Chương 172. Bây giờ đến lượt tôi chỉnh cô.
Kiều Thừa Huân cho rằng cô sắp tỉnh lại, vội vàng thu tay lại.
Nhưng hóa ra là thiếu nữ muốn xoay người sang bên trái, sắp đè mặt trái bị thương xuống gối.
Đáng chết!
Kiều Thừa Huân nhanh chóng ôm cô, lúc này mới ngăn cản được thảm kịch xảy ra.
Cứ ôm thân thể thiếu nữ mềm mại không xương như vậy, Kiều Thừa Huân đột nhiên có chút không biết phải làm sao.
Nếu như để cô nằm xuống giường, cô chắc chắn còn xoay người, đến lúc đó sẽ đè phải mặt trái.
Người phụ nữ chết tiệt, nhất định là ông trời phái cô xuống hành hạ anh!
Đột nhiên trong mắt lóe sáng, Kiều Thừa Huân nghĩ ra được một biện pháp không chê vào đâu được.
Ánh mắt âm u nhìn thiếu nữ ngủ say, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.
Ôn Đề Nhi, cô chỉnh tôi nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tôi chỉnh cô.
…
Sắc trời sáng rực, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng.
Ôn Đề Nhi khó chịu mở to mắt, nín tiểu thực sự rất khó chịu.
Muốn xuống giường, nhưng mà hai chân không thể động đậy.
Đợi đã, mẹ kiếp, đây là tình huống gì? ? ?
Ôn Đề Nhi nhìn lên xuống trái phải một lần, hai tay hai chân của cô bị dây thừng trói thành hình chữ ‘x’ ở trên giường, hoàn toàn không động đậy được.
o_o! ! !
Đã xảy ra chuyện gì? ? ?
Đầu Ôn Đề Nhi có chút mơ màng, di chuyển vài lần, vẫn không động đậy được, hơn nữa dùng lực vùng vẫy mà nói, cổ tay và cổ chân sẽ đau đớn.
Mẹ nó…
Đây là tình huống gì?
Cho nên nói…
Bây giờ cô bị người ta trói lại sao?
Trong lòng có hàng nghìn con ngựa chạy như điên, người dám làm vậy với cô, hơn nữa có động cơ làm như vậy với cô, ngoại trừ Kiều Diêm Vương còn có người nào?
Kiều Diêm Vương, tôi với anh không đội trời chung! ! !
“Khinh Khinh.” Ôn Đề Nhi kêu một tiếng, đợi một lúc lâu, lại không có người đáp lại.
Chó má, đừng nói với cô hôm nay Khinh Khinh không ở nhà!
“Khinh Khinh, Khinh Khinh, cô ở đâu?”
“Khinh Khinh, cô gái nhỏ…”
“Khinh Khinh, mẹ ruột của tôi, nghe thấy mời trả lời.”
“Khinh Khinh…”
Hhhhh… Ôn Đề Nhi cười còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, hình như Khinh Khinh thật sự không ở nhà?
Làm sao bây giờ?
“Kiều Diêm Vương, anh ở đâu?”
“Chồng à, anh ở đâu?"
“Thừa Huân yêu quý của tôi, nghe thấy tôi nhiệt tình gọi anh hay không? Tình yêu của tôi vì anh mà nở rộ, nhanh dùng tình yêu của anh thiêu đốt tôi đi…”
“Thân ái… Nghe thấy phải trả lời chứ…”
A a a a!
Ôn Đề Nhi sắp hỏng rồi!
Bây giờ cô phải làm gì đây? Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ đi tiểu tại chỗ luôn mất!
Tin hay không?
Orz…
Ôn Đề Nhi tiến hành đấu tranh tư tưởng vô số lần, cuối cùng nghe thấy được tiếng mở cửa phòng.
Nhất thời mừng rỡ, quay đầu nhìn về phía cửa.
Muốn chết, là Kiều Diêm Vương!
“Kiều Diêm Vương, có phải anh làm hay không? Nhanh thả tôi ra!”
Kiều Thừa Huân nhếch môi cười, không chút hoang mang đi đến bên giường, nhìn thân thể thiếu nữ từ trên cao xuống.
Một giây sau, đột nhiên trấn định và bình tĩnh trên mặt anh sụp đổ.
‘Xùy’ một tiếng, bật cười.
Có lẽ anh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cười to như thế.
Thiếu nữ giống như con chuột trắng nhỏ, chân tay bị trói nằm ở trên giường, như vậy… Có bao nhiêu khôi hài.
“Kiều Diêm Vương, nhìn gì vậy, nhanh thả tôi ra, có nghe thấy không!”
“Kiều Diêm Vương! ! !”
Thiếu nữ gào thét trong cơn giận dữ.
Kiều Thừa Huân sửng sốt đã lâu mới phản ứng kịp, ép buộc mình đuổi ác ý đi, đi đến bên giường ngồi xuống, vốn là mở dây buộc cổ chân trái cô ra.
Một chân lấy lại tự do, Ôn Đề Nhi lập tức nhấc chân lên đạp, đạp trúng bụng người đàn ông.
Đau quá!
Kiều sắc lang chó má, không có việc gì luyện cơ bụng rắn như vậy làm gì, chúc anh ngày đêm mất ngủ! ! !
/1168
|