Chương 18: Sau này mỗi ngày đều có thể ăn sơn hào hải vị hả?
Cá Sấu Hoang Dại chưa bao giờ vô duyên vô cớ tìm cô nói chuyện phiếm, phỏng chừng lại có việc hay, tò mò hỏi anh ta: Anh có chuyện gì?
Cá Sấu Hoang dại : Không, chỉ là ân cần thăm hỏi một phen.
Ngự Tả Hung Hãn: Hiếm khi anh rảnh rỗi như vậy .
Cá Sấu Hoang dại : Ha ha, cô cũng đã kết hôn, còn tìm người kia không?
Nhìn thấy những lời này, đôi mắt ngập nước linh hoạt của Ôn Đề Nhi, bỗng nhiên tối đi vài phần.
Người kia là Lạc Ly.
Lạc Ly yêu dấu, Lạc Ly đáng yêu, Lạc Ly vô lại, Lạc Ly thông minh, Lạc Ly thiên tài ... bé Lạc Ly của cô, cùng lớn lên trong cô nhi viện Xuân Nha, giống như cô, đều là thiên tài hacker.
Mấy năm nay cô vẫn luôn chạy trong giới này, chỉ muốn tìm ra Lạc Ly.
Cô tin rằng, nhất định Lạc Ly ngồi trước một máy tính nào đó trên thế giới này, chỉ cần cô cố gắng, thì nhất định có thể tìm anh ấy về.
Nhưng mà, tám năm rồi... Cô vẫn không tìm thấy anh ấy.
...
Một chỗ khác trên thế giới .
Đó là một phòng ngủ phong cách giản dị, trên sàn gỗ không nhuốm bụi, người đàn ông mặc áo ngủ ngồi trên sàn nhà, năm ngón tay thon dài rơi trên bàn phím.
Gõ xong mấy chữ "Ha ha, cô cũng đã kết hôn, còn tìm người kia không?", con ngươi đen lạnh băng của người đàn ông, trong phút chốc bị một tầng u ám phủ lên.
Đợi nửa ngày, cô đáp lại một câu: Anh ấy là người nhà duy nhất của tôi , dù chết tôi cũng phải tìm dược anh ấy.
Dù chết sao?
Lạc Ly cười khổ một tiếng, Đề Nhi, cô cũng đã lập gia đình, còn tìm tôi làm cái gì?
Những lời này, anh không có cách nào nói với cô, thậm chí tư cách ngay cả hỏi chồng cô là ai cũng không có.
Chung quy, anh chỉ có thể nói với cô rằng: Nếu cô có cần, tôi giúp cô.
...
Đế Hào Uyển.
Ôn Đề Nhi nhìn câu nói rất nghĩa khí này của Cá Sấu Hoang Dại, cười cười từ đáy lòng, gõ bàn phím: Cám ơn anh.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, "Mợ chủ, tới giờ ăn cơm chiều rồi."
"Đến ngay!" Ôn Đề Nhi lên tiếng, nói với Cá Sấu Hoang Dại: Tôi đi ăn cơm, tán gẫu sau đi.
Đóng trang web, Ôn Đề Nhi nhanh chóng đi xuống lầu.
Lúc cô tới nhà ăn, Kiều Thừa Huân đã ngồi vào chỗ, giống như hoàng tử cao quý tao nhã ngồi trên cao, hai chân bắt chéo tự nhiên, eo thẳng tắp gợi cảm , cổ tay áo hơi hơi ôm có khí chất khác.
Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn ngồi vào, nhìn nhìn thức ăn ngon trên bàn, nuốt nước miếng, "Có phải sau này mỗi ngày đều có thể ăn sơn hào hải vị không ?"
Còn muốn mỗi ngày ăn sơn hào hải vị? Người phụ nữ này coi chỗ này là hoàng cung hả?
Kiều Thừa Huân đâm thủng mộng đẹp của cô , "Hôm nay là tiệc đón gió cho cô, sau này mỗi ngày ăn cơm dinh dưỡng ."
"Ăn cơm dinh dưỡng ?" Ôn Đề Nhi nháy mắt mấy cái, hẳn là không phải loại ớt xanh rang xào ô mai các loại nguyên liệu đen tối đó chứ?
Lúc Kiều Thừa Huân ăn cơm không thích nói chuyện, tao nhã cầm lấy đôi đũa bạc, bắt đầu ăn cơm.
Đáy lòng Ôn Đề Nhi oán giận, ăn cơm với loại đàn ông lạnh như băng này rất không thú vị, vốn dĩ khẩu vị rất tốt, lúc này sơn hào hải vị cũng trở nên nhạt nhẽo.
Ngừng một trận không nói gì ăn xong bữa tối, Kiều Thừa Huân lấy ra một tấm thẻ kim cương và danh thiếp đặt lên bàn.
"Thứ bảy là ngày sinh của ông nội , cô lấy tấm thẻ này đi chọn quà cho ông nội, thuận tiện mua gì đó cho mình, thiếu cái gì thì mua, đừng mua những thứ không dùng cần thiết."
"À...." Ôn Đề Nhi lãnh đạm đáp lại, bàn tính trong lòng đã tính toán xong rất dễ dàng.
Chuyện mua quà cho cụ già, tùy tiện mua chút là được, còn bản thân cô, gì cũng không thiếu, mua đồ ăn là được rồi.
Kiều Thừa Huân còn nói: "Tối mai đi nhà cũ gặp ba mẹ và ông nội, ăn mặc bản thân cho tốt một chút, đừng như một đứa con nít."
Tối mai phải gặp cha mẹ?
Ôn Đề Nhi căng thẳng, "Tôi phải mặc thế nào? Phong cách ngự tỷ hay là phong cách thục nữ ?"
"Đoan trang đúng mực là được."
"..."
/1168
|