Dương Tĩnh là người rất kín đáo, 4 giờ chiều nàng mặc một bộ sắc váy màu tím nhạt, khoác áo khoác ngắn màu đen, vòng một cái khăn quàng cổ ô vuông màu hồng, đúng giờ xuất hiện ở của tiệm cà phê, nhìn thấy Trương Dương, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia thân thiết, một bên còn trêu ghẹo nói:
- Ai da, tiểu đệ, hiện tại cậu rất có tiền đồ, còn phải tự mình làm Đại lão bản, xem ra về sau chị thật sự cần nhờ cậu nuôi rồi.
Trương Dương nghe nàng vừa nói như thế, có chút không vui đứng lên, mấy tháng trước, chính mình còn là một kẻ nghèo hèn, làm sao có thể nghĩ đến sẽ có hôm nay.
Hắn cố ý lựa chọn vị trí ngồi, hy vọng vận may đó hôm nay có thể tiếp tục trợ giúp chính mình.
- Chị Tĩnh ngồi đi, chị muốn ăn cái gì?
Trương Dương tiếp nhận thực đơn từ trong tay người bán hàng, đưa cho Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh thở ra một hơi, chà xát hai tay ngồi ở đối diện Trương Dương, cười hì hì nhìn Trương Dương nói rằng:
- Tốt quá, vậy chị cần phải ăn nhiều uống nhiều chút . . .
Nàng tiếp nhận thực đơn, liếc một cái, lại quay sang người bán hàng nói:
- Cho tôi chén Latte là được rồi.
Lại liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cau cái mũi, cười khanh khách mà nói rằng:
- Đùa với cậu thôi, buổi tối đến ăn cơm với ông chị, ăn no quá sẽ không tốt.
Trương Dương cũng không miễn cưỡng, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Chị Tĩnh, trước tiên em hỏi chuyện đó, chị suy nghĩ thế nào?
Dương Tĩnh nhìn Trương Dương một cái, cười hỏi:
- Vì cái gì cậu chọn chị?
- Trên thế giới này, ngoài một cậu bà con xa nhà em, chị chính là thân nhân duy nhất của em, không chọn chị, vậy em nên lựa chọn ai?
Dương Tĩnh nghe vậy, ha ha mà cười một tiếng, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái nói rằng:
- Miệng cũng thật ngọt, chị liền gắng gượng mà tin tưởng lý do nát này của cậu.
- Chị Tĩnh, nói như vậy, chị đáp ứng rồi?
Trương Dương nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh hỉ.
- Cà phê cũng chưa uống được đâu, chị há có thể nói cho cậu biết đáp án.
Dương Tĩnh vươn tay chỉ chỉ người bán hàng đang bận rộn, nói rằng.
Chờ người bán hàng bưng cà phê tới, Dương Tĩnh bê cà phê nóng hôi hổi lên ngửi một hơi, lúc này mới chậm rì rì mà nói rằng:
- Chị nghe ông nội nói qua chuyện trung tâm điều trị của em, ông ấy rất xem trọng em, mà còn khuyên nhủ chị từ chức rồi tới giúp em!
- Vậy thật cần cám ơn ông Dương.
Trong lòng Trương Dương không khỏi tràn ngập cảm kích đối với Dương Thụ Sơn.
- Nhưng, chị tạm thời còn chưa thể đáp ứng cậu.
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, bưng lên ly cà phê, nhẹ nhàng nếm thử một ngụm nhỏ, cảm thấy có chút nóng, lại đặt xuống dưới.
Trên mặt Trương Dương không khỏi hiện lên vẻ thất vọng, bằng lương tâm mà nói, cho dù trung tâm điều trị không có Dương Tĩnh chủ trì, cũng vẫn có thể vận hành, nhưng quả thực như thế, Trương Dương lại cảm thấy giống như khuyết thiếu cái gì, thật giống như một người, không có trái tim vậy, có chút hoảng.
- Ai nha, em đừng thất vọng chứ!
Dương Tĩnh rõ ràng cảm giác được biến hóa trên mặt Trương Dương, không khỏi cau cái mũi, vươn ra bàn tay mềm tại tuyết trắng nõn nà quơ quơ trước mắt Trương Dương.
- Không phải chị không giúp em mà!
- Mà là. . .
Nàng rụt tay trở về, nâng lên chén cà phê dính son từ môi anh đào hồng nhuận, có chút do dự mà nói rằng:
- Mà là. . . Đúng lúc chị có chút việc tư.
Trương Dương cắn môi, gật gật đầu:
- Nếu chị Tĩnh có việc tư, em đương nhiên sẽ không miễn cưỡng!
Tuy rằng Trương Dương có chút ngạc nhiên, tò mò việc tư của nàng là cái gì, nhưng hắn vẫn nhịn được dục vọng muốn hỏi, tôn trọng ý kiến của nàng, mặc dù có chút thất vọng, nhưng trong lòng cũng không có ý muốn trách cứ nàng.
- Kỳ thật. . . Nói với em cũng không sao.
Dương Tĩnh do dự một chút, đem ly cà phê tới gần bên miệng lại đặt xuống trên bàn, nhìn Trương Dương, ánh mắt có chút ngượng ngùng mà nói rằng:
- Em có biết bạn trai của chị đang lưu học ở Phong Diệp Quốc, gần đây anh ấy đã có được quyền tạm trú nơi đó, cho nên nói. . . Muốn chị cũng sang đó.
Nghe vậy, Trương Dương ngẩn ngơ, thì ra là thế, Dương Tĩnh có một bạn trai lưu học ở nước ngoài hắn có biết được, nghe nói hai người quen nhau từ sơ trung (cấp 2), người đàn ông kia học lên trung học liền tới học ở Phong Diệp Quốc bên cạnh Thước Quốc, sau đó thi đại học, học thạc sĩ, tiến sĩ, cả nhà anh ta cũng đã di dân qua đó.
Dương Tĩnh và người đàn ông đó đã yêu nhau mười mấy năm, vốn là nghe nói cuối năm nay người kia sẽ trở về đính hôn cùng nàng, kết quả hiện tại biến thành Dương Tĩnh định di dân qua Phong Diệp quốc.
Nghe được tin tức này, trong lòng Trương Dương lại thấy đau đớn không hiểu.
Nếu nàng di dân đến Phong Diệp quốc, như vậy về sau cơ hội gặp mặt liền khó khăn, nàng là người thân nhân của mình ở trên thế giới này, nàng đi lần này, trong lòng mình tất nhiên thấy mất mát không ít.
Trương Dương thở dài, từ từ bưng lên chén cà phê lạnh trước mặt, uống một hơi, trong lòng một cảm giác không thoải mái dâng lên, đột nhiên cảm thấy như mọi thứ kết thúc.
Nhưng hắn vẫn buông cái chén xuống, miễn cưỡng mà cười cười nói:
- Vậy cần chúc mừng chị, chị Tĩnh!
- Chúc mừng cái gì hả, đây là chưa xác định đâu.
Dương Tĩnh nhấp nhé miệng:
- Hiện tại chị cũng rất do dự, dù sao bọn chị nhiều năm không gặp mặt như vậy, chị có một cảm giác xa lạ với anh ấy, hơn nữa chị cũng luyến tiếc đi xa ông và ba chị, đương nhiên, còn có em gái chị và em trai này, hì hì!
Giọng nói của nàng vừa chuyển, đột nhiên lại thở dài nói tiếp:
- Nhưng nếu chị không đi, lại cảm thấy giống như rất có lỗi để anh ấy chờ đợi nhiều năm như vậy.
Nàng giương mắt nhìn nhìn Trương Dương, mặt lộ vẻ khó xử hỏi Trương Dương, nói:
- Em nói chị nên làm cái gì bây giờ?
Làm như thế nào?
Đương nhiên là ở lại. Trong lòng Trương Dương đang điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt lại chỉ có thể khẽ mỉm cười nói rằng:
- Nếu người đàn ông kia là thật tâm đối với chị, chị không nên ngại đi thăm anh ta, nhưng không cần vội vã di dân, dù sao hiện tại ở quốc nội điều kiện kinh tế đã tốt rất nhiều, cần chi phải chạy ra nước ngoài đâu.
- Ừ, em nói cũng có lý, chị nghĩ, chị nên xin nghỉ một thời gian, bay qua đó tìm hiểu một chút, sau đó định đoạt.
Dương Tĩnh híp mắt to xinh đẹp lại, nhìn Trương Dương, có chút cao hứng mà nói rằng:
- Cái đề nghị này của em tốt lắm, cám ơn em, tiểu đệ!
Tiếp sau tựa hồ nhìn thấy trên mặt Trương Dương có chút thất vọng, lập tức thè lưỡi, thật có lỗi nói:
- Ai nha, chị quên, tới chỗ này là muốn nói chuyện với em về trung tâm điều trị, sao lại biến thành chị đi hỏi chủ ý của em nhỉ?
Trương Dương cười cười, nói rằng:
- Không quan hệ, chỉ cần chị vui là tốt rồi.
- Ha ha, chị vui em sẽ trở nên mất vui, chị làm sao mà vui được!
Dương Tĩnh cong môi anh đào, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói rằng:
- Như vậy đi, chi bằng chị giới thiệu giúp em tuyển một người thì thế nào?
Trương Dương do dự một chút, lắc đầu nói:
- Trong lòng em, chỉ có chị Tĩnh mới là người tốt nhất, cho nên hiện tại, thà thiếu chứ không thể chọn ẩu, không thể được!
- Ai nha, vậy chị có lỗi lớn.
Dương Tĩnh chu miệng, lộ ra một vẻ mặt ngại ngùng.
Trương Dương vừa thấy, nhanh chóng xua tay phủ nhận:
- Kỳ thật em cũng chỉ có chút thất vọng mà thôi, chị Tĩnh đừng để trong lòng, đúng rồi, chị Tĩnh, nếu quyết định rồi, chị chuẩn bị khi nào thì đi Phong Diệp quốc?
Nói cho hết lời, Trương Dương đã nghĩ vả cho cái miệng mình một cái, hic, ngươi thao thao bất tuyệt cái gì, nàng này một khi đi qua đó. . . Coi dung mạo chị ấy xinh đẹp như vậy, gia súc kia còn sẽ để cho nàng về sao? Nhất định là lập tức đẩy ngã bộ dạng mềm mại ướt át của Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh nhìn Trương Dương một cái, chần chờ mà đáp:
- Chị cũng vẫn đang do dự mà, sắp đến tết âm lịch , còn cần xin vi-sa, hiện tại đi qua đó hình như có chút không thích hợp lắm, có lẽ đầu xuân sang năm sẽ qua đó, thế nào?
- Vâng!
Trương Dương tính tính, còn có hai ba tháng nữa, có lẽ thời gian này sẽ xuất hiện chút chuyển biến.
Từ trong tiệm cà phê đi ra, Trương Dương có vẻ có chút mất mát, nếu trên cơ bản đã có thể xác định Dương Tĩnh không thể gia nhập liên minh trung tâm điều trị của mình, có lẽ là nên suy nghĩ tuyển những người khác.
Nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ, nghĩ thầm rằng, rõ ràng nên đi tìm Dương Phi, xem có thể từ miệng nàng đào ra một chút tin về bạn trai Dương Tĩnh hay không.
Nhưng lái xe một nửa đường, lại lắc lắc đầu, thời gian không đủ để đi tìm nàng, phỏng chừng sẽ nếm mùi thất bại, đành thôi.
Đang muốn quay đầu về nhà, điện thoại vang lên, nhìn một chút phát hiện là Dương Tĩnh gọi tới.
Chẳng lẽ nàng thay đổi chủ ý?
- Ai da, tiểu đệ, hiện tại cậu rất có tiền đồ, còn phải tự mình làm Đại lão bản, xem ra về sau chị thật sự cần nhờ cậu nuôi rồi.
Trương Dương nghe nàng vừa nói như thế, có chút không vui đứng lên, mấy tháng trước, chính mình còn là một kẻ nghèo hèn, làm sao có thể nghĩ đến sẽ có hôm nay.
Hắn cố ý lựa chọn vị trí ngồi, hy vọng vận may đó hôm nay có thể tiếp tục trợ giúp chính mình.
- Chị Tĩnh ngồi đi, chị muốn ăn cái gì?
Trương Dương tiếp nhận thực đơn từ trong tay người bán hàng, đưa cho Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh thở ra một hơi, chà xát hai tay ngồi ở đối diện Trương Dương, cười hì hì nhìn Trương Dương nói rằng:
- Tốt quá, vậy chị cần phải ăn nhiều uống nhiều chút . . .
Nàng tiếp nhận thực đơn, liếc một cái, lại quay sang người bán hàng nói:
- Cho tôi chén Latte là được rồi.
Lại liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cau cái mũi, cười khanh khách mà nói rằng:
- Đùa với cậu thôi, buổi tối đến ăn cơm với ông chị, ăn no quá sẽ không tốt.
Trương Dương cũng không miễn cưỡng, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Chị Tĩnh, trước tiên em hỏi chuyện đó, chị suy nghĩ thế nào?
Dương Tĩnh nhìn Trương Dương một cái, cười hỏi:
- Vì cái gì cậu chọn chị?
- Trên thế giới này, ngoài một cậu bà con xa nhà em, chị chính là thân nhân duy nhất của em, không chọn chị, vậy em nên lựa chọn ai?
Dương Tĩnh nghe vậy, ha ha mà cười một tiếng, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái nói rằng:
- Miệng cũng thật ngọt, chị liền gắng gượng mà tin tưởng lý do nát này của cậu.
- Chị Tĩnh, nói như vậy, chị đáp ứng rồi?
Trương Dương nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh hỉ.
- Cà phê cũng chưa uống được đâu, chị há có thể nói cho cậu biết đáp án.
Dương Tĩnh vươn tay chỉ chỉ người bán hàng đang bận rộn, nói rằng.
Chờ người bán hàng bưng cà phê tới, Dương Tĩnh bê cà phê nóng hôi hổi lên ngửi một hơi, lúc này mới chậm rì rì mà nói rằng:
- Chị nghe ông nội nói qua chuyện trung tâm điều trị của em, ông ấy rất xem trọng em, mà còn khuyên nhủ chị từ chức rồi tới giúp em!
- Vậy thật cần cám ơn ông Dương.
Trong lòng Trương Dương không khỏi tràn ngập cảm kích đối với Dương Thụ Sơn.
- Nhưng, chị tạm thời còn chưa thể đáp ứng cậu.
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, bưng lên ly cà phê, nhẹ nhàng nếm thử một ngụm nhỏ, cảm thấy có chút nóng, lại đặt xuống dưới.
Trên mặt Trương Dương không khỏi hiện lên vẻ thất vọng, bằng lương tâm mà nói, cho dù trung tâm điều trị không có Dương Tĩnh chủ trì, cũng vẫn có thể vận hành, nhưng quả thực như thế, Trương Dương lại cảm thấy giống như khuyết thiếu cái gì, thật giống như một người, không có trái tim vậy, có chút hoảng.
- Ai nha, em đừng thất vọng chứ!
Dương Tĩnh rõ ràng cảm giác được biến hóa trên mặt Trương Dương, không khỏi cau cái mũi, vươn ra bàn tay mềm tại tuyết trắng nõn nà quơ quơ trước mắt Trương Dương.
- Không phải chị không giúp em mà!
- Mà là. . .
Nàng rụt tay trở về, nâng lên chén cà phê dính son từ môi anh đào hồng nhuận, có chút do dự mà nói rằng:
- Mà là. . . Đúng lúc chị có chút việc tư.
Trương Dương cắn môi, gật gật đầu:
- Nếu chị Tĩnh có việc tư, em đương nhiên sẽ không miễn cưỡng!
Tuy rằng Trương Dương có chút ngạc nhiên, tò mò việc tư của nàng là cái gì, nhưng hắn vẫn nhịn được dục vọng muốn hỏi, tôn trọng ý kiến của nàng, mặc dù có chút thất vọng, nhưng trong lòng cũng không có ý muốn trách cứ nàng.
- Kỳ thật. . . Nói với em cũng không sao.
Dương Tĩnh do dự một chút, đem ly cà phê tới gần bên miệng lại đặt xuống trên bàn, nhìn Trương Dương, ánh mắt có chút ngượng ngùng mà nói rằng:
- Em có biết bạn trai của chị đang lưu học ở Phong Diệp Quốc, gần đây anh ấy đã có được quyền tạm trú nơi đó, cho nên nói. . . Muốn chị cũng sang đó.
Nghe vậy, Trương Dương ngẩn ngơ, thì ra là thế, Dương Tĩnh có một bạn trai lưu học ở nước ngoài hắn có biết được, nghe nói hai người quen nhau từ sơ trung (cấp 2), người đàn ông kia học lên trung học liền tới học ở Phong Diệp Quốc bên cạnh Thước Quốc, sau đó thi đại học, học thạc sĩ, tiến sĩ, cả nhà anh ta cũng đã di dân qua đó.
Dương Tĩnh và người đàn ông đó đã yêu nhau mười mấy năm, vốn là nghe nói cuối năm nay người kia sẽ trở về đính hôn cùng nàng, kết quả hiện tại biến thành Dương Tĩnh định di dân qua Phong Diệp quốc.
Nghe được tin tức này, trong lòng Trương Dương lại thấy đau đớn không hiểu.
Nếu nàng di dân đến Phong Diệp quốc, như vậy về sau cơ hội gặp mặt liền khó khăn, nàng là người thân nhân của mình ở trên thế giới này, nàng đi lần này, trong lòng mình tất nhiên thấy mất mát không ít.
Trương Dương thở dài, từ từ bưng lên chén cà phê lạnh trước mặt, uống một hơi, trong lòng một cảm giác không thoải mái dâng lên, đột nhiên cảm thấy như mọi thứ kết thúc.
Nhưng hắn vẫn buông cái chén xuống, miễn cưỡng mà cười cười nói:
- Vậy cần chúc mừng chị, chị Tĩnh!
- Chúc mừng cái gì hả, đây là chưa xác định đâu.
Dương Tĩnh nhấp nhé miệng:
- Hiện tại chị cũng rất do dự, dù sao bọn chị nhiều năm không gặp mặt như vậy, chị có một cảm giác xa lạ với anh ấy, hơn nữa chị cũng luyến tiếc đi xa ông và ba chị, đương nhiên, còn có em gái chị và em trai này, hì hì!
Giọng nói của nàng vừa chuyển, đột nhiên lại thở dài nói tiếp:
- Nhưng nếu chị không đi, lại cảm thấy giống như rất có lỗi để anh ấy chờ đợi nhiều năm như vậy.
Nàng giương mắt nhìn nhìn Trương Dương, mặt lộ vẻ khó xử hỏi Trương Dương, nói:
- Em nói chị nên làm cái gì bây giờ?
Làm như thế nào?
Đương nhiên là ở lại. Trong lòng Trương Dương đang điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt lại chỉ có thể khẽ mỉm cười nói rằng:
- Nếu người đàn ông kia là thật tâm đối với chị, chị không nên ngại đi thăm anh ta, nhưng không cần vội vã di dân, dù sao hiện tại ở quốc nội điều kiện kinh tế đã tốt rất nhiều, cần chi phải chạy ra nước ngoài đâu.
- Ừ, em nói cũng có lý, chị nghĩ, chị nên xin nghỉ một thời gian, bay qua đó tìm hiểu một chút, sau đó định đoạt.
Dương Tĩnh híp mắt to xinh đẹp lại, nhìn Trương Dương, có chút cao hứng mà nói rằng:
- Cái đề nghị này của em tốt lắm, cám ơn em, tiểu đệ!
Tiếp sau tựa hồ nhìn thấy trên mặt Trương Dương có chút thất vọng, lập tức thè lưỡi, thật có lỗi nói:
- Ai nha, chị quên, tới chỗ này là muốn nói chuyện với em về trung tâm điều trị, sao lại biến thành chị đi hỏi chủ ý của em nhỉ?
Trương Dương cười cười, nói rằng:
- Không quan hệ, chỉ cần chị vui là tốt rồi.
- Ha ha, chị vui em sẽ trở nên mất vui, chị làm sao mà vui được!
Dương Tĩnh cong môi anh đào, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói rằng:
- Như vậy đi, chi bằng chị giới thiệu giúp em tuyển một người thì thế nào?
Trương Dương do dự một chút, lắc đầu nói:
- Trong lòng em, chỉ có chị Tĩnh mới là người tốt nhất, cho nên hiện tại, thà thiếu chứ không thể chọn ẩu, không thể được!
- Ai nha, vậy chị có lỗi lớn.
Dương Tĩnh chu miệng, lộ ra một vẻ mặt ngại ngùng.
Trương Dương vừa thấy, nhanh chóng xua tay phủ nhận:
- Kỳ thật em cũng chỉ có chút thất vọng mà thôi, chị Tĩnh đừng để trong lòng, đúng rồi, chị Tĩnh, nếu quyết định rồi, chị chuẩn bị khi nào thì đi Phong Diệp quốc?
Nói cho hết lời, Trương Dương đã nghĩ vả cho cái miệng mình một cái, hic, ngươi thao thao bất tuyệt cái gì, nàng này một khi đi qua đó. . . Coi dung mạo chị ấy xinh đẹp như vậy, gia súc kia còn sẽ để cho nàng về sao? Nhất định là lập tức đẩy ngã bộ dạng mềm mại ướt át của Dương Tĩnh.
Dương Tĩnh nhìn Trương Dương một cái, chần chờ mà đáp:
- Chị cũng vẫn đang do dự mà, sắp đến tết âm lịch , còn cần xin vi-sa, hiện tại đi qua đó hình như có chút không thích hợp lắm, có lẽ đầu xuân sang năm sẽ qua đó, thế nào?
- Vâng!
Trương Dương tính tính, còn có hai ba tháng nữa, có lẽ thời gian này sẽ xuất hiện chút chuyển biến.
Từ trong tiệm cà phê đi ra, Trương Dương có vẻ có chút mất mát, nếu trên cơ bản đã có thể xác định Dương Tĩnh không thể gia nhập liên minh trung tâm điều trị của mình, có lẽ là nên suy nghĩ tuyển những người khác.
Nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ, nghĩ thầm rằng, rõ ràng nên đi tìm Dương Phi, xem có thể từ miệng nàng đào ra một chút tin về bạn trai Dương Tĩnh hay không.
Nhưng lái xe một nửa đường, lại lắc lắc đầu, thời gian không đủ để đi tìm nàng, phỏng chừng sẽ nếm mùi thất bại, đành thôi.
Đang muốn quay đầu về nhà, điện thoại vang lên, nhìn một chút phát hiện là Dương Tĩnh gọi tới.
Chẳng lẽ nàng thay đổi chủ ý?
/292
|