Tiêu Vô Yểm liên tục lắc đầu:
- Huyền Y, chúng ta đi, lập tức rời đi nơi này, đi tìm gia gia bọn họ…
Trong đôi mắt đẹp của Huyền y không tự chủ được hiện lên vẻ thất vọng, Thần Dạ rất cường đại, điểm này không cần nghi ngờ, nhưng nếu ngay cả lòng đối chiến cũng không có, cả đời này Tiêu Vô Yểm sẽ không có tiền đồ, dù đạt tới cảnh giới thật cao, nhưng đi theo một người như vậy tương lai của mình sẽ có bảo đảm sao?
Bị Tiêu Vô Yểm lôi kéo lui về phía sau, Huyền Y có chút mờ mịt, ngay trong nháy mắt nàng còn đang mờ mịt, lại vô cùng khiếp sợ, bởi vì trong khoảnh khắc này cuộc chiến phía trước cũng đã xong.
Nhóm cao thủ hoàng huyền đã bị giết chết, giữa không trung chỉ còn lại Thần Dạ đang như mèo vờn chuột nhìn nàng cùng Tiêu Vô Yểm!
- Đi, nhanh lên đi!
Tiêu Vô Yểm càng thêm hoảng sợ, tốc độc càng nhanh, nhưng hắn đột nhiên phát hiện không thể thối lui, đường rút quân không biết đã bị cấm cố từ khi nào.
- Cao thủ hoàng huyền, các ngươi cũng xứng?
Thần Dạ chậm rãi đi tới, nhìn Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y:
- Thủ đoạn Tà Đế Điện quả thật kinh người, nhưng đáng tiếc loại tu vi miễn cưỡng gia tăng như vậy chỉ là cái vỏ không, lực lượng yếu đuối, tâm cảnh không đủ, muốn chống lại võ giả cùng cấp không uy hiếp chút nào!
Vừa dứt lời, Thần Dạ đi tới thật nhanh.
Sắc mặt Huyền Y biến đổi, quát to một tiếng, huyền khí bắn ra, Tiêu Vô Yểm cũng hiểu được nếu còn tiếp tục như vậy sẽ phải chết, ngay lập tức khi Huyền Y công kích, hắn cũng hung hăng xông ra ngoài.
Hai công kích cường đại trong mắt người khác, nhưng đi tới trước mặt Thần Dạ lại biến mất không tăm hơi, chỉ tích tắc cổ của hai người đã bị bàn tay như sắt nhẹ nhàng bóp chặt.
- Đồng dạng mới đi vào hoàng huyền không lâu, ở trong mắt ta hai ngươi chẳng khác gì con kiến!
Bàn tay Thần Dạ thoáng dùng sức, cười nhìn Tiêu Vô Yểm, thản nhiên nói:
- Tiêu Vô Yểm, nếu không muốn chết, cầu xin tha thứ đi, có lẽ ta có thể không giết ngươi!
Nụ cười kia ở trong mắt Tiêu Vô Yểm chẳng khác gì ác ma, hắn cảm giác bàn tay siết nơi cổ hơi nới lỏng, vội vàng thở dốc một hơi:
- Thần Dạ…
- Vô Yểm!
Huyền Y đột nhiên quát:
- Thần Dạ, ngươi muốn giết cứ giết, đừng nói lời vô ích, muốn chúng ta cầu xin tha thứ, nằm mơ!
Thần Dạ nhướng mày cười tà:
- Ta biết chết không phải điều làm người sợ hãi nhất, nhưng có đôi khi sống không bằng chết cũng sẽ không khiến người sợ hãi, Huyền Y, ngươi có biết làm thế nào mới có thể làm ngươi sợ hãi đây?
- Sợ?
Huyền Y cười lạnh, nhưng giây lát sau giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến thành trắng bệch cực độ, thanh âm run rẩy:
- Thần Dạ, ngươi chính là ác ma, ngươi nhất định không chết tử tế được, ngươi nhất định sẽ bị trời phạt, nhất đinh…
Huyền Y khàn cả giọng.
- Năm trăm hai mươi tính mạng của Khiếu Lôi Tông, Huyền y, ngươi nói cho ta biết bây giờ còn lại bao nhiêu người?
- Bọn hắn phản bội sư môn, tất cả đều đáng chết!
- Phải ah, theo ngươi xem họ đều đáng chết.
Ánh mắt Thần Dạ sầm xuống, xoay chuyển lời nói, lớn tiếng quát:
- Cho nên trong mắt ta các ngươi càng thêm đáng chết, Huyền Y, ngươi nghĩ xem kế tiếp ngươi sẽ gặp tra tấn như thế nào, ta thật muốn nhìn xem biểu hiện của ngươi.
- Thần Dạ, giết ta, van cầu ngươi giết ta…
Nhìn đôi mắt cực kỳ tà ác của Thần Dạ, trong lòng Huyền Y chấn chiến, thân thể mềm nhũn bị Thần Dạ siết cổ, nếu không nàng hẳn đã rơi xuống đất.
- Yên tâm, cuối cùng ngươi cũng sẽ chết, ngươi hưởng thụ một chút mùi vị chờ đợi cái chết đi.
Thần Dạ cười lạnh, ánh mắt nhìn xa xa, bắt lấy hai người, tử mang bao phủ nhanh chóng biến mất xa xa.
- Đáng giận, đáng giận, đáng giận…
Một đám người tìm kiếm khắp cả Thiên Táng sơn mạch không có kết quả, tràn đầy phẫn nộ quay về hành cung trên đỉnh núi, liền nhìn thấy hành cung bị người san bằng thành bình địa, thi thể đầy đất khiến bọn hắn phi thường giận dữ.
Khi phát hiện Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y chưa bị giết chết mà bị bắt giữ, cả đám người đều có cảm giác vô lực thật sâu.
Bị linh hồn lực của hai cao thủ tôn huyền bao phủ, nhưng lại có thể không chút âm thanh lẻn vào giết người lại bắt người sau đó âm thầm rời đi, thực lực của thần bí nhân kia…
- Tiêu huynh, chuyện quá khẩn cấp, phải nhanh chóng báo cho tôn giả đại nhân, chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ của người kia…
Hồi lâu sau Tuyệt Mệnh bà bà trầm giọng nói.
- Bọn chuột nhắt giấu đầu giấu đuôi mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!
Tiêu Lang Anh giận điên lên, hắn nhìn về hướng Ưng Giản yếu tắc, gầm lên:
- Vô luận thần bí nhân kia là ai đến trợ giúp đám người Tử Huyên, không thể nghi ngờ là bắt giữ Huyền Y cùng Tiêu Vô Yểm bọn họ là vì muốn đem họ làm con tin, muốn chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, đừng hòng!
- Truyền lệnh xuống, mọi người tập hợp tấn công Ưng Giản yếu tắc, ta thật muốn nhìn xem trong tay ai có nhiều con tin hơn!
Tuyệt Mệnh bà bà vội vàng nói:
- Tiêu huynh, chỉ bằng đội hình của chúng ta khó thể công phá Ưng Giản yếu tắc, nếu phá hủy kế hoạch của tôn giả đại nhân, như vậy chúng ta…
- Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn thần bí nhân bắt hai người Huyền Y đến uy hiếp chúng ta sao?
Ánh mắt Tiêu Lang Anh hung tợn quát.
Lăng Tiêu Điện chỉ có một mình Tiêu Vô Yểm được chọn làm người thừa kế, dù mấy năm trước hắn suy sụp nhưng Tiêu Lang Anh cũng không nghĩ bỏ qua hắn, huống chi lúc này mượn nhờ Tà Đế Điện rốt cục giúp Tiêu Vô Yểm thoát khỏi tâm ma nhưng lại làm cho hắn tiếp tục rơi vào tay người khác.
Chỉ phải đem hết toàn lực công phá Ưng Giản yếu tắc, bắt giữ Tử Huyên bọn họ mới có thể trao đổi được Tiêu Vô Yểm.
Nhưng Tuyệt Mệnh bà bà nói không sai, không có cao thủ Tà Đế Điện tham chiến, dù là hắn đạt được tu vi tôn huyền cũng không nắm chắc thành công.
Bởi vì trong Ưng Giản yếu tắc có hai cao thủ tôn huyền hàng thật giá thật, đương nhiên không giống như tu vi của bọn hắn là bị mạnh mẽ đề thăng lên, cảnh giới không đủ.
Tuyệt Mệnh bà bà nói:
- Tiêu huynh đừng gấp, mặc dù chúng ta không thể quyết định bắt đầu hay chấm dứt cuộc đại chiến này, nhưng thần bí nhân chưa chắc đã biết, có thể hắn cho rằng chúng ta có thể quyết định chuyện này cho nên mới bắt đi Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y uy hiếp chúng ta đi.
- Kỳ thật hiện giờ chúng ta nên lo lắng không phải là an nguy của Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y, mà là chúng ta hẳn nên cao hứng hắn đã lộ diện bắt người, như vậy chỉ cần hắn có mưu đồ thì nhất định phải tiếp xúc với chúng ta, như vậy chúng ta chẳng những sẽ biết hắn là ai còn có thể biết được tu vi chân thực của hắn.
- Nếu không cần phiền toái tôn giả đại nhân thì quá tốt, nếu không chúng ta cũng phải có câu trả lời với tôn giả đại nhân, như vậy họ cũng không thể trách được chúng ta.
Tuyệt Mệnh bà bà an ủi:
- Tiêu huynh, kỳ thật ngươi còn hiểu rõ hơn ta, khi chúng ta quyết định đáp lên Tà Đế Điện, người bên ngoài nhìn vào thì gọi là hợp tác nhưng trên thực tế đâu phải là như thế.
- Huyền Y, chúng ta đi, lập tức rời đi nơi này, đi tìm gia gia bọn họ…
Trong đôi mắt đẹp của Huyền y không tự chủ được hiện lên vẻ thất vọng, Thần Dạ rất cường đại, điểm này không cần nghi ngờ, nhưng nếu ngay cả lòng đối chiến cũng không có, cả đời này Tiêu Vô Yểm sẽ không có tiền đồ, dù đạt tới cảnh giới thật cao, nhưng đi theo một người như vậy tương lai của mình sẽ có bảo đảm sao?
Bị Tiêu Vô Yểm lôi kéo lui về phía sau, Huyền Y có chút mờ mịt, ngay trong nháy mắt nàng còn đang mờ mịt, lại vô cùng khiếp sợ, bởi vì trong khoảnh khắc này cuộc chiến phía trước cũng đã xong.
Nhóm cao thủ hoàng huyền đã bị giết chết, giữa không trung chỉ còn lại Thần Dạ đang như mèo vờn chuột nhìn nàng cùng Tiêu Vô Yểm!
- Đi, nhanh lên đi!
Tiêu Vô Yểm càng thêm hoảng sợ, tốc độc càng nhanh, nhưng hắn đột nhiên phát hiện không thể thối lui, đường rút quân không biết đã bị cấm cố từ khi nào.
- Cao thủ hoàng huyền, các ngươi cũng xứng?
Thần Dạ chậm rãi đi tới, nhìn Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y:
- Thủ đoạn Tà Đế Điện quả thật kinh người, nhưng đáng tiếc loại tu vi miễn cưỡng gia tăng như vậy chỉ là cái vỏ không, lực lượng yếu đuối, tâm cảnh không đủ, muốn chống lại võ giả cùng cấp không uy hiếp chút nào!
Vừa dứt lời, Thần Dạ đi tới thật nhanh.
Sắc mặt Huyền Y biến đổi, quát to một tiếng, huyền khí bắn ra, Tiêu Vô Yểm cũng hiểu được nếu còn tiếp tục như vậy sẽ phải chết, ngay lập tức khi Huyền Y công kích, hắn cũng hung hăng xông ra ngoài.
Hai công kích cường đại trong mắt người khác, nhưng đi tới trước mặt Thần Dạ lại biến mất không tăm hơi, chỉ tích tắc cổ của hai người đã bị bàn tay như sắt nhẹ nhàng bóp chặt.
- Đồng dạng mới đi vào hoàng huyền không lâu, ở trong mắt ta hai ngươi chẳng khác gì con kiến!
Bàn tay Thần Dạ thoáng dùng sức, cười nhìn Tiêu Vô Yểm, thản nhiên nói:
- Tiêu Vô Yểm, nếu không muốn chết, cầu xin tha thứ đi, có lẽ ta có thể không giết ngươi!
Nụ cười kia ở trong mắt Tiêu Vô Yểm chẳng khác gì ác ma, hắn cảm giác bàn tay siết nơi cổ hơi nới lỏng, vội vàng thở dốc một hơi:
- Thần Dạ…
- Vô Yểm!
Huyền Y đột nhiên quát:
- Thần Dạ, ngươi muốn giết cứ giết, đừng nói lời vô ích, muốn chúng ta cầu xin tha thứ, nằm mơ!
Thần Dạ nhướng mày cười tà:
- Ta biết chết không phải điều làm người sợ hãi nhất, nhưng có đôi khi sống không bằng chết cũng sẽ không khiến người sợ hãi, Huyền Y, ngươi có biết làm thế nào mới có thể làm ngươi sợ hãi đây?
- Sợ?
Huyền Y cười lạnh, nhưng giây lát sau giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến thành trắng bệch cực độ, thanh âm run rẩy:
- Thần Dạ, ngươi chính là ác ma, ngươi nhất định không chết tử tế được, ngươi nhất định sẽ bị trời phạt, nhất đinh…
Huyền Y khàn cả giọng.
- Năm trăm hai mươi tính mạng của Khiếu Lôi Tông, Huyền y, ngươi nói cho ta biết bây giờ còn lại bao nhiêu người?
- Bọn hắn phản bội sư môn, tất cả đều đáng chết!
- Phải ah, theo ngươi xem họ đều đáng chết.
Ánh mắt Thần Dạ sầm xuống, xoay chuyển lời nói, lớn tiếng quát:
- Cho nên trong mắt ta các ngươi càng thêm đáng chết, Huyền Y, ngươi nghĩ xem kế tiếp ngươi sẽ gặp tra tấn như thế nào, ta thật muốn nhìn xem biểu hiện của ngươi.
- Thần Dạ, giết ta, van cầu ngươi giết ta…
Nhìn đôi mắt cực kỳ tà ác của Thần Dạ, trong lòng Huyền Y chấn chiến, thân thể mềm nhũn bị Thần Dạ siết cổ, nếu không nàng hẳn đã rơi xuống đất.
- Yên tâm, cuối cùng ngươi cũng sẽ chết, ngươi hưởng thụ một chút mùi vị chờ đợi cái chết đi.
Thần Dạ cười lạnh, ánh mắt nhìn xa xa, bắt lấy hai người, tử mang bao phủ nhanh chóng biến mất xa xa.
- Đáng giận, đáng giận, đáng giận…
Một đám người tìm kiếm khắp cả Thiên Táng sơn mạch không có kết quả, tràn đầy phẫn nộ quay về hành cung trên đỉnh núi, liền nhìn thấy hành cung bị người san bằng thành bình địa, thi thể đầy đất khiến bọn hắn phi thường giận dữ.
Khi phát hiện Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y chưa bị giết chết mà bị bắt giữ, cả đám người đều có cảm giác vô lực thật sâu.
Bị linh hồn lực của hai cao thủ tôn huyền bao phủ, nhưng lại có thể không chút âm thanh lẻn vào giết người lại bắt người sau đó âm thầm rời đi, thực lực của thần bí nhân kia…
- Tiêu huynh, chuyện quá khẩn cấp, phải nhanh chóng báo cho tôn giả đại nhân, chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ của người kia…
Hồi lâu sau Tuyệt Mệnh bà bà trầm giọng nói.
- Bọn chuột nhắt giấu đầu giấu đuôi mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!
Tiêu Lang Anh giận điên lên, hắn nhìn về hướng Ưng Giản yếu tắc, gầm lên:
- Vô luận thần bí nhân kia là ai đến trợ giúp đám người Tử Huyên, không thể nghi ngờ là bắt giữ Huyền Y cùng Tiêu Vô Yểm bọn họ là vì muốn đem họ làm con tin, muốn chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, đừng hòng!
- Truyền lệnh xuống, mọi người tập hợp tấn công Ưng Giản yếu tắc, ta thật muốn nhìn xem trong tay ai có nhiều con tin hơn!
Tuyệt Mệnh bà bà vội vàng nói:
- Tiêu huynh, chỉ bằng đội hình của chúng ta khó thể công phá Ưng Giản yếu tắc, nếu phá hủy kế hoạch của tôn giả đại nhân, như vậy chúng ta…
- Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn thần bí nhân bắt hai người Huyền Y đến uy hiếp chúng ta sao?
Ánh mắt Tiêu Lang Anh hung tợn quát.
Lăng Tiêu Điện chỉ có một mình Tiêu Vô Yểm được chọn làm người thừa kế, dù mấy năm trước hắn suy sụp nhưng Tiêu Lang Anh cũng không nghĩ bỏ qua hắn, huống chi lúc này mượn nhờ Tà Đế Điện rốt cục giúp Tiêu Vô Yểm thoát khỏi tâm ma nhưng lại làm cho hắn tiếp tục rơi vào tay người khác.
Chỉ phải đem hết toàn lực công phá Ưng Giản yếu tắc, bắt giữ Tử Huyên bọn họ mới có thể trao đổi được Tiêu Vô Yểm.
Nhưng Tuyệt Mệnh bà bà nói không sai, không có cao thủ Tà Đế Điện tham chiến, dù là hắn đạt được tu vi tôn huyền cũng không nắm chắc thành công.
Bởi vì trong Ưng Giản yếu tắc có hai cao thủ tôn huyền hàng thật giá thật, đương nhiên không giống như tu vi của bọn hắn là bị mạnh mẽ đề thăng lên, cảnh giới không đủ.
Tuyệt Mệnh bà bà nói:
- Tiêu huynh đừng gấp, mặc dù chúng ta không thể quyết định bắt đầu hay chấm dứt cuộc đại chiến này, nhưng thần bí nhân chưa chắc đã biết, có thể hắn cho rằng chúng ta có thể quyết định chuyện này cho nên mới bắt đi Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y uy hiếp chúng ta đi.
- Kỳ thật hiện giờ chúng ta nên lo lắng không phải là an nguy của Tiêu Vô Yểm cùng Huyền Y, mà là chúng ta hẳn nên cao hứng hắn đã lộ diện bắt người, như vậy chỉ cần hắn có mưu đồ thì nhất định phải tiếp xúc với chúng ta, như vậy chúng ta chẳng những sẽ biết hắn là ai còn có thể biết được tu vi chân thực của hắn.
- Nếu không cần phiền toái tôn giả đại nhân thì quá tốt, nếu không chúng ta cũng phải có câu trả lời với tôn giả đại nhân, như vậy họ cũng không thể trách được chúng ta.
Tuyệt Mệnh bà bà an ủi:
- Tiêu huynh, kỳ thật ngươi còn hiểu rõ hơn ta, khi chúng ta quyết định đáp lên Tà Đế Điện, người bên ngoài nhìn vào thì gọi là hợp tác nhưng trên thực tế đâu phải là như thế.
/1432
|