Linh Nhi cũng không phải một tiểu hài tử ham chơi không nghĩ những chuyện khác, cho nên, cử động đột nhiên của nàng nhất định có kỳ quặc, Thần Dạ lo lắng chính là cái này, tin rằng Tử Huyên cũng vậy.
. . .
Trong ngõ nhỏ, người trẻ tuổi cười cười, đang muốn nói gì đó thì một đạo thân ảnh, bỗng nhiên đi tới, hắn xoay người sang chỗ khác, cười nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Đó là một nữ tử, nếu như Thần Dạ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, cô gái này, là Chung Kỳ.
Nhìn qua người trẻ tuổi, Chung Kỳ cũng hết sức ôn nhu nói:
- Ngươi rất ít đến Hải Vực Phong Thành, ta sợ ngươi đi lạc nên mới đi tìm ngươi?
- Không nghĩ đến, thì ra ngươi đi nói chuyện với một tiểu nha đầu.
Trong miệng Chung Kỳ cố ý phát ra một tia ghen tuông, mà khi nàng nhìn thấy Linh Nhi, bỗng nhiên ‘ ồ ’ một tiếng:
- Tiểu nha đầu này, rất là không giống bình thường ah, Vô Yểm, ngươi không phải là muốn mang nàng về nuôi đấy chứ?
- Ngươi nói mò gì thế?
Người trẻ tuổi không vui, hiển nhiên là cực kỳ yêu thương Chung Kỳ, hắn ôn nhu cười nói:
- Cuộc đời này có ngươi, ta đã trọn vẹn, nào còn tâm tư và cách nghĩ nào khác nữa.
- Vậy sao, ta còn nhớ rõ, năm đó người nào đó đối với ta cực kỳ khinh thường đấy!
Chung Kỳ mân mê miệng, có chút mất hứng.
- Ha ha, đều chuyện quá khứ rồi, cần gì nhắc lại?
Trong mắt người trẻ tuổi xẹt qua một tia không kiên nhẫn chợt thanh âm nhạt thêm vài phần:
- Trở về đi, cha ngươi còn đang chờ ta đấy.
- Ân, lần này gặp chút phiền toái nhỏ, muốn ngươi nghĩ kế giúp, chúng ta đi thôi!
Chung Kỳ tựa hồ cũng sợ người trẻ tuổi mất hứng, vội vàng choàng lấy tay hắn, lập tức rời đi.
Ngay khi thân ảnh sắp biến mất, Chung Kỳ đột nhiên quay đầu lại, cười một tiếng, nói:
- Tiểu muội muội, còn không chịu rời đi, như vậy, có muốn cùng về với chúng ta không?
- Đừng gây chuyện, mau rời đi thôi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng người trẻ tuổi càng thêm không kiên nhẫn. . . Mà sau khi Chung Kỳ cảm thấy điểm này, ánh mắt nàng bỗng hơi có vẻ mê mang.
Mà ánh mắt rơi vào trên người người trẻ tuổi kia lại như có từng đợt rung động đang lặng yên dao động, cực kỳ quỷ dị!
Từ đầu tới cuối, tự sau khi nàng kia xuất hiện, hắn đều chưa từng liếc qua ta...
Ánh mắt Linh Nhi nhìn chằm chằm vào hướng hai người Chung Kỳ biến mất, một cổ chua xót không hiểu đột nhiên chiếm cứ cả trái tim nàng.
Linh Nhi không hiểu quá nhiều, nhưng nàng lại biết, mình đột nhiên nổi lên tình cảm khó hiểu với một người xa lạ, như vậy tin tưởng, người xa lạ này đối với mình khẳng định cũng có.
Bất cứ chuyện gì, cũng sẽ có hai mặt cả.
Hơn nữa, Linh Nhi cũng nhìn thấy rõ ràng, lúc lần đầu người kia nhìn thấy mình, trong hai mắt cũng tuôn ra cảm xúc không tầm thường, vậy càng tỏ vẻ mình đoán không lầm.
Nhưng sao hắn lại như bỏ qua mình như vậy?
- Linh Nhi, sao ngươi lại chạy đến đây?
Thần Dạ và Tử Huyên rốt cục đuổi tới, Tử Huyên một tay ôm Linh Nhi vào trong ngực, muốn trách cứ vài câu, nhưng thấy vẻ yếu mềm kia của nàng liền không thành lời.
- Linh Nhi, đến cùng làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, mau nói với mẹ đi!
Thần Dạ cũng nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta về trước đi. Chư vị đại ca, phiền toái các ngươi tìm hiểu xem phụ cận có gì bất thường không.
- Công tử yên tâm, chúng ta biết rõ.
...
Một đường trở về khách sạn, trên mặt Linh Nhi không còn dáng cười ngây thơ như trước nữa, nàng lúc này giống như đã trải qua vô số chuyện vậy, đầy vẻ u sầu.
Thấy thế, Thần Dạ cực kỳ gấp gáp, cố tình muốn hỏi, lại biết, Tử Huyên mới là lựa chọn tốt nhất, bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con đi vào phòng, hắn chỉ có thể sốt ruột chờ đợi trong sân.
Sau khi trăng treo trên đỉnh đầu, Tử Huyên mới từ trong phòng đi ra, nhìn qua Thần Dạ còn đang chờ, áy náy nói:
- Linh Nhi không có việc gì rồi, nàng đã ngủ.
Thần Dạ vội hỏi:
- Như vậy trước kia Linh Nhi đến cùng làm sao vậy, nàng có nói không?
Tử Huyên lắc đầu, nói:
- Vô luận ta khuyên thế nào, nàng đều không hề nói nửa lời, chỉ nói cho ta biết, nàng không có chuyện gì đâu, giờ nàng đã ngủ rồi, ngủ vô cùng an tường. Linh Nhi là một cô bé kiên cường, nàng không có việc gì đâu.
Kiên cường?
Thần Dạ cười không ra tiếng, trong thế gian này, có quá nhiều người, có đủ kiên cường, nhưng cái gọi là kiên cường, cũng không phải sẽ một mực tồn tại.
Thần Dạ tự nhận hắn kiên cường hơn rất nhiều người, vô luận kiếp trước hay kiếp này, mặc kệ xảy ra chuyện gì hắn đều có thể dũng cảm đối mặt, thậm chí nếu so với tất cả mọi người hắn sống càng thêm thoải mái.
Nhưng thế đã sao, ai có thể biết rõ, sâu thẳm trong lồng, Thần Dạ vẫn còn một phần nhu nhược...
Chẳng bao lâu sau, lúc tỉnh mộng nửa đêm, Thần Dạ cũng sẽ bừng tỉnh!
Hắn tưởng niệm mẫu thân, hắn sợ theo mình không ngừng lớn lên sẽ dần quên đi dung nhan mẫu thân, cho nên, đoạn thời gian kia, thậm chí là tới giờ, hắn đều nằm mơ, muốn gặp được mẫu thân trong mộng.
Thần Dạ cố chấp cho rằng, chỉ có nghĩ như vậy, hắn mới sẽ không quên đi mẫu thân...
Mà mỗi lần nằm mộng thấy mẫu thân bị bắt đi, hắn liền bừng tỉnh lại, cơn đau đơn đâm thẳng vào tim kia, ai có thể hiểu rõ đây?
Cái gọi là kiên cường, chẳng qua là chưa đến mức đó thôi, một khi đã đến, ai cũng không thể iếp tục kiên cường được, cái gọi là đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, đây chính là một đạo lý.
Thần Dạ nhẹ nhàng khoát tay áo, nói:
- Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm đi đi nghỉ ngơi đi!
- Ngươi thì sao?
Tử Huyên nhìn Thần Dạ, nói.
Thần Dạ thản nhiên nói:
- Ta muốn hảo hảo ngẫm lại, phải làm sao mới có thể khiến bọn người Chung Khiếu nhổ ra bí mật về Định Hải Thần Thú.
Tử Huyên im lặng, nàng biết rõ, Thần Dạ muốn nghĩ, nhất định không phải cái này...
Thần Dạ cứ ngồi trong sân, mãi cho đến nửa đêm, lúc này mới đi vào phong, lúc này phòng Linh Nhi bỗng nhiên mở ra, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ bên trọng nhanh chóng lướt ra.
- Đại ca ca!
- Tỉnh ngủ rồi sao?
Thần Dạ ngay lập tức lộ ra nụ cười, vô luận trong lòng lo lắng thế nào, đều không thể biểu hiện trước mặt Linh Nhi được.
Linh Nhi lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nhẹ gật đầu.
- Linh Nhi!
Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Ngươi cho rằng, ngươi có thể dấu diếm được ta sao? Đã tỉnh, nào, tới nói chuyện với ta đi!
Ngồi ở trên đùi mình, Thần Dạ có thể cảm ứng được rõ ràng, Linh Nhi giống như một bé thỏ con bị kinh hãi vậy, trong lòng của hắn lập tức trầm xuống, nhưng vẫn nhưng ôn hòa nói:
- Ta hiện giờ không muốn hỏi ngươi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể giữ trong lòng, ta chỉ muốn biết, chuyện xảy ả hôm nay có xúc phạm tới ngươi, hay là tổn thương ngươi chút nào không?
Nghe Thần Dạ nói, trong hai mắt Linh Nhi chậm rãi ứa ra nước mắt, đúng là vẫn còn Đại ca ca thật tình yêu thương mình.
- Đại ca ca!
. . .
Trong ngõ nhỏ, người trẻ tuổi cười cười, đang muốn nói gì đó thì một đạo thân ảnh, bỗng nhiên đi tới, hắn xoay người sang chỗ khác, cười nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Đó là một nữ tử, nếu như Thần Dạ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, cô gái này, là Chung Kỳ.
Nhìn qua người trẻ tuổi, Chung Kỳ cũng hết sức ôn nhu nói:
- Ngươi rất ít đến Hải Vực Phong Thành, ta sợ ngươi đi lạc nên mới đi tìm ngươi?
- Không nghĩ đến, thì ra ngươi đi nói chuyện với một tiểu nha đầu.
Trong miệng Chung Kỳ cố ý phát ra một tia ghen tuông, mà khi nàng nhìn thấy Linh Nhi, bỗng nhiên ‘ ồ ’ một tiếng:
- Tiểu nha đầu này, rất là không giống bình thường ah, Vô Yểm, ngươi không phải là muốn mang nàng về nuôi đấy chứ?
- Ngươi nói mò gì thế?
Người trẻ tuổi không vui, hiển nhiên là cực kỳ yêu thương Chung Kỳ, hắn ôn nhu cười nói:
- Cuộc đời này có ngươi, ta đã trọn vẹn, nào còn tâm tư và cách nghĩ nào khác nữa.
- Vậy sao, ta còn nhớ rõ, năm đó người nào đó đối với ta cực kỳ khinh thường đấy!
Chung Kỳ mân mê miệng, có chút mất hứng.
- Ha ha, đều chuyện quá khứ rồi, cần gì nhắc lại?
Trong mắt người trẻ tuổi xẹt qua một tia không kiên nhẫn chợt thanh âm nhạt thêm vài phần:
- Trở về đi, cha ngươi còn đang chờ ta đấy.
- Ân, lần này gặp chút phiền toái nhỏ, muốn ngươi nghĩ kế giúp, chúng ta đi thôi!
Chung Kỳ tựa hồ cũng sợ người trẻ tuổi mất hứng, vội vàng choàng lấy tay hắn, lập tức rời đi.
Ngay khi thân ảnh sắp biến mất, Chung Kỳ đột nhiên quay đầu lại, cười một tiếng, nói:
- Tiểu muội muội, còn không chịu rời đi, như vậy, có muốn cùng về với chúng ta không?
- Đừng gây chuyện, mau rời đi thôi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng người trẻ tuổi càng thêm không kiên nhẫn. . . Mà sau khi Chung Kỳ cảm thấy điểm này, ánh mắt nàng bỗng hơi có vẻ mê mang.
Mà ánh mắt rơi vào trên người người trẻ tuổi kia lại như có từng đợt rung động đang lặng yên dao động, cực kỳ quỷ dị!
Từ đầu tới cuối, tự sau khi nàng kia xuất hiện, hắn đều chưa từng liếc qua ta...
Ánh mắt Linh Nhi nhìn chằm chằm vào hướng hai người Chung Kỳ biến mất, một cổ chua xót không hiểu đột nhiên chiếm cứ cả trái tim nàng.
Linh Nhi không hiểu quá nhiều, nhưng nàng lại biết, mình đột nhiên nổi lên tình cảm khó hiểu với một người xa lạ, như vậy tin tưởng, người xa lạ này đối với mình khẳng định cũng có.
Bất cứ chuyện gì, cũng sẽ có hai mặt cả.
Hơn nữa, Linh Nhi cũng nhìn thấy rõ ràng, lúc lần đầu người kia nhìn thấy mình, trong hai mắt cũng tuôn ra cảm xúc không tầm thường, vậy càng tỏ vẻ mình đoán không lầm.
Nhưng sao hắn lại như bỏ qua mình như vậy?
- Linh Nhi, sao ngươi lại chạy đến đây?
Thần Dạ và Tử Huyên rốt cục đuổi tới, Tử Huyên một tay ôm Linh Nhi vào trong ngực, muốn trách cứ vài câu, nhưng thấy vẻ yếu mềm kia của nàng liền không thành lời.
- Linh Nhi, đến cùng làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, mau nói với mẹ đi!
Thần Dạ cũng nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta về trước đi. Chư vị đại ca, phiền toái các ngươi tìm hiểu xem phụ cận có gì bất thường không.
- Công tử yên tâm, chúng ta biết rõ.
...
Một đường trở về khách sạn, trên mặt Linh Nhi không còn dáng cười ngây thơ như trước nữa, nàng lúc này giống như đã trải qua vô số chuyện vậy, đầy vẻ u sầu.
Thấy thế, Thần Dạ cực kỳ gấp gáp, cố tình muốn hỏi, lại biết, Tử Huyên mới là lựa chọn tốt nhất, bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con đi vào phòng, hắn chỉ có thể sốt ruột chờ đợi trong sân.
Sau khi trăng treo trên đỉnh đầu, Tử Huyên mới từ trong phòng đi ra, nhìn qua Thần Dạ còn đang chờ, áy náy nói:
- Linh Nhi không có việc gì rồi, nàng đã ngủ.
Thần Dạ vội hỏi:
- Như vậy trước kia Linh Nhi đến cùng làm sao vậy, nàng có nói không?
Tử Huyên lắc đầu, nói:
- Vô luận ta khuyên thế nào, nàng đều không hề nói nửa lời, chỉ nói cho ta biết, nàng không có chuyện gì đâu, giờ nàng đã ngủ rồi, ngủ vô cùng an tường. Linh Nhi là một cô bé kiên cường, nàng không có việc gì đâu.
Kiên cường?
Thần Dạ cười không ra tiếng, trong thế gian này, có quá nhiều người, có đủ kiên cường, nhưng cái gọi là kiên cường, cũng không phải sẽ một mực tồn tại.
Thần Dạ tự nhận hắn kiên cường hơn rất nhiều người, vô luận kiếp trước hay kiếp này, mặc kệ xảy ra chuyện gì hắn đều có thể dũng cảm đối mặt, thậm chí nếu so với tất cả mọi người hắn sống càng thêm thoải mái.
Nhưng thế đã sao, ai có thể biết rõ, sâu thẳm trong lồng, Thần Dạ vẫn còn một phần nhu nhược...
Chẳng bao lâu sau, lúc tỉnh mộng nửa đêm, Thần Dạ cũng sẽ bừng tỉnh!
Hắn tưởng niệm mẫu thân, hắn sợ theo mình không ngừng lớn lên sẽ dần quên đi dung nhan mẫu thân, cho nên, đoạn thời gian kia, thậm chí là tới giờ, hắn đều nằm mơ, muốn gặp được mẫu thân trong mộng.
Thần Dạ cố chấp cho rằng, chỉ có nghĩ như vậy, hắn mới sẽ không quên đi mẫu thân...
Mà mỗi lần nằm mộng thấy mẫu thân bị bắt đi, hắn liền bừng tỉnh lại, cơn đau đơn đâm thẳng vào tim kia, ai có thể hiểu rõ đây?
Cái gọi là kiên cường, chẳng qua là chưa đến mức đó thôi, một khi đã đến, ai cũng không thể iếp tục kiên cường được, cái gọi là đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, đây chính là một đạo lý.
Thần Dạ nhẹ nhàng khoát tay áo, nói:
- Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm đi đi nghỉ ngơi đi!
- Ngươi thì sao?
Tử Huyên nhìn Thần Dạ, nói.
Thần Dạ thản nhiên nói:
- Ta muốn hảo hảo ngẫm lại, phải làm sao mới có thể khiến bọn người Chung Khiếu nhổ ra bí mật về Định Hải Thần Thú.
Tử Huyên im lặng, nàng biết rõ, Thần Dạ muốn nghĩ, nhất định không phải cái này...
Thần Dạ cứ ngồi trong sân, mãi cho đến nửa đêm, lúc này mới đi vào phong, lúc này phòng Linh Nhi bỗng nhiên mở ra, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ bên trọng nhanh chóng lướt ra.
- Đại ca ca!
- Tỉnh ngủ rồi sao?
Thần Dạ ngay lập tức lộ ra nụ cười, vô luận trong lòng lo lắng thế nào, đều không thể biểu hiện trước mặt Linh Nhi được.
Linh Nhi lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nhẹ gật đầu.
- Linh Nhi!
Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Ngươi cho rằng, ngươi có thể dấu diếm được ta sao? Đã tỉnh, nào, tới nói chuyện với ta đi!
Ngồi ở trên đùi mình, Thần Dạ có thể cảm ứng được rõ ràng, Linh Nhi giống như một bé thỏ con bị kinh hãi vậy, trong lòng của hắn lập tức trầm xuống, nhưng vẫn nhưng ôn hòa nói:
- Ta hiện giờ không muốn hỏi ngươi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể giữ trong lòng, ta chỉ muốn biết, chuyện xảy ả hôm nay có xúc phạm tới ngươi, hay là tổn thương ngươi chút nào không?
Nghe Thần Dạ nói, trong hai mắt Linh Nhi chậm rãi ứa ra nước mắt, đúng là vẫn còn Đại ca ca thật tình yêu thương mình.
- Đại ca ca!
/1432
|