Trương Dương nhìn cô một cái, trên mặt mỉm cười, hiểu biết về cổ phiếu à? Lời này nếu là câu hỏi của một tháng trước thì chính hắn thật sự là không biết, nhưng sau khi đã học thuật thao túng thị trường chứng khoán cao cấp thì hiện tại cái hắn thiếu chính là tài chính mà thôi, còn đối với những chuyện vận động, diễn biến thị trường như thế nào đối với hắn dễ xơi như ăn cháo vậy.
Hắn tiền đến gần, nhìn thoáng qua màn hình liền hoài nghi hỏi han:
- Tập đoàn Dịch Mậu? Em cho anh xem cổ phiếu chỉ có xu hướng giảm liên tiếp làm gì?
- Vậy anh có biết tập đoàn Dịch Mậu này làm cái gì không?
Trương Dương lắc lắc đầu, thầm nghĩ, mình thì lại không chơi cổ phiếu, cho nên cũng không tất yếu hiểu biết nhiều như vậy.
- Tập đoàn Dịch Mậu là đơn vị công tác trước đây của mẹ Xinh tươi tỷ. Sau khi tư nhân hóa từ tài sản quốc hữu, ông ngoại của Xinh tươi tỷ là người đảm nhận chức quản lý trưởng đầu tiên, đồng thời nắm giữ hơn hai trăm vạn cổ phiếu của tập đoàn Dịch Mậu này. Chừng đó cổ phiếu trải qua tăng giảm mấy năm nay, cho đến hiện tại khi thuộc về tay Xinh tươi tỷ đã là năm trăm vạn cổ phiếu. Bốn ngày trước, không, giờ thì là năm ngày trước giá trị năm trăm vạn cổ phiếu này là ba nghìn sáu trăm chín mươi vạn, vừa rồi mới mở cửa phiên giao dịch thì giá trị hiện tại chỉ còn lại có hai ngàn một trăm vạn. Chỉ trong thời giàn vài ngày đã tổn thất một ngàn hơn năm trăm vạn.
- Liên tục bốn ngày giảm kịch sàn?
Trương Dương ngẩn người.
- Ừ, liên tục bốn ngày liền.
- Có người ác ý làm đúng không?
Trương Dương cúi thân mình xuống, nghiêm túc nhìn vào đồ thị xu thế trên màn hình máy tính.
- Thứ nhất, hai khách hàng lớn nhất của Dịch Mậu là tập đoàn GD Đan Mạch và WB của Hoa Kỳ tuyên bố sang năm sẽ không tiếp tục kí kết hợp đồng mới; thứ hai, Dịch Mậu chuẩn bị thu mua một khu đất xây dựng để kiến tạo lại nhà xưởng tại Mai Ninh, kết quả là vừa qua đấu giá đã bị tập đoàn cao hơn chiếm mất; thứ ba, kết quả kinh doanh của tập đoàn Dịch Mậu mấy năm gần đây bị người ta làm giả mạo, mà người làm giả chính là Phó tổng giám tài vụ tập đoàn Dịch Mậu.
- Ba cái tin tức trọng đại này lập tức được tất cả các loại truyền thông thay phiên nhau đăng tải. Sau khi ba tin tức này làn truyền thì thị trường chứng khoán lập tức xuất hiện chấn động lớn, cùng ngày đã có số tiền hơn hai triệu tệ bị bán tháo, ngày hôm sau cũng tương tự như thế nhưng chỉ có điều ngay sau khi bán được hơn một triệu thì ngừng không bán, ngày thứ ba và ngày thứ tư diễn biến vẫn tương tự như vậy. Buổi sáng hôm nay lại có người bán tháo cổ phiếu Dịch Mậu. Nếu còn tiếp tục xuống giá như thế nàu thì Dịch Mậu chỉ có thể rớt sàn…
- Không những năm trăm vạn cổ phiếu trên tay Dương Phi có khả năng sẽ trở thành giấy vụn mà thậm chí cũng rất có khả năng rằng một nhãn hiệu truyền thông có lịch sử hơn bốn mươi năm sắp phải đóng cửa.
- Em đã điều tra qua.
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn màn hình máy tính, sau đó lại nhìn Trương Dương nói thêm.
- Thao túng hết thảy chuyện này là một quỹ đầu tư tài chính hợp doanh, có cả vốn trong nước và vốn nước ngoài. Quỹ tài chính này vốn liếng ban đầu là chín triệu, đột nhiên tăng tới mười ba triệu, rồi buổi sáng hôm nay đã biến thành mười lăm tỷ, tiền vốn được rót vào thông qua ngân hàng Thụy Sỹ cho nên tạm thời chưa biết rõ chi tiết về phía đầu tư bên kia.
- Chuyện này hiện tại em đã nói cho anh biết rồi. Còn về phần tiếp sau nên làm cái gì bây giờ…
Kiều Hi Nhi nhấp hé miệng, thở dài nói.
- …Em tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào cho tốt cả. Nếu muốn cứu vãn xu hướng suy tàn hiện nay của Dịch Mậu mà nói trừ phi chúng ta có được khoản tiền vốn khổng lồ tung ra ứng cứu, cũng còn phải tiêu trừ ảnh hưởng dư luận mà Dịch Mậu đang gặp phải hiện nay, còn nếu không thì Dịch Mậu này rất có thể sẽ sập tiệm.
- Vấn đề là, chúng ta không có khả năng lo được khoản vốn ít nhất là năm triệu.
Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới, nhìn Trương Dương, mang trên mặt vẻ xấu hổ nói rằng.
- Năm triệu?
Trương Dương nhìn nhìn máy tính màn hình, sắc mặt bỗng trở nên lạnh, nhấp hé miệng nói rằng.
- Năm triệu thiếu một chút.
- Ừ?
Kiều Hi Nhi ngẩn người, nhìn Trương Dương thử tiêu thị trường như “ngựa quen đường cũ”, rất thành thạo mà lướt nhanh qua xem một ít đồ thị phân tích thị trường…
Vẻ mặt cô nhất thời không nói được gì, Trương Dương này còn biết chơi cổ phiếu?
Nhìn bộ dạng thao tác thuần thục của Trương Dương, Kiều Hi Nhi quả thực không thể nào tin nổi con mắt của mình, mặc dù cô biết Trương Dương này thật sự chưa có chơi cổ phiếu, nhưng nhìn thủ pháp của hắn bây giờ nếu như nói không phải là người đã có nhiều năm kinh nghiệm thì mới không thể tin được.
Chẳng lẽ người này trước đây đã từng học qua? Đã quen biết hắn một thời gian dài như vậy, như thế nào lại không hề nghe hắn nhắc tới hay đề cập đến bất cứ điều gì về phương diện cổ phiếu? Tên tiểu tử thối này, rút cuộc trong bụng hắn còn cất giẩu bao nhiêu đồ vật đây?
- Em hiện đang có bao nhiêu tiền?
Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
- Á… Bao nhiêu tiền à?.... Ừm, để em xem…
Kiều Hi Nhi liếc mắt ngắm trương dương một cái, nói rằng.
- Nếu là lượng tiền mặt thì không có được bao nhiêu, chỉ khoảng năm sáu trăm vạn mà thôi. Nhưng mà cổ phiếu quỹ trong tay em nắm giữ có thể có giá trị khoảng một, hai tỷ, đều là quà tặng của ông nội bà nội cho dịp sinh nhật trước đây.
Đúng là con nhà giàu mà! Thế mà cũng gọi là chẳng bao nhiêu ư ? Trương Dương túa mồ hôi hột một phen. Tiền mặt năm sáu trăm vạn, giá trị cổ phiếu quỹ là một, hai tỷ... mà em để hơn mười triệu nhân dân nghèo khổ thì làm sao chịu nổi.
- Phú bà quá!
Trương Dương nhìn cô một cái, vẻ mặt hâm mộ ghen tị.
- Chừng ấy có là cái gì…
Kiều Hi Nhi lại liếc mắt ngắm hắn một cái.
- Em đây còn chưa là gì đâu. Nếu ảnh mà biết một bữa sinh nhật của công chúa Lưu Ảnh thu về bao nhiêu lễ vật giá trị thì chắc anh chỉ có nước trực tiếp bất tỉnh mà thôi.
Trương Dương táp táp lưỡi, người hào môn gia tộc như thế đó, quả nhiên nếu nói là bọn bức khổ đại chúng là hoàn toàn có thể hiểu được.
- Cổ phiếu quỹ à? Vậy có thể cho anh mượn dùng trước được không?
Trương Dương nghĩ nghĩ, do dự mà đưa ra một cái yêu cầu.
- Anh có thể đem Công ty Nữ Oa gán cho em.
Kiều Hi Nhi nghe vậy, hung hăng mà nguýt hắn một cái, đột nhiên nổi giận, vươn tay bấu véo hắn một trận:
- Em như thế nào lại để cho anh khách khí như vậy? Anh muốn dùng thì cứ dùng thôi, dù sao với em cũng không dùng làm gì.
- Ấy, không phải ý anh là như thế. Dù sao thì những thứ kia đều là của ông nội, bà nội cùng hai bên thông gia giao cho em.
Trương Dương kêu thảm một tiếng.
-… Anh sợ là nhỡ mà em để anh chơi hết thì… cam đoan lần sau anh không dám thế nữa!
- Hừ, còn có lần sau nữa à?
Kiều Hi Nhi bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng nói thêm luôn.
- Nhưng mà nếu anh muốn dùng tới chỉ bấy nhiêu đó mà cứu tập đoàn Dịch Mậu? E rằng chừng đó không thể đủ được.
Cuối cùng lại khẽ cắn môi nói rằng.
- Nếu không thì anh thử khuyên nhủ Xinh tươi tỷ vứt bỏ cổ phiều trong tay cô ấy đi, em sẽ tiếp thu.
- Em cũng thật vĩ đại, cổ phiếu liên tiếp tụt giảm kịch đến bốn ngày mà em cũng dám tiếp thu.
Trương Dương nhìn cô một cái, trong lòng một trận cảm động, cổ phiếu kia một khi đã mua bán thì không chừng chỉ mấy ngày là thành một đống giấy vụn mà đây chính là vài ngàn vạn chứ chẳng chơi. Đương nhiên, hắn biết rằng Kiều Hi Nhi là vì hắn mới làm vậy.
- Anh dù sao cũng không có thể làm cho vợ yêu của anh chịu thiệt thòi được.
- Ai đã là vợ yêu của anh rồi?!
Kiều Hi Nhi đẩy hắn đi xa một chút.
- Em là sợ Xinh tươi tỷ bị tổn hại, đến lúc đó tâm tình tỷ ấy không tốt sẽ không dạy thêm tiếng Anh cho anh nữa.
- Cái lý do này của em cũng quá gượng ép đi.
Trương Dương bắt được tay cô, kéo cô về trọn trong lòng ngực hắn.
Kiều Hi Nhi dáng người cao gầy, bị hắn kéo một phen, thiếu chút nữa cả hai người ngã sấp xuống, sau khi đợi cô ngồi vững lại thì cô lập tức vươn tay béo Trương Dương một trận.
- Muốn chết á? Dám thừa cơ chuộc lợi. Thật khiếm nhã!
Tuy rằng lời đã nói xong nhưng thân mình cô cũng không động, ngồi ở trên đùi Trương Dương, hai tay nhanh chóng chỉ trỏ lên xuống rồi mở ra một tệp tài liệu, nhập vào mật mã. Sau đó mới liếc mắt nhìn Trương Dương một cái nói.
- Tự mình nhìn đi, tất cả tài khoản cổ phiếu của em đều được lưu tại đây, mật mã là tên tiếng Anh cùng với ngày sinh nhật của em.
Hắn tiền đến gần, nhìn thoáng qua màn hình liền hoài nghi hỏi han:
- Tập đoàn Dịch Mậu? Em cho anh xem cổ phiếu chỉ có xu hướng giảm liên tiếp làm gì?
- Vậy anh có biết tập đoàn Dịch Mậu này làm cái gì không?
Trương Dương lắc lắc đầu, thầm nghĩ, mình thì lại không chơi cổ phiếu, cho nên cũng không tất yếu hiểu biết nhiều như vậy.
- Tập đoàn Dịch Mậu là đơn vị công tác trước đây của mẹ Xinh tươi tỷ. Sau khi tư nhân hóa từ tài sản quốc hữu, ông ngoại của Xinh tươi tỷ là người đảm nhận chức quản lý trưởng đầu tiên, đồng thời nắm giữ hơn hai trăm vạn cổ phiếu của tập đoàn Dịch Mậu này. Chừng đó cổ phiếu trải qua tăng giảm mấy năm nay, cho đến hiện tại khi thuộc về tay Xinh tươi tỷ đã là năm trăm vạn cổ phiếu. Bốn ngày trước, không, giờ thì là năm ngày trước giá trị năm trăm vạn cổ phiếu này là ba nghìn sáu trăm chín mươi vạn, vừa rồi mới mở cửa phiên giao dịch thì giá trị hiện tại chỉ còn lại có hai ngàn một trăm vạn. Chỉ trong thời giàn vài ngày đã tổn thất một ngàn hơn năm trăm vạn.
- Liên tục bốn ngày giảm kịch sàn?
Trương Dương ngẩn người.
- Ừ, liên tục bốn ngày liền.
- Có người ác ý làm đúng không?
Trương Dương cúi thân mình xuống, nghiêm túc nhìn vào đồ thị xu thế trên màn hình máy tính.
- Thứ nhất, hai khách hàng lớn nhất của Dịch Mậu là tập đoàn GD Đan Mạch và WB của Hoa Kỳ tuyên bố sang năm sẽ không tiếp tục kí kết hợp đồng mới; thứ hai, Dịch Mậu chuẩn bị thu mua một khu đất xây dựng để kiến tạo lại nhà xưởng tại Mai Ninh, kết quả là vừa qua đấu giá đã bị tập đoàn cao hơn chiếm mất; thứ ba, kết quả kinh doanh của tập đoàn Dịch Mậu mấy năm gần đây bị người ta làm giả mạo, mà người làm giả chính là Phó tổng giám tài vụ tập đoàn Dịch Mậu.
- Ba cái tin tức trọng đại này lập tức được tất cả các loại truyền thông thay phiên nhau đăng tải. Sau khi ba tin tức này làn truyền thì thị trường chứng khoán lập tức xuất hiện chấn động lớn, cùng ngày đã có số tiền hơn hai triệu tệ bị bán tháo, ngày hôm sau cũng tương tự như thế nhưng chỉ có điều ngay sau khi bán được hơn một triệu thì ngừng không bán, ngày thứ ba và ngày thứ tư diễn biến vẫn tương tự như vậy. Buổi sáng hôm nay lại có người bán tháo cổ phiếu Dịch Mậu. Nếu còn tiếp tục xuống giá như thế nàu thì Dịch Mậu chỉ có thể rớt sàn…
- Không những năm trăm vạn cổ phiếu trên tay Dương Phi có khả năng sẽ trở thành giấy vụn mà thậm chí cũng rất có khả năng rằng một nhãn hiệu truyền thông có lịch sử hơn bốn mươi năm sắp phải đóng cửa.
- Em đã điều tra qua.
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn màn hình máy tính, sau đó lại nhìn Trương Dương nói thêm.
- Thao túng hết thảy chuyện này là một quỹ đầu tư tài chính hợp doanh, có cả vốn trong nước và vốn nước ngoài. Quỹ tài chính này vốn liếng ban đầu là chín triệu, đột nhiên tăng tới mười ba triệu, rồi buổi sáng hôm nay đã biến thành mười lăm tỷ, tiền vốn được rót vào thông qua ngân hàng Thụy Sỹ cho nên tạm thời chưa biết rõ chi tiết về phía đầu tư bên kia.
- Chuyện này hiện tại em đã nói cho anh biết rồi. Còn về phần tiếp sau nên làm cái gì bây giờ…
Kiều Hi Nhi nhấp hé miệng, thở dài nói.
- …Em tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào cho tốt cả. Nếu muốn cứu vãn xu hướng suy tàn hiện nay của Dịch Mậu mà nói trừ phi chúng ta có được khoản tiền vốn khổng lồ tung ra ứng cứu, cũng còn phải tiêu trừ ảnh hưởng dư luận mà Dịch Mậu đang gặp phải hiện nay, còn nếu không thì Dịch Mậu này rất có thể sẽ sập tiệm.
- Vấn đề là, chúng ta không có khả năng lo được khoản vốn ít nhất là năm triệu.
Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới, nhìn Trương Dương, mang trên mặt vẻ xấu hổ nói rằng.
- Năm triệu?
Trương Dương nhìn nhìn máy tính màn hình, sắc mặt bỗng trở nên lạnh, nhấp hé miệng nói rằng.
- Năm triệu thiếu một chút.
- Ừ?
Kiều Hi Nhi ngẩn người, nhìn Trương Dương thử tiêu thị trường như “ngựa quen đường cũ”, rất thành thạo mà lướt nhanh qua xem một ít đồ thị phân tích thị trường…
Vẻ mặt cô nhất thời không nói được gì, Trương Dương này còn biết chơi cổ phiếu?
Nhìn bộ dạng thao tác thuần thục của Trương Dương, Kiều Hi Nhi quả thực không thể nào tin nổi con mắt của mình, mặc dù cô biết Trương Dương này thật sự chưa có chơi cổ phiếu, nhưng nhìn thủ pháp của hắn bây giờ nếu như nói không phải là người đã có nhiều năm kinh nghiệm thì mới không thể tin được.
Chẳng lẽ người này trước đây đã từng học qua? Đã quen biết hắn một thời gian dài như vậy, như thế nào lại không hề nghe hắn nhắc tới hay đề cập đến bất cứ điều gì về phương diện cổ phiếu? Tên tiểu tử thối này, rút cuộc trong bụng hắn còn cất giẩu bao nhiêu đồ vật đây?
- Em hiện đang có bao nhiêu tiền?
Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.
- Á… Bao nhiêu tiền à?.... Ừm, để em xem…
Kiều Hi Nhi liếc mắt ngắm trương dương một cái, nói rằng.
- Nếu là lượng tiền mặt thì không có được bao nhiêu, chỉ khoảng năm sáu trăm vạn mà thôi. Nhưng mà cổ phiếu quỹ trong tay em nắm giữ có thể có giá trị khoảng một, hai tỷ, đều là quà tặng của ông nội bà nội cho dịp sinh nhật trước đây.
Đúng là con nhà giàu mà! Thế mà cũng gọi là chẳng bao nhiêu ư ? Trương Dương túa mồ hôi hột một phen. Tiền mặt năm sáu trăm vạn, giá trị cổ phiếu quỹ là một, hai tỷ... mà em để hơn mười triệu nhân dân nghèo khổ thì làm sao chịu nổi.
- Phú bà quá!
Trương Dương nhìn cô một cái, vẻ mặt hâm mộ ghen tị.
- Chừng ấy có là cái gì…
Kiều Hi Nhi lại liếc mắt ngắm hắn một cái.
- Em đây còn chưa là gì đâu. Nếu ảnh mà biết một bữa sinh nhật của công chúa Lưu Ảnh thu về bao nhiêu lễ vật giá trị thì chắc anh chỉ có nước trực tiếp bất tỉnh mà thôi.
Trương Dương táp táp lưỡi, người hào môn gia tộc như thế đó, quả nhiên nếu nói là bọn bức khổ đại chúng là hoàn toàn có thể hiểu được.
- Cổ phiếu quỹ à? Vậy có thể cho anh mượn dùng trước được không?
Trương Dương nghĩ nghĩ, do dự mà đưa ra một cái yêu cầu.
- Anh có thể đem Công ty Nữ Oa gán cho em.
Kiều Hi Nhi nghe vậy, hung hăng mà nguýt hắn một cái, đột nhiên nổi giận, vươn tay bấu véo hắn một trận:
- Em như thế nào lại để cho anh khách khí như vậy? Anh muốn dùng thì cứ dùng thôi, dù sao với em cũng không dùng làm gì.
- Ấy, không phải ý anh là như thế. Dù sao thì những thứ kia đều là của ông nội, bà nội cùng hai bên thông gia giao cho em.
Trương Dương kêu thảm một tiếng.
-… Anh sợ là nhỡ mà em để anh chơi hết thì… cam đoan lần sau anh không dám thế nữa!
- Hừ, còn có lần sau nữa à?
Kiều Hi Nhi bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng nói thêm luôn.
- Nhưng mà nếu anh muốn dùng tới chỉ bấy nhiêu đó mà cứu tập đoàn Dịch Mậu? E rằng chừng đó không thể đủ được.
Cuối cùng lại khẽ cắn môi nói rằng.
- Nếu không thì anh thử khuyên nhủ Xinh tươi tỷ vứt bỏ cổ phiều trong tay cô ấy đi, em sẽ tiếp thu.
- Em cũng thật vĩ đại, cổ phiếu liên tiếp tụt giảm kịch đến bốn ngày mà em cũng dám tiếp thu.
Trương Dương nhìn cô một cái, trong lòng một trận cảm động, cổ phiếu kia một khi đã mua bán thì không chừng chỉ mấy ngày là thành một đống giấy vụn mà đây chính là vài ngàn vạn chứ chẳng chơi. Đương nhiên, hắn biết rằng Kiều Hi Nhi là vì hắn mới làm vậy.
- Anh dù sao cũng không có thể làm cho vợ yêu của anh chịu thiệt thòi được.
- Ai đã là vợ yêu của anh rồi?!
Kiều Hi Nhi đẩy hắn đi xa một chút.
- Em là sợ Xinh tươi tỷ bị tổn hại, đến lúc đó tâm tình tỷ ấy không tốt sẽ không dạy thêm tiếng Anh cho anh nữa.
- Cái lý do này của em cũng quá gượng ép đi.
Trương Dương bắt được tay cô, kéo cô về trọn trong lòng ngực hắn.
Kiều Hi Nhi dáng người cao gầy, bị hắn kéo một phen, thiếu chút nữa cả hai người ngã sấp xuống, sau khi đợi cô ngồi vững lại thì cô lập tức vươn tay béo Trương Dương một trận.
- Muốn chết á? Dám thừa cơ chuộc lợi. Thật khiếm nhã!
Tuy rằng lời đã nói xong nhưng thân mình cô cũng không động, ngồi ở trên đùi Trương Dương, hai tay nhanh chóng chỉ trỏ lên xuống rồi mở ra một tệp tài liệu, nhập vào mật mã. Sau đó mới liếc mắt nhìn Trương Dương một cái nói.
- Tự mình nhìn đi, tất cả tài khoản cổ phiếu của em đều được lưu tại đây, mật mã là tên tiếng Anh cùng với ngày sinh nhật của em.
/292
|