Thật sự là rất trùng hợp, Văn phòng Luật Bích Oánh. Chính mình ngày đó cướp cái xe con bọ của mỹ nữ cao gầy má lúm đồng tiền để đưa Lộ Lộ đi bệnh viện, rồi sau đó mới biết mỹ nữ má lúm đồng tiền ấy tên Lưu Bích Oánh không phải cũng là nhân viên Văn phòng luật Bích Oánh sao, hơn nữa chính mình còn mời cô ấy làm cố vấn cho Công ty Nữ Oa. Thật không nghĩ tới chuyện này cũng có thể liên lụy đến cô gái ấy.
- Những thứ này ngươi giữ làm gì mà không giao cho cảnh sát?
Trương Dương nhìn thẳng Bạch Văn Thanh mà nói.
- Cũng không phải ta không tin năng lực làm việc của cảnh sát nhưng mà ta không dám xác định chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra đến ngọn ngành vụ việc này. Dù điều tra lên hay là truy xét xuống thì đều liên quan tới không ít người với thế lực rất lớn, ta e là cuối cùng sẽ chẳng giải quyết hay đưa ra được kết quả gì.
Bạch Văn Thanh lại nhìn Trương Dương, cười lạnh mà nói.
- Trên đời này, nếu có người còn muốn truy xét mọi chuyện rõ ràng chắc chỉ có ngươi.
- Chung quy ngươi thế nào cũng không nguyện ý để cho cái người muốn giết chết người của ngươi ung dung trốn sau hậu đài.
- Xem ra ngươi đã sớm nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay!
- Đương nhiên. Sau khi Bát Hắc Đào hành động thất bại ta cũng đã dự liệu trước kết cuộc của mình, chẳng qua là ngày hôm nay tới sớm hơn dự liệu mà thôi.
Bạch Văn Thanh đứng lên, nhìn chằm chằm viên cảnh sát đứng góc phòng mà nói:
- Ta phải đi, hy vọng ngươi có thể thành công!
Trương Dương nhìn bóng dáng hắn chậm rãi đi khuất, cuối cùng thở dài, Bạch Văn Thanh dù sao trên thương trường luồn cúi bao nhiêu năm nhìn thấu không ít sự tình, hắn cũng đã sưu tập đủ xảo quyệt nhân sinh. Hắn đi bước này cũng coi là nước đi đúng đắn, chẳng qua là quá muộn.
Trương Dương vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Chu Bích Dao. Sau khi lái xe hồi lâu hắn mỏi mắt mới tìm được cái trụ sở Văn phòng luật Bích Oánh này.
Nhìn thấy tấm bảng hiệu trước cửa Trương Dương nhất thời có cảm giác như bị lừa gạt, thế này cũng có thể coi là trụ sở Văn phòng luật? Cái tấm bảng hiệu còn đơn giản đến mức chỉ là dùng phấn viết trực tiếp lên trên tấm gỗ.
Lại nói đến cái trụ sở làm việc của văn phòng này, Trương Dương càng không thể nói được gì. Cái lối đi nhỏ âm u rùng rợn này không nói tới thì hai đống lớn lộn xộn đồ vật, cửa chính còn bị phun sơn trông đến là thảm hại, giống như là bãi chiến trường vậy.
Vậy… đây là nơi mà đại mỹ nhân nũng nịu Lưu Bích Oánh kia có thể làm việc?
Chính Chu Bích Dao tự mình tiếp đãi hắn. Nàng là một nữ hài tử bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, mái tóc lệch, mặc một bộ đồ màu đen, đeo thêm cái kính mắt rõ ràng là kính không số mà nhìn ra ngay được là muốn xây dựng một hình tượng giàu kinh nghiệm, chỉ có cái miệng anh đào nhỏ nhắn thì nhìn thế nào cũng là nét đẹp của một mỹ nhân quyến rũ.
Nàng nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà đã tự mình mở văn phòng luật, thật đúng là khiến Trương Dương mở rộng tầm mắt.
Trương Dương liếc nhanh mọi thứ vài lần, nhìn nhìn giấy phép hoạt động kinh doanh mới ra chuyện khai trương cùng một ngày với trung tâm khôi phục sức khỏe của hắn, thật là khéo!
- Trương tổng, chỉ cần ngài gọi điện thoại là chúng tôi sẽ tự mình đi đến nơi hà tất phải tự mình đi một chuyến đến đây?
Một bên mỹ nữ má lúm đồng tiền ân cần bưng trà đưa nước, một bên mang theo biểu cảm vui sướng mà nói.
Trương Dương nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng cười nói:
- Tôi cũng tiện đường mà thôi, vừa vặn tới lấy giúp bằng hữu chút ít đồ vật.
- Lấy đồ?
Chu Bích Dao vươn tay đỡ cặp kính mắt, thấp giọng hỏi:
- Ngài cùng Khâu tổng có quan hệ như thế nào?
- Khâu tổng?
Trương Dương nhíu mày, chính mình còn không biết người này là ai.
- Người nói ta đến lấy đồ không phải họ Khâu!
Trương Dương bưng chén trà Lưu Bích Oánh đưa tới, uống một hơi, nhẹ giọng nói.
- Không phải họ Khâu? Nhưng tại chỗ chúng tôi đây hiện này chỉ mới có hai khách hàng là ngài cùng Khâu tổng… Ừm, ý tôi là chỗ chúng tôi hiện tại ủy thác gửi lại đồ chỉ có mình Khâu tổng.
Chu Bích Dao có lẽ do tiện miệng nói, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nét đỏ ửng.
Trương Dương lúc ấy mới hiểu được tính cả chính hắn thì chỗ văn phòng các nàng cũng mới chỉ có hai khách hàng duy nhất, thật sự là tự mình vạch áo cho người xem lưng, tính khí thẳng tuột như vậy bảo sao mới chỉ có hai khách hàng?
- Nhưng mà vị bằng hữu của tôi nói tôi đến tìm cô, hắn đưa cho tôi mật khẩu để lấy đồ!
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói cho nàng ta mật khẩu Bạch Văn Thanh đưa cho mình.
Chu Bích Dao cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ không hiểu được, vẻ mặt cảnh giác hỏi:
- Thứ này tại sao lại ở trong tay anh?
- Chắc hẳn qua TV cô cũng đã thấy hắn, người ủy thác tôi đến lấy đồ chính là Bạch Văn Thanh ông tổng của Bạch thị dược nghiệp. Hắn nói gửi lại di chúc của hắn ở nơi này, tài khoản cùng mật mã đều là dùng tên ghép vần của tôi mà đặt, bởi vì vật kia chính là để lại cho tôi lấy.
- Tôi biết, bởi vì ông ta tại thời điểm lập di chúc ở đây cũng đã nói với tôi. Tất nhiên, lúc ấy ông ta dùng tên giả. Chẳng qua theo tin tức tôi biết Bạch tổng đã từng muốn mưu sát anh, thậm chí thuê cả sát thủ, sự tình lúc này bại lộ nên mới bị giam. Nhưng một khi đã như vậy, tại sao ông ta lại đem thứ này giao cho anh?
- Chuyện này tôi không rõ ràng lắm nếu muốn biết phiền cô đến sở tạm giam mà hỏi trực tiếp ông ta.
Trương Dương nhìn nàng một cái.
- Tôi có thể lấy được vật kia không?
- Đương nhiên có thể. Người ủy thác cũng đã nói chỉ cần giấy tờ tài khoản cùng mật mã là có thể lấy được di chúc của ông ta.
- Cám ơn!
Trương Dương liền nói, nhưng trong lòng hắn đột phát ý nghĩ nên lại mở miệng hỏi:
- Nếu hiện tại cô đã biết thân phận thực sự của ông ta là Bạch Văn Thanh, cũng biết hắn bị tình nghi phạm tội, vì cái gì mà không cung cấp đồ đạc của ông ta cho cảnh sát điều tra?
Chu Bích Dao nghe vậy, đôi môi anh đào bặm lại nhìn Trương Dương một cái sắc bén, nghiêm mặt đáp:
- Chúng tôi một khi đã nhận ủy thác phải có nghĩa vụ bảo vệ bí mật của đương sự!
Trương Dương gật gật đầu tỏ ý khen ngợi không ngờ nàng ta không biết sợ là gì.
Chu Bích Dao cầm cái phong bì dày cộp đưa cho Trương Dương. Trương Dương sờ sờ, quả nhiên bên trong có một cái USB, còn cả hình dạng thư tín.
- Cám ơn!
Trương Dương cẩn thận đem thả vào trong túi xách, rồi sau đó như nhớ ra cái gì đó, nhìn Chu Bích Dao lơ đãng mà nói:
- Vừa rồi cô nói, chỗ các cô chỉ có tôi cũng Bạch Văn Thanh là khách hàng?
- Ừ!
Mặt Chu Bích Dao lại đỏ lên.
- Trương tổng, tôi tin tưởng văn phòng luật Bích Oánh của chúng tôi nhất định có thể lớn mạnh lên.
Nàng ta e Trương Dương sau khi biết bộ mặt thật của văn phòng thì ngay cả khách hàng cuối cùng này e cũng bị trôi mất.
- Cô cùng Oánh Oánh tựa hồ là mới tốt nghiệp phải không?
Chu Bích Dao cùng Lưu Bích Oánh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới yên lặng mà gật đầu.
- Có chí hướng là chuyện tốt. Chúc các cô thành công!
Trương Dương cười cười.
- Kỳ thật tôi cũng đã tốt nghiệp đâu!
Hai mỹ nữ nghe vậy, thần sắc liền tức khắc buông lỏng:
- Cám ơn Trương tổng khích lệ!
- Nhưng tôi có một đề nghị.
Trương Dương nhìn chỗ các nàng làm việc nói.
- Tôi gần đây cũng mới thuê một tòa nhà dự định tạm thời dùng làm tổng bộ cho Công ty Nữ Oa khi đi vào hoạt động, bên trong hiện vẫn còn nhiều phòng trống, tôi có thể cho các cô nguyên một tầng mà chuyển tới, thế nào?
- Thật vậy không?
Chu Bích Dao cùng Lưu Bích Oánh lần thứ hai hai người cùng liếc mắt nhau một cái, trên mặt tức khắc lộ ra sắc mặt vui vẻ nhưng ngay sau đó tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Trương Dương rồi cảnh giác mà nói:
- Trương tổng, vẫn là cám ơn ý tốt của anh, chúng tôi tạm thời không cần.
Trương Dương lại đưa mắt nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang nhìn một tên háo sắc.
Trong đầu cũng hiểu được vài phần, không khỏi ách nhiên thất tiếu nói:
- Các cô yên tâm, tôi không yêu cầu các cô trả giá gì cả, coi như là trả thù lao. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng khi người khác nhìn đến văn phòng luật sư ủy thác của Công ty Nữ Oa tọa lạc ở nơi hỗn độn này.
- Trương tổng nói là thật?
- Đương nhiên là thật!
Trương Dương thầm nghĩ mình thật giống bộ dạng một tên háo sắc lắm sao?
- Thực ra chúng tôi đã xem qua quảng cáo thông báo tuyển dụng của quý công ty, nói là yêu cầu mỹ nữ, còn phải là cái gì xử nữ… Hơn nữa, bên cạnh Trương tổng cũng có không ít nữ hài tử… Cho nên, anh sẽ không tự coi mình là ông chủ của chúng tôi như một phần công việc hay muốn bao dưỡng hai chúng tôi đấy chứ?
Trương Dương nghe vậy liền toát mồ hôi, ta chết mất thôi, Cao Kỳ đáng ghét! Cái quảng cáo của nàng ngay cả hai cô này cũng biết.
- Những thứ này ngươi giữ làm gì mà không giao cho cảnh sát?
Trương Dương nhìn thẳng Bạch Văn Thanh mà nói.
- Cũng không phải ta không tin năng lực làm việc của cảnh sát nhưng mà ta không dám xác định chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra đến ngọn ngành vụ việc này. Dù điều tra lên hay là truy xét xuống thì đều liên quan tới không ít người với thế lực rất lớn, ta e là cuối cùng sẽ chẳng giải quyết hay đưa ra được kết quả gì.
Bạch Văn Thanh lại nhìn Trương Dương, cười lạnh mà nói.
- Trên đời này, nếu có người còn muốn truy xét mọi chuyện rõ ràng chắc chỉ có ngươi.
- Chung quy ngươi thế nào cũng không nguyện ý để cho cái người muốn giết chết người của ngươi ung dung trốn sau hậu đài.
- Xem ra ngươi đã sớm nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay!
- Đương nhiên. Sau khi Bát Hắc Đào hành động thất bại ta cũng đã dự liệu trước kết cuộc của mình, chẳng qua là ngày hôm nay tới sớm hơn dự liệu mà thôi.
Bạch Văn Thanh đứng lên, nhìn chằm chằm viên cảnh sát đứng góc phòng mà nói:
- Ta phải đi, hy vọng ngươi có thể thành công!
Trương Dương nhìn bóng dáng hắn chậm rãi đi khuất, cuối cùng thở dài, Bạch Văn Thanh dù sao trên thương trường luồn cúi bao nhiêu năm nhìn thấu không ít sự tình, hắn cũng đã sưu tập đủ xảo quyệt nhân sinh. Hắn đi bước này cũng coi là nước đi đúng đắn, chẳng qua là quá muộn.
Trương Dương vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Chu Bích Dao. Sau khi lái xe hồi lâu hắn mỏi mắt mới tìm được cái trụ sở Văn phòng luật Bích Oánh này.
Nhìn thấy tấm bảng hiệu trước cửa Trương Dương nhất thời có cảm giác như bị lừa gạt, thế này cũng có thể coi là trụ sở Văn phòng luật? Cái tấm bảng hiệu còn đơn giản đến mức chỉ là dùng phấn viết trực tiếp lên trên tấm gỗ.
Lại nói đến cái trụ sở làm việc của văn phòng này, Trương Dương càng không thể nói được gì. Cái lối đi nhỏ âm u rùng rợn này không nói tới thì hai đống lớn lộn xộn đồ vật, cửa chính còn bị phun sơn trông đến là thảm hại, giống như là bãi chiến trường vậy.
Vậy… đây là nơi mà đại mỹ nhân nũng nịu Lưu Bích Oánh kia có thể làm việc?
Chính Chu Bích Dao tự mình tiếp đãi hắn. Nàng là một nữ hài tử bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, mái tóc lệch, mặc một bộ đồ màu đen, đeo thêm cái kính mắt rõ ràng là kính không số mà nhìn ra ngay được là muốn xây dựng một hình tượng giàu kinh nghiệm, chỉ có cái miệng anh đào nhỏ nhắn thì nhìn thế nào cũng là nét đẹp của một mỹ nhân quyến rũ.
Nàng nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà đã tự mình mở văn phòng luật, thật đúng là khiến Trương Dương mở rộng tầm mắt.
Trương Dương liếc nhanh mọi thứ vài lần, nhìn nhìn giấy phép hoạt động kinh doanh mới ra chuyện khai trương cùng một ngày với trung tâm khôi phục sức khỏe của hắn, thật là khéo!
- Trương tổng, chỉ cần ngài gọi điện thoại là chúng tôi sẽ tự mình đi đến nơi hà tất phải tự mình đi một chuyến đến đây?
Một bên mỹ nữ má lúm đồng tiền ân cần bưng trà đưa nước, một bên mang theo biểu cảm vui sướng mà nói.
Trương Dương nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng cười nói:
- Tôi cũng tiện đường mà thôi, vừa vặn tới lấy giúp bằng hữu chút ít đồ vật.
- Lấy đồ?
Chu Bích Dao vươn tay đỡ cặp kính mắt, thấp giọng hỏi:
- Ngài cùng Khâu tổng có quan hệ như thế nào?
- Khâu tổng?
Trương Dương nhíu mày, chính mình còn không biết người này là ai.
- Người nói ta đến lấy đồ không phải họ Khâu!
Trương Dương bưng chén trà Lưu Bích Oánh đưa tới, uống một hơi, nhẹ giọng nói.
- Không phải họ Khâu? Nhưng tại chỗ chúng tôi đây hiện này chỉ mới có hai khách hàng là ngài cùng Khâu tổng… Ừm, ý tôi là chỗ chúng tôi hiện tại ủy thác gửi lại đồ chỉ có mình Khâu tổng.
Chu Bích Dao có lẽ do tiện miệng nói, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nét đỏ ửng.
Trương Dương lúc ấy mới hiểu được tính cả chính hắn thì chỗ văn phòng các nàng cũng mới chỉ có hai khách hàng duy nhất, thật sự là tự mình vạch áo cho người xem lưng, tính khí thẳng tuột như vậy bảo sao mới chỉ có hai khách hàng?
- Nhưng mà vị bằng hữu của tôi nói tôi đến tìm cô, hắn đưa cho tôi mật khẩu để lấy đồ!
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói cho nàng ta mật khẩu Bạch Văn Thanh đưa cho mình.
Chu Bích Dao cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ không hiểu được, vẻ mặt cảnh giác hỏi:
- Thứ này tại sao lại ở trong tay anh?
- Chắc hẳn qua TV cô cũng đã thấy hắn, người ủy thác tôi đến lấy đồ chính là Bạch Văn Thanh ông tổng của Bạch thị dược nghiệp. Hắn nói gửi lại di chúc của hắn ở nơi này, tài khoản cùng mật mã đều là dùng tên ghép vần của tôi mà đặt, bởi vì vật kia chính là để lại cho tôi lấy.
- Tôi biết, bởi vì ông ta tại thời điểm lập di chúc ở đây cũng đã nói với tôi. Tất nhiên, lúc ấy ông ta dùng tên giả. Chẳng qua theo tin tức tôi biết Bạch tổng đã từng muốn mưu sát anh, thậm chí thuê cả sát thủ, sự tình lúc này bại lộ nên mới bị giam. Nhưng một khi đã như vậy, tại sao ông ta lại đem thứ này giao cho anh?
- Chuyện này tôi không rõ ràng lắm nếu muốn biết phiền cô đến sở tạm giam mà hỏi trực tiếp ông ta.
Trương Dương nhìn nàng một cái.
- Tôi có thể lấy được vật kia không?
- Đương nhiên có thể. Người ủy thác cũng đã nói chỉ cần giấy tờ tài khoản cùng mật mã là có thể lấy được di chúc của ông ta.
- Cám ơn!
Trương Dương liền nói, nhưng trong lòng hắn đột phát ý nghĩ nên lại mở miệng hỏi:
- Nếu hiện tại cô đã biết thân phận thực sự của ông ta là Bạch Văn Thanh, cũng biết hắn bị tình nghi phạm tội, vì cái gì mà không cung cấp đồ đạc của ông ta cho cảnh sát điều tra?
Chu Bích Dao nghe vậy, đôi môi anh đào bặm lại nhìn Trương Dương một cái sắc bén, nghiêm mặt đáp:
- Chúng tôi một khi đã nhận ủy thác phải có nghĩa vụ bảo vệ bí mật của đương sự!
Trương Dương gật gật đầu tỏ ý khen ngợi không ngờ nàng ta không biết sợ là gì.
Chu Bích Dao cầm cái phong bì dày cộp đưa cho Trương Dương. Trương Dương sờ sờ, quả nhiên bên trong có một cái USB, còn cả hình dạng thư tín.
- Cám ơn!
Trương Dương cẩn thận đem thả vào trong túi xách, rồi sau đó như nhớ ra cái gì đó, nhìn Chu Bích Dao lơ đãng mà nói:
- Vừa rồi cô nói, chỗ các cô chỉ có tôi cũng Bạch Văn Thanh là khách hàng?
- Ừ!
Mặt Chu Bích Dao lại đỏ lên.
- Trương tổng, tôi tin tưởng văn phòng luật Bích Oánh của chúng tôi nhất định có thể lớn mạnh lên.
Nàng ta e Trương Dương sau khi biết bộ mặt thật của văn phòng thì ngay cả khách hàng cuối cùng này e cũng bị trôi mất.
- Cô cùng Oánh Oánh tựa hồ là mới tốt nghiệp phải không?
Chu Bích Dao cùng Lưu Bích Oánh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới yên lặng mà gật đầu.
- Có chí hướng là chuyện tốt. Chúc các cô thành công!
Trương Dương cười cười.
- Kỳ thật tôi cũng đã tốt nghiệp đâu!
Hai mỹ nữ nghe vậy, thần sắc liền tức khắc buông lỏng:
- Cám ơn Trương tổng khích lệ!
- Nhưng tôi có một đề nghị.
Trương Dương nhìn chỗ các nàng làm việc nói.
- Tôi gần đây cũng mới thuê một tòa nhà dự định tạm thời dùng làm tổng bộ cho Công ty Nữ Oa khi đi vào hoạt động, bên trong hiện vẫn còn nhiều phòng trống, tôi có thể cho các cô nguyên một tầng mà chuyển tới, thế nào?
- Thật vậy không?
Chu Bích Dao cùng Lưu Bích Oánh lần thứ hai hai người cùng liếc mắt nhau một cái, trên mặt tức khắc lộ ra sắc mặt vui vẻ nhưng ngay sau đó tựa hồ lại nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Trương Dương rồi cảnh giác mà nói:
- Trương tổng, vẫn là cám ơn ý tốt của anh, chúng tôi tạm thời không cần.
Trương Dương lại đưa mắt nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang nhìn một tên háo sắc.
Trong đầu cũng hiểu được vài phần, không khỏi ách nhiên thất tiếu nói:
- Các cô yên tâm, tôi không yêu cầu các cô trả giá gì cả, coi như là trả thù lao. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng khi người khác nhìn đến văn phòng luật sư ủy thác của Công ty Nữ Oa tọa lạc ở nơi hỗn độn này.
- Trương tổng nói là thật?
- Đương nhiên là thật!
Trương Dương thầm nghĩ mình thật giống bộ dạng một tên háo sắc lắm sao?
- Thực ra chúng tôi đã xem qua quảng cáo thông báo tuyển dụng của quý công ty, nói là yêu cầu mỹ nữ, còn phải là cái gì xử nữ… Hơn nữa, bên cạnh Trương tổng cũng có không ít nữ hài tử… Cho nên, anh sẽ không tự coi mình là ông chủ của chúng tôi như một phần công việc hay muốn bao dưỡng hai chúng tôi đấy chứ?
Trương Dương nghe vậy liền toát mồ hôi, ta chết mất thôi, Cao Kỳ đáng ghét! Cái quảng cáo của nàng ngay cả hai cô này cũng biết.
/292
|