Ngạo Thiên sẽ dùng phương thức nào giúp hắn có được súng ngắm, hắn không thể nào biết được, nhưng tuyệt đối là không có khả năng từ chỗ bọn họ phân phối hoặc là mượn được.
Trương Dương mặc kệ hắn, chỉ cần có vật kia, ít nhất sau khi chính mình học thuật bắn cao cấp, ở trong biệt thự đối phó với công kích bình thường là không có vấn đề gì. Đương nhiên hắn cũng không dễ dàng mà sử dụng, đồ vật này nếu không phải đến nước vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không dùng, bởi vì dùng tuyệt đối là khó giải thích.
Trừ phi đến lúc đó có thể đem giấy chứng nhận giữ súng hợp pháp cho người trong biệt thự. Nhưng trước mắt còn chưa phải lúc hắn nghĩ điều này, thuật bắn cao cấp có thể học được hay không, còn phải nhìn xem có thể sờ vú Đường Thất Thất được hay không, cô ấy có phải bổ tinh sử hay không, nhiệm vụ M có thể hoàn thành được hay không.
Hắn thử hỏi hệ thống, nếu muốn dùng tích phân đổi lấy thuật bắn cao cấp, cần chín mươi điểm tích phân, đây thật đúng là hệ thống không công bằng, chín mươi điểm tích phân, hắn cần kiếm bao lâu.
Nhưng sau đó hắn lại hỏi thuật nấu nướng cao cấp, cũng cần chín mươi điểm tích phân, sau đó hắn cảm thấy như một trận thiên lôi cuồn cuộn, còn không bằng hắn đến phương Tây học tập, chín mươi điểm, so với thuật bắn cao cấp còn làm người ta giận sôi.
Nhưng hắn coi như là hiểu được một đạo lý, không nhất định kỹ năng thoạt nhìn cao cấp, yêu cầu hao phí điểm tích phân sẽ nhiều, tỷ như hắn mất năm tích phân đi học tập thuật phi tiêu cao cấp, đương nhiên thứ này hình như rất ít lưu ý, mà phần thưởng nhiệm vụ M, có vẻ đều là yêu cầu hao phí chín mươi tích phân, nhưng không biết này có phải tuyệt đối hay không, hắn cũng không dám xác định. Hay là, hệ thống chỉ nhìn tâm tình của mình để tùy ý định giá.
- Hệ thống trợ thủ, làm sao lấy hết quần áo Đường Thất Thất, thuận lợi sờ vú cô ả!
Trên đường về nhà, Trương Dương đã ép hỏi hệ thống. Kết quả hệ thống cho hắn hồi đáp như sau:
- Thực xin lỗi, vấn đề này không có đáp án, hệ thống không trả lời vấn đề không liên quan đến phương diện tình cảm.
Trương Dương thực không biết nói gì, giống như mỗi lần khi mình sẽ làm việc phi pháp đối với mục tiêu bổ tinh sử, hệ thống đều sẽ trực tiếp cự tuyệt, vô cùng khinh bỉ.
Đến nhà. Vừa đúng bảy giờ, vừa vặn đến giờ học của Dương Phi, chuyện ban ngày Trương Dương đã bảo Hứa Đan Lộ giấu kín. Cho nên cô cũng không biết hôm nay Trương Dương lại đụng phải nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, hơn nữa nàng xưa nay rất ít hỏi đến chuyện của hắn.
Trước khi vào học, Trương Dương đưa cho nàng thỏi socola từ nửa đường về mua được, nàng cũng không thoái thác.
Chờ học xong. Nàng mới thản nhiên mà mở miệng không chút để ý hỏi:
- Nghe nói, hôm nay lại có con gái dọn đến một.
- Ồ... Làm sao cô biết?
Trương Dương không muốn sinh hoạt của nàng bị quấy nhiễu, cho nên đã có dặn dò, không có việc gì tận lực không nhắc tới một số chuyện của mình trước mặt nàng, nhất là tin tức mặt trái.
Hắn tin tưởng rất nhiều người đều nên biết điểm này. Hơn nữa sự tình hôm nay, ngoài Hứa Đan Lộ và Kiều Hi Nhi biết toàn bộ nội tình, thậm chí ngay cả Thanh tỷ cùng Vương tỷ nhìn thấy Đường Thất Thất cũng không biết rõ sự tình.
- Cậu cũng không cần trách ai, tôi cũng vô tình nghe được mà!
- Cô giáo, lần này, sự tình thật sự có chút phức tạp, nói như thế nào nhỉ?
Trương Dương nghĩ nghĩ.
- Cô bé này chết tôi cũng không có bất luận ý đồ gì . . .
Trong lòng nhỏ giọng nói thầm nói:
- Đương nhiên. Chỉ định sờ ngực cô ta mà thôi.
- Ta cũng không có ý can thiệp chuyện cá nhân sinh hoạt của cậu!
Dương Phi vội vàng làm sáng tỏ.
- Tôi chỉ cảm thấy gần đây sắc mặt cậu không tốt, nóng tính, tích tụ lại, khẳng định do nguyên nhân thức đêm quá độ tạo thành, cho nên trong ngày thường vẫn nên chú ý nghỉ ngơi. . .
Dương Phi nói hơi ngắt quãng. Nhưng Trương Dương nghĩ đến câu nàng mở đầu, trong lòng mơ hồ biết nội tâm của nàng muốn nói cái gì!
Ngươi không cần miệt mài quá độ đâu! Thiếu niên mà! Để ý thận yếu! Đã như vậy . Còn cả ngày mang gái xinh về biệt thự. . .
Được rồi, tuy rằng Trương Dương biết nàng hiểu lầm mình. Bất quá trên mặt nàng có ý thân thiết, hắn vẫn nhìn ra được , đương nhiên, gần thân thiết mà thôi, nhìn không ra có ý tứ hàm xúc khác, nhưng cho dù như vậy cũng đủ để vui mừng.
- À, vâng, tôi hiểu, tôi về trước.
Trương Dương nghĩ, nàng nói vấn đề này không nên hồi đáp, chỉ có thể nói có lệ.
- Từ từ!
Dương Phi gọi hắn lại:
- Mới vừa rồi không phải nói cậu nóng tính sao, gần đây tôi học một bộ phương pháp châm cứu, chuyên trị thức đêm quá độ, hư hỏa tràn đầy, trước đây cậu giúp tôi mát xa, hôm nay tôi sẽ gắng gượng mà châm cứu cho cậu một lần.
- Châm cứu?
Trương Dương biết ý nghĩa câu này, là tinh hoa y học của Hoa Hạ quốc, trải qua mấy ngàn năm tích lũy, thuật châm cứu có chỗ rất thần kỳ, không tổn hao gì, lấy thuận khí mạch thông kinh lạc thuật mà tế thế, lấy tự nhiên chi đạo.
Nhưng người hiện đại, tâm phù khí táo, một khi có bệnh như ho khan, đau xương cốt, hơn phân nửa là mua thuốc tây hay miếng dán liền Ok, nào còn ai dùng mấy thứ này, mai một y thuật thần kỳ của lão tổ tông, bây giờ người còn có thể làm được không có mấy, ai còn có thể hưởng thụ được thần kỳ của loại thuật châm cứu này.
Hơn nữa Trương Dương ngàn không sợ vạn không sợ, từ nhỏ chỉ sợ kim châm, vô luận là châm ở mông, hay là cánh tay, ức hoặc là quần áo, phàm là cái loại kim dài nhỏ đâm vào thịt thì đều khiến hắn sợ.
Đương nhiên hắn không biết kim châm cứu.
Mấu chốt nhất chính là, hắn nhìn nhìn Dương Phi, lo lắng hết hồn, thấp giọng hỏi:
- Cô giáo, cô học khi nào?
Trong ấn tượng cũng không nghe nói nàng còn có khả năng này.
- Gần đây thôi, cậu cho là tôi ngồi chơi ở thư viện sao? Mặt khác, tốt xấu tổ tiên nhà tôi kỳ thật coi như là y học thế gia, đầu thế kỷ trước ông cố phụ tôi mở y viện, lúc ấy người được gọi là Dương Thần Châm. . .
Nghe nàng không tránh kiêng kị nói về tổ tiên, trong lòng Trương Dương thấy rất vui mừng, nhưng đồng thời. . . Thư viện? Nàng không phải đi học ngoại ngữ sao? Như thế nào biến thành học châm cứu? Nơi đó có sách châm cứu?
- Thật ngại, cô giáo, có thể thỉnh giáo một chuyện không?
- Ừm!
Dương Phi đi trở về phòng, từ ngăn kéo bàn học trong lấy ra một cái túi, mở ra, quả nhiên hai cây kim dài nhỏ tuyết trắng ánh vào mi mắt.
Trương Dương đau lòng. . . Quả nhiên tật xấu sợ châm vẫn không thể nào sửa đổi.
- Cô giáo đã có nghiệm chứng lâm sàng chưa?
- Nghiệm chứng Lâm sàng?
Dương Phi ngẩng đầu nhìn Trương Dương.
- Thứ này rất đơn giản mà, đối chiếu sách vở là có thể.
- Ô . . . Nói như vậy cô giáo mới tự học xong?
- Ừ!
Dương Phi gật gật đầu, một bên mở ra bao đựng kim, một bên lấy ra một mảnh vải trắng, xoa xoa tay, không chút để ý mà quay đầu lại.
- Chẳng phải rất nhiều đồ vật cậu tự học mà thành sao?
Trương Dương nhìn nàng một cái, sau khi xác nhận nàng không phải đang nói giỡn, theo bản năng mà dịch đi ra cửa:
- Tôi đột nhiên nghĩ ra còn có một việc cực kỳ trọng yếu phải làm. . .
- Không vội, chỉ chốc lát thôi.
Dương Phi vươn tay chỉ chỉ sô pha mềm mại, thản nhiên mà nói rằng.
- Cậu nằm trên đó đi.
- Không. . . Tôi thực có việc gấp!
- Chẳng lẽ cậu không tin tôi biết châm cứu?
Trên mặt Dương Phi hiện ra một tia thất vọng.
Hôm nay nàng mặc quần bò màu đen thắt lưng bó sát người, trên thân là áo lam màu, cũng là bó sát người, vốn là mặc áo bành tô lục sắc, nhưng vừa rồi khi vào nhà đã cởi bỏ, điều này cũng làm cho dáng người hoàn mỹ nóng bỏng của nàng hoàn toàn lộ ra ngoài, cặp vú 34D, to thẳng rất tròn bên dưới áo lót màu đen lộ ra, hoàn mỹ đến gần như cực hạn, không có một tia phản cảm.
Phía trên áo lót, trên cổ dài nhỏ tuyết trắng của nàng treo một khối ngục xanh lam, ngọn đèn phía sau chiếu rọi đến, ẩn ẩn sinh huy, lại hướng lên trên, khuôn mặt tuyệt mỹ càng hoàn mỹ không tỳ vết.
Cuối cùng, là đùi đẹp thon dài của nàng, mặc dù là đi dép lê, nhưng khoảng cách từ mũi chân đến giữa đùi, bởi vì quần bò thấp, càng có vẻ hẹp dài.
Nữ thần trăm nhìn không chán! Trương Dương nhìn nàng lộ ra vẻ thất vọng, nhất thời có cảm giác để hắn lập tức quên hồn, cư nhiên ma xui quỷ khiến mà gật đầu:
- Vậy, làm phiền cô!
- Không có việc gì, cậu nằm trên đó đi.
Dương Phi nhìn thấy Trương Dương hồi tâm chuyển ý, trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh, vươn tay chỉ chỉ sô pha.
Trương Dương nghĩ nghĩ, nằm lên, không phải là bị kim đâm thôi sao, hôm nay cánh tay còn bị mảnh đạn cọ một chút mà, hiện tại không phải vẫn ok sao.
Ai dà, nhưng không nghĩ còn không đau, lúc này tưởng tượng, cái cánh tay khửu tay này lại thấy đau.
- Cởi áo bành tô đi!
Dương Phi ra mệnh lệnh nói.
Cởi không phải lộ liễu? Cánh tay Trương Dương cũng được băng vải, hắn quay đầu lại nhìn nhìn Dương Phi, thấp giọng nói:
- Tôi sợ lạnh.
- Trong phòng không phải bật hệ thống sưởi hơi sao?
Dương Phi vừa nói, vừa cúi đầu, giúp hắn cởi bỏ nút thắt áo bành tô, nhìn biểu hiện nàng cúi đầu yên lặng giúp mình cởi nút thắt kia một cách lạnh nhạt, trong lòng Trương Dương đột nhiên toát ra cảm giác không hiểu, giống như có một tia ngọt ngào và hạnh phúc.
Dương Phi lơ đãng mà nâng lên mí mắt, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau cùng hắn, nàng hơi chút sửng sốt một chút, lập tức nhẹ nhàng nguýt hắn một cái, nhìn chằm chằm cánh tay Trương Dương, lạnh giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- À, hôm nay đụng người khác một chút, cọ phải.
- Lớn như vậy rồi, lái xe cũng không cẩn thận một chút.
Dương Phi đem áo bành tô của hắn qua một bên, lại mệnh lệnh nói:
- Xoay người nằm úp sấp . . .
- Tự mình kéo áo đến chỗ xương ngực .. .
- Cô giáo khẳng định biết châm cứu, mà không phải mat xa?
Ghé vào trên ghế sa lông Trương Dương nhịn không được quay đầu lại mở miệng hỏi.
- Hai thứ này khác nhau sao?
Dương Phi vừa nói, vừa cầm bên cạnh túi ngân châm, cúi đầu tại lầu bầu.
- A, nên dùng kim thô, hay là kim mỏng nhỉ? Được rồi, hay dùng kim thô đi. . .
- À, kim thô, hẳn là đúng rồi, a, hôm nay trì huyệt ở đâu nhỉ?
Tay nhỏ bé như không có xương của nàng vừa chạm vào phía sau lưng Trương Dương, cái cảm giác ấm áp mềm mại này, làm Trương Dương một trận run run, cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu . . . Nhưng, hôm nay trì huyệt, ngươi. . . Ngươi chạy đến trên lưng ta làm cái gì? Trời ạ, cô giáo ơi, rốt cuộc cô học châm cứu cái gì. . . Nháy mắt, hắn hiểu được cái gì đó . . . Nàng đây là có ý mà.
Bật người xoay người ngồi dậy, nhìn Dương Phi, vẻ mặt khổ sở:
- Được rồi, cô giáo, cô muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi đi, tôi nhất định thẳng thắn. . . khổ hình châm cứu. . . Xin miễn đi.
Trương Dương mặc kệ hắn, chỉ cần có vật kia, ít nhất sau khi chính mình học thuật bắn cao cấp, ở trong biệt thự đối phó với công kích bình thường là không có vấn đề gì. Đương nhiên hắn cũng không dễ dàng mà sử dụng, đồ vật này nếu không phải đến nước vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không dùng, bởi vì dùng tuyệt đối là khó giải thích.
Trừ phi đến lúc đó có thể đem giấy chứng nhận giữ súng hợp pháp cho người trong biệt thự. Nhưng trước mắt còn chưa phải lúc hắn nghĩ điều này, thuật bắn cao cấp có thể học được hay không, còn phải nhìn xem có thể sờ vú Đường Thất Thất được hay không, cô ấy có phải bổ tinh sử hay không, nhiệm vụ M có thể hoàn thành được hay không.
Hắn thử hỏi hệ thống, nếu muốn dùng tích phân đổi lấy thuật bắn cao cấp, cần chín mươi điểm tích phân, đây thật đúng là hệ thống không công bằng, chín mươi điểm tích phân, hắn cần kiếm bao lâu.
Nhưng sau đó hắn lại hỏi thuật nấu nướng cao cấp, cũng cần chín mươi điểm tích phân, sau đó hắn cảm thấy như một trận thiên lôi cuồn cuộn, còn không bằng hắn đến phương Tây học tập, chín mươi điểm, so với thuật bắn cao cấp còn làm người ta giận sôi.
Nhưng hắn coi như là hiểu được một đạo lý, không nhất định kỹ năng thoạt nhìn cao cấp, yêu cầu hao phí điểm tích phân sẽ nhiều, tỷ như hắn mất năm tích phân đi học tập thuật phi tiêu cao cấp, đương nhiên thứ này hình như rất ít lưu ý, mà phần thưởng nhiệm vụ M, có vẻ đều là yêu cầu hao phí chín mươi tích phân, nhưng không biết này có phải tuyệt đối hay không, hắn cũng không dám xác định. Hay là, hệ thống chỉ nhìn tâm tình của mình để tùy ý định giá.
- Hệ thống trợ thủ, làm sao lấy hết quần áo Đường Thất Thất, thuận lợi sờ vú cô ả!
Trên đường về nhà, Trương Dương đã ép hỏi hệ thống. Kết quả hệ thống cho hắn hồi đáp như sau:
- Thực xin lỗi, vấn đề này không có đáp án, hệ thống không trả lời vấn đề không liên quan đến phương diện tình cảm.
Trương Dương thực không biết nói gì, giống như mỗi lần khi mình sẽ làm việc phi pháp đối với mục tiêu bổ tinh sử, hệ thống đều sẽ trực tiếp cự tuyệt, vô cùng khinh bỉ.
Đến nhà. Vừa đúng bảy giờ, vừa vặn đến giờ học của Dương Phi, chuyện ban ngày Trương Dương đã bảo Hứa Đan Lộ giấu kín. Cho nên cô cũng không biết hôm nay Trương Dương lại đụng phải nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, hơn nữa nàng xưa nay rất ít hỏi đến chuyện của hắn.
Trước khi vào học, Trương Dương đưa cho nàng thỏi socola từ nửa đường về mua được, nàng cũng không thoái thác.
Chờ học xong. Nàng mới thản nhiên mà mở miệng không chút để ý hỏi:
- Nghe nói, hôm nay lại có con gái dọn đến một.
- Ồ... Làm sao cô biết?
Trương Dương không muốn sinh hoạt của nàng bị quấy nhiễu, cho nên đã có dặn dò, không có việc gì tận lực không nhắc tới một số chuyện của mình trước mặt nàng, nhất là tin tức mặt trái.
Hắn tin tưởng rất nhiều người đều nên biết điểm này. Hơn nữa sự tình hôm nay, ngoài Hứa Đan Lộ và Kiều Hi Nhi biết toàn bộ nội tình, thậm chí ngay cả Thanh tỷ cùng Vương tỷ nhìn thấy Đường Thất Thất cũng không biết rõ sự tình.
- Cậu cũng không cần trách ai, tôi cũng vô tình nghe được mà!
- Cô giáo, lần này, sự tình thật sự có chút phức tạp, nói như thế nào nhỉ?
Trương Dương nghĩ nghĩ.
- Cô bé này chết tôi cũng không có bất luận ý đồ gì . . .
Trong lòng nhỏ giọng nói thầm nói:
- Đương nhiên. Chỉ định sờ ngực cô ta mà thôi.
- Ta cũng không có ý can thiệp chuyện cá nhân sinh hoạt của cậu!
Dương Phi vội vàng làm sáng tỏ.
- Tôi chỉ cảm thấy gần đây sắc mặt cậu không tốt, nóng tính, tích tụ lại, khẳng định do nguyên nhân thức đêm quá độ tạo thành, cho nên trong ngày thường vẫn nên chú ý nghỉ ngơi. . .
Dương Phi nói hơi ngắt quãng. Nhưng Trương Dương nghĩ đến câu nàng mở đầu, trong lòng mơ hồ biết nội tâm của nàng muốn nói cái gì!
Ngươi không cần miệt mài quá độ đâu! Thiếu niên mà! Để ý thận yếu! Đã như vậy . Còn cả ngày mang gái xinh về biệt thự. . .
Được rồi, tuy rằng Trương Dương biết nàng hiểu lầm mình. Bất quá trên mặt nàng có ý thân thiết, hắn vẫn nhìn ra được , đương nhiên, gần thân thiết mà thôi, nhìn không ra có ý tứ hàm xúc khác, nhưng cho dù như vậy cũng đủ để vui mừng.
- À, vâng, tôi hiểu, tôi về trước.
Trương Dương nghĩ, nàng nói vấn đề này không nên hồi đáp, chỉ có thể nói có lệ.
- Từ từ!
Dương Phi gọi hắn lại:
- Mới vừa rồi không phải nói cậu nóng tính sao, gần đây tôi học một bộ phương pháp châm cứu, chuyên trị thức đêm quá độ, hư hỏa tràn đầy, trước đây cậu giúp tôi mát xa, hôm nay tôi sẽ gắng gượng mà châm cứu cho cậu một lần.
- Châm cứu?
Trương Dương biết ý nghĩa câu này, là tinh hoa y học của Hoa Hạ quốc, trải qua mấy ngàn năm tích lũy, thuật châm cứu có chỗ rất thần kỳ, không tổn hao gì, lấy thuận khí mạch thông kinh lạc thuật mà tế thế, lấy tự nhiên chi đạo.
Nhưng người hiện đại, tâm phù khí táo, một khi có bệnh như ho khan, đau xương cốt, hơn phân nửa là mua thuốc tây hay miếng dán liền Ok, nào còn ai dùng mấy thứ này, mai một y thuật thần kỳ của lão tổ tông, bây giờ người còn có thể làm được không có mấy, ai còn có thể hưởng thụ được thần kỳ của loại thuật châm cứu này.
Hơn nữa Trương Dương ngàn không sợ vạn không sợ, từ nhỏ chỉ sợ kim châm, vô luận là châm ở mông, hay là cánh tay, ức hoặc là quần áo, phàm là cái loại kim dài nhỏ đâm vào thịt thì đều khiến hắn sợ.
Đương nhiên hắn không biết kim châm cứu.
Mấu chốt nhất chính là, hắn nhìn nhìn Dương Phi, lo lắng hết hồn, thấp giọng hỏi:
- Cô giáo, cô học khi nào?
Trong ấn tượng cũng không nghe nói nàng còn có khả năng này.
- Gần đây thôi, cậu cho là tôi ngồi chơi ở thư viện sao? Mặt khác, tốt xấu tổ tiên nhà tôi kỳ thật coi như là y học thế gia, đầu thế kỷ trước ông cố phụ tôi mở y viện, lúc ấy người được gọi là Dương Thần Châm. . .
Nghe nàng không tránh kiêng kị nói về tổ tiên, trong lòng Trương Dương thấy rất vui mừng, nhưng đồng thời. . . Thư viện? Nàng không phải đi học ngoại ngữ sao? Như thế nào biến thành học châm cứu? Nơi đó có sách châm cứu?
- Thật ngại, cô giáo, có thể thỉnh giáo một chuyện không?
- Ừm!
Dương Phi đi trở về phòng, từ ngăn kéo bàn học trong lấy ra một cái túi, mở ra, quả nhiên hai cây kim dài nhỏ tuyết trắng ánh vào mi mắt.
Trương Dương đau lòng. . . Quả nhiên tật xấu sợ châm vẫn không thể nào sửa đổi.
- Cô giáo đã có nghiệm chứng lâm sàng chưa?
- Nghiệm chứng Lâm sàng?
Dương Phi ngẩng đầu nhìn Trương Dương.
- Thứ này rất đơn giản mà, đối chiếu sách vở là có thể.
- Ô . . . Nói như vậy cô giáo mới tự học xong?
- Ừ!
Dương Phi gật gật đầu, một bên mở ra bao đựng kim, một bên lấy ra một mảnh vải trắng, xoa xoa tay, không chút để ý mà quay đầu lại.
- Chẳng phải rất nhiều đồ vật cậu tự học mà thành sao?
Trương Dương nhìn nàng một cái, sau khi xác nhận nàng không phải đang nói giỡn, theo bản năng mà dịch đi ra cửa:
- Tôi đột nhiên nghĩ ra còn có một việc cực kỳ trọng yếu phải làm. . .
- Không vội, chỉ chốc lát thôi.
Dương Phi vươn tay chỉ chỉ sô pha mềm mại, thản nhiên mà nói rằng.
- Cậu nằm trên đó đi.
- Không. . . Tôi thực có việc gấp!
- Chẳng lẽ cậu không tin tôi biết châm cứu?
Trên mặt Dương Phi hiện ra một tia thất vọng.
Hôm nay nàng mặc quần bò màu đen thắt lưng bó sát người, trên thân là áo lam màu, cũng là bó sát người, vốn là mặc áo bành tô lục sắc, nhưng vừa rồi khi vào nhà đã cởi bỏ, điều này cũng làm cho dáng người hoàn mỹ nóng bỏng của nàng hoàn toàn lộ ra ngoài, cặp vú 34D, to thẳng rất tròn bên dưới áo lót màu đen lộ ra, hoàn mỹ đến gần như cực hạn, không có một tia phản cảm.
Phía trên áo lót, trên cổ dài nhỏ tuyết trắng của nàng treo một khối ngục xanh lam, ngọn đèn phía sau chiếu rọi đến, ẩn ẩn sinh huy, lại hướng lên trên, khuôn mặt tuyệt mỹ càng hoàn mỹ không tỳ vết.
Cuối cùng, là đùi đẹp thon dài của nàng, mặc dù là đi dép lê, nhưng khoảng cách từ mũi chân đến giữa đùi, bởi vì quần bò thấp, càng có vẻ hẹp dài.
Nữ thần trăm nhìn không chán! Trương Dương nhìn nàng lộ ra vẻ thất vọng, nhất thời có cảm giác để hắn lập tức quên hồn, cư nhiên ma xui quỷ khiến mà gật đầu:
- Vậy, làm phiền cô!
- Không có việc gì, cậu nằm trên đó đi.
Dương Phi nhìn thấy Trương Dương hồi tâm chuyển ý, trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh, vươn tay chỉ chỉ sô pha.
Trương Dương nghĩ nghĩ, nằm lên, không phải là bị kim đâm thôi sao, hôm nay cánh tay còn bị mảnh đạn cọ một chút mà, hiện tại không phải vẫn ok sao.
Ai dà, nhưng không nghĩ còn không đau, lúc này tưởng tượng, cái cánh tay khửu tay này lại thấy đau.
- Cởi áo bành tô đi!
Dương Phi ra mệnh lệnh nói.
Cởi không phải lộ liễu? Cánh tay Trương Dương cũng được băng vải, hắn quay đầu lại nhìn nhìn Dương Phi, thấp giọng nói:
- Tôi sợ lạnh.
- Trong phòng không phải bật hệ thống sưởi hơi sao?
Dương Phi vừa nói, vừa cúi đầu, giúp hắn cởi bỏ nút thắt áo bành tô, nhìn biểu hiện nàng cúi đầu yên lặng giúp mình cởi nút thắt kia một cách lạnh nhạt, trong lòng Trương Dương đột nhiên toát ra cảm giác không hiểu, giống như có một tia ngọt ngào và hạnh phúc.
Dương Phi lơ đãng mà nâng lên mí mắt, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau cùng hắn, nàng hơi chút sửng sốt một chút, lập tức nhẹ nhàng nguýt hắn một cái, nhìn chằm chằm cánh tay Trương Dương, lạnh giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- À, hôm nay đụng người khác một chút, cọ phải.
- Lớn như vậy rồi, lái xe cũng không cẩn thận một chút.
Dương Phi đem áo bành tô của hắn qua một bên, lại mệnh lệnh nói:
- Xoay người nằm úp sấp . . .
- Tự mình kéo áo đến chỗ xương ngực .. .
- Cô giáo khẳng định biết châm cứu, mà không phải mat xa?
Ghé vào trên ghế sa lông Trương Dương nhịn không được quay đầu lại mở miệng hỏi.
- Hai thứ này khác nhau sao?
Dương Phi vừa nói, vừa cầm bên cạnh túi ngân châm, cúi đầu tại lầu bầu.
- A, nên dùng kim thô, hay là kim mỏng nhỉ? Được rồi, hay dùng kim thô đi. . .
- À, kim thô, hẳn là đúng rồi, a, hôm nay trì huyệt ở đâu nhỉ?
Tay nhỏ bé như không có xương của nàng vừa chạm vào phía sau lưng Trương Dương, cái cảm giác ấm áp mềm mại này, làm Trương Dương một trận run run, cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu . . . Nhưng, hôm nay trì huyệt, ngươi. . . Ngươi chạy đến trên lưng ta làm cái gì? Trời ạ, cô giáo ơi, rốt cuộc cô học châm cứu cái gì. . . Nháy mắt, hắn hiểu được cái gì đó . . . Nàng đây là có ý mà.
Bật người xoay người ngồi dậy, nhìn Dương Phi, vẻ mặt khổ sở:
- Được rồi, cô giáo, cô muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi đi, tôi nhất định thẳng thắn. . . khổ hình châm cứu. . . Xin miễn đi.
/292
|