Qua một lát, nhân viên phục vụ đã mang nước chanh lên đây, Cao Kỳ như chẳng có chút xấu hổ nào tự mình gọi lên bốn bình Oa ha ha ngưu nhũ loại nhỏ, hơn nữa trước mặt tất cả mọi người đĩnh đạc uống liền một hơi.
Thái Vũ nhìn nhìn bốn phía, may mắn là bốn phía nơi này hắn đã tự tay bao toàn bộ, nếu không thì hắn chẳng còn lựa chọn nào khác là lập tức chui vào gầm bàn cho khỏi mất mặt cả, cứ cho là không biết cái cô Cao Kỳ trước mắt này là ai, càng không nói đến chuyện hôm nay hẹn cô nàng là đến để gặp mặt.
- Tiên sinh, nước chanh của anh đây.
Nữ phục vụ xinh đẹp bưng lên bình nước chanh cho hắn, Thái Vũ mang vẻ mặt thống khổ mà nhìn thoáng qua, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt Cao Kỳ chuyển về phía hắn, hắn đành phải mở cái nắp chai ra, rót cho mình một chén rồi nhấp miệng uống một ngụm nhỏ. Hắn thực sự không thích cái loại đồ uống có bỏ thêm hóa chất bảo quản này chút nào, bởi vì cái loại đồ ăn thức uống thế này không những không hợp khẩu bị của hắn mà hơn nữa nếu nói về mặt dinh dưỡng học thì hoàn toàn không phù hợp với quan niệm «mỹ thực» của hắn.
Nhưng giờ phút này, trước mắt Cao Kỳ đây nếu như chính hắn không tự mình uống thì chỉ sợ là cái cô đại meo meo này sẽ còn chuẩn bị thêm vào vài cái hành động vớ vẩn nữa cho xem.
- Cao tiểu thư...
Hắn nhìn nhìn Cao Kỳ bên kia sau khi uống xong mấy bình Oa ha ha, bắt đầu không nề hà gì hình tượng mà xử lý toàn bộ các món điểm tâm trước mặt, Thái Vũ lại một trận ác hàn nữa, cái cuộc gặp mặt chết tiệt này nên nhanh chóng chấm dứt đi thôi.
- Ừ?
Cao Kỳ miệng còn đang ngậm miếng thịt gà chưa nuốt hết, ngẩng đầu nhìn nhìn Thái Vũ. Được rồi, tuy rằng nói là cô có bộ dáng đích xác là một mỹ nữ, dáng người kia cũng nóng bỏng vô cùng, dù chỉ là với đôi đại meo meo cờ chừng 34E kia cũng là có thể khiến cho bao nhiêu đàn ông say mê rồi, nhưng Thái Vũ tin tưởng là chính hắn vô phúc được hưởng dùng, không biết là cô nàng này có bao nhiêu tùy tiện mà lại có thể làm được những chuyện mất thể diện đến như thế này chứ?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy thương xót cho địch nhân trong lòng của hắn, Trương Dương kia đối với người như thế này không biết có bao nhiêu xúi quẩy đây?
- Cao tiểu thư.
Thái Vũ thật cẩn thận mà đem cuốn thực đơn được thiết kế cực kỳ đẹp đẽ của Hải Thiên Các, đưa qua một đồng đồ điểm tâm rồi qua tới trước mặt Cao Kỳ.
- Cô muốn ăn cái gì, cứ việc gọi món.
Cao Kỳ buông miếng thịt gà gặm dở xuống, tiếp nhận lấy cuốn thực đơn nhưng cũng không buồn nhìn tới, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ lại gần.
- Tiểu nhị...
Thái Vũ không nói gì mà đem bộ mặt quay hẳn sang hướng khác, làm bộ như không quen biết gì Cao Kỳ.
- Đem toàn bộ những món ăn ngon nhất ở chỗ này của nhà cậu cho gái già này đi, không cần lo lắng chuyện hắn không có tiền, nhà hắn chính là ông chủ khai thác quặng mỏ Thượng Nham đấy.
Cao Kỳ vươn tay chỉ chỉ khuôn mặt Thái Vũ thiếu chút nữa là đã trốn xuống dưới cái bàn, lớn tiếng mà nói.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Thái Vũ cố gắng tự kiềm chế phẫn nộ trong lòng hắn, ra sức nhắc nhở chính bản thân hắn ngàn vạn lần cần phải giữ thể diện rồi tủm tỉm cười mà nhìn Cao Kỳ. Chắc chắn có một ngày lão tử làm cho cô phải khóc thét!
- Tiên sinh, thanh toán bằng tiền mặt hay là thanh toán thẻ đây?
Người phục vụ đứng bên cạnh Cao Kỳ kia bất đắc dĩ chấp thuận, vừa dùng cơm chưa được bao lâu thì một nhân viên phục vụ khác quần áo phẳng phiu đã kính cẩn lễ phép mà đi đến bên cạnh Thái Vũ, lễ phép hỏi hắn.
- Không phải chưa ăn hay sao?
Thái Vũ không nói gì mà chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Cái Hải Thiên Các của các anh đây chẳng lẽ cách thức buôn bán cũng khác với địa phương khác hay sao? Chẳng lẽ đều là thanh toán trước khi ăn cơm?
- Không phải, tiên sinh. Chẳng qua là những món mà ngài gọi đó chung chung cũng đã hơn ba mươi bốn vạn tệ rồi.
- Phì!
Thái Vũ mới vừa hớp vào miệng một ngụm nước đã phun thẳng ra ngoài.
- Ba mươi bốn vạn? Anh lừa người đấy à? Thực đơn đâu cho tôi xem một chút.
Tuy rằng ba mơi bốn vạn tệ đối với Thái Vũ hắn mà nói thì hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới, nhưng đặc biệt làm sao có thể tùy tiện ăn một bữa cơm mà cũng tiêu tốn đến hơn ba mươi bốn vạn được, thế là quá lắm. Có phải là ăn vàng ăn bạc đâu.
- Song đầu bảo Mật thượng hạng nước Úc, võng bảo nước Nhật Bản, tôm hùm Úc, vây cá tơ vàng… Lafite 82 năm…
Thái Vũ không nói gì mà chỉ liếc nhìn Cao Kỳ, món ăn hải sản thì chẳng nói làm gì, không phải là cô nàng đã gọi Mao Đài thăng thiên hay sao? Sao lại đổi thành hai bình Lafite 82 năm? Thế là có ý tứ gì? Lại còn có ngoài ra nữa?
Nhìn biểu cảm cười như không cười của Cao Kỳ, Thái Vũ ngược lại lại trở nên cực kỳ bĩnh tĩnh, cái cô nàng đại meo meo này rõ ràng là muốn chọc giận chính mình, được thôi, không phải chỉ là ba mươi bốn vạn thôi hay sao?
Hắn cười lạnh trong lòng một chút, nhanh chóng mà lấy ra thẻ thanh toán bạch kim, đưa cho nhân viên phục vụ đang chờ.
- Thẻ tín dụng!
- Được, vui lòng chờ chút.
Người phục vụ cầm lấy cái thẻ từ tay Thái Vũ, quay người rời đi.
Lại qua một lát, người phục vụ nọ lại cầm đến cái POS cùng với vẻ mặt lễ độ cung kính mà đưa cho Thái Vũ. Dù sao hắn cũng là chủ nhân của một bữa cơm tiêu tốn ba mươi bốn vạn tệ, loại người này cũng rất hiếm thấy trên đời.
Mãi cho đến lúc này thì Thái Vũ mới có một chút biểu thị hài lòng được, chỉ có điều là điều ấy chỉ trong nháy mắt mà thôi.
- Cao tiểu thư…
Thái Vũ suy nghĩ một hồi, cũng nên đi vào chủ đề chính rồi. Nhưng mà hắn vừa mới mở miệng, hắn liền phát hiện có cái gì đó không đúng, bụng hắn… đặc biệt sao lại có hiện tượng muốn tiêu chảy đây, hơn nữa lại là cái loại rất vội muốn tuôn ra nữa.
Hắn ăn uống từ trước đến nay lúc nào cũng luôn luôn cẩn thận, từ nhỏ đến lớn cũng đã từng ăn khắp các món từ đông sang tây, chẳng lẽ vấn đề xuất hiện là vì ngụm nước chanh vừa rồi?
Nhưng mà thế cũng không đúng, cái nắp bình này chính là do tự tay hắn mở…
Nhưng hắn cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều nữa, hướng về tên thủ hạ đi theo cho một cái ánh mắt ra hiệu ý bảo hắn theo dõi chặt chẽ Cao Kỳ này, nhất định không để cô nàng trốn thoát sau đó chính hắn nhanh như chớp chạy thẳng đến hướng nhà vệ sinh.
- Cao tiểu thư… Tại hạ đi vệ sinh một chút.
Lại nói nhà vệ sinh của Hải Thiên Các này thật đúng là khó tìm, điều khiến cho hắn càng thêm u sầu chính là cái dấu hiệu nhà vệ sinh nam hay nữ cũng chẳng biết vì sao lại có thể khó nhận dạng đến vậy. Nhưng hắn đã không còn thời gian mà đợi nữa, liếc mắt một cái rồi liền chui vào ngay.
Còn chưa kịp bước chân vào trong thì một giọng nữ the thé vang lên.
- Háo sắc, rình coi cái gì.
Hả? Vào nhầm? Thái Vũ nhìn cái cô mỹ nữ vừa mới đi ra trước mắt, khuôn mặt đen nhánh của hắn cũng không khỏi đỏ lên. Cái hành vi thiếu lễ phép như thế này đối với hắn mà nói chính là lần đầu tiên từ trong đời.
Hắn vội vàng chối một câu rồi gần như không nín được nữa mà quay mông hướng chạy thẳng vào cái buồng vệ sinh khác.
Vừa nhìn đã thấy khắp chỗ đều là loại ngồi cầu, nhưng hắn chẳng nghĩ được nhiều, trực tiếp kéo cửa mở lấy một ngăn, còn chưa kịp ngồi xổm xuống thì vài tiếng bước chân bằng giày cao gót thanh thúy rõ ràng truyền đến lỗ tại hắn cùng với tiếng nói cười như chuông bạc của con gái.
Bọn họ còn chưa kịp đóng cửa lại thì ba cô mỹ mi đã xuất hiện ngay trước mặt Thái Vũ…
Ngoảnh lại vừa thấy Thái Vũ hắn quần kéo xuống một nửa, ba cô đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết với cường độ đề-xi-ben cao khỏi nói.
- Bắt lấy tên háo sắc, háo sắc chạy vào nhà vệ sinh nữ…
Một cô nàng trong số đó còn cởi giầy cao gót trực tiếp ném thẳng về phía Thái Vũ.
“Có lý nào?” Thái Vũ hết chỗ nói rồi, Hải Thiên Các này chẳng lẽ lại chỉ mở nhà vệ sinh cho nữ thôi hay sao?
Thái Vũ theo bản năng muốn kéo cánh cửa che lại, nhưng ba cô nàng này cũng không vừa, một cô nàng mập mạp trong số đó trực tiếp vén tay áo lên đẩy toàn bộ cửa ra.
- Đồ dê xồm, mày đừng tưởng có thể chạy được, đã gặp gái già này thì nhất định phải chết.
Thái Vũ muốn khóc lắm rồi, cũng không biết có phải nguyên nhân là vì bụng hắn khó chịu hay là bởi vì cô nàng béo mập kia đang cố giữ chặt lấy cảnh cửa cái bệ hắn đang ngồi, đồng thời với lúc đó hắn lại cảm thấy mông mình thực nóng lên, một cỗ cái-mà-ai-cũng-đoán-được-là-cái-gi-ấy thối hoắc trực tiếp phun thẳng qua lớp quần lót mà ra, cái mùi khủng khiếp nhanh chóng lan tràn khắp các ngõ ngách trong nhà vệ sinh nữ này, hắn đã đi thẳng ra quần mất rồi.
Thái Vũ giờ cũng đã hiểu được, đây chính là nhà vệ sinh nữ thực sự, trời đất ạ, vừa rồi cô nàng kia rõ ràng là cố tình muốn hãm hại hắn.
- Ghê tởm! Quá ghế tởm. Biến thái quá!
Ba cô nàng chửi ầm lên, cái cô nàng béo mập nọ thậm chí còn trực tiếp chạy thẳng tới bên cạnh bồn rửa tay nơi có đặt một cái thùng rác, xách cái thùng ấy lên rồi hướng thẳng Thái Vũ mà ném tới khiến cho đầu Thái Vũ hắn ngập đầy rác rưởi.
- Cao Kỳ… Ta sẽ giết… Phì… Ta sẽ giết cô… Phì!!!
Thái Vũ một mặt vừa hô, một mặt còn lại không tự chủ được mà phun một trận cái thứ đó đó ra ngoài, mang theo từng hồi thối hoắc. Bất đắc dĩ, nước mắt hắn ràn rụa chảy ra, cái thứ chết tiệt gì thế này?
Hắn mặc kệ hiện tại, toàn thân run run cố lấy điện thoại ra gọi điện cho thủ hạ hắn đã sớm chuẩn bị mai phục từ trước, hắn muốn cô nàng Cao Kỳ kia phải chết mới thôi. Hắn không chơi không được!
Thái Vũ nhìn nhìn bốn phía, may mắn là bốn phía nơi này hắn đã tự tay bao toàn bộ, nếu không thì hắn chẳng còn lựa chọn nào khác là lập tức chui vào gầm bàn cho khỏi mất mặt cả, cứ cho là không biết cái cô Cao Kỳ trước mắt này là ai, càng không nói đến chuyện hôm nay hẹn cô nàng là đến để gặp mặt.
- Tiên sinh, nước chanh của anh đây.
Nữ phục vụ xinh đẹp bưng lên bình nước chanh cho hắn, Thái Vũ mang vẻ mặt thống khổ mà nhìn thoáng qua, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt Cao Kỳ chuyển về phía hắn, hắn đành phải mở cái nắp chai ra, rót cho mình một chén rồi nhấp miệng uống một ngụm nhỏ. Hắn thực sự không thích cái loại đồ uống có bỏ thêm hóa chất bảo quản này chút nào, bởi vì cái loại đồ ăn thức uống thế này không những không hợp khẩu bị của hắn mà hơn nữa nếu nói về mặt dinh dưỡng học thì hoàn toàn không phù hợp với quan niệm «mỹ thực» của hắn.
Nhưng giờ phút này, trước mắt Cao Kỳ đây nếu như chính hắn không tự mình uống thì chỉ sợ là cái cô đại meo meo này sẽ còn chuẩn bị thêm vào vài cái hành động vớ vẩn nữa cho xem.
- Cao tiểu thư...
Hắn nhìn nhìn Cao Kỳ bên kia sau khi uống xong mấy bình Oa ha ha, bắt đầu không nề hà gì hình tượng mà xử lý toàn bộ các món điểm tâm trước mặt, Thái Vũ lại một trận ác hàn nữa, cái cuộc gặp mặt chết tiệt này nên nhanh chóng chấm dứt đi thôi.
- Ừ?
Cao Kỳ miệng còn đang ngậm miếng thịt gà chưa nuốt hết, ngẩng đầu nhìn nhìn Thái Vũ. Được rồi, tuy rằng nói là cô có bộ dáng đích xác là một mỹ nữ, dáng người kia cũng nóng bỏng vô cùng, dù chỉ là với đôi đại meo meo cờ chừng 34E kia cũng là có thể khiến cho bao nhiêu đàn ông say mê rồi, nhưng Thái Vũ tin tưởng là chính hắn vô phúc được hưởng dùng, không biết là cô nàng này có bao nhiêu tùy tiện mà lại có thể làm được những chuyện mất thể diện đến như thế này chứ?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy thương xót cho địch nhân trong lòng của hắn, Trương Dương kia đối với người như thế này không biết có bao nhiêu xúi quẩy đây?
- Cao tiểu thư.
Thái Vũ thật cẩn thận mà đem cuốn thực đơn được thiết kế cực kỳ đẹp đẽ của Hải Thiên Các, đưa qua một đồng đồ điểm tâm rồi qua tới trước mặt Cao Kỳ.
- Cô muốn ăn cái gì, cứ việc gọi món.
Cao Kỳ buông miếng thịt gà gặm dở xuống, tiếp nhận lấy cuốn thực đơn nhưng cũng không buồn nhìn tới, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ lại gần.
- Tiểu nhị...
Thái Vũ không nói gì mà đem bộ mặt quay hẳn sang hướng khác, làm bộ như không quen biết gì Cao Kỳ.
- Đem toàn bộ những món ăn ngon nhất ở chỗ này của nhà cậu cho gái già này đi, không cần lo lắng chuyện hắn không có tiền, nhà hắn chính là ông chủ khai thác quặng mỏ Thượng Nham đấy.
Cao Kỳ vươn tay chỉ chỉ khuôn mặt Thái Vũ thiếu chút nữa là đã trốn xuống dưới cái bàn, lớn tiếng mà nói.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Thái Vũ cố gắng tự kiềm chế phẫn nộ trong lòng hắn, ra sức nhắc nhở chính bản thân hắn ngàn vạn lần cần phải giữ thể diện rồi tủm tỉm cười mà nhìn Cao Kỳ. Chắc chắn có một ngày lão tử làm cho cô phải khóc thét!
- Tiên sinh, thanh toán bằng tiền mặt hay là thanh toán thẻ đây?
Người phục vụ đứng bên cạnh Cao Kỳ kia bất đắc dĩ chấp thuận, vừa dùng cơm chưa được bao lâu thì một nhân viên phục vụ khác quần áo phẳng phiu đã kính cẩn lễ phép mà đi đến bên cạnh Thái Vũ, lễ phép hỏi hắn.
- Không phải chưa ăn hay sao?
Thái Vũ không nói gì mà chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Cái Hải Thiên Các của các anh đây chẳng lẽ cách thức buôn bán cũng khác với địa phương khác hay sao? Chẳng lẽ đều là thanh toán trước khi ăn cơm?
- Không phải, tiên sinh. Chẳng qua là những món mà ngài gọi đó chung chung cũng đã hơn ba mươi bốn vạn tệ rồi.
- Phì!
Thái Vũ mới vừa hớp vào miệng một ngụm nước đã phun thẳng ra ngoài.
- Ba mươi bốn vạn? Anh lừa người đấy à? Thực đơn đâu cho tôi xem một chút.
Tuy rằng ba mơi bốn vạn tệ đối với Thái Vũ hắn mà nói thì hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới, nhưng đặc biệt làm sao có thể tùy tiện ăn một bữa cơm mà cũng tiêu tốn đến hơn ba mươi bốn vạn được, thế là quá lắm. Có phải là ăn vàng ăn bạc đâu.
- Song đầu bảo Mật thượng hạng nước Úc, võng bảo nước Nhật Bản, tôm hùm Úc, vây cá tơ vàng… Lafite 82 năm…
Thái Vũ không nói gì mà chỉ liếc nhìn Cao Kỳ, món ăn hải sản thì chẳng nói làm gì, không phải là cô nàng đã gọi Mao Đài thăng thiên hay sao? Sao lại đổi thành hai bình Lafite 82 năm? Thế là có ý tứ gì? Lại còn có ngoài ra nữa?
Nhìn biểu cảm cười như không cười của Cao Kỳ, Thái Vũ ngược lại lại trở nên cực kỳ bĩnh tĩnh, cái cô nàng đại meo meo này rõ ràng là muốn chọc giận chính mình, được thôi, không phải chỉ là ba mươi bốn vạn thôi hay sao?
Hắn cười lạnh trong lòng một chút, nhanh chóng mà lấy ra thẻ thanh toán bạch kim, đưa cho nhân viên phục vụ đang chờ.
- Thẻ tín dụng!
- Được, vui lòng chờ chút.
Người phục vụ cầm lấy cái thẻ từ tay Thái Vũ, quay người rời đi.
Lại qua một lát, người phục vụ nọ lại cầm đến cái POS cùng với vẻ mặt lễ độ cung kính mà đưa cho Thái Vũ. Dù sao hắn cũng là chủ nhân của một bữa cơm tiêu tốn ba mươi bốn vạn tệ, loại người này cũng rất hiếm thấy trên đời.
Mãi cho đến lúc này thì Thái Vũ mới có một chút biểu thị hài lòng được, chỉ có điều là điều ấy chỉ trong nháy mắt mà thôi.
- Cao tiểu thư…
Thái Vũ suy nghĩ một hồi, cũng nên đi vào chủ đề chính rồi. Nhưng mà hắn vừa mới mở miệng, hắn liền phát hiện có cái gì đó không đúng, bụng hắn… đặc biệt sao lại có hiện tượng muốn tiêu chảy đây, hơn nữa lại là cái loại rất vội muốn tuôn ra nữa.
Hắn ăn uống từ trước đến nay lúc nào cũng luôn luôn cẩn thận, từ nhỏ đến lớn cũng đã từng ăn khắp các món từ đông sang tây, chẳng lẽ vấn đề xuất hiện là vì ngụm nước chanh vừa rồi?
Nhưng mà thế cũng không đúng, cái nắp bình này chính là do tự tay hắn mở…
Nhưng hắn cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều nữa, hướng về tên thủ hạ đi theo cho một cái ánh mắt ra hiệu ý bảo hắn theo dõi chặt chẽ Cao Kỳ này, nhất định không để cô nàng trốn thoát sau đó chính hắn nhanh như chớp chạy thẳng đến hướng nhà vệ sinh.
- Cao tiểu thư… Tại hạ đi vệ sinh một chút.
Lại nói nhà vệ sinh của Hải Thiên Các này thật đúng là khó tìm, điều khiến cho hắn càng thêm u sầu chính là cái dấu hiệu nhà vệ sinh nam hay nữ cũng chẳng biết vì sao lại có thể khó nhận dạng đến vậy. Nhưng hắn đã không còn thời gian mà đợi nữa, liếc mắt một cái rồi liền chui vào ngay.
Còn chưa kịp bước chân vào trong thì một giọng nữ the thé vang lên.
- Háo sắc, rình coi cái gì.
Hả? Vào nhầm? Thái Vũ nhìn cái cô mỹ nữ vừa mới đi ra trước mắt, khuôn mặt đen nhánh của hắn cũng không khỏi đỏ lên. Cái hành vi thiếu lễ phép như thế này đối với hắn mà nói chính là lần đầu tiên từ trong đời.
Hắn vội vàng chối một câu rồi gần như không nín được nữa mà quay mông hướng chạy thẳng vào cái buồng vệ sinh khác.
Vừa nhìn đã thấy khắp chỗ đều là loại ngồi cầu, nhưng hắn chẳng nghĩ được nhiều, trực tiếp kéo cửa mở lấy một ngăn, còn chưa kịp ngồi xổm xuống thì vài tiếng bước chân bằng giày cao gót thanh thúy rõ ràng truyền đến lỗ tại hắn cùng với tiếng nói cười như chuông bạc của con gái.
Bọn họ còn chưa kịp đóng cửa lại thì ba cô mỹ mi đã xuất hiện ngay trước mặt Thái Vũ…
Ngoảnh lại vừa thấy Thái Vũ hắn quần kéo xuống một nửa, ba cô đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết với cường độ đề-xi-ben cao khỏi nói.
- Bắt lấy tên háo sắc, háo sắc chạy vào nhà vệ sinh nữ…
Một cô nàng trong số đó còn cởi giầy cao gót trực tiếp ném thẳng về phía Thái Vũ.
“Có lý nào?” Thái Vũ hết chỗ nói rồi, Hải Thiên Các này chẳng lẽ lại chỉ mở nhà vệ sinh cho nữ thôi hay sao?
Thái Vũ theo bản năng muốn kéo cánh cửa che lại, nhưng ba cô nàng này cũng không vừa, một cô nàng mập mạp trong số đó trực tiếp vén tay áo lên đẩy toàn bộ cửa ra.
- Đồ dê xồm, mày đừng tưởng có thể chạy được, đã gặp gái già này thì nhất định phải chết.
Thái Vũ muốn khóc lắm rồi, cũng không biết có phải nguyên nhân là vì bụng hắn khó chịu hay là bởi vì cô nàng béo mập kia đang cố giữ chặt lấy cảnh cửa cái bệ hắn đang ngồi, đồng thời với lúc đó hắn lại cảm thấy mông mình thực nóng lên, một cỗ cái-mà-ai-cũng-đoán-được-là-cái-gi-ấy thối hoắc trực tiếp phun thẳng qua lớp quần lót mà ra, cái mùi khủng khiếp nhanh chóng lan tràn khắp các ngõ ngách trong nhà vệ sinh nữ này, hắn đã đi thẳng ra quần mất rồi.
Thái Vũ giờ cũng đã hiểu được, đây chính là nhà vệ sinh nữ thực sự, trời đất ạ, vừa rồi cô nàng kia rõ ràng là cố tình muốn hãm hại hắn.
- Ghê tởm! Quá ghế tởm. Biến thái quá!
Ba cô nàng chửi ầm lên, cái cô nàng béo mập nọ thậm chí còn trực tiếp chạy thẳng tới bên cạnh bồn rửa tay nơi có đặt một cái thùng rác, xách cái thùng ấy lên rồi hướng thẳng Thái Vũ mà ném tới khiến cho đầu Thái Vũ hắn ngập đầy rác rưởi.
- Cao Kỳ… Ta sẽ giết… Phì… Ta sẽ giết cô… Phì!!!
Thái Vũ một mặt vừa hô, một mặt còn lại không tự chủ được mà phun một trận cái thứ đó đó ra ngoài, mang theo từng hồi thối hoắc. Bất đắc dĩ, nước mắt hắn ràn rụa chảy ra, cái thứ chết tiệt gì thế này?
Hắn mặc kệ hiện tại, toàn thân run run cố lấy điện thoại ra gọi điện cho thủ hạ hắn đã sớm chuẩn bị mai phục từ trước, hắn muốn cô nàng Cao Kỳ kia phải chết mới thôi. Hắn không chơi không được!
/292
|