Trên đài ngắm cảnh của biệt thự Oa Cư năm tầng, Kiều Vân Phong cùng Trương Dương đứng hóng gió, hai người bất động cũng đã được vài giờ.
Mai Ninh mùa đông, gió lạnh phương Bắc thổi vèo vèo, nhưng lúc này đây một bác già một trai trẻ vẫn ngồi im trong gió y như cũ, người không biết chuyện thế nào cũng tưởng rằng chắc chắn hai người này bị điên.
Kiều Vân Phong nhấc lên một cái chén, từ từ rót trà từ trong ấm vào cốc, mà lúc này nước trà trong ấm trà đã lạnh như băng rồi, nhưng dường như ông cũng không có nửa phần cảm giác lạnh đấy, bưng chén trà một hơi uống cạn, khẽ híp lại đôi mắt tinh anh mà nhìn chằm chằm Trương Dương, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Có biết vì sao cậu lại ngồi ở đây bây giờ không?
Trương Dương nhìn Kiều Vân Phong trước mắt, đúng là cha vợ tương lai có khác, dung mạo so với Kiều Hi Nhi cũng có vài phần rất giống nhau, làn da trắng ngần, hàng lông mày tinh mịn, hai mắt bình tĩnh, nhìn khuôn mặt cũng khiến cho người ta thấy cảm giác cực kỳ gần gũi.
Thử thách của tướng quân, ngữ khí nói chuyện cùng rất mực bình thản, khiến người ta nghe không có phòng bị được.
Chỉ có điều là Trương Dương không dám trả lời bừa bãi tí ti nào, bởi vì người đàn ông trung niên ngồi trước mắt này chẳng những là cha của Kiều Hi Nhi, mà còn là một người mang trên vai quân hàm tướng quân Sao kim.
Thành thật mà nói, bây giờ rất lạnh, nhất là trong ngày hôm nay hắn đã năm lần làm đại chiến với Hứa Đan Lộ, Cao Kỳ và cả Dương Tĩnh cho nên lúc này thân thể có chút mệt mỏi, lại thêm cơn gió lạnh thoảng qua khiến hắn tưởng chừng thắt lưng mình vẹo đi vậy.
Trương Dương nhìn Kiều Vân Phong, không thể nào câu hỏi của ông có thể trả lời bừa cho được, trong đó hẳn là có ngụ ý. Vì lý gì mà lại khiến mình ngồi đây nói bóng gió?
Muốn là để cho gió thổi làm cho tâm tình minh mẫn sáng suốt? Hay là muốn thử thách chính mình? Mọi khả năng đều có thể, chung quy chắc chắn không phải chỉ là lên đây để ngắm phong cảnh thôi.
Vậy sử dụng trợ giúp hệ thống?
Trương Dương suy nghĩ một hồi, hắn tính dò hỏi hệ thống trợ thủ một chút, nhưng mà đáp lại hắn là câu nói: “để trả lời vấn đề này yêu cầu tiêu hao mười điểm tích phân…” rất chi là không có lợi. Chính hắn hiện tại dư tích phân mới có mười một điểm mà thôi, trừ đi mười tích phân thì chỉ còn lại độc nhất một cây gậy!
- Bác trai hẳn là muốn thử thách Trương Dương cháu giữa gió lạnh rồi.
Hắn nghĩ nghĩ mà đáp.
- Thử thách? Ha ha, mới có chút gió lạnh như thế này đã gọi là thử thách?
Kiều Vân Phong nhìn lại Trương Dương, cười nói:
- Võ thuật của cậu học được như thế nào? Tôi nghe Trần Thiên Hùng nói, về khả năng đánh nhau thì cậu cũng đáng ghờm lắm đấy.
Tướng quân thử thách đối thủ.
Hay nói cách khác, dựa vào thân thủ của bộ đội đặc chủng mà lại còn là thành viên bộ đội đặc chủng ưu tú mà nói thì cho dù là trong băng thiên tuyết địa cũng dám cởi trần mà xuống biển bắt cá, lên núi bắt sói dữ. Cái điều ấy so với chút gió lạnh hiện giờ mà nói nếu là thử thách thì quả là có chút vui đùa quá rồi.
- Tôi nếu là muốn thử thách cậu thì đã sớm kéo cậu đến trong hầm lạnh chưa đá rồi.
Kiều Vân Phong đem cái chén trà tung lên, lại rót tiếp một chén khác, giơ lên, nghiêng mặt nhìn Trương Dương.
- Cậu đoán thử lại một cái!
- Vậy… có lẽ là bác trai muốn cho Trương Dương thực sự tỉnh táo, sáng suốt.
- Tỉnh táo, sáng suốt cái gì nào?
- Cái này thì còn tùy bác trai ạ.
Kiều Vân Phong nghe hắn nói vậy, ha hả cười thích thú, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén trà vừa rót.
- Được rồi. Tôi cũng không muốn ra đòn bí hiểm với cậu, sở dĩ lần này tôi gọi cậu ra đây là bởi vì ngày này của hai mươi bốn năm trước, tôi cũng cùng với cha vợ ngồi tại tầng chót của một biệt thự năm tầng. Cũng như thế này, có một cái bàn, hai cái ghế dựa, hai người ngồi đối diện, nhưng bầu trời khi đó so với bầu trời phương Nam các cậu bây giờ còn lạnh hơn nhiều.
- Đương nhiên, khi đó chúng tôi cũng không phải là uống trà mà là ngồi uống rượu, là rượu lão Bạch năm bảy năm tám độ, trên bàn còn có hai cái bát lớn, hai người cứ như vậy mà uống…
- Uống được hơn nửa bình, hai người cả lời nói lẫn đứng lên cũng không đủ mười câu, ba lít rượu lão Bạch cũng đã nhìn thấy đáy. Tôi vốn là đi cầu hôn, nhưng chỉ có điều nửa chữ cầu hôn cũng chưa nói được.
- Đến lúc không còn chút rượu nào, cha vợ tôi lúc ấy mới hỏi tôi rằng: Cậu nói Kiều gia các cậu xuất thân là gia đình bần nông, truyền thống gia tộc nghiêm khắc, mà nhà chúng tôi lại là gia đình thương nhân nhà giàu không sai, thêm nữa cả gia đình cậu đều nhất mực phản đối chuyện cậu và Diệp Tinh. Như vậy, tôi phải hỏi cậu một vấn đề, cậu dựa vào cái gì để tôi đem con gái bảo bối của mình phó thác cho cậu?
- Cũng giống như hiện tại, tôi đem câu hỏi giống như vậy hỏi cậu, cậu dựa vào cái gì để tôi có thể phó thác con gái tôi cho cậu?
Trương Dương ngẩn ngơ, Kiều Vân Phong nói như vậy khẳng định là trong lòng ông đã có sẵn đáp án. Nếu mình mà không trả lời đúng ý của ông thì mình và Kiều Hi Nhi chẳng phải là không còn đất mà diễn?
Có lẽ hệ thống trợ giúp sẽ có đáp án, nhưng hắn lần này không nghĩ tới việc xin sự trợ giúp hệ thống ấy. Đúng vậy, dựa vào cái gì để ông có thể giao phó con gái yêu quý của ông cho mình? Vì mình có rất nhiều tiền? Rất có quyền? Hay là tổng tài của Công ty Nữ Oa?
Hẳn là không phải mấy thứ này được. Là cái gì thì hắn có cái này tự tin hơn.
- Bởi vì Joyce chỉ có đi theo cháu mới có thể hạnh phúc nhất, những người khác không xứng với cô ấy.
Trương Dương suy nghĩ một hồi, chỉ có cái đáp án này dường như mới là đáp án mà trong lòng hắn muốn. Về phần người ta có thể nói hắn là giả tạo hay không, ngang ngược hay không thì tùy nó đi.
Kiều Vân Phong cười cười, trên mặt tỏ ra vẻ khá hài lòng với cái đáp án vừa rồi, ông lại nâng chén trà một hơi uống sạch, sau đó để chiếc chén xuống rồi nói:
- Làm đàn ông, phải biết tin tưởng lời hứa, tôi tin tưởng cậu lần này.
- Bác trai đồng ý rồi?
Trương Dương không hề nghĩ tới chuyện này lại có thể thuận lợi đến như vậy.
- Không nói là tôi đồng ý hay không, tôi chỉ nói cho cậu biết là tôi không phản đối, về phần có thể giành được về tay mình hay không còn phải chờ xem bản lĩnh của cậu.
- Cám ơn bác trai… Bác thực tiến bộ.
- Vậy ý cậu là Diệp Tinh không như vậy?
Trương Dương toát mồ hôi hột một trận.
- Không phải, cháu không có ý nói như vậy…
- Phải cũng được mà không phải cũng được. Tôi chỉ nghĩ là nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ chỉ cần ăn xong là được.
Kiều Vân Phong nhìn thẳng vào Trương Dương.
- Vậy nên, câu hỏi thứ hai là Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ, cậu định đối đãi với mấy cô ấy như thế nào?
Câu hỏi này Trương Dương không cảm thấy quá bất ngờ, từ khi Hứa Đan Lộ nói là Kiều Vân Phong đi tìm Trần Thiên Hùng thì hắn đoán rằng nếu Kiều Vân Phong đã biết mối quan hệ của hắn và Trần Thiên Hùng, thì mối quan hệ giữa hắn và Hứa Đan Lộ với cả Cao Kỳ như thế nào ông không thể không biết.
- Bác trai cho là cháu nên làm như thế nào bây giờ?
Mình đưa ra đáp án không bằng nhượng lại việc đưa ra đáp án cho người hỏi thì hơn.
- Cậu này lớn mật làm sao.
Kiều Vân Phong tiếp tục nhìn Trương Dương, cười nói.
- Đây có phải là do Kiều Kiều dạy cậu không? Người ta nói không tin tưởng được con gái có khác, quả nhiên ngay cả việc riêng tư của cha mà con bé cũng nói cho cậu. Không sai, năm đó tôi cũng gặp Diệp bá mẫu trước, lúc ấy bên cạnh tôi so với cậu bây giờ cũng không thiếu phụ nữ, nhưng khi tôi đã kết hôn đều đã sắp xếp sạch sẽ.
- Nếu vậy thì bá phụ ạ, khi nào cháu cùng Joyce kết hôn xong cũng sẽ sắp xếp mọi chuyện để cho hai bác vừa lòng.
Trương Dương đương nhiên không nói cho ông biết hắn sẽ phải xử lý như thế nào, hắn cũng không có cách nào nói cho ông biết được.
Kiều Vân Phong chỉ cười cười mà không hỏi thêm điều gì nữa, qua một lát ông mới nói:
- Thực ra, tôi cũng biết rất nhiều vấn đề cậu đưa ra đáp án cho tôi đều là không thực lòng, chẳng qua tôi tin tưởng sự lựa chọn của Kiều Kiều, chứ không phải là vài ba câu ba hoa chích chòe của cậu ngày hôm nay.
Dừng một chút, ông lại mở miệng nói tiếp.
- Lý luận về hai loại dược phẩm Nam Tinh số 1 cùng Linh Quang số 1 đều là do cậu nói ra, chứng tỏ cậu coi như là thiên tài của cả giới sinh vật y học, xứng đôi với Kiều Kiều. Như vậy, cái người tên Bạo Phong Tuyết ấy cũng là cậu phải không?
- Đúng!
- Một cái là lĩnh vực máy tính, một bên là lĩnh vực y học, xét khoảng cách mà nói…thực sự là rất lớn. Cậu làm như thế nào được?
Kiều Vân Phong cau mày bổ sung thêm.
- Ba cái đồ vật mà cậu nghĩ ra đó đều là năng lực hiện hữu thuộc lĩnh vực khoa học kỹ thuật cao. Nếu như là nói đó là thành quả của cả một đội ngũ các nhà nghiên cứu khoa học thì tôi còn có thể tin tưởng được, chứ nếu nói là một người cậu thì chỉ có thể là khi cậu là người ngoài hành tinh.
Mai Ninh mùa đông, gió lạnh phương Bắc thổi vèo vèo, nhưng lúc này đây một bác già một trai trẻ vẫn ngồi im trong gió y như cũ, người không biết chuyện thế nào cũng tưởng rằng chắc chắn hai người này bị điên.
Kiều Vân Phong nhấc lên một cái chén, từ từ rót trà từ trong ấm vào cốc, mà lúc này nước trà trong ấm trà đã lạnh như băng rồi, nhưng dường như ông cũng không có nửa phần cảm giác lạnh đấy, bưng chén trà một hơi uống cạn, khẽ híp lại đôi mắt tinh anh mà nhìn chằm chằm Trương Dương, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Có biết vì sao cậu lại ngồi ở đây bây giờ không?
Trương Dương nhìn Kiều Vân Phong trước mắt, đúng là cha vợ tương lai có khác, dung mạo so với Kiều Hi Nhi cũng có vài phần rất giống nhau, làn da trắng ngần, hàng lông mày tinh mịn, hai mắt bình tĩnh, nhìn khuôn mặt cũng khiến cho người ta thấy cảm giác cực kỳ gần gũi.
Thử thách của tướng quân, ngữ khí nói chuyện cùng rất mực bình thản, khiến người ta nghe không có phòng bị được.
Chỉ có điều là Trương Dương không dám trả lời bừa bãi tí ti nào, bởi vì người đàn ông trung niên ngồi trước mắt này chẳng những là cha của Kiều Hi Nhi, mà còn là một người mang trên vai quân hàm tướng quân Sao kim.
Thành thật mà nói, bây giờ rất lạnh, nhất là trong ngày hôm nay hắn đã năm lần làm đại chiến với Hứa Đan Lộ, Cao Kỳ và cả Dương Tĩnh cho nên lúc này thân thể có chút mệt mỏi, lại thêm cơn gió lạnh thoảng qua khiến hắn tưởng chừng thắt lưng mình vẹo đi vậy.
Trương Dương nhìn Kiều Vân Phong, không thể nào câu hỏi của ông có thể trả lời bừa cho được, trong đó hẳn là có ngụ ý. Vì lý gì mà lại khiến mình ngồi đây nói bóng gió?
Muốn là để cho gió thổi làm cho tâm tình minh mẫn sáng suốt? Hay là muốn thử thách chính mình? Mọi khả năng đều có thể, chung quy chắc chắn không phải chỉ là lên đây để ngắm phong cảnh thôi.
Vậy sử dụng trợ giúp hệ thống?
Trương Dương suy nghĩ một hồi, hắn tính dò hỏi hệ thống trợ thủ một chút, nhưng mà đáp lại hắn là câu nói: “để trả lời vấn đề này yêu cầu tiêu hao mười điểm tích phân…” rất chi là không có lợi. Chính hắn hiện tại dư tích phân mới có mười một điểm mà thôi, trừ đi mười tích phân thì chỉ còn lại độc nhất một cây gậy!
- Bác trai hẳn là muốn thử thách Trương Dương cháu giữa gió lạnh rồi.
Hắn nghĩ nghĩ mà đáp.
- Thử thách? Ha ha, mới có chút gió lạnh như thế này đã gọi là thử thách?
Kiều Vân Phong nhìn lại Trương Dương, cười nói:
- Võ thuật của cậu học được như thế nào? Tôi nghe Trần Thiên Hùng nói, về khả năng đánh nhau thì cậu cũng đáng ghờm lắm đấy.
Tướng quân thử thách đối thủ.
Hay nói cách khác, dựa vào thân thủ của bộ đội đặc chủng mà lại còn là thành viên bộ đội đặc chủng ưu tú mà nói thì cho dù là trong băng thiên tuyết địa cũng dám cởi trần mà xuống biển bắt cá, lên núi bắt sói dữ. Cái điều ấy so với chút gió lạnh hiện giờ mà nói nếu là thử thách thì quả là có chút vui đùa quá rồi.
- Tôi nếu là muốn thử thách cậu thì đã sớm kéo cậu đến trong hầm lạnh chưa đá rồi.
Kiều Vân Phong đem cái chén trà tung lên, lại rót tiếp một chén khác, giơ lên, nghiêng mặt nhìn Trương Dương.
- Cậu đoán thử lại một cái!
- Vậy… có lẽ là bác trai muốn cho Trương Dương thực sự tỉnh táo, sáng suốt.
- Tỉnh táo, sáng suốt cái gì nào?
- Cái này thì còn tùy bác trai ạ.
Kiều Vân Phong nghe hắn nói vậy, ha hả cười thích thú, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén trà vừa rót.
- Được rồi. Tôi cũng không muốn ra đòn bí hiểm với cậu, sở dĩ lần này tôi gọi cậu ra đây là bởi vì ngày này của hai mươi bốn năm trước, tôi cũng cùng với cha vợ ngồi tại tầng chót của một biệt thự năm tầng. Cũng như thế này, có một cái bàn, hai cái ghế dựa, hai người ngồi đối diện, nhưng bầu trời khi đó so với bầu trời phương Nam các cậu bây giờ còn lạnh hơn nhiều.
- Đương nhiên, khi đó chúng tôi cũng không phải là uống trà mà là ngồi uống rượu, là rượu lão Bạch năm bảy năm tám độ, trên bàn còn có hai cái bát lớn, hai người cứ như vậy mà uống…
- Uống được hơn nửa bình, hai người cả lời nói lẫn đứng lên cũng không đủ mười câu, ba lít rượu lão Bạch cũng đã nhìn thấy đáy. Tôi vốn là đi cầu hôn, nhưng chỉ có điều nửa chữ cầu hôn cũng chưa nói được.
- Đến lúc không còn chút rượu nào, cha vợ tôi lúc ấy mới hỏi tôi rằng: Cậu nói Kiều gia các cậu xuất thân là gia đình bần nông, truyền thống gia tộc nghiêm khắc, mà nhà chúng tôi lại là gia đình thương nhân nhà giàu không sai, thêm nữa cả gia đình cậu đều nhất mực phản đối chuyện cậu và Diệp Tinh. Như vậy, tôi phải hỏi cậu một vấn đề, cậu dựa vào cái gì để tôi đem con gái bảo bối của mình phó thác cho cậu?
- Cũng giống như hiện tại, tôi đem câu hỏi giống như vậy hỏi cậu, cậu dựa vào cái gì để tôi có thể phó thác con gái tôi cho cậu?
Trương Dương ngẩn ngơ, Kiều Vân Phong nói như vậy khẳng định là trong lòng ông đã có sẵn đáp án. Nếu mình mà không trả lời đúng ý của ông thì mình và Kiều Hi Nhi chẳng phải là không còn đất mà diễn?
Có lẽ hệ thống trợ giúp sẽ có đáp án, nhưng hắn lần này không nghĩ tới việc xin sự trợ giúp hệ thống ấy. Đúng vậy, dựa vào cái gì để ông có thể giao phó con gái yêu quý của ông cho mình? Vì mình có rất nhiều tiền? Rất có quyền? Hay là tổng tài của Công ty Nữ Oa?
Hẳn là không phải mấy thứ này được. Là cái gì thì hắn có cái này tự tin hơn.
- Bởi vì Joyce chỉ có đi theo cháu mới có thể hạnh phúc nhất, những người khác không xứng với cô ấy.
Trương Dương suy nghĩ một hồi, chỉ có cái đáp án này dường như mới là đáp án mà trong lòng hắn muốn. Về phần người ta có thể nói hắn là giả tạo hay không, ngang ngược hay không thì tùy nó đi.
Kiều Vân Phong cười cười, trên mặt tỏ ra vẻ khá hài lòng với cái đáp án vừa rồi, ông lại nâng chén trà một hơi uống sạch, sau đó để chiếc chén xuống rồi nói:
- Làm đàn ông, phải biết tin tưởng lời hứa, tôi tin tưởng cậu lần này.
- Bác trai đồng ý rồi?
Trương Dương không hề nghĩ tới chuyện này lại có thể thuận lợi đến như vậy.
- Không nói là tôi đồng ý hay không, tôi chỉ nói cho cậu biết là tôi không phản đối, về phần có thể giành được về tay mình hay không còn phải chờ xem bản lĩnh của cậu.
- Cám ơn bác trai… Bác thực tiến bộ.
- Vậy ý cậu là Diệp Tinh không như vậy?
Trương Dương toát mồ hôi hột một trận.
- Không phải, cháu không có ý nói như vậy…
- Phải cũng được mà không phải cũng được. Tôi chỉ nghĩ là nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ chỉ cần ăn xong là được.
Kiều Vân Phong nhìn thẳng vào Trương Dương.
- Vậy nên, câu hỏi thứ hai là Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ, cậu định đối đãi với mấy cô ấy như thế nào?
Câu hỏi này Trương Dương không cảm thấy quá bất ngờ, từ khi Hứa Đan Lộ nói là Kiều Vân Phong đi tìm Trần Thiên Hùng thì hắn đoán rằng nếu Kiều Vân Phong đã biết mối quan hệ của hắn và Trần Thiên Hùng, thì mối quan hệ giữa hắn và Hứa Đan Lộ với cả Cao Kỳ như thế nào ông không thể không biết.
- Bác trai cho là cháu nên làm như thế nào bây giờ?
Mình đưa ra đáp án không bằng nhượng lại việc đưa ra đáp án cho người hỏi thì hơn.
- Cậu này lớn mật làm sao.
Kiều Vân Phong tiếp tục nhìn Trương Dương, cười nói.
- Đây có phải là do Kiều Kiều dạy cậu không? Người ta nói không tin tưởng được con gái có khác, quả nhiên ngay cả việc riêng tư của cha mà con bé cũng nói cho cậu. Không sai, năm đó tôi cũng gặp Diệp bá mẫu trước, lúc ấy bên cạnh tôi so với cậu bây giờ cũng không thiếu phụ nữ, nhưng khi tôi đã kết hôn đều đã sắp xếp sạch sẽ.
- Nếu vậy thì bá phụ ạ, khi nào cháu cùng Joyce kết hôn xong cũng sẽ sắp xếp mọi chuyện để cho hai bác vừa lòng.
Trương Dương đương nhiên không nói cho ông biết hắn sẽ phải xử lý như thế nào, hắn cũng không có cách nào nói cho ông biết được.
Kiều Vân Phong chỉ cười cười mà không hỏi thêm điều gì nữa, qua một lát ông mới nói:
- Thực ra, tôi cũng biết rất nhiều vấn đề cậu đưa ra đáp án cho tôi đều là không thực lòng, chẳng qua tôi tin tưởng sự lựa chọn của Kiều Kiều, chứ không phải là vài ba câu ba hoa chích chòe của cậu ngày hôm nay.
Dừng một chút, ông lại mở miệng nói tiếp.
- Lý luận về hai loại dược phẩm Nam Tinh số 1 cùng Linh Quang số 1 đều là do cậu nói ra, chứng tỏ cậu coi như là thiên tài của cả giới sinh vật y học, xứng đôi với Kiều Kiều. Như vậy, cái người tên Bạo Phong Tuyết ấy cũng là cậu phải không?
- Đúng!
- Một cái là lĩnh vực máy tính, một bên là lĩnh vực y học, xét khoảng cách mà nói…thực sự là rất lớn. Cậu làm như thế nào được?
Kiều Vân Phong cau mày bổ sung thêm.
- Ba cái đồ vật mà cậu nghĩ ra đó đều là năng lực hiện hữu thuộc lĩnh vực khoa học kỹ thuật cao. Nếu như là nói đó là thành quả của cả một đội ngũ các nhà nghiên cứu khoa học thì tôi còn có thể tin tưởng được, chứ nếu nói là một người cậu thì chỉ có thể là khi cậu là người ngoài hành tinh.
/292
|