- Một tuần?
- Vâng. Nếu mà muốn nhanh hơn nữa thì ít nhất cũng phải cho cháu bốn ngày.
Trương Dương khẽ cắn môi nói lại. Bốn mươi điểm tích phân, hiện tại đã có mười một điểm rồi, còn có hai mươi chín tích phân nữa là đủ, nếu là bốn ngày thì mỗi ngày cũng phải cày cố từ bảy đến tám tích phân, mà không phải là bản thân hắn không chịu được mà chỉ sợ là Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ hai cô ấy không chịu nổi. Hơn nữa hắn cũng còn có một lo lắng là sợ cái bộ tài liệu kỹ thuật lần này cũng giống như cái bộ “nâng cấp hệ thống phòng vệ an toàn bậc một” quỷ tha ma bắt kia, bên trong lại còn có các khoa học kỹ thuật tương lai khác thì vừa hao phí tích phân quý giá lại vừa chẳng được lợi ích gì.
Sợ là động cơ còn chưa làm ra được, chính hắn lại vì cái chuyện đó mà chết mất xác rồi.
- Không, không! Không cần nhanh như vậy. Tôi còn tưởng rằng ít ra cũng phải một năm rưỡi hay là hơn nữa kia, không nghĩ tới là một tuần có thể có được một bộ rồi. Có phải là vội vàng quá hay không? Tốt nhất là một tháng đi, nếu một tháng sau cậu có thể giúp tôi làm ra một bộ vật liệu hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm…, không chỉ cần là đời thứ tư thôi cũng được, chỉ cần là có thể để chúng ta có tài liệu sản xuất được hợp kim siêu chịu nhiệt có chất lượng ổn định thì cậu chính là công thần quốc gia, tôi nhất định sẽ giúp cậu thỉnh công!
- Bác trai, thỉnh công hay không cũng không cần thiết, chỉ có điều cháu có một điều kiện…
- Điều kiện gì, cậu cứ nói!
- Đó chính là không được để cho bất kỳ người nào khác biết rằng mấy thứ đó là do cháu cung cấp, kể cả những chuyện buổi tối nay cháu nói với bác.
Trương Dương không ngần ngại nói. Kiều Vân Phong chính là dự bị cha vợ của hắn, hơn nữa còn là sĩ quan cao cấp cho nên mặc dù hắn tiệt lộ một chút ít sự tình hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nếu là để cho người khác biết chuyện thì chính hắn sau này sẽ gặp phiền toán lớn, mà không biết chừng còn bị người ta bổ đầu ra nghiên cứu cũng nên.
- Đơn giản như vậy thôi?
Kiều Vân Phong còn tưởng rằng Trương Dương sẽ mở miệng đòi gả Kiều Hi Nhi cho hắn ngay chứ, không nghĩ tới là hắn lại đề xuất cái yêu cầu đơn giản đến như vậy. Bí mật của Trương Dương hắn, cho dù Trương Dương không có đề cập tới thì ông cũng không bao giờ nói cho người khác biết. Đây chính là con rể bảo bối của ông, nói cho người khác biết có khác gì để cho người khác cướp đoạt đi?!
Vẻ mặt ông tươi cười, liên tục gật đầu nói:
- Những chuyện tối nay cậu nói tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ người nào khác. Chỉ có điều nếu cậu thực sự cung cấp tài liệu công nghệ kỹ thuật hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm mà muốn thưởng cái gì cũng chưa chịu nói thì như vậy cũng không được. Dầu gì cũng là con rể Kiều Vân Phong ta, tôi cũng không thể nhìn con rể mình chịu thiệt thòi được…
Lúc này, hắn đã đem dự bị con rể trực tiếp biến thành con rể.
Trong lòng Trương Dương mừng thầm nhưng thanh sắc trên mặt vẫn cố tỏ ra không thay đổi gì, mở miệng nói rằng:
- Bác trai, chỉ cần bác không phản đối cháu ở cùng một chỗ với Joyce chau đã phải cảm ơn muôn phần rồi. Về chuyện sẽ được thưởng những cái gì mà nói, thì đối với cháu không đáng kể chút nào.
- Thôi được, vậy đến lúc đó rồi nói sau.
Lúc này Kiều Vân Phong xúc động đến nỗi không biết nói gì cho phải. Đến lúc này, chỉ cần có được một bộ tài liệu sản xuất hợp kim niken siêu chịu nhiệt thì chẳng những đã có thể thuận lợi nâng cao tỷ trọng sản xuất động cơ trong nước, mà còn có thể khiến cho phi cơ chiến đấu của đất nước Hoa Hạ này ngày sau có thể so sánh với các loại phi cơ chiến đấu khác của các quốc gia tiên tiến phương Tây, có khi những cái đó cũng không sánh kịp ấy chứ.
Dưới lầu, nhóm nữ chủ nhân Oa Cư đang căng thẳng tụ họp lại cũng một chỗ. Sự việc Kiều Vân Phong đến đây chẳng những khiến cho đương sự là Kiều Hi Nhi căng thẳng vô cùng mà ngay cả hai người Hứa Đan Lộ cùng với Cao Kỳ sốt ruột không kém.
Hai người bọn họ sớm đã coi Kiều Hi Nhi như chị em một nhà, cũng rất rõ ràng tầm quan trọng của Kiều Hi Nhi đối với Trương Dương.
Mà Kiều gia nhà cô là gia tộc như thế nào, các cô cũng hiển nhiên biết được, đương nhiên bọn họ không có khả năng là sẽ đồng ý một Trương Dương phong lưu phóng đãng mà lại còn có hai người bạn gái bình dân nữa.
Lý do Kiều Vân Phong đến nơi đây đương nhiên không ai hay biết. Mà hiện tại thời gian hai người nói chuyện trên tầng năm đã lâu đến như vậy, ở dưới lầu chờ đợi nãy giờ khiến cho đám người Kiều Hi Nhi nóng như lửa đốt, chỉ thiếu điều xông thẳng lên tầng năm mà nhìn một cái.
- Kiều Kiều, cô nói cha của cô là một sĩ quan cao cấp đúng không? Nghe nói còn là bộ đội đặc chủng phải không? Ngốc thật, vậy chẳng phải là ông có thể đánh Trương Dương hay sao?
Cao Kỳ vắt ngang tay trước đại meo meo của cô, sắc mặt lo lắng mà nhìn Kiều Hi Nhi.
- Cô nói xem, có khi ông ấy đã đánh cho Dương tử thành tàn phế rồi hay chưa?
- Không thể có chuyện đó đâu, cha của tôi không phải loại người như vậy…
Trong lòng Kiều Hi Nhi cũng lo sợ bất an mà nói rằng bởi thực ra trong lòng cô cũng có suy nghĩ như vậy. Cô còn nhớ rõ hồi bé, thời cô còn đi học bị một bạn nam sinh cùng trường bắt nạt, kết quả là cha cô trực tiếp dẫn theo một đám người đến thẳng trước cửa nhà người ta…
Thời gian học trung học, nghe nói chính cô bị một nam học sinh khác theo đuôi rất chặt, cha cô mới chỉ nghe nói có vậy đã tự mình xin nghỉ phép từ trong doanh trại nhanh chóng trở về ngăn chặn tên học sinh đó, cùng không biết ông đã dùng đến cách gì chỉ biết là từ ngay hôm sau thì tên nam học sinh đó trực tiếp chuyển trường rồi.
Mà lúc này, thôi thì đành rằng cha cô lúc đầu cũng không có nói gì với cô, cho nên cũng không chắc chắn được điều gì. Nhưng nhỡ mà Dương tử kia nhỡ ra lại nói là cô cùng với hắn đã làm những chuyện đó thì có khi ông đánh gãy chân hắn cũng chưa biết chừng.
Có điều là đúng lúc các coo còn đang lo lắng miên man, thậm chí Cao Kỳ còn đã đi kiếm về cả chiếc băng-ca thì Kiều Vân Phong cùng Trương Dương lại kề vai sát cánh giống như anh em thân thiết lâu ngày mới gặp khoác tay nhau đi xuống lầu.
Ba người Kiều Hi Nhi hóa đá ngay tại trận, nhất là Kiều Hi Nhi lúc này trong lòng cô còn đang băn khoăn không biết làm thế nào để khiến mối quan hệ giữa cha cô và Trương Dương cho tốt, chứ không hề nghĩ rằng hai người lại có thể hòa thuận như thế kia mà cùng nhau đi xuống đây được.
- Cha à, cha không làm gì Trương Dương đấy chứ?
Hai mắt Kiều Hi Nhi dừng lại hẳn trên người Trương Dương, ngắm tới ngắm lui như thể tìm kiếm trên người hắn xem có thiếu cái linh kiện nào hay không vậy.
- Nói cái gì thế… Cha có thể làm gì hắn đây?
Kiều Vân Phong bị chính con gái bảo bối của ông nói vậy liền tức giận thiếu chút nữa hộc máu mồm. Cha của con gì thì gì cũng đã có tuổi, xương cốt cũng gọi là đã xuống cấp ít nhiều rồi, mà cái tên Trương Dương này thì đánh nhau dữ dằn thế nào con cũng đã biết, hiện tại lại còn nói ngược vừa nhìn đã hỏi hắn có chuyện gì hay không mà không phải là hỏi cha của con có vấn đề gì hay không sao?
Quả nhiên là con gái đại bất trung mà, ông đưa cánh tay ra phía ngoài vẫy vẫy.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Kiều Hi Nhi sau khi xác nhận lại một chút cũng thấy trên người Trương Dương còn không có thiếu đi một cái linh kiện nào, cũng nhẹ nhàng buông lỏng ánh mắt và trong lòng như thể buông xuống được một tảng đá lớn vậy.
- Hừ, xem ra Kiều Kiêu con thực không hy vọng cha đến đây rồi, vậy thôi, đêm nay cha cũng không ở lại nơi này thêm nữa để tránh gây trở ngại tới các con.
Vẻ mặt Kiều Vân Phong xem ra khá tức giận, liếc mắt nhìn Kiều Hi Nhi mà nói.
- Ồ, cha à, nếu đã muộn thế này rồi thì cha cứ ở lại đây một tối đi mà.
Kiều Hi Nhi nghe được giọng điệu của cha cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem ra cửa ải đầu tiên đã qua được, giờ phút này toàn bộ tâm tư của cô đều đã đặt hết lên người Trương Dương, tên tiểu tử thối này như thế nào lại có thể hòa hoãn với cha cô đến như vậy, nhất định phải truy hỏi một phen mới được.
Kiều Vân Phong không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, rõ ràng con gái ông không muốn ông ở lại, giờ lại nói là có thể lưu lại một tối, có khác nào là đuổi khách đi đâu. Nhưng mà ông cũng không phải là không biết suy nghĩ, nghe nói tất cả nữ nhân ở đây đều là mỹ nữ cả, giờ mà chính một Đại lão gia như ông ở lại đây thì sẽ xảy ra chuyện gì không ai đoán được, hơn nữa chính ông cũng muốn ngay lập tức trở về đơn vị mà tính toán lại một chút, kỹ thuật công nghệ vật liệu hợp kim nhôm niken đời thứ năm này chính là một bước nhảy vọt, khẳng định còn có rất nhiều công việc nền tảng cần phải làm.
- Được rồi…
Kiều Vân Phong lại nhìn nhìn Trương Dương, cười tủm tỉm mà nói rằng.
- Trương Dương này, nhất thiết là phải nhớ rõ giao hẹn giữa hai chúng ta đấy.
- Yên tâm đi, bác trai!
Kiều Hi Nhi không nói được thêm điều gì, nhìn cha cô vừa cất bước ra khỏi cửa liền lập tức tóm lấy Trương Dương mà tra hỏi:
- Anh… anh đã nói chuyện gì với cha em?
- Muốn biết sao?
Trương Dương nhìn chăm chăm núi non nổi lên trước ngực cô.
- Linh tinh!
Kiều Hi Nhi nhìn một bên Hứa Đan Lộ cùng Cao Kỳ, nghĩ nghĩ nhưng cũng không đành buông tha suy nghĩ phải tra hỏi đến cùng.
- Mau nói cho em biết, nếu không nói anh sẽ không có điểm tâm mà ăn đâu.
- Không được, trừ khi em bằng lòng với anh một điều kiện.
Dầu gì cũng là lấy bốn mươi điểm tích phân ra để đổi, cũng đủ để khiến hắn đau lòng một trận rồi, vậy là phải đại chiến hơn mười tràng chứ ít gì…
- Điều kiện gì?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn ánh mắt mê đắm của hắn, biết chắc là người này không có cái yêu cầu đứng đắn gì, nhưng mà cô thực sự là rất muốn biết đáp án.
- Vâng. Nếu mà muốn nhanh hơn nữa thì ít nhất cũng phải cho cháu bốn ngày.
Trương Dương khẽ cắn môi nói lại. Bốn mươi điểm tích phân, hiện tại đã có mười một điểm rồi, còn có hai mươi chín tích phân nữa là đủ, nếu là bốn ngày thì mỗi ngày cũng phải cày cố từ bảy đến tám tích phân, mà không phải là bản thân hắn không chịu được mà chỉ sợ là Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ hai cô ấy không chịu nổi. Hơn nữa hắn cũng còn có một lo lắng là sợ cái bộ tài liệu kỹ thuật lần này cũng giống như cái bộ “nâng cấp hệ thống phòng vệ an toàn bậc một” quỷ tha ma bắt kia, bên trong lại còn có các khoa học kỹ thuật tương lai khác thì vừa hao phí tích phân quý giá lại vừa chẳng được lợi ích gì.
Sợ là động cơ còn chưa làm ra được, chính hắn lại vì cái chuyện đó mà chết mất xác rồi.
- Không, không! Không cần nhanh như vậy. Tôi còn tưởng rằng ít ra cũng phải một năm rưỡi hay là hơn nữa kia, không nghĩ tới là một tuần có thể có được một bộ rồi. Có phải là vội vàng quá hay không? Tốt nhất là một tháng đi, nếu một tháng sau cậu có thể giúp tôi làm ra một bộ vật liệu hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm…, không chỉ cần là đời thứ tư thôi cũng được, chỉ cần là có thể để chúng ta có tài liệu sản xuất được hợp kim siêu chịu nhiệt có chất lượng ổn định thì cậu chính là công thần quốc gia, tôi nhất định sẽ giúp cậu thỉnh công!
- Bác trai, thỉnh công hay không cũng không cần thiết, chỉ có điều cháu có một điều kiện…
- Điều kiện gì, cậu cứ nói!
- Đó chính là không được để cho bất kỳ người nào khác biết rằng mấy thứ đó là do cháu cung cấp, kể cả những chuyện buổi tối nay cháu nói với bác.
Trương Dương không ngần ngại nói. Kiều Vân Phong chính là dự bị cha vợ của hắn, hơn nữa còn là sĩ quan cao cấp cho nên mặc dù hắn tiệt lộ một chút ít sự tình hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nếu là để cho người khác biết chuyện thì chính hắn sau này sẽ gặp phiền toán lớn, mà không biết chừng còn bị người ta bổ đầu ra nghiên cứu cũng nên.
- Đơn giản như vậy thôi?
Kiều Vân Phong còn tưởng rằng Trương Dương sẽ mở miệng đòi gả Kiều Hi Nhi cho hắn ngay chứ, không nghĩ tới là hắn lại đề xuất cái yêu cầu đơn giản đến như vậy. Bí mật của Trương Dương hắn, cho dù Trương Dương không có đề cập tới thì ông cũng không bao giờ nói cho người khác biết. Đây chính là con rể bảo bối của ông, nói cho người khác biết có khác gì để cho người khác cướp đoạt đi?!
Vẻ mặt ông tươi cười, liên tục gật đầu nói:
- Những chuyện tối nay cậu nói tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ người nào khác. Chỉ có điều nếu cậu thực sự cung cấp tài liệu công nghệ kỹ thuật hợp kim niken siêu chịu nhiệt đời thứ năm mà muốn thưởng cái gì cũng chưa chịu nói thì như vậy cũng không được. Dầu gì cũng là con rể Kiều Vân Phong ta, tôi cũng không thể nhìn con rể mình chịu thiệt thòi được…
Lúc này, hắn đã đem dự bị con rể trực tiếp biến thành con rể.
Trong lòng Trương Dương mừng thầm nhưng thanh sắc trên mặt vẫn cố tỏ ra không thay đổi gì, mở miệng nói rằng:
- Bác trai, chỉ cần bác không phản đối cháu ở cùng một chỗ với Joyce chau đã phải cảm ơn muôn phần rồi. Về chuyện sẽ được thưởng những cái gì mà nói, thì đối với cháu không đáng kể chút nào.
- Thôi được, vậy đến lúc đó rồi nói sau.
Lúc này Kiều Vân Phong xúc động đến nỗi không biết nói gì cho phải. Đến lúc này, chỉ cần có được một bộ tài liệu sản xuất hợp kim niken siêu chịu nhiệt thì chẳng những đã có thể thuận lợi nâng cao tỷ trọng sản xuất động cơ trong nước, mà còn có thể khiến cho phi cơ chiến đấu của đất nước Hoa Hạ này ngày sau có thể so sánh với các loại phi cơ chiến đấu khác của các quốc gia tiên tiến phương Tây, có khi những cái đó cũng không sánh kịp ấy chứ.
Dưới lầu, nhóm nữ chủ nhân Oa Cư đang căng thẳng tụ họp lại cũng một chỗ. Sự việc Kiều Vân Phong đến đây chẳng những khiến cho đương sự là Kiều Hi Nhi căng thẳng vô cùng mà ngay cả hai người Hứa Đan Lộ cùng với Cao Kỳ sốt ruột không kém.
Hai người bọn họ sớm đã coi Kiều Hi Nhi như chị em một nhà, cũng rất rõ ràng tầm quan trọng của Kiều Hi Nhi đối với Trương Dương.
Mà Kiều gia nhà cô là gia tộc như thế nào, các cô cũng hiển nhiên biết được, đương nhiên bọn họ không có khả năng là sẽ đồng ý một Trương Dương phong lưu phóng đãng mà lại còn có hai người bạn gái bình dân nữa.
Lý do Kiều Vân Phong đến nơi đây đương nhiên không ai hay biết. Mà hiện tại thời gian hai người nói chuyện trên tầng năm đã lâu đến như vậy, ở dưới lầu chờ đợi nãy giờ khiến cho đám người Kiều Hi Nhi nóng như lửa đốt, chỉ thiếu điều xông thẳng lên tầng năm mà nhìn một cái.
- Kiều Kiều, cô nói cha của cô là một sĩ quan cao cấp đúng không? Nghe nói còn là bộ đội đặc chủng phải không? Ngốc thật, vậy chẳng phải là ông có thể đánh Trương Dương hay sao?
Cao Kỳ vắt ngang tay trước đại meo meo của cô, sắc mặt lo lắng mà nhìn Kiều Hi Nhi.
- Cô nói xem, có khi ông ấy đã đánh cho Dương tử thành tàn phế rồi hay chưa?
- Không thể có chuyện đó đâu, cha của tôi không phải loại người như vậy…
Trong lòng Kiều Hi Nhi cũng lo sợ bất an mà nói rằng bởi thực ra trong lòng cô cũng có suy nghĩ như vậy. Cô còn nhớ rõ hồi bé, thời cô còn đi học bị một bạn nam sinh cùng trường bắt nạt, kết quả là cha cô trực tiếp dẫn theo một đám người đến thẳng trước cửa nhà người ta…
Thời gian học trung học, nghe nói chính cô bị một nam học sinh khác theo đuôi rất chặt, cha cô mới chỉ nghe nói có vậy đã tự mình xin nghỉ phép từ trong doanh trại nhanh chóng trở về ngăn chặn tên học sinh đó, cùng không biết ông đã dùng đến cách gì chỉ biết là từ ngay hôm sau thì tên nam học sinh đó trực tiếp chuyển trường rồi.
Mà lúc này, thôi thì đành rằng cha cô lúc đầu cũng không có nói gì với cô, cho nên cũng không chắc chắn được điều gì. Nhưng nhỡ mà Dương tử kia nhỡ ra lại nói là cô cùng với hắn đã làm những chuyện đó thì có khi ông đánh gãy chân hắn cũng chưa biết chừng.
Có điều là đúng lúc các coo còn đang lo lắng miên man, thậm chí Cao Kỳ còn đã đi kiếm về cả chiếc băng-ca thì Kiều Vân Phong cùng Trương Dương lại kề vai sát cánh giống như anh em thân thiết lâu ngày mới gặp khoác tay nhau đi xuống lầu.
Ba người Kiều Hi Nhi hóa đá ngay tại trận, nhất là Kiều Hi Nhi lúc này trong lòng cô còn đang băn khoăn không biết làm thế nào để khiến mối quan hệ giữa cha cô và Trương Dương cho tốt, chứ không hề nghĩ rằng hai người lại có thể hòa thuận như thế kia mà cùng nhau đi xuống đây được.
- Cha à, cha không làm gì Trương Dương đấy chứ?
Hai mắt Kiều Hi Nhi dừng lại hẳn trên người Trương Dương, ngắm tới ngắm lui như thể tìm kiếm trên người hắn xem có thiếu cái linh kiện nào hay không vậy.
- Nói cái gì thế… Cha có thể làm gì hắn đây?
Kiều Vân Phong bị chính con gái bảo bối của ông nói vậy liền tức giận thiếu chút nữa hộc máu mồm. Cha của con gì thì gì cũng đã có tuổi, xương cốt cũng gọi là đã xuống cấp ít nhiều rồi, mà cái tên Trương Dương này thì đánh nhau dữ dằn thế nào con cũng đã biết, hiện tại lại còn nói ngược vừa nhìn đã hỏi hắn có chuyện gì hay không mà không phải là hỏi cha của con có vấn đề gì hay không sao?
Quả nhiên là con gái đại bất trung mà, ông đưa cánh tay ra phía ngoài vẫy vẫy.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Kiều Hi Nhi sau khi xác nhận lại một chút cũng thấy trên người Trương Dương còn không có thiếu đi một cái linh kiện nào, cũng nhẹ nhàng buông lỏng ánh mắt và trong lòng như thể buông xuống được một tảng đá lớn vậy.
- Hừ, xem ra Kiều Kiêu con thực không hy vọng cha đến đây rồi, vậy thôi, đêm nay cha cũng không ở lại nơi này thêm nữa để tránh gây trở ngại tới các con.
Vẻ mặt Kiều Vân Phong xem ra khá tức giận, liếc mắt nhìn Kiều Hi Nhi mà nói.
- Ồ, cha à, nếu đã muộn thế này rồi thì cha cứ ở lại đây một tối đi mà.
Kiều Hi Nhi nghe được giọng điệu của cha cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, xem ra cửa ải đầu tiên đã qua được, giờ phút này toàn bộ tâm tư của cô đều đã đặt hết lên người Trương Dương, tên tiểu tử thối này như thế nào lại có thể hòa hoãn với cha cô đến như vậy, nhất định phải truy hỏi một phen mới được.
Kiều Vân Phong không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, rõ ràng con gái ông không muốn ông ở lại, giờ lại nói là có thể lưu lại một tối, có khác nào là đuổi khách đi đâu. Nhưng mà ông cũng không phải là không biết suy nghĩ, nghe nói tất cả nữ nhân ở đây đều là mỹ nữ cả, giờ mà chính một Đại lão gia như ông ở lại đây thì sẽ xảy ra chuyện gì không ai đoán được, hơn nữa chính ông cũng muốn ngay lập tức trở về đơn vị mà tính toán lại một chút, kỹ thuật công nghệ vật liệu hợp kim nhôm niken đời thứ năm này chính là một bước nhảy vọt, khẳng định còn có rất nhiều công việc nền tảng cần phải làm.
- Được rồi…
Kiều Vân Phong lại nhìn nhìn Trương Dương, cười tủm tỉm mà nói rằng.
- Trương Dương này, nhất thiết là phải nhớ rõ giao hẹn giữa hai chúng ta đấy.
- Yên tâm đi, bác trai!
Kiều Hi Nhi không nói được thêm điều gì, nhìn cha cô vừa cất bước ra khỏi cửa liền lập tức tóm lấy Trương Dương mà tra hỏi:
- Anh… anh đã nói chuyện gì với cha em?
- Muốn biết sao?
Trương Dương nhìn chăm chăm núi non nổi lên trước ngực cô.
- Linh tinh!
Kiều Hi Nhi nhìn một bên Hứa Đan Lộ cùng Cao Kỳ, nghĩ nghĩ nhưng cũng không đành buông tha suy nghĩ phải tra hỏi đến cùng.
- Mau nói cho em biết, nếu không nói anh sẽ không có điểm tâm mà ăn đâu.
- Không được, trừ khi em bằng lòng với anh một điều kiện.
Dầu gì cũng là lấy bốn mươi điểm tích phân ra để đổi, cũng đủ để khiến hắn đau lòng một trận rồi, vậy là phải đại chiến hơn mười tràng chứ ít gì…
- Điều kiện gì?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn ánh mắt mê đắm của hắn, biết chắc là người này không có cái yêu cầu đứng đắn gì, nhưng mà cô thực sự là rất muốn biết đáp án.
/292
|