Trời hoàng hôn, bệnh viện Trung Sơn trực thuộc Đại học Mai Đại hiện đang giữa lúc tan tầm mà bệnh viện lại vừa khéo tiếp giáp với khu phố xá sầm uất cho nên cửa bệnh viện trong thời gian này thường là cả một biển người qua lại tấp nập, ngoại trừ con đường khẩn cấp, người bình thường muốn chen chân vào trong thật khó khăn phi thường.
Mà ngày hôm nay lại càng thêm đông nghịt hơn nữa, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hiện đang có không dưới mười người mang biểu ngữ, pa-nô mang theo một chiếc băng ca có thi thể người chết đứng ngay trước cổng vào bệnh viện.
Mười mấy người ai nấy đều đã được phân công rõ ràng, bốn người gào khóc để tang, quỳ gối bên cạnh băng ca phủ vải, sáu người khác khiêng ba cái biểu ngữ thật lớn, trên mặt viết.
- Thầy thuốc vô đức! Uống máu người bệnh!
- Trung tâm khôi phục sức khỏe thâm hiểm độc địa, Trương Dương bụng dạ độc ác, trị bệnh chết người, lương tâm ở đâu?
- Trung tâm khôi phục sức khỏe Nữ Oa, Trương Dương, Dương Tĩnh, trả mạng cho ta!
Còn lại vài người khác thay phiên nhau cầm loa phóng thanh mà ào ào phát động.
Bắc loa kêu oan? Cạnh mấy người đang cao giọng hò hét còn có bốn năm người thân thể cũng khá cường tráng với đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nhân viên bảo an của bệnh viện, xem ra là bảo vệ cho mấy vị phụ nữ đang khóc lóc om sòm. Bên cạnh đó cũng còn có mấy người khiêng máy quay phim mà ghi hình.
Trương Dương mở cửa chiếc xe Chevrolet của Cao Kỳ, cùng đi theo sau hắn là Hứa Đan Lộ cùng Cao Kỳ, ba người còn cách cổng bệnh viện có một đoạn ngắn thì Trương Dương tự mình bước xuống xe, chậm rãi hướng về phía đám người đang bù lu bù loa trước cửa bệnh viện mà đi tới.
Giờ phút này, trước cửa bệnh viện đã hình thành một vòng tròn lớn. Tuy rằng giờ phút này chính là thời gian cơm chiều nhưng thói đời của dân tình nhà mình thích góp vui chuyện chẳng phải của mình chưa bao giờ thay đổi cả. Bọn họ chứng kiến câu chuyện liền chỉ trỏ mấy người đứng giữa vòng vây.
Người xem xung quanh, có người biết tình tiết sự kiện gật gù đắc ý mà nhiệt tình giới thiệu cho những người mới tới xem.
- Tôi nghe nói là một người bệnh mới nhập viện chết do thổ căn. Một thời gian trước đi khám phát hiện ra mắc ung thư phổi, điều trị từ đó đến nay không có mấy hiệu quả, sau đó nhờ tác động mà may mắn rút thăm được cơ hội trị liệu trong Trung tâm khôi phục sức khỏe Nữ Oa nhưng cũng không ai nghĩ tới mới trị liệu được ba ngày thì người bệnh chết. Mà tài liệu báo cáo chuẩn đoán bệnh ban đầu nói hắn dù không trị liệu ít nhất vẫn còn có thể sống thêm một thời gian khá khá nữa. Con gái hắn vẫn mặc kệ giờ lại nói là thuốc đểu của Trung tâm khôi phục sức khỏe hại người.
- Không chỉ vậy còn đổ trách nhiệm cho người phụ trách Trung tâm khôi phục sức khỏe là Dương Tĩnh.
Kêu vạ? Lại còn là một đại mỹ nữ nữa, thật là đáng tiếc!
Giữa vòng vây, có ba bốn người trung niên cường tráng vây quanh người phụ trách Trung tâm khôi phục sức khỏe cùng với phó viện trưởng bệnh viện, còn có cả người phụ trách bệnh nhân cùng với Dương Tĩnh.
Ba bốn người đàn bà trung niên này vừa khóc vừa lăng mạ đủ kiểu, nước mắt nước mũi tùm lum, duỗi tay chỉ thẳng mặt ba vị bác sĩ đang bị vây lại, không ngừng dùng đủ các loại ngôn từ hỗn tạp mà chỉ có thể là người địa phương mới dùng mà mắng đám người Dương Tĩnh.
Nếu ba người bọn họ không có A Văn cùng hai nhân viên bảo an khác của Công ty Nữ Oa che chở cho thì giờ phút này có lẽ đã sớm bị ba bốn người đàn bà đó xé nát.
Một xe cảnh sát đậu lại bên cạnh bệnh viện, mấy viên cảnh sát nhìn thấy tình cảnh loạn lạc này cũng chỉ có thể lắc đầu, đối với cái loại tranh cãi về khám chữa bệnh này nếu mà bên gây rối không có xâm nhập trái phép bệnh viện hay là chặn cửa chính của bệnh viện thì bọn họ cũng không có cách nào can thiệp được, mà không can thiệp lúc đấy cũng không được. Hơn nữa, bây giờ còn có cả phóng viên truyền thông tại đây, nếu hành động không cẩn thận sẽ tạo thành sai lầm lớn.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể cảnh giác mà theo dõi tiến triển sự tình mà thôi, để còn tuy thời có kế sách ứng biến.
Chỉ có điều là càng ngày càng có nhiều người vây lại xem, lại cũng không có cố ý gây xung đột hay là có những động tác xúc phạm gì.
Nhưng mấy người phụ nữ kia thì khác, thấy có nhiều người xem thì càng ngày càng kích động. Hai bên đã bắt đầu xuất hiện những động tác lôi kéo, mấy tên đàn ông đi theo các bà này giả vờ vô tình đụng chạm thân thể cường tráng của chúng chắn lại nhân viên bảo an của bệnh viện và nhân viên bảo vệ của Công ty Nữ Oa, sau đó để cho ba người đàn ba nọ lại gần Dương Tĩnh.
Một bên A Văn đang cảnh giới thấy thế liền tiến lên phía trước, lại bị hai trong ba người phụ nữ quấy nhiễu, vướng mắc một hồi với hai người không có cách nào thoát ra được, trong khi đó một người đàn bà còn lại thì nhân cơ hội tiến thẳng tới chỗ Dương Tĩnh, chìa bàn tay đầy những vết cáu bẩn cùng móng tay nhọn hoắt hướng thẳng đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Dương Tĩnh.
Mắt thấy tưởng chừng sắp giáng xuống thì tay ả từ giữa không trung bị nắm lại, không có cách nào nhúc nhích được nửa phân.
- Cái đồ đê tiện nào, bỏ ra…
Ả đàn bà trung niên cảm giác cổ tay mình giống như đang bị kềm sắt kẹp chặt lại, chẳng những không có cách nào nhúc nhích mà còn đau đến nỗi mất cảm giác.
Vừa dứt lời, một lực mạnh mẽ trút lên toàn thân của ả khiến cho ả ta không trụ vững nổi mà đảo một vòng, ngã lăn mông xuống mặt sàn nhà.
- Mày là cái đồ quỷ, đáng đâm nghìn dao…
Ả đàn bà trung niên sau khi giáng mông xuống nên nhà mới phát hiện ra một bóng dáng thanh niên trẻ tuổi cực kỳ thanh tú, làn da trắng nõn, trong ánh nhìn rất lợi hại đang nhìn chằm chằm vào ả. Ả không có vừa, không chịu yên phận mà tức khắc vỗ tay lên sàn nhà, gào khóc rống lên, một bên vẫn đưa mắt quan sát người thanh niên nọ.
- Đồ giết người, đánh người dã man! Hắn chính là Trương Dương, tôi nhận ra được hắn, tổng tài Công ty Nữ Oa cố ý đánh người đây… Ông chủ lòng dạ hiểm độc đánh người đây.
Sau khi ả đàn bà trung niên gào được hai câu liền nhận ra dáng bộ người thanh niên kia là Trương Dương, lập tức kêu khóc to hơn, hướng đến đám phóng viên truyền thông mà lăng mạ cùng với đám người như là bảo vệ của ả.
Mấy tên bảo vệ nhìn thấy cũng hiểu cố ý lân la lấn tới, mà đám phóng viên truyền thông kia thấy vậy cũng xoay màn hình cameras lại, ngắm thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nhìn bọn họ vài lần, cười lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới chỗ Dương Tĩnh đang đứng, sau đó mỗi tay tóm lấy một mụ đàn bà trung niên lảng vảng ở đó mà đẩy sang bên cạnh.
Một bên hắn nói với A Văn cùng mấy người bảo vệ bằng cái giọng lạnh băng rằng:
- Sao lại làm như thế này? Ngộ nhỡ đám lưu manh này mang theo dao kéo thì làm như thế nào?
A Văn vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói:
- Trương tổng, ở đây có rất nhiều phóng viên truyền thông cho nên tôi sợ ảnh hưởng hình tượng công ty.
- Truyền thông? Truyền thông là cái rắm!
Trương Dương quay sang nhìn vẻ mặt hoảng sợ chưa hết của Dương Tĩnh, mặc dù hắn đã ngăn lại cái tát của ả đàn bà vừa rồi, nhưng Dương Tĩnh lúc này cũng đã dính không ít đòn của bọn chúng, đặc biệt là trên người cô còn giống như bị hắt mỡ, còn bị hai quả trứng gà ném trúng, lòng đỏ cùng lòng trắng trứng còn đang dính lại trên bộ đồ màu đen của cô.
Phía trên mái tóc của cô lại càng mất trật tự hơn, nhưng cũng may mà khuôn mặt tuyệt mỹ của cô chưa bị chúng “tô vẽ” đến. Nhưng mặc dù là thế đi nữa, trong lòng Trương Dương không khỏi không đau lòng, hắn đi đến bên cạnh cô, đem cô ra phía sau lưng hắn:
- Chị Tĩnh, chị đừng sợ. Trương Dương có đây rồi.
Vốn dĩ sắc mặt Dương Tĩnh luôn giữ được vẻ bình tĩnh từ lúc chuyện xảy ra, nhưng giờ phút này sau khi thấy Trương Dương đến, cô lại không nhịn được tủi thân khiến hai mắt đỏ hoe, nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt cô tràn lên, nhưng cô vẫn cố sức kìm nèn không cho nước mắt rơi xuống.
- Dương tử, cẩn thận một chút. Trong tay bọn họ hình như có vũ khí gì đó…
Dương Tĩnh vươn tay xoa xoa vùng thắt lưng, xem chừng bộ dạng cô có vẻ là rất đau đớn.
Trương Dương thấy cô như vậy, vội vàng nhìn xuống hông cô xem xét.
- Không có việc gì đâu, hình như trong tay bọn họ có vũ khí… mới vừa rồi tôi bị bọn họ đánh lén một cái, nhưng không có gì đáng ngại… Cẩn thận.
Dương Tĩnh vừa nói xong, bất thình lình dùng sức kéo Trương Dương qua một bên.
Thì ra có một tên đàn ông trong số bọn chúng hướng về phía Trương Dương mà đạp tới.
- Tên vương bát đản. Dùng vũ khí đánh lén, lại còn là đánh lén phụ nữ?
Trương Dương như cũng đã đoán được ý, tựa vào Dương Tĩnh mà xoay thân mình qua một bên để cho cú đạp của tên kia trật đi, đồng thời nhanh chóng vươn tay ra đòn. Mắt cá chân của tên đàn ông kia vừa đá lên gần thắt lưng của Trương Dương thì ngay lập tức bị Trương Dương nện vào trên cẳng chân hắn.
- Rắc! Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, tên đàn ông nọ quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ, ôm lấy cái cẳng chân rồi liều mạng mà kêu rên.
- Ông xã…
Tên đàn ông kia còn đang lăn trên mặt đất mà khóc lóc om sòm thì một trong những ả đàn bà trung niên thấy thế liền hét lên một tiếng, bổ nhào ới bên cạnh hắn, khóc rống lên. Nhìn cảnh lúc này thật thê thảm.
Mà ngày hôm nay lại càng thêm đông nghịt hơn nữa, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hiện đang có không dưới mười người mang biểu ngữ, pa-nô mang theo một chiếc băng ca có thi thể người chết đứng ngay trước cổng vào bệnh viện.
Mười mấy người ai nấy đều đã được phân công rõ ràng, bốn người gào khóc để tang, quỳ gối bên cạnh băng ca phủ vải, sáu người khác khiêng ba cái biểu ngữ thật lớn, trên mặt viết.
- Thầy thuốc vô đức! Uống máu người bệnh!
- Trung tâm khôi phục sức khỏe thâm hiểm độc địa, Trương Dương bụng dạ độc ác, trị bệnh chết người, lương tâm ở đâu?
- Trung tâm khôi phục sức khỏe Nữ Oa, Trương Dương, Dương Tĩnh, trả mạng cho ta!
Còn lại vài người khác thay phiên nhau cầm loa phóng thanh mà ào ào phát động.
Bắc loa kêu oan? Cạnh mấy người đang cao giọng hò hét còn có bốn năm người thân thể cũng khá cường tráng với đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nhân viên bảo an của bệnh viện, xem ra là bảo vệ cho mấy vị phụ nữ đang khóc lóc om sòm. Bên cạnh đó cũng còn có mấy người khiêng máy quay phim mà ghi hình.
Trương Dương mở cửa chiếc xe Chevrolet của Cao Kỳ, cùng đi theo sau hắn là Hứa Đan Lộ cùng Cao Kỳ, ba người còn cách cổng bệnh viện có một đoạn ngắn thì Trương Dương tự mình bước xuống xe, chậm rãi hướng về phía đám người đang bù lu bù loa trước cửa bệnh viện mà đi tới.
Giờ phút này, trước cửa bệnh viện đã hình thành một vòng tròn lớn. Tuy rằng giờ phút này chính là thời gian cơm chiều nhưng thói đời của dân tình nhà mình thích góp vui chuyện chẳng phải của mình chưa bao giờ thay đổi cả. Bọn họ chứng kiến câu chuyện liền chỉ trỏ mấy người đứng giữa vòng vây.
Người xem xung quanh, có người biết tình tiết sự kiện gật gù đắc ý mà nhiệt tình giới thiệu cho những người mới tới xem.
- Tôi nghe nói là một người bệnh mới nhập viện chết do thổ căn. Một thời gian trước đi khám phát hiện ra mắc ung thư phổi, điều trị từ đó đến nay không có mấy hiệu quả, sau đó nhờ tác động mà may mắn rút thăm được cơ hội trị liệu trong Trung tâm khôi phục sức khỏe Nữ Oa nhưng cũng không ai nghĩ tới mới trị liệu được ba ngày thì người bệnh chết. Mà tài liệu báo cáo chuẩn đoán bệnh ban đầu nói hắn dù không trị liệu ít nhất vẫn còn có thể sống thêm một thời gian khá khá nữa. Con gái hắn vẫn mặc kệ giờ lại nói là thuốc đểu của Trung tâm khôi phục sức khỏe hại người.
- Không chỉ vậy còn đổ trách nhiệm cho người phụ trách Trung tâm khôi phục sức khỏe là Dương Tĩnh.
Kêu vạ? Lại còn là một đại mỹ nữ nữa, thật là đáng tiếc!
Giữa vòng vây, có ba bốn người trung niên cường tráng vây quanh người phụ trách Trung tâm khôi phục sức khỏe cùng với phó viện trưởng bệnh viện, còn có cả người phụ trách bệnh nhân cùng với Dương Tĩnh.
Ba bốn người đàn bà trung niên này vừa khóc vừa lăng mạ đủ kiểu, nước mắt nước mũi tùm lum, duỗi tay chỉ thẳng mặt ba vị bác sĩ đang bị vây lại, không ngừng dùng đủ các loại ngôn từ hỗn tạp mà chỉ có thể là người địa phương mới dùng mà mắng đám người Dương Tĩnh.
Nếu ba người bọn họ không có A Văn cùng hai nhân viên bảo an khác của Công ty Nữ Oa che chở cho thì giờ phút này có lẽ đã sớm bị ba bốn người đàn bà đó xé nát.
Một xe cảnh sát đậu lại bên cạnh bệnh viện, mấy viên cảnh sát nhìn thấy tình cảnh loạn lạc này cũng chỉ có thể lắc đầu, đối với cái loại tranh cãi về khám chữa bệnh này nếu mà bên gây rối không có xâm nhập trái phép bệnh viện hay là chặn cửa chính của bệnh viện thì bọn họ cũng không có cách nào can thiệp được, mà không can thiệp lúc đấy cũng không được. Hơn nữa, bây giờ còn có cả phóng viên truyền thông tại đây, nếu hành động không cẩn thận sẽ tạo thành sai lầm lớn.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể cảnh giác mà theo dõi tiến triển sự tình mà thôi, để còn tuy thời có kế sách ứng biến.
Chỉ có điều là càng ngày càng có nhiều người vây lại xem, lại cũng không có cố ý gây xung đột hay là có những động tác xúc phạm gì.
Nhưng mấy người phụ nữ kia thì khác, thấy có nhiều người xem thì càng ngày càng kích động. Hai bên đã bắt đầu xuất hiện những động tác lôi kéo, mấy tên đàn ông đi theo các bà này giả vờ vô tình đụng chạm thân thể cường tráng của chúng chắn lại nhân viên bảo an của bệnh viện và nhân viên bảo vệ của Công ty Nữ Oa, sau đó để cho ba người đàn ba nọ lại gần Dương Tĩnh.
Một bên A Văn đang cảnh giới thấy thế liền tiến lên phía trước, lại bị hai trong ba người phụ nữ quấy nhiễu, vướng mắc một hồi với hai người không có cách nào thoát ra được, trong khi đó một người đàn bà còn lại thì nhân cơ hội tiến thẳng tới chỗ Dương Tĩnh, chìa bàn tay đầy những vết cáu bẩn cùng móng tay nhọn hoắt hướng thẳng đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Dương Tĩnh.
Mắt thấy tưởng chừng sắp giáng xuống thì tay ả từ giữa không trung bị nắm lại, không có cách nào nhúc nhích được nửa phân.
- Cái đồ đê tiện nào, bỏ ra…
Ả đàn bà trung niên cảm giác cổ tay mình giống như đang bị kềm sắt kẹp chặt lại, chẳng những không có cách nào nhúc nhích mà còn đau đến nỗi mất cảm giác.
Vừa dứt lời, một lực mạnh mẽ trút lên toàn thân của ả khiến cho ả ta không trụ vững nổi mà đảo một vòng, ngã lăn mông xuống mặt sàn nhà.
- Mày là cái đồ quỷ, đáng đâm nghìn dao…
Ả đàn bà trung niên sau khi giáng mông xuống nên nhà mới phát hiện ra một bóng dáng thanh niên trẻ tuổi cực kỳ thanh tú, làn da trắng nõn, trong ánh nhìn rất lợi hại đang nhìn chằm chằm vào ả. Ả không có vừa, không chịu yên phận mà tức khắc vỗ tay lên sàn nhà, gào khóc rống lên, một bên vẫn đưa mắt quan sát người thanh niên nọ.
- Đồ giết người, đánh người dã man! Hắn chính là Trương Dương, tôi nhận ra được hắn, tổng tài Công ty Nữ Oa cố ý đánh người đây… Ông chủ lòng dạ hiểm độc đánh người đây.
Sau khi ả đàn bà trung niên gào được hai câu liền nhận ra dáng bộ người thanh niên kia là Trương Dương, lập tức kêu khóc to hơn, hướng đến đám phóng viên truyền thông mà lăng mạ cùng với đám người như là bảo vệ của ả.
Mấy tên bảo vệ nhìn thấy cũng hiểu cố ý lân la lấn tới, mà đám phóng viên truyền thông kia thấy vậy cũng xoay màn hình cameras lại, ngắm thẳng vào Trương Dương.
Trương Dương nhìn bọn họ vài lần, cười lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới chỗ Dương Tĩnh đang đứng, sau đó mỗi tay tóm lấy một mụ đàn bà trung niên lảng vảng ở đó mà đẩy sang bên cạnh.
Một bên hắn nói với A Văn cùng mấy người bảo vệ bằng cái giọng lạnh băng rằng:
- Sao lại làm như thế này? Ngộ nhỡ đám lưu manh này mang theo dao kéo thì làm như thế nào?
A Văn vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói:
- Trương tổng, ở đây có rất nhiều phóng viên truyền thông cho nên tôi sợ ảnh hưởng hình tượng công ty.
- Truyền thông? Truyền thông là cái rắm!
Trương Dương quay sang nhìn vẻ mặt hoảng sợ chưa hết của Dương Tĩnh, mặc dù hắn đã ngăn lại cái tát của ả đàn bà vừa rồi, nhưng Dương Tĩnh lúc này cũng đã dính không ít đòn của bọn chúng, đặc biệt là trên người cô còn giống như bị hắt mỡ, còn bị hai quả trứng gà ném trúng, lòng đỏ cùng lòng trắng trứng còn đang dính lại trên bộ đồ màu đen của cô.
Phía trên mái tóc của cô lại càng mất trật tự hơn, nhưng cũng may mà khuôn mặt tuyệt mỹ của cô chưa bị chúng “tô vẽ” đến. Nhưng mặc dù là thế đi nữa, trong lòng Trương Dương không khỏi không đau lòng, hắn đi đến bên cạnh cô, đem cô ra phía sau lưng hắn:
- Chị Tĩnh, chị đừng sợ. Trương Dương có đây rồi.
Vốn dĩ sắc mặt Dương Tĩnh luôn giữ được vẻ bình tĩnh từ lúc chuyện xảy ra, nhưng giờ phút này sau khi thấy Trương Dương đến, cô lại không nhịn được tủi thân khiến hai mắt đỏ hoe, nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt cô tràn lên, nhưng cô vẫn cố sức kìm nèn không cho nước mắt rơi xuống.
- Dương tử, cẩn thận một chút. Trong tay bọn họ hình như có vũ khí gì đó…
Dương Tĩnh vươn tay xoa xoa vùng thắt lưng, xem chừng bộ dạng cô có vẻ là rất đau đớn.
Trương Dương thấy cô như vậy, vội vàng nhìn xuống hông cô xem xét.
- Không có việc gì đâu, hình như trong tay bọn họ có vũ khí… mới vừa rồi tôi bị bọn họ đánh lén một cái, nhưng không có gì đáng ngại… Cẩn thận.
Dương Tĩnh vừa nói xong, bất thình lình dùng sức kéo Trương Dương qua một bên.
Thì ra có một tên đàn ông trong số bọn chúng hướng về phía Trương Dương mà đạp tới.
- Tên vương bát đản. Dùng vũ khí đánh lén, lại còn là đánh lén phụ nữ?
Trương Dương như cũng đã đoán được ý, tựa vào Dương Tĩnh mà xoay thân mình qua một bên để cho cú đạp của tên kia trật đi, đồng thời nhanh chóng vươn tay ra đòn. Mắt cá chân của tên đàn ông kia vừa đá lên gần thắt lưng của Trương Dương thì ngay lập tức bị Trương Dương nện vào trên cẳng chân hắn.
- Rắc! Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, tên đàn ông nọ quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ, ôm lấy cái cẳng chân rồi liều mạng mà kêu rên.
- Ông xã…
Tên đàn ông kia còn đang lăn trên mặt đất mà khóc lóc om sòm thì một trong những ả đàn bà trung niên thấy thế liền hét lên một tiếng, bổ nhào ới bên cạnh hắn, khóc rống lên. Nhìn cảnh lúc này thật thê thảm.
/292
|