- Không có ý tứ này?
Thần lão gia tử cười giận:
- Trong Thiên Sương Lâu, ngươi cũng có đó, lại coi thường không thèm chú ý đến hỗn trướng Trường Tôn gia trêu chọc người trong nhà Bổn vương, cái này gọi là không có ý tứ kia sao? Vậy ngươi nói cho Bổn vương, như thế nào thì ngươi mới coi là có ý tứ đây? Có phải là người bị các ngươi giết rồi, thì Bổn vương mới có thể tìm ngươi để hỏi một câu như vậy sao, hừ?
- Lão Vương. . . .
- Ngươi câm mồm cho Bổn vương!
Thần lão gia tử giận dữ nhìn Trường Tôn Mạt, lớn tiếng quát:
- Bổn vương không nghĩ tới, Trường Tôn gia ngươi thật to gan. Lại chó cậy thế chủ nên ngay cả người của Trấn Quốc Vương phủ ta, mà cũng dám làm nhục trước mắt bao người. Chẳng lẽ Trường Tôn Mạt ngươi thực sự cho là Bổn vương đã già, không còn cầm được cây Bá Vương thương của Bổn vương sao?
- Hoàng thúc. . . .
- Bệ hạ!
Thần lão gia tử lửa giận ngập trời, ôm quyền nói:
- Lão phu tự biết, cuộc đời này đã đến chỗ này, trong ngoài đã có quá nhiều kẻ địch. Càng hiểu rõ ràng hơn, đến một ngày kia, khi lão phu buông tay đi sang phương tây , thì những kẻ địch này đều sẽ không bỏ qua cho người nhà của lão phu.
- Nhưng không nghĩ tới, vào lúc lão phu vẫn còn sống, đã có mấy người không thể chờ đợi được. Hảo, rất tốt! Đã như vậy, vậy cũng đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình. Đừng nói sau này lại có thêm người có gan nhằm vào bất cứ một người nào của Thần gia chúng ta để hạ thủ, thì lão phu ắt sẽ được đại sát tứ phương. Mà riêng một chuyện này, nếu như không để cho lão phu một lời giải thích hợp lý!
Thần lão gia tử xoay người liếc nhìn một vòng, ý định giết người trong ánh mắt không che dấu chút nào lóe ra. Sau đó, hào hùng quát:
- Như vậy, liền ngay hôm nay, Bổn vương sẽ không để ý cho các ngươi thấy tận mắt một lần một phần thủ đoạn của Bổn vương năm đó đi theo Thánh Chủ Gia tranh đấu giành thiên hạ!
Toàn điện kinh ngạc, mà lại còn im lặng như lúc thời gian ngừng trôi!
Từ sau khi Thánh Chủ Gia qua đời, mọi người ở đây, bao gồm hoàng đế bệ hạ trong đó, cũng không hề nhìn thấy Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng như thế.
Nhất là hoàng đế cao cao tại thượng, trong lòng ngài biết Thần lão gia tử có chỗ kiêng nể. Đối với việc chính mình dồn ép từng bước thì đều lựa chọn ẩn nhẫn, thế cho nên khiến cho ngài đều không ghi nhớ nổi, vào lúc chính mình còn nhỏ tuổi, Đại Hoa hoàng triều còn chưa đích thực thành lập, uy phong đại sát tứ phương của Thần lão gia tử khi đối mặt kẻ địch hùng mạnh tứ phương .
Mọi người càng thêm kỳ quái. Nhiều năm qua, Thần lão gia tử ẩn cư trong nhà không màng đến việc đời, chẳng sợ cả uy lẫn quyền của Trấn Quốc Vương phủ bị hoàng đế bệ hạ hết một đến hai, sau hai lại ba ... ngài dùng hết các loại phương pháp để cắt giảm mà lão cũng không từng phản đối. Vậy vì sao hôm nay, lão lại nổi khùng như vậy?
Phải biết rằng, đối tượng làm Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng chính là Nhị hoàng tử, là người được hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, cũng là trong lòng tương ứng với người kế thừa đời sau . . . . Hành động như vậy, không nghi ngờ là đang nói cho mọi người rằng người làm lão bất mãn, kỳ thật chính là hoàng đế bệ hạ trên long tọa.
Thần Dạ rốt cuộc vô sự, mà mưu toan ngày đó đơn giản cũng chỉ là nghĩ muốn khiến cho Thần gia một lần lúng túng khó chịu. Tiến thêm một bước mà nói, coi như Thần Dạ không hóa giải được thì đám người Nhị hoàng tử cũng sẽ không quá phận, lại càng sẽ không làm Thần Dạ bị thương.
Tựa như Thần lão gia tử nói, một ngày trên đời của lão, nếu như không có lý do đặc biệt lớn và nắm chắc, thì hoàng thất quả quyết sẽ không động đến một sợi tóc gáy người của Thần gia. Bởi vì không người nào có khả năng chịu đựng nổi lửa giận ngập trời này của Thần lão gia tử .
Nhưng, Thần lão gia tử hôm nay nổi giận đùng đùng, bất chấp hoàng quyền, không nể hoàng đế, trước mắt bao người mà nổi giận đùng đùng đối với hoàng đế !
Sau lưng cái này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mọi người tuyệt đối không tin, chỉ bởi vì Thần Dạ bị một chút tủi thân nhỏ nhoi , hoặc do một tiểu nha hoàn của Thần gia bị ức hiếp đã khiến cho Thần lão gia tử làm như vậy.
Nhưng cho dù nguyên nhân trong đó là cái gì. Vào lúc Thần lão gia tử râu cọp dựng thẳng, văn võ trên dưới cả triều cùng với hoàng đế bệ hạ kia, mọi người mặc dù trong lòng rất là không phục, thì cũng không có người dám nói một chữ "không "!
- Hoàng thúc!
Hoàng đế tận lực cười một tiếng, thành tâm thành ý nói:
- Trẫm xin thay Huyền Kỳ nói xin lỗi với thúc, trẫm càng cam đoan với người, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lại phát sinh chuyện như thế. Nếu không, không làm phiền hoàng thúc ngươi đích thân đến, trẫm sẽ lập tức trói người đưa đến vương phủ để nhận lỗi với thúc.
Không nói như vậy, không đủ để bình ổn cơn tức giận trong lòng Thần lão gia tử. Tất nhiên hoàng đế cũng biết, lão phát hỏa như vậy, căn bản là dựa vào suy diễn!
- Lão Vương Gia, Tiểu vương biết sai rồi. Ở đây xin cam đoan với ngài, tuyệt đối không có lần tiếp theo .
Ngay cả hoàng đế đều nói như vậy , Nhị hoàng tử dẫu sao đi chăng nữa cũng không cách nào đứng lên thách thức.
Huống chi, hắn dù chưa chứng kiến uy phong của Thần lão gia tử, nhưng chỉ cần bị lão nhìn chằm chằm, liền có một cỗ áp lực vô tận vô biên từ trong không gian tuôn trào dữ dội mà đến. Thực lực thế này khiến cho Nhị hoàng tử biết, Thần lão gia tử tất nhiên không dám giết hắn ở trên điện Kim Loan. Nhưng cấp cho hắn một chút khó chịu cực đoan, cũng là chuyện có khả năng dễ dàng làm được.
Nghe vậy, Thần lão gia tử rốt cục lên tiếng cười cười. Nhưng lúc ánh mắt của lão chuyển hướng sang Trường Tôn Mạt thì tất cả mọi người biết, lửa giận cố ý mà đến trong lòng lão, kỳ thật vẫn còn.
Quả nhiên, liếc mắt nhìn Trường Tôn Mạt này, Thần lão gia tử quát lạnh:
- Nhị hoàng tử là đương kim hoàng tử, thân phận tôn quý. Ngài đã nhận sai. Bổn vương thân là trưởng bối, vốn là trò đùa giữa đám tiểu hài tử , thì coi như xong. Nhưng hai hỗn đản kia của Trường Tôn gia ngươi . . . .
- Lão Vương Gia, chẳng qua là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua hai thằng nhóc kia đi. Sau khi trở về, lão phu nhất định sẽ quản giáo bọn chúng thật tốt.
Nói giỡn, Thần lão thất phu nổi giận đùng đùng đối với Nhị hoàng tử , hoàng đế bệ hạ vì con của mình đều không thể không nén giận nói xin lỗi. Trường Tôn Mạt mặc dù trong lòng tức tối không được, cũng chỉ có thể ăn nói khép nép.
Nếu không, lão thật sự tin tưởng, Thần lão thất phu này thực sự sẽ tới Trường Tôn gia lão mà đại khai sát giới.
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện?
Thần lão gia tử cười quái dị hỏi:
- Xin hỏi Trường Tôn đại nhân, Trường Tôn Uy kia lớn tới đâu , Trường Tôn Phi đã bao tuổi rồi? Bọn họ vẫn còn là tiểu hài tử, chiếu theo lời ngươi nói như thế, Bổn vương bây giờ vẫn còn là tráng niên sao?
Thần lão gia tử cười giận:
- Trong Thiên Sương Lâu, ngươi cũng có đó, lại coi thường không thèm chú ý đến hỗn trướng Trường Tôn gia trêu chọc người trong nhà Bổn vương, cái này gọi là không có ý tứ kia sao? Vậy ngươi nói cho Bổn vương, như thế nào thì ngươi mới coi là có ý tứ đây? Có phải là người bị các ngươi giết rồi, thì Bổn vương mới có thể tìm ngươi để hỏi một câu như vậy sao, hừ?
- Lão Vương. . . .
- Ngươi câm mồm cho Bổn vương!
Thần lão gia tử giận dữ nhìn Trường Tôn Mạt, lớn tiếng quát:
- Bổn vương không nghĩ tới, Trường Tôn gia ngươi thật to gan. Lại chó cậy thế chủ nên ngay cả người của Trấn Quốc Vương phủ ta, mà cũng dám làm nhục trước mắt bao người. Chẳng lẽ Trường Tôn Mạt ngươi thực sự cho là Bổn vương đã già, không còn cầm được cây Bá Vương thương của Bổn vương sao?
- Hoàng thúc. . . .
- Bệ hạ!
Thần lão gia tử lửa giận ngập trời, ôm quyền nói:
- Lão phu tự biết, cuộc đời này đã đến chỗ này, trong ngoài đã có quá nhiều kẻ địch. Càng hiểu rõ ràng hơn, đến một ngày kia, khi lão phu buông tay đi sang phương tây , thì những kẻ địch này đều sẽ không bỏ qua cho người nhà của lão phu.
- Nhưng không nghĩ tới, vào lúc lão phu vẫn còn sống, đã có mấy người không thể chờ đợi được. Hảo, rất tốt! Đã như vậy, vậy cũng đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình. Đừng nói sau này lại có thêm người có gan nhằm vào bất cứ một người nào của Thần gia chúng ta để hạ thủ, thì lão phu ắt sẽ được đại sát tứ phương. Mà riêng một chuyện này, nếu như không để cho lão phu một lời giải thích hợp lý!
Thần lão gia tử xoay người liếc nhìn một vòng, ý định giết người trong ánh mắt không che dấu chút nào lóe ra. Sau đó, hào hùng quát:
- Như vậy, liền ngay hôm nay, Bổn vương sẽ không để ý cho các ngươi thấy tận mắt một lần một phần thủ đoạn của Bổn vương năm đó đi theo Thánh Chủ Gia tranh đấu giành thiên hạ!
Toàn điện kinh ngạc, mà lại còn im lặng như lúc thời gian ngừng trôi!
Từ sau khi Thánh Chủ Gia qua đời, mọi người ở đây, bao gồm hoàng đế bệ hạ trong đó, cũng không hề nhìn thấy Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng như thế.
Nhất là hoàng đế cao cao tại thượng, trong lòng ngài biết Thần lão gia tử có chỗ kiêng nể. Đối với việc chính mình dồn ép từng bước thì đều lựa chọn ẩn nhẫn, thế cho nên khiến cho ngài đều không ghi nhớ nổi, vào lúc chính mình còn nhỏ tuổi, Đại Hoa hoàng triều còn chưa đích thực thành lập, uy phong đại sát tứ phương của Thần lão gia tử khi đối mặt kẻ địch hùng mạnh tứ phương .
Mọi người càng thêm kỳ quái. Nhiều năm qua, Thần lão gia tử ẩn cư trong nhà không màng đến việc đời, chẳng sợ cả uy lẫn quyền của Trấn Quốc Vương phủ bị hoàng đế bệ hạ hết một đến hai, sau hai lại ba ... ngài dùng hết các loại phương pháp để cắt giảm mà lão cũng không từng phản đối. Vậy vì sao hôm nay, lão lại nổi khùng như vậy?
Phải biết rằng, đối tượng làm Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng chính là Nhị hoàng tử, là người được hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, cũng là trong lòng tương ứng với người kế thừa đời sau . . . . Hành động như vậy, không nghi ngờ là đang nói cho mọi người rằng người làm lão bất mãn, kỳ thật chính là hoàng đế bệ hạ trên long tọa.
Thần Dạ rốt cuộc vô sự, mà mưu toan ngày đó đơn giản cũng chỉ là nghĩ muốn khiến cho Thần gia một lần lúng túng khó chịu. Tiến thêm một bước mà nói, coi như Thần Dạ không hóa giải được thì đám người Nhị hoàng tử cũng sẽ không quá phận, lại càng sẽ không làm Thần Dạ bị thương.
Tựa như Thần lão gia tử nói, một ngày trên đời của lão, nếu như không có lý do đặc biệt lớn và nắm chắc, thì hoàng thất quả quyết sẽ không động đến một sợi tóc gáy người của Thần gia. Bởi vì không người nào có khả năng chịu đựng nổi lửa giận ngập trời này của Thần lão gia tử .
Nhưng, Thần lão gia tử hôm nay nổi giận đùng đùng, bất chấp hoàng quyền, không nể hoàng đế, trước mắt bao người mà nổi giận đùng đùng đối với hoàng đế !
Sau lưng cái này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mọi người tuyệt đối không tin, chỉ bởi vì Thần Dạ bị một chút tủi thân nhỏ nhoi , hoặc do một tiểu nha hoàn của Thần gia bị ức hiếp đã khiến cho Thần lão gia tử làm như vậy.
Nhưng cho dù nguyên nhân trong đó là cái gì. Vào lúc Thần lão gia tử râu cọp dựng thẳng, văn võ trên dưới cả triều cùng với hoàng đế bệ hạ kia, mọi người mặc dù trong lòng rất là không phục, thì cũng không có người dám nói một chữ "không "!
- Hoàng thúc!
Hoàng đế tận lực cười một tiếng, thành tâm thành ý nói:
- Trẫm xin thay Huyền Kỳ nói xin lỗi với thúc, trẫm càng cam đoan với người, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lại phát sinh chuyện như thế. Nếu không, không làm phiền hoàng thúc ngươi đích thân đến, trẫm sẽ lập tức trói người đưa đến vương phủ để nhận lỗi với thúc.
Không nói như vậy, không đủ để bình ổn cơn tức giận trong lòng Thần lão gia tử. Tất nhiên hoàng đế cũng biết, lão phát hỏa như vậy, căn bản là dựa vào suy diễn!
- Lão Vương Gia, Tiểu vương biết sai rồi. Ở đây xin cam đoan với ngài, tuyệt đối không có lần tiếp theo .
Ngay cả hoàng đế đều nói như vậy , Nhị hoàng tử dẫu sao đi chăng nữa cũng không cách nào đứng lên thách thức.
Huống chi, hắn dù chưa chứng kiến uy phong của Thần lão gia tử, nhưng chỉ cần bị lão nhìn chằm chằm, liền có một cỗ áp lực vô tận vô biên từ trong không gian tuôn trào dữ dội mà đến. Thực lực thế này khiến cho Nhị hoàng tử biết, Thần lão gia tử tất nhiên không dám giết hắn ở trên điện Kim Loan. Nhưng cấp cho hắn một chút khó chịu cực đoan, cũng là chuyện có khả năng dễ dàng làm được.
Nghe vậy, Thần lão gia tử rốt cục lên tiếng cười cười. Nhưng lúc ánh mắt của lão chuyển hướng sang Trường Tôn Mạt thì tất cả mọi người biết, lửa giận cố ý mà đến trong lòng lão, kỳ thật vẫn còn.
Quả nhiên, liếc mắt nhìn Trường Tôn Mạt này, Thần lão gia tử quát lạnh:
- Nhị hoàng tử là đương kim hoàng tử, thân phận tôn quý. Ngài đã nhận sai. Bổn vương thân là trưởng bối, vốn là trò đùa giữa đám tiểu hài tử , thì coi như xong. Nhưng hai hỗn đản kia của Trường Tôn gia ngươi . . . .
- Lão Vương Gia, chẳng qua là tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài đại nhân có đại lượng, hãy bỏ qua hai thằng nhóc kia đi. Sau khi trở về, lão phu nhất định sẽ quản giáo bọn chúng thật tốt.
Nói giỡn, Thần lão thất phu nổi giận đùng đùng đối với Nhị hoàng tử , hoàng đế bệ hạ vì con của mình đều không thể không nén giận nói xin lỗi. Trường Tôn Mạt mặc dù trong lòng tức tối không được, cũng chỉ có thể ăn nói khép nép.
Nếu không, lão thật sự tin tưởng, Thần lão thất phu này thực sự sẽ tới Trường Tôn gia lão mà đại khai sát giới.
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện?
Thần lão gia tử cười quái dị hỏi:
- Xin hỏi Trường Tôn đại nhân, Trường Tôn Uy kia lớn tới đâu , Trường Tôn Phi đã bao tuổi rồi? Bọn họ vẫn còn là tiểu hài tử, chiếu theo lời ngươi nói như thế, Bổn vương bây giờ vẫn còn là tráng niên sao?
/1432
|