Trương Dương nóng mặt, nhất thời liền xiết chặt nắm tay, một quyền thật mạnh nện ở đại trên đài, quát:
- Hạn cho cô ba mươi giây điều tra cho tôi, nếu không cô không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu!
Lúc này mỹ nữ kia liền mất bình tĩnh, hét lên một tiếng kêu bảo an.
Nhưng không cần nàng kêu, bên người Trương Dương đã đi gần sát bốn người, thét to liền lao thẳng tới Trương Dương. Lúc này Trương Dương đã sớm lâm vào trạng thái điên cuồng, trực tiếp ra tay rất nặng, quyền đấm cước đá, thuần thục đánh ngã ba người, một người cuối cùng trực tiếp bị hắn đẩy văng, ném vào trong quầy lễ tân, sau đó lại quay mặt về cô em kia, quát:
- Còn có hai mươi giây.
Người kia nhất thời liền sợ mất vía, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ vị mấu chốt ướt đẫm, sau đó tru lên chối chết, bỏ lại máy tính.
Trương Dương cũng hết chỗ nói rồi, trực tiếp vọt đi vào, đẩy nàng sang một bên, xách một mỹ nữ khác lên, đặt nàng bên cạnh máy tính, một tay ấn cổ của nàng, lạnh lùng nói rằng:
- Còn có mười lăm giây.
Cô em này choáng váng, nhìn đại ác ma này ra tay không có một chút thương hương tiếc ngọc, run rẩy thân mình, liều mạng gật đầu:
- Tôi tra, tôi tra!
Nàng nhanh chóng mà đánh vài cái, đưa tên Kiều Hi Nhi vào, ấn xác định, nhìn màn hình một mảnh trống không, đáng thương mà nhìn chằm chằm Trương Dương, nói rằng:
- Đại ca. . . người này. . . chỗ này không có tên Kiều Hi Nhi ạ!
- Không có khả năng? Cô ấy nói cô ấy ở đây.
Trương Dương chậm rãi co chặt năm ngón tay.
Biểu hiện trên mặt mỹ nữ kia lập tức trở nên thống khổ, gian nan mà kêu lên,
- Không có khả năng, khách sạn chúng tôi phi thường chính quy, mặc dù là khách cũng phải đăng ký, trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi, cô ấy lên nhà ăn băng chuyền tầng cao nhất!
- Nhà ăn băng chuyền?
Đây chính là tòa nhà hơn ba mươi tầng, nếu đi lên không tìm thấy, chỉ đi đáp thang máy, chẳng phải là vừa cũng lãng phí mấy phút đồng hồ? Trương Dương do dự .
- Đại ca. . . Ngài buông tay một chút. Hay là, anh không ngại miêu tả một chút, dáng vẻ bên ngoài vị khách của anh, có lẽ chúng tôi liền có chút ấn tượng.
Mỹ nữ kia ước chừng là bị ấn cổ đến sắp tắt thở, cuối cùng là cái khó ló cái khôn, nói cái điểm quan trọng.
Trương Dương nghe vậy hơi buông tay, gật đầu nói:
- Là một người con gái, rất cao, rất xinh đẹp, cao chừng 1.75 m, tóc đuôi ngựa, đi giày vải hoặc là giày thể thao, trên giày có hai trái tim, hẳn là mặc lễ phục dạ hội màu tím . . . Đúng, đi một chiếc R8 hoặc là A6, mang theo một cái LV màu trắng, bao mặt trên có một con heo màu hồng rất ngu. . .
- Đại ca, đại ca, tôi biết người anh nói, anh nói rất kỹ càng tỉ mỉ, cô ấy ở nhà ăn băng chuyền đó, cùng một anh chàng đẹp trai tuấn tú, vóc dáng cao cao …
- Cám ơn!
Trương Dương buông lỏng nàng ra, tùy tay lấy ra một tập tiền đại khái vài ngàn từ trong túi, đặt ở trước quầy lễ tân,
- Đợi lát nữa xuống sẽ giải thích với mọi người.
Sau đó nhanh chóng chạy đến thang máy, ấn tầng cao nhất.
Mỹ nữ kia thiếu chút nữa bị gãy cổ, lập tức ngồi dưới đất, trắc mắt cô gái bị Trương Dương một cước đá đến bên cạnh, nước mắt liền chảy xuống, hướng về phía bốn bảo an còn đang rên rỉ, quát:
- Còn không báo công an?
Trương Dương nghe được, nhưng hắn chỗ nào quản nhiều như vậy, cho dù Thiên Vương lão tử đến đây, cũng đừng hòng lão tử dừng lại.
Đến tầng cao nhất, nghênh diện là hai bồi bàn, nhìn chằm chằm Trương Dương, cau mày nói rằng:
- Thực xin lỗi, đêm nay có người đặt bao hết .
Trương Dương nhíu mày, cũng chưa thèm để ý đến bọn hắn, trực tiếp gạt bọn họ sang một bên, đi vào, mới vừa vào cửa, lập tức liền có hai bảo tiêu đeo kính râm mặc đồ tây, một tả một hữu xông tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Bọn họ nhìn chằm chằm Trương Dương, trên mặt hiển lộ ra một tia cảnh giác.
- Tránh ra!
Hai người này rõ ràng không phải nhân viên khách sạn này, thực có khả năng chính là bảo tiêu của anh chàng đẹp trai mà lễ tân kia nói, một khi đã như vậy, hắn còn khách khí cái chim.
- Này, xem ra là tới gây chuyện!
Một bảo tiêu tháo xuống kính râm, vén lên tay áo, hắn thích nhất loại vận động nóng người này.
Nhưng. . . Nắm tay hắn còn chưa giơ lên, Trương Dương đã một cước thật mạnh đá vào mắt cá chân hắn, người vẫn chưa hoàn toàn gục xuống, Trương Dương lập tức giơ một tay đâm bổ tại ót hắn, người nọ nhất thời liền nằm úp sấp trên mặt đất, ngất đi.
Một người khác trực tiếp sợ cháng váng, người này là ai, còn nói đạo nghĩa giang hồ hay không, nào có lý vừa lên đến liền hạ độc thủ ?
Nhưng hắn không thể trốn, hắn không phải không muốn chạy trốn, bởi vì Trương Dương không định cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp liền ra quyền đối với hắn. Tên bảo tiêu kia tốt xấu cũng luyện qua võ, nhưng vào thời khắc này, trong mắt Trương Dương, hắn chỉ là công phu mèo cào. Không đến 10 giây, mặt hắn đã trúng mấy trọng quyền, ôm đầu lung lay vài vòng, cũng ngoan ngoãn mà quỳ rạp trên mặt đất , cánh tay bị Trương Dương bẻ như bánh quai chèo, khóc đến thảm.
Sau đó Trương Dương liền nhìn thấy, nhà ăn lớn như vậy, ngồi lẳng lặng hai người ở trung gian, bên cạnh hai người, còn một tay đánh đàn vi-ô-lông đứng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì phát sinh bên cửa này, tiếng đàn tao nhã im bặt.
Kiều Hi Nhi là ở trong hai người đang ngồi, đúng như Trương Dương đoán, nàng buộc tóc đuôi ngựa, mặc lễ phục dạ hội màu tím, giày vải.
Đối diện Kiều Hi Nhi, là một người tuổi trẻ bộ dạng thực anh tuấn, mặc âu phục màu đen, nơ hồng, nhưng đương nhiên, Trương Dương không biết là hắn đẹp trai hơn so với chính mình.
Giờ phút này ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm Trương Dương, nhưng hắn rõ ràng không hề bối rối.
Ngược lại hắn đứng lên, chắp hai tay chậm rãi đi tới chỗ Trương Dương, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra một vẻ kiêu hãnh.
- Cậu chính là Trương Dương?
Hắn rất cao, thậm chí hẳn là cao hơn một chút so với Trương Dương, như mũi thẳng tắp, hai mắt hơi híp lại, môi mỏng manh, Trương Dương phải thừa nhận, người này đích xác rất đẹp trai, đủ để cho mọi người con gái điên cuồng.
- Mày là ai?
Ánh mắt Trương Dương trực tiếp lướt qua hắn, nhìn nhìn Kiều Hi Nhi ngồi ở bên bàn, y phục trên người nàng đầy đủ, người cũng không gục xuống, cho nên nói, hẳn là còn chưa bị cái gì, trong lòng không khỏi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
- Ha ha, rất thú vị, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với tôi.
Anh chàng đẹp trai đeo nơ vươn tay cuốn tay áo lên, giống như ngay sau đó sẽ động thủ, chậm rì rì mà quét qua Trương Dương một phen, quay đầu lại đột nhiên nhìn nhìn Kiều Hi Nhi lẳng lặng ngồi ở chỗ kia một cái, cười nói,
- Bạn học, đây là cái bao tải cô thích à?
Kiều Hi Nhi gật gật đầu.
Trương Dương phát hỏa, hướng về phía Kiều Hi Nhi, thì thầm nói:
- Tên này là ai?
- Không biết, có lẽ bây giờ là bạn học, có lẽ ngày mai chính là vị hôn phu.
Kiều Hi Nhi xách một cái cốc có chân dài, hớp rượu đỏ trong cốc, chậm rì rì mà hồi đáp.
- Có nghe thấy hay không? Thực rõ ràng, nơi này không chào đón cậu, lập tức cút cho tôi.
Anh chàng đẹp trai quay đầu, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, đang nói còn chưa dứt, Trương Dương hung hăng mà quăng hắn một bàn tay, làm hai mắt hắn mọc Sao kim. . . Hừ, nhẹ nhàng như vậy mà không đỡ được, còn tưởng rằng là tuyệt thế cao thủ, Trương Dương hết chỗ nói rồi.
Anh chàng đẹp trai đeo nơ hoảng sợ lui vài bước mới miễn cưỡng dừng bước, trừng lớn tròng mắt, nhìn chằm chằm Trương Dương:
- Cậu . . . cậu dám đánh tôi à?
Mà ngay cả phía sau hắn, Kiều Hi Nhi cũng là lập tức buông cốc, trừng mắt nhìn Trương Dương.
Trương Dương đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai kia, vươn tay ra, nhéo cái lỗ tai hắn, lại quạt cho hắn hai bạt tai:
- Có gì đặc biệt sao, thích đánh anh đấy, làm sao vậy?
Mặt anh chàng đẹp trai kia đương trường liền phù thũng, theo bản năng mà đưa chân đá Trương Dương. Trương Dương nào có thể đồng ý cho hắn cơ hội này. Khoảnh khắc anh chàng đẹp trai duỗi chân ra, thân mình mất đi cân bằng, một cước của Trương Dương trực tiếp đá vào mắt cá chân hắn.
Anh chàng đẹp trai đeo nơ giạng thẳng chân, đương trường quỳ rạp trên mặt đất, vuốt chim kêu to.
- Hạn cho cô ba mươi giây điều tra cho tôi, nếu không cô không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu!
Lúc này mỹ nữ kia liền mất bình tĩnh, hét lên một tiếng kêu bảo an.
Nhưng không cần nàng kêu, bên người Trương Dương đã đi gần sát bốn người, thét to liền lao thẳng tới Trương Dương. Lúc này Trương Dương đã sớm lâm vào trạng thái điên cuồng, trực tiếp ra tay rất nặng, quyền đấm cước đá, thuần thục đánh ngã ba người, một người cuối cùng trực tiếp bị hắn đẩy văng, ném vào trong quầy lễ tân, sau đó lại quay mặt về cô em kia, quát:
- Còn có hai mươi giây.
Người kia nhất thời liền sợ mất vía, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ vị mấu chốt ướt đẫm, sau đó tru lên chối chết, bỏ lại máy tính.
Trương Dương cũng hết chỗ nói rồi, trực tiếp vọt đi vào, đẩy nàng sang một bên, xách một mỹ nữ khác lên, đặt nàng bên cạnh máy tính, một tay ấn cổ của nàng, lạnh lùng nói rằng:
- Còn có mười lăm giây.
Cô em này choáng váng, nhìn đại ác ma này ra tay không có một chút thương hương tiếc ngọc, run rẩy thân mình, liều mạng gật đầu:
- Tôi tra, tôi tra!
Nàng nhanh chóng mà đánh vài cái, đưa tên Kiều Hi Nhi vào, ấn xác định, nhìn màn hình một mảnh trống không, đáng thương mà nhìn chằm chằm Trương Dương, nói rằng:
- Đại ca. . . người này. . . chỗ này không có tên Kiều Hi Nhi ạ!
- Không có khả năng? Cô ấy nói cô ấy ở đây.
Trương Dương chậm rãi co chặt năm ngón tay.
Biểu hiện trên mặt mỹ nữ kia lập tức trở nên thống khổ, gian nan mà kêu lên,
- Không có khả năng, khách sạn chúng tôi phi thường chính quy, mặc dù là khách cũng phải đăng ký, trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi, cô ấy lên nhà ăn băng chuyền tầng cao nhất!
- Nhà ăn băng chuyền?
Đây chính là tòa nhà hơn ba mươi tầng, nếu đi lên không tìm thấy, chỉ đi đáp thang máy, chẳng phải là vừa cũng lãng phí mấy phút đồng hồ? Trương Dương do dự .
- Đại ca. . . Ngài buông tay một chút. Hay là, anh không ngại miêu tả một chút, dáng vẻ bên ngoài vị khách của anh, có lẽ chúng tôi liền có chút ấn tượng.
Mỹ nữ kia ước chừng là bị ấn cổ đến sắp tắt thở, cuối cùng là cái khó ló cái khôn, nói cái điểm quan trọng.
Trương Dương nghe vậy hơi buông tay, gật đầu nói:
- Là một người con gái, rất cao, rất xinh đẹp, cao chừng 1.75 m, tóc đuôi ngựa, đi giày vải hoặc là giày thể thao, trên giày có hai trái tim, hẳn là mặc lễ phục dạ hội màu tím . . . Đúng, đi một chiếc R8 hoặc là A6, mang theo một cái LV màu trắng, bao mặt trên có một con heo màu hồng rất ngu. . .
- Đại ca, đại ca, tôi biết người anh nói, anh nói rất kỹ càng tỉ mỉ, cô ấy ở nhà ăn băng chuyền đó, cùng một anh chàng đẹp trai tuấn tú, vóc dáng cao cao …
- Cám ơn!
Trương Dương buông lỏng nàng ra, tùy tay lấy ra một tập tiền đại khái vài ngàn từ trong túi, đặt ở trước quầy lễ tân,
- Đợi lát nữa xuống sẽ giải thích với mọi người.
Sau đó nhanh chóng chạy đến thang máy, ấn tầng cao nhất.
Mỹ nữ kia thiếu chút nữa bị gãy cổ, lập tức ngồi dưới đất, trắc mắt cô gái bị Trương Dương một cước đá đến bên cạnh, nước mắt liền chảy xuống, hướng về phía bốn bảo an còn đang rên rỉ, quát:
- Còn không báo công an?
Trương Dương nghe được, nhưng hắn chỗ nào quản nhiều như vậy, cho dù Thiên Vương lão tử đến đây, cũng đừng hòng lão tử dừng lại.
Đến tầng cao nhất, nghênh diện là hai bồi bàn, nhìn chằm chằm Trương Dương, cau mày nói rằng:
- Thực xin lỗi, đêm nay có người đặt bao hết .
Trương Dương nhíu mày, cũng chưa thèm để ý đến bọn hắn, trực tiếp gạt bọn họ sang một bên, đi vào, mới vừa vào cửa, lập tức liền có hai bảo tiêu đeo kính râm mặc đồ tây, một tả một hữu xông tới.
- Xảy ra chuyện gì?
Bọn họ nhìn chằm chằm Trương Dương, trên mặt hiển lộ ra một tia cảnh giác.
- Tránh ra!
Hai người này rõ ràng không phải nhân viên khách sạn này, thực có khả năng chính là bảo tiêu của anh chàng đẹp trai mà lễ tân kia nói, một khi đã như vậy, hắn còn khách khí cái chim.
- Này, xem ra là tới gây chuyện!
Một bảo tiêu tháo xuống kính râm, vén lên tay áo, hắn thích nhất loại vận động nóng người này.
Nhưng. . . Nắm tay hắn còn chưa giơ lên, Trương Dương đã một cước thật mạnh đá vào mắt cá chân hắn, người vẫn chưa hoàn toàn gục xuống, Trương Dương lập tức giơ một tay đâm bổ tại ót hắn, người nọ nhất thời liền nằm úp sấp trên mặt đất, ngất đi.
Một người khác trực tiếp sợ cháng váng, người này là ai, còn nói đạo nghĩa giang hồ hay không, nào có lý vừa lên đến liền hạ độc thủ ?
Nhưng hắn không thể trốn, hắn không phải không muốn chạy trốn, bởi vì Trương Dương không định cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp liền ra quyền đối với hắn. Tên bảo tiêu kia tốt xấu cũng luyện qua võ, nhưng vào thời khắc này, trong mắt Trương Dương, hắn chỉ là công phu mèo cào. Không đến 10 giây, mặt hắn đã trúng mấy trọng quyền, ôm đầu lung lay vài vòng, cũng ngoan ngoãn mà quỳ rạp trên mặt đất , cánh tay bị Trương Dương bẻ như bánh quai chèo, khóc đến thảm.
Sau đó Trương Dương liền nhìn thấy, nhà ăn lớn như vậy, ngồi lẳng lặng hai người ở trung gian, bên cạnh hai người, còn một tay đánh đàn vi-ô-lông đứng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì phát sinh bên cửa này, tiếng đàn tao nhã im bặt.
Kiều Hi Nhi là ở trong hai người đang ngồi, đúng như Trương Dương đoán, nàng buộc tóc đuôi ngựa, mặc lễ phục dạ hội màu tím, giày vải.
Đối diện Kiều Hi Nhi, là một người tuổi trẻ bộ dạng thực anh tuấn, mặc âu phục màu đen, nơ hồng, nhưng đương nhiên, Trương Dương không biết là hắn đẹp trai hơn so với chính mình.
Giờ phút này ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm Trương Dương, nhưng hắn rõ ràng không hề bối rối.
Ngược lại hắn đứng lên, chắp hai tay chậm rãi đi tới chỗ Trương Dương, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra một vẻ kiêu hãnh.
- Cậu chính là Trương Dương?
Hắn rất cao, thậm chí hẳn là cao hơn một chút so với Trương Dương, như mũi thẳng tắp, hai mắt hơi híp lại, môi mỏng manh, Trương Dương phải thừa nhận, người này đích xác rất đẹp trai, đủ để cho mọi người con gái điên cuồng.
- Mày là ai?
Ánh mắt Trương Dương trực tiếp lướt qua hắn, nhìn nhìn Kiều Hi Nhi ngồi ở bên bàn, y phục trên người nàng đầy đủ, người cũng không gục xuống, cho nên nói, hẳn là còn chưa bị cái gì, trong lòng không khỏi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
- Ha ha, rất thú vị, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với tôi.
Anh chàng đẹp trai đeo nơ vươn tay cuốn tay áo lên, giống như ngay sau đó sẽ động thủ, chậm rì rì mà quét qua Trương Dương một phen, quay đầu lại đột nhiên nhìn nhìn Kiều Hi Nhi lẳng lặng ngồi ở chỗ kia một cái, cười nói,
- Bạn học, đây là cái bao tải cô thích à?
Kiều Hi Nhi gật gật đầu.
Trương Dương phát hỏa, hướng về phía Kiều Hi Nhi, thì thầm nói:
- Tên này là ai?
- Không biết, có lẽ bây giờ là bạn học, có lẽ ngày mai chính là vị hôn phu.
Kiều Hi Nhi xách một cái cốc có chân dài, hớp rượu đỏ trong cốc, chậm rì rì mà hồi đáp.
- Có nghe thấy hay không? Thực rõ ràng, nơi này không chào đón cậu, lập tức cút cho tôi.
Anh chàng đẹp trai quay đầu, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, đang nói còn chưa dứt, Trương Dương hung hăng mà quăng hắn một bàn tay, làm hai mắt hắn mọc Sao kim. . . Hừ, nhẹ nhàng như vậy mà không đỡ được, còn tưởng rằng là tuyệt thế cao thủ, Trương Dương hết chỗ nói rồi.
Anh chàng đẹp trai đeo nơ hoảng sợ lui vài bước mới miễn cưỡng dừng bước, trừng lớn tròng mắt, nhìn chằm chằm Trương Dương:
- Cậu . . . cậu dám đánh tôi à?
Mà ngay cả phía sau hắn, Kiều Hi Nhi cũng là lập tức buông cốc, trừng mắt nhìn Trương Dương.
Trương Dương đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai kia, vươn tay ra, nhéo cái lỗ tai hắn, lại quạt cho hắn hai bạt tai:
- Có gì đặc biệt sao, thích đánh anh đấy, làm sao vậy?
Mặt anh chàng đẹp trai kia đương trường liền phù thũng, theo bản năng mà đưa chân đá Trương Dương. Trương Dương nào có thể đồng ý cho hắn cơ hội này. Khoảnh khắc anh chàng đẹp trai duỗi chân ra, thân mình mất đi cân bằng, một cước của Trương Dương trực tiếp đá vào mắt cá chân hắn.
Anh chàng đẹp trai đeo nơ giạng thẳng chân, đương trường quỳ rạp trên mặt đất, vuốt chim kêu to.
/292
|