- Cục trưởng Dương cùng khu trưởng Hoàng cũng nói hôm nay có chuyện quan trọng hơn, từ chối tham gia buổi họp báo và tiệc đêm của chúng ta.
Tổng giám Vương sau khi đứng vững, khẩu khí thở hổn hển, liếm đầu lưỡi hơi khô, nói.
- Chuyện quan trọng hơn?
Bạch Văn Thanh ngứa ran đầu, thật ý nghĩa ha, mấy người này không phải đều nói ok sao, đặc biệt là phó thị trưởng Mã, sau khi mời xong, còn biếu hắn một chút tâm ý mà.
Bạch Văn Thanh bực mình, phẩy tay nói:
- Trước tiên không nói cái này nữa , tôi hỏi anh, tôi không phải cho anh đi mời các đài truyền thông sao.
Hắn vươn tay chỉ chỉ mười mấy con mèo nhỏ trong phòng hội nghị đa năng trước mắt, cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng, hỏi.
- Anh đừng nói với tôi là anh không đi mời đấy nhé?
- Mời rồi ạ, bọn họ ngày hôm qua đều đồng ý đến, sao . . .
Tổng giám Vương đưa mắt nhìn đại sảnh một vòng, thiếu chút nữa tè ra quần.
- Không thể, vừa rồi rõ ràng còn có ba mươi người đến mà.
- Mẹ kiếp, ba mươi người đến, anh không phải nói mời hơn hai trăm người sao? Hơn nữa hiện tại anh đếm xem, trừ đi người của công ty mình, thằng lang băm, còn lại là đài phát thanh địa phương. . . . A a a! thể nào ông ta cũng muốn rút lui, Vương Phúc Điền, nhanh chóng giữ chặt ông ta! Đồ chó nhà anh, anh làm ăn như thế à.
- Chủ tịch, Thạch Hằng tiên sinh đến.
Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc anh.
Bạch Văn Thanh nhìn trợ lý, mặt đen như phân chó quát:
- Đến rồi thì đến rồi, hiện tại ngay cả phóng viên truyền thông đều không có, còn họp tuyên bố cái mẹ gì, Vương Phúc Điền, anh đặc biệt đi điều tra rõ ràng cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương Phúc Điền bị hắn quát, sợ tới mức run run:
- Chủ tịch, tôi. . . tôi chính là đến báo cáo việc này với anh, đó . .đó là.. ..hôm nay là ngày trung tâm hồi sức ung thư của công ty Nữ Oa chính thức thành lập.
- Cái gì Nữ Oa Nữ Oa, liên quan quái gì đến chúng ta, tôi chỉ hỏi anh, những phóng viên đó. . . Anh vừa nói cái gì, trung tâm hồi sức ung thư, đây là ý gì? Có phải là cái mà khoảng thời gian trước bọn họ để lộ ra là Trương Dương hợp tác với bệnh viện Trung Sơn không?
- Dạ, dạ, !
- Không đúng, sao bọn họ chọn thành lập ngày hôm nay!
Bạch Văn Thanh thiếu chút nữa ngã quỵ.
- Anh xem tv sẽ biết, hiện tại đang đang phát trực tiếp, hơn nữa bộ trưởng Trần bộ y tế còn tự mình đến!
- Bộ trưởng Trần bộ y tế?
Bạch Văn Thanh hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, chính mình mời đi mời lại, thật vất vả mới mời được Phó thị trưởng, kết quả ông ta không tới, nhưng người ta, một cái trung tâm hồi sức bé tí ti, lại thu hút được bộ trưởng bộ y tế đến, đây chính là bộ trưởng bộ y tế, không phải thị trưởng à, việc này thật đặc biệt!
- Chủ tịch, Thạch Hằng tiên sinh đến.
Trợ lý lần thứ hai nhắc nhở anh.
- Đến thì đến, gọi cái gì!
Bạch Văn Thanh rống lớn đứng lên, hiện tại không phương tiện truyền thông nào tới, mình cũng phải tuyên bố vài câu, còn biết làm thế nào đây.
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, tựa hồ bốn phía có một tấm lưới vô hình đang từ từ tiến tới chụp kín anh, không chỉ là hắn, còn có cả Bạch Thị Dược Nghiệp, thậm chí là cả gia tộc…
Tổng giám Vương sau khi đứng vững, khẩu khí thở hổn hển, liếm đầu lưỡi hơi khô, nói.
- Chuyện quan trọng hơn?
Bạch Văn Thanh ngứa ran đầu, thật ý nghĩa ha, mấy người này không phải đều nói ok sao, đặc biệt là phó thị trưởng Mã, sau khi mời xong, còn biếu hắn một chút tâm ý mà.
Bạch Văn Thanh bực mình, phẩy tay nói:
- Trước tiên không nói cái này nữa , tôi hỏi anh, tôi không phải cho anh đi mời các đài truyền thông sao.
Hắn vươn tay chỉ chỉ mười mấy con mèo nhỏ trong phòng hội nghị đa năng trước mắt, cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng, hỏi.
- Anh đừng nói với tôi là anh không đi mời đấy nhé?
- Mời rồi ạ, bọn họ ngày hôm qua đều đồng ý đến, sao . . .
Tổng giám Vương đưa mắt nhìn đại sảnh một vòng, thiếu chút nữa tè ra quần.
- Không thể, vừa rồi rõ ràng còn có ba mươi người đến mà.
- Mẹ kiếp, ba mươi người đến, anh không phải nói mời hơn hai trăm người sao? Hơn nữa hiện tại anh đếm xem, trừ đi người của công ty mình, thằng lang băm, còn lại là đài phát thanh địa phương. . . . A a a! thể nào ông ta cũng muốn rút lui, Vương Phúc Điền, nhanh chóng giữ chặt ông ta! Đồ chó nhà anh, anh làm ăn như thế à.
- Chủ tịch, Thạch Hằng tiên sinh đến.
Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc anh.
Bạch Văn Thanh nhìn trợ lý, mặt đen như phân chó quát:
- Đến rồi thì đến rồi, hiện tại ngay cả phóng viên truyền thông đều không có, còn họp tuyên bố cái mẹ gì, Vương Phúc Điền, anh đặc biệt đi điều tra rõ ràng cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương Phúc Điền bị hắn quát, sợ tới mức run run:
- Chủ tịch, tôi. . . tôi chính là đến báo cáo việc này với anh, đó . .đó là.. ..hôm nay là ngày trung tâm hồi sức ung thư của công ty Nữ Oa chính thức thành lập.
- Cái gì Nữ Oa Nữ Oa, liên quan quái gì đến chúng ta, tôi chỉ hỏi anh, những phóng viên đó. . . Anh vừa nói cái gì, trung tâm hồi sức ung thư, đây là ý gì? Có phải là cái mà khoảng thời gian trước bọn họ để lộ ra là Trương Dương hợp tác với bệnh viện Trung Sơn không?
- Dạ, dạ, !
- Không đúng, sao bọn họ chọn thành lập ngày hôm nay!
Bạch Văn Thanh thiếu chút nữa ngã quỵ.
- Anh xem tv sẽ biết, hiện tại đang đang phát trực tiếp, hơn nữa bộ trưởng Trần bộ y tế còn tự mình đến!
- Bộ trưởng Trần bộ y tế?
Bạch Văn Thanh hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, chính mình mời đi mời lại, thật vất vả mới mời được Phó thị trưởng, kết quả ông ta không tới, nhưng người ta, một cái trung tâm hồi sức bé tí ti, lại thu hút được bộ trưởng bộ y tế đến, đây chính là bộ trưởng bộ y tế, không phải thị trưởng à, việc này thật đặc biệt!
- Chủ tịch, Thạch Hằng tiên sinh đến.
Trợ lý lần thứ hai nhắc nhở anh.
- Đến thì đến, gọi cái gì!
Bạch Văn Thanh rống lớn đứng lên, hiện tại không phương tiện truyền thông nào tới, mình cũng phải tuyên bố vài câu, còn biết làm thế nào đây.
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, tựa hồ bốn phía có một tấm lưới vô hình đang từ từ tiến tới chụp kín anh, không chỉ là hắn, còn có cả Bạch Thị Dược Nghiệp, thậm chí là cả gia tộc…
/292
|