba động cũng là mãnh liệt nhưng không có nửa điểm khiến người cảm thấy khí tức nguy hiểm truyền ra, ngược lại có một loại ma lực hấp dẫn tâm thần con người.
Ở sau khi cảm nhận được cỗ ba động này, Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng không ngoại lệ, đồng dạng bị nó hấp dẫn, cũng nhịn không được muốn đi tới điều tra...
Đây quá kỳ quái?
Thần Dạ nhìn về phía Tử Huyên, nàng cũng có tâm tư đồng dạng mà gật đầu, bất quá chỉ chốc lát sau, trong con mắt của nàng lại có quang mang mừng rỡ dũng động ra.
- Làm sao rồi, Tử Huyên?
Thần Dạ tò mò hỏi.
Tử Huyên nhẹ cười nói:
- Ngươi còn nhớ rõ không, ta từng nói qua trước lúc phong ấn của Chúng Thần chi mộ muốn mở ra, sẽ có năm đạo quang trụ xuyên qua mặt biển bắn về phía đại địa, sau đó hóa thành năm cái chìa khóa...
Cả người Thần Dạ chợt ngẩn ra, vội nói:
- Ý của ngươi là đạo quang trụ này chính là đại biểu cho một thanh chìa khóa ở trong đó?
- Ta không dám khẳng định nhưng có cảm giác như vậy.
Tử Huyên nói:
- Nơi này cách Vô Tận chi hải không xa, Chung gia lại là một trong những thế lực cường đại nhất trong Hải vực Phong thành, bọn họ phí nhiều công sức như vậy để phong sơn, vật mưu đồ tuyệt đối không nhỏ, mà xuất hiện đạo quang trụ này ta liền đem nó liên hệ tới.
- Vậy thì nhanh chân đến xem đi.
Thần Dạ cười hắc hắc, bất kể đến cùng có phải hay không, nói đến cái phân thượng này hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, tự nhiên là muốn đi nhìn một cái cho minh bạch.
Đến lúc đó mặc dù là không phải cấp cấp cho Chung gia một cái phá hư.
/1432
|