Chương 126: Thả tôi ra, đau chết rồi
Cảm giác được sự đáp trả vụng về của thiếu nữ, Kiều Thừa Huân đột nhiên cảm thấy thiếu một chút cái gì, kìm lòng không đặng ôm cô đến trên bồn rửa tay.
"Ách..." Ôn Đề Nhi không khỏi mở mắt, cô cũng không dự định tiến hành đến bước này, tranh thủ thời gian đưa tay đẩy anh.
Mới hơi nhúc nhích một chút, một cảm giác đau rát từ cổ truyền đến, theo đó là một thứ chất lỏng lành lạnh tràn ra ngoài, nhanh chóng đem cổ áo phía sau thấm ướt.
Đau...
Trên cổ, đau quá...
Đau chết mất...
"Đau, đau quá..." Ôn Đề Nhi đau sắp khóc, đôi tay vô lực chống đỡ lồng ngực của Kiều Thừa Huân, mở miệng cầu xin: "Kiều Thừa Huân, thả tôi ra, đau chết tôi rồi."
Đau?
Kiều Thừa Huân nhíu mày, anh còn chưa có đụng chạm đến nơi đó, sao đã kêu đau?
Trong lúc vô tình, anh nhìn thấy hình ảnh từ trong kính truyền lại, máu từ sau cổ cô chảy ra, nhuộm đỏ cả một mảnh áo.
Đáng chết!
Kiều Thừa Huân chửi nhỏ một tiếng, cho đến hiện tại anh mới phát hiện, cô không chỉ bị thương ở trên tay, mà còn ở trên cổ nữa, vết thương khiến người ta nhìn mà giật cả mình.
Nhất định là vừa rồi khi cô ngước cổ đáp lại nụ hôn của anh, mới làm cho vết thương vỡ ra, mà vừa rồi hôn đến kịch liệt như vậy, anh cũng chưa cho cô có cơ hội mở miệng kêu đau.
Hóa ra anh lại tổn thương cô một lần nữa.
Trái tim đau như bị kim đâm, cơn đau dần lan tỏa ra toàn thân.
Kiều Thừa Huân nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.
Sau khi đặt cô lên giường, vội quay người đi, chỉ vứt xuống một câu: "Chờ tôi quay lại."
Ôn Đề Nhi hơi thở gấp gáp, môi bị hôn đến có chút sưng lên, nhìn rất gợi cảm, cả người nằm trong trạng thái choáng váng, ngây người hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Chỉ thấy Kiều Thừa Huân cầm một cái cái hòm thuốc đi tới, chân bước nhanh, có vẻ như rất gấp gáp.
Ôn Đề Nhi không rõ ràng cho lắm, cho đến khi anh xoay người cô lại, cô mới phản ứng được, anh hẳn là muốn tự mình bôi thuốc cho cô?
Hừ, cô không thèm!
Đang muốn quay người lại, anh đột nhiên quát lớn: "Không muốn bị tôi làm thì chớ có lộn xộn."
"Lưu manh! Vô lại! Tên lưu manh! Khốn kiếp! Cầm thú! Là tên đàn ông xấu xa nhất vũ trụ..." Trên cổ Ôn Đề Nhi đột nhiên mát lạnh, tiếp sau đó là một cảm giác đau rát ập đến.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, chỉ là do tác dụng của thuốc nước quá mạnh, nên khiến cô có chút khó chịu.
Ôn Đề Nhi không còn dám động đậy, cũng thôi không mắng nữa, cố gắng nhịn đau không kêu một tiếng.
Kiều Thừa Huân thấy cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, động tác trên tay lại thả nhẹ một chút, trong đầu đột nhiên mất khống chế nhớ lại sáng sớm hôm qua, anh đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào ở trong vườn hoa sau nhà.
Khó trách cô có oán niệm với anh sâu như vậy, anh đúng là mặt người dạ thú.
Im lặng giúp cô bôi thuốc, cuối cùng còn dán một tấm băng gạc khó coi lên cổ cô.
May mắn, vết thương đã hết đau, không nghĩ tới Kiều Diêm Vương cũng có lúc tỉ mỉ như vậy.
Ôn Đề Nhi giơ tay lên, muốn sờ sờ vết thương, lại bị bàn tay ấm áp ngăn lại.
"Chớ có sờ vào vết thương."
"Ai cần anh lo!"
Ôn Đề Nhi dùng sức rút tay lại, muốn tránh khỏi lòng bàn tay anh.
Kiều Thừa Huân càng nắm chặt hơn, kề sát môi vào bên tai thiếu nữ, trầm giọng cảnh cáo: "Sáng nay Khinh Khinh cáo trạng với ông nội, đừng có tiếp tục gây phiên phức cho tôi, hiểu chưa?"
Ôn Đề Nhi giật giật môi, tên lưu manh này, rõ ràng là anh gây phiền phức cho tôi có được không!
"Anh không cho tôi, ưm..."
Lời nói chưa kịp thoát ra, đôi môi đã một lần nữa bị anh ngăn chặn.
/1168
|