Chung Kỳ lập tức thét chói tai:
- Không, không phải...
- Kỳ nhi, ngươi đang sợ cái gì?
Thần Dạ đi tới Chung Kỳ bên người, thản nhiên hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Âm thanh của hắn, cứng cáp mạnh mẽ, như thể đang chất vấn làm cho lửa giận của người trẻ tuổi kia càng hung dữ mạnh mẽ hơn, trở thành thất thanh cười to.
- Ta là ai, ha ha, ngươi hỏi qua Chung Kỳ một chút xem ta rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Thần Dạ không thay đổi, nhẹ nhàng vỗ vai Chung Kỳ. Hành động an ủi khiến cho người khác xem ra càng hình như là giống biểu hiện thân mật. Nhìn sắc mặt người trẻ tuổi càng khó coi hơn, Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi là ai, ngươi đều không có tư cách, to mồm lớn lối đối với Kỳ nhi như vậy. Nàng cũng không hề làm bất cứ chuyện gì phải thật xin lỗi ngươi!
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của người trẻ tuổi kia do những lời thế này kích thích mà cơ hồ đều bỗng nhiên méo xèo xẹo.
- Hành động vừa rồi của các ngươi, còn không phải thật xin lỗi ta?
Nghe vậy, Thần Dạ cười cười mà nói:
- Có một vài thứ ngươi phải biết rõ ràng, bất kể chúng ta làm chuyện gì, đều là ngươi tình ta nguyện. Cho nên, cho dù ngươi là phụ thân hoặc huynh trưởng của nàng thì cũng không thể thất thố như vậy.
- Ngươi?
- Thần Dạ, van cầu ngươi, đừng nói nữa. Trước hết ngươi rời khỏi nơi này, có được không ?
Thần Dạ kinh ngạc nhìn Chung Kỳ, rồi hỏi:
- Ta đi trước, ngươi xác định ngươi có khả năng giải quyết công bằng?
- Yên tâm, tin tưởng ta, nhất định có thể giải quyết.
Vốn ý của Chung Kỳ chỉ là để cho Thần Dạ rời khỏi đây nhanh một chút. Để tránh hắn nói ra những lời chỉ càng kích động người tuổi trẻ kia hơn.
Nhưng bởi vì hiện tại tâm thần nàng đã bối rối nên quên mất, giọng điệu nói chuyện này cùng với những lời nàng đã nói ra, dù nghe như thế nào thì đều hình như là một đôi tiểu tình nhân sau khi bị người trong nhà bắt được. Nữ nhân vì tránh cho nam nhân khỏi bị người trong nhà chất vấn đánh đập và nhục mạ, cho nên cầu xin hắn đi nhanh một chút.
Một màn như vậy rơi vào trong mắt người trẻ tuổi, tất nhiên làm cho cơn tức giận của hắn càng dữ dội hơn. Giờ này khắc này, hắn đã giống như một quả núi lửa sống động.
- Hảo, ta đi trước, nhớ lấy, nhanh một chút quay về tới tìm ta!
Thần Dạ cứ thấy lợi là lấy, nên cũng không cuồng vọng quá nhiều. Hắn nhẹ nhàng buông tay ngọc mềm mại kia hiện tại đang đặt ở trên cánh tay hắn. Tức thì nhằm hướng hải vực Phong Thành mà nhanh chóng bay vút đi.
- Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, đọc tâm hồn thì nàng xác thật có khả năng làm được. Nhưng nhiếp hồn sao?
Trong lúc lướt nhanh, Thần Dạ bất giác lành lạnh cười một tiếng...
Sau khi Thần Dạ rời đi, Chung Kỳ có hơi bình tĩnh lại một chút. Nàng nhìn người trẻ tuổi mà nói với vẻ khá là bất đắc dĩ:
- Vô Yểm, tình cảm của chúng ta đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta?
- Mặc dù ngươi không tin ta, ngươi cũng không thể phủ nhận. Có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, ngươi cho là, ta sẽ trong cơn ý loạn tình mê mà đánh mất lý trí của mình sao?
Ánh mắt của người trẻ tuổi bởi vì những lời nói này mà không khỏi lóe ra một phen. Đúng vậy, qua nhiều năm như thế, bất kể chính hắn khiêu khích hoặc là bố trí các loại cơ hội như thế nào, thì Chung Kỳ nàng từ đầu đến cuối đều có thể giữ được sự tỉnh táo cuối cùng. Làm cho chính mình cùng nàng, đừng nói một bước cuối cùng, mà ngay cả sự thân thiết vừa rồi của nàng cùng thiếu niên kia, thì hắn đều là không hề làm được.
Vừa mới nghĩ đến điểm này, hai mắt người trẻ tuổi lần thứ hai lại bỗng đỏ lên...
Biết hắn muốn nói gì, Chung Kỳ tranh mở miệng trước mà nói:
- Vô Yểm, ngươi có biết hay không, liền tại vừa rồi, chỉ cần có thêm một chút thời gian ít ỏi, thì ở trong lòng Thần Dạ sẽ vĩnh viễn lưu lại dấu vết của ta. Từ sau khi đó, hắn sẽ thuộc về ta toàn bộ !
- Thật sự chỉ thiếu chút nữa sao?
Người trẻ tuổi cực kì hiểu rõ đối với Chung Kỳ, nghe vậy liền giễu cợt cười nói:
- Chỉ sợ lại thiếu chút nữa thì cả người ngươi đều sẽ thuộc về hắn mới đúng hơn!
- Ngươi để cho ta phải nói như thế nào thì ngươi mới tin tưởng?
Chung Kỳ bất đắc dĩ hỏi.
- Rất đơn giản!
Người trẻ tuổi chớp chớp đôi mắt đỏ như lửa mà nhìn Chung Kỳ, bởi vì ý loạn tình mê vừa rồi mà đến bây giờ sắc mặt đều vẫn còn hơi đỏ lên, hắn nói:
- Ta và ngươi làm bạn với nhau nhiều năm, mà ta cũng không từng đích thực có được ngươi. Mà hôm nay, nếu ngươi có khả năng đạt đến một hồi ý loạn tình mê cùng tiểu tử kia, thì với ta, tự nhiên cũng là có khả năng.
- Vô Yểm!
Chung Kỳ thần sắc giận dữ:
- Chẳng lẽ ta để ngươi thích ta, chính là để ngươi có được thân thể của ta sao?
Người trẻ tuổi cười lạnh nói:
- Nếu như ta không thừa nhận, thì tự bản thân đều cảm giác được chính mình quá dối trá. Thế nhưng sau khi thích ngươi, ta quả thực thật lòng thật dạ đối xử với ngươi. Đáng tiếc, trong lòng ngươi từ đầu đến cuối vẫn có chỗ giữ lại, cho dù ngươi thích ta còn hơn ta thích ngươi đến mấy lần!
- Cho nên...
Người trẻ tuổi giờ phút này chợt bùng nổ, hắn nhìn người nữ nhân trước mặt cho đến bây giờ vẫn luôn giữ được sự quyết đoán cùng phong thái tự tin. Nhìn nàng, người trẻ tuổi thản nhiên nói:
- Nếu như là hôm nay, ngươi không có một câu trả lời chuẩn xác thuyết phục cho ta, Chung Kỳ, thời gian mấy năm là ta lãng phí mà đồng dạng, cũng là ngươi lãng phí nốt !
- Mà ta dám cam đoan, trong tương lai tất sẽ làm ngươi thống khổ gấp trăm lần, thậm chí so sánh với Tử Huyên thì kết quả của ngươi sẽ càng thảm hơn !
Trên tường thành, nhìn Chung Kỳ quay về một mình, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng.
Mặc dù Chung Kỳ che dấu rất tốt, cũng không thấy có chút xíu khác thường, nhưng Thần Dạ vẫn phát hiện tinh thần của nàng tuyệt đối không được tốt như lúc trước...
- Thế này là được rồi. Nói cách khách thì ta mạo hiểm vừa rồi, chẳng phải tất cả đều uổng phí sao ?
Thần Dạ hạ giọng thì thào, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang mẹ con Tử Huyên ở bên người. Linh Nhi có lẽ là đợi lâu không nhịn được nên lại phục ở trên người Tử Huyên mà ngủ thiếp đi. Trẻ nhỏ không buồn không lo, đối với Linh Nhi thì giờ phút này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy nhiên, thật sự là không buồn không lo sao?
Khi Linh Nhi quay sang nói với hắn lúc vô tình chứng kiến câu chuyện gần nhất, thì hỏi một câu, kẻ đó là ai vậy?
Vào đúng lúc đó, trái tim của Thần Dạ đau đớn phảng phất như bị vạn mũi kim xuyên qua. Nó còn nhỏ tuổi, năm nay mới khoảng chín tuổi a. Tại sao phải bắt nó gánh chịu nhiều nỗi khổ như vậy, mà ngay cả rất nhiều người lớn đều không chịu nổi ?
- Ta vốn muốn hỏi hắn, hắn tên là gì. Chính là có một nữ nhân đi đến đây, hẳn là bầu bạn của hắn. Từ sau khi nữ nhân ấy xuất hiện, hắn liền ngoảnh mặt xem thường đối với ta, không bao giờ đưa mắt nhìn sang nữa. Phảng phất, ta dường như không tồn tại.
- Không, không phải...
- Kỳ nhi, ngươi đang sợ cái gì?
Thần Dạ đi tới Chung Kỳ bên người, thản nhiên hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Âm thanh của hắn, cứng cáp mạnh mẽ, như thể đang chất vấn làm cho lửa giận của người trẻ tuổi kia càng hung dữ mạnh mẽ hơn, trở thành thất thanh cười to.
- Ta là ai, ha ha, ngươi hỏi qua Chung Kỳ một chút xem ta rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Thần Dạ không thay đổi, nhẹ nhàng vỗ vai Chung Kỳ. Hành động an ủi khiến cho người khác xem ra càng hình như là giống biểu hiện thân mật. Nhìn sắc mặt người trẻ tuổi càng khó coi hơn, Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi là ai, ngươi đều không có tư cách, to mồm lớn lối đối với Kỳ nhi như vậy. Nàng cũng không hề làm bất cứ chuyện gì phải thật xin lỗi ngươi!
Gương mặt khôi ngô tuấn tú của người trẻ tuổi kia do những lời thế này kích thích mà cơ hồ đều bỗng nhiên méo xèo xẹo.
- Hành động vừa rồi của các ngươi, còn không phải thật xin lỗi ta?
Nghe vậy, Thần Dạ cười cười mà nói:
- Có một vài thứ ngươi phải biết rõ ràng, bất kể chúng ta làm chuyện gì, đều là ngươi tình ta nguyện. Cho nên, cho dù ngươi là phụ thân hoặc huynh trưởng của nàng thì cũng không thể thất thố như vậy.
- Ngươi?
- Thần Dạ, van cầu ngươi, đừng nói nữa. Trước hết ngươi rời khỏi nơi này, có được không ?
Thần Dạ kinh ngạc nhìn Chung Kỳ, rồi hỏi:
- Ta đi trước, ngươi xác định ngươi có khả năng giải quyết công bằng?
- Yên tâm, tin tưởng ta, nhất định có thể giải quyết.
Vốn ý của Chung Kỳ chỉ là để cho Thần Dạ rời khỏi đây nhanh một chút. Để tránh hắn nói ra những lời chỉ càng kích động người tuổi trẻ kia hơn.
Nhưng bởi vì hiện tại tâm thần nàng đã bối rối nên quên mất, giọng điệu nói chuyện này cùng với những lời nàng đã nói ra, dù nghe như thế nào thì đều hình như là một đôi tiểu tình nhân sau khi bị người trong nhà bắt được. Nữ nhân vì tránh cho nam nhân khỏi bị người trong nhà chất vấn đánh đập và nhục mạ, cho nên cầu xin hắn đi nhanh một chút.
Một màn như vậy rơi vào trong mắt người trẻ tuổi, tất nhiên làm cho cơn tức giận của hắn càng dữ dội hơn. Giờ này khắc này, hắn đã giống như một quả núi lửa sống động.
- Hảo, ta đi trước, nhớ lấy, nhanh một chút quay về tới tìm ta!
Thần Dạ cứ thấy lợi là lấy, nên cũng không cuồng vọng quá nhiều. Hắn nhẹ nhàng buông tay ngọc mềm mại kia hiện tại đang đặt ở trên cánh tay hắn. Tức thì nhằm hướng hải vực Phong Thành mà nhanh chóng bay vút đi.
- Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, đọc tâm hồn thì nàng xác thật có khả năng làm được. Nhưng nhiếp hồn sao?
Trong lúc lướt nhanh, Thần Dạ bất giác lành lạnh cười một tiếng...
Sau khi Thần Dạ rời đi, Chung Kỳ có hơi bình tĩnh lại một chút. Nàng nhìn người trẻ tuổi mà nói với vẻ khá là bất đắc dĩ:
- Vô Yểm, tình cảm của chúng ta đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta?
- Mặc dù ngươi không tin ta, ngươi cũng không thể phủ nhận. Có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, ngươi cho là, ta sẽ trong cơn ý loạn tình mê mà đánh mất lý trí của mình sao?
Ánh mắt của người trẻ tuổi bởi vì những lời nói này mà không khỏi lóe ra một phen. Đúng vậy, qua nhiều năm như thế, bất kể chính hắn khiêu khích hoặc là bố trí các loại cơ hội như thế nào, thì Chung Kỳ nàng từ đầu đến cuối đều có thể giữ được sự tỉnh táo cuối cùng. Làm cho chính mình cùng nàng, đừng nói một bước cuối cùng, mà ngay cả sự thân thiết vừa rồi của nàng cùng thiếu niên kia, thì hắn đều là không hề làm được.
Vừa mới nghĩ đến điểm này, hai mắt người trẻ tuổi lần thứ hai lại bỗng đỏ lên...
Biết hắn muốn nói gì, Chung Kỳ tranh mở miệng trước mà nói:
- Vô Yểm, ngươi có biết hay không, liền tại vừa rồi, chỉ cần có thêm một chút thời gian ít ỏi, thì ở trong lòng Thần Dạ sẽ vĩnh viễn lưu lại dấu vết của ta. Từ sau khi đó, hắn sẽ thuộc về ta toàn bộ !
- Thật sự chỉ thiếu chút nữa sao?
Người trẻ tuổi cực kì hiểu rõ đối với Chung Kỳ, nghe vậy liền giễu cợt cười nói:
- Chỉ sợ lại thiếu chút nữa thì cả người ngươi đều sẽ thuộc về hắn mới đúng hơn!
- Ngươi để cho ta phải nói như thế nào thì ngươi mới tin tưởng?
Chung Kỳ bất đắc dĩ hỏi.
- Rất đơn giản!
Người trẻ tuổi chớp chớp đôi mắt đỏ như lửa mà nhìn Chung Kỳ, bởi vì ý loạn tình mê vừa rồi mà đến bây giờ sắc mặt đều vẫn còn hơi đỏ lên, hắn nói:
- Ta và ngươi làm bạn với nhau nhiều năm, mà ta cũng không từng đích thực có được ngươi. Mà hôm nay, nếu ngươi có khả năng đạt đến một hồi ý loạn tình mê cùng tiểu tử kia, thì với ta, tự nhiên cũng là có khả năng.
- Vô Yểm!
Chung Kỳ thần sắc giận dữ:
- Chẳng lẽ ta để ngươi thích ta, chính là để ngươi có được thân thể của ta sao?
Người trẻ tuổi cười lạnh nói:
- Nếu như ta không thừa nhận, thì tự bản thân đều cảm giác được chính mình quá dối trá. Thế nhưng sau khi thích ngươi, ta quả thực thật lòng thật dạ đối xử với ngươi. Đáng tiếc, trong lòng ngươi từ đầu đến cuối vẫn có chỗ giữ lại, cho dù ngươi thích ta còn hơn ta thích ngươi đến mấy lần!
- Cho nên...
Người trẻ tuổi giờ phút này chợt bùng nổ, hắn nhìn người nữ nhân trước mặt cho đến bây giờ vẫn luôn giữ được sự quyết đoán cùng phong thái tự tin. Nhìn nàng, người trẻ tuổi thản nhiên nói:
- Nếu như là hôm nay, ngươi không có một câu trả lời chuẩn xác thuyết phục cho ta, Chung Kỳ, thời gian mấy năm là ta lãng phí mà đồng dạng, cũng là ngươi lãng phí nốt !
- Mà ta dám cam đoan, trong tương lai tất sẽ làm ngươi thống khổ gấp trăm lần, thậm chí so sánh với Tử Huyên thì kết quả của ngươi sẽ càng thảm hơn !
Trên tường thành, nhìn Chung Kỳ quay về một mình, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng.
Mặc dù Chung Kỳ che dấu rất tốt, cũng không thấy có chút xíu khác thường, nhưng Thần Dạ vẫn phát hiện tinh thần của nàng tuyệt đối không được tốt như lúc trước...
- Thế này là được rồi. Nói cách khách thì ta mạo hiểm vừa rồi, chẳng phải tất cả đều uổng phí sao ?
Thần Dạ hạ giọng thì thào, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang mẹ con Tử Huyên ở bên người. Linh Nhi có lẽ là đợi lâu không nhịn được nên lại phục ở trên người Tử Huyên mà ngủ thiếp đi. Trẻ nhỏ không buồn không lo, đối với Linh Nhi thì giờ phút này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy nhiên, thật sự là không buồn không lo sao?
Khi Linh Nhi quay sang nói với hắn lúc vô tình chứng kiến câu chuyện gần nhất, thì hỏi một câu, kẻ đó là ai vậy?
Vào đúng lúc đó, trái tim của Thần Dạ đau đớn phảng phất như bị vạn mũi kim xuyên qua. Nó còn nhỏ tuổi, năm nay mới khoảng chín tuổi a. Tại sao phải bắt nó gánh chịu nhiều nỗi khổ như vậy, mà ngay cả rất nhiều người lớn đều không chịu nổi ?
- Ta vốn muốn hỏi hắn, hắn tên là gì. Chính là có một nữ nhân đi đến đây, hẳn là bầu bạn của hắn. Từ sau khi nữ nhân ấy xuất hiện, hắn liền ngoảnh mặt xem thường đối với ta, không bao giờ đưa mắt nhìn sang nữa. Phảng phất, ta dường như không tồn tại.
/1432
|