Hôm sau, vừa sáng sớm Trương Dương đã bị điện thoại đánh thức, vừa nhìn, thì ra là Kiều mỹ nữ trên lầu đánh tới, Trương Dương không nói gì mà nhìn nhìn trần nhà, cho dù nhà ngươi dậm hai chân ta cũng biết ngươi tìm ta mà.
- Đi lên, có chuyện nói!
Sau đó khỏi bày giải, cúp điện thoại.
Trương Dương há miệng thở dốc, lời nói muốn cự tuyệt yên lặng nuốt trở lại trong bụng, tùy tiện mặc áo khoác, liền đạp đạp đi lên lầu.
Kiều Hi Nhi vươn đầu ra, nhìn không có ai, tựa như đặc vụ kéo đầu Trương Dương vào phòng gian, nhất thời để Trương Dương hối hận không mang hộp nón bảo hiểm siêu mỏng hôm trước mua.
Cô nàng này nhất định là vì đáp tạ ân cứu mạng tối hôm qua, muốn lấy thân báo đáp.
- Tối hôm qua, cậu đã đánh Đỗ Ngọc Hằng?
Kiều mỹ nữ tay chỉ lên máy tính quả táo của nàng, ngắm Trương Dương, hỏi.
Nàng mặc váy ngắn màu đen có ren, chân dài nên vạt váy còn chưa tới đầu gối, đùi đẹp thon dài bọc trong tất màu da, nhìn qua làm cho lòng người trong ngứa ngáy, cô em này, đôi chân thực cân xứng.
Trương Dương nhất thời còn không kịp phản ứng, cái gì mà đánh Đỗ Ngọc Hằng? À! Là đánh, nhưng đây còn không phải là vì cô sao? Trở mặt không nhận à?
- Cô nói anh chàng đẹp trai tối hôm qua sao?
Trương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu,
- Cô gọi hắn là Đỗ Ngọc Hằng, vật thì làm sao vậy?
Kiều Hi Nhi vươn tay bóp cái trán, ra vẻ đau đầu, hỏi:
- Còn phạm lỗi gì khác không?
- Phạm lỗi gì khác, để tôi nghĩ ...
Trương Dương sờ sờ cái mũi, còn phạm cái gì khác không nhỉ, còn phạm rất nhiều chuyện, vấn đề là bà cô này muốn hỏi chuyện nào đây?
- Cái chuyện cô say khướt có tính không?
- Không tính.
- Cô uy hiếp cảnh sát thì sao?
- Tôi uy hiếp cảnh sát?
Kiều Hi Nhi lắc lắc đầu,
- Không có khả năng.
- Được rồi, vậy cô cũng đánh Đỗ Ngọc Hằng một bàn tay, hay cũng quên ?
- Mơ mơ màng màng tôi nhớ đánh hắn một cái, nhưng đây không phải là trọng điểm, tôi mơ hồ nhớ rõ ở trong thang máy tôi bị một tên gia súc sờ soạng, chính là. . .
- Khụ. . . Khụ, đây tuyệt đối là cô nhớ lầm .
Trương Dương nhanh chóng đem mông xê dịch xa chỗ nàng, rời đi cách nàng một khoảng, đạt tới khu an toàn.
- Tôi nhớ lầm ?
Kiều Hi Nhi cắn môi anh đào, mở ra máy tính quả táo của nàng,
- Vậy những Kia ảnh chụp này là xảy ra chuyện gì?
- Cái gì xảy ra chuyện gì?
Trương Dương ngó đầu thoáng nhìn lên phía trước một chút, vừa thấy màn hình máy tính của nàng, mặt liền đen, liên tục xua tay,
- Này. . . chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm, tuyệt đối là vấn đề góc độ.
Máy tính của Kiều Hi Nhi nối mạng, trên trang web một chuỗi tiêu đề đỏ rực cực đại.
- Đại tiểu thư Kiều gia, hư hư thực thực chân đứng hai thuyền!
- Bạn trai của người nhận giải thưởng Nobel y học tương lai Kiều Hi Nhi tiểu thư lộ diện ánh sáng!
- Mỹ nữ khoa học gia hôn đồng sự nồng nhiệt trong thang máy, kinh hoàng ánh mắt cảnh sát!
- Thiếu gia của Đỗ gia cùng khoa học gia thần bí được đề cử Nobel y học – Kiều Hi Nhi vung tay đánh nhau!
- Từ phương thức hôn môi của Kiều Hi Nhi và anh chàng đẹp trai thần bí phán đoán kinh nghiệm một người!
Tiêu đề này còn chỉ là một góc mà thôi, mà nội dung bên trong tin tức này, đại đanh phần đều cắm tranh minh hoạ kinh điển.
Cửa thang máy mở ra, Trương Dương ôm Kiều Hi Nhi, hai tay nắm cả đùi thon dài tuyết trắng của nàng, hai tay Kiều Hi Nhi ôm lấy cổ Trương Dương, hai người đang hôn, cái tư thế kinh điển này có thể so với ảnh chụp quả phụ chờ đợi tình nhân trong World War II.
- Không phải sao?
Trương Dương hết chỗ nói rồi, đây cũng quá khoa trương rồi. Rõ ràng trong nháy mắt chính mình từ thang máy bị cảnh sát bắt được, cũng không phát hiện cái gì loang loáng, sao lúc này liền có ảnh chụp loại này nhỉ?
Hắn nhìn nhìn này bình luận phía dưới những tin tức đó, Trương Dương trực tiếp muốn điên rồi, trên cơ bản trăm phần trăm số người bình luận đều cho rằng Trương Dương sỉ nhục hình tượng nữ thần trong lòng bọn họ, yêu cầu thịt sống Trương Dương, cũng cát rụng cái của quý để răn đe.
Chỉ có một số rất ít người, là muốn đồng thời cắt của Đỗ Ngọc Hằng liên quan.
Hơn nữa đám hỗn đản kia bình luận xong, còn bỏ thêm cái yêu cầu:
- Hòm thư QQ123476XX, có video!
- Có ảnh chụp, hòm thư XXX . CN.
- Đám khốn kiếp!
Trương Dương quắc mắt đứng lên.
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương một cái, cong lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hỏi:
- Sao nào?
- Sao nào à? Mẹ nó chứ, tốt xấu tôi cũng khá điển trai, lại nói như vậy, còn chụp tôi thành khó coi như vậy, hừ!
- Tôi muốn hỏi anh, nên làm sao bây giờ?
Kiều Hi Nhi sắc mặt khó coi đến thực.
- Cái gì là làm thế nào bây giờ, chờ tôi tìm được cái người chụp ảnh kia, đánh cho hắn không ra người.
Kiều Hi Nhi vươn tay bóp cái trán, gõ cái bàn, nói rằng:
- Được rồi, không nói giỡn với anh nữa, anh có biết Đỗ Ngọc Hằng là ai hay không?
- Không phải là con cháu gia tộc ở tỉnh Đông Nam, người thừa kế Đỗ gia tương lai chứ?
- Anh cũng biết à, vậy anh nên biết hậu quả việc này nghiêm trọng như thế nào?
Kiều Hi Nhi làm một bộ mặt vô cùng đau đớn, nói rằng.
- Vậy thì thế nào, đánh đã đánh rồi, hiện tại tôi có mỹ nữ Kiều gia làm bạn gái, Đỗ gia tính cục cứt gì?
Kiều Hi Nhi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cái miệng nhỏ nhắn cong lên:
- Ai nói tôi muốn làm bạn gái của anh?
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ máy tính:
- Vậy trên đó viết gì?
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương, thở dài, sau mới thản nhiên mà nói rằng:
- Hôm nay tìm anh đến, chính là vì nói việc này với anh, không sai, tuy rằng ấn tượng của tôi đối với anh rất không tồi.
Nàng cắn cắn môi dưới, do dự mà nói tiếp,
- Thậm chí, nụ hôn đầu tiên tôi coi là quý giá nhất cũng bị anh đoạt đi.
- Quý giá nhất phải là tấm thân trinh nữ của cô chứ?
Trương Dương thật cẩn thận cắt lời nàng, thêm một câu.
- Lăn ngay, tôi đang nghiêm chỉnh mà nói với anh đấy!
Kiều Hi Nhi liếc hắn một cái, tiếp tục nói rằng,
- Nhưng tôi phải nói cho anh rõ ràng, tôi không có khả năng làm bạn gái của anh.
- Bởi vì bối cảnh gia đình? Hay là bởi vì cô lớn hơn so với tôi hai tuổi?
Trương Dương có chút buồn bực trong lòng, kỳ thật hắn cũng đoán được Kiều mỹ nữ sẽ nói như vậy, nhưng tận tai nghe được lại là một chuyện.
Kiều Hi Nhi lại nguýt hắn một cái, cười lạnh một tiếng:
- Thì sao nào, anh cảm thấy người của Kiều gia sẽ đem cháu gái trực hệ duy nhất của bọn họ gả cho anh sao? Càng miễn bàn hiện tại anh như thế nào, mỗi buổi tối còn có hai cái mỹ nữ làm ấm giường chơi 3P, người của tôi nếu biết tôi theo anh, còn không trực tiếp chảy máu não?
Trương Dương vốn tưởng sắp được, nhưng nghe đến nàng nói câu kế tiếp, nhất thời vô lực phun trào!
Đúng vậy, cho dù nàng có thích mình, chính mình cũng thích nàng, nhưng dù sao cũng là gia tộc hào môn, hơn nữa toàn bộ gia tộc liền chỉ có một tôn nữ bảo bối như vậy, bọn họ cũng không thể gả tôn nữ bảo bối của bọn họ đi làm thiếp người ta.
- Tôi hiểu được ý tứ của cô, nếu là tôi nghĩ thú ngươi, hoặc là toàn bộ diệt sạch người nhà cô dám phản đối, hoặc là mang theo cô xuyên thời gian trở lại niên đại có thể lấy ba vợ bốn nàng hầu thì sao?
Trương Dương nhìn nàng, ảm đạm cười nói rằng.
- Anh . . . anh . . . Nếu anh dám diệt người nhà tôi, tôi . . . Tôi chém chết anh, láo toét!
Kiều Hi Nhi nhảy dựng lên, không hề giữ hình tượng thục nữ mà chửi ầm lên.
Trương Dương nhanh chóng ấn nàng về vị trí, nhẹ giọng an ủi:
- Thôi, được rồi, kỳ thật tôi biết ý tứ của cô, không thể diệt người nhà cô, cũng không cách nào vượt thời gian, cũng chính là phía trước không còn đường, tôi hiểu ý tứ của cô . . . Chúng ta chia tay đi. . . nhưng chúng ta không phải còn chưa bắt đầu sao?
- Anh có thể đứng đắn chút hay không hả?
Kiều Hi Nhi đột nhiên mở miệng, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Trương Dương run người, nhanh chóng ôm bả vai của nàng, thở dài nói rằng:
- Kỳ thật tôi vẫn luôn rất nghiêm túc, nhưng nếu muốn tôi bỏ Lộ Lộ và Cao Kỳ, tôi làm không được.
Kiều Hi Nhi quẩy người một cái, phát hiện không có cách nào khác tránh ra được, đành khe khẽ thở dài nhìn Trương Dương một cái nói rằng:
- Nếu anh thực bỏ các cô ấy, tôi sẽ khinh thường anh.
- Cho nên ý của cô là?
Trương Dương có chút vui sướng mà nhìn nàng,
- Hay là em có thể thuyết phục người nhà em?
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái:
- Tôi và anh cùng vượt thời gian về cổ đại còn thêm hiện thực một chút.
- Đi lên, có chuyện nói!
Sau đó khỏi bày giải, cúp điện thoại.
Trương Dương há miệng thở dốc, lời nói muốn cự tuyệt yên lặng nuốt trở lại trong bụng, tùy tiện mặc áo khoác, liền đạp đạp đi lên lầu.
Kiều Hi Nhi vươn đầu ra, nhìn không có ai, tựa như đặc vụ kéo đầu Trương Dương vào phòng gian, nhất thời để Trương Dương hối hận không mang hộp nón bảo hiểm siêu mỏng hôm trước mua.
Cô nàng này nhất định là vì đáp tạ ân cứu mạng tối hôm qua, muốn lấy thân báo đáp.
- Tối hôm qua, cậu đã đánh Đỗ Ngọc Hằng?
Kiều mỹ nữ tay chỉ lên máy tính quả táo của nàng, ngắm Trương Dương, hỏi.
Nàng mặc váy ngắn màu đen có ren, chân dài nên vạt váy còn chưa tới đầu gối, đùi đẹp thon dài bọc trong tất màu da, nhìn qua làm cho lòng người trong ngứa ngáy, cô em này, đôi chân thực cân xứng.
Trương Dương nhất thời còn không kịp phản ứng, cái gì mà đánh Đỗ Ngọc Hằng? À! Là đánh, nhưng đây còn không phải là vì cô sao? Trở mặt không nhận à?
- Cô nói anh chàng đẹp trai tối hôm qua sao?
Trương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu,
- Cô gọi hắn là Đỗ Ngọc Hằng, vật thì làm sao vậy?
Kiều Hi Nhi vươn tay bóp cái trán, ra vẻ đau đầu, hỏi:
- Còn phạm lỗi gì khác không?
- Phạm lỗi gì khác, để tôi nghĩ ...
Trương Dương sờ sờ cái mũi, còn phạm cái gì khác không nhỉ, còn phạm rất nhiều chuyện, vấn đề là bà cô này muốn hỏi chuyện nào đây?
- Cái chuyện cô say khướt có tính không?
- Không tính.
- Cô uy hiếp cảnh sát thì sao?
- Tôi uy hiếp cảnh sát?
Kiều Hi Nhi lắc lắc đầu,
- Không có khả năng.
- Được rồi, vậy cô cũng đánh Đỗ Ngọc Hằng một bàn tay, hay cũng quên ?
- Mơ mơ màng màng tôi nhớ đánh hắn một cái, nhưng đây không phải là trọng điểm, tôi mơ hồ nhớ rõ ở trong thang máy tôi bị một tên gia súc sờ soạng, chính là. . .
- Khụ. . . Khụ, đây tuyệt đối là cô nhớ lầm .
Trương Dương nhanh chóng đem mông xê dịch xa chỗ nàng, rời đi cách nàng một khoảng, đạt tới khu an toàn.
- Tôi nhớ lầm ?
Kiều Hi Nhi cắn môi anh đào, mở ra máy tính quả táo của nàng,
- Vậy những Kia ảnh chụp này là xảy ra chuyện gì?
- Cái gì xảy ra chuyện gì?
Trương Dương ngó đầu thoáng nhìn lên phía trước một chút, vừa thấy màn hình máy tính của nàng, mặt liền đen, liên tục xua tay,
- Này. . . chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm, tuyệt đối là vấn đề góc độ.
Máy tính của Kiều Hi Nhi nối mạng, trên trang web một chuỗi tiêu đề đỏ rực cực đại.
- Đại tiểu thư Kiều gia, hư hư thực thực chân đứng hai thuyền!
- Bạn trai của người nhận giải thưởng Nobel y học tương lai Kiều Hi Nhi tiểu thư lộ diện ánh sáng!
- Mỹ nữ khoa học gia hôn đồng sự nồng nhiệt trong thang máy, kinh hoàng ánh mắt cảnh sát!
- Thiếu gia của Đỗ gia cùng khoa học gia thần bí được đề cử Nobel y học – Kiều Hi Nhi vung tay đánh nhau!
- Từ phương thức hôn môi của Kiều Hi Nhi và anh chàng đẹp trai thần bí phán đoán kinh nghiệm một người!
Tiêu đề này còn chỉ là một góc mà thôi, mà nội dung bên trong tin tức này, đại đanh phần đều cắm tranh minh hoạ kinh điển.
Cửa thang máy mở ra, Trương Dương ôm Kiều Hi Nhi, hai tay nắm cả đùi thon dài tuyết trắng của nàng, hai tay Kiều Hi Nhi ôm lấy cổ Trương Dương, hai người đang hôn, cái tư thế kinh điển này có thể so với ảnh chụp quả phụ chờ đợi tình nhân trong World War II.
- Không phải sao?
Trương Dương hết chỗ nói rồi, đây cũng quá khoa trương rồi. Rõ ràng trong nháy mắt chính mình từ thang máy bị cảnh sát bắt được, cũng không phát hiện cái gì loang loáng, sao lúc này liền có ảnh chụp loại này nhỉ?
Hắn nhìn nhìn này bình luận phía dưới những tin tức đó, Trương Dương trực tiếp muốn điên rồi, trên cơ bản trăm phần trăm số người bình luận đều cho rằng Trương Dương sỉ nhục hình tượng nữ thần trong lòng bọn họ, yêu cầu thịt sống Trương Dương, cũng cát rụng cái của quý để răn đe.
Chỉ có một số rất ít người, là muốn đồng thời cắt của Đỗ Ngọc Hằng liên quan.
Hơn nữa đám hỗn đản kia bình luận xong, còn bỏ thêm cái yêu cầu:
- Hòm thư QQ123476XX, có video!
- Có ảnh chụp, hòm thư XXX . CN.
- Đám khốn kiếp!
Trương Dương quắc mắt đứng lên.
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương một cái, cong lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, hỏi:
- Sao nào?
- Sao nào à? Mẹ nó chứ, tốt xấu tôi cũng khá điển trai, lại nói như vậy, còn chụp tôi thành khó coi như vậy, hừ!
- Tôi muốn hỏi anh, nên làm sao bây giờ?
Kiều Hi Nhi sắc mặt khó coi đến thực.
- Cái gì là làm thế nào bây giờ, chờ tôi tìm được cái người chụp ảnh kia, đánh cho hắn không ra người.
Kiều Hi Nhi vươn tay bóp cái trán, gõ cái bàn, nói rằng:
- Được rồi, không nói giỡn với anh nữa, anh có biết Đỗ Ngọc Hằng là ai hay không?
- Không phải là con cháu gia tộc ở tỉnh Đông Nam, người thừa kế Đỗ gia tương lai chứ?
- Anh cũng biết à, vậy anh nên biết hậu quả việc này nghiêm trọng như thế nào?
Kiều Hi Nhi làm một bộ mặt vô cùng đau đớn, nói rằng.
- Vậy thì thế nào, đánh đã đánh rồi, hiện tại tôi có mỹ nữ Kiều gia làm bạn gái, Đỗ gia tính cục cứt gì?
Kiều Hi Nhi liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cái miệng nhỏ nhắn cong lên:
- Ai nói tôi muốn làm bạn gái của anh?
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ máy tính:
- Vậy trên đó viết gì?
Kiều Hi Nhi nhìn Trương Dương, thở dài, sau mới thản nhiên mà nói rằng:
- Hôm nay tìm anh đến, chính là vì nói việc này với anh, không sai, tuy rằng ấn tượng của tôi đối với anh rất không tồi.
Nàng cắn cắn môi dưới, do dự mà nói tiếp,
- Thậm chí, nụ hôn đầu tiên tôi coi là quý giá nhất cũng bị anh đoạt đi.
- Quý giá nhất phải là tấm thân trinh nữ của cô chứ?
Trương Dương thật cẩn thận cắt lời nàng, thêm một câu.
- Lăn ngay, tôi đang nghiêm chỉnh mà nói với anh đấy!
Kiều Hi Nhi liếc hắn một cái, tiếp tục nói rằng,
- Nhưng tôi phải nói cho anh rõ ràng, tôi không có khả năng làm bạn gái của anh.
- Bởi vì bối cảnh gia đình? Hay là bởi vì cô lớn hơn so với tôi hai tuổi?
Trương Dương có chút buồn bực trong lòng, kỳ thật hắn cũng đoán được Kiều mỹ nữ sẽ nói như vậy, nhưng tận tai nghe được lại là một chuyện.
Kiều Hi Nhi lại nguýt hắn một cái, cười lạnh một tiếng:
- Thì sao nào, anh cảm thấy người của Kiều gia sẽ đem cháu gái trực hệ duy nhất của bọn họ gả cho anh sao? Càng miễn bàn hiện tại anh như thế nào, mỗi buổi tối còn có hai cái mỹ nữ làm ấm giường chơi 3P, người của tôi nếu biết tôi theo anh, còn không trực tiếp chảy máu não?
Trương Dương vốn tưởng sắp được, nhưng nghe đến nàng nói câu kế tiếp, nhất thời vô lực phun trào!
Đúng vậy, cho dù nàng có thích mình, chính mình cũng thích nàng, nhưng dù sao cũng là gia tộc hào môn, hơn nữa toàn bộ gia tộc liền chỉ có một tôn nữ bảo bối như vậy, bọn họ cũng không thể gả tôn nữ bảo bối của bọn họ đi làm thiếp người ta.
- Tôi hiểu được ý tứ của cô, nếu là tôi nghĩ thú ngươi, hoặc là toàn bộ diệt sạch người nhà cô dám phản đối, hoặc là mang theo cô xuyên thời gian trở lại niên đại có thể lấy ba vợ bốn nàng hầu thì sao?
Trương Dương nhìn nàng, ảm đạm cười nói rằng.
- Anh . . . anh . . . Nếu anh dám diệt người nhà tôi, tôi . . . Tôi chém chết anh, láo toét!
Kiều Hi Nhi nhảy dựng lên, không hề giữ hình tượng thục nữ mà chửi ầm lên.
Trương Dương nhanh chóng ấn nàng về vị trí, nhẹ giọng an ủi:
- Thôi, được rồi, kỳ thật tôi biết ý tứ của cô, không thể diệt người nhà cô, cũng không cách nào vượt thời gian, cũng chính là phía trước không còn đường, tôi hiểu ý tứ của cô . . . Chúng ta chia tay đi. . . nhưng chúng ta không phải còn chưa bắt đầu sao?
- Anh có thể đứng đắn chút hay không hả?
Kiều Hi Nhi đột nhiên mở miệng, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Trương Dương run người, nhanh chóng ôm bả vai của nàng, thở dài nói rằng:
- Kỳ thật tôi vẫn luôn rất nghiêm túc, nhưng nếu muốn tôi bỏ Lộ Lộ và Cao Kỳ, tôi làm không được.
Kiều Hi Nhi quẩy người một cái, phát hiện không có cách nào khác tránh ra được, đành khe khẽ thở dài nhìn Trương Dương một cái nói rằng:
- Nếu anh thực bỏ các cô ấy, tôi sẽ khinh thường anh.
- Cho nên ý của cô là?
Trương Dương có chút vui sướng mà nhìn nàng,
- Hay là em có thể thuyết phục người nhà em?
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái:
- Tôi và anh cùng vượt thời gian về cổ đại còn thêm hiện thực một chút.
/292
|