- Gia gia rất khỏe mạnh, đa tạ bệ hạ đã quan tâm…
- Lão Vương gia tất nhiên là rất khỏe mạnh rồi, nếu không thì vì sao Thần Dạ lại có lá gan lớn đến thế, dám làm chuyện phạm giá chứ? Người của Thần gia đúng là càng ngày càng làm càn mà.
Thần Dạ còn chưa nói dứt lời, một thanh âm âm dương quái khí chậm rãi truyền tới từ phía sau hắn.
Quay người nhìn lại, đúng là mấy người trẻ tuổi vừa rồi, mà mấy người này Thần Dạ đều biết, hơn nữa cũng đã từng có tiếp xúc qua, trong đó lại có một người chút nữa cũng sẽ trở thành một trong những nhân vật chính hôm nay.
- Thần Dạ, ngươi nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao?
Tổng cộng có sáu người trẻ tuổi, cẩm y hoa phục, có vẻ vô cùng cao quý!
Ngoại trừ việc ăn mặc rõ ràng hoa lệ hơn với những người dưới lôi đài kia rất nhiều, mà khí tức phát ra trên người sáu người này cũng hơn xa mọi người phía dưới.
Mà lúc này bọn họ tức giận vì Thần Dạ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khiến khí tức đều tuôn ra dữ dội, trong khoảng thời gian ngắn phía trên lôi đài đã bị xu thế sắc bén bao phủ, gió thu ào ào, càng thêm xơ xác tiêu điều.
Người nói chuyện âm dương quái khí tên là Lý Chí, lão gia tử trong nhà là quan bái phó, ở trong triều chỉ đứng dưới Trường Tôn Mạt mà thôi.
Người thanh niên đứng bên trái Lý Chí, thân thể cường tráng có thể so sánh với Thiết Dịch Thiên, hắn tên là Hứa Phong, lão gia tử trong nhà chính là nhân vật số ba trong quân, gần bằng với Thần lão gia tử và Diệp lão gia tử, cũng là người trong quân, là người duy nhất công khai không đối đầu với Thần gia.
Người đứng bên phải Lý Chí tên là Dương Hổ!
Bên người Dương Hổ chính là Thái Tuyên, người đứng ở bên cạnh gọi là Chu Anh, mà người cuối cùng chính là Tiêu Một!
Sáu người này, nếu bỏ gia thế của mỗi người sang một bên không nói tới, thì tất cả bọn họ đều là người trên bảng Tuấn Ngạn đế đô, hơn nữa còn là những người đứng trong mười nhân vật vĩ đại.
Ở trong bảng Tuấn Ngạn đế đô, người xếp thứ năm là Tiêu Một, tiếp theo là Lý Chí, Dương Hổ, Thái Tuyên, Hứa Phong, và xếp thứ mười là Chu Anh!
Thịnh hội săn bắn Đông Giao, hoàng đế bệ hạ tự mình giá lâm, bày tỏ ra việc mình rất coi trọng đối với lần thịnh hội này, hơn nữa, vì muốn lôi kéo lòng người, và để kích thích người trẻ tuổi, còn đặc biệt cho phép mười người xếp hạng trong bảng Tuấn Ngạn đế đô đều có thể tiến lên lôi đài và bầu bạn với hoàng đế!
Nhìn lướt qua sáu người Tiêu Một, sau khi cảm nhận được khí cơ của sáu người, Thần Dạ mới thản nhiên nói:
- Lý Chí, hơn bốn năm trước, ngươi cũng không dám ở trước mặt ta nhắc tới lời giống vậy.
- Hôm nay đã không phải là hơn bốn năm trước nữa, mà ngươi lại càng không phải là người đứng đầu bảng Tuấn Ngạn đế đô, vậy thì đây không phải là ngươi nên ở, ngươi cũng không có tư cách tiến lên lôi đài này.
Nghe vậy Lý Chí liền lạnh giọng cười, khinh thường quát.
Mười người xếp hạng trên bảng Tuấn Ngạn đế đô, hôm nay mỗi người đều ở trên cảnh giới Sơ Huyền.
- Có tư cách hay không cũng chưa đến phiên Lý Chí ngươi định đoạt, ngươi tính làm cái gì ở trước mặt huynh đệ chúng ta vậy?
Một tiếng gầm lên, trong nháy mắt sau một đạo bóng tối cự đại từ trên trời giáng xuống, sau đó thẳng tắp rơi xuống phía trước người bọn Lý Chí. Cảm giác áp bách hùng hậu này làm cho khí tức của bọn hắn dường như bị tán loạn.
- Thiết Dịch Thiên!
Sắc mặt sáu người Lý Chí đột biến, bọn họ không thể không thảy đổi, ngay cả Tiêu Một xếp hạng thứ năm cũng không thể chống được hai chiêu của Diệp Thước, mặc dù xếp hạng của Thiết Dịch Thiên đứng phía dưới Diệp Thước, nhưng vẫn xếp trên họ khá xa.
- Ngoại trừ Thần Hiên ra thì mấy người chúng ta năm nay lại gặp mặt lần nữa rồi.
Dưới lôi đài, Diệp Thước chậm rãi đi tới, mắt nhìn bọn người Lý Chí, trong đồng tử của hắn có một sát khí lạnh thấu xương không có chút nào che dấu.
Bảng Tuấn Ngạn đế đô, tất cả mọi người trong đế đô đều thừa nhận quyền uy của nó, trên mỗi người bọn hắn đều có đủ điều kiện để đạt được thành tựu vinh quang.
Thần Hiền xếp hạng thứ tư, thứ ba là Thiết Dịch Thiên, người thứ hai là Diệp Thước, còn người đứng đầu bảng chính là Thần Dạ!
- Đã gặp mặt, nhưng ở một chỗ không thực tế, Thần Dạ đã không có tư cách đứng ở chỗ này nữa.
Một lát sau sáu người Lý Chí phục hồi tinh thần lại, tuy tu vi của bọn hắn kém hơn so với Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên khá xa, khi đối mặt với hai người này, nhất là sau khi Tiêu Một đấu một trận với hai người, bọn họ càng thêm hiểu rõ bọn họ không có tư cách đi tranh đoạt xếp hạng trên bảng Tuấn Ngạn đế đô với những người này.
Nhưng hôm này là ngày hội săn bắn Đông Giao, trên có hoàng đế bệ hạ tọa trấn, dưới có các đại hào môn đứng đầu ở đây, lại có vô số người như thế, nếu như khiếp sợ chẳng phải sẽ trở thành trò cười của người khác hay sao?
Diệp Thước cười cười, sau đó nhìn qua Thần Dạ nói:
- Người bọn họ nhằm vào chính là ngươi, việc này không hề liên quan tới chúng ta, ngươi tự mình giải quyết đi!
- Đúng vậy, Thần Dạ, nếu ngay cả việc này ngươi cũng không làm được thì vị trí đứng đầu bảng Tuấn Ngạn đế đô sẽ phải giao ra rồi, nói thật ta cũng muốn cảm thụ cảm giác cao cao tại thượng cuối cùng có tư vị gì?
Thiết Dịch Thiên cười hắc hắc nói.
- Thôi đi, cho dù có đổi phiên thù cũng đến phiên ta trước.
Diệp Thước gấp quạt trắng lại, vô cùng tự ngạo nói.
Sau khi hai người lên đài, phảng phất như không nhìn thấy cửu ngũ chí tôn đang ngồi đó, chỉ lo đàm tiếu nói chuyện của mình, cho dù là hiện tại cũng không tiến lên thỉnh an, hỏi thăm, hành động như thế…
Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Thần Dạ chỉ biết cười cười, một luồng hào khí bỗng nhiên quanh quẩn trong lòng.
Hai vị huynh đệ đã dùng hành động của bọn hắn đến nói cho mình biết quyết định của bọn họ, chính mình cũng không cần phải che che lấp lấp, huống hồ thời gian này chính là thời gian mình đã mong đợi từ lâu.
Như vậy, vận mệnh đã thay đổi từ ngày bắt đầu tiền vào hoàng cung diện kiến thành thượng rồi, hôm nay chính mình lại một lần nữa ngạo nghễ ở đế đô, làm cho bọn họ một lần nữa nhận thức được cuộc sống của mình!
- Bệ hạ!
Thần Dạ chợt nghiêm mặt nói với hoàng đế:
- Bệ hạ, xin hỏi thịnh hội săn bắn Đông Giao có giống với năm vừa rồi hay không?
- Không có gì khác cả!
Hoàng đế nói, từ sâu trong đồng tử xuất hiện một vòng tức giận, nhanh chóng lướt qua không muốn để người khác biết. Hai người Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đây là đang công khai đánh vào mặt hắn!
- Tiểu dân cả gan muốn xin bệ hạ ân chuẩn cho tiểu dân một việc.
- Ha ha, Dạ nhi ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Hoàng đế cười nói.
Thần Dạ nói:
- Đại hội săn bắn Đông Giao lần này, tiểu dân mối xin bệ hạ vì tiểu dân mà phá lệ một lần, để cho việc săn bắn xuống phía sau, còn khiêu chiến lôi đài lên phía trước được không?
Ba tháng trước trên trường nhai Thần Dạ đã khiêu chiến với Tiêu Một, chuyện này không ai không biết, không ai không hiểu.
- Lão Vương gia tất nhiên là rất khỏe mạnh rồi, nếu không thì vì sao Thần Dạ lại có lá gan lớn đến thế, dám làm chuyện phạm giá chứ? Người của Thần gia đúng là càng ngày càng làm càn mà.
Thần Dạ còn chưa nói dứt lời, một thanh âm âm dương quái khí chậm rãi truyền tới từ phía sau hắn.
Quay người nhìn lại, đúng là mấy người trẻ tuổi vừa rồi, mà mấy người này Thần Dạ đều biết, hơn nữa cũng đã từng có tiếp xúc qua, trong đó lại có một người chút nữa cũng sẽ trở thành một trong những nhân vật chính hôm nay.
- Thần Dạ, ngươi nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ ta nói sai sao?
Tổng cộng có sáu người trẻ tuổi, cẩm y hoa phục, có vẻ vô cùng cao quý!
Ngoại trừ việc ăn mặc rõ ràng hoa lệ hơn với những người dưới lôi đài kia rất nhiều, mà khí tức phát ra trên người sáu người này cũng hơn xa mọi người phía dưới.
Mà lúc này bọn họ tức giận vì Thần Dạ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khiến khí tức đều tuôn ra dữ dội, trong khoảng thời gian ngắn phía trên lôi đài đã bị xu thế sắc bén bao phủ, gió thu ào ào, càng thêm xơ xác tiêu điều.
Người nói chuyện âm dương quái khí tên là Lý Chí, lão gia tử trong nhà là quan bái phó, ở trong triều chỉ đứng dưới Trường Tôn Mạt mà thôi.
Người thanh niên đứng bên trái Lý Chí, thân thể cường tráng có thể so sánh với Thiết Dịch Thiên, hắn tên là Hứa Phong, lão gia tử trong nhà chính là nhân vật số ba trong quân, gần bằng với Thần lão gia tử và Diệp lão gia tử, cũng là người trong quân, là người duy nhất công khai không đối đầu với Thần gia.
Người đứng bên phải Lý Chí tên là Dương Hổ!
Bên người Dương Hổ chính là Thái Tuyên, người đứng ở bên cạnh gọi là Chu Anh, mà người cuối cùng chính là Tiêu Một!
Sáu người này, nếu bỏ gia thế của mỗi người sang một bên không nói tới, thì tất cả bọn họ đều là người trên bảng Tuấn Ngạn đế đô, hơn nữa còn là những người đứng trong mười nhân vật vĩ đại.
Ở trong bảng Tuấn Ngạn đế đô, người xếp thứ năm là Tiêu Một, tiếp theo là Lý Chí, Dương Hổ, Thái Tuyên, Hứa Phong, và xếp thứ mười là Chu Anh!
Thịnh hội săn bắn Đông Giao, hoàng đế bệ hạ tự mình giá lâm, bày tỏ ra việc mình rất coi trọng đối với lần thịnh hội này, hơn nữa, vì muốn lôi kéo lòng người, và để kích thích người trẻ tuổi, còn đặc biệt cho phép mười người xếp hạng trong bảng Tuấn Ngạn đế đô đều có thể tiến lên lôi đài và bầu bạn với hoàng đế!
Nhìn lướt qua sáu người Tiêu Một, sau khi cảm nhận được khí cơ của sáu người, Thần Dạ mới thản nhiên nói:
- Lý Chí, hơn bốn năm trước, ngươi cũng không dám ở trước mặt ta nhắc tới lời giống vậy.
- Hôm nay đã không phải là hơn bốn năm trước nữa, mà ngươi lại càng không phải là người đứng đầu bảng Tuấn Ngạn đế đô, vậy thì đây không phải là ngươi nên ở, ngươi cũng không có tư cách tiến lên lôi đài này.
Nghe vậy Lý Chí liền lạnh giọng cười, khinh thường quát.
Mười người xếp hạng trên bảng Tuấn Ngạn đế đô, hôm nay mỗi người đều ở trên cảnh giới Sơ Huyền.
- Có tư cách hay không cũng chưa đến phiên Lý Chí ngươi định đoạt, ngươi tính làm cái gì ở trước mặt huynh đệ chúng ta vậy?
Một tiếng gầm lên, trong nháy mắt sau một đạo bóng tối cự đại từ trên trời giáng xuống, sau đó thẳng tắp rơi xuống phía trước người bọn Lý Chí. Cảm giác áp bách hùng hậu này làm cho khí tức của bọn hắn dường như bị tán loạn.
- Thiết Dịch Thiên!
Sắc mặt sáu người Lý Chí đột biến, bọn họ không thể không thảy đổi, ngay cả Tiêu Một xếp hạng thứ năm cũng không thể chống được hai chiêu của Diệp Thước, mặc dù xếp hạng của Thiết Dịch Thiên đứng phía dưới Diệp Thước, nhưng vẫn xếp trên họ khá xa.
- Ngoại trừ Thần Hiên ra thì mấy người chúng ta năm nay lại gặp mặt lần nữa rồi.
Dưới lôi đài, Diệp Thước chậm rãi đi tới, mắt nhìn bọn người Lý Chí, trong đồng tử của hắn có một sát khí lạnh thấu xương không có chút nào che dấu.
Bảng Tuấn Ngạn đế đô, tất cả mọi người trong đế đô đều thừa nhận quyền uy của nó, trên mỗi người bọn hắn đều có đủ điều kiện để đạt được thành tựu vinh quang.
Thần Hiền xếp hạng thứ tư, thứ ba là Thiết Dịch Thiên, người thứ hai là Diệp Thước, còn người đứng đầu bảng chính là Thần Dạ!
- Đã gặp mặt, nhưng ở một chỗ không thực tế, Thần Dạ đã không có tư cách đứng ở chỗ này nữa.
Một lát sau sáu người Lý Chí phục hồi tinh thần lại, tuy tu vi của bọn hắn kém hơn so với Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên khá xa, khi đối mặt với hai người này, nhất là sau khi Tiêu Một đấu một trận với hai người, bọn họ càng thêm hiểu rõ bọn họ không có tư cách đi tranh đoạt xếp hạng trên bảng Tuấn Ngạn đế đô với những người này.
Nhưng hôm này là ngày hội săn bắn Đông Giao, trên có hoàng đế bệ hạ tọa trấn, dưới có các đại hào môn đứng đầu ở đây, lại có vô số người như thế, nếu như khiếp sợ chẳng phải sẽ trở thành trò cười của người khác hay sao?
Diệp Thước cười cười, sau đó nhìn qua Thần Dạ nói:
- Người bọn họ nhằm vào chính là ngươi, việc này không hề liên quan tới chúng ta, ngươi tự mình giải quyết đi!
- Đúng vậy, Thần Dạ, nếu ngay cả việc này ngươi cũng không làm được thì vị trí đứng đầu bảng Tuấn Ngạn đế đô sẽ phải giao ra rồi, nói thật ta cũng muốn cảm thụ cảm giác cao cao tại thượng cuối cùng có tư vị gì?
Thiết Dịch Thiên cười hắc hắc nói.
- Thôi đi, cho dù có đổi phiên thù cũng đến phiên ta trước.
Diệp Thước gấp quạt trắng lại, vô cùng tự ngạo nói.
Sau khi hai người lên đài, phảng phất như không nhìn thấy cửu ngũ chí tôn đang ngồi đó, chỉ lo đàm tiếu nói chuyện của mình, cho dù là hiện tại cũng không tiến lên thỉnh an, hỏi thăm, hành động như thế…
Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Thần Dạ chỉ biết cười cười, một luồng hào khí bỗng nhiên quanh quẩn trong lòng.
Hai vị huynh đệ đã dùng hành động của bọn hắn đến nói cho mình biết quyết định của bọn họ, chính mình cũng không cần phải che che lấp lấp, huống hồ thời gian này chính là thời gian mình đã mong đợi từ lâu.
Như vậy, vận mệnh đã thay đổi từ ngày bắt đầu tiền vào hoàng cung diện kiến thành thượng rồi, hôm nay chính mình lại một lần nữa ngạo nghễ ở đế đô, làm cho bọn họ một lần nữa nhận thức được cuộc sống của mình!
- Bệ hạ!
Thần Dạ chợt nghiêm mặt nói với hoàng đế:
- Bệ hạ, xin hỏi thịnh hội săn bắn Đông Giao có giống với năm vừa rồi hay không?
- Không có gì khác cả!
Hoàng đế nói, từ sâu trong đồng tử xuất hiện một vòng tức giận, nhanh chóng lướt qua không muốn để người khác biết. Hai người Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đây là đang công khai đánh vào mặt hắn!
- Tiểu dân cả gan muốn xin bệ hạ ân chuẩn cho tiểu dân một việc.
- Ha ha, Dạ nhi ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Hoàng đế cười nói.
Thần Dạ nói:
- Đại hội săn bắn Đông Giao lần này, tiểu dân mối xin bệ hạ vì tiểu dân mà phá lệ một lần, để cho việc săn bắn xuống phía sau, còn khiêu chiến lôi đài lên phía trước được không?
Ba tháng trước trên trường nhai Thần Dạ đã khiêu chiến với Tiêu Một, chuyện này không ai không biết, không ai không hiểu.
/1432
|