Nhưng cho dù có nhanh như thế nào cũng kém so với Thần Dạ bây giờ, hắn cư nhiên lại cắn nuốt!
Cũng có thể so sánh con người với biển rộng, tất cả con sông hồ nước cuối cùng cũng sẽ chảy vào biển rộng, nhưng trước khi tiến vào biển rộng cũng sẽ có một chút vật ngăn trở, tỷ như bùn cát, hay như các hòn đảo nhỏ trên các con sông, hoặc là các đập chắn nước cũng sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ con sông tiến vào biển rộng.
Có Thần Dạ ở nơi này, tất cả vật ngăn trở các con sông đều biến mất không thấy, các con sông khi không có vật gì ngăn cản thì tốc độ bọn chúng tràn ra biển rộng có thể nghĩ được là nhanh đến mức nào.
Những người ở chỗ này, cho dù là người nào cũng chưa từng thấy qua tu luyện như vậy.
Có lẽ bọn họ cũng biết được, khi một người tu luyện đạt tới trình độ cao thâm thì khi thu nạp linh khí thiên địa sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng cũng không phải là việc mà Thần Dạ bây giờ có thể làm được.
Những Thần Dạ lại hết lần này tới lần khác làm được!
Biến cố trước mắt làm cho Tiêu Một quá mức sợ hãi, Huyền cảnh và cảnh giới Hậu Thiên hoàn toàn là hai khái niệm bất động, Thần Dạ mới chỉ ở Hậu Thiên tầng mười đỉnh phong đã bức hắn đánh ra lá bài tẩy lớn nhất của mình, một khi để cho hắn thành công đạt tới Huyền cảnh, mặc dù chính mình hiện tại đã ở cảnh giới Sơ Huyền sáu đoạn, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo có thể đánh chết được Thần Dạ.
Không giết chết được Thần Dạ, như vậy thì người chết sẽ là mình, bởi vì không có bất kỳ một loại mật pháp nào có thể kéo dài vô tận.
Sát cơ trong nháy mắt tăng vọt, Nộ Long Kiếm Cương dài mấy trượng hung ác chém về phía trước!
- Ầm!
Kiếm Cương rơi xuống, bạch quang bỗng nhiên run rẩy, giống như có một tiếng động răng rắc truyền ra. Chợt bạch quang kia tựa hồ như không đỡ nổi Kiếm Cương đang đánh sâu vào, ầm ầm một chút liền nổ tung, hóa thành tuyết bay đầy trời, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Tiêu Một mừng rỡ, trường kiếm như điện tiếp tục đâm thẳng về phía thân ảnh phía sau bạch quang đang tản đi.
- Ầm!
Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức mênh mông bỗng nhiên điên cuồng lao qua, đạo thân ảnh kia dừng lại một hồi lâu, giống như Du Long xuyên thủng qua, một luồng áp bức khác thường nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
- Huyền cảnh, Sơ Huyền nhất đoạn!
Mặc dù tất cả mọi người đều biết, Thần Dạ chọn thời cơ ở thịnh hội lần này để tiến hành đột phá, như vậy thì hắn nhất định đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ, nếu vậy rõ ràng chỉ dựa vào một mình Tiêu Một thì không có cách nào ngăn cản được hắn.
Nhưng lại không nghĩ tới, không ngờ Thần Dạ đột phá lại nhanh chóng như vậy!
Bóng người lao vụt ra, tiện tay nắm chặt không gianm nhất thời những bạch quang đang trôi lở lửng ở giữa không trung nhanh chóng đọng lại thành một đường, trực tiếp hình thành một hình thái ở trong tay của hắn.
- Tiêu Một, ngươi nên chết tâm đi!
Tiếng nói vừa dứt, quang mang bạch sắc mang theo một đạo đao mang cuồng bạo, hung hăng đánh về phía trước!
- Ầm!
Giờ phút này, ngay cả lôi đài cũng bị chấn động kịch liệt, một khe hở đập vào mắt người khác, liền chậm rãi to ra ở dưới đạo đao mang, mà khi Kiếm Cương của Tiêu Một gặp phải đao mang, phảng phất như băng tuyết gặp phải Liệt Hỏa, thoáng tiếp xúc liền bị tiêu tan.
Kế tiếp, đạo đao mang này dùng một lực lượng vô kiên bất thồi, cường ngàn chặt đứt trường kiếm Tinh Cương, cuối cùng lại cắt từ trên đỉnh đầu Tiêu Một xuống dưới, khiến cho thân thể của Tiêu Một xuất hiện ra một vết rách cực lớn.
- Tại sao lại có thể chứ?
Nhìn chằm chằm thân thể của mình đang không ngừng phun trào ra máu tươi, Tiêu Một có thế nào cũng nghĩ không thông, với tu vi cảnh giới Sơ Huyền sáu đoạn của mình, cho dù không giết được Thần Dạ, nhưng cũng không thể bị giết như vậy chứ?
Ầm ầm một tiếng, thi thể của Tiêu Một nặng nề ngã xuống đất!
Thanh âm nặng nề làm cho tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh, cao thủ Sơ Huyền lực đoạn, thế nhưng lại không thể ngăn được một kích toàn lực của Thần Dạ, điều này đại biểu cho cái gì?
Thật ra thì chỉ có mình Thần Dạ rõ ràng nhất, cũng không phải là thực lực của hắn có thể chém chết cao thủ Sơ Huyền lục đoạn, mà là do tu vi Tiêu Một có cũng không thuộc về chính hắn.
Năng lượng không thuộc về mình vĩnh viễn không cách nào sử dụng tùy tâm sở dục giống như Huyền khí của mình, hơn nữa sau khi người dùng mật pháp sử dụng một thời gian sẽ dần dần tiến vào thời kỳ suy yếu, mà Thần Dạ lại vừa mới dựa vào cố gắng của tự thân để đạt tới một cảnh giới mới, có được trạng thái tốt nhất.
Lần thi đấu này, có thể chém chết Tiêu Một cũng không có gì là lạ, mặc dù như vậy, sau khi giết chết Tiêu Một trạng thái của Thần Dạ cũng không phải là vô cùng tốt, có thể thấy bên cạnh khóe miệng của hắn chảy ra một vết máu, nhiễm đỏ cả màu áo trắng của hắn.
- Thần Dạ, không sao chứ?
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cùng nhau bay vút qua, một tả một hữu bảo hộ Thần Dạ ở chính giữa, để ngừa có người âm thầm đánh lén.
- Không có chuyện gì cả!
Thần Dạ cười cười tuy trong người bị thương, nhưng sự hưng phấn này đủ để cho Thần Dạ quên đi vết thương, bởi vì trong nháy mắt khi tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Sơ Huyền kia, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra một tin tức mà trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc qua, tin tức này tuy tối tăm khó hiểu, nhưng Thần Dạ mơ hồ có một cảm giác, nó nhất định sẽ mang đến cho mình một chỗ tốt rất lớn!
- Vậy thì đi thôi!
Thần Dạ gật gật đầu, chợt lên tiếng nói:
- Bệ hạ, tiểu dân có thương tích trong người, tiểu dân không thể tham gia hoạt động kế tiếp trong thịnh hội được rồi, mà tiểu dân cũng có chút bất đắc dĩ khi tạo thành máu tanh giết chóc, kính xin bệ hạ thứ tội cho!
- Bệ hạ, hai người chúng ta cũng không thể tham gia thịnh hội này được, mong bệ hạ ẩn chuẩn cho chúng ta được rời đi trước!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng cười nói.
Hoàng đế có thể nói được gì nữa chứ, mà ở trong mắt mọi người như vậy cũng là bình thường, làm sao có thể trách tội được chứ? Cũng chỉ có thể để ba người rời đi mà thôi.
Ba người cười lớn một tiếng, tung người lướt lên giữa không trung, huýt sáo một tiếng, ba con tuấn mã nhanh chóng chạy tới, sau khi tiếp được ba người liền nâng lên bốn vó, nhanh chóng chạy về hướng Hoàng thành đế đô.
Sắc mặt của những người khác lại một lần nữa trở nên âm trầm, bọn họ còn nhớ rõ trước kho Thần Dạ lên lôi đài đã từng nói qua, tuấn mã này dã tình vẫn chưa được thuần phục…. Một màn vừa nhìn thấy, cái đó mà gọi là dã tính chưa được thuần phục hay sao?
Một cuộc thịnh hội săn thú Đông Giao, bởi vì có đại chiến của Thần Dạ và Tiêu Một mở màn, sau đó thêm việc ba người bọn họ rời đi khiến cho thịnh hội lần này không còn nhiệt huyết nữa, thậm chí có rất nhiều người dùng đủ mọi lý do để thối lui ra khỏi thịnh hội lần này.
Ngay cả bản thân hoàng đế cũng không còn hăng hái nữa, sau khi ba người Thần Dạ rời đi, sau khi nói mấy câu khách sáo cũng nhanh chóng rời đi.
Cũng có thể so sánh con người với biển rộng, tất cả con sông hồ nước cuối cùng cũng sẽ chảy vào biển rộng, nhưng trước khi tiến vào biển rộng cũng sẽ có một chút vật ngăn trở, tỷ như bùn cát, hay như các hòn đảo nhỏ trên các con sông, hoặc là các đập chắn nước cũng sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ con sông tiến vào biển rộng.
Có Thần Dạ ở nơi này, tất cả vật ngăn trở các con sông đều biến mất không thấy, các con sông khi không có vật gì ngăn cản thì tốc độ bọn chúng tràn ra biển rộng có thể nghĩ được là nhanh đến mức nào.
Những người ở chỗ này, cho dù là người nào cũng chưa từng thấy qua tu luyện như vậy.
Có lẽ bọn họ cũng biết được, khi một người tu luyện đạt tới trình độ cao thâm thì khi thu nạp linh khí thiên địa sẽ có biểu hiện như vậy, nhưng cũng không phải là việc mà Thần Dạ bây giờ có thể làm được.
Những Thần Dạ lại hết lần này tới lần khác làm được!
Biến cố trước mắt làm cho Tiêu Một quá mức sợ hãi, Huyền cảnh và cảnh giới Hậu Thiên hoàn toàn là hai khái niệm bất động, Thần Dạ mới chỉ ở Hậu Thiên tầng mười đỉnh phong đã bức hắn đánh ra lá bài tẩy lớn nhất của mình, một khi để cho hắn thành công đạt tới Huyền cảnh, mặc dù chính mình hiện tại đã ở cảnh giới Sơ Huyền sáu đoạn, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo có thể đánh chết được Thần Dạ.
Không giết chết được Thần Dạ, như vậy thì người chết sẽ là mình, bởi vì không có bất kỳ một loại mật pháp nào có thể kéo dài vô tận.
Sát cơ trong nháy mắt tăng vọt, Nộ Long Kiếm Cương dài mấy trượng hung ác chém về phía trước!
- Ầm!
Kiếm Cương rơi xuống, bạch quang bỗng nhiên run rẩy, giống như có một tiếng động răng rắc truyền ra. Chợt bạch quang kia tựa hồ như không đỡ nổi Kiếm Cương đang đánh sâu vào, ầm ầm một chút liền nổ tung, hóa thành tuyết bay đầy trời, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Tiêu Một mừng rỡ, trường kiếm như điện tiếp tục đâm thẳng về phía thân ảnh phía sau bạch quang đang tản đi.
- Ầm!
Nhưng vào lúc này, một luồng khí tức mênh mông bỗng nhiên điên cuồng lao qua, đạo thân ảnh kia dừng lại một hồi lâu, giống như Du Long xuyên thủng qua, một luồng áp bức khác thường nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
- Huyền cảnh, Sơ Huyền nhất đoạn!
Mặc dù tất cả mọi người đều biết, Thần Dạ chọn thời cơ ở thịnh hội lần này để tiến hành đột phá, như vậy thì hắn nhất định đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ, nếu vậy rõ ràng chỉ dựa vào một mình Tiêu Một thì không có cách nào ngăn cản được hắn.
Nhưng lại không nghĩ tới, không ngờ Thần Dạ đột phá lại nhanh chóng như vậy!
Bóng người lao vụt ra, tiện tay nắm chặt không gianm nhất thời những bạch quang đang trôi lở lửng ở giữa không trung nhanh chóng đọng lại thành một đường, trực tiếp hình thành một hình thái ở trong tay của hắn.
- Tiêu Một, ngươi nên chết tâm đi!
Tiếng nói vừa dứt, quang mang bạch sắc mang theo một đạo đao mang cuồng bạo, hung hăng đánh về phía trước!
- Ầm!
Giờ phút này, ngay cả lôi đài cũng bị chấn động kịch liệt, một khe hở đập vào mắt người khác, liền chậm rãi to ra ở dưới đạo đao mang, mà khi Kiếm Cương của Tiêu Một gặp phải đao mang, phảng phất như băng tuyết gặp phải Liệt Hỏa, thoáng tiếp xúc liền bị tiêu tan.
Kế tiếp, đạo đao mang này dùng một lực lượng vô kiên bất thồi, cường ngàn chặt đứt trường kiếm Tinh Cương, cuối cùng lại cắt từ trên đỉnh đầu Tiêu Một xuống dưới, khiến cho thân thể của Tiêu Một xuất hiện ra một vết rách cực lớn.
- Tại sao lại có thể chứ?
Nhìn chằm chằm thân thể của mình đang không ngừng phun trào ra máu tươi, Tiêu Một có thế nào cũng nghĩ không thông, với tu vi cảnh giới Sơ Huyền sáu đoạn của mình, cho dù không giết được Thần Dạ, nhưng cũng không thể bị giết như vậy chứ?
Ầm ầm một tiếng, thi thể của Tiêu Một nặng nề ngã xuống đất!
Thanh âm nặng nề làm cho tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh, cao thủ Sơ Huyền lực đoạn, thế nhưng lại không thể ngăn được một kích toàn lực của Thần Dạ, điều này đại biểu cho cái gì?
Thật ra thì chỉ có mình Thần Dạ rõ ràng nhất, cũng không phải là thực lực của hắn có thể chém chết cao thủ Sơ Huyền lục đoạn, mà là do tu vi Tiêu Một có cũng không thuộc về chính hắn.
Năng lượng không thuộc về mình vĩnh viễn không cách nào sử dụng tùy tâm sở dục giống như Huyền khí của mình, hơn nữa sau khi người dùng mật pháp sử dụng một thời gian sẽ dần dần tiến vào thời kỳ suy yếu, mà Thần Dạ lại vừa mới dựa vào cố gắng của tự thân để đạt tới một cảnh giới mới, có được trạng thái tốt nhất.
Lần thi đấu này, có thể chém chết Tiêu Một cũng không có gì là lạ, mặc dù như vậy, sau khi giết chết Tiêu Một trạng thái của Thần Dạ cũng không phải là vô cùng tốt, có thể thấy bên cạnh khóe miệng của hắn chảy ra một vết máu, nhiễm đỏ cả màu áo trắng của hắn.
- Thần Dạ, không sao chứ?
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cùng nhau bay vút qua, một tả một hữu bảo hộ Thần Dạ ở chính giữa, để ngừa có người âm thầm đánh lén.
- Không có chuyện gì cả!
Thần Dạ cười cười tuy trong người bị thương, nhưng sự hưng phấn này đủ để cho Thần Dạ quên đi vết thương, bởi vì trong nháy mắt khi tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Sơ Huyền kia, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra một tin tức mà trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc qua, tin tức này tuy tối tăm khó hiểu, nhưng Thần Dạ mơ hồ có một cảm giác, nó nhất định sẽ mang đến cho mình một chỗ tốt rất lớn!
- Vậy thì đi thôi!
Thần Dạ gật gật đầu, chợt lên tiếng nói:
- Bệ hạ, tiểu dân có thương tích trong người, tiểu dân không thể tham gia hoạt động kế tiếp trong thịnh hội được rồi, mà tiểu dân cũng có chút bất đắc dĩ khi tạo thành máu tanh giết chóc, kính xin bệ hạ thứ tội cho!
- Bệ hạ, hai người chúng ta cũng không thể tham gia thịnh hội này được, mong bệ hạ ẩn chuẩn cho chúng ta được rời đi trước!
Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng cười nói.
Hoàng đế có thể nói được gì nữa chứ, mà ở trong mắt mọi người như vậy cũng là bình thường, làm sao có thể trách tội được chứ? Cũng chỉ có thể để ba người rời đi mà thôi.
Ba người cười lớn một tiếng, tung người lướt lên giữa không trung, huýt sáo một tiếng, ba con tuấn mã nhanh chóng chạy tới, sau khi tiếp được ba người liền nâng lên bốn vó, nhanh chóng chạy về hướng Hoàng thành đế đô.
Sắc mặt của những người khác lại một lần nữa trở nên âm trầm, bọn họ còn nhớ rõ trước kho Thần Dạ lên lôi đài đã từng nói qua, tuấn mã này dã tình vẫn chưa được thuần phục…. Một màn vừa nhìn thấy, cái đó mà gọi là dã tính chưa được thuần phục hay sao?
Một cuộc thịnh hội săn thú Đông Giao, bởi vì có đại chiến của Thần Dạ và Tiêu Một mở màn, sau đó thêm việc ba người bọn họ rời đi khiến cho thịnh hội lần này không còn nhiệt huyết nữa, thậm chí có rất nhiều người dùng đủ mọi lý do để thối lui ra khỏi thịnh hội lần này.
Ngay cả bản thân hoàng đế cũng không còn hăng hái nữa, sau khi ba người Thần Dạ rời đi, sau khi nói mấy câu khách sáo cũng nhanh chóng rời đi.
/1432
|