Thực lực của thanh niên nhân kia lại khủng bố như thế!
Mọi người ở đây chỉ có Tà Phong cùng Tử Huyên hiểu rõ ràng một đao vừa rồi chính là lực lượng bộc phát cường đại nhất của Thiên Đao, vô cùng khủng bố, thực lực của Tiêu Lang Anh làm sao đủ khả năng ngăn cản?
Huống chi còn có Hạo Huyền liên thủ tấn công, Tiêu Lang Anh bị đột kích bất ngờ còn không thể đem hắn chém giết, Thiên Đao căn bản không xứng làm Thiên Đao!
- Ha ha!
Sinh cơ đã đứt, mạng của Tiêu Lang Anh không còn bao lâu, nhưng ngay lúc này hắn lại cất tiếng cười vui vẻ tàn khốc!
- Thần Dạ, tuy lão phu phải chết, nhưng ngươi chờ xem, không bao lâu sau lão phu sẽ biết ngươi sống không bằng chết, tình cảnh khi đó nhất định sẽ…cho dù lão phu nhìn không thấy, nhưng lão phu có thể cảm thụ được…ngươi hãy đợi đi!
- Ha ha…
Tiếng cười tàn khốc trong miệng Tiêu Lang Anh truyền ra khiến Thần Dạ cau chặt mày.
Lúc này Thần Dạ rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Tà Phong cùng Trọc Ly đều hiện lên vẻ bi thống, chỉ có Trưởng Tôn Nhiên cùng Tử Huyên vẫn không có bao nhiêu biến hóa.
- Tử Huyên.
Thần Dạ nhanh như chớp lao tới bên người Tử Huyên, nắm lấy tay nàng, lực lượng linh hồn tràn ra cực nhanh.
- Ha ha…
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thần Dạ, Tiêu Lang Anh cười to:
- Thần Dạ, rốt cục đã cảm giác được khác thường sao, phản ứng cũng không tệ, chỉ đáng tiếc đã chậm, ha ha…
- Câm miệng!
Thần Dạ gầm lên, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bay ra trực tiếp đem Tiêu Lang Anh hấp thu vào, lực lượng linh hồn rất nhanh khởi động trong thân thể Tử Huyên, chỉ khoảnh khắc đã không bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào trong người nàng.
Nhưng hắn lại không phát hiện được gì!
- Ha ha, chỉ vô dụng, Thần Dạ, là do cao thủ Tà Đế Điện tự mình động thủ, với thực lực của ngươi cho dù có phát hiện cũng không cứu được tiện nhân này!
Tiêu Lang Anh ở trong bảo tháp không ngừng cười to:
- Nàng sẽ chết càng thêm thống khổ so với lão phu, càng thêm tàn nhẫn…không, không phải chết mà là sống không bằng chết, hơn nữa sẽ làm ngươi rất đau lòng, ha ha, Thần Dạ, chậm rãi mà chờ xem kết quả của tiện nhân kia, nghĩ tới làm lão phu vui vẻ không thôi ah…
- Câm miệng!
Thần Dạ không quản tới Tiêu Lang Anh, hắn nhìn Tử Huyên thì thào hỏi:
- Tử Huyên, rốt cục làm sao vậy, nói cho ta biết!
- Nói cho ta biết, nói mau đi!
Nhìn thấy Tử Huyên trầm mặc, thanh âm Thần Dạ run rẩy tiếp tục hỏi.
- Ha ha, Thần Dạ, nàng không nói chẳng lẽ ngươi không thể đi hỏi người khác sao, lão gia hỏa tên Tà Phong kia biết rõ ràng, ngươi đi hỏi hắn, lão phu thật khẩn cấp muốn nhìn thấy sau khi ngươi biết sự thật sẽ bi thương tới mức độ nào!
Tiêu Lang Anh cười dữ tợn.
Thần Dạ lạnh lẽo nhìn thân ảnh trong bảo tháp, túc sát nói:
- Ngươi thật muốn biết mùi vị bi thương là cái gì, vậy cho ngươi cảm thụ một chút đi!
Bàn tay hắn chợt động, một thân ảnh từ trong bảo tháp bắn ra, chính là Tiêu Vô Yểm.
Lúc này Tiêu Vô Yểm bị tâm hỏa thiêu đốt nhìn vào không giống người cũng không giống quỷ, thân thể như sinh thối rữa thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
- Tiêu Lang Anh, hắn là ai, hẳn ngươi còn nhận ra được!
Thần Dạ cười tàn nhẫn:
- Cực kỳ bi thương là cái gì, hiện tại Tiêu Lang Anh ngươi phải biết, cho dù để ngươi tuyệt tự ngươi cũng không sợ đi, cho nên ta sẽ không giết Tiêu Vô Yểm, ta chỉ phế bỏ tu vi của hắn, cắt đứt tứ chi, sau đó phái người canh giữ cho hắn trở thành tên ăn mày lây lất tại Đông Vực!
- Hắc, đường đường truyền nhân Lăng Tiêu Điện phải đi ăn mày, Tiêu Lang Anh, ngươi cảm thấy chủ ý này như thế nào!
- Thần Dạ, ngươi dám!
Tiêu Lang Anh lớn tiếng hét.
- Ta có gì mà không dám!
Trong tiếng cười lạnh lùng, Thần Dạ vung tay, Tiêu Vô Yểm thống khổ thét to, ngón tay phải đã bị chặt đứt bóng loáng như gương.
- Hổ Lực đại ca, bảo vệ tâm mạch của hắn, đừng để hắn chết, cứ từ từ chậm rãi cắt xuống từng miếng thịt của hắn…
- Ngươi yên tâm, loại sự tình này không làm khó được ta.
Hổ Lực vô cùng dữ tợn cười quát.
- Không!
Tiêu Lang Anh không nhịn được quỳ xuống cầu xin:
- Thần Dạ, van cầu ngươi, ngươi có thể giết Tiêu Vô Yểm nhưng ta cầu ngươi đừng đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy…
- Tàn nhẫn sao?
Nhìn Tiêu Lang Anh, Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Ta không cảm thấy là tàn nhẫn, Tiêu Lang Anh, ngươi tốt nhất cầu nguyện Tử Huyên bình yên vô sự, nếu không ta nói được sẽ làm được!
- Dạ dạ…
Tiêu Lang Anh cười sầu thảm, tung hoành cả đời, không ngờ đến bây giờ gặp phải kết cục này.
- Tà Phong tiền bối.
Thân hình Tà Phong giật bắn mình, vẻ mặt hiện lên dáng vẻ trầm trọng.
- Nói ah!
Thần Dạ lớn tiếng quát.
- Thần Dạ, đừng như vậy…
Tử Huyên nắm chặt cánh tay hắn.
- Nói mau ah!
Ánh mắt Thần Dạ đỏ bừng rít gào.
- Tử Huyên cô nương trúng phải Tà Tâm Chủng!
Trầm mặc hồi lâu Tà Phong nói ra, nói xong hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Thần Dạ nổi điên.
- Tà Tâm Chủng là cái gì?
Tà Phong cười nặng nề:
- Tà Tâm Chủng là một loại thủ đoạn đặc thù của Tà Đế Điện chuyên dùng khống chế người khác, một khi bị trúng thủ pháp này, nếu đến giờ sẽ bị Tà Tâm Chủng nhiếp lấy tâm trí người đó, khiến họ tâm thần đại loạn, từ đó mất đi tâm thần, mất đi ý thức, chỉ nghe lệnh Tà Đế Điện.
- Cái gì!
Thần Dạ cùng Trưởng Tôn Nhiên đại chấn, rốt cục đã hiểu được vì sao lời của Tử Huyên giống như di ngôn, nếu hôm nay cao thủ Tà Đế Điện xuất hiện, như vậy kết cục của Tử Huyên xem như đã xong.
- Có phương pháp nào hóa giải hay không?
Trưởng Tôn Nhiên vội vàng hỏi.
Tà Phong lắc đầu nói:
- Loại mật pháp Tà Tâm Chủng chuyên lấy hồn phách làm gốc, người thi pháp bất kể thành công hay không cuối cùng đều phải chết cho nên…
Thần Dạ phất tay cắt đứt lời nói của Tà Phong, người thi triển mật pháp cuối cùng cũng chết, huống chi là người bị thi pháp.
- Thần Dạ, lão phu biết ngươi tu luyện hồn biến, đối với hồn phách có hiểu biết hơn người thường, có lẽ hiểu về Tà Tâm Chủng. Nhưng lão phu từng ở Tà Đế Điện nhiều năm chưa từng nghe nói có người có thể hóa giải Tà Tâm Chủng.
Trong lòng Thần Dạ trầm xuống.
- Đao Linh!
Thanh âm Thần Dạ run rẩy lên, đây là điểm hi vọng cuối cùng của hắn.
Thật lâu sau thanh âm Đao Linh chậm rãi vang lên trong lòng hắn:
- Chủ nhân, Tà Tâm Chủng là do chủ nhân Tà Đế Điện tự nghĩ ra mật pháp, năm đó lão chủ nhân đã nói qua loại mật pháp này cực kỳ lợi hại, không ai may mắn thoát khỏi, về phần làm sao hóa giải…lão chủ nhân từng nhắc qua, lúc trước trạng thái hồn biến của hắn đạt tới trình độ đăng đường nhưng vẫn chưa làm được…
- Oanh!
Trong đầu Thần Dạ nhất thời nổ tung, với tu vi của Cổ Đế vẫn không cách hóa giải, vậy còn ai có thể làm được?
Nhưng Thần Dạ cũng nghe ra được trong lời của Đao Linh còn có hi vọng, chỉ cần hắn đạt tới cảnh giới đại thành có lẽ có thể giải trừ Tà Tâm Chủng.
Chỉ cần có hi vọng thì hắn sẽ không buông bỏ, mặc kệ cảnh giới hồn biến khó thể đạt tới đại thành như thế nào, nhưng vì Tử Huyên hắn nhất định phải làm được đến.
Mọi người ở đây chỉ có Tà Phong cùng Tử Huyên hiểu rõ ràng một đao vừa rồi chính là lực lượng bộc phát cường đại nhất của Thiên Đao, vô cùng khủng bố, thực lực của Tiêu Lang Anh làm sao đủ khả năng ngăn cản?
Huống chi còn có Hạo Huyền liên thủ tấn công, Tiêu Lang Anh bị đột kích bất ngờ còn không thể đem hắn chém giết, Thiên Đao căn bản không xứng làm Thiên Đao!
- Ha ha!
Sinh cơ đã đứt, mạng của Tiêu Lang Anh không còn bao lâu, nhưng ngay lúc này hắn lại cất tiếng cười vui vẻ tàn khốc!
- Thần Dạ, tuy lão phu phải chết, nhưng ngươi chờ xem, không bao lâu sau lão phu sẽ biết ngươi sống không bằng chết, tình cảnh khi đó nhất định sẽ…cho dù lão phu nhìn không thấy, nhưng lão phu có thể cảm thụ được…ngươi hãy đợi đi!
- Ha ha…
Tiếng cười tàn khốc trong miệng Tiêu Lang Anh truyền ra khiến Thần Dạ cau chặt mày.
Lúc này Thần Dạ rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Tà Phong cùng Trọc Ly đều hiện lên vẻ bi thống, chỉ có Trưởng Tôn Nhiên cùng Tử Huyên vẫn không có bao nhiêu biến hóa.
- Tử Huyên.
Thần Dạ nhanh như chớp lao tới bên người Tử Huyên, nắm lấy tay nàng, lực lượng linh hồn tràn ra cực nhanh.
- Ha ha…
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Thần Dạ, Tiêu Lang Anh cười to:
- Thần Dạ, rốt cục đã cảm giác được khác thường sao, phản ứng cũng không tệ, chỉ đáng tiếc đã chậm, ha ha…
- Câm miệng!
Thần Dạ gầm lên, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bay ra trực tiếp đem Tiêu Lang Anh hấp thu vào, lực lượng linh hồn rất nhanh khởi động trong thân thể Tử Huyên, chỉ khoảnh khắc đã không bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào trong người nàng.
Nhưng hắn lại không phát hiện được gì!
- Ha ha, chỉ vô dụng, Thần Dạ, là do cao thủ Tà Đế Điện tự mình động thủ, với thực lực của ngươi cho dù có phát hiện cũng không cứu được tiện nhân này!
Tiêu Lang Anh ở trong bảo tháp không ngừng cười to:
- Nàng sẽ chết càng thêm thống khổ so với lão phu, càng thêm tàn nhẫn…không, không phải chết mà là sống không bằng chết, hơn nữa sẽ làm ngươi rất đau lòng, ha ha, Thần Dạ, chậm rãi mà chờ xem kết quả của tiện nhân kia, nghĩ tới làm lão phu vui vẻ không thôi ah…
- Câm miệng!
Thần Dạ không quản tới Tiêu Lang Anh, hắn nhìn Tử Huyên thì thào hỏi:
- Tử Huyên, rốt cục làm sao vậy, nói cho ta biết!
- Nói cho ta biết, nói mau đi!
Nhìn thấy Tử Huyên trầm mặc, thanh âm Thần Dạ run rẩy tiếp tục hỏi.
- Ha ha, Thần Dạ, nàng không nói chẳng lẽ ngươi không thể đi hỏi người khác sao, lão gia hỏa tên Tà Phong kia biết rõ ràng, ngươi đi hỏi hắn, lão phu thật khẩn cấp muốn nhìn thấy sau khi ngươi biết sự thật sẽ bi thương tới mức độ nào!
Tiêu Lang Anh cười dữ tợn.
Thần Dạ lạnh lẽo nhìn thân ảnh trong bảo tháp, túc sát nói:
- Ngươi thật muốn biết mùi vị bi thương là cái gì, vậy cho ngươi cảm thụ một chút đi!
Bàn tay hắn chợt động, một thân ảnh từ trong bảo tháp bắn ra, chính là Tiêu Vô Yểm.
Lúc này Tiêu Vô Yểm bị tâm hỏa thiêu đốt nhìn vào không giống người cũng không giống quỷ, thân thể như sinh thối rữa thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
- Tiêu Lang Anh, hắn là ai, hẳn ngươi còn nhận ra được!
Thần Dạ cười tàn nhẫn:
- Cực kỳ bi thương là cái gì, hiện tại Tiêu Lang Anh ngươi phải biết, cho dù để ngươi tuyệt tự ngươi cũng không sợ đi, cho nên ta sẽ không giết Tiêu Vô Yểm, ta chỉ phế bỏ tu vi của hắn, cắt đứt tứ chi, sau đó phái người canh giữ cho hắn trở thành tên ăn mày lây lất tại Đông Vực!
- Hắc, đường đường truyền nhân Lăng Tiêu Điện phải đi ăn mày, Tiêu Lang Anh, ngươi cảm thấy chủ ý này như thế nào!
- Thần Dạ, ngươi dám!
Tiêu Lang Anh lớn tiếng hét.
- Ta có gì mà không dám!
Trong tiếng cười lạnh lùng, Thần Dạ vung tay, Tiêu Vô Yểm thống khổ thét to, ngón tay phải đã bị chặt đứt bóng loáng như gương.
- Hổ Lực đại ca, bảo vệ tâm mạch của hắn, đừng để hắn chết, cứ từ từ chậm rãi cắt xuống từng miếng thịt của hắn…
- Ngươi yên tâm, loại sự tình này không làm khó được ta.
Hổ Lực vô cùng dữ tợn cười quát.
- Không!
Tiêu Lang Anh không nhịn được quỳ xuống cầu xin:
- Thần Dạ, van cầu ngươi, ngươi có thể giết Tiêu Vô Yểm nhưng ta cầu ngươi đừng đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy…
- Tàn nhẫn sao?
Nhìn Tiêu Lang Anh, Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Ta không cảm thấy là tàn nhẫn, Tiêu Lang Anh, ngươi tốt nhất cầu nguyện Tử Huyên bình yên vô sự, nếu không ta nói được sẽ làm được!
- Dạ dạ…
Tiêu Lang Anh cười sầu thảm, tung hoành cả đời, không ngờ đến bây giờ gặp phải kết cục này.
- Tà Phong tiền bối.
Thân hình Tà Phong giật bắn mình, vẻ mặt hiện lên dáng vẻ trầm trọng.
- Nói ah!
Thần Dạ lớn tiếng quát.
- Thần Dạ, đừng như vậy…
Tử Huyên nắm chặt cánh tay hắn.
- Nói mau ah!
Ánh mắt Thần Dạ đỏ bừng rít gào.
- Tử Huyên cô nương trúng phải Tà Tâm Chủng!
Trầm mặc hồi lâu Tà Phong nói ra, nói xong hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Thần Dạ nổi điên.
- Tà Tâm Chủng là cái gì?
Tà Phong cười nặng nề:
- Tà Tâm Chủng là một loại thủ đoạn đặc thù của Tà Đế Điện chuyên dùng khống chế người khác, một khi bị trúng thủ pháp này, nếu đến giờ sẽ bị Tà Tâm Chủng nhiếp lấy tâm trí người đó, khiến họ tâm thần đại loạn, từ đó mất đi tâm thần, mất đi ý thức, chỉ nghe lệnh Tà Đế Điện.
- Cái gì!
Thần Dạ cùng Trưởng Tôn Nhiên đại chấn, rốt cục đã hiểu được vì sao lời của Tử Huyên giống như di ngôn, nếu hôm nay cao thủ Tà Đế Điện xuất hiện, như vậy kết cục của Tử Huyên xem như đã xong.
- Có phương pháp nào hóa giải hay không?
Trưởng Tôn Nhiên vội vàng hỏi.
Tà Phong lắc đầu nói:
- Loại mật pháp Tà Tâm Chủng chuyên lấy hồn phách làm gốc, người thi pháp bất kể thành công hay không cuối cùng đều phải chết cho nên…
Thần Dạ phất tay cắt đứt lời nói của Tà Phong, người thi triển mật pháp cuối cùng cũng chết, huống chi là người bị thi pháp.
- Thần Dạ, lão phu biết ngươi tu luyện hồn biến, đối với hồn phách có hiểu biết hơn người thường, có lẽ hiểu về Tà Tâm Chủng. Nhưng lão phu từng ở Tà Đế Điện nhiều năm chưa từng nghe nói có người có thể hóa giải Tà Tâm Chủng.
Trong lòng Thần Dạ trầm xuống.
- Đao Linh!
Thanh âm Thần Dạ run rẩy lên, đây là điểm hi vọng cuối cùng của hắn.
Thật lâu sau thanh âm Đao Linh chậm rãi vang lên trong lòng hắn:
- Chủ nhân, Tà Tâm Chủng là do chủ nhân Tà Đế Điện tự nghĩ ra mật pháp, năm đó lão chủ nhân đã nói qua loại mật pháp này cực kỳ lợi hại, không ai may mắn thoát khỏi, về phần làm sao hóa giải…lão chủ nhân từng nhắc qua, lúc trước trạng thái hồn biến của hắn đạt tới trình độ đăng đường nhưng vẫn chưa làm được…
- Oanh!
Trong đầu Thần Dạ nhất thời nổ tung, với tu vi của Cổ Đế vẫn không cách hóa giải, vậy còn ai có thể làm được?
Nhưng Thần Dạ cũng nghe ra được trong lời của Đao Linh còn có hi vọng, chỉ cần hắn đạt tới cảnh giới đại thành có lẽ có thể giải trừ Tà Tâm Chủng.
Chỉ cần có hi vọng thì hắn sẽ không buông bỏ, mặc kệ cảnh giới hồn biến khó thể đạt tới đại thành như thế nào, nhưng vì Tử Huyên hắn nhất định phải làm được đến.
/1432
|