Nữ trợ lý xinh đẹp còn chưa dứt lời, Diệp Tinh đã chặt đứt lời nàng:
- Không tồi, cái cậu Trương Dương này để ta có cảm giác thực bất đắc dĩ, ta thậm chí có chút tin tưởng sau này Kiều Kiều sẽ ở cùng cậu ta. . . Tuy rằng điều này thực không hợp lý!
- Chủ tịch, đây cũng không phải không hợp lý, mà là rất có thể.
- Hoang đường, theo như lời cháu nói, cho dù ta đồng ý, ba của Kiều Kiều, ông bà nội nó, mọi người cùng đồng ý ư? Đại tiểu thư Kiều gia lưu lạc đến nỗi làm thiếp cho người khác à? Đây quả thực không thể tưởng tượng!
- Nhưng mà, chủ tịch tin!
- Đúng vậy, gặp quỷ, ta tin, ta cũng không biết cái đầu này nghĩ như thế nào?
Diệp Tinh vươn tay gõ đầu, biểu hiện trên mặt rất là phức tạp:
- Cậu ta lập công ty Nữ Oa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giá trị đem sẽ điên cuồng nhân lên, thậm chí như lời của bản thân cậu ta nói, thực có khả năng cái công ty này sẽ giá trị năm trăm triệu, thậm chí năm tỉ, ai biết được? Người có thể nghiên cứu ra dược vật kháng ung thư, làm ra thêm một vài chuyện kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.
- Hơn nữa hiện tại tâm nhãn Joyce toàn hệ ở trên người cậu Trương Dương đó, nếu chủ tịch càng phản đối, nói không chừng dẫn đến hiệu quả càng trái ngược, cứ như vậy. . . người đương thời tuổi trẻ ở cùng một chỗ cũng dễ xúc động. . . Khụ khụ. . . Củi đốt đống lá khô!
Liễu Như Nhân lên mặt cụ non, ý vị thâm trường mà bổ sung, nói.
- Kiều gia là một gia tộc rất có truyền thống, nếu trong bụng Joyce có cái gì. . . Đến lúc đó cũng không thể không ... Cho nên, chủ tịch mới muốn có được cổ quyền nhất định tại công ty Nữ Oa trước đó, vạn nhất Joyce bất hạnh thành một trong những người bạn gái của Trương Dương đó, vậy ít nhất bởi vì có được cổ quyền công ty cô ấy sẽ được coi trọng.
Nàng nói lời này đủ trắng trợn, Diệp Tinh rốt cục thì liếc nàng một cái, trách cứ nói:
- Biết nói đấy, cho dù cháu là người trợ thủ ta tín nhiệm nhất, cái lỗ tai ta cũng không hy vọng sẽ nghe được ...
- Cháu biết rồi, chủ tịch!
Liễu Như Nhân cười nhạt gật gật đầu, nhưng má lúm đồng tiền hiện lên nhợt nhạt lại rõ ràng mang theo một tia trêu tức.
Điều này làm cho Diệp Tinh không kìm nổi lòng:
- Liễu Như Nhân, cháu mới bao nhiêu tuổi, bày đặt lên mặt cụ non, nếu không vì cháu là cháu đằng ngoại ta, ta đã không tuyển cháu làm trợ lý, nhìn xem cháu nghĩ em họ cháu thành cái dạng gì.
Liễu Như Nhân còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Tinh xua tay, nói rằng:
- Được rồi, trong khoảng thời gian này cháu tạm thời ở lại Mai Ninh, ngoài việc phụ trách công việc Lam Thần tiến vào thị trường các tỉnh đông nam ra, cũng cần để bụng nhiều hơn đối với chuyện của em họ cháu nha, đặc biệt như vừa rồi cháu nói đó. . . Nhất định phải kiên quyết khuyên can em họ cháu!
- Cháu biết, chủ tịch!
- Không phải nói với cháu rồi sao, khi không có ai, cháu có thể gọi là cô mà không cần gọi chủ tịch.
- Cháu biết, cô chủ tịch!
Chuyện đêm nay, đối với Trương Dương mà nói, có thể nói là biến đổi bất ngờ, về chuyện với Kiều Hi Nhi, Trương Dương thừa nhận xem như tạm thời vấp phải trắc trở, nhưng cũng không phải không hề có hy vọng, ít nhất Diệp Tinh cũng không có nhấn mạnh yêu cầu chính mình không được theo đuổi Kiều Hi Nhi, bằng lương tâm mà nói, hắn thực thích người trượng mẫu nương tương lai này ... Khụ, hình như chính mình hiện tại có hai trượng mẫu nương!!
Ít nhất đứng ở lập trường của Diệp Tinh, nàng phản đối cũng không có gì không ổn!
Hơn nữa người ta công và tư phân minh, về chuyện chính mình muốn bán cổ phần công ty Tinh Vân, không có nửa điểm làm khó dễ, ngược lại còn cho thêm năm nghìn vạn, đây thật sự là để hắn cảm giác ngoài ý muốn.
Ra khỏi khách sạn, hắn liền gọi điện thoại cho Kiều Hi Nhi, đem đại khái cuộc nói chuyện cùng nàng nói một chút, nàng nghe xong, không có đánh giá dư thừa, mà chỉ thì thầm một tiếng:
- Mẹ Diệp Tinh này, để mình bất ngờ!
- Ý là gì hả?
Nghe nàng gọi ra ngay cả họ tên mẹ của nàng, lại liên tưởng đến mẹ của nàng tựa như một thiếu phụ xinh đẹp, Trương Dương lần thứ hai hồ nghi hỏi han:
- Vậy ... Mẹ em rốt cuộc có phải là mẹ ruột không?
- Làm sao nói vậy, Diệp Tinh đương nhiên là mẹ của em, mẹ ruột, không phải sinh mổ nữa!
Trương Dương lau mồ hôi, sinh mổ thì không phải là mẹ ruột?
- Đúng rồi, mẹ em còn để cái cô mỹ nữ Liễu Như Nhân ngày mai lo việc cổ quyền, anh thấy ánh mắt cô nương kia lợi hại, nhìn chằm chằm vào anh, giống như có thù oán với anh vậy, không biết có thể làm cái gì hay không?
Trương Dương nghĩ nghĩ.
- Không phải là cô ấy ghen tị anh với em chứ? À . . . Nói thí dụ như cô ấy thích em. . . linh tinh gì đó.
- Lăn con bê, hảo lo mà học đi, đó là chị họ của em!
- Coi như anh chưa nói ha!
Trương Dương vội vàng cúp điện thoại.
Học xong, trở lại biệt thự, Kiều mỹ nữ giả mù sa mưa nói muốn nghỉ, liền tạm thời trốn về hang ổ hải cảnh Hoa Đình, đại Mimi cùng Hứa Đan Lộ vừa thấy đương sự mất, bật người kéo hắn về phòng Hứa Đan Lộ.
- Thế nào, thế nào? Tiến triển như thế nào? Tam phi có hi vọng không?
Đại Mimi khẩn cấp mà mở miệng truy vấn, bộ dáng dâm loạn tựa hồ sớm đã nhận định lần này nhất định là Trương Dương ôm được mỹ nhân về.
Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Lộ một bên vẻ mặt bình tĩnh, hai tay quơ:
- Còn cần phải nói. . .
- Hả?
Ánh mắt đại mimi nhất thời lộ ra ngân quang, còn thiếu nước không chảy nước miếng.
- Thất bại mà về. . . Mẹ của cô ấy chết sống không đồng ý.
Trương Dương nhún vai.
- Không phải chứ. . . hừ . . .
Cao Kỳ trợn tròn mắt đẹp, cả khuôn mặt xinh đẹp đều biến hình, bộ dáng thật giống như nàng đang đến thời điểm chính thích rên đến hân hoan đó, giường lại sụp, người nào đó còn hứng thú.
Ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn anh đào của nàng thay đổi, cắn chặt môi dưới, hai mắt to chớp chớp, tựa hồ liền muốn khóc lên, giống như người bị cự tuyệt không phải Trương Dương, mà là chính cô ta.
Mà một bên Hứa Đan Lộ thì cười đến cực kỳ vui vẻ. . .
Trương Dương nhìn hai người con gái, cau mũi, hồ nghi hỏi han:
- Là có ý gì?
- Là như thế này. . . .
Lộ Lộ cười đến có chút biến hình, thế cho nên đành ngồi ở trên giường, váy ngắn cuốn đi lên, lộ ra một mảng mông lớn tuyết trắng non mịn không nói, bên trong quần lót hồng nhạt gần như trong suốt lộ ra, thậm chí có thể rất rõ ràng nhìn thấy bán bộ phận trên rừng rậm, điều này làm cho Trương Dương không kìm lòng nổi mà ực một tiếng.
Nha đầu này, nếu không đưa ra một giải thích hợp lý, tử hình ngay tại chỗ.
- Em và Cao Kỳ hôm nay đánh cuộc. . .
Hứa Đan Lộ thật vất vả lấy lại bình tĩnh.
Nàng vừa định mở miệng một bên Cao Kỳ hét lên một tiếng, cũng không chính mình váy dài, phi thân lao thẳng tới Hứa Đan Lộ, vươn tay đi bịt miệng nàng.
- Thiếu phụ điên kia, nếu dám nói, ta hiếp chết ngươi!
Hai nữ nhân quay cuồng ở trên giường, Cao Kỳ có sức mạnh, nhưng rõ ràng kỹ thuật chiến đấu của Hứa Đan Lộ càng thêm lão đạo.
Hai người ngươi tới ta đi, lăn xả, ta lột váy ngươi, ngươi lột áo ta, ta tụt quần lót ngươi ...
Chỉ trong chốc lát, quần áo Hứa Đan Lộ bị lột sạch trơn, nhưng Cao Kỳ cũng không khá hơn chút nào, chỉ còn một cái quần cộc, lúc này đùi Cao Kỳ đè lên cổ Hứa Đan Lộ, Hứa Đan Lộ thì trái lại, hai tay ấn chặt bộ ngực nàng, bóp đến nỗi đại mimi của nàng dường như sắp bị bật ra.
Hai người người này cũng không thể làm gì được người kia, hồng hộc hổn hển mà thở.
Lơ đãng, Cao Kỳ đột nhiên cảm thấy chỗ kín của chính mình có chút lạnh, nhìn lại, Trương Dương nhìn chằm chằm nơi thần bí của nàng, đang không nhanh không chậm mà vươn ra một đầu ngón tay. . .
- Cao Kỳ, em hết bị nhanh vậy?
- A!
Cao Kỳ phát ra một tiếng thét chói tai:
- Chưa hết, chớ vào đó!
- Không tồi, cái cậu Trương Dương này để ta có cảm giác thực bất đắc dĩ, ta thậm chí có chút tin tưởng sau này Kiều Kiều sẽ ở cùng cậu ta. . . Tuy rằng điều này thực không hợp lý!
- Chủ tịch, đây cũng không phải không hợp lý, mà là rất có thể.
- Hoang đường, theo như lời cháu nói, cho dù ta đồng ý, ba của Kiều Kiều, ông bà nội nó, mọi người cùng đồng ý ư? Đại tiểu thư Kiều gia lưu lạc đến nỗi làm thiếp cho người khác à? Đây quả thực không thể tưởng tượng!
- Nhưng mà, chủ tịch tin!
- Đúng vậy, gặp quỷ, ta tin, ta cũng không biết cái đầu này nghĩ như thế nào?
Diệp Tinh vươn tay gõ đầu, biểu hiện trên mặt rất là phức tạp:
- Cậu ta lập công ty Nữ Oa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giá trị đem sẽ điên cuồng nhân lên, thậm chí như lời của bản thân cậu ta nói, thực có khả năng cái công ty này sẽ giá trị năm trăm triệu, thậm chí năm tỉ, ai biết được? Người có thể nghiên cứu ra dược vật kháng ung thư, làm ra thêm một vài chuyện kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.
- Hơn nữa hiện tại tâm nhãn Joyce toàn hệ ở trên người cậu Trương Dương đó, nếu chủ tịch càng phản đối, nói không chừng dẫn đến hiệu quả càng trái ngược, cứ như vậy. . . người đương thời tuổi trẻ ở cùng một chỗ cũng dễ xúc động. . . Khụ khụ. . . Củi đốt đống lá khô!
Liễu Như Nhân lên mặt cụ non, ý vị thâm trường mà bổ sung, nói.
- Kiều gia là một gia tộc rất có truyền thống, nếu trong bụng Joyce có cái gì. . . Đến lúc đó cũng không thể không ... Cho nên, chủ tịch mới muốn có được cổ quyền nhất định tại công ty Nữ Oa trước đó, vạn nhất Joyce bất hạnh thành một trong những người bạn gái của Trương Dương đó, vậy ít nhất bởi vì có được cổ quyền công ty cô ấy sẽ được coi trọng.
Nàng nói lời này đủ trắng trợn, Diệp Tinh rốt cục thì liếc nàng một cái, trách cứ nói:
- Biết nói đấy, cho dù cháu là người trợ thủ ta tín nhiệm nhất, cái lỗ tai ta cũng không hy vọng sẽ nghe được ...
- Cháu biết rồi, chủ tịch!
Liễu Như Nhân cười nhạt gật gật đầu, nhưng má lúm đồng tiền hiện lên nhợt nhạt lại rõ ràng mang theo một tia trêu tức.
Điều này làm cho Diệp Tinh không kìm nổi lòng:
- Liễu Như Nhân, cháu mới bao nhiêu tuổi, bày đặt lên mặt cụ non, nếu không vì cháu là cháu đằng ngoại ta, ta đã không tuyển cháu làm trợ lý, nhìn xem cháu nghĩ em họ cháu thành cái dạng gì.
Liễu Như Nhân còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Tinh xua tay, nói rằng:
- Được rồi, trong khoảng thời gian này cháu tạm thời ở lại Mai Ninh, ngoài việc phụ trách công việc Lam Thần tiến vào thị trường các tỉnh đông nam ra, cũng cần để bụng nhiều hơn đối với chuyện của em họ cháu nha, đặc biệt như vừa rồi cháu nói đó. . . Nhất định phải kiên quyết khuyên can em họ cháu!
- Cháu biết, chủ tịch!
- Không phải nói với cháu rồi sao, khi không có ai, cháu có thể gọi là cô mà không cần gọi chủ tịch.
- Cháu biết, cô chủ tịch!
Chuyện đêm nay, đối với Trương Dương mà nói, có thể nói là biến đổi bất ngờ, về chuyện với Kiều Hi Nhi, Trương Dương thừa nhận xem như tạm thời vấp phải trắc trở, nhưng cũng không phải không hề có hy vọng, ít nhất Diệp Tinh cũng không có nhấn mạnh yêu cầu chính mình không được theo đuổi Kiều Hi Nhi, bằng lương tâm mà nói, hắn thực thích người trượng mẫu nương tương lai này ... Khụ, hình như chính mình hiện tại có hai trượng mẫu nương!!
Ít nhất đứng ở lập trường của Diệp Tinh, nàng phản đối cũng không có gì không ổn!
Hơn nữa người ta công và tư phân minh, về chuyện chính mình muốn bán cổ phần công ty Tinh Vân, không có nửa điểm làm khó dễ, ngược lại còn cho thêm năm nghìn vạn, đây thật sự là để hắn cảm giác ngoài ý muốn.
Ra khỏi khách sạn, hắn liền gọi điện thoại cho Kiều Hi Nhi, đem đại khái cuộc nói chuyện cùng nàng nói một chút, nàng nghe xong, không có đánh giá dư thừa, mà chỉ thì thầm một tiếng:
- Mẹ Diệp Tinh này, để mình bất ngờ!
- Ý là gì hả?
Nghe nàng gọi ra ngay cả họ tên mẹ của nàng, lại liên tưởng đến mẹ của nàng tựa như một thiếu phụ xinh đẹp, Trương Dương lần thứ hai hồ nghi hỏi han:
- Vậy ... Mẹ em rốt cuộc có phải là mẹ ruột không?
- Làm sao nói vậy, Diệp Tinh đương nhiên là mẹ của em, mẹ ruột, không phải sinh mổ nữa!
Trương Dương lau mồ hôi, sinh mổ thì không phải là mẹ ruột?
- Đúng rồi, mẹ em còn để cái cô mỹ nữ Liễu Như Nhân ngày mai lo việc cổ quyền, anh thấy ánh mắt cô nương kia lợi hại, nhìn chằm chằm vào anh, giống như có thù oán với anh vậy, không biết có thể làm cái gì hay không?
Trương Dương nghĩ nghĩ.
- Không phải là cô ấy ghen tị anh với em chứ? À . . . Nói thí dụ như cô ấy thích em. . . linh tinh gì đó.
- Lăn con bê, hảo lo mà học đi, đó là chị họ của em!
- Coi như anh chưa nói ha!
Trương Dương vội vàng cúp điện thoại.
Học xong, trở lại biệt thự, Kiều mỹ nữ giả mù sa mưa nói muốn nghỉ, liền tạm thời trốn về hang ổ hải cảnh Hoa Đình, đại Mimi cùng Hứa Đan Lộ vừa thấy đương sự mất, bật người kéo hắn về phòng Hứa Đan Lộ.
- Thế nào, thế nào? Tiến triển như thế nào? Tam phi có hi vọng không?
Đại Mimi khẩn cấp mà mở miệng truy vấn, bộ dáng dâm loạn tựa hồ sớm đã nhận định lần này nhất định là Trương Dương ôm được mỹ nhân về.
Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Lộ một bên vẻ mặt bình tĩnh, hai tay quơ:
- Còn cần phải nói. . .
- Hả?
Ánh mắt đại mimi nhất thời lộ ra ngân quang, còn thiếu nước không chảy nước miếng.
- Thất bại mà về. . . Mẹ của cô ấy chết sống không đồng ý.
Trương Dương nhún vai.
- Không phải chứ. . . hừ . . .
Cao Kỳ trợn tròn mắt đẹp, cả khuôn mặt xinh đẹp đều biến hình, bộ dáng thật giống như nàng đang đến thời điểm chính thích rên đến hân hoan đó, giường lại sụp, người nào đó còn hứng thú.
Ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn anh đào của nàng thay đổi, cắn chặt môi dưới, hai mắt to chớp chớp, tựa hồ liền muốn khóc lên, giống như người bị cự tuyệt không phải Trương Dương, mà là chính cô ta.
Mà một bên Hứa Đan Lộ thì cười đến cực kỳ vui vẻ. . .
Trương Dương nhìn hai người con gái, cau mũi, hồ nghi hỏi han:
- Là có ý gì?
- Là như thế này. . . .
Lộ Lộ cười đến có chút biến hình, thế cho nên đành ngồi ở trên giường, váy ngắn cuốn đi lên, lộ ra một mảng mông lớn tuyết trắng non mịn không nói, bên trong quần lót hồng nhạt gần như trong suốt lộ ra, thậm chí có thể rất rõ ràng nhìn thấy bán bộ phận trên rừng rậm, điều này làm cho Trương Dương không kìm lòng nổi mà ực một tiếng.
Nha đầu này, nếu không đưa ra một giải thích hợp lý, tử hình ngay tại chỗ.
- Em và Cao Kỳ hôm nay đánh cuộc. . .
Hứa Đan Lộ thật vất vả lấy lại bình tĩnh.
Nàng vừa định mở miệng một bên Cao Kỳ hét lên một tiếng, cũng không chính mình váy dài, phi thân lao thẳng tới Hứa Đan Lộ, vươn tay đi bịt miệng nàng.
- Thiếu phụ điên kia, nếu dám nói, ta hiếp chết ngươi!
Hai nữ nhân quay cuồng ở trên giường, Cao Kỳ có sức mạnh, nhưng rõ ràng kỹ thuật chiến đấu của Hứa Đan Lộ càng thêm lão đạo.
Hai người ngươi tới ta đi, lăn xả, ta lột váy ngươi, ngươi lột áo ta, ta tụt quần lót ngươi ...
Chỉ trong chốc lát, quần áo Hứa Đan Lộ bị lột sạch trơn, nhưng Cao Kỳ cũng không khá hơn chút nào, chỉ còn một cái quần cộc, lúc này đùi Cao Kỳ đè lên cổ Hứa Đan Lộ, Hứa Đan Lộ thì trái lại, hai tay ấn chặt bộ ngực nàng, bóp đến nỗi đại mimi của nàng dường như sắp bị bật ra.
Hai người người này cũng không thể làm gì được người kia, hồng hộc hổn hển mà thở.
Lơ đãng, Cao Kỳ đột nhiên cảm thấy chỗ kín của chính mình có chút lạnh, nhìn lại, Trương Dương nhìn chằm chằm nơi thần bí của nàng, đang không nhanh không chậm mà vươn ra một đầu ngón tay. . .
- Cao Kỳ, em hết bị nhanh vậy?
- A!
Cao Kỳ phát ra một tiếng thét chói tai:
- Chưa hết, chớ vào đó!
/292
|