Đèn đột nhiên tắt phụt, bốn bề tối đen như mực, giơ tay cũng không thấy được năm ngón. Lại thêm tiếng Dương Tĩnh đột nhiên thét lên khiến cho trong lòng Trương Dương hắn hoảng sợ một trận. Hắn không phải là người nhát gan, nhưng gần đây luôn bị mấy tên sát thủ đánh lén, mặc dù là hắn đã có cảnh báo nguy hiểm tính mạng của hệ thống những cũng không thể nào không lo sợ cho được. Mà cái chính là hắn sợ làm liên lụy đến những người phụ nữ bên cạnh hắn nữa, nói giống như là “chim sợ cành cong” cũng không có gì sai.
Nơi này chính là khu dân cư, lại là khu phố cao cấp như vậy chắc chắn đã được bố trí máy phát điện dự phòng, theo lý thường thì không thể có chuyện bị ngắt điện, cho nên tính toán khả năng là bọn sát thủ lại tới nữa là rất lớn. Trương Dương trước cũng xem không ít phim hành động mà bọn sát thủ trước tiên sẽ ngắt điện, rồi thừa dịp trong khoảnh khắc mịt mù không ai thấy liền ra tay với mục tiêu.
Trong lòng Trương Dương hận thấu xương Bát Hắc đào, đám người đó cả ngày không dứt quấy rầy khiến cho hắn nín nghẹn nhiều rồi. Cứ để thế này thêm nữa cũng không phải là biện pháp, hắn nghĩ bụng chắc chắn phải nghĩ ra cái biện pháp khác cho tốt. Chờ sau khi khôi phục điểm tích phân về số dương rồi hắn sẽ từ từ mà tính biện pháp xử lý, mặc dù không có khả năng giải quyết dứt điểm một lần, những trước nhất cũng phải khiến cho bọn chúng đớn đau một phen.
Hắn không dám trì hoãn thêm chút nào, ngay lập tức xoay người rời khỏi giường, tiến thẳng đến phòng tắm bên cạnh.
- Chị Tĩnh…
Dù sao trong phòng không người Trương Dương lớn tiếng hô như vậy cũng có ích, thứ nhất là chi Dương Tĩnh thêm can đảm, thứ hai là nếu có sát thủ thật thì cũng có thể thu hút sự chú ý của bọn chúng, không cho chúng đánh tới Dương Tĩnh trước.
- Dương tử, cậu… Cậu đến cửa phòng tắm canh chừng cho tôi trong chốc lát đi.
Dương Tĩnh ở bên trong đáp vọng ra, giọng nói cô giờ đây như ẩn dấu một nét run run như là có chút sợ hãi.
- Vâng.
Trương Dương nhanh chóng đáp lời, một bên cũng nâng cao cảnh giác mà quan sát bốn phía, bên ngoài phòng tắm là hành lang dài, không có cửa sổ linh tinh gì, chỗ ngoặt duy nhất là lối lên xuống thang lầu. Như vậy, nếu có sát thủ thật thì chỉ có hai loại khả năng, hoặc là chúng đi lên từ cửa thang lầu, hoặc là từ chính… cửa sổ phòng tắm!
Nếu đi thang lầu thì hiển nhiên có chút không hợp lý, hai người bọn họ ngay sau khi vào cửa đã khóa cửa chính lại, trừ phi là có người gắn thuốc nổ vào cửa chứ không thì không thể vào được. Nếu thật sự có sát thủ thì chỉ còn có một khả năng duy nhất chính là chúng sẽ vào bằng cửa sổ. Vừa rồi Dương Tĩnh ở bên trong tắm rửa, đương nhiên có bật đèn cho nên chắc chắn trở thành mục tiêu của chúng.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn không khỏi có chút sốt ruột. Nếu thật sự có sát thủ thì phiền phức lớn…
- Chị Tĩnh, chị… chị có thể mở cửa hay không?
Đã nghĩ như vậy rồi, hắn không có nghĩ thêm nữa, trực tiếp mở miệng hỏi cuống cuồng.
- Hả…
Dương Tĩnh hiển nhiên bị cái ý tưởng đó của Trương Dương khiến cho không biết phải làm sao.
- Dương tử, không được có ý kiến gì với tôi đâu. Chúng ta là chị em mà…
- Không phải chuyện đó, hiện tại tôi cũng không biết nên phải giải thích với chi như thế nào…
Trương Dương nóng nãy, nhưng nghĩ rồi hắn cũng vẫn thẳng thắn mà nói với cô.
- Tôi là… sợ có sát thủ nữa. Nếu bọn họ ở bên ngoài, lại biết thêm rằng chúng ta đang ở lầu hai thì bọn họ có khả năng đang bò lên đây.
- Sát thủ?
Bên trong Dương Tĩnh vừa nghe, theo bản năng mà nhìn thẳng về cái cửa sổ, tuy rằng đã có khung chắn khá dày nhưng thế nào từ bên ngoài nhìn cũng có chút cảm giác lờ mờ. Thân mình cô không khỏi khẽ run lên, lúc này bị mất điện, một cánh cửa cũng hé mở.
- Nhưng mà… tôi còn chưa có tắm xong, cậu…
Dương Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn, lúc này ánh mắt cô đã bắt đầu thích ứng với bóng đêm cho nên có thể mơ mơ hồ hồ thấy được thân thể lõa lồ của chính mình. Nếu mà Trương Dương vào trong này thật thì có khác nào để hắn nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể trống trơn của cô bây giờ?
- Thời gian cấp bách… chị Tĩnh!
Trương Dương ở bên ngoài phòng tắm hiển nhiên không rõ được tình trạng bên trong của Dương Tĩnh lúc này. Tự nhiên hắn cũng có chút nóng vội, thời gian cắt điện cũng đã hơn một phút đồng hồ rồi, bọn sát thủ nếu có chắc cũng đã bắt đầu hành động rồi đây.
- Vậy… vậy được rồi, cậu vào đi…
Dương Tĩnh khẽ cắn môi, dù sao hiện tại cũng tối đen như mực có nhìn cũng không thấy rõ được, mà mình với hắn thì… cũng coi như đã từng có tiếp xúc thân mật rồi, cô thuận tay với lấy chiếc khăn lớn bên cạnh bồn tắm, bước ra khỏi bồn tắm lớn mà quấn quanh thân mình. Cô xoay người, đưa tay ra cửa phòng tắm mở cửa cho Trương Dương, cửa vừa mở liền lùa vào một trận gió lạnh khiến cô không khỏi run rẩy thân mình một hồi, chiếc khăn quấn trên người cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Còn về phía Trương Dương, vừa rồi thật sự cuống lên, trong lòng không có chút ý tưởng dư thừa nào nên cũng không hề nghĩ tới hiện tại cửa vừa mở ra liền đập vào mắt hắn một thân hình trắng như tuyết. Tuy rằng bốn bề tối đen như mực khiến hắn không thể nhìn rõ ràng toàn bộ nhưng tổng thể hình dáng cô thì hắn vẫn nhìn rất rõ. Đôi núi non to lớn, vòng eo mảnh khảnh, tuy rằng nửa người dưới của cô đã được che chắn bởi chiếc khăn quấn, nhưng cái kiểu nửa che nửa đậy mê người như thế này tức khắc khiến hắn mơ mộng miên man, cậu nhỏ phía dưới của hắn nhanh chóng theo cơn dục hỏa vừa bùng phát ngỏng dậy.
- Không được nhìn…
Trong bóng tối, Dương Tĩnh không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt tuyệt mỹ của cô. Đêm hôm trước cô và hắn có những chuyện đến như vậy là vì nguyên nhân bởi rượu mà thôi, còn bây giờ cô hoàn toàn bình thường.
Trương Dương toát mồ hôi một trận, cố gắng kìm nén cơn dục hỏa vừa nhen nhóm cháy lên trong nội tâm, chính hắn muốn vào là để phòng bị bọn sát thủ mà.
- Chị Tĩnh, tôi không nhìn. Chị mau chóng mặc lại quần áo chỉnh tề đi, tôi không nhìn chút nào…
- Nhưng mà… trên người tôi lúc này toàn là bọt thôi mà.
Vẻ mặt Dương Tĩnh e lệ, chính cô ban nãy vẫn còn đang tắm dở dang cho nên lúc này trên người phủ đầy bọt xà phòng, đặc biệt là dầu gội đầu còn đang dính đầy tóc, làm thế nào có thể mặc đồ được chứ.
Trương Dương nhìn nhìn cửa sổ, suy nghĩ một lát hắn thật cẩn thận vén nhẹ màn che cửa sổ liếc mắt ra bên ngoài một cái, tựa hồ bên ngoài không có động tĩnh gì, phía xa chỉ một màu tối đen mới quay đầu lại nói:
- Chị Tĩnh, vậy… chị mau tắm nốt đi, tôi sẽ không nhìn lén.
Hắn lại nhìn nhìn phía bên ngoài không có chút động tĩnh gì, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
- Bên ngoài đó có ai không?
Dương Tĩnh nhìn nhìn Trương Dương ngó tới ngó lui ra bên ngoài cửa sổ, một tay đóng kỹ lại cửa phòng tắm, một tay khác kéo chiếc khăn cuốn lấy cơ thể xích lên trên một chút, che khuất đi cặp núi non tuyết trắng của cô, do dự hỏi hắn.
- Dường như là không có động tĩnh gì, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy, cẩn thận vẫn hơn.
Trương Dương buông tấm màn che xuống.
- Chị Tĩnh mau tắm cho xong đi!
- Ừ!
Dương Tĩnh nghĩ nghĩ, chuyên ngày hôm nay bị cắt điện thật sự là có chút kỳ quái, nhà cô chưa từng trải qua những chuyện thế này bao giờ. Lại thêm thời gian gần đây, Trương Dương nhiều lần bị tập kích đi tập kích lại cho nên trong lòng cô cũng cảm thấy có điều kỳ quặc, chưa biết chừng có sát thủ thực sự ấy chứ.
Lại nói là chính cô cũng có chút sợ bóng tối, đặc biệt là hiện tại phải ở một mình trong căn nhà trống, cho dù không phải là sát thủ mà chỉ là một tên háo sắc nào đó đến thì thật cô không biết phải làm thế nào.
- Không được nhìn lén đâu đấy!
Dương Tĩnh nghĩ xong lại dặn dò Trương Dương, nói.
- Tuyệt đối không nhìn!
Đúng là phòng tắm của gia đình giàu sang có khác, chiều rộng không thua kém gì so với nửa căn phòng ngủ lớn cả, vừa mới nhìn lướt qua trong đây không có thiếu thứ gì, nào là bồn tắm lớn, vòi hoa sen, nào là bồn rửa tay, rèm thay quần áo, khăn lau người,… thậm chí còn có cả một chiếc TV LED chống thấm nước treo trên vách tường nữa.
- Ừ, vậy mới là em trai tốt của tôi!
Dương Tĩnh đưa mắt liếc nhìn phía sau lưng Trương Dương một cái, cắn cắn đôi môi hồng nhuận anh đào của mình, sau một chút do dự vươn tay tháo bỏ chiếc khăn quấn quanh người, lại một lần nữa bước vào trong chiếc bồn tắm lớn.
Nơi này chính là khu dân cư, lại là khu phố cao cấp như vậy chắc chắn đã được bố trí máy phát điện dự phòng, theo lý thường thì không thể có chuyện bị ngắt điện, cho nên tính toán khả năng là bọn sát thủ lại tới nữa là rất lớn. Trương Dương trước cũng xem không ít phim hành động mà bọn sát thủ trước tiên sẽ ngắt điện, rồi thừa dịp trong khoảnh khắc mịt mù không ai thấy liền ra tay với mục tiêu.
Trong lòng Trương Dương hận thấu xương Bát Hắc đào, đám người đó cả ngày không dứt quấy rầy khiến cho hắn nín nghẹn nhiều rồi. Cứ để thế này thêm nữa cũng không phải là biện pháp, hắn nghĩ bụng chắc chắn phải nghĩ ra cái biện pháp khác cho tốt. Chờ sau khi khôi phục điểm tích phân về số dương rồi hắn sẽ từ từ mà tính biện pháp xử lý, mặc dù không có khả năng giải quyết dứt điểm một lần, những trước nhất cũng phải khiến cho bọn chúng đớn đau một phen.
Hắn không dám trì hoãn thêm chút nào, ngay lập tức xoay người rời khỏi giường, tiến thẳng đến phòng tắm bên cạnh.
- Chị Tĩnh…
Dù sao trong phòng không người Trương Dương lớn tiếng hô như vậy cũng có ích, thứ nhất là chi Dương Tĩnh thêm can đảm, thứ hai là nếu có sát thủ thật thì cũng có thể thu hút sự chú ý của bọn chúng, không cho chúng đánh tới Dương Tĩnh trước.
- Dương tử, cậu… Cậu đến cửa phòng tắm canh chừng cho tôi trong chốc lát đi.
Dương Tĩnh ở bên trong đáp vọng ra, giọng nói cô giờ đây như ẩn dấu một nét run run như là có chút sợ hãi.
- Vâng.
Trương Dương nhanh chóng đáp lời, một bên cũng nâng cao cảnh giác mà quan sát bốn phía, bên ngoài phòng tắm là hành lang dài, không có cửa sổ linh tinh gì, chỗ ngoặt duy nhất là lối lên xuống thang lầu. Như vậy, nếu có sát thủ thật thì chỉ có hai loại khả năng, hoặc là chúng đi lên từ cửa thang lầu, hoặc là từ chính… cửa sổ phòng tắm!
Nếu đi thang lầu thì hiển nhiên có chút không hợp lý, hai người bọn họ ngay sau khi vào cửa đã khóa cửa chính lại, trừ phi là có người gắn thuốc nổ vào cửa chứ không thì không thể vào được. Nếu thật sự có sát thủ thì chỉ còn có một khả năng duy nhất chính là chúng sẽ vào bằng cửa sổ. Vừa rồi Dương Tĩnh ở bên trong tắm rửa, đương nhiên có bật đèn cho nên chắc chắn trở thành mục tiêu của chúng.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn không khỏi có chút sốt ruột. Nếu thật sự có sát thủ thì phiền phức lớn…
- Chị Tĩnh, chị… chị có thể mở cửa hay không?
Đã nghĩ như vậy rồi, hắn không có nghĩ thêm nữa, trực tiếp mở miệng hỏi cuống cuồng.
- Hả…
Dương Tĩnh hiển nhiên bị cái ý tưởng đó của Trương Dương khiến cho không biết phải làm sao.
- Dương tử, không được có ý kiến gì với tôi đâu. Chúng ta là chị em mà…
- Không phải chuyện đó, hiện tại tôi cũng không biết nên phải giải thích với chi như thế nào…
Trương Dương nóng nãy, nhưng nghĩ rồi hắn cũng vẫn thẳng thắn mà nói với cô.
- Tôi là… sợ có sát thủ nữa. Nếu bọn họ ở bên ngoài, lại biết thêm rằng chúng ta đang ở lầu hai thì bọn họ có khả năng đang bò lên đây.
- Sát thủ?
Bên trong Dương Tĩnh vừa nghe, theo bản năng mà nhìn thẳng về cái cửa sổ, tuy rằng đã có khung chắn khá dày nhưng thế nào từ bên ngoài nhìn cũng có chút cảm giác lờ mờ. Thân mình cô không khỏi khẽ run lên, lúc này bị mất điện, một cánh cửa cũng hé mở.
- Nhưng mà… tôi còn chưa có tắm xong, cậu…
Dương Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn, lúc này ánh mắt cô đã bắt đầu thích ứng với bóng đêm cho nên có thể mơ mơ hồ hồ thấy được thân thể lõa lồ của chính mình. Nếu mà Trương Dương vào trong này thật thì có khác nào để hắn nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể trống trơn của cô bây giờ?
- Thời gian cấp bách… chị Tĩnh!
Trương Dương ở bên ngoài phòng tắm hiển nhiên không rõ được tình trạng bên trong của Dương Tĩnh lúc này. Tự nhiên hắn cũng có chút nóng vội, thời gian cắt điện cũng đã hơn một phút đồng hồ rồi, bọn sát thủ nếu có chắc cũng đã bắt đầu hành động rồi đây.
- Vậy… vậy được rồi, cậu vào đi…
Dương Tĩnh khẽ cắn môi, dù sao hiện tại cũng tối đen như mực có nhìn cũng không thấy rõ được, mà mình với hắn thì… cũng coi như đã từng có tiếp xúc thân mật rồi, cô thuận tay với lấy chiếc khăn lớn bên cạnh bồn tắm, bước ra khỏi bồn tắm lớn mà quấn quanh thân mình. Cô xoay người, đưa tay ra cửa phòng tắm mở cửa cho Trương Dương, cửa vừa mở liền lùa vào một trận gió lạnh khiến cô không khỏi run rẩy thân mình một hồi, chiếc khăn quấn trên người cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Còn về phía Trương Dương, vừa rồi thật sự cuống lên, trong lòng không có chút ý tưởng dư thừa nào nên cũng không hề nghĩ tới hiện tại cửa vừa mở ra liền đập vào mắt hắn một thân hình trắng như tuyết. Tuy rằng bốn bề tối đen như mực khiến hắn không thể nhìn rõ ràng toàn bộ nhưng tổng thể hình dáng cô thì hắn vẫn nhìn rất rõ. Đôi núi non to lớn, vòng eo mảnh khảnh, tuy rằng nửa người dưới của cô đã được che chắn bởi chiếc khăn quấn, nhưng cái kiểu nửa che nửa đậy mê người như thế này tức khắc khiến hắn mơ mộng miên man, cậu nhỏ phía dưới của hắn nhanh chóng theo cơn dục hỏa vừa bùng phát ngỏng dậy.
- Không được nhìn…
Trong bóng tối, Dương Tĩnh không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt tuyệt mỹ của cô. Đêm hôm trước cô và hắn có những chuyện đến như vậy là vì nguyên nhân bởi rượu mà thôi, còn bây giờ cô hoàn toàn bình thường.
Trương Dương toát mồ hôi một trận, cố gắng kìm nén cơn dục hỏa vừa nhen nhóm cháy lên trong nội tâm, chính hắn muốn vào là để phòng bị bọn sát thủ mà.
- Chị Tĩnh, tôi không nhìn. Chị mau chóng mặc lại quần áo chỉnh tề đi, tôi không nhìn chút nào…
- Nhưng mà… trên người tôi lúc này toàn là bọt thôi mà.
Vẻ mặt Dương Tĩnh e lệ, chính cô ban nãy vẫn còn đang tắm dở dang cho nên lúc này trên người phủ đầy bọt xà phòng, đặc biệt là dầu gội đầu còn đang dính đầy tóc, làm thế nào có thể mặc đồ được chứ.
Trương Dương nhìn nhìn cửa sổ, suy nghĩ một lát hắn thật cẩn thận vén nhẹ màn che cửa sổ liếc mắt ra bên ngoài một cái, tựa hồ bên ngoài không có động tĩnh gì, phía xa chỉ một màu tối đen mới quay đầu lại nói:
- Chị Tĩnh, vậy… chị mau tắm nốt đi, tôi sẽ không nhìn lén.
Hắn lại nhìn nhìn phía bên ngoài không có chút động tĩnh gì, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
- Bên ngoài đó có ai không?
Dương Tĩnh nhìn nhìn Trương Dương ngó tới ngó lui ra bên ngoài cửa sổ, một tay đóng kỹ lại cửa phòng tắm, một tay khác kéo chiếc khăn cuốn lấy cơ thể xích lên trên một chút, che khuất đi cặp núi non tuyết trắng của cô, do dự hỏi hắn.
- Dường như là không có động tĩnh gì, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy, cẩn thận vẫn hơn.
Trương Dương buông tấm màn che xuống.
- Chị Tĩnh mau tắm cho xong đi!
- Ừ!
Dương Tĩnh nghĩ nghĩ, chuyên ngày hôm nay bị cắt điện thật sự là có chút kỳ quái, nhà cô chưa từng trải qua những chuyện thế này bao giờ. Lại thêm thời gian gần đây, Trương Dương nhiều lần bị tập kích đi tập kích lại cho nên trong lòng cô cũng cảm thấy có điều kỳ quặc, chưa biết chừng có sát thủ thực sự ấy chứ.
Lại nói là chính cô cũng có chút sợ bóng tối, đặc biệt là hiện tại phải ở một mình trong căn nhà trống, cho dù không phải là sát thủ mà chỉ là một tên háo sắc nào đó đến thì thật cô không biết phải làm thế nào.
- Không được nhìn lén đâu đấy!
Dương Tĩnh nghĩ xong lại dặn dò Trương Dương, nói.
- Tuyệt đối không nhìn!
Đúng là phòng tắm của gia đình giàu sang có khác, chiều rộng không thua kém gì so với nửa căn phòng ngủ lớn cả, vừa mới nhìn lướt qua trong đây không có thiếu thứ gì, nào là bồn tắm lớn, vòi hoa sen, nào là bồn rửa tay, rèm thay quần áo, khăn lau người,… thậm chí còn có cả một chiếc TV LED chống thấm nước treo trên vách tường nữa.
- Ừ, vậy mới là em trai tốt của tôi!
Dương Tĩnh đưa mắt liếc nhìn phía sau lưng Trương Dương một cái, cắn cắn đôi môi hồng nhuận anh đào của mình, sau một chút do dự vươn tay tháo bỏ chiếc khăn quấn quanh người, lại một lần nữa bước vào trong chiếc bồn tắm lớn.
/292
|