Chuyện khẳng định có quan hệ với Linh Nhi, cho nên lòng Tử Huyên mới không được yên ổn như thế!
Sau một hồi, Tử Huyên rốt cục chọn được một bộ quần áo vừa ý.
Quần áo như tên nàng, chính là thiển tím chi sắc, không biết dùng vật liệu gì tạo thành, đặt trong lòng bàn tay lại không hề có chút sức nặng, không chỉ như thế, trong mơ hồ, tựa hồ còn để lộ ra một cổ năng lượng chấn động nữa.
Nhưng mà, dùng linh hồn cảm giác lực của Thần Dạ cũng không cách nắm bắt được cổ năng lượng kia.
Như thế cũng lộ ra bộ y phục này quả thật phi phàm!
- Thần Dạ, mua nó, có được không?
Tử Huyên nhẹ giọng cười cười, đi tới chỗ nhân viên cửa hàng, vừa đi được hai bước đã quay người lại ôn nhu nói:
- Thần Dạ, ta biết rõ, mặc kệ chuyện gì cũng không nên dấu diếm ngươi, nhưng chuyện này ngay cả chính ta cũng không dám khẳng định, cũng nói không biết phải nói thế nào, cho nên, ta không biết nói cho ngươi sao cả, tạm thời, ta cũng không muốn nói cho ngươi, vậy có được không?
Thần Dạ ngược lại thật không ngờ, cuối cùng Tử Huyên lại dùng lý do như vậy để thoái thác...
Thấy Thần Dạ im lặng, Tử Huyên nhỏ giọng nói:
- Có người thường nói, Thương Hải Tang Điền có thể thay đổi toàn bộ thế giới, nhưng duy nhất không thay đổi chính là nhân tâm. Nhưng cho tới hôm nay, ta mới phát giác, cũng không phải nhân tâm sẽ không thay đổi, mà là, mỗi người, đều có được chấp nhất của mình, ta cũng vậy!
- Trước khi phần chấp nhất này chưa hoàn toàn tán đi, tâm của người sẽ không thay đổi! Một khi chấp nhất tán đi, nhân tâm, đã sớm thay đổi. Thần Dạ, ta...
- Đợi khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì nói ta biết! Bất quá...
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Hi vọng ngươi trước khi nói cho ta biết, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì... ta sẽ tức giận đấy!
- Ân, ta đã biết.
Tử Huyên lúc này mới ngọt ngào cười, đi về về nhân viên cửa hàng.
Thần Dạ nhìn nàng, cảm thấy nàng thoáng cái nhẹ nhàng hơn nhiều, trong nội tâm bất giác nhẹ thở dài, sau này mình phải để ý đến nàng hơn, không thể để nàng chịu chút tổn thương nào a!
Ở cửa hàng bán sủng vật bên ngoài, Linh Nhi ngồi ở trước, hai tay chống cằm, hào hứng bừng bừng nhìn xem, thỉnh thoảng còn trêu chọc một chút, bộ dáng chất phát mà đám tiểu gia hỏa kia lộ ra khiến nàng phải khanh khách cười to.
- Tiểu cô nương, nếu thích thì bảo người nhà ngươi đến mua đi!
Lão nhân gia chủ quán hòa ái cười nói.
Linh Nhi dùng sức nhẹ gật đầu, liền đứng dậy chạy tới chỗ bọn Thần Dạ, nhưng vừa chạy vài bước, bước chân liền dừng lại một chút, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, khóa chặt một người, sau đó, theo người nọ đi đi lại lại, ánh mắt của nàng, cũng rất nhanh di động.
Mắt thấy người kia muốn biến mất trong đám người, Linh Nhi mắt nhìn tiệm quần áo cách đó không xa liền cắn răng chạy theo.
- Ngươi đi nói cho công tử và cô nương, những người khác, mau theo ta, ngàn vạn không thể để cô nương gặp chuyện không may được.
Trong đám người, nhiều thân ảnh nhanh chóng cùng tới.
Đám người rất chen chúc, cho dù Linh Nhi có một thân tu vị tự nhiên cũng không thể dễ dàng chen qua, mà người mà nàng đi theo tốc độ lại nhanh hơn một chút, thực lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều, dựa theo đạo lý mà nói, Linh Nhi không thể nào đuổi kịp hắn được.
Nhưng kỳ quái chính là, phảng phất như trong lòng Linh Nhi cảm ứng được người kia tồn tại, hôm nay đụng phải, vô luận người nọ đi tới đâu, Linh Nhi đều có thể chuẩn xác bắt được tung ảnh của hắn.
Cuộc truy đuổi này đi qua khu buôn bán, tiến vào khu dân cư, người đi đường rõ ràng giảm bớt rất nhiều, mà nơi này cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Người đi phía trước đột nhiên khẽ cau mày, chợt thoáng đẩy nhanh tốc độ, quẹo vào trong một ngõ nhỏ.
Thấy vậy, Linh Nhi không chút do dự, cũng lập tức đi theo.
- Tiểu cô nương, ngươi theo ta một hồi lâu như vậy làm gì?
Trong ngõ nhỏ, người nọ quay người lại, cười nhìn Linh Nhi hỏi.
Ánh mắt Linh Nhi một mực dừng trên người này, hiện giờ, ở khoảng cách gần, hơn nữa nhìn chính diện hắn, tất nhiên àng thêm không hề chớp mắt...
Đó là một người trẻ tuổi không đến 30, hắn có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, mà ở trên mặt, treo dáng tươi cười khiến người phi thường ấm lòng, hắn có phong phạm cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể có vẻ tự ngạo xa cách người khác.
Mỗi cử chỉ đều tựa như một cổ gió mát, khiến người rất dễ thân cận với hắn.
Nhưng đồng thời khi hỏi Linh Nhi, trong mắt hắn lại đột nhiên lướt qua một cổ ý tứ không hiểu... Đây là cảm giác tới giờ cũng chưa từng có qua.
- Ta... Ta cũng không biết, tại sao mình muốn theo ngươi nữa!
Ánh mắt Linh Nhi sau khi nói hết lời, đột nhiên biến thành mê mang, đúng vậy a, tại sao mình muốn đi theo hắn chứ?
- Ách?
Người tuổi trẻ kia hiển nhiên thật không ngờ, Linh Nhi sẽ trả lời như vậy, bật giác khẽ giật mình, chợt cười nói:
- Tiểu cô nương, mau trở về đi thôi, bằng không người nhà ngươi sẽ lo lắng đấy!
- Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?
Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.
Lòng của nàng, hiện giờ phi thường phức tạp, trong tối tăm, nàng cảm thấy, mình cùng người này tựa hồ có quan hệ, bằng không mình tuyệt đối sẽ không tự nhiên muốn đi theo hắn.
Nhưng sau khi gặp được, Linh Nhi bỗng nhiên lại cảm giác người này mình không thể hiểu rõ, thậm chí, cũng không nên gặp hắn.
Hai loại tâm lý mâu thuẫn cùng xuất hiện, khiến lòng Linh Nhi tuổi còn nhỏ lúc này cực kỳ hỗn tạp.
Nàng mặc dù thông minh, cũng trải qua quá nhiều, khác với hài tử bình thường, nhưng nàng cuối cùng cũng còn nhỏ, dù cho có thể hiểu rõ thế giới người lớn, nhưng không cách nào có lựa chọn chính xác nhất!
Cho nên, nàng chờ mong người trẻ tuổi này nói cho nàng biết một ít về chuyện của hắn, lại muốn lập tức rời đi!
- Vô Yểm, tìm ngươi đã nửa ngày, thì ra ngươi ở đây sao!
Một lát sau, Tử Huyên đi về, thần sắc thoạt nhìn không được cao hứng lắm.
- Làm sao vậy?
Thần Dạ kỳ quái hỏi.
- Nhân viên cửa hàng nói, bộ y phục này là hàng không bán, cho nên. . .
Tử Huyên có chút thất vọng nói.
Thần Dạ cau mày, nói:
- Nếu là hàng không bán, nên đặt kín đáo một chút, tùy ý để người chạm vào, cái này cũng gọi là hàng không bán sao? Chẳng lẽ là đang khi dễ chúng ta?
- Không phải!
Tử Huyên vội vàng giải thích nói:
- Y phục này đặt trong phong ấn, là do ta thích quá cho nên nhịn không được đụng phải phong ấn, không nghĩ tới, phong ấn lại bị phá.
Còn có chuyện như vậy?
- Ha ha, cũng không phải cái phong ấn này uy lực không đủ, mà là thủ đoạn của cô nương quá mạnh mẽ, phong ấn không chịu nổi lực lượng cô nương trùng kích.
Hai người đnag nói chuyện, một đạo thân ảnh đã từ trên lầu chậm rãi đi xuống, trong tay nàng đang cầm bộ quần áo Tử Huyên chọn ban nãy.
Bạch y nữ tử này dung mạo rất xinh đẹp, mặc dù không phải đẳng cấp như Tử Huyên và Chung Kỳ, nhưng cũng là trong vạn có một, bàn tay nàng nâng y phục, tóc xanh rũ xuống vai, da như tuyết trắng, lông mày như vẽ, dung nhan như thế, một nụ cười một cái nhíu mày cũng tràn ngập một loại mị lực khó có thể che dấu.
Sau một hồi, Tử Huyên rốt cục chọn được một bộ quần áo vừa ý.
Quần áo như tên nàng, chính là thiển tím chi sắc, không biết dùng vật liệu gì tạo thành, đặt trong lòng bàn tay lại không hề có chút sức nặng, không chỉ như thế, trong mơ hồ, tựa hồ còn để lộ ra một cổ năng lượng chấn động nữa.
Nhưng mà, dùng linh hồn cảm giác lực của Thần Dạ cũng không cách nắm bắt được cổ năng lượng kia.
Như thế cũng lộ ra bộ y phục này quả thật phi phàm!
- Thần Dạ, mua nó, có được không?
Tử Huyên nhẹ giọng cười cười, đi tới chỗ nhân viên cửa hàng, vừa đi được hai bước đã quay người lại ôn nhu nói:
- Thần Dạ, ta biết rõ, mặc kệ chuyện gì cũng không nên dấu diếm ngươi, nhưng chuyện này ngay cả chính ta cũng không dám khẳng định, cũng nói không biết phải nói thế nào, cho nên, ta không biết nói cho ngươi sao cả, tạm thời, ta cũng không muốn nói cho ngươi, vậy có được không?
Thần Dạ ngược lại thật không ngờ, cuối cùng Tử Huyên lại dùng lý do như vậy để thoái thác...
Thấy Thần Dạ im lặng, Tử Huyên nhỏ giọng nói:
- Có người thường nói, Thương Hải Tang Điền có thể thay đổi toàn bộ thế giới, nhưng duy nhất không thay đổi chính là nhân tâm. Nhưng cho tới hôm nay, ta mới phát giác, cũng không phải nhân tâm sẽ không thay đổi, mà là, mỗi người, đều có được chấp nhất của mình, ta cũng vậy!
- Trước khi phần chấp nhất này chưa hoàn toàn tán đi, tâm của người sẽ không thay đổi! Một khi chấp nhất tán đi, nhân tâm, đã sớm thay đổi. Thần Dạ, ta...
- Đợi khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì nói ta biết! Bất quá...
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Hi vọng ngươi trước khi nói cho ta biết, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì... ta sẽ tức giận đấy!
- Ân, ta đã biết.
Tử Huyên lúc này mới ngọt ngào cười, đi về về nhân viên cửa hàng.
Thần Dạ nhìn nàng, cảm thấy nàng thoáng cái nhẹ nhàng hơn nhiều, trong nội tâm bất giác nhẹ thở dài, sau này mình phải để ý đến nàng hơn, không thể để nàng chịu chút tổn thương nào a!
Ở cửa hàng bán sủng vật bên ngoài, Linh Nhi ngồi ở trước, hai tay chống cằm, hào hứng bừng bừng nhìn xem, thỉnh thoảng còn trêu chọc một chút, bộ dáng chất phát mà đám tiểu gia hỏa kia lộ ra khiến nàng phải khanh khách cười to.
- Tiểu cô nương, nếu thích thì bảo người nhà ngươi đến mua đi!
Lão nhân gia chủ quán hòa ái cười nói.
Linh Nhi dùng sức nhẹ gật đầu, liền đứng dậy chạy tới chỗ bọn Thần Dạ, nhưng vừa chạy vài bước, bước chân liền dừng lại một chút, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, khóa chặt một người, sau đó, theo người nọ đi đi lại lại, ánh mắt của nàng, cũng rất nhanh di động.
Mắt thấy người kia muốn biến mất trong đám người, Linh Nhi mắt nhìn tiệm quần áo cách đó không xa liền cắn răng chạy theo.
- Ngươi đi nói cho công tử và cô nương, những người khác, mau theo ta, ngàn vạn không thể để cô nương gặp chuyện không may được.
Trong đám người, nhiều thân ảnh nhanh chóng cùng tới.
Đám người rất chen chúc, cho dù Linh Nhi có một thân tu vị tự nhiên cũng không thể dễ dàng chen qua, mà người mà nàng đi theo tốc độ lại nhanh hơn một chút, thực lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều, dựa theo đạo lý mà nói, Linh Nhi không thể nào đuổi kịp hắn được.
Nhưng kỳ quái chính là, phảng phất như trong lòng Linh Nhi cảm ứng được người kia tồn tại, hôm nay đụng phải, vô luận người nọ đi tới đâu, Linh Nhi đều có thể chuẩn xác bắt được tung ảnh của hắn.
Cuộc truy đuổi này đi qua khu buôn bán, tiến vào khu dân cư, người đi đường rõ ràng giảm bớt rất nhiều, mà nơi này cũng thanh tịnh hơn nhiều.
Người đi phía trước đột nhiên khẽ cau mày, chợt thoáng đẩy nhanh tốc độ, quẹo vào trong một ngõ nhỏ.
Thấy vậy, Linh Nhi không chút do dự, cũng lập tức đi theo.
- Tiểu cô nương, ngươi theo ta một hồi lâu như vậy làm gì?
Trong ngõ nhỏ, người nọ quay người lại, cười nhìn Linh Nhi hỏi.
Ánh mắt Linh Nhi một mực dừng trên người này, hiện giờ, ở khoảng cách gần, hơn nữa nhìn chính diện hắn, tất nhiên àng thêm không hề chớp mắt...
Đó là một người trẻ tuổi không đến 30, hắn có một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, mà ở trên mặt, treo dáng tươi cười khiến người phi thường ấm lòng, hắn có phong phạm cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể có vẻ tự ngạo xa cách người khác.
Mỗi cử chỉ đều tựa như một cổ gió mát, khiến người rất dễ thân cận với hắn.
Nhưng đồng thời khi hỏi Linh Nhi, trong mắt hắn lại đột nhiên lướt qua một cổ ý tứ không hiểu... Đây là cảm giác tới giờ cũng chưa từng có qua.
- Ta... Ta cũng không biết, tại sao mình muốn theo ngươi nữa!
Ánh mắt Linh Nhi sau khi nói hết lời, đột nhiên biến thành mê mang, đúng vậy a, tại sao mình muốn đi theo hắn chứ?
- Ách?
Người tuổi trẻ kia hiển nhiên thật không ngờ, Linh Nhi sẽ trả lời như vậy, bật giác khẽ giật mình, chợt cười nói:
- Tiểu cô nương, mau trở về đi thôi, bằng không người nhà ngươi sẽ lo lắng đấy!
- Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?
Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.
Lòng của nàng, hiện giờ phi thường phức tạp, trong tối tăm, nàng cảm thấy, mình cùng người này tựa hồ có quan hệ, bằng không mình tuyệt đối sẽ không tự nhiên muốn đi theo hắn.
Nhưng sau khi gặp được, Linh Nhi bỗng nhiên lại cảm giác người này mình không thể hiểu rõ, thậm chí, cũng không nên gặp hắn.
Hai loại tâm lý mâu thuẫn cùng xuất hiện, khiến lòng Linh Nhi tuổi còn nhỏ lúc này cực kỳ hỗn tạp.
Nàng mặc dù thông minh, cũng trải qua quá nhiều, khác với hài tử bình thường, nhưng nàng cuối cùng cũng còn nhỏ, dù cho có thể hiểu rõ thế giới người lớn, nhưng không cách nào có lựa chọn chính xác nhất!
Cho nên, nàng chờ mong người trẻ tuổi này nói cho nàng biết một ít về chuyện của hắn, lại muốn lập tức rời đi!
- Vô Yểm, tìm ngươi đã nửa ngày, thì ra ngươi ở đây sao!
Một lát sau, Tử Huyên đi về, thần sắc thoạt nhìn không được cao hứng lắm.
- Làm sao vậy?
Thần Dạ kỳ quái hỏi.
- Nhân viên cửa hàng nói, bộ y phục này là hàng không bán, cho nên. . .
Tử Huyên có chút thất vọng nói.
Thần Dạ cau mày, nói:
- Nếu là hàng không bán, nên đặt kín đáo một chút, tùy ý để người chạm vào, cái này cũng gọi là hàng không bán sao? Chẳng lẽ là đang khi dễ chúng ta?
- Không phải!
Tử Huyên vội vàng giải thích nói:
- Y phục này đặt trong phong ấn, là do ta thích quá cho nên nhịn không được đụng phải phong ấn, không nghĩ tới, phong ấn lại bị phá.
Còn có chuyện như vậy?
- Ha ha, cũng không phải cái phong ấn này uy lực không đủ, mà là thủ đoạn của cô nương quá mạnh mẽ, phong ấn không chịu nổi lực lượng cô nương trùng kích.
Hai người đnag nói chuyện, một đạo thân ảnh đã từ trên lầu chậm rãi đi xuống, trong tay nàng đang cầm bộ quần áo Tử Huyên chọn ban nãy.
Bạch y nữ tử này dung mạo rất xinh đẹp, mặc dù không phải đẳng cấp như Tử Huyên và Chung Kỳ, nhưng cũng là trong vạn có một, bàn tay nàng nâng y phục, tóc xanh rũ xuống vai, da như tuyết trắng, lông mày như vẽ, dung nhan như thế, một nụ cười một cái nhíu mày cũng tràn ngập một loại mị lực khó có thể che dấu.
/1432
|