Khi mà âm thanh oang oang kia truyền đi ra ngoài, trong tình hình giờ khắc này khiến sắc mặt đám người Chung Khiếu không khỏi xấu hổ một hồi, trong lòng đều không nhịn được mà thầm mắng.
- Hổ Lực, đầu óc ngươi hỏng hết cả rồi nên nói gì sai đó. Đừng quên tại sao lần này ngươi đến đây !
Cách đó không xa, Mặc Lăng kia không nhịn được, không khỏi tức giận mắng mỏ !
Hổ Lực cũng không quay đầu lại, cứ thế quát:
- Lão Tử làm việc phải cần ngươi dạy à? Đừng tưởng rằng đầu óc tốt hơn so với Lão Tử là có thể tỏ ra sĩ diện ở trước mặt Lão Tử. Ngươi có tin rằng Lão Tử sẽ đánh ngươi thành đầu heo không ?
Trước công chúng mà bị mắng như vậy, trong ánh mắt Mặc Lăng vẫn giống nhau trước đây bị Phong Kình coi thường không thèm nhìn, phảng phất giống như không nghe thấy.... Nếu như không phải hắn tự biết không trêu vào Hổ Lực nổi, thì như vậy, gia hỏa này liền quá nham hiểm. So với Hổ Lực ngay thẳng, thì kẻ giỏi về ẩn nhẫn sẽ càng làm những người khác cảm thấy đáng sợ!
Mặc Lăng không để ý cười cười, rồi cũng đứng lên mà nói:
- Ngươi đã cảm giác tiểu huynh đệ này rất tốt, như vậy, ta cũng đến cùng tiểu huynh đệ tranh thủ tâm sự.
Hổ Lực bĩu môi, rồi nói oang oang:
- Gọi tiểu tử là tiểu tử, còn tiểu huynh đệ làm gì. Ở trong lòng ngươi, tiểu tử này không đảm đương nổi ngươi xưng hô một tiếng tiểu huynh đệ đâu. Đồ dối trá!
Nghe đến đó, Thần Dạ đều không khỏi có hơi buồn cười không thôi, tính cách của Hổ Lực này đúng là lại thiếu đi vài phần âm u lạnh lẽo của yêu thú, có nhiều hơn một chút chất phác giống như võ giả thô lỗ.
Nếu như không phải cố ý giả vờ, vậy thì Hổ Lực này đúng là có khả năng kết giao một phen.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là Thần Dạ à, xin chào!
Mặc Lăng hóa thành tay ảo rồi vươn ra, một cỗ khí tức lạnh lẽo, cứ như vậy mà phát tán ra ngoài.
Thần Dạ cũng không tin, đúng vào lúc này mà Mặc Lăng lại sẽ làm chuyện xấu. Mà mặc dù hắn làm chuyện xấu, thì cũng không cần cẩn thận quá mức. Vì hắn chỉ là yêu thú cảnh giới Địa Huyền.... Vì vậy hắn cười cười, rồi cũng là vươn tay mình ra.
Hai bàn tay vừa mới nắm lấy nhau, trên bàn tay kia Mặc Lăng liền là có thêm Huyền Khí bắt đầu khởi động. Trên cánh tay nắm lấy bàn tay Thần Dạ có gân xanh nổi lên.
- Thật là cũng không quá ngốc a!
Hành động lần này của Mặc Lăng cũng không sử dụng quá nhiều lực, hoàn toàn là dựa theo tu vi bản thân Thần Dạ mà làm. Cho nên, không coi là cố ý tìm phiền toái. Nói đúng ra một câu là thử dò xét tu vi của hắn thì đã có thể cho qua.
Nhưng mà Mặc Lăng dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Địa Huyền, cho dù đã kiềm chế thực lực thì mức độ hùng hậu cùng lực lượng vẫn không phải Võ Giả đang ở mức như Thần Dạ có khả năng bằng được.
- Tiểu tử, quá kiêu ngạo thì sẽ chết nhanh hơn. Lần này đây, coi như cho ngươi một bài học nho nhỏ. Sau này, đừng không có bản lĩnh mà làm ra vẻ đại gia!
Âm thanh âm u lạnh lẽo kia của Mặc Lăng trực tiếp vang ở trong tai Thần Dạ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại thì trong ánh mắt nhìn Thần Dạ có sự hài hước vui vẻ, mà ở đằng sau nụ cười này, chính là che giấu ý định giết người lạnh thấu xương.
Hiển nhiên, nếu như không phải sợ gây thêm rắc rối, thì với tính tình của Mặc Lăng, khi hắn đã không thích Thần Dạ, như vậy, tất là sẽ không để cho Thần Dạ được nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng ngày mai.
Bàn tay có năng lượng Huyền Khí tinh thuần hùng hậu bao bọc, Thần Dạ cảm giác như là đang lâm vào trong thế giới Hàn Băng. Ánh mắt nhìn Mặc Lăng kia có vẻ đặc biệt khinh thường, một cỗ tà khí cũng đang chậm rãi nổi lên ở trong lòng Thần Dạ.
Nếu muốn chơi đùa, liền chơi đùa ra dáng hơn một chút!
Hôm nay tới Chung gia, Thần Dạ cũng không tính toán che giấu một chút bản lĩnh. Dù sao, đối phương đều là hoàn toàn là các cao thủ Địa Huyền. Nếu như không xuất ra điều gì đó làm người khác kinh ngạc, nếu như muốn có được tin tức về Định Hải Thần Thú thì sợ là sẽ không đơn giản như vậy.
Vốn Thần Dạ vẫn còn tìm đối tượng để tự thể hiện bởi vì với bốn người Chung Khiếu đương nhiên là không được. Lúc này thì hay rồi, Mặc Lăng lại tự động dâng lên tận miệng.
Nhìn vào hai mắt Mặc Lăng, Thần Dạ gian tà cười một tiếng khiến cho người trước mặt không khỏi hơi ngây ra. Dưới tình huống như vậy, không ngờ người thiếu niên này vẫn còn cười được, đồng thời lại còn cười quỷ dị đến như thế?
Nếu như đổi làm người khác thì nhất định ở phía sau sẽ có chỗ biết đường mà dè chừng. Đáng tiếc, Mặc Lăng từ trước tới nay đã quen kiêu ngạo, tộc nhân Bát Trảo Chương Ngư ( bạch tuộc tám chân ) vốn đã xưng hùng xưng bá tại đáy biển. Bởi vì việc Chúng Thần Chi Mộ nên những thế lực này trên mặt đất vẫn luôn khách sáo khiêm nhường có thừa đối với bọn họ. Điều này làm cho Mặc Lăng đối với nhân loại có loại kì thị bẩm sinh.
Huống chi, hắn cũng không cho rằng, một người thiếu niên cảnh giới Thượng Huyền thế này, ngoại trừ chỉ cũng bẻm mép cùng với đầu óc suy tính tương đối nhanh ra thì còn có thể có uy hiếp khác đối với hắn.
Nắm chặt tay Thần Dạ, nhìn nét tươi cười của hắn mà Mặc Lăng một nỗi chán ghét không có nguyên nhân. Mặc dù không thể giết hắn, nhưng giáo huấn càng nặng tay hơn một phần thì có lẽ vẫn có khả năng.
Suy tính đến bước này, Mặc Lăng tâm thần chuyển động, năng lượng Huyền Khí càng cường đại hơn một phần ào ạt tuôn ra!
Tuy nhiên, trong thời gian vào lúc năng lượng Huyền Khí của hắn vừa mới bắt đầu khởi động, đột nhiên, Mặc Lăng nghe được có một tiếng Long Ngâm già nua từ từ vang vọng. Tức thì, một cỗ Long Uy thuần khiết như cuồng phong đập vào mặt hắn mà đến.
Thứ bậc của Long Uy như Chân Long giáng xuống. Điều càng đáng sợ hơn chính là, ở trong Long Uy này còn kèm theo một cỗ ý chí Chân Long bá đạo ở trình độ cao nhất.
Bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể Mặc Lăng như một người say rượu liền thả tay Thần Dạ ra mà roẹt roẹt bước chân liên tục lui về phía sau. Thực sự là phải lui đến hơn mười thước thì hắn mới có thể ngừng lại.
Cho dù không hề bị thương, thế nhưng sự kinh ngạc trong con ngươi của hắn cũng là vô cùng nồng đậm.
Ở chỗ này, sao lại có thể xuất hiện Long Uynhư thế. Ở trên người thiếu niên kia có thể nào tỏa ra Long Uy thuần khiết được ? Nếu như người thiếu niên chính là người của Long Tộc thì đều là yêu thú, hơn nữa là Long Tộc Vạn Thú Chi Vương, như thế thì Mặc Lăng không có khả năng không cảm ứng được.
Liền trong lúc hắn còn đang kinh ngạc như vậy, thì Thần Dạ cười dài một tiếng:
- Mặc Lăng tiên sinh, ngươi đã muốn thử thực lực của tiểu tử một lần, như vậy, xin mời ngươi chỉ giáo nhiều hơn.
Người thiếu niên vừa mới nói xong thì thân hình như quỷ mị loại trực tiếp xuất hiện ở trước người Mặc Lăng. Cùng ập tới còn có đạo Long Uy kia làm cho Mặc Lăng hơi thấy thập phần kiêng kỵ.
- Bách Chiến Quyết, Hắc Long Tí !
Trong tiếng Long Ngâm gào thét, trên cánh tay phải của Thần Dạ phảng phất như có Chân Long quấn quanh. Một quyền xuất ra cũng như thể Chân Long trực tiếp ùn ùn kéo tới.
- Hổ Lực, đầu óc ngươi hỏng hết cả rồi nên nói gì sai đó. Đừng quên tại sao lần này ngươi đến đây !
Cách đó không xa, Mặc Lăng kia không nhịn được, không khỏi tức giận mắng mỏ !
Hổ Lực cũng không quay đầu lại, cứ thế quát:
- Lão Tử làm việc phải cần ngươi dạy à? Đừng tưởng rằng đầu óc tốt hơn so với Lão Tử là có thể tỏ ra sĩ diện ở trước mặt Lão Tử. Ngươi có tin rằng Lão Tử sẽ đánh ngươi thành đầu heo không ?
Trước công chúng mà bị mắng như vậy, trong ánh mắt Mặc Lăng vẫn giống nhau trước đây bị Phong Kình coi thường không thèm nhìn, phảng phất giống như không nghe thấy.... Nếu như không phải hắn tự biết không trêu vào Hổ Lực nổi, thì như vậy, gia hỏa này liền quá nham hiểm. So với Hổ Lực ngay thẳng, thì kẻ giỏi về ẩn nhẫn sẽ càng làm những người khác cảm thấy đáng sợ!
Mặc Lăng không để ý cười cười, rồi cũng đứng lên mà nói:
- Ngươi đã cảm giác tiểu huynh đệ này rất tốt, như vậy, ta cũng đến cùng tiểu huynh đệ tranh thủ tâm sự.
Hổ Lực bĩu môi, rồi nói oang oang:
- Gọi tiểu tử là tiểu tử, còn tiểu huynh đệ làm gì. Ở trong lòng ngươi, tiểu tử này không đảm đương nổi ngươi xưng hô một tiếng tiểu huynh đệ đâu. Đồ dối trá!
Nghe đến đó, Thần Dạ đều không khỏi có hơi buồn cười không thôi, tính cách của Hổ Lực này đúng là lại thiếu đi vài phần âm u lạnh lẽo của yêu thú, có nhiều hơn một chút chất phác giống như võ giả thô lỗ.
Nếu như không phải cố ý giả vờ, vậy thì Hổ Lực này đúng là có khả năng kết giao một phen.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là Thần Dạ à, xin chào!
Mặc Lăng hóa thành tay ảo rồi vươn ra, một cỗ khí tức lạnh lẽo, cứ như vậy mà phát tán ra ngoài.
Thần Dạ cũng không tin, đúng vào lúc này mà Mặc Lăng lại sẽ làm chuyện xấu. Mà mặc dù hắn làm chuyện xấu, thì cũng không cần cẩn thận quá mức. Vì hắn chỉ là yêu thú cảnh giới Địa Huyền.... Vì vậy hắn cười cười, rồi cũng là vươn tay mình ra.
Hai bàn tay vừa mới nắm lấy nhau, trên bàn tay kia Mặc Lăng liền là có thêm Huyền Khí bắt đầu khởi động. Trên cánh tay nắm lấy bàn tay Thần Dạ có gân xanh nổi lên.
- Thật là cũng không quá ngốc a!
Hành động lần này của Mặc Lăng cũng không sử dụng quá nhiều lực, hoàn toàn là dựa theo tu vi bản thân Thần Dạ mà làm. Cho nên, không coi là cố ý tìm phiền toái. Nói đúng ra một câu là thử dò xét tu vi của hắn thì đã có thể cho qua.
Nhưng mà Mặc Lăng dù sao cũng là cao thủ cảnh giới Địa Huyền, cho dù đã kiềm chế thực lực thì mức độ hùng hậu cùng lực lượng vẫn không phải Võ Giả đang ở mức như Thần Dạ có khả năng bằng được.
- Tiểu tử, quá kiêu ngạo thì sẽ chết nhanh hơn. Lần này đây, coi như cho ngươi một bài học nho nhỏ. Sau này, đừng không có bản lĩnh mà làm ra vẻ đại gia!
Âm thanh âm u lạnh lẽo kia của Mặc Lăng trực tiếp vang ở trong tai Thần Dạ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại thì trong ánh mắt nhìn Thần Dạ có sự hài hước vui vẻ, mà ở đằng sau nụ cười này, chính là che giấu ý định giết người lạnh thấu xương.
Hiển nhiên, nếu như không phải sợ gây thêm rắc rối, thì với tính tình của Mặc Lăng, khi hắn đã không thích Thần Dạ, như vậy, tất là sẽ không để cho Thần Dạ được nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng ngày mai.
Bàn tay có năng lượng Huyền Khí tinh thuần hùng hậu bao bọc, Thần Dạ cảm giác như là đang lâm vào trong thế giới Hàn Băng. Ánh mắt nhìn Mặc Lăng kia có vẻ đặc biệt khinh thường, một cỗ tà khí cũng đang chậm rãi nổi lên ở trong lòng Thần Dạ.
Nếu muốn chơi đùa, liền chơi đùa ra dáng hơn một chút!
Hôm nay tới Chung gia, Thần Dạ cũng không tính toán che giấu một chút bản lĩnh. Dù sao, đối phương đều là hoàn toàn là các cao thủ Địa Huyền. Nếu như không xuất ra điều gì đó làm người khác kinh ngạc, nếu như muốn có được tin tức về Định Hải Thần Thú thì sợ là sẽ không đơn giản như vậy.
Vốn Thần Dạ vẫn còn tìm đối tượng để tự thể hiện bởi vì với bốn người Chung Khiếu đương nhiên là không được. Lúc này thì hay rồi, Mặc Lăng lại tự động dâng lên tận miệng.
Nhìn vào hai mắt Mặc Lăng, Thần Dạ gian tà cười một tiếng khiến cho người trước mặt không khỏi hơi ngây ra. Dưới tình huống như vậy, không ngờ người thiếu niên này vẫn còn cười được, đồng thời lại còn cười quỷ dị đến như thế?
Nếu như đổi làm người khác thì nhất định ở phía sau sẽ có chỗ biết đường mà dè chừng. Đáng tiếc, Mặc Lăng từ trước tới nay đã quen kiêu ngạo, tộc nhân Bát Trảo Chương Ngư ( bạch tuộc tám chân ) vốn đã xưng hùng xưng bá tại đáy biển. Bởi vì việc Chúng Thần Chi Mộ nên những thế lực này trên mặt đất vẫn luôn khách sáo khiêm nhường có thừa đối với bọn họ. Điều này làm cho Mặc Lăng đối với nhân loại có loại kì thị bẩm sinh.
Huống chi, hắn cũng không cho rằng, một người thiếu niên cảnh giới Thượng Huyền thế này, ngoại trừ chỉ cũng bẻm mép cùng với đầu óc suy tính tương đối nhanh ra thì còn có thể có uy hiếp khác đối với hắn.
Nắm chặt tay Thần Dạ, nhìn nét tươi cười của hắn mà Mặc Lăng một nỗi chán ghét không có nguyên nhân. Mặc dù không thể giết hắn, nhưng giáo huấn càng nặng tay hơn một phần thì có lẽ vẫn có khả năng.
Suy tính đến bước này, Mặc Lăng tâm thần chuyển động, năng lượng Huyền Khí càng cường đại hơn một phần ào ạt tuôn ra!
Tuy nhiên, trong thời gian vào lúc năng lượng Huyền Khí của hắn vừa mới bắt đầu khởi động, đột nhiên, Mặc Lăng nghe được có một tiếng Long Ngâm già nua từ từ vang vọng. Tức thì, một cỗ Long Uy thuần khiết như cuồng phong đập vào mặt hắn mà đến.
Thứ bậc của Long Uy như Chân Long giáng xuống. Điều càng đáng sợ hơn chính là, ở trong Long Uy này còn kèm theo một cỗ ý chí Chân Long bá đạo ở trình độ cao nhất.
Bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể Mặc Lăng như một người say rượu liền thả tay Thần Dạ ra mà roẹt roẹt bước chân liên tục lui về phía sau. Thực sự là phải lui đến hơn mười thước thì hắn mới có thể ngừng lại.
Cho dù không hề bị thương, thế nhưng sự kinh ngạc trong con ngươi của hắn cũng là vô cùng nồng đậm.
Ở chỗ này, sao lại có thể xuất hiện Long Uynhư thế. Ở trên người thiếu niên kia có thể nào tỏa ra Long Uy thuần khiết được ? Nếu như người thiếu niên chính là người của Long Tộc thì đều là yêu thú, hơn nữa là Long Tộc Vạn Thú Chi Vương, như thế thì Mặc Lăng không có khả năng không cảm ứng được.
Liền trong lúc hắn còn đang kinh ngạc như vậy, thì Thần Dạ cười dài một tiếng:
- Mặc Lăng tiên sinh, ngươi đã muốn thử thực lực của tiểu tử một lần, như vậy, xin mời ngươi chỉ giáo nhiều hơn.
Người thiếu niên vừa mới nói xong thì thân hình như quỷ mị loại trực tiếp xuất hiện ở trước người Mặc Lăng. Cùng ập tới còn có đạo Long Uy kia làm cho Mặc Lăng hơi thấy thập phần kiêng kỵ.
- Bách Chiến Quyết, Hắc Long Tí !
Trong tiếng Long Ngâm gào thét, trên cánh tay phải của Thần Dạ phảng phất như có Chân Long quấn quanh. Một quyền xuất ra cũng như thể Chân Long trực tiếp ùn ùn kéo tới.
/1432
|