- Ừm…
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, trên mặt lộ ra vẻ mặt vẫn là cực kỳ do dự, nhưng rất nhanh, nàng quyết đoán mà thấp giọng nói rằng:
- Có thể đi xuống giúp ta mua bao băng vệ sinh hay không… Tháng này đến sớm hơn bình thường.
- Ách…
Trương Dương ngẩn người, cái gì vậy mẹ? Cái này phải là trong truyện tiểu thuyết chứ, như thế nào lại phát sinh với hắn vậy.
Đương nhiên, hắn cũng thừa biết rằng ngay cả cho mẹ hắn có xuất hiện thật thì cũng không ngăn được. Dương Tĩnh trong tình huống hiện tại này thực sự cũng rất xấu hổ, chính bởi cô không có khả năng đi xuống mua mà vừa rồi khẳng định ở trong phòng tắm cũng đã do dự hồi lâu rồi mới nói nhờ hắn, khó trách là như thế nào lại có một khoảng thời gian mà phía trong không có chút động tĩnh nào.
- Được rồi, em biết rồi, chị chờ em đi xuống.
- Ừ!
Dương Tĩnh vẫn giữ vẻ mặt đỏ bừng mà lui đầu vào trong phòng tắm.
Lần trước (tìm) cách mua cái thứ đó nên hắn cũng đã có chút kinh nghiệm, Trương Dương khi mà mua nó cũng không có cảm giác gì nhiều. Đi xuống lầu, rồi đến bên cạnh tìm khu cửa hàng tiện lợi, Trương Dương mặt không đỏ, tâm không nhảy mà mua về hai bao, một bao thường dùng một bao dùng ban đêm.
Lên lầu, Trương Dương đột nhiên có chút trợn tròn mắt, thôi chết, lúc ra khỏi phòng hắn quên mất vụ mang theo chìa khóa phòng.
Bất đắc dĩ chỉ có thể gõ cửa mà thôi. Gõ cửa cả buổi, Dương Tĩnh bên trong cũng mới hiểu được sự tình, ngượng chín người mà bước ra giúp hắn mở cửa, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Thời điểm mở cửa, Trương Dương vẫn còn không cẩn thận mà nhìn ngắm được một chút cảnh xuân, khoảnh khắc Dương Tĩnh chạy trốn rất nhanh vào phòng tắm, chiếc áo ngủ cô mặc tạm bị hất lên đôi chút dường như bên dưới còn chưa mặc gì. Nhưng tất nhiên, Trương Dương cũng chỉ chính mắt nhìn thấy hai cái chân dài trắng như tuyết mà thôi.
Sau khi đưa hai cái bao băng vệ sinh đưa cho cô, bên trong phòng tắm Dương Tĩnh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, nhẹ giọng nở nụ cười khẽ nói:
- Còn rất cẩn thận nha, hì hì, quả thật chị không nhờ nhầm người.
Dương Tĩnh thay đồ ngủ xong liền đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn quấn khăn, trên người cô còn mang theo thoang thoảng một mùi hương. Cô đi đến bên cạnh Trương Dương, nhìn nhìn cái máy tính của hắn rồi không thèm đếm xỉa tới mà hỏi:
- Ngày mai phải về lại Mai Ninh?
- Vâng, Linh Quang số 1 ngày mai chính thức nghiệm chứng lâm sàng, phỏng chừng sự kiện lần này lại thu hút được một lượng lớn tin tức truyền thông. Nhưng việc này cũng còn phải nhờ tới chị Tĩnh, cha của Cao Kỳ cũng là người thực nghiệm lâm sàng cho nên tôi nhất định phải đi theo.
- Ừ, vậy chúng ta nên mau về, dù sao ai bảo tôi là chị cậu đâu.
Dương Tĩnh duỗi cái thắt lưng mà làm biếng, sau đó lấy cái khăn quấn trên đầu xuống làm bung ra mái tóc hung dài, liếc nhìn Trương Dương một cái, nói:
- Cậu còn không đi tắm rửa?
Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn lại, mới ẩu đả một trận tại quán bar cho nên trên người hắn đích thật là nhếch nhác thật.
Chẳng qua câu hỏi này của Dương Tĩnh lại có chút mập mờ cho nên dục hỏa Trương Dương có phần tăng vọt, hắn liền lớn mật cười hì hì mà hỏi:
- Tắm xong rồi làm cái gì?
Dương Tĩnh không hề nghĩ tới Trương Dương sẽ nói như vậy, mặt liền ửng hồng lên, trương mắt lên mà liếc hắn một cái, sau một hồi trầm mặc đột nhiên chuyển mắt cười gian mà hỏi ngược lại:
- Vậy cậu muốn làm cái gì đây?
Lời này đáp đến, liền tức khắc làm cho cả phòng rơi vào một loại cảm giác kiều diễm, một loại cảm giác không rõ ràng truyền đến hai người.
- Tôi đi tắm rửa đây!
Nhìn thấy Dương Tĩnh kia giương ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hồng hào, còn cả chiếc áo ngủ mỏng manh không che hết núi non cao ngất không nịt, Trương Dương sợ chính mình xem tiếp sẽ không trụ nổi, nhanh chóng tìm lấy cái cớ, trốn vào phòng tắm mà tắm rửa.
Thời gian khi hắn tắm rửa xong rời khỏi phòng tắm, Dương Tĩnh đã tắt hết đèn phòng, cô nằm gọn trên giường tập trung xem tin tức truyền hình.
Nhìn thấy Trương Dương đã xong xuôi, cô qua quýt mà xoay mình chuyển người một cái, đem đầu xoay đến phía khác, thản nhiên mà nói:
- Ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm một chút mới theo kịp chuyến bay.
Trương Dương do dự một chút, gật gật đầu đáp:
- Vâng!
Rồi chính mình cũng bò lên giường nhưng vì tóc vẫn còn ướt cho nên hắn chỉ có thể tựa tạm vào đầu giường chờ cho tóc tai khô hẳn.
- Ngày mai đã phải trở về rồi... Thật là nhanh ha!
Phía bên kia, đầu Dương Tĩnh còn đang quay về hướng khác đột nhiên thở dài sâu kín mà nói rằng.
- Đúng là rất nhanh!
Trương Dương nhìn đường cong lả lướt của cô, từ phía sau lưng cô thật là duyên dáng dịu dàng.
Trong lòng hắn dậy lên một cơn sóng ngầm, rất muốn đi qua bên đó mà ôm lấy cô.
Tiếp đó hai người trầm mặc một trận, qua một lúc lâu, đúng lúc Trương Dương đã nghỉ cô chính xác đã ngủ rồi thì thân mình Dương Tĩnh lại vặn vẹo vài cái. Giờ đây cô nằm ngửa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát rồi xoay đầu sang hướng Trương Dương bên này, hai mắt nhìn chằm chắm vào Trương Dương, môi anh đào di chuyển vài cái mà cất nhẹ giọng hỏi:
- Dương tử, cảm giác yêu nhau là cảm giác như thế nào?
Trương Dương khe khẽ sửng sốt, thế nào là thế nào?
Chính hắn cũng không biết, cái cảm giác loại này có thể là cảm giác hiểu nhau, thân nhau như hắn cùng Lộ Lộ, cũng có thể là cảm giác điên khùng cùng một chỗ với Cao Kỳ, hoặc cũng có thể là cảm giác giao lưu ý tưởng lẫn nhau khi cùng công tác một chỗ, thậm chí có thể gắn bó sống chết với nhau, không muốn xa rời.
Hắn không biết!
Cũng lại có thể là cảm giác ham mê với một tuyệt đỉnh đại mỹ nữ là Dương Phi khi ở cùng cô liền mang đến một sự bình thản đến khác thường, mà hắn thực tình cũng rất yêu mến đại mỹ nhân trưởng thành Dương Tĩnh với cái loại tình cảm mến chị em.
Tóm lại, tâm lý đàn ông đều là không có chừng mực vĩnh viễn, không có chỗ tận cùng, có một muốn có hai, càng nhiều càng ít!
Hắn nhìn Dương Tĩnh, trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút cái cảm giác xót thương không hiểu được, có lẽ là do hắn nghĩ là bất cứ cô nàng nào thời còn thiếu nữ thanh xuân đều nên có được mảnh tình vắt vai, hiểu được tấm tình cảm chân tình, nhưng chỉ vì tên khốn Tạ Long khốn kiếp nọ đã chôn vùi uổng phí mười mấy năm thanh xuân tốt đẹp của cô.
Cô so với việc là một đại mỹ nữ trưởng thành, còn thua kém hơn bởi cô là một mỹ nhân bị lừa gạt mất tuổi thanh xuân.
- Chị Tĩnh…
Trương Dương do dự một chút, mở miệng nói rằng.
- Ừ?!
Dương Tĩnh trầm mặc một hồi nhỏ, lên tiếng. Có lẽ cô mơ hồ đoán được Trương Dương muốn nói đến điều gì, trong lòng có chút cảm giác chờ mong cũng có chút cảm giác sợ hãi xen lẫn.
- Em muốn ôm chị một cái!
Trương Dương sau khi do dự một chút vẫn quyết định nói thẳng, nhìn ánh mắt của cô cũng là có chút thân thiện, có lẽ là do tác dụng của điều hòa nhiệt độ trong phòng cũng có thể là bản thân mình thật sự muốn được ôm cô một cái.
Cơ thể Dương Tĩnh nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó đem đầu lặng lẽ rụt vào trong chăn. Cuối cùng, như là cố lấy lại chút dũng khí cuối cùng, dùng thanh âm thấp đến nỗi khó mà thấp hơn từ trong chăn nhẹ nhàng đáp một câu:
- Ừ!
Tiếp đó, cơ thể cô nhẹ nhàng lùi lại sát phía tường, không để lộ ra một chút cơ thể nào.
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi từ trong ổ chăn của mình chui ra, đi đến bên cạnh cô, cúi thấp người xuống dán cơ thể hắn xuống giường tiến vào bên trong chăn của cô.
Trương Dương có thể rõ ràng mà cảm nhận được thân thể của cô hiện tại đang nhẹ nhàng run rẩy.
Cô mặc áo ngủ không phải quá dầy song chỉ có điều vừa rồi Trương Dương cũng có chú ý tới bên trong áo ngủ còn có một bộ nội y giữ ấm.
- Không được phép làm càn.
Dương Tĩnh nhẹ nhàng mà nói một câu.
Về phần không thể xằng bậy đến mức nào thì cô không có nói, cho nên Trương Dương cũng không nghĩ gì nhiều, chậm rãi duỗi cánh tay trái vắt qua phía trên người cô, cố gắng hết sức tránh bộ ngực cao ngất của cô chỉ dưới xương quai xanh trước ngực cô một chút, sau đó ngực hắn chậm rãi ghé sát phía sau lưng cô.
Nhẹ nhàng mà ôm lấy cô!
Hắn cũng có thể rất rõ ràng mà cảm nhận được thân mình Dương Tĩnh hơi cong cong, rụt lại một chút.
Một mùi hương thật tuyệt diệu tỏa ra từ mép tóc cùng cổ cô thoảng đưa đến mũi hắn, như là mùi thơm của cơ thể, hoặc như là nước hoa, mang theo một hương vị mê hoặc.
Cứ như vậy hắn nhẹ nhàng ôm cô, trong một chốc lát, hai người vẫn không hề nói gì, nhưng cũng có thể rất rõ ràng mà nghe được, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của nhau.
- Chị Tĩnh, chị nói cái đó, tôi không có khả năng làm xằng bậy điều gì, đúng không?
Dương Tĩnh nghe vậy, không nói gì, nàng đưa lưng về phía Trương Dương cũng là lặng lẽ lộ ra một tia thản nhiên mà tươi cười, ta đương nhiên biết.
Nhìn cô không nói lời nào, Trương Dương do dự một chút, lại hỏi:
- Chị đã hôn qua bao giờ chưa?
Dương Tĩnh ngẩn người, trên mặt dĩ nhiên hiện lên một mảnh mây đỏ hồng.
- Không!
Cô đem chăn trùm kín mặt, dùng thanh âm chừng như chính cô cũng không nghe được từng chứ, run rẩy từ trong chăn mà đáp ra.
Vừa dứt lời, Trương Dương nhẹ nhàng kéo thân mình cô xích lại gần, để mặt của cô kề sát mặt của mình.
Dương Tĩnh kinh hãi một trận, hàng lông mi thật dài chớp mắt một cái, nhưng rồi rất nhanh khôi phục bình thường. Cô nhìn chằm chằm Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn chằm chằm lại cô, bốn mắt nhìn nhau, còn có thể nghe rõ tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch của đối phương, và cả hơi thở càng ngày càng nóng của nhau.
- Đừng!
Ý thức được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì cho nên hai mắt Dương Tĩnh lăng loạn hết cả lên, lộ ra một chút lưỡng lự!
Nhưng chút do dự này không có ảnh hưởng gì, Trương Dương đã ôm chặt lấy vai cô, hãm chặt, trực tiếp lấp kín đôi môi anh đào hồng hào của cô, môi chỉ chạm nhẹ cô một chút cũng đủ để cảm giác được một mảnh mềm mại.
Dương Tĩnh ngây người, giống như đợi người ta làm thịt dê con, hai mắt nhắm lại, Trương Dương liền tùy ý ghì sát vào hai mảnh môi anh đào của cô. Khi ấy, cô còn chưa kịp ưm lấy một tiếng thì đã nháy mắt mất đi tự chủ, cái lưỡi đinh hương giống như đã bị cuốn vào một trận lốc xoáy.
Đây là hôn sao? Thật đúng là hâm mộ tiếng tăm mà. Một cái cảm giác ấm áp lan truyền từ ngực đi lên, cô theo bản năng mà đưa tay ra sau lưng ôm lấy Trương Dương, bất tri bất giác, một dòng thanh lệ chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt khép chặt của cô, thẳng xuống đôi môi đang đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên, có thể đây chính là một loại nước mắt chờ mong.
Trương Dương có thể cảm giác được thân thể của hắn đang ngày càng nóng lên, cái lưỡi đinh hương mềm mại bắt đầu sinh ra mùi hương mới lạ, hắn tham lam mà chiếm đoạt hết, quấn lấy thật chặt, chậm rãi hướng dẫn cho cô bớt đông cứng lại.
Hít thở nặng nhọc, nước bọt cực nóng theo đầu lưỡi mà trao đổi qua lại…
Mãi cho đến khi hai người sắp thở không nổi nữa, Dương Tĩnh mới mãnh liệt một phen đẩy Trương Dương ra, vẻ mặt ửng đỏ mà nhìn trực tiếp hắn, vươn mạnh tay ra tựa hồ như muốn đánh nhau với Trương Dương:
- Cậu thế nào lại có thể…
Nhưng mới được một nửa, cô lại mềm nhũn xuống, ôm chặt lấy cổ Trương Dương, ôm chặt thân thể hắn, biến bị động thành chủ động, đôi môi anh đào như con rắn chủ động quấn lấy môi hắn.
Mùi vị loại này cô chưa bao giờ cảm giác đến, sợ hãi cùng với hưng phấn tụ tập cùng một lúc. Hóa ra hôn môi lài dễ chịu đến như vậy, giờ phút này đây, cô không thèm màng tới cái gì là tình cảm chị em, cái gì là đạo đức lễ nghi liêm sỉ nữa, cho dù là trời sập xuống cô cũng không quản!
Hai người không biết đã quấn lấy nhay trong bao lâu, mãi cho đến khi không thở nổi mới muốn buông nhau ra. Quần áo trên người của cả hai đã lộn xộn hết cả.
Sắc mặt Dương Tĩnh ửng đỏ, hai mắt vẫn nhắm lại, trên một góc đôi môi anh đào hồng nhuận còn lưu lại một ít nước bọt, áo ngủ trên người không biết từ khi nào lỏng ra làm lộ ra nội y giữ ấm mỏng manh màu vàng nhạt đã bị trễ xuống dưới xương quai xanh, hiển nhiên là khiến hai đại núi non cao ngất nhô ra.
Thế nhưng bên trong lớp áo ấm cô không có mặc áo nâng ngực cho nên áo phông màu vàng nhạt bó sát người càng làm cho hai đại thỏ ngọc cao ngất như muốn xổ ra ngoài, hai nụ hoa bé nhỏ như ẩn như hiện ở bên trong lớp áo mỏng bất cứ lúc nào cũng như muốn sổ lồng mà ra.
- Đừng!
Dương Tĩnh vừa cúi đầu lập tức phát hiện chính mình có chỗ không ổn, nhưng cô còn chưa kịp che lấp đi thì Trương Dương đã lại ôm lấy cô, quấn lấy cô. Cô hít vội một hơi cố lấy lại chút bình tĩnh, vội vàng nhẹ đẩy Trương Dương ra, thở gấp gáp mà nói rằng:
- Không được đâu, Dương tử. Cậu mà xuống nữa chúng ta sẽ phạm sai lầm, xin cậu, dừng ở đây thôi.
Ánh mắt cô giờ đây lộ rõ hẳn ý chí kiên định, Trương Dương cũng không miễn cưỡng thêm điều gì, chỉ lẳng lặng mà gật đầu chấp thuận.
- Nhưng mà… Cậu có thể tiếp tục ôm tôi, nhưng… Nhưng chúng ta không thể đi xa hơn.
Dương Tĩnh có lẽ cảm thấy thẳng thừng từ chối, cự tuyệt Trương Dương như vậy là có chút không thỏa đáng, hơn nữa trong lòng cô cũng có chút không muốn buông tay, cuối cùng cho phép Trương Dương một chút không gian mơ màng vậy.
- Vậy được rồi, tôi chỉ ôm chị thôi!
Trương Dương gật gật đầu.
Dương Tĩnh vươn tay chỉnh lý lại quần áo cho gọn gàng, rồi liền cuộn mình gọn lại trong lòng Trương Dương như một cô mèo nhỏ, Trương Dương vẫn giữ tư thế như trước vòng tay ra phía sau ôm chặt lấy vai cô.
Chỉ có điều cảm xúc mạnh mẽ vẫn chưa rút đi, khi Trương Dương gần sát thân thể mềm mại của cô hương khí kiều diễm lại truyền đến hắn, thân dưới hắn lúc này tức tốc bành trướng lên, cứng như sắt dính sát vào phía dưới của cô.
- Đừng…
Dương Tĩnh rõ ràng cảm thấy phía dưới có chút khác thường, không tự chủ được mà thân thể run lên như mềm nhũn ra.
- Dương tử, có phải là cậu khó ở đến mức khó chịu?
Vì là bác sĩ nên cô tự nhiên biết về thường thức sinh lý, và cũng biết là dưới cái tình huống như thế này, một nam nhân bình thường sẽ có những phản ứng gì.
- Vâng!
Vừa rồi có những cảm xúc mạnh liệt như vậy, trong lòng Trương Dương cũng không còn kiêng nể gì nhiều nữa. Hiện tại, Dương Tĩnh trong mắt hắn đã trở thành tình nhân tỷ tỷ cần chính mình giữ gìn.
- Nếu không thì… Cậu nghĩ đến những chuyện khác đi… Nói thí dụ như là những chuyện ngoài chuyện tình cảm ấy, như vậy sẽ đỡ hơn.
Dương Tĩnh thân hình có chút mất tự nhiên mà xoay xoay, kỳ thật cô cũng biết, phương pháp tốt nhất, chính là để thân thể phía dưới Trương Dương rời đi, nhưng mà cô xấu hổ không muốn nói như vậy, hơn nữa trong lòng cũng là có chút không muốn hắn rời đi.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Trương Dương nhìn chiếc cổ mịn màng trắng nõn như tuyết của cô, cùng hương thơm cơ thể tự nhiên của một mỹ nữ trưởng thành, cũng lại cảm nhận được thân thể mềm mại kinh người của cô, phía dưới hắn chỉ có thể nói là càng thêm khó chịu chứ làm sao có thể hạ nhiệt độ được đây.
- Đều là chị không tốt...
Dương Tĩnh cố gắng giãy giụa vài cái, liền phát hiện ra cô càng cố gắng giãy giụa thì Trương Dương ngược lại hung khí càng thêm hung hãn, mà không dám lộn xộn thêm nữa.
Trương Dương chìa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sáng bóng không tỳ vết của cô, cọ cọ đôi môi anh đào ướt át của cô, Dương Tĩnh cũng không có kháng cự mà ngược lại còn như đồng tình, chìa tay ra nắm chặt lấy tay Trương Dương trên gương mặt mình.
- Chị Tĩnh, thực ra trong đoạn thời gian trước kia khi chị hỗ trợ, chiếu cố đến ông nội của tôi trong bệnh viện, tôi đã từng lập một lời thề.
- Ừ, thề cái gì?
- Tôi lúc ấy đã thề rằng, nếu có một ngày tôi phú quý, nếu mà chị Tĩnh còn chưa có lập gia đình thì tôi nhất định sẽ lấy chị về nhà.
Dương Tĩnh nghe vậy, trong lòng có chút sóng dậy, nhưng lập tức nhẹ nhàng mà cười, vươn tay vỗ nhẹ lấy tay Trương Dương còn đang đặt trên khuôn mặt cô một chút rồi nói:
- Nói bừa. Chị so với cậu lớn hơn nhiều, như thế nào có thể… gả cho cậu.
- Là thật!
Trương Dương trở tay nắm thật chặt đôi tay mềm mại của cô, nắm thật chặt rồi nói:
- Còn chị mà lấy cớ lớn hơn nhiều tuổi cũng thật là buồn cười quá đi thôi, chị mới có hai mươi sáu tuổi… Vừa vặn là chị cực hợp với tôi, chị không biết chuyên gia nói như thế nào sao?
- Nói như thế nào?
Tuy rằng biết là Trương Dương chuẩn bị nói hươu nói vượn nhưng Dương Tĩnh vẫn là mang theo một chút ánh mắt chờ đợi, hỏi.
- Chuyên gia nói, phụ nữ ba mươi tuổi muốn tìm đàn ông hai mươi tuổi khỏe mạnh, mà đàn ông ba mươi tuổi lại muốn tìm phụ nữ hai mươi tuổi.
- Hả… Vì cái gì?
Dương Tĩnh mơ mơ hồ hồ đoán được cái gì, nhưng vẫn là hỏi lại.
- Đấy là bởi vì, phụ nữ ba mươi tuổi là thời điểm ham muốn cao nhất cho nên chỉ có đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi mới có đủ tài năng và khả năng thỏa mãn, còn đàn ông ba mươi tuổi ngược lại không hề muốn coi cái gì là duy nhất, lúc này lại muốn tìm vài phụ nữ hai mươi tuổi trẻ trung mà sinh lấy em bé.
- Ngụy biện!
Dương Tĩnh mặt cười cười đến ửng đỏ lên, vươn một tay đánh nhẹ Trương Dương một cái.
- Hơn nữa bà chị đây mới hai mươi sáu tuổi thôi, còn xa mới đến ba mươi tuổi!
Đúng là kể cả đối với mỹ nữ xinh đẹp, thì đối với vấn đề tuổi tác vẫn rất hay là để ý.
Trương Dương mỉm cười, nói rằng:
- Thật mà, nếu không tin chị cứ đi hỏi người khác mà xem.
- Thế mới không tin!
Dương Tĩnh quay đầu đi, giả bộ không để ý tới Trương Dương, quay lưng lại phía mặt Trương Dương, nhưng cũng không tự chủ mà đưa ra một tia nghi ngờ chẳng lẽ những điều hắn nói là thật sự sao? Trong lòng mình, đích thực có một cảm giác giống như chờ mong chuyện nam nữ ấy… Hơn nữa, đúng là thực rất mong chờ, rốt cuộc hai mươi sáu tuổi đầu giờ đây lần đầu tiên nếm được hương vị nụ hôn, chậc, tuổi thanh xuân nhiều điều tốt đẹp vậy mà đã bỏ lỡ.
Nói xong lời này, hai người lặng im trong chốc lát, hồi lâu sau, đang lúc Trương Dương cho rằng Dương Tĩnh đã ngủ rồi thì Dương Tĩnh lại đột nhiên mở miệng nhẹ giọng nói:
- Dương tử, nếu không được thì chị giúp cậu cái kia… xuất ra nha.
Dương Tĩnh trầm ngâm một chút, trên mặt lộ ra vẻ mặt vẫn là cực kỳ do dự, nhưng rất nhanh, nàng quyết đoán mà thấp giọng nói rằng:
- Có thể đi xuống giúp ta mua bao băng vệ sinh hay không… Tháng này đến sớm hơn bình thường.
- Ách…
Trương Dương ngẩn người, cái gì vậy mẹ? Cái này phải là trong truyện tiểu thuyết chứ, như thế nào lại phát sinh với hắn vậy.
Đương nhiên, hắn cũng thừa biết rằng ngay cả cho mẹ hắn có xuất hiện thật thì cũng không ngăn được. Dương Tĩnh trong tình huống hiện tại này thực sự cũng rất xấu hổ, chính bởi cô không có khả năng đi xuống mua mà vừa rồi khẳng định ở trong phòng tắm cũng đã do dự hồi lâu rồi mới nói nhờ hắn, khó trách là như thế nào lại có một khoảng thời gian mà phía trong không có chút động tĩnh nào.
- Được rồi, em biết rồi, chị chờ em đi xuống.
- Ừ!
Dương Tĩnh vẫn giữ vẻ mặt đỏ bừng mà lui đầu vào trong phòng tắm.
Lần trước (tìm) cách mua cái thứ đó nên hắn cũng đã có chút kinh nghiệm, Trương Dương khi mà mua nó cũng không có cảm giác gì nhiều. Đi xuống lầu, rồi đến bên cạnh tìm khu cửa hàng tiện lợi, Trương Dương mặt không đỏ, tâm không nhảy mà mua về hai bao, một bao thường dùng một bao dùng ban đêm.
Lên lầu, Trương Dương đột nhiên có chút trợn tròn mắt, thôi chết, lúc ra khỏi phòng hắn quên mất vụ mang theo chìa khóa phòng.
Bất đắc dĩ chỉ có thể gõ cửa mà thôi. Gõ cửa cả buổi, Dương Tĩnh bên trong cũng mới hiểu được sự tình, ngượng chín người mà bước ra giúp hắn mở cửa, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Thời điểm mở cửa, Trương Dương vẫn còn không cẩn thận mà nhìn ngắm được một chút cảnh xuân, khoảnh khắc Dương Tĩnh chạy trốn rất nhanh vào phòng tắm, chiếc áo ngủ cô mặc tạm bị hất lên đôi chút dường như bên dưới còn chưa mặc gì. Nhưng tất nhiên, Trương Dương cũng chỉ chính mắt nhìn thấy hai cái chân dài trắng như tuyết mà thôi.
Sau khi đưa hai cái bao băng vệ sinh đưa cho cô, bên trong phòng tắm Dương Tĩnh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, nhẹ giọng nở nụ cười khẽ nói:
- Còn rất cẩn thận nha, hì hì, quả thật chị không nhờ nhầm người.
Dương Tĩnh thay đồ ngủ xong liền đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn quấn khăn, trên người cô còn mang theo thoang thoảng một mùi hương. Cô đi đến bên cạnh Trương Dương, nhìn nhìn cái máy tính của hắn rồi không thèm đếm xỉa tới mà hỏi:
- Ngày mai phải về lại Mai Ninh?
- Vâng, Linh Quang số 1 ngày mai chính thức nghiệm chứng lâm sàng, phỏng chừng sự kiện lần này lại thu hút được một lượng lớn tin tức truyền thông. Nhưng việc này cũng còn phải nhờ tới chị Tĩnh, cha của Cao Kỳ cũng là người thực nghiệm lâm sàng cho nên tôi nhất định phải đi theo.
- Ừ, vậy chúng ta nên mau về, dù sao ai bảo tôi là chị cậu đâu.
Dương Tĩnh duỗi cái thắt lưng mà làm biếng, sau đó lấy cái khăn quấn trên đầu xuống làm bung ra mái tóc hung dài, liếc nhìn Trương Dương một cái, nói:
- Cậu còn không đi tắm rửa?
Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn lại, mới ẩu đả một trận tại quán bar cho nên trên người hắn đích thật là nhếch nhác thật.
Chẳng qua câu hỏi này của Dương Tĩnh lại có chút mập mờ cho nên dục hỏa Trương Dương có phần tăng vọt, hắn liền lớn mật cười hì hì mà hỏi:
- Tắm xong rồi làm cái gì?
Dương Tĩnh không hề nghĩ tới Trương Dương sẽ nói như vậy, mặt liền ửng hồng lên, trương mắt lên mà liếc hắn một cái, sau một hồi trầm mặc đột nhiên chuyển mắt cười gian mà hỏi ngược lại:
- Vậy cậu muốn làm cái gì đây?
Lời này đáp đến, liền tức khắc làm cho cả phòng rơi vào một loại cảm giác kiều diễm, một loại cảm giác không rõ ràng truyền đến hai người.
- Tôi đi tắm rửa đây!
Nhìn thấy Dương Tĩnh kia giương ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hồng hào, còn cả chiếc áo ngủ mỏng manh không che hết núi non cao ngất không nịt, Trương Dương sợ chính mình xem tiếp sẽ không trụ nổi, nhanh chóng tìm lấy cái cớ, trốn vào phòng tắm mà tắm rửa.
Thời gian khi hắn tắm rửa xong rời khỏi phòng tắm, Dương Tĩnh đã tắt hết đèn phòng, cô nằm gọn trên giường tập trung xem tin tức truyền hình.
Nhìn thấy Trương Dương đã xong xuôi, cô qua quýt mà xoay mình chuyển người một cái, đem đầu xoay đến phía khác, thản nhiên mà nói:
- Ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm một chút mới theo kịp chuyến bay.
Trương Dương do dự một chút, gật gật đầu đáp:
- Vâng!
Rồi chính mình cũng bò lên giường nhưng vì tóc vẫn còn ướt cho nên hắn chỉ có thể tựa tạm vào đầu giường chờ cho tóc tai khô hẳn.
- Ngày mai đã phải trở về rồi... Thật là nhanh ha!
Phía bên kia, đầu Dương Tĩnh còn đang quay về hướng khác đột nhiên thở dài sâu kín mà nói rằng.
- Đúng là rất nhanh!
Trương Dương nhìn đường cong lả lướt của cô, từ phía sau lưng cô thật là duyên dáng dịu dàng.
Trong lòng hắn dậy lên một cơn sóng ngầm, rất muốn đi qua bên đó mà ôm lấy cô.
Tiếp đó hai người trầm mặc một trận, qua một lúc lâu, đúng lúc Trương Dương đã nghỉ cô chính xác đã ngủ rồi thì thân mình Dương Tĩnh lại vặn vẹo vài cái. Giờ đây cô nằm ngửa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát rồi xoay đầu sang hướng Trương Dương bên này, hai mắt nhìn chằm chắm vào Trương Dương, môi anh đào di chuyển vài cái mà cất nhẹ giọng hỏi:
- Dương tử, cảm giác yêu nhau là cảm giác như thế nào?
Trương Dương khe khẽ sửng sốt, thế nào là thế nào?
Chính hắn cũng không biết, cái cảm giác loại này có thể là cảm giác hiểu nhau, thân nhau như hắn cùng Lộ Lộ, cũng có thể là cảm giác điên khùng cùng một chỗ với Cao Kỳ, hoặc cũng có thể là cảm giác giao lưu ý tưởng lẫn nhau khi cùng công tác một chỗ, thậm chí có thể gắn bó sống chết với nhau, không muốn xa rời.
Hắn không biết!
Cũng lại có thể là cảm giác ham mê với một tuyệt đỉnh đại mỹ nữ là Dương Phi khi ở cùng cô liền mang đến một sự bình thản đến khác thường, mà hắn thực tình cũng rất yêu mến đại mỹ nhân trưởng thành Dương Tĩnh với cái loại tình cảm mến chị em.
Tóm lại, tâm lý đàn ông đều là không có chừng mực vĩnh viễn, không có chỗ tận cùng, có một muốn có hai, càng nhiều càng ít!
Hắn nhìn Dương Tĩnh, trong lòng đột nhiên nảy sinh một chút cái cảm giác xót thương không hiểu được, có lẽ là do hắn nghĩ là bất cứ cô nàng nào thời còn thiếu nữ thanh xuân đều nên có được mảnh tình vắt vai, hiểu được tấm tình cảm chân tình, nhưng chỉ vì tên khốn Tạ Long khốn kiếp nọ đã chôn vùi uổng phí mười mấy năm thanh xuân tốt đẹp của cô.
Cô so với việc là một đại mỹ nữ trưởng thành, còn thua kém hơn bởi cô là một mỹ nhân bị lừa gạt mất tuổi thanh xuân.
- Chị Tĩnh…
Trương Dương do dự một chút, mở miệng nói rằng.
- Ừ?!
Dương Tĩnh trầm mặc một hồi nhỏ, lên tiếng. Có lẽ cô mơ hồ đoán được Trương Dương muốn nói đến điều gì, trong lòng có chút cảm giác chờ mong cũng có chút cảm giác sợ hãi xen lẫn.
- Em muốn ôm chị một cái!
Trương Dương sau khi do dự một chút vẫn quyết định nói thẳng, nhìn ánh mắt của cô cũng là có chút thân thiện, có lẽ là do tác dụng của điều hòa nhiệt độ trong phòng cũng có thể là bản thân mình thật sự muốn được ôm cô một cái.
Cơ thể Dương Tĩnh nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó đem đầu lặng lẽ rụt vào trong chăn. Cuối cùng, như là cố lấy lại chút dũng khí cuối cùng, dùng thanh âm thấp đến nỗi khó mà thấp hơn từ trong chăn nhẹ nhàng đáp một câu:
- Ừ!
Tiếp đó, cơ thể cô nhẹ nhàng lùi lại sát phía tường, không để lộ ra một chút cơ thể nào.
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi từ trong ổ chăn của mình chui ra, đi đến bên cạnh cô, cúi thấp người xuống dán cơ thể hắn xuống giường tiến vào bên trong chăn của cô.
Trương Dương có thể rõ ràng mà cảm nhận được thân thể của cô hiện tại đang nhẹ nhàng run rẩy.
Cô mặc áo ngủ không phải quá dầy song chỉ có điều vừa rồi Trương Dương cũng có chú ý tới bên trong áo ngủ còn có một bộ nội y giữ ấm.
- Không được phép làm càn.
Dương Tĩnh nhẹ nhàng mà nói một câu.
Về phần không thể xằng bậy đến mức nào thì cô không có nói, cho nên Trương Dương cũng không nghĩ gì nhiều, chậm rãi duỗi cánh tay trái vắt qua phía trên người cô, cố gắng hết sức tránh bộ ngực cao ngất của cô chỉ dưới xương quai xanh trước ngực cô một chút, sau đó ngực hắn chậm rãi ghé sát phía sau lưng cô.
Nhẹ nhàng mà ôm lấy cô!
Hắn cũng có thể rất rõ ràng mà cảm nhận được thân mình Dương Tĩnh hơi cong cong, rụt lại một chút.
Một mùi hương thật tuyệt diệu tỏa ra từ mép tóc cùng cổ cô thoảng đưa đến mũi hắn, như là mùi thơm của cơ thể, hoặc như là nước hoa, mang theo một hương vị mê hoặc.
Cứ như vậy hắn nhẹ nhàng ôm cô, trong một chốc lát, hai người vẫn không hề nói gì, nhưng cũng có thể rất rõ ràng mà nghe được, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của nhau.
- Chị Tĩnh, chị nói cái đó, tôi không có khả năng làm xằng bậy điều gì, đúng không?
Dương Tĩnh nghe vậy, không nói gì, nàng đưa lưng về phía Trương Dương cũng là lặng lẽ lộ ra một tia thản nhiên mà tươi cười, ta đương nhiên biết.
Nhìn cô không nói lời nào, Trương Dương do dự một chút, lại hỏi:
- Chị đã hôn qua bao giờ chưa?
Dương Tĩnh ngẩn người, trên mặt dĩ nhiên hiện lên một mảnh mây đỏ hồng.
- Không!
Cô đem chăn trùm kín mặt, dùng thanh âm chừng như chính cô cũng không nghe được từng chứ, run rẩy từ trong chăn mà đáp ra.
Vừa dứt lời, Trương Dương nhẹ nhàng kéo thân mình cô xích lại gần, để mặt của cô kề sát mặt của mình.
Dương Tĩnh kinh hãi một trận, hàng lông mi thật dài chớp mắt một cái, nhưng rồi rất nhanh khôi phục bình thường. Cô nhìn chằm chằm Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn chằm chằm lại cô, bốn mắt nhìn nhau, còn có thể nghe rõ tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch của đối phương, và cả hơi thở càng ngày càng nóng của nhau.
- Đừng!
Ý thức được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì cho nên hai mắt Dương Tĩnh lăng loạn hết cả lên, lộ ra một chút lưỡng lự!
Nhưng chút do dự này không có ảnh hưởng gì, Trương Dương đã ôm chặt lấy vai cô, hãm chặt, trực tiếp lấp kín đôi môi anh đào hồng hào của cô, môi chỉ chạm nhẹ cô một chút cũng đủ để cảm giác được một mảnh mềm mại.
Dương Tĩnh ngây người, giống như đợi người ta làm thịt dê con, hai mắt nhắm lại, Trương Dương liền tùy ý ghì sát vào hai mảnh môi anh đào của cô. Khi ấy, cô còn chưa kịp ưm lấy một tiếng thì đã nháy mắt mất đi tự chủ, cái lưỡi đinh hương giống như đã bị cuốn vào một trận lốc xoáy.
Đây là hôn sao? Thật đúng là hâm mộ tiếng tăm mà. Một cái cảm giác ấm áp lan truyền từ ngực đi lên, cô theo bản năng mà đưa tay ra sau lưng ôm lấy Trương Dương, bất tri bất giác, một dòng thanh lệ chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt khép chặt của cô, thẳng xuống đôi môi đang đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên, có thể đây chính là một loại nước mắt chờ mong.
Trương Dương có thể cảm giác được thân thể của hắn đang ngày càng nóng lên, cái lưỡi đinh hương mềm mại bắt đầu sinh ra mùi hương mới lạ, hắn tham lam mà chiếm đoạt hết, quấn lấy thật chặt, chậm rãi hướng dẫn cho cô bớt đông cứng lại.
Hít thở nặng nhọc, nước bọt cực nóng theo đầu lưỡi mà trao đổi qua lại…
Mãi cho đến khi hai người sắp thở không nổi nữa, Dương Tĩnh mới mãnh liệt một phen đẩy Trương Dương ra, vẻ mặt ửng đỏ mà nhìn trực tiếp hắn, vươn mạnh tay ra tựa hồ như muốn đánh nhau với Trương Dương:
- Cậu thế nào lại có thể…
Nhưng mới được một nửa, cô lại mềm nhũn xuống, ôm chặt lấy cổ Trương Dương, ôm chặt thân thể hắn, biến bị động thành chủ động, đôi môi anh đào như con rắn chủ động quấn lấy môi hắn.
Mùi vị loại này cô chưa bao giờ cảm giác đến, sợ hãi cùng với hưng phấn tụ tập cùng một lúc. Hóa ra hôn môi lài dễ chịu đến như vậy, giờ phút này đây, cô không thèm màng tới cái gì là tình cảm chị em, cái gì là đạo đức lễ nghi liêm sỉ nữa, cho dù là trời sập xuống cô cũng không quản!
Hai người không biết đã quấn lấy nhay trong bao lâu, mãi cho đến khi không thở nổi mới muốn buông nhau ra. Quần áo trên người của cả hai đã lộn xộn hết cả.
Sắc mặt Dương Tĩnh ửng đỏ, hai mắt vẫn nhắm lại, trên một góc đôi môi anh đào hồng nhuận còn lưu lại một ít nước bọt, áo ngủ trên người không biết từ khi nào lỏng ra làm lộ ra nội y giữ ấm mỏng manh màu vàng nhạt đã bị trễ xuống dưới xương quai xanh, hiển nhiên là khiến hai đại núi non cao ngất nhô ra.
Thế nhưng bên trong lớp áo ấm cô không có mặc áo nâng ngực cho nên áo phông màu vàng nhạt bó sát người càng làm cho hai đại thỏ ngọc cao ngất như muốn xổ ra ngoài, hai nụ hoa bé nhỏ như ẩn như hiện ở bên trong lớp áo mỏng bất cứ lúc nào cũng như muốn sổ lồng mà ra.
- Đừng!
Dương Tĩnh vừa cúi đầu lập tức phát hiện chính mình có chỗ không ổn, nhưng cô còn chưa kịp che lấp đi thì Trương Dương đã lại ôm lấy cô, quấn lấy cô. Cô hít vội một hơi cố lấy lại chút bình tĩnh, vội vàng nhẹ đẩy Trương Dương ra, thở gấp gáp mà nói rằng:
- Không được đâu, Dương tử. Cậu mà xuống nữa chúng ta sẽ phạm sai lầm, xin cậu, dừng ở đây thôi.
Ánh mắt cô giờ đây lộ rõ hẳn ý chí kiên định, Trương Dương cũng không miễn cưỡng thêm điều gì, chỉ lẳng lặng mà gật đầu chấp thuận.
- Nhưng mà… Cậu có thể tiếp tục ôm tôi, nhưng… Nhưng chúng ta không thể đi xa hơn.
Dương Tĩnh có lẽ cảm thấy thẳng thừng từ chối, cự tuyệt Trương Dương như vậy là có chút không thỏa đáng, hơn nữa trong lòng cô cũng có chút không muốn buông tay, cuối cùng cho phép Trương Dương một chút không gian mơ màng vậy.
- Vậy được rồi, tôi chỉ ôm chị thôi!
Trương Dương gật gật đầu.
Dương Tĩnh vươn tay chỉnh lý lại quần áo cho gọn gàng, rồi liền cuộn mình gọn lại trong lòng Trương Dương như một cô mèo nhỏ, Trương Dương vẫn giữ tư thế như trước vòng tay ra phía sau ôm chặt lấy vai cô.
Chỉ có điều cảm xúc mạnh mẽ vẫn chưa rút đi, khi Trương Dương gần sát thân thể mềm mại của cô hương khí kiều diễm lại truyền đến hắn, thân dưới hắn lúc này tức tốc bành trướng lên, cứng như sắt dính sát vào phía dưới của cô.
- Đừng…
Dương Tĩnh rõ ràng cảm thấy phía dưới có chút khác thường, không tự chủ được mà thân thể run lên như mềm nhũn ra.
- Dương tử, có phải là cậu khó ở đến mức khó chịu?
Vì là bác sĩ nên cô tự nhiên biết về thường thức sinh lý, và cũng biết là dưới cái tình huống như thế này, một nam nhân bình thường sẽ có những phản ứng gì.
- Vâng!
Vừa rồi có những cảm xúc mạnh liệt như vậy, trong lòng Trương Dương cũng không còn kiêng nể gì nhiều nữa. Hiện tại, Dương Tĩnh trong mắt hắn đã trở thành tình nhân tỷ tỷ cần chính mình giữ gìn.
- Nếu không thì… Cậu nghĩ đến những chuyện khác đi… Nói thí dụ như là những chuyện ngoài chuyện tình cảm ấy, như vậy sẽ đỡ hơn.
Dương Tĩnh thân hình có chút mất tự nhiên mà xoay xoay, kỳ thật cô cũng biết, phương pháp tốt nhất, chính là để thân thể phía dưới Trương Dương rời đi, nhưng mà cô xấu hổ không muốn nói như vậy, hơn nữa trong lòng cũng là có chút không muốn hắn rời đi.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Trương Dương nhìn chiếc cổ mịn màng trắng nõn như tuyết của cô, cùng hương thơm cơ thể tự nhiên của một mỹ nữ trưởng thành, cũng lại cảm nhận được thân thể mềm mại kinh người của cô, phía dưới hắn chỉ có thể nói là càng thêm khó chịu chứ làm sao có thể hạ nhiệt độ được đây.
- Đều là chị không tốt...
Dương Tĩnh cố gắng giãy giụa vài cái, liền phát hiện ra cô càng cố gắng giãy giụa thì Trương Dương ngược lại hung khí càng thêm hung hãn, mà không dám lộn xộn thêm nữa.
Trương Dương chìa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sáng bóng không tỳ vết của cô, cọ cọ đôi môi anh đào ướt át của cô, Dương Tĩnh cũng không có kháng cự mà ngược lại còn như đồng tình, chìa tay ra nắm chặt lấy tay Trương Dương trên gương mặt mình.
- Chị Tĩnh, thực ra trong đoạn thời gian trước kia khi chị hỗ trợ, chiếu cố đến ông nội của tôi trong bệnh viện, tôi đã từng lập một lời thề.
- Ừ, thề cái gì?
- Tôi lúc ấy đã thề rằng, nếu có một ngày tôi phú quý, nếu mà chị Tĩnh còn chưa có lập gia đình thì tôi nhất định sẽ lấy chị về nhà.
Dương Tĩnh nghe vậy, trong lòng có chút sóng dậy, nhưng lập tức nhẹ nhàng mà cười, vươn tay vỗ nhẹ lấy tay Trương Dương còn đang đặt trên khuôn mặt cô một chút rồi nói:
- Nói bừa. Chị so với cậu lớn hơn nhiều, như thế nào có thể… gả cho cậu.
- Là thật!
Trương Dương trở tay nắm thật chặt đôi tay mềm mại của cô, nắm thật chặt rồi nói:
- Còn chị mà lấy cớ lớn hơn nhiều tuổi cũng thật là buồn cười quá đi thôi, chị mới có hai mươi sáu tuổi… Vừa vặn là chị cực hợp với tôi, chị không biết chuyên gia nói như thế nào sao?
- Nói như thế nào?
Tuy rằng biết là Trương Dương chuẩn bị nói hươu nói vượn nhưng Dương Tĩnh vẫn là mang theo một chút ánh mắt chờ đợi, hỏi.
- Chuyên gia nói, phụ nữ ba mươi tuổi muốn tìm đàn ông hai mươi tuổi khỏe mạnh, mà đàn ông ba mươi tuổi lại muốn tìm phụ nữ hai mươi tuổi.
- Hả… Vì cái gì?
Dương Tĩnh mơ mơ hồ hồ đoán được cái gì, nhưng vẫn là hỏi lại.
- Đấy là bởi vì, phụ nữ ba mươi tuổi là thời điểm ham muốn cao nhất cho nên chỉ có đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi mới có đủ tài năng và khả năng thỏa mãn, còn đàn ông ba mươi tuổi ngược lại không hề muốn coi cái gì là duy nhất, lúc này lại muốn tìm vài phụ nữ hai mươi tuổi trẻ trung mà sinh lấy em bé.
- Ngụy biện!
Dương Tĩnh mặt cười cười đến ửng đỏ lên, vươn một tay đánh nhẹ Trương Dương một cái.
- Hơn nữa bà chị đây mới hai mươi sáu tuổi thôi, còn xa mới đến ba mươi tuổi!
Đúng là kể cả đối với mỹ nữ xinh đẹp, thì đối với vấn đề tuổi tác vẫn rất hay là để ý.
Trương Dương mỉm cười, nói rằng:
- Thật mà, nếu không tin chị cứ đi hỏi người khác mà xem.
- Thế mới không tin!
Dương Tĩnh quay đầu đi, giả bộ không để ý tới Trương Dương, quay lưng lại phía mặt Trương Dương, nhưng cũng không tự chủ mà đưa ra một tia nghi ngờ chẳng lẽ những điều hắn nói là thật sự sao? Trong lòng mình, đích thực có một cảm giác giống như chờ mong chuyện nam nữ ấy… Hơn nữa, đúng là thực rất mong chờ, rốt cuộc hai mươi sáu tuổi đầu giờ đây lần đầu tiên nếm được hương vị nụ hôn, chậc, tuổi thanh xuân nhiều điều tốt đẹp vậy mà đã bỏ lỡ.
Nói xong lời này, hai người lặng im trong chốc lát, hồi lâu sau, đang lúc Trương Dương cho rằng Dương Tĩnh đã ngủ rồi thì Dương Tĩnh lại đột nhiên mở miệng nhẹ giọng nói:
- Dương tử, nếu không được thì chị giúp cậu cái kia… xuất ra nha.
/292
|